Được tạo bởi Blogger.

Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

BỘI ƯỚC II


Đêm lạnh,  Nó nằm ngửa mặt lên bầu trời đầy sao qua tấm kính dày trên trần nhà. Nó biết cuộc sống này, khung cảnh này không phải bất cứ ai cũng được lựa chọn, không phải bất cứ người nào muốn cũng có thể. Nhưng sao Nó lại không thấy vui, lại không thấy hạnh phúc?
Nó trở mình trên chiếc giường mền mại, ấm áp. Nhớ lại cuộc chuyện trò của Nó và chị gái ở phòng tranh. Chị nhắc đến Mẹ - Người Mẹ thật sự của nó, người mẹ mang nặng đẻ đau ra Nó kìa, không phải là người phụ nữ đang nằm cùng giường cha nó, phía tầng trên, bên kia dãy hành lang, có hướng nhìn ra vườn Lan yêu thích của mẹ.
Nằm trên cái giường mẹ từng nằm, ngắm nhìn khung cảnh mẹ từng nhìn, ôm ấp người đàn ông mẹ từng yêu... Nó không ghét người phụ nữ này, nó thấy thương người phụ nữa này hơn thôi. Bao nhiêu tuổi hờn của bà có ai thấu, bao nhiêu mất mát của bà có ai hay, bao nhiêu hy sinh của bà có ai chịu hiểu...Nó yêu bà vì một lẽ bà cũng thương nó như một người mẹ. Nó nhớ ngày bé, khi không ngủ được, bà vỗ lưng ru nó ngủ, tự tay may cho nó cái váy dạ hội đầu tiên năm 9 tuổi. Đó là năm  Nó biết rằng mẹ nó- người sinh ra Nó, sẽ chẳng bao giờ quay về nhà.



Chị gái hơn nó 3 tuổi, nhưng từ lâu đã tự lập bên ngoài. Mua 1 căn nhà nho nhỏ, xếp gọn những thứ xinh xinh lên từng chiếc kệ đủ màu áp xung quanh 4 bức tường, ngay cả cái biển địa chỉ nhà, chị cũng sang Thái Lan, mua cái khung treo màu đồng, móc xích nho nhỏ, treo trước hiên nhà...
Trong nhà tắm có đủ loại kệ, đặt đầy chậu hoa be bé, sáp thơm, và một ít tinh dầu trên cái đèn màu vàng, tỏa ra mùi hương ngọt ngào dễ chịu. Nó mơ ước mình cũng có một ngôi nhà thế này, nhỏ thôi, nhưng vô cùng dễ thương và ấm áp...
Nó lại nhớ đến Khương, nhớ những tiếng cười rúc rích ngày còn bé..
Nó nhớ có 2 đứa trẻ, loay hoay bên chiếc xích đu gỗ, tranh nhau 1 chỗ ngồi. Nó nhớ anh chàng tóc hoe hoe vàng, trưa nắng chạy ra vườn táo, hái trái thảy vào phòng cho nó, mỗi khi Nó bị cấm túc không được ra khỏi nhà.
Và nó nhớ một lời hứa non trẻ " Khi nào lớn lên, anh sẽ lấy em nhé Ngọc"
...
Nó vùi đầu vào chăn, giấu giọt nước âm ấm vừa chợt tràn xuống khóe mắt. Đó đã từng là những ngày thật đẹp.

