Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

BỘI ƯỚC






Em lại gây ra lỗi lầm...
Phải không anh?
Ai bảo em chung tình, ai bảo em chỉ yêu mình anh?
Làm gì có!

---o0i---

Nó nhìn cái bóng trong gương
- Móng tay sơn đỏ, giày đỏ
- Đôi môi đỏ rực rỡ trong ánh đèn vàng
- Khỏa thân - hoàn toàn không mảnh vải che thân.
Nó nhìn đôi mắt nhòe nhoẹt, lấm lem nước mắt, chì kẻ nhũ màu nâu, hợp với mái tóc buông dài hoang dại
Chỉ có 2 từ thôi :
THẢM HẠI!!!
Đây đâu phải là nó
Nó còn lâu mới là đứa hư hỏng thế này.
Nó nghiêng đầu, mỉm cười  nhè nhẹ
Đấy! Đấy mới chính là nó
Hiền thục, dịu dàng, đáng yêu... Chỉ có nó mới có nụ cười hồn nhiên thế này. Chắc rồi!
Nó ngước nhìn lần nữa tấm gương thật lớn trước mặt.
" Con quỷ !"
Nó ngẫm trong đầu
" Mày đếch phải tao" .

---o0o---
Trong căn nhà màu khói chiều lạnh lẽo, có những con người không họ hàng, thân thít gặp nhau hằng ngày, không dám nói to tiếng dù nửa chữ, không dám cả ho khi ốm đau, và không dám cả khóc khi đau buồn...
Nó lại nhìn mình trong gương, một tấm mặt mộc, hiền lành, hoang sơ. Và bà thím đang thắt bím tóc cho nó.
 - Cô chủ ! Nhà hôm nay có tiệc, ông chủ dặn cô về sớm...
" Lại tiệc" Nó nghĩ trong đầu
- Dạ, con biết rồi , vậy là hôm nay con không cần học cắm hoa
- Cô chủ đã cắm được 1 bình hoa hoàn chỉnh chưa? Bà chủ đang mong cô sẽ học được cách cắm " Vẻ đẹp một mình", và sẽ cắm trong ngày sinh nhật thứ 50 của bà.
 - Cái tên nghe thật cô đơn thím 2 nhỉ. Nhưng con học mãi không được. Con không có đam mê. Học cả tháng rồi, con chỉ biết 1 bình hoa cơ bản có 3 cành : Thiên - Địa - Nhân... Các cành còn lại, con không biết xếp chúng vào đâu
- Cô chủ là người khéo tay, lần trước chẳng phải cô cũng bảo cô không biết thêu tranh còn gì. Nhưng nhìn mấy bức treo ngoài phòng khách. Ông chủ cũng mát lòng với bạn bè, khách khứa. Rồi cô sẽ cắm được hoa thôi. Thím tin cô mà
- Dạ. Tóc con dạo này rụng nhiều quá phải không thím? Thím chải mỗi ngày mà không thấy gì sao?
- Thím biết chứ cô, nhưng có lẽ tới mùa, rụng bớt tóc già, mọc lại tóc non mà cô. Thím biết cô quý nhất mái tóc của mình, nhưng cô đừng lo lắng nhé...
- Dạ. Hôm nay anh Khương đến đón, thím nói anh Phan tài xế nghỉ buổi sáng nhé. Con đi đây
- Thím chào cô...

---

Cuộc sống này, Nó không có quyền lựa chọn điều gì cả... Và nó muốn từ bỏ.

