Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

NỔI LOẠN !!


Mưa...
Bão...
...
Trời chuyển dần sang màu đen, Nó lơ ngơ đứng dưới mái hiên nhà người lạ...
Trong túi còn vài chục lẻ... tiền lì xì tụi bạn lấy hên năm ngoái đó mà... Không đủ để gửi đống đồ lên xe, huống chi gửi cả NGƯỜI về nhà...
Tự nhiên thấy mình dại, chiều nay pé Còi đã cảnh báo " Với số tiền này, đi 1 chặn đường còn chưa chắc đủ, huống gì 3...một mình còn đỡ, chị nơ hết cả một căn phòng trọ 5 năm đi bằng cách nào??? "
 Taxi - xe bus - xe đò...Chuyến đi này coi bộ gian nan quá...
"Đi 1 phần 3 chặn đường dài, mưa gió sấm sét gào thét kiểu này, người đi còn muốn ngã, xe cộ nào còn thèm ghé  lại đón mày hả đồ lỳ lượm! Mà có ghé, tiền đâu mày đưa cho người ta? Mà nếu không thể lên xe, mày định tối nay ngủ gầm cầm à? ... Điện thoại cũng hết pin, mà mọi người ở nhà đâu có biết là mày về..."
Nó cứ lẫm bẫm, trách mình như thế ngay từ khi chuẩn bị khởi hành rồi... Không sớm không muộn, sao nó lại gấp gáp rời bỏ nơi đó đến thế, 5 năm không ngắn mà, tình cảm không ít mà, có buồn, có thất vọng thì thêm một đêm nữa có chết đâu, sao phải nơ hết cả mớ đồ ra về trong tình cảnh khốn khổ như thế !
Ừ thì không chết! Nhưng sẽ phát điên mất ! Điên nên mới chọn ngày trời bão, vác cả căn phòng về nhà!
......
...
 Đêm đó Nó ở nhờ nhà một người lạ tốt bụng, một ông chú cỡ 50, có hai cô con gái, ông gửi mớ đồ giúp Nó vào nhà người quen, rồi chở Nó về trên chiếc CUP50 cũ kĩ của mình...
Nó được ông mời cơm, cho tắm rửa, cho cắm sạc điện thoại, cho một căn phòng thiếu bàn tay người vợ...
Nó lên Ola nhắn tin cho Anh, bảo đang ở nhà người lạ, Anh chỉ " ừ" mà chẳng hỏi gì thêm...
Bỗng nhiên trên màn hình hiện ra dòng chữ " Ăn cơm chưa BX". Nó lặng người. Anh đâu bao giờ gọi Nó thế, Anh đang nói chuyện với ai mà lại nhắn nhầm qua cho Nó...
Nó thấy mình lao đao chỉ vì một câu nói, thay vì thấy lo lắng khi đang ở trong nhà một người không quen biết thế này...
Sáng ông chở Nó ra xe, Nó hẹn anh chủ xe khi nào tới nhà, người quen ra đón sẽ gửi lại tiền thì anh cũng gật gật cười trừ...
Sau khi anh nghe Nó kể về một đêm...kì lạ của mình ! Anh trợn mắt nhìn Nó, " Anh sợ em quá rồi đó cô bé."
 Bạn bè, gia đình biết chuyện. Mỗi người ồ một kiểu, nhưng chung quy là " LỲ"
....
Nó thì thấy mình...loạn!
...
...
Trôi tới Đà Lạt... ngồi bên Hồ Xuân Hương thơ mộng nổi tiếng... Nó gọi cho Anh
Anh bảo làm sao mà Em tới được đó, hay là nhảy xuống sông Hương đi, mai lên báo là Anh biết liền!!!
Nhìn hồ nước lạnh lẽo mà rùng mình, dựng hết cả tóc gáy...có không yêu Nó thì Anh cũng đừng có xúi dại Nó làm chuyện ngu ngốc thế chứ!
 Nó nhìn tán cây bên kia, một anh chàng đang quỳ gối trước người yêu với khuôn mặt đầy hối lỗi, có lẽ là vì tới trễ, vì Nó thấy nàng ngồi một mình nãy giờ rồi... Rồi lại nghĩ đến câu nói vừa nãy của Anh, bỗng dưng thấy cay mắt lạ...
Làm sao Nó đến được đây ư??? Nó thấy một đoàn 3 người chuẩn bị mua vé đi Đà Lạt thì chạy lại  " Em cũng muốn đi nữa, cho em đi với " rồi cười hì hì...Anh ta nhìn nó trân trân :
- Ừ thì đi!
Rồi Nó có vé khứ hồi, có 1 chỗ trong khách sạn, với trong túi 300.000 vnd. Vừa đủ cho một bữa ăn thịnh soạn! Nhưng vấn đề là Nó ở lại trong 4 ngày! Là 4 ngày với cái túi xẹp lép...! Họ đã cho Nó vé, một chỗ ở, không lẽ lại lẽo đẽo theo người ta chờ...ăn chực! Cái ngẫu hứng đi Đà Lạt này chỉ là trong phút bốc đồng thôi, Nó đâu có định trước. Nó hỏi là hỏi cho vui, chứ cũng có muốn đi thật đâu ! Vậy rồi Nó cũng theo 3 người họ lên xe
Lúc trên xe, anh ta còn dọa ngay khi tới nơi sẽ mang Nó đi bán cho ai đó... Nó thản nhiên :
- Để xem ai là người phải nói lời tạm biệt quê hương anh nhé ! ... Rồi nhắm mắt đánh một giấc dài.Khi thức dậy thì cũng vừa tới nơi.
Cũng may là họ toàn đi nhậu với khách hàng, nên cũng dắt Nó theo ...ngồi ngắm cảnh! Thỉnh thoảng nói vài câu, uống 1, 2 ly... Chị gái trong đoàn còn dắt Nó đi chợ, mua trái cây về nhét đầy tủ lạnh phòng nó, còn giúp Nó chụp vài tấm ảnh cho có với người ta.
Hôm nay họ đi ký hợp đồng quan trọng nên Nó ở khách sạn một mình, lang thang ra Hồ, cảm nhận từng cơn gió quất vào da thịt, Nó ăn mặc phong phanh nên lại càng run lên mỗi khi hơi nước từ dưới Hồ lướt qua...
Nó thấy mắt mình ướt rượt lúc nào... Nó yêu Anh... Sao Anh lại không hiểu...
Nó nhớ Anh hơn bao giờ hết trên cái vùng núi sương mờ này... Nó ra đi là vì muốn vứt bỏ đấy chứ! Vứt bỏ tình yêu đau khổ này, vứt bỏ hình bóng lạnh lùng đó. Vậy mà Nó lại vừa gọi cho Anh, lại nghe những lời cay đắng đó... Sao không khỏi chạnh lòng cơ chứ...
Nhìn  cặp đôi  bên kia, Nó đứng dậy ra về, ghé cô bán hàng rong mua 2 củ khoai lang nướng nóng hổi, ôm vào lòng và bước đi trong hơi ấm nương mượn...
Mua hộp dâu tây, bước lên xe về Sài Gòn...
Nó lại thấy mình thêm một lần nổi loạn!
...
...
Vũng Tàu ngày Nó trở lại đẹp hơn rất nhiều, lượn vòng vòng chụp ảnh mà khuya lắt không còn lối để đi... Tất cả những người bạn đều không nghe máy ! Cũng đúng thôi, 1h sáng rồi, ai còn thức mà đợi điện thoại của mày hả đồ ham chơi, ham vui. Mày giờ thì thấy rồi đấy: Không nhà, không bạn, lúc nổi cơn điên lao xuống đây lại chả mang theo tiền...không có cánh cửa khách sạn nào miễn phí đâu cưng ạ!!!
Gặp một cặp Less đang chạy cùng hướng, hỏi họ về đâu thì cô nàng đóng vai con trai bảo sẽ dẫn về dùm cho, rồi chỉ cho mình con đường an toàn, thay vì tỉnh lộ có cướp đêm...
Chạy vù vù trên những đoạn đường quen thuộc, thấy lạ lẫm vì chẳng nơi nào có lưu lại dấu chân Anh. Em gặp Anh đâu phải nơi này, yêu anh cũng đâu phải từ đây... Mỉm cười trong tiếng gió rít giữa đêm mùa Đông, thấy mình bình thản lạ...
Cuối cùng thì mày cũng quên rồi đấy! đồ khó bảo...
Chạy về nhà trong đêm! Nghe điên rồ thật đấy. Anh trai ra mở cửa chỉ biết lắc đầu, không còn biết phải nói gì...
Lẳng lặng dắt xe vào nhà, chốt cửa, mở yahoo lên ngồi gõ từng con chữ...
Đêm nay Nó lại thấy mình đâu đó những ngày cũ...
Lại nổi loạn!
...


