Cô trở về nhà lúc chiều đã nhạt nắng, không khí cuối Đông dường như khiến người ta lạnh lẽo không chỉ trên da thịt mà tê buốt luôn cả trong tâm tưởng .
Thằng nhóc con ông chủ trọ đang chơi trước cửa nhà, mặt mũi lấm lem ,mấy con hạc giấy đủ màu sắc rơi vươn vãi ra đất, thấy cô nó cười cười
Hình như có gì đó không đúng
Hạc giấy !
Cô nhìn thằng nhóc trân trân.
- Nó lấy mấy con hạc này trong phòng con hả?
Ông chủ nhà trọ lên tiếng hỏi sau khi thấy cô đứng im lặng thật lâu
Cô gật đầu, tỏ ra không có gì mặc dù rất bực mình vì thằng nhóc len lỏi vô cái lỗ nhỏ để chui vào phòng cô nhưng nếu cô tố cáo nó thì chắc chắn ông chủ nhà sẽ lôi nó ra sân mà đánh cho một trận. Ông chủ tuy rất hoà nhã với khách trọ nhưng với vợ con thì vô cùng thô lỗ, nhiều bữa đang ngủ mà nghe hai vợ chồng cự nhau bốp chát , ông chồng chửi rủa vợ dâm, đĩ, suốt ngày thằng nọ thằng kia, bà vợ cả ngày cực khổ dang nắng ôm con nhỏ đi lang thang bán vé số nuôi ông chồng bạo lực cùng 5 đứa con nhỏ, thêm 1 đứa đang trong bụng mà về còn nghe chửi lên chửi xuống nên cũng trả đũa lại như chém chả, chồng con gì cũng "tao" rồi "mày" , rồi ông đuổi cả đám cả vợ lẫn con ra ngoài đường, rồi cãi, rồi có hôm còn choảng nhau...
Nằm trong phòng không biết có nên ra can không, nhưng thiết nghĩ là không vì dường như đó là truyền thống trong căn nhà trọ này , không có cãi nhau thì chỉ có thể là không có ai ở nhà . Mà hình như những người khách trọ ở đây đều quen như vậy cả , không thấy ai nói gì chỉ có cô do mới tới nên có chút sợ hãi.
Cô bấm bụng bỏ qua mấy con hạc đã bị lấy đi.
Vào phòng , đóng cửa lại.
Cô nhìn cái tô màu trắng thật to ngay góc phòng, những con hạc giấy , ngôi sao vơi đi thấy rõ , nhiều con còn rơi cả ra sàn nhà. Nhiều năm trước cô có thói quen gấp hạc mỗi lần cảm thấy cô đơn, hơn 2 năm rồi không gấp nữa, thay vào đó là gấp ngôi sao mỗi lần muốn viết gì cho người yêu tưởng tượng , vậy mà số lượng con hạc và ngôi sao đã không thể đếm nỗi. Cô đơn ở đâu mà nhiều như vậy nhỉ .
Không hiểu sao cô lại dọn tới căn nhà nhỏ xíu này, phòng thì chỉ đủ để cái nệm và tủ quần áo, một thùng sách và 1 cái tô mà dù đi đâu cũng không bỏ được. Trong đó là biết bao nhiêu kỷ niệm ,còn thân thiết hơn cả một người thương .
Không hiểu sao lại chọn công việc này, lúc nào cũng áp lực và mệt mỏi. Lần nào về tới nhà cũng nằm chèm mẹp, ngủ quên cả ăn uống . Cũng giống như chiều nay, tính chợp mắt chút xíu rồi qua quận 3 rủ thằng em trai đi ăn mà lúc thức dậy đã sáng bừng, lóc cóc dậy tắm rửa, thay đồ đẹp đi ăn sáng thì đồng hồ gõ lên bốn tiếng báo hiệu 4h sáng, cô mệt mỏi nằm lại đợi sáng hơn một chút, vậy mà lúc thức dậy đã là 12 giờ trưa . Cái căn nhà này bốn mùa đều mở đèn sáng, nên nếu không có đồng hồ thì không biết khi nào là ban đêm, khi nào là ban ngày.