---
Hôm nay sinh nhật mẹ.
Nó nhìn bà đi lại trong tà áo dài đẹp lộng lẫy đón chào khách khứa từ mọi miền, khuôn mặt bà đẹp như trong tranh Hy Lạp bước ra, nhưng nó biết bà là thật. Bà chỉ là con người bình thường như bao người phụ nữ khác. Hỷ, nộ, ái, ố trong con người bà chỉ là lặng lẽ hơn người khác, kìm nén phi thường hơn người khác.
Nó yêu bà nhưng nó luôn không hiểu bà.
Nó nhìn lại cha mình, người đàn ông này rất mực thương nó, nhưng nó lại thấy một sự xa cách nào đó. Rõ ràng là có, nhưng moi móc mãi, chẳng hiểu từ đâu mà ra cái cớ đó. Nó mỉm cười khi ông quay lại nhìn nó đầy tự hào.
- Đây là Nam Anh, con làm quen đi Ngọc . Mẹ mỉm cười rạng rỡ bảo nó
Nó quay lại
Nó nhìn người con trai trước mặt mình, cảm giác môi mình như đang tím tái lại, đầu oang oang muốn tìm một chỗ trú ẩn an toàn. Nam Anh nhìn nó, đôi mắt kiên định, đầy uy lực. Trong 1s như ngừng mãi, nó nhận thấy anh bất ngờ, rồi anh mỉm cười như chẳng có gì...
- Anh chào Ngọc.
Nó không thể nén ra được một nụ cười, dù là giả tạo nhất. Giả tạo như chính con người nó .
Nó viện cớ không khỏe, xin lên phòng sớm. Nhưng lại trốn vào phòng sách, nghiền ngẫm cuốn " Thiên Thần & Ác quỷ" của Dan Brown. Nó đã đọc tới đoạn vị Hồng Y chôn mình trong đất cát... Cuốn này nó biết trước hung thủ là ai rồi, nhưng nó muốn biết, con người ta còn nghĩ được cái gì độc ác hơn, thủ đoạn hơn để đạt được mục đích của mình.
Như bao cuốn khác của Dan Brown, Nó luôn đoán được hung thủ bất ngờ sau bức màn có quá nhiều bí ẩn là ai. Không phải nó giỏi, mà vì ông tác giả này, chỉ viết có 1 kiểu. Ngoằn ngoèo rồi lại quay về nơi bắt đầu.
- Đúng như tôi nghĩ, em ở đây .
Nó ngồi bất động, nó nhận ra giọng nói này. Nó vờ như mình đang say mê, chăm chú. Nó vờ như mình chính là Langdon đang chạy thụt mạng ra khỏi tầng hầm.
Nhưng không phải, nó vẫn chỉ là nó, với trái tim đang dồn dập muốn thoát khỏi lồng ngực.
 Anh đưa tay lấy cuốn sách từ đôi tay dường như đông cứng của nó, xếp gọn lên cái bàn nơi góc phòng. Nó không biết mình nên ngước lên nhìn anh đầy mạnh mẽ như chính nó hay là cúi xuống giấu mình trong cái kén gia đình bao bọc cho nó. Nó không phải đứa yếu đuối, nhưng trong giây phút này, chút sức lực chống chọi cuối cùng cũng đã không còn đủ để nó có can đảm đối diện với anh.
- Caitlin - Anh mỉa mai kêu tên nó, là cái tên nó tự ý đặt cho mình trong lớp ngoại ngữ. Rồi anh cười, nụ cười chẳng có dư vị nào của từ hiền.
 Chưa bao giờ cái tên này khiến nó cảm thấy nặng nề như đá tảng. Chưa bao giờ nghe đến cái tên này, nó thấy lạnh gai óc như bây giờ...
- ...
- Em biết tin gì chưa? Hôm nay tôi được mời đến để ra mắt em và gia đình em. Nói đúng hơn là hôm nay chúng ta vừa... Đính Hôn!
Xoẹt ! như tia chớp cắt ngang bầu trời đêm. Nó chợt bừng tỉnh.
- Sao?!
- Bất ngờ à? Quan tâm không? Em nghĩ tôi nên đồng ý hay là từ chối?
Anh ta đứng tựa bên cửa sổ, nhìn ra vườn Lan, phía bên kia là chiếc xích đu gỗ. Khương đang ngồi lặng lẽ ngoài ấy.
Những thông số toan tính thay nhau chạy ào ào qua cái đầu mang nhiều nghi hoặc, sợ hãi của nó. Anh ta có điên mới đồng ý, mà nếu từ chối, anh ta sẽ lấy cái cớ gì? Anh ta sẽ nói hết mọi chuyện sao? Nó không muốn nghĩ tới chuyện đó, ngàn lần không!
Nhưng người đàn ông này, nó gặp bây giờ là lần thứ 2, nhưng lại là người duy nhất nắm giữ bí mật rất lớn của cuộc đời nó!!!
Có lẽ lúc này, nó nên giữ im lặng. Ai đó đã nói "im lặng đúng lúc là người phụ nữ thông minh"
- Sao? E đang nghĩ cách đối phó à. Nhưng tôi tuyên bố " Tôi đồng ý"
Xoẹt!!! Lại một vệt sáng lướt ngang, sắt lẹm. Khứa vào tâm can nó.
-Sao?!
Anh đưa cánh tay về phía nó, kéo nó lại sát bên anh,rồi ép nó vào bức từng lạnh ngắt sau lưng, giọng đanh lại từng chữ. Nhỏ thôi, nhưng đầy uy lực:
-Kể từ giây phút này, em là của tôi. Tôi-cấm-em-chống-đối!
Rồi anh bước thẳng ra ngoài, không hề ngoái đầu lại.




