Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

ĐI QUA MIỀN THƯƠNG


Nó là một đứa vô cùng...khó chịu, khó chìu, khó ưa.... Và là một đứa vô cùng...xui xẻo!
Nó đi tới đâu, người ta phá sản tới đó, nó tham gia làm cái gì người ta liền mang về thất bại muôn trùng thất bại...
Ra trường 4 năm, nó đổi công việc gần 10 lần, không phải nó lười hay kém cỏi, cũng không phải nó không có lập trường rõ ràng... Mà là ngay khi nó có ý định gắn bó lâu dài với nơi nào thì nơi đó... sập tiệm, đóng cửa!
Nó cứ lang thang trên con đường sự nghiệp mà không biết rằng mình nên làm gì và phải đi về đâu để tới được cái đích mà mình muốn... Nó bỗng ghét cuộc đời ghê gớm!
Trượt dài trên những mối tình không đâu, ngắn ngủi, hời hợt.... rồi nhận lấy chỉ là con tim thêm nhiều mất mát, chai sạn . Nó thấy mình thừa thãi làm sao. Những cái thở dài không ngừng đeo bám lấy nó, cảm giác cô đơn luôn luôn vây quanh kìm hãm niềm vui nó nghĩ là mình từng có... Nó bỗng sinh hận tình yêu - một nỗi hận vô cớ, không lời !
Nó cho mình thời gian để thay đổi, để ngẫm nghĩ là mình muốn làm gì, muốn sống như thế nào...Có nhiều lúc nó thấy là mình đang "ngừng". Ngừng sống, ngừng yêu, và ngừng tồn tại...Nó cảm nhận được mọi thứ dường như vùn vụt lướt qua, mọi thứ như đang trôi đi mất, nó không thể níu giữ, không thể nắm bắt, nó thấy mình kiệt sức đuổi theo, bất lực lôi kéo cuộc sống đang từng ngày rượt đuổi nhanh hơn...
Nó mệt bã người, nó muốn ngã quỵ, hình như mọi thứ trước mắt đang nhòe nhoẹt dần... Nó sợ hãi hét lớn... Nó ...giật mình thức giấc !
Mồ hôi ướt hết cả người, lâu lắm rồi nó đã không còn mơ thấy giấc mơ thất bại này... Vì sao chứ???
Nó đã tìm lại được niềm tin, niềm vui cuộc sống, nó đã có những thứ mà nó mong ước, có thể là hơn những gì mà nó mong ước nữa... Nhưng vì sao quá khứ mà nó đã quên, đêm nay lại hiện về rõ ràng, sáng tỏ như vậy chứ???
Có phải là vì ánh mắt anh chiều nay khi nó nói lời chia tay không? Có phải vì từ mai anh và nó đã là hai lối rẽ...


_ _ _

Sáng nay nó thấy anh đứng giảng trên lớp, nó nhớ quay quắt những ngày chính nó ngồi đó, lắng nghe những bài giảng nhiệt tình của anh , mơ mộng trong những phút giải lao, và thỉnh thoảng giật mình khi anh gọi tên nó đứng lên trả lời câu hỏi...
Nó nhớ đến phát khóc nụ cười của anh,không tỏa nắng nhưng luôn khiến nó ngẩn ngơ, ngờ nghệt. Nó nhớ những chai nước khoáng anh đưa khi công việc bù đầu, giọng nó chẳng còn có thể cất nổi. Nó nhớ những viên kẹo âu yếm anh để trên bàn làm việc cho nó, anh biết những lúc mệt, muốn tụt huyết áp, nó cần một chút ngọt để lấy lại tinh thần... Anh - luôn biết nó cần gì và luôn trao cho nó đúng lúc những điều đó...