...
 Thứ 7 chán chường ngồi gõ báo cáo, Nhỏ bạn chơi suốt từ lúc 3 tuổi rủ đi vòng vòng thành phố.
Nghỉ việc, chạy lên gác thay quần áo, trang điểm, leo lên xe chạy thẳng trung tâm Thành phố!
Tới nơi, con nhỏ ụp lên mình Nó bộ váy cô Tiên trong tryện cổ tích, cài lên đầu Nó cái vương miện xinh xinh, xỏa mái tóc Nó ra tự nhiên, trong ánh đèn lộng lẫy của một nhà hàng kiểu Hàn Quốc, Nó lột xác!
Nhỏ bảo, "Mày làm cô Tiên giúp tao hôm nay, chịu khó ngồi chơi với bọn trẻ, tụi nó thích hình nào, mày vẽ lên tay cho tụi nó, làm tụi nó vừa ý, vui vẻ, thế là xong!"
Nghe thì dễ lắm đấy! Nó có vẽ tranh lên tay ai bao giờ đâu, bọn trẻ con toàn nói tiếng Hàn, bập bẹ chút tiếng Anh, tranh nhau chờ đợi cô Tiên vẽ tranh, ban phép lành...Mấy cái hình lúc đầu còn run run, sau máu nghệ sĩ nổi lên, tự tin múa lượn, mấy chị phụ huynh cũng xúm lại muốn vẽ, để chụp hình đưa lên Facebook.
Tiệc có mời cậu nhóc Đăng Khoa, thí sinh vòng chung kết của VietNam's Got Talent, bọn trẻ bỏ đi xem hết, sau đó lại bận rộn chơi trò chơi với chú Hề.
Còn lại thằng nhóc 2 tuổi, cắt tóc nửa quả đầu dưới, nửa trên uốn xoăn, rạng ngời như Hoàng Tử bé... bảo cho cô Tiên hun cái, nó nhanh nhẩu kê đôi môi nhỏ xíu lên má cô đánh chụt một phát thiệt to! rồi cười để lộ cái răng khểnh, thương phải biết!