---o0o---




Chiều tháng 5, hoa phượng ngập trời một màu đỏ, Nó mang ép vào tập 1 cánh bướm làm bằng cánh  phượng.
Sến
Quê mùa 1 cục
Nhưng có mấy khi thế này.
Tụi bạn rỉ tai cười khúc khích " Tiểu thư nhà ta chắc biết yêu rồi đấy"
Nó lặng lẽ bước ra chiếc xe hơi màu trắng đang đợi
Không phải anh Phan
Không phải Khương - lâu lắm rồi, anh không còn đón nó nữa
Mà là anh ta - Nam Anh
Mẹ nói hôm  nay nhà có khách, Nó thừa biết là ai.
Nhưng có một vị khách nữa mà Nó lại không ngờ tới
Là Khương!
Bao năm rồi, anh chẳng về nhà ăn cơm gia đình, chính xác là từ cái ngày đó. Ngày anh quyết định du học một mình mà không có nó. Thỉnh thoảng nhà có tiệc, anh ghé lấy lệ rồi ra về, ngay cả khi Nó chẳng kịp thấy mặt.
Lần trước đón Nó tới trường, cũng chỉ là vì công việc... Im lặng đến cuối đường, cả chào tạm biệt cũng gượng gạo bảo nhau.
Đêm nay,
Nhìn mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt xương lạnh lùng,. với cái áo sơ mi cài nửa dưới. vạt trước nhét lộn xộn vào chiếc quần jeans bụi. Anh vẫn ngang tàn như ngày đầu tiên anh về nước sau 6 năm biệt tích.
Vẫn như ngày đó, anh lang thang, ngao du đó đây khắp nơi, biểu diễn, chụp ảnh, những màn ăn chơi ở các vũ trường, phòng trà...
Cuộc sống bay nhảy đầy tự do, lựa chọn.
Nó im lặng ngồi xuống bàn, mẹ và anh đang rôm rả kể cho nhau những kế hoạch mới, dự định mới đầy sôi động trong thế giới của riêng anh.
Mẹ ít khi nào vui cười thoải mái như thế, cũng phải thôi. Anh là con trai của bà mà. Anh là chút niềm vui còn sót lại của bà mà. Chỉ những khi có cha nó cùng ngồi trong bàn, bà sẽ nén bớt lại tình thương bà dành cho đứa con riêng của mình.
Nhận ra có Nam Anh về cùng, bà đon đả chào, tay nắm, tay kéo anh ta ngồi bên cạnh, giới thiệu hai người họ với nhau.
- Anh là tay trống trong ban nhạc hay biểu diễn ở Oz đúng không?
Nam Anh bất ngờ hỏi, đánh thức con người còn lí trí trong  Nó
Khương gật gù, cười sản khoái
- Đúng đó cậu em. Không ngờ anh cũng "nổi" chứ nhỉ?! Ha ha
Nó ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu mọi chuyện là thế nào. Khương lẽ nào không nhận ra Nam Anh? Nó nhìn anh rồi quay sang nhìn Nam Anh. Thật ra thì chuyện gì đang xảy ra thế này???
Không lẽ Khương ...mất trí sao?
Nó đặt cho mình nhiều dấu chấm hỏi trong suốt bữa ăn, thầm cầu nguyện đừng có chuyện gì vượt quá tầm với. Thầm cầu nguyện Nam Anh đừng có bán đứng Nó tại bàn. Thầm cầu nguyện mình có thêm thời gian để sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.
Nam Anh ra về trong tiếng cười của mẹ, cái vỗ vai của Khương và trong sự nhẹ nhõm của Nó. Nhưng anh ta lại kéo Nó ra xe và đặt vào trong tay nó 1 gói quà bé tí,.nằm gọn trong lòng bàn tay.  Sau cái hành động ngọt ngào đó, anh ta giở ra một nụ cười khinh khỉnh " Chào nhé ! Người tình xinh đẹp "
 Người tình
Đừng hành hạ Nó kiểu này chứ...