Trong tích tắc, anh nhìn thấy nó...
Nó bước qua thật nhanh, và cố giấu cho mình một giọt nước mắt vừa chực rơi bên khóe mắt, nó biết anh sẽ không thể đuổi theo, nhưng nó thừa biết anh sẽ bắt đầu phần bài giảng còn lại trong tâm trạng ủ ê, và mất sức sống.
Anh là thế đó, không bao giờ giấu được cảm xúc của bản thân, khi anh vui hay khi anh buồn, điều đó hiện rõ trên khuôn mặt mang nhiều nét trẻ con của anh.
Nó biết điều đó ngay từ đầu, nó cũng đã từng thấy tim mình khoét một vết lõm khi nhìn vào đôi mắt buồn rười rượu của anh, ngay một phút trước anh vừa tươi cười như trên đời chẳng có gì để bận tâm, thì ngay một phút sau đó, anh như sắp khóc khi nhận được thông báo tháng này điểm xếp hạng của anh loại yếu. Anh đã giúp bạn và anh gặp rắc rối...
Nó đã yêu anh nhiều như thế, cảm nhận anh trên từng ngõ ngách cảm xúc... vậy mà chỉ mới đây thôi, nó lại nói lời chia tay với anh . Nhìn vào đôi mắt ngơ ngác, bối rối của anh, nó thấy tim mình lạc đi nhiều nhịp và nó nghe một tiếng "uỵch" thật nặng từ đáy tâm can mình.
Anh gật đầu trong im lặng, nhìn nó bước đi bằng đôi mắt đầy dấu chấm câu, dấu hỏi cho vì sao, dấu chấm than như một tiếng sét, dấu ba chấm lặng lẽ và dấu nhấp nháy cho nhịp đập gấp gáp của trái tim mình...



* * *


Ngày mới bước chân vào công ty này, anh chính là giảng viên của nó, thời gian học bộ môn mà anh giảng dạy chỉ ngắn ngọn trong vài buổi, vậy mà nó lại đem lòng nhớ nhung, mơ mộng một ngày được nắm tay đi bên anh...
Nó biết anh là ...hoa đã có chủ ! Cả công ty có ai mà không biết thông tin này đâu... Nó biết mình không có lý do để buồn, không có quyền để rầu rĩ... nhưng nó cũng không có cách nào kiểm soát đôi mắt mình nhìn theo anh từ phía sau, không có cách nào để thôi không dõi theo từng bước trong cuộc sống của anh.
Nó biết mình ngốc nghếch, đồng nghiệp của nó cũng nhắc nhở rằng nó đừng có tạo cơ hội để nuôi lớn cái tình yêu này, rồi tim sẽ đau, rồi lòng nó lại thêm nhiều hoài nghi...
Nó biết lý do vì sao mình dành cho anh nhiều sự quan tâm như thế ngay từ lúc đầu, nó hiểu vì sao anh lại nhanh chóng bước vào thế giới của nó như thế trong khi bản thân nó còn chưa rõ vết thương cũ đã lành lặn hẳn chưa... Nó cứ lan man như thế cho đến một ngày.
Anh thật sự bước vào thế giới của nó , anh chia tay người ấy và đến bên nó. Như một phép màu !




Hạnh phúc đến với nó thật bất ngờ, như không phải sự thật và nó nhận lấy như một điều hiển nhiên.
Nó là đứa con gái thuộc chòm sao Kim Ngưu, là chòm sao có tính sở hữu cao và là chòm sao ghen tuông bậc nhất mọi thời đại... Và khi bên anh, nó lại thể hiện cái tính này ngày càng mạnh mẽ.
Nó cứ nghĩ ngợi về người cũ của anh, về những lúc nó không bên cạnh, anh sẽ đi đâu và làm những gì, anh có lừa dối nó không? Anh có đang đùa giỡn với tình cảm của nó không? Vì sao anh lại nhanh chóng đến bên nó ngay khi anh vừa chấm hết mối tình của mình, vì sao anh lại chọn nó? Có phải nó là vật thay thế không? Có khi nào đến một ngày nào đó, anh sẽ rời xa nó, và sẽ để lại cho nó vô vàn những câu hỏi mà sẽ không bao giờ có câu trả lời?...  Nó đã yêu anh trong muôn vạn hoài nghi như thế!
Giải thoát cho nhau có phải là điều tốt hơn không?

* * *

Gửi em yêu !

Hân à, anh đã suy nghĩ rất nhiều để viết lên cho em những dòng này...
Anh biết khi mình đến bên nhau, anh mang tội là kẻ phản bội tình yêu, anh biết chính vì điều này mà trong khoảng thời gian qua, em đã không ngừng đặt cho mình nhiều dấu chấm hỏi bên đời em. Anh biết là mình không hoàn hảo, anh biết mình từng mang nhiều lỗi lầm, và anh cũng từng hối hận vì những gì mình đã trải qua, nhưng em biết không, anh chưa bao giờ hối hận vì đã yêu em, vì đã bỏ rơi cuộc tình nhiều năm của mình để đến bên em.
Nếu em hỏi anh vì sao lựa chọn em, anh thật sự không có câu trả lời, anh chỉ biết rằng ngay lúc nhìn thấy em cười, khi em nhận được kết quả sát hạch cuối kì, em đã chạy đến ôm anh, cảm ơn anh... rồi sau đó đỏ mặt nhìn anh đang cứng đờ vì cái ôm bất ngờ của em... Anh chợt nhận ra em là mảnh ghép cuối cùng của cuộc đời anh...
Anh đã đấu tranh rất nhiều, đã cho mình rất nhiều thời gian trước khi anh đưa ra quyết định cuối cùng, anh không chắc rằng em có chấp nhận anh không, nhưng anh cần buông tay người ấy để cả hai không phải cố gắng bên nhau trong đau khổ... Và thật may mắn là em đã nhận lời anh, ngay trước cửa nhà em hôm đó.
Anh yêu em vì em là chính em, là cô bé sống tự nhiên với bản chất thật của mình, là cô bé có thể mỉm cười ngay cả khi hai mắt vẫn còn 2 dòng nước.