---

Cuộc đời này có những bất ngờ xảy đến, khó chấp nhận, và nó không muốn !

---

Tiệc tàn từ lúc nào nó cũng không nhận ra, nó cũng không biết mình quay về phòng bằng cách nào. Lê lết như lính bại trận, hay là thơ thẩn như người điên. Nó nhớ hình như thím 2 gội đầu, sấy tóc cho nó, nó nhớ hình như thím 2 kéo chăn đắp cho nó, nó không biết mình có lạnh không nữa...
Nó chỉ thấy mọi thứ trước mắt mình đang dần đến ngày kết thúc!
Phải chăng những ngày êm đềm giả tạo bao nhiêu năm qua sắp phải đến hồi hạ màn!?
- Cộc, cộc!
Nó giật nảy mình.
Nhận thấy cha nó bước vào phòng, nó thấy yên tâm phần nào vì không phải là người đó, lặng lẽ ngồi xuống bên giường, ông nhẹ nhàng hôn lên trán nó.
- Con gặp Nam Anh rồi chứ con gái?
Ông nở một nụ cười hiền lành, vốn dĩ ông không cần câu trả lời, ông biết rõ hơn ai hết là hôm nay chuyện gì đã xảy ra. Nhận thấy nó gật đầu, ông trầm ngâm một lúc rồi nhẹ giọng:
-Con có thể từ chối, tuy cha luôn hướng con đi theo con đường cha muốn, nhưng riêng chuyện này, cha cho con được tự ý chọn lựa.
Nó ngước ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn ông.
- Đúng! Chuyện hạnh phúc của đời con, cha làm sao dám định đoạt,cha biết bao nhiêu năm qua, con luôn gượng ép làm mọi thứ theo ý cha, nhưng cha cũng là muốn phát huy hết khả năng của con thôi.
Riêng chuyện trọng đại này, cha cho con được quyền từ chối. Hiểu không con gái?
Nó lại ngước ánh nhìn đầy hy vọng vào người cha hiền từ nhưng đầy quyền lực của nó. Nó muốn thốt ra là " Con yêu anh Khương" nhưng nó biết rõ kết quả.
- Dạ. Con sẽ suy nghĩ, con không muốn cha khó xử với gia đình họ.
Cha nó bật cười
- Con gái ngoan, ngủ ngon.
Rồi ông đứng dậy, cái dáng cao lớn, bờ vai thật rộng dường như cũng chẳng thể hiện nhiều như ngày xưa nữa, có lẽ đến lúc con người phải chấp nhận sức mạnh vô hình của thời gian rồi.
Trước khi đóng cửa phòng, ông quay lại nhìn nó :
- Cha biết ánh mắt vừa rồi của con có ý nghĩa gì, nhưng không tốt đâu, chuyện này ta đã có nói với nhau. Cha tin đó là lần đầu, cũng như lần cuối nhắc đến. Cha tin con đủ lớn để hiểu.

---

Được lựa chọn nhưng lại không chọn được thứ mình muốn. Thì cần gì phải lựa chọn!