Vẽ lên tay cậu nhóc hình con Ong thật đẹp, các vị phụ huynh thay nhau lấy Ipad chụp lại...
Thấy mình vui rộn ràng...Chạy lên tranh thủ chụp với chú Hề và mấy em nhỏ vài tấm, giữ kỉ niệm... Lỡ sau này già, lú lẫn sẽ quên mất! hì hì
Tiệc tàn, bỗng nhận được cái phong bì đỏ... Có lương nữa bà con ạ!
Được vui, được nổi loạn, được cười thỏa thích, lại còn có lì xì kha khá...còn gì bằng nữa...
Đêm ghé qua nhà nhỏ bạn ở lại, xem hết cuộn phim quay tại bữa tiệc, vẫn thôi không luyến tiếc cậu Hoàng Tử tóc xoăn, lại ước giá như mình cũng có một...thiên thần!
Chủ nhật nhỏ cũng chả chịu tha, lôi đi cà phê bờ sông, lại lôi ra vùng quê thăm em bé, cùng nhau làm sữa chua, mang đi ủ, lại đợi đến lúc lên men là có thể...măm được!
Nhỏ làm mình nhớ 4 năm trước, cũng trên một bờ sông miền Tây, Nó theo người ta đi xem làm nấm rơm, xem cách vun, cách tưới nước...
Lại gặp ngay đám cưới. đám cưới vùng quê không lộng lẫy như nhà hàng thành phố, mà đậm chất tình người, bà con cô bác tấp nập, cười nói rộn ràng...không tiếng nhạc du dương, chỉ có tiếng cười nói, chúc tụng...
Nó cũng kéo tay thằng bạn chạy lại, tranh nhau chụp hình với cô dâu, chú rể... Lại được mời ở lại dự tiệc, thằng bạn nhanh chân chạy đi mua thùng bia góp vui, xem như quà cưới...
Lúc về SG, hai đứa dắt nhau đi mua quà, gửi xuống mừng cô dâu, chú rể trăm năm hạnh phúc!
Ngẫm lại thấy thời gian sao trôi quá nhanh, mà nỗi buồn thì sao leo thang quá chậm...
4 năm trước hay bây giờ, có thể là sau này nữa, Nó vẫn là đứa thích nổi loạn....thích làm những chuyện bất ngờ, thích làm những chuyện khó tin.
Vâng! Là Nó
....
....
Đêm qua phòng 3 người, 3 góc, đứa nào cũng mắt ướt nghĩ về chuyện của mình. Mỗi đứa một khung trời riêng nhưng lại cùng một nỗi đau.
Yêu và được yêu có phải là tất cả không? Có lỗi và không có lỗi có còn quan trọng nữa không?
Nó kéo mền ra, đứng dậy! Lau nước mắt
 -"Nhậu thôi, cả phòng!!!"
...
Lại một đêm nổi loạn!!!

