Được tạo bởi Blogger.

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

BỘI ƯỚC III


Im lặng, tĩnh mịch...




Đêm nay cũng như bao đêm kể từ ngày anh biết sự thật. Một sự thật quá lớn thay đổi cả cuộc đời anh và cô.
Sáu năm trước, anh ôm mối nghi ngờ, đau đớn, trốn chạy một mình, những hạnh phúc đã có, những tiếng cười , từng rung động đầu đời bỗng trở thành vô nghĩa.
Mọi thứ... tất cả mọi thứ...
Anh nhớ rất rõ cái đêm mình xếp hành lý ra đi, anh không còn ý thức được là mình nên làm gì? Sống ra sao?
Anh ước gì mình có thể yếu đuối hơn, vô dụng hơn, và tự ban cho bản thân mình môt cái chết mà không cần phải suy nghĩ đến ai khác... Nhưng ...Anh không làm được.
Tội lỗi... bắt nguồn từ đâu? Sao anh lại sinh ra trong cái gia đình đó? Sao anh lại phải gánh chịu mọi thứ sau những sai lầm của người khác? Sao anh lại phải là người mang đau đớn và trốn chạy. Trốn chạy tình yêu của mình, trốn chạy bản thân mình và trốn chạy một sự thật khó có thể phơi bày?
Những câu hỏi này ám ảnh anh từ 6 năm trước, từ ngay khi anh biết được cái bí mật to lớn của gia đình.
Cao sang, trọng vọng để làm gì chứ?,
Khương nhìn tấm ảnh tốt nghiệp của Ngọc trên cái móc khóa cô làm tặng anh. Anh không thể mỉm cười, anh không muốn phải tự dằn vặt, trách móc bản thân mình, anh càng không muốn ôm thêm đau khổ mà người khác đã dồn anh vào...
" Cha em và mẹ anh tái hợp, đâu có nghĩa là anh với em phải gắn kết với nhau!"
...
" Anh không yêu em! tất cả chỉ là ngộ nhận."
...
" Quên những gì anh từng nói đi, trò trẻ con cả!"
Trước khi rời bỏ ngôi nhà đó, anh đã để lại cho Ngọc những lời này.
Đau
Hận
Biết rằng Ngọc sẽ uất ức trong khoảng thời gian dài
Biết rằng Ngọc sẽ hận anh cả đời
Nhưng còn tươi đẹp hơn là khi cô biết sự thật.
Cô sẽ còn đau khổ hơn cả anh khi cô biết trong buổi chiều hai đứa vào phòng sách thưa chuyện với cha.
Và cha đã nói cho anh biết những điều gì.
Đêm nay không sao, không trăng. Chỉ là một mản màu đen tối, lặng lẽ
Ngọc vừa kể cho anh nghe một chuyện động trời...
Sao Em lại ngốc ngếch đến vậy chứ Ngọc!
Dù là giận anh đến mấy cũng không thể đối xử với bản thân mình như vậy chứ!




---

Cuộc đời này sao lại oái ăm đến vậy, mọi thứ cứ xoay chuyển làm người ta điên đảo không ngừng

---

Nó nhìn mình trong gương, suýt nữa không còn nhận ra mình.
Đêm qua, mọi thứ đều đã đổ vỡ...