---

Sáng sớm vừa bước xuống nhà, vừa tới cửa bếp nó đã nghe tiếng thím 2 thỏ thẻ trò chyện với ai đó. Nó vừa định rẽ ra vườn cây nhưng nghe đến cái tên Caitlin, nó đứng như chôn chân dưới đất...
- Cô chủ thích cuốn truyện, của ông nhà văn hay bà tác giả nào đó của nước ngoài, mà nữ chính có cái tên là Caitlin cậu ạ. Cô ấy bắt tôi đọc cuốn sách ấy để cùng trao đổi qua lại, nhưng tôi già lẩm cẩm, mắt mũi kèm nhem, làm gì mà đọc được chữ, vậy là tôi nhờ con bé làm bếp đọc cho nghe, nhưng nó hay buồn ngủ, lại nhờ anh Phan tài xế đọc phụ... Ai cũng làm thuê, bận tối mắt, thay phiên nhau đọc, thế là tất cả người làm trong nhà đều biết cuốn truyện này hết đó cậu. Bây giờ nhà tôi, ai cũng gọi cô chủ bằng cái tên này hết. Cậu thấy vui không?
- Thế kết thúc cuốn truyện đó thế nào hả thím?
- Dạ, buồn lắm cậu. Cô gái ấy chết. Bỏ lại người yêu... Hazz.
Thôi, cậu lên nhà chơi, ông chủ chúng tôi tuy hiền, nhưng ông ghét ồn ào, người làm chúng tôi chưa bao giờ dám hó hé nửa lời khi có ông ở nhà.
- Thím biết vậy sao còn dám kể chuyện lung tung cho người lạ nghe.
Nó lạnh lùng bước thẳng vào căn bếp trang tri toàn đồ gỗ. Nó chưa bao giờ chỉ trích thím 2, nhưng hôm nay người thím đang chuyện trò lại là anh ta - Nam Anh.
Lại động chạm đến cái tên ấy!