 Anh biết công việc mang nhiều áp lực, nhưng chứng kiến em mỗi ngày bước qua mạnh mẽ dù đôi lúc cười và nhiều khi khóc, anh lại càng thấy mình cần ở bên em hơn. Anh sẽ luôn ở đây, dành riêng cho em tất cả cái ôm chia sẻ lúc em cần, bàn tay anh chỉ để lau nước mắt em khi em cần một bờ vai.
...
Anh biết anh giống người đó, anh biết khi gặp anh, anh đặc biệt trong mắt em cũng là vì anh giống người đó. Em chưa từng nhắc đến người đó, nhưng đôi khi em nhìn anh như thể anh là một người khác, như thể em đang nhìn một người ngay bên trong anh và anh đã nhận thấy.
Ngay khi em nói lời chia tay, anh đã không thể cất nổi lời nào... Điều mà anh lo sợ nhất đã đến, em đã nhận ra anh chỉ là anh, anh không phải là người cũ của em. Em đã thức giấc.
Anh xin lỗi vì đã chẳng thể như em mong muốn, anh xin lỗi vì đã giống người đó đến bất ngờ ( Anh thú nhận là anh đã xem ảnh của người đó trên album facebook của em). Anh xin lỗi em...
Em đừng buồn và đừng tự trách mình nhé!
Anh luôn yêu em
 Lê Ngọc


* * *


Nó nhìn con hẻm nhỏ ngoằn ngèo dẫn ra đường lộ, ngẫm nghĩ về một ngày nếu không anh...
Nó đã từng nhìn anh là người đó, Nó cũng đã sợ mình nhầm lẫn giữa quá khứ và hiện tại, nhầm lẫn giữa hai người đàn ông quá giống nhau này...
 Nhưng lâu rồi đã không còn như vậy nữa, nó đã sớm nhận ra anh không phải là ai khác, mà anh chỉ là anh. .
Và anh thì chỉ giống người đó cái vẻ bề ngoài thôi...
*
Thấy nó đứng đợi từ đằng xa, tay cầm lá thư, gương mặt lạnh tanh, anh chạy lại bối rối đưa tay ra gãi sau đầu :
- Anh xin lỗi, anh không cố ý gửi lá thư đó trong giờ làm việc, khiến tháng rồi em bị kĩ luật... nhưng sao em không đợi cho tới khi về nhà...
Nó mỉm cười trong lòng, cái đồ ngốc này sao lại nghĩ ra chuyện nó tới xử tội anh vì chuyện nó bị kĩ luật cơ chứ ! Nó đanh giọng :
- Ai bảo anh là em tới để xử anh cái tội đó hả? Em tới để trả anh lá thư này nè, em không thèm nhận nữa. Chia tay rồi, em không muốn giữ cái gì của anh nữa cả!
Anh ngước lên nhìn nó bằng ánh mắt đầy tủi hờn... ( đau tim thật trời ơi!), Nó cứ nghĩ anh cứ im lặng thế mà bỏ đi, nhưng thay vào đó anh lại lên tiếng, với cái giọng vỡ òa như đứa trẻ :
- Ừ, em không đọc thì trả lại anh... cho anh...xin lỗi...
Rồi anh đưa mắt nhìn xuống đất.
Nó chẳng thể diễn thêm cái vỡ kịch này thêm nữa, người con trai này, sao thật thà đến mức khiến nó đau lòng đến thế!
Nó đưa tay ra ôm lấy anh, trong 1s anh đã cứng đờ như cái lần đầu nó ôm anh, và ngay khi nhận ra, anh đã đưa tay ôm lại nó thật chặt.
- Đồ ngốc ! Em yêu anh nhiều lắm biết không? Và anh thôi nghĩ mình giống người đó đi đấy. Vì người đó chẳng yêu em đâu !
Anh càng xiết vòng tay mình chặt hơn và nó biết, nó mãi mãi an toàn trong cái vòng tay của người đàn ông mang trái tim quá ấm áp, quá thật thà này.