8 nhận xét:

  1. Mấy nay ca ca bận quá, giờ lên đọc thì giật cả mình! Đúng là đọc 1 hơi 5 cái entries … muốn mờ cả mắt! Muội viết khỏe thiệt!
    Vì đọc 1 loạt bài nên cảm xúc cứ lẫn lộn hết, ko thể bình cụ thể cho Muội dc, nhưng mà Ca ca cũng có mấy lời về cái bài viết mới nhất này nè. Ko biết Muội thích nổi loạn cỡ nào, ca ca chỉ thấy có 1 đứa khùng loại khủng! Nếu đây thật sự là Muội viết về mình, Ca ca chỉ khuyên Muội 1 điều thôi: Hãy thương yêu bản thân mình.
    Nỗi loạn để xả stess, trong chừng mực nào đó thì ko vấn đề gì, chứ còn nổi cơn khùng bất tử và bất chấp hậu quả thì ko phải lúc nào cũng gặp may đâu đấy. Ca ca muốn cốc u đầu Muội quá!
    Ah! Hay đây chỉ là 1 sản phẩm tưởng tưởng của Muội nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Muội không nói đâu... cho Ca tự đoán mò thôi... hỳ hỳ
      Muội thương bản thân mình lắm, không để nó chịu thiệt thòi đâu, nên Ca Ca yên tâm nhé. :-d
      Ca làm Ca Ca mà cứ thích bắt nạt Muội là sao nhỷ???
      Ca k sợ Muội làm loạn, gõ đầu lại sao??? 8-)
      Ca xem xét ùi cho Muội biết nhé, ức hiếp kiểu này, Muội bỏ nhà đi tìm Ca nói cho ra lẽ thì mệt lắm à nha (bg)

      Xóa
    2. Nhìn cái label Ca nghĩ... dám nổi loạn thật lắm ah! Mà dù có thật hay tưởng tượng cũng đáng cốc đầu.
      Ca ca mà sợ Muội cốc lại ah? Muội cao bao nhiêu nào? Ca cao 5'9". Muội cốc tới mới sợ! :-b

      Xóa
    3. Thật đấy Ca ạ , label "kỉ niệm" còn gì... :p
      Nhưng k nguy hiểm như Ca nghĩ đâu, Muội nghĩ đó là trải nghiệm sinh tồn của Muội thôi...
      Sau mỗi cuộc nổi loạn Muội thấy mình tràn đầy sức sống để bước tiếp. Muội thấy cuộc sống ý nghĩa hơn, đáng sống hơn và bản thân mình thì luyện được tính nhanh nhạy và năng động...
      Cuộc sống mà mỗi ngày chỉ có bấy nhiu tà tà, thì nhàm chán lắm Ca ạ x-)
      Muội còn rất nhìu cuộc nổi loạn mà chưa kể đó thôi, Ca mà nghe xong chắc đứng tim mất! Ca mà xỉu Muội k biết tìm ai hô hấp nhân tạo cho Ca đó nhé hỳ hỳ :-s
      Muội từng lăn xả vào một cuộc chập điện, dập lửa, cứu 3 mạng người trước mắt đó Ca ạ... Nghĩ lại thấy tự hào dù chuyện đó thật ra chả lớn lao gì cả, chỉ thấy mình can đảm, gan lỳ trong những tình huống cần thiết :p
      P/S: Muội cao 1m63 :-d cốc không tới thì Muội bắt ghế, sẵn tiện nhổ hết tóc luôn! hì hì :d

      Xóa
  2. Ah, Ca ko tạo blog là vì Ca ko có khiếu viết, chẳng biết viết gì. Hơn nữa tạo blog chỉ tổ làm chỗ cho thiên hạ ném đá. Nhất là thằng quỷ nhỏ Ku C :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ca cứ tạo đi, có gì Muội hắn ném Ca, Muội ...ném phụ cho! he he :-d

      Xóa
    2. ủa sao tam ca lôi đệ vào chiện này??? Sao tự dưng mình bị chửi vậy trùi!!! :-?

      Xóa
    3. Đi đâu Ca Ca cũng nhớ cậu hết còn gì, cậu vui mới phải chứ , hì hì :p

      Xóa