- Cô chủ à, sao ,mắt cô sưng quá? Thím mang đá cho cô chườm nghe
- Thôi khỏi đi thím, lát trưa nó sẽ tự hết thôi mà
Chưa nói hết thím 2 đã chạy đi, lúc quay lại còn lẩm bẩm, nào là con gái xấu không ai thèm dòm...
Cũng phải thôi, nó đẹp cũng không có ai thèm dòm mà...
Đêm qua, như một cơn ác mộng xưa cũ tràn về, căn phòng khách sạn sang trọng, 2 thân thể quấn lấy nhau, Nó đã không nhận ra mình trong giây phút ngả vào vòng tay người lạ, chiếc giường trắng toát càng nổi bật lên vết tích đời con gái của nó một cách rõ ràng, trơ tráo. Sau những đau đớn ban đầu là thứ cảm giác đê mê lạ lẫm, tò mò. Nó thậm chí còn cảm thấy thích thú, ấm áp trong khi ôm ấp người tình xa lạ...
Chỉ khi thức giấc sau một cơn mê mệt, Nó nhìn lại mình in trên tấm gương lớn trong nhà vệ sinh của khách sạn, mới chợt giật mình...
Quá muộn rồi!
Nó đã bỏ đi ngay khi thức dậy mà không nói lấy một lời tạm biệt
Cứ ngỡ mọi thứ chỉ là giấc mơ
Cứ ngỡ như cơn ác mộng, đến rồi sẽ đi
Nhưng giờ đây, anh ta lại sờ sờ ngay trước mắt, khơi gợi lên biết bao nhiêu tủi nhục đã qua, khơi gợi lên biết bao nhiêu cảm giác cay đắng, hổ thẹn trong lòng...
Và còn chưa có gì vô duyên hơn
Chưa có gì phi lí hơn là anh ta xuất hiện trong vai trò là vị hôn phu của chính Nó!
Đẹp mặt làm sao???
Bẽ bàng làm sao???
Nó nhắm mắt nhớ lại câu nói Nó thốt lên trong lúc Nó mất kiểm soát nhất trong đêm đó : "Em thích anh đấy , người tình bé nhỏ..."
Xấu hổ chi cho bằng khi giờ đây anh ta cứ hiên ngang nhắc lại từng thứ mà ngàn lần Nó chỉ muốn quên đi.
" Nhớ tôi à, sao thẫn thờ thế kia?"
Nó giật thốt mình, mở mắt ra đối diện với người trước mặt .
Nam Anh.
- Ai cho anh vào phòng tôi? Nó nói như thét lên
" À, bác gái. "
...
" Ngạc nhiên gì chứ, dẫu sao chúng ta cũng sắp lấy nhau còn gì ."
Vừa nói, hắn vừa đưa tay lên vuốt khuôn mặt xanh xao của Nó, định quay mặt đi nhưng anh ta lại dùng cả 2 tay giữ lấy khuôn mặt Nó, miệng nhả ra từng chữ trên đôi môi Nó : " Tên Khương có từng hôn em như thế này chưa?"
Lặng người!!!
- Sao anh biết?
- Đừng nhìn tôi như thế
-Tôi nhắc lại " Sao anh biết?" Nó gằn giọng
Anh ta nở một nụ cười lạnh, khinh khỉnh. Hai tay đưa xuống bụng, ôm lấy vòng eo nó. Vòng tay mạnh mẽ, chiếm lĩnh.
Rồi anh ta đẩy Nó xuống giường, không nhẹ nhàng ngọt ngào như cái đêm đáng quên ấy, mà vô cùng thô bạo nằm đè lên người Nó, đôi môi không ngừng sục sạo miệng Nó.
Đau đớn
Nhục nhã
...
Cho đến khi anh ta nhận ra mặt Nó đầy nước mắt
" Tôi... xin lỗi!"
...
"Vì tôi để tâm...chuyện em yêu người khác!"
Anh ta đưa tay lau nước mắt trên gương mặt Nó .
- Tôi....ghen đấy!
...




---o0o---

- Ngọc à, sao dạo này mẹ không thấy Nam Anh ghé nhà mình ?
- Con cũng không biết nữa mẹ à, chắc bận thôi.
- Ùm, ăn cơm nhiều vô đi, mẹ thấy con ốm hơn trước nhiều lắm đó
- Dạ, con bị rụng tóc nhiều lắm, có sao không mẹ nhỉ?
Nó nhớ những lần gội đầu, chải tóc hay sáng sớm phát hiện tóc mình rơi đầy trên sàn nhà, phòng tắm, giường gối... Thím 2 nói không sao, nhưng Nó xem phim thấy như vậy là ...bệnh nặng mà.
Trẻ con thật!
Nhưng ai mà biết được
Đúng không?
- Nếu con không yên tâm, mẹ gọi bác sĩ của cha con tới khám xem sao nhé?
Bà tỏ ra lo lắng thật sự
- Mai con ghé chị hai, hôm khác nha mẹ
- Chị hai con buôn bán thế nào? Mẹ thấy tụi trẻ dạo này thích thêu tranh lắm. Mấy bà bạn của mẹ có con gái cứ than phiền về chuyện đó, mà mẹ thấy vậy tốt chứ sao, vừa luyện được tính kiên nhẫn, vừa không sa vào những trò vô bổ ngoài đường, hỏng hết người con à.
- Dạ...
- Mà Ngọc nè, con học được cách cắm bình " vẻ đẹp một mình" chưa đấy?
- Con chưa mẹ ạ...
- Ừ thôi từ từ con ạ. Ngọc này!
- Dạ?
- Tối nay thằng Khương về nhà...
- Vậy sao?
- Nó muốn gặp cha con trao đổi gì đó... mẹ lo quá...
- Mẹ lo gì chứ? Cha sẽ không lấy roi quất anh ấy mỗi khi anh ấy nghịch dại đâu mẹ, anh ấy lớn rồi còn gì.
- Không lo sao được, lần cuối 2 người đó gặp nhau, thằng Khương bỏ đi biệt tích 6