23 nhận xét:

  1. DN ko nói lời nào về truyện naỳ đâu Miss ơi vì nó hay quá .
    Bình thường đọc entry nào hay là DN rất sợ cmt .
    ____
    Mà lỡ nói 2 câu rồi , cho DN nói thêm xíu :

    Đừng mong 1 ai đó gạt bỏ hoàn toàn người iu cũ , mà hãy để thời gian khiến họ yêu ta nhiều hơn thế . Vậy chi bằng ta yêu quí người cũ của chàng và tôn trọng quá khứ của chàng thì con tim ko bị giằng xé bởi những ích kỉ và đó mới là tình yêu trong sáng ( Trong đẳng cấp luôn còn đẳng cấp )

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss cũng nghĩ như DN vậy, con người ai mà chẳng có lỗi lầm ,ai mà chẳng có sai sót...
      Cái quan trọng là hiểu nhau và thông cảm cho nhau thôi :) :d
      Vui nhé nàng :)

      Xóa
    2. Vào ôm Miss cái . Trời lạnh mà :)

      Xóa
    3. Miss cho mượn cái chăn luôn nè, he he (sm)

      Xóa
    4. Hên quá , DN chuẩn bị giặt chăn sợ ko có chăn đắp .

      Xóa
  2. Ôi trời! Con trai sợ nhất là bị kiểm soát, mà cũng sợ luôn cái tính hay ghen. Con gái mà cứ suy diển lung tung rồi ghép cho bạn trai vô số tội thì thật là mệt mỏi cho cả 2. Cô bé trong mẫu truyện này thật là "may mắn" vớ phải anh chàng thật thà yếu bóng vía mới có thể nắm thóp anh ta dc.

    Ca ca phân tích đàn ông nè:

    Thứ 1: 1 người đàn ông khi yêu chân thành có thể bỏ qua chuyện bị xem như người thay thế, nhưng 1 người đàn ông đủ bản lĩnh sẽ có cách làm cho cô gái nhận ra và yêu con người thật của mình, chứ ko phải là cố gắng nhập vai người cũ của cô ta để rồi cuối cùng ko đủ tự tin và đi nói những lời xin lỗi … chỉ vì đóng ko tròn vai.

    Thứ 2: 1 người đàn ông có thể bỏ người yêu lâu năm của mình để đến với 1 cô gái khác chỉ vì 1 cái ôm thì anh ta cũng sẽ bỏ cô gái ấy để chạy theo 1 ánh mắt hay nụ cười của cô gái khác. Anh ta ko bao giờ có thể là 1 vòng tay an toàn cho bất cứ ai, kể cả chính anh ta.

    Đây chỉ là 1 mẫu truyện. Mặc dù giọng văn của Muội thật sự lãng mạn và cuốn hút nhưng tính cách nhân vật thì... như Ca ca đã nói đấy!

    Hì.Nếu ko phải blog này của Muội, Ca ca xem xong sẽ thôi ko cmt gì đâu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Muội thật lòng cảm ơn Ca vì đã nói thẳng ra những gì mà Ca nghĩ... Muội biết là mình còn rất nhiều thiếu sót, và cách xây dựng nhân vật của Muội đôi khi theo cảm tính quá!
      Khi Muội viết lên entry này, Muội biết nó...lủng củng. Muội biết nó chưa thật sự như ý, Là vì Muội đang viết lên ước mơ của Muội Ca à... ;(
      Muội đã mơ về một người đàn ông có thể bỏ hết tất cả chỉ vì yêu Muội.
      Muội muốn viết một câu chuyện cho riêng mình... :)
      Ca cố gắng cho Muội thời gian nhé, Sau khi dẹp hết những áp lực mà Muội đang trải qua, Muội sẽ tặng Ca một truyện ngắn thật hay, ý tưởng thì Muội có, nhưng chưa có thời gian để hoàn thành.
      Hy vọng sẽ được Ca góp ý thật lòng :) :)

      Xóa
    2. Ca ko hiểu vì sao nhiều cô gái khi yêu lại mong muốn người mình yêu có thể bỏ tất cả vì mình? Ko phải là Ca muốn dập tắt cái ước mơ ấy của Muội, nhưng d/v đa số đàn ông đủ chín chắn, tình yêu ko phải là tất cả.

      Điểu quan trọng nhất với đàn ông đó là sự nghiệp. Bởi vì thành công trong bước đường sự nghiệp mới có thể giúp họ mạnh mẽ, tự tin để tiến đến mọi mục đích khác.