 ---

Nó bước ra cái xích đu gỗ, nhẹ nhàng ngồi xuống. Chờ chiếc xe ngoài kia lăn bánh, đèn trong nhà tắt hết, nó sẽ vào nhà.
Nó mở hộp quà của Nam Anh. Đó là 1 viên kẹo socola nhân rượu
Sao anh ta lại biết Nó thích ăn socola nhỉ?!
Tặng 1 viên. Ý gì đây?
- Ăn kẹo thôi mà suy nghĩ nhiều thế sao?
Nó giật nãy mình, chưa kịp hoàn hồn thì Khương đứng ngay trước mặt.
-Vẫn thói quen cũ, già tới nơi mà còn thích ngồi xích đu là sao?
Khương đứng cho 2 tay vào túi, chéo chân sang bên, tựa lưng lên thân cây già. Dưới ánh trăng huyền ảo, trong chiếc sơ mi trắng hở cổ, tựa siêu trộm KID trong bộ truyện Conan. Lịch lãm- hoang dại.
- Thỉnh thoảng về, anh cũng ngồi đó thôi
Nó nhìn viên kẹo, bỏ nhanh vào miệng " Cho thì cứ ăn, chứ có sao"
- Những lúc...hâm ấy mà!
Cộp!
Tê hết cả răng, anh ta có tốt lành gì đâu, bỏ cả sỏi vào socola rồi mang tặng. Con người này, làm sao mà tin được chứ. Lấy lưỡi đẩy ra ngoài, Nó nhận ra đó là 1 chiếc nhẫn có đính hạt màu tím!
Nhẫn của Nó!
Chợt nó thấy lạnh người như gió Đông vừa tràn qua sát mặt.
- Nhẫn của em, sao anh chàng đó lại giữ?
Dưới cái nhìn kinh ngạc của Khương, Nó cũng không biết là giữa mình và anh, ai là người đáng ngạc nhiên hơn.
- Anh thật không nhớ đêm đó có chuyện gì sao? Anh thật không nhận ra anh ta là ai sao?
Nó nhìn cái nhìn đầy oán trách vào Khương. Vừa giận, vừa tủi, vừa xót xa cho mình.
Anh cũng chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, sao Nó lại hỏi anh điều này? Đêm đó là đêm nào? Nhìn ánh mắt của Nó, anh không nói được lời nào. Anh đưa tay chỉ vào chính mình như muốn hỏi "Em đang hỏi anh sao?"
- Đó là đêm anh biểu diễn ở Oz đấy! Đêm anh nhận giải thưởng dành cho ban nhạc của tháng đấy! Đêm đó em đã đến, anh không nhận ra sao?!
- Cái gì? Em ngồi ở đâu?
Như chợt nhận ra điều gì, anh ngẩn người
- Cái người mặc dạ hội màu đỏ, trang điểm rực rỡ một màu đỏ là em đó sao?
Nó nhìn anh ngơ ngác
Anh không nhận ra Nó thật sao? Nó cố tình làm mình thật nổi bật để gây sự chú ý, nhưng anh lại chẳng hề nhận thấy!
- Anh không nhận ra... Nói đến đây, anh bỗng im bặt. Anh đã không còn giữ nổi bình tĩnh...
- Nam Anh chính là thằng cha đã hôn em ngay giữa quán Oz đó hả??? Ôi trời ơi !!! Anh đưa tay vuốt mặt.
- Nhớ rồi sao? Nó mỉm cười mỉa mai
- Thế hôm đó giữa hai người đã có chuyện gì? Sao em lại đi chung với anh ta?
Nó cứng giọng
- Em không đi chung với anh ta lúc đến. Nhưng về cùng, và kết thúc đời mình bên cái giường của anh ta!
-Sao???
-Em đã ngủ với anh ta!!!
Nó run rẩy nhận ra lúc này nước mắt đã thấm đầy gương mặt mình.



---o0o---

(Còn nữa...)

17 nhận xét:

  1. Miss ơi!. TD vừa đọc xong 2 entry cùng lúc, vì entry trước bỏ lở. Câu chuyện này xem ra sẽ còn nhiều tình tiết hấp dẫn đây! Miss có khiếu sáng tác lắm đấy! Hãy tiếp tục nha! TD ủng hộ 2 tay nè!