Lại vội vã tắm, vội vã thay bộ đồ công sở, vừa chạy đi làm vừa ghé mua đồ ăn trưa , bụng trống rỗng từ hôm qua tới giờ, tay chân bủn rủn hết cả.
Vậy mà giữa lúc luống cuống trả tiền mua đồ ăn cô lại gặp Minh.
- Em khỏe không ?
- Ừ.
Cô nhìn đồng hồ rồi vội vã ra xe
- Anh nhớ em.
Cô nghe nhưng không quay đầu lại .
*
Năm 19 tuổi cô gặp Minh.
Ngay cái nhìn đầu tiên Minh đã hỏi cô
- Làm bạn gái anh nhé!
Cô cười, đồng ý mà không biết người yêu hay bạn gái là như thế nào.
Minh cũng giống cô nên họ cùng nhau khám phá ra cái thế giới của người lớn.
Minh thích biển ,cô thì thích leo núi
Minh thích ngắm bình minh , còn cô lại mất hàng giờ để ngắm trời chiều.
Minh thích những thứ khác cô nhưng giữa họ chưa bao giờ có khoảng cách .
Họ cùng thích đi dạo dưới mưa, cùng thích đọc truyện tranh và chưa bao giờ cảm thấy chán khi ở cùng nhau .
Tuổi trẻ của Minh là cô và tuổi trẻ của cô cũng chính là Minh.
Năm đó,
Anh trai Minh mất sau một tai nạn giao thông, Minh về quê dự tang và ba tháng sau Minh lấy vợ rồi ở quê luôn.
Minh không nói với cô lời nào, Minh lặng lẽ chôn đi 5 năm thanh xuân của cô và Minh, Minh lặng lẽ bỏ rơi tình yêu của cô và Minh ở đâu đó mà tìm mãi cô chẳng bao giờ gặp lại .
Sau 9 tháng anh làm chồng người khác, người ta thay nhau nói với cô :
- Nghe nói nhà có hai anh em mà mất đi một người, ba mẹ nó không muốn nó đi làm ăn xa, muốn nó lấy vợ ở quê rồi sinh sống luôn ngoài đó .
Cũng năm đó cô chuyển công tác đến nơi khác, bắt đầu xếp những con hạc trong nỗi buồn .
Bên nhau năm năm, suốt khoảng thời gian đó chưa từng nghĩ sẽ rời xa nhau, chưa từng nghĩ rồi một trong hai sẽ trở thành một nửa của người khác.
Minh của cô đã từng là người rất quyết đoán.
Minh luôn biết cách làm cô cười
Minh cũng khóc khi cô khóc
Vậy mà khi Minh làm chú rể, cô dâu lại là một người xa lạ nào đó.
Mấy năm rồi không gặp, sao lại gặp nhau lúc cô cảm thấy mệt mỏi đến vậy, cảm thấy cần một bờ vai để tựa đến vậy?
Nếu nán lại nhìn Minh thêm cái nữa hay trò chuyện thêm vài câu nữa thì liệu cô có thể trút bỏ hết tất cả và chạy vào vòng tay Minh?
Chuẩn mực đạo đức nơi cô không cho phép cô làm điều đó.
Yêu thương, nhớ nhung hay gặp gỡ thì có ý nghĩa gì nếu cả hai cùng cảm thấy đau đớn.
Cô không giận anh nhiều như cô nghĩ, năm tháng qua đi chỉ làm cô hiểu ra rằng cô bất lực đến chừng nào cho kết cục tình yêu của mình , năm tháng mở ra cho cô một đáp án cuối cùng rằng cô đã là một người của quá khứ ,đã không thể đấu tranh hay lựa chọn, năm năm thanh xuân của cô chỉ đổi lại cho cô cái quyền phải chấp nhận .
Im lặng chấp nhận và câm nín chấp nhận.