      Người đàn ông chín chắn, khi yêu chân thành, họ ko bao giờ nghĩ chỉ cần làm mọi cách để chiếm lấy trái tim cô gái ấy, mà còn phải nghĩ đến trách nhiệm trong tình yêu nữa. Muc đích cao cả nhất khi đàn ông yêu, là gánh trên vai trọng trách mang lại 1 cuộc sống đủ đầy về vật chất lẫn tinh thần cho người mình yêu, cho gia đình nhỏ của mình đến suốt cuộc đời

      Anh thật sự ko thích loại tiểu thuyết diễm tình chỉ làm mê muội các cô gái ngây thơ, đẩy họ vào mộng mơ ko thật. Trong đó nhan nhãn những nhân vật nam yêu sống yêu chết, dám từ bỏ tất cả, nhắm mắt nhắm mũi lao đầu vào yêu.

      Thật ra 1 người đàn ông có thể vì yêu mà từ bỏ tất cả, kể cả cha mẹ, gia đình, từ bỏ cái ân tình nằm bên trong máu thịt mình để chạy theo tình yêu, thì đến ngày nào đó, anh ta cũng ruồng bỏ cái tình yêu ấy để chạy theo 1 bóng dáng khác.

      Một người đàn ông dám từ bỏ tất cả vì yêu, thật ra, họ cũng ko vì người yêu, mà chỉ vì chính họ. Họ thật sự chỉ yêu bản thân mình mà thôi.

      Muội này! Ca phân tích như thế chắc khiến Muội ko vui. Nhưng ca chỉ muốn Muội hiểu nhiều hơn để sau này Muội có cái nhìn sâu xa hơn khi yêu ai đó.

      CN vui vẻ nhé. Ah, Ca sẽ chờ xem câu chuyện Muội định viết







      Xóa
    3. Muội biết mà Ca Ca...
      Muội thấy vui vì Ca chẳng biết nể nang mà chê Muội thẳng thừng như vậy luôn! :d
      Quen Ca lâu như vậy, thật sự Ca rất hay cho người khác những lời khuyên rất hữu ích...
      Muội biết mình may mắn lăm mới được là Muội Muội của Ca Ca mà...
      Chờ đọc tác phẩm mới của Muội Ca nha... :)

      Xóa
  3. TD vẫn rất nể Miss ở khả năng sáng tác. Hồi còn bên yahoo, đã mê truyện Miss rồi. Tất nhiên là ko phải truyện nào TD cũng thích, nhưng nói chung là mến tài Miss lắm đấy.
    Ko hiểu Miss lấy đâu ra cảm xúc mà viết nhiều mẫu chuyện phong phú như thế? TD đã thử nhiều lần mà … bó tay. Về khoản này, phải bái Miss làm thầy đó :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hỳ... được khen như vầy thật là thích nhưng Miss biết là khả năng của mình cũng chưa đi đến đâu cả Du à...
      Ý tưởng của Miss sinh ra từ những người xung quanh Miss thôi Du à...
      Miss gặp một người, Miss quan sát cảm xúc của họ, Miss dựng lên một câu chuyện quanh họ... :d
      Đôi khi Miss lấy cả tên thật của họ nữa...
      Nếu mà họ đọc được chắc...té ghế đó Du ơi, he he và họ sẽ la toáng lên là Miss bịa chuyện quá nhiều, hì hì :-d :d
      Vui Du nhé :-d

      Xóa
  4. Mộc Miên sang thăm Miss nè! Chúc cây bút này tiến xa hơn nữa nha, cố gắng lên nào!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn lời chúc của Nàng nhé...
      Đêm bình yên nàng ạ :))

      Xóa
  5. Entry này có một bức thư tình rất hay!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn bạn mới đã đến nhà thăm và khen ngợi nhé...
      Miss rất vui sẽ còn gặp bạn trong thế giới blog này :)

      Xóa
  6. Miss ơi! Miss thấy rằng TD có nên post tiếp phần 2 “Tôi và Kevin” ko? Sao tự dưng TD ngại kể về 1 người khác mặc dù người đó đã làm đảo lộn cuộc sống của TD

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khi mình giữ lại điều gì đó, họ sẽ ở mãi trong tim mình, nhưng khi mình kể ra, nó phần nào theo gió cuốn trôi đi về nơi khác...
      Miss nghĩ, những gì đã qua Du cứ bình thản mà bước qua thôi...
      Ngày vui Du nha

      Xóa
    2. TD hiểu rồi. Cảm ơn Miss nha. CN thật vui nha Miss

      Xóa