Thím 2 im lặng tiếp tục dọn dẹp căn bếp
Anh ta mỉm cười nửa miệng
" Em có bệnh công chúa nặng hơn tôi nghĩ nhỉ?"
Nó phớt lờ lời nhận xét đó, và quyết định làm ngơ là cách tốt nhất
- Còn nữa, tại sao thím lại để người lạ vào nhà? Thím quên nguyên tắc trong nhà này từ bao giờ thế?
Nó tựa người bên khung cửa, khoanh 2 tay lại ra chìu không muốn bỏ qua chuyện này
Thím 2 ậm ừ, như chợt nhận ra cũng không biết vì sao người trai trẻ này lại xuất hiện trong căn bếp nhà mình.
- Mẹ của em đã mở cổng cho tôi
Anh ta đứng ngay sát bên cạnh nó lúc nào, cái dáng người cao, mạnh mẽ và đầy nguy hiểm. Nó chợt cảm thấy cảm giác rối ren đang quay trở lại. Người đàn ông này, ngay từ đầu, đã rất nguy hiểm...
Nó cố giữ ánh mắt mình ngang tầm mắt đối phương, cố nở một nụ cười lạnh.
- Nói dối cũng phải biết lựa chỗ, mẹ tôi không có thói quen dậy giờ này!
Thím 2 nhanh chân chạy lại, nói nhỏ vào tai nó :
- Dạ, hôm nay ông chủ đi tỉnh, nên bà chủ dậy sớm, chuẩn bị đồ đạt cô chủ à.
- Vậy sao? May mắn hôm nay mỉm cười với anh nhỉ. Nó cười khinh khỉnh, rồi im bặt, gương mặt lạnh tanh. Quay lưng, bước thẳng ra vườn.
Anh ta theo sát ngay sau lưng, kéo nó về phía góc vườn. Nhìn quanh quất đâu đó, hình như muốn tránh sự tò mò của những tôi tớ trong nhà.
Nó thừa biết hôm nay anh ta đến đây là vì điều gì. Nó hít một hơi dài " Đành vậy ! Thà giải quyết một lần cho xong, đã đến lúc phải đối mặt với lỗi lầm của mình rồi ". Nhưng cái chính, nó không biết anh ta bản chất thế nào, không biết phải sắp xếp câu chữ ra sao cho yên ổn. Nó đang loay hoay tìm cách mở lời thì anh ta... hôn đánh chụt vào bên má nó! Chưa kịp phản ứng, anh ta đã nắm chặt 2 tay nó, cười khì khì :
- Vẫn ngọt ngào như đêm ấy nhỉ?
Nó cố vùng vẫn, nhưng 2 bàn tay anh ta như gọng kìm, càng cố thoát, chỉ càng tự mình làm mình đau đớn. Nó nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy phẫn nộ, đầy ấm ức.
" Đêm ấy" - 2 từ này như vết cứa chưa lành, giờ lại cứa sâu thêm vào tâm trí nó.
 Đêm ấy...
Nó chưa từng muốn nhớ, chưa từng muốn nhắc lại dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đó chính xác là 1 sai lầm, sai lầm ngớ ngẩn. Một sai lầm khó tha thứ...
Nó nghĩ đến Khương, nó yêu người đàn ông này, cũng vô cùng hận người đàn ông này...
Đêm ấy...
Tại sao anh lại hờ hững nhìn nó rơi vào cái hố đen đang sừng sững hiện diện trước mắt này.
Nó chưa từng cố gắng để làm một đứa con gái ngoan của cha nó, nhưng nó cũng chưa bao giờ muốn làm ông phải thất vọng, làm ông bẽ mặt với mọi người. Ông là một quan chức cao cấp, nếu thiên hạ mà biết ông có đứa con gái như nó, ông sẽ vỡ mật mà chết ngay tức khắc mất!
- Anh muốn gì?
Nó thốt lên 3 từ này đầy khinh miệt.
- Cái tôi muốn, tôi vừa làm xong, trả lại em một ngày bình yên đấy. Tôi về
Anh ta mỉm cười, trong ánh sương buổi sớm, ngay giữa vườn táo lai Tàu xanh ngát, nó nhận ra anh đẹp rạng ngời...
"Mình điên rồi!" - Nó tự đánh thức mình
Nó nhìn anh ta nhẹ nhàng bước đi, hụt hơi chạy theo, nó cứ hét lên như điên
- Thật ra thì anh muốn gì? Sao anh không buông tha cho tôi?
- Suỵt...! Em muốn tôi hôn cái nữa à? hờ hờ.. Yên tâm, đợi hôm khác nhé!
Nó nhìn anh ta bước đi, lòng hụt hẫng lạ kỳ
Thật ra là anh ta muốn gì chứ, thà là nói thẳng, chứ cứ vờn nó kiểu này, thật sự nó không chịu đựng được.

---

Có những sự thật, khó chấp nhận, nhưng  lẩn trốn cho tới bao giờ? Chỉ có đối mặt mới có thể vượt qua.

---
(Còn tiếp)





9 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Hay quá Miss ơi .Vừa đọc vừa đoán ra ý sau mỗi câu kết nhưng đoán cũng ko toát được ý .

    Hồi hộp chờ phần 2 quá .
    Bài này câu chữ của Miss vẫn giản dị như ngày nào nhưng đủ để tạo nên sự huyền bí dễ chịu .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Câu chuyện này còn rất dài,đoạn này chỉ sơ lược dạo đầu, nội dung chính còn nằm bên trong. Miss sẽ cố gắng sắp xếp post lên DN nhé :)
      Hy vọng nàng sẽ thích
      Mơ đẹp hôm nay nàng nhé !

      Xóa
  3. Chà! Ko biết đây có phải câu chuyện mà Muội từng nói là đã có sẵn ý tưởng ko đầu ko nhỉ? Lúc trước ca từng nói rằng muội có khiếu sáng tác phải ko? Uhm thì thật vậy mà. Truyện khá hay đấy! Ca đang muốn biết xem anh chàng Khương có đủ bản lĩnh để giữ dc người yêu ko đấy?

    Tất bật với cv mà muội vẫn viết dc là giỏi rồi. Cố lên nhé! Viết cũng là cách làm phong phú hơn cho tâm hồn ta đó.