    À, mà đọc xong phần này đã thấy anh chàng Khương thua cuộc mất rồi! Vì sao mà anh lại ko nhận ra người mình yêu trong đêm biểu diễn nhỉ? Thôi thì cứ để xem phần tt vậy.

    TD đang bệnh, mệt quá mà cũng cố dạo blog 1 chút. Đọc xong 2 bài của Miss chắc ko còn thời gian thăm các blog khác. Để mai đi tiếp vậy. Đêm ngon giấc nha Miss

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạo này Miss cũng k có thời gian lên blog nên lâu lâu lên thấy vắng vẻ quá...
      truyện này cũng còn khá dài, mà có lẽ phải khá lâu Miss mới post lên được, hy vọng mọi người và TD sẽ không bỏ quên Miss. hỳ hỳ
      Nàng dù có buồn, cũng cố gắng giữ gìn SK nhe
      Sức khỏe tốt. cái đầu tỉnh táo, sẽ đưa ra nhiều quyết định có hiệu quả á :)
      Ngày bình yên nhé nàng

      Xóa
    2. Ừ! Blog vắng vẻ thật! Đôi lúc TD dạo blog, cứ cảm thấy như 1 mình trên con đường vắng tanh vậy. Biết làm sao bây giờ? Blogspot này ko rôm rả dc như bên yahoo ngày trước. Mà một phần cũng do mình ít giao tiếp nữa Miss ạ! TD thấy bên blog người ta đông vui lắm.

      Tuy vậy, TD cũng nghe ấm áp vì có những người bạn như Miss, DN, các chị Violet, Mùa thu vàng, Hà Băng, anh Lâm, bé Lan Vu
      Giờ TD có thêm dc chị Biên Thùy, nhưng mất đi chị Ngố Tàu, anh Love. Cũng buồn!

      TD có rất ít bạn trên trang blog này, thì làm sao mà bỏ quên Miss dc. Mỗi lần lên blog là lại phải qua đây, nhiều khi đọc lại bài cũ, đọc cả cmt nữa. Rồi qua DN ngóng trông 1 xíu rồi về.

      Mong Miss có nhiều thời gian rảnh để post tiếp câu chuyện này. Ngủ ngon nha nàng!

      Xóa
    3. Miss cũng mong là có 1 dịp nào đó, được ôm nàng 1 cái xem thế nào, hì hì.
      Miss có đi làm Hộ Chiếu. 1 việc mà xưa nay Miss chưa từng nghĩ tới.
      Có lẽ Miss chuẩn bị đi xa chăng??? he he
      Ngày bình yên nàng ạ.

      Xóa
  2. Í ủa ủa!!!!!! Cái còm của ta cho cái èn này biến đi đâu òi cà?????? Đừng có nói là nàng Miss xóa òi nha!!!!!! Làm vậy dễ quê lắm ahm!!!!!!!
    Mà ta nghĩ ta có nói j chạm tự ái nang đâu ta??????? Ta khen èn mà!!!!!! Hây da!!!! Thiệt là ko hiểu nổi!!!!!! [-(

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. C ơi Miss cũng đang hỏi tại sao trong mail có báo cmt mà vô blog thỳ k thấy đâu hết. Hôm trước hình như blog bị lỗi, tự nhiên Miss vào không được, hay là do vậy nên nó bị mất ta????
      Bữa giờ Miss cũng k có lên blog được. Công ty cho đi học thỳ vừa làm vừa học liên tục nè.
      Miss được chuyển qua bộ phận chuyên sâu khác, nên đợt này vất vả tiếp òi. hỳ hỳ
      Ngày vui C nhé :)
      Có thể cmt lại cho Miss được không? Miss đang tiếc hùi hụi nà

      Xóa
    2. Hôm đó còm j quên bà nó òi!!!!!! hehe

      Thời gian qua bận túi bụi nàng ahm!!!!!!!! Làm nhà mới cho bà chằn.Mấy anh em làm hết công suất để có cái nhà sớm nhất cho 2 chị em nàng ý. vất vả như con trâu già cày ngày cày đêm!!!!!!