Cô phải đổ lỗi cho ai hay phải tìm ai để đòi công bằng. Mất năm năm để vun vén rồi lại mất năm năm để chờ đợi vết thương khép miệng trong cô đơn. Vô số ngày cô lang thang để không phải khóc , vô số đêm cô khóc vì không thể lao ra đường tìm kiếm những kỷ niệm xưa cũ .
Ai đó nói rằng " Tình yêu chân chính là tình yêu đi đến hôn nhân."
Tình yêu của Minh và cô thì sao? Vì không đi đến hôn nhân nên không phải là chân chính?
Năm đó cô 19 tuổi, Minh tròn 20 tuổi .Phải chăng quá sớm để bắt đầu? Phải chăng chưa đủ lớn để tự chịu trách nhiệm về nhau?
Năm năm yêu nhau
Năm năm xa cách
Năm năm gặp lại
Hàng ngàn câu hỏi trong đầu giờ đây vụt tắt, trống rỗng. Giữa ngã tư đường cô đứng khóc như mưa, mặc người ta dòm ngó, cô sẽ khóc thay cho những ngày xa cách, khóc cho tất thảy những yêu thương đã qua, khóc cho lần cuối cùng. Hôm nay nhìn anh , tuy có vẻ chững chạc hơn nhưng không có vẻ gì là tiều tụy, bươn chải. Có lẽ anh đã chọn được đúng người, người đã khiến cuộc sống của anh dễ dàng hơn.
Anh hạnh phúc rồi cô có đau không?
Cô bước qua đường. Cô đã đau đủ lâu rồi, bây giờ cô có quyền chọn lựa được hạnh phúc.
*
Biển vẫn đẹp như ngày cô ra đi, năm đó cô rời khỏi mang theo một lời hứa không bao giờ quay lại, cô tự cười mình
" Cây cỏ thì có tội tình gì chứ!"
Sau chuyến công tác dài hạn cuối cùng cô cũng trở về. Bỏ lại căn phòng trọ nhỏ ọp ẹp, bỏ lại những tiếng chửi rủa ồn ào, bỏ lại những con hạc giấy đủ màu sắc, đêm qua cô mở hết những ngôi sao ra, ngồi đọc hết từng dòng...
Bỏ lại hết những ngày tháng một mình, đơn độc.
" Tạm biệt người yêu trong tưởng tượng !"
Sáng nay, giày thể thao trắng , quần sort sọc xanh, áo pull đen trắng, tóc đuôi gà... Và cô đang ngắm biển từ ngọn núi mà cô yêu thích.
Vẫn là nơi gắn liền với cuộc đời cô, vẫn thân thuộc như chưa từng rời xa, vẫn là cô của ngày nào.
- Trời âm u hơi buồn em nhỉ ?
Cô nhìn theo hướng có giọng nói, một người đàn ông điển trai với giày thể thao trắng, quần sort sọc xanh, áo pull đen trắng , tóc đinh... Một sự trùng hợp lạ thường .
- Làm gì cho vui đi anh!
Anh cười toe
- Mình mở tiệc cưới nhé !
Cô cười, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Làm vợ anh nhé
Anh mở lòng bàn tay ra trong đó là một cặp nhẫn được thiết kế tinh xảo.
- Em nhớ không. Năm năm trước cũng tại ngọn núi này mình hẹn nếu sau này tình cờ gặp lại mà mặc đồ giống nhau thì tụi mình sẽ cưới ...
Cô bất ngờ, từng mảng màu ký ức bắt đầu hiện lên rõ nét.
Đó là ngày Minh lấy vợ
Cô nhớ mình đã ngồi suốt một ngày trên núi, chẳng ăn uống gì mà cũng chẳng tha thiết gì. Phong kiên nhẫn ngồi đó , im lặng chia sẻ nỗi đau của cô. Khi Mặt Trời đã khuất sau đỉnh núi, biển chìm dần trong bóng tối cô mới để ý thấy người con trai ngồi với mình suốt một ngày ăn mặc y hệt mình .
- Mình gặp lại được không em?
Khi đó cô lắc đầu
- Nếu có duyên thì sẽ gặp, em không hẹn .
Anh gật đầu
- Nếu gặp lại em làm bạn gái anh nhé!
Cô gật đầu vì biết mình sáng mai có một chuyến đi xa thật lâu, đủ lâu để mọi lời hứa đều đi vào quên lãng.
Năm năm rồi , mọi thứ đều đã khác , vậy mà người đàn ông này vẫn kiên nhẫn ở đây chờ cô sao?
Nước mắt cô rơi xuống.
Cô mất năm năm để quên vô số những lời hẹn ước , còn anh chỉ vì một lời hứa của cô mà chờ đợi suốt tháng năm dài. Có lẽ người đời nói đúng
" Đừng vì tiếc nuối ánh bình minh mà quên mất hoàng hôn tuyệt vời đang tới "
Cô nhìn anh, nước mắt vẫn tiếp tục thi nhau không ngừng chảy.
- Người gì mà ngốc dữ vậy không biết !Đời thực chứ có phải phim ảnh đâu, lỡ em không về thì sao?
- Em mới ngốc đó, em làm việc bao nhiêu năm mà không biết anh là sếp em à? Có bao giờ chịu đi họp với ban Giám Đốc đâu mà biết.
Hở?
Cô nhìn anh chăm chăm, gạt nước mắt . Anh cười toe
- Cưới anh đi rồi anh kể hết cho nghe, được không?
Cô mỉm cười .
Miss.
Ps. Có ai muốn Miss viết về chuyện tình yêu của Phong và cô ấy không nhỉ :)
XUÂN LẠI VỀ ….
Trả lờiXóaXuân lại về mây mờ giăng nhân ảnh
Đá khô mòn rêu lạnh cũng xanh xao
Cuộc tình sầu trắc trở những hư hao
Lời sót lại nửa câu chào ảo vội
.
Xuân lại về cành thùy dương vẫy lối
Bước liêu xiêu cằn cỗi giữa vô thường
Tàn cuộc tình giằng xé trọn mùa thương
Xin bỏ lại bên đường rồi đi tiếp
.
Xuân lại về tình trăm năm vẫn biệt
Làm xuân buồn xế bóng một vầng trăng …..
….
Em cảm ơn anh đã ghé thăm và tặng thơ cho em . hihi
XóaCưới đi thôi, người ấy mà không cưới thì còn cưới ai? Cưới nhé!
Trả lờiXóaHihi.
XóaChắc cô ấy sẽ cưới mà !
Cưới nhé, nhanh lên đấy!
XóaAnh giục cô ấy đi, chứ em thì em k biết nha. Hihi
XóaAnh cũng nhiều lần sắm vai người cô đơn. Thì hóa ra có những người hàng ngày luôn tỏ ra vui vẻ. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn lại chất chứa nỗi cô đơn. Đọc vài viết này của em anh tưởng tượng những ngày đông lạnh này em nằm trong góc phòng, lắng nghe tiếng mưa rơi, rồi ký ức như những thước phim quay chậm về những kí ức đã qua, kỉ niệm của người ''trước'' còn đọng lại. Nếu cô đơn chỉ là như vậy thì chính anh vẫn thường hay gặp được cái sự một mình ấy, Miss ơi! Cô đơn mà cứ như một sự bình thản, đến độ thanh thản vậy.
Trả lờiXóaThực tế anh em mình đang ở giữa cái dòng đời đầy bon chen và xô bồ, có những phút lặng như thế, có những góc tĩnh như thế, để được chết lặng, chìm sâu, nếu là con gái anh sẽ khóc bởi có lẽ cần một chút nghe mặn chát nhưng thấm thía, rồi lại đứng dậy, thản nhiên mà bước qua những ngày cô đơn tiếp theo.
