Được tạo bởi Blogger.

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013

KHÚC HÁT CHO NGƯỜI Ở LẠI


IM LẶNG...

Hạnh phúc - Em đã từng nghĩ rằng mình rất hạnh phúc khi có Anh trong đời.
Mỗi ngày cứ xoay vần nỗi nhớ nhung một người ở xa thật xa mà vẫn cứ luôn mỉm cười...
Anh bước đến bên Em vào một ngày nắng cháy tháng 4, rồi ta đến bên nhau như chưa bao giờ định trước...
Say trong niềm hạnh phúc, say trong chén men tình Anh rót tặng, mỗi ngày với Em bỗng dưng ý nghĩa lạ thường. Em tự tập cho mình một cuộc sống khác, một cuộc sống luôn tồn tại hình ảnh của Anh. Một cuộc sống lấy nụ cười của Anh làm niềm vui và điểm tựa!
Em thường ngồi hàng giờ để mơ về một mái ấm, mơ về mộ bờ vai sẽ là của Em mãi mãi...
Và rồi anh im lặng....
Và rồi anh ra đi...
Không một hồi chuông báo động
Không một lời từ biệt...
Không một lần cho Em được níu kéo
Không một lần cho Em được khóc lóc van nài Anh hãy ở lại...
Như chưa từng đến, Anh thu gom hành trang và bước ra khỏi cuộc đời Em cũng nhanh như khi Anh đến.
Ngơ ngác, bàng hoàng... E đã không tin, không thể tin...Em đón nhận sự đau đớn này mà chưa hề dám rơi rớt một giọt nước mắt nào, Em sợ rằng ngay khi giọt nước đầu tiên rơi xuống, nó sẽ trở thành sự thật!
Trong giấc mộng của mình, Em luôn ước sao rằng một ngày Anh sẽ về, sẽ cho Em một lời giải thích rõ ràng, sẽ lại ôm lấy Em, sẽ lại khe khẽ kể cho Em nghe những câu chuyện đời thường của Anh, sẽ lại lắng nghe từng chi tiết nhỏ nhất mà Em chia sẽ... với bao nhiêu yêu thương, với bao nhiêu sự quan tâm mà Anh từng dành cho Em...
Không.... Không còn nữa.... Anh đã ra đi mà chưa từng quay lưng lại nhìn xem Em đã bơi thế nào trong cái biển tình chơi vơi này, trong cái xoáy cuốn mà Anh đã buông tay, bỏ mặt Em... Một mình Em...

U MÊ

Những đêm nằm nghe tiếng gió gào thét ngoài kia ...
Đôi mắt hanh khô ước gì mình có thể khóc, ước gì mình chấp nhận được thực tế đang sờ sờ trước mặt này ...
Như con Ngài nằm trong kén chờ ngày thức giấc, Em co mình trong giấc ngủ ngỡ ngàn năm mong sao khi tỉnh dậy mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.... Sẽ lại đâu vào đấy, sẽ hòa vào dòng người tấp nập một nhịp điệu nhẹ nhàng, trôi chảy...
"Hạnh phúc có đôi khi"... Em cứ ngân nga mãi câu cảm thán có đúng 5 từ này mà chẳng thể hiểu hạnh phúc là gì nữa...
Lặng lẽ trong cái thế giới giờ là của riêng mình, không một bóng dáng, không một hoài niệm nào rõ ràng... Mọi thứ chẳng phải đã không bao giờ còn rõ ràng kể từ ngày Anh đi rồi sao???
Góp nhặt từng mảng kí ức đã chẳng thể nguyên vẹn gửi vào trong gió trả lại cho Anh, trả lại cho người con trai mang lại quá nhiều dấu hỏi trong cái đầu u u mê mê tối mịt của mình...
Cứ ngỡ đã qua, cứ ngỡ bình yên dường như đã tới... Rồi lại tự nhận ra mình tự lừa dối chính mình.
Quay cuồng trong tiếng nhạc đập ầm ầm, lắc lư điên dại như bao người trong Bar, lần đầu tiên sau chừng ấy tháng ngày Em cho phép bản thân mình cười, cho phép bản thân mình vui vẻ mà không có Anh...
Trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Em nhận ra Anh... đang bước lại gần Em...
Nụ cười trên môi vụt tắt, toàn thân Em bất động...
Người đó không phải Anh, nhưng người đó y hệt Anh. Người đó không mang đôi mắt như Anh, nhưng nụ cười của người đó chính là nụ cười ngày xưa Em mộng tưởng là của riêng mình...
Em không còn cảm thấy gì cả, Em chỉ thoáng lờ mờ nhận ra ai đó đang gọi tên Em, hình như ai đó đang bế Em lên, hình như là người đó...
Em đã ngất!

TỈNH THỨC

Nhìn đất trời từ đỉnh Vi Ba lộng gió, hình như lâu lắm rồi Em không về nơi này...
Em đã từng rất yêu cái nơi toàn cây là cây này. Bình yên và thơm mát lạ... Vậy mà Em đã bỏ nơi này để ra đi, để đến với một hạnh phúc mà giờ đây Em không rõ là nó có thật không nữa...
Em đã từ bỏ nơi này là vì Anh, vì mong có thể gần Anh thêm một chút nữa...
Hảo huyền quá những kí ức xa xưa...
Đâu là những buổi chiều tan ca mong Anh đợi trước cửa nhà
Đâu nữa hàng trăm cái tin nhắn mỗi đêm hai đứa thức nhắn cho nhau
Đâu còn những cuộc gọi thâu đêm nói chuyện trên trời dưới đất nữa... 10 phút lại tắt, lại gọi, mà mãi vẫn thấy chưa đủ, cái giọng bên kia sao cứ thu hút, ấm áp thật hiền...
Những giọt nước mắt từ từ lăn như muốn tiếc nuối từng kỉ niệm đã qua... Thật chậm... Thật chậm...
Sự thật... Vẫn mãi là sự thật!
Anh chưa bao giờ nói yêu Em
Anh chưa bao giờ cho Em một lời hứa hẹn...
Rõ ràng ngay từ đầu Anh đã định cho mình một ngày là ... Anh sẽ ra đi!
Em còn mong chờ chi mà chưa chịu thức tỉnh... Còn mong mỏi gì mà u mê chờ đợi ở một sự im lặng!!

TRỞ VỀ

Im lặng từ bỏ và ra đi không màn đến những níu kéo
... Bỗng nhiên Anh lại quay về
Không phải một lần
Cứ ra đi ngay khi Em vừa chấp nhận được là Anh đã về...
Và quay về ngay khi con tim Em vừa nhận thức được là Anh đã ra đi...
Nỗi đau còn đó và dai dẳng trong trái tim quá nhiều vết nứt, trong tâm hồn quá nhiều những vết lem nhuốm màu buồn thương...
Xin Anh... Một lần thôi nhé!
Và lần này... Em sẽ là người ra đi!!!


2 nhận xét:

  1. Đó là mùa khi em yêu anh
    Em đã đi qua những tháng ngày nông nổi
    Có những lúc đã bước đi rất vội
    Có nhiều nỗi buồn và lắm nỗi chênh vênh.

    Đó là mùa em hết nỗi buồn tênh
    Chẳng mộng mơ những điều xa vời vợi
    Anh ở bên em, không cần chìa tay với
    Mà chỉ cần giang rộng một vòng tay.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ngày hạnh phúc nhé Nắng (c)
      Bài thơ dễ thương lắm Nắng cheer

      Xóa