    CV mà muội đang theo đuổi cũng là cv tốt. Còn mơ ước về tương lai nếu nằm trong khả năng của muội thì chắc chắn muội sẽ thành công thôi. Chúc muội luôn vui vẻ và có 1 tương lai thật tươi sáng nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu lắm rồi mới lại thấy Ca khen Muội...
      Thời gian qua đúng là Muội xử lý mọi việc theo cảm tính nhiều quá, mọi chuyện cứ rối tung cả lên.
      Nhưng giờ thì Muội ổn rồi Ca ạ! Mọi vướn mắt trong quá khứ, rối ren trong hiện tại, 3 đêm liền Muội không ngủ, gặp gỡ 2 con người... Và giờ thì Muội xin tuyên bố là : Muội đã trút hết được gánh nặng trong tim mình. Hoàn toàn, sạch sẽ...
      Cảm ơn vì lời động viên của Ca, công việc hiện tại đang dần theo quỹ đạo. Bảng xếp hạng vừa rồi của công ty, Muội chỉ xếp sau có 1 người. Hy vọng mọi thứ đang dần tươi sáng :)
      Ngày đẹp Ca nhé !
      Còn câu chuyện này, nhiều bí ẩn vẫn còn phía sau, Ca có thời gian thì ghé qua bỏ phiếu cho anh Chàng Khương nhé! Anh ấy đang cần C tiếp sức đấy! hì hì
      P/S: Qua nhà Muội nhớ mang theo nho trong vườn nhà Ca đó!

      Xóa
    2. Khi muội cảm thấy đam mê với cv hiện tại của mình, muội mới có thể hướng cv vào quỹ đạo như mình mong muốn. Ca cũng chúc mừng khi muội đang từng bước thành công! Cô lên và thật vững chải trên con đường tương lai muội nhé!

      Còn về việc viết văn thì … nói thế nào nhỉ?
      Thật ra, văn chương là thứ vô cùng vô tận, mà mỗi người đều có mặt mạnh và hạn chế của mình. Và để khắc phục mặt hạn chế, người ta rất cần những góp ý chân thành. Tuy nhiên, thường thì ai cũng thích nghe khen hơn chê. Tất nhiên là thế rồi!

      Ah, Ca xin lỗi. Lúc trước có thể ca đã có nhiều góp ý khiến muội ko hài lòng. Thật ra vì xem muội như 1 đứa em gái nên ca chỉ muốn góp ý để muội thêm tiến bộ, cũng xem như là ủng hộ những sáng tác của muội vậy. Tất nhiên là “chín người mười ý”. Ko phải ý kiến của ca lúc nào cũng chính xác.

      Sau đó thì ca lại nhận ra rằng muội duờng như ko thích? Do đó ca nghĩ mình phải tự điều chỉnh lại để tùy theo từng người mà nên góp ý thế nào.

      Bây giờ với những sáng tác của muội, ca chỉ tìm ra những ưu điểm mà cmt thôi, ca sẽ ko để tâm đến mặt hạn chế (dù có hoặc ko) mà góp ý về nó nữa. Tất nhiên là ca vẫn là ca của muội thôi, và vẫn cmt mỗi khi muội post entry mới.

      Chúc muội luôn vui vẻ trong cuộc sống của mình, muội nhé!

      Xóa
  4. Truyên hay đóa nàng!!!!!!
    Ui mà sao đọc thấy cái ông Nam Anh này giống cha nội Kevin quá ta?????
    Là ta thấy thế thôi.Túm lại là truyện hay.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ông nội Kevin của Chương không có được như anh chàng này đâu Chương ạ. Cứ theo dõi và cho Miss biết nhận xét nhá.
      Nhà mới đẹp đấy ! Mọi người thay nhau xây nhà mới, làm Miss cũng nôn nao muốn làm...1 cái tổ! hì hì
      Vui nhé Ku Chương

      Xóa
    2. Ta nói cái ông Nam Anh này giống ông nội Kevin, chớ ko so sánh ai hơn ai cả nàng ahm!!!!!!! Vì việc so sánh giữa 2 người là ko thể. Bởi vì ai thích người nào thì tự nhiên sẽ thấy người đó hay hơn thôi. Đúng ko nào?????? hjhj

      Xóa