Anh đọc đến phần cuối của câu chuyện em kể anh lại thấy cô đơn cũng là khi có một người thật sự quan trọng bắt đầu bước vào cuộc sống của em. Em sẽ phải chấp nhận việc nghĩ đến người khác nhiều hơn bản thân mình, yêu họ hơn bản thân mình và thậm chí buồn đau vì họ hơn cả nỗi buồn từ bản thân mình.
Hào hứng rồi hụt hẫng, thương rồi hờn dỗi, yêu rồi hận, tất cả những cảm xúc xoay quanh anh chàng tên "Minh" ấy. Rồi lại một chuyện nữa cũng là yêu đó thôi, anh chàng tên "Phong" anh cứ mơ màng thấy như bản thân "cô gái" Không tin vào chính mình, nàng đang yêu và trên hết là được yêu nhưng "Cô gái" lại sợ anh chàng rời đi hơn bao giờ hết, nàng sợ cô đơn hơn bất cứ điều gì mà tình yêu mang lại, thậm chí ngay cả những cảm xúc mãnh liệt nhất của tình yêu cập bến.
Vậy là cô đơn không phải là khi chỉ có một mình, là khi ai đó rời bỏ mình mà đi. Quả thật Miss của tôi luôn thấy mình một mình trong mọi mối quan hệ. Có đúng vậy không?
***
Anh Sỏi ''muốn Miss viết về chuyện tình yêu của Phong và cô ấy'' Viết đi thôi! Linh cảm thấy ngọt ngào lắm lắm!!!
Trời sinh em ra với bản tính tin người vô điều kiện và chưa từng phản kháng với sự thật dù nó tồi tệ nhất.
XóaK biết cái này là đặc ân hay trừng phạt. Em mệt mỏi quá anh ơi !
Em nói rõ hơn đi! Diễn đạt thế này dễ làm anh hiểu sai đấy ...Hihi!
XóaAnh cũng thật thà lắm, nghĩ sao nói vậy. Khi anh đọc bài viết nó cho anh những cảm xúc ấy.
Hihi anh thật là nhạy cảm.
XóaEm chỉ đang nói về bản thân em thôi. Thấy mình nhiều khi sao dại quá, mà không sửa được ,nên nhiều khi gặp chuyện chỉ biết trách bản thân mình chứ chả dám đổ thừa cho ai. Hihi
" Em mệt mỏi quá !" là vì em đang chán cái tính xấu đó của mình anb ạ. Hic
Hihi!
XóaDám làm dám chịu, mình làm nên chuyện thì mình trách mình là đúng hướng. Hi vọng sau khi mình tự hiểu được mình thì sẽ đỡ mệt mỏi hơn.
Cơ mà anh nghĩ tin người là cách sống đáng quý, văn minh và dễ thương nhất. Dù niềm tin ấy có đặt ở đâu, vào ai vẫn giữ được giá trị của nó!
Đó lại càng không phải là tính xấu! Hihi!
Niềm tin đáng giá bao nhiêu không ai biết được, nhưng nếu không có thì đời vô vị quá phải không anh?
XóaTruyện hay, có hậu!
Trả lờiXóaDVD đọc thấy khoái vì đỡ bị lên cơn đau tim!
Hì hì hì...
Chỉ là không biết cô ấy có đủ chín chắn để quyết định đồng ý cưới Phong hay không thôi!
Xin xem hồi sau sẽ rõ!
Hơ hơ hơ...
Hihi
XóaHồi sau chắc đợi hơi lâu đó tiền bối ôi .
Đọc blog Miss hoài mà k biết cmt gì nên coi ké r chuồn êm. Nghĩ mình cũng tệ. Mà Miss khỏe hẵn chưa? Thấy Miss còn viết đều đều chắc là ổn r đúng k? Chúc Miss khỏe mạnh, tươi trẻ, viết nhiều nhiều nha.
Trả lờiXóaMiss vẫn còn đang điều trị, chắc sống không thọ. Ha ha
XóaCám ơn nàng đã ghé thăm ta. Chúc nàng năm mới có nhiều điều mới mẻ nha!