      Nàng cũng ráng lên nha. Ta thấy cv của nàng cũng nhiều và áp lực quá!!!! Thật là tội cho thân nàng!!!!! Con gái thì phải ráng giữ gìn sức khỏe, đừng để xuống sức, xuống sắc. Tuổi xuân chỉ có 1 thời thôi đó.

      Ngày thật vui vẻ nghen!!!!

      Xóa
    3. Miss cũng ổn thôi C à, công việc cũng quen nên dễ dàng hơn rồi...
      Miss được chuyển sang bộ phận mới, giờ lại lọt tọt đi học nữa đây. Hazzz
      Cố gắng thôi chứ biết sao :)
      Vui nhé! Và tránh được đòn của các sư tỉ. ha ha

      Xóa
  3. Tràn bước đêm cho lòng ai hoài niệm
    Dĩ vãng xa bất chợt lại ùa về -

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Anh ghé thăm nhà Miss nhé :)
      Lâu lắm cũng không ghé được nhà anh.
      Chúc anh luôn vui, khỏe và luôn yêu Huế nhé

      Xóa
  4. Câu chuyện dc post tiếp mà mãi đến giờ ca mới đọc dc. Xin lỗi nhé muội, ca bận quá!

    Ah, những gì muội cmt bên nhà ca đó, ca hiểu dc tâm trạng của muội mà. Trong việc giao tiếp thường ngày, nhiều khi người ta còn hiểu lầm nhau, huống gì anh em mình chỉ biết nhau qua trang blog này, hiểu ko đúng cũng là điều khó tránh khỏi.

    Thôi dc rồi. Miễn sao ca và muội cứ vui vẻ ntn, chia sẻ dc những gì trên blog, cũng là điều giúp chúng ta thư giãn, vui vẻ trong phút giây nào đó. Vậy cũng tốt rồi, phải ko nào? :)

    Về diển biến của câu chuyện muội đang viết này, ca nhận thấy có lẽ còn nhiều tình tiết bất ngờ lắm nhỉ? Có lẽ nó ko đơn giản chỉ là những gì người đang hiểu. Ca cũng muốn theo dõi xem tài nghệ dẫn dắt câu chuyện của muội ra sao. Có làm hài lòng người đọc hay ko?

    Chúc muội luôn vui, khỏe, thực hiện dc những gì mình mong muốn.

    Trả lờiXóa
  5. Có nhiều bất ngờ trong câu chuyện này quá đi mất .
    Phần 3 đâu ùi . Làm ăn kiểu này thì hẫng quá chịu ko nổi .

    Trả lờiXóa
  6. Nôn nóng vậy sao cô nương?
    Trốn đi đâu mất tăm, giờ xuất hiện hối thúc ngta ghê thế hả nàng kia
    Miss đang viết nè, bận quá, tranh thủ mỗi ngày gõ vài chữ, thong thả ngắm hoa ngắm cảnh từ từ mà đọc nhé :) hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thi xong bận dọn dẹp , phân loại đống giấy tờ mệt lém nàng ui .
      Cũng tại có chút chuyện nên ko vào thường xuyên được . Mà công nhận truyện ngắn này hay ,bộ làm biếng viết tiếp hay sao mà chưa chịu cho ra lò coi chừng nó nguội mất à nha .

      Miss à , DN ko dùng blog kia nữa . Miss kết bạn DN bằng địa chỉ mới này nhé . Thông cảm nha Miss :
      http://kundiary.blogspot.com/

      Xóa
    2. DN ko vào được nhà Chấm Miss ơi .

      Xóa
    3. Miss cũng không rõ nữa DN ơi. chắc nàng ấy đi vắng, khóa cửa đấy mà ...
      Miss viết phần 3 rồi đấy! và đang ngẫm nghĩ phần 4 đây, hì hì
      Cố lên nhé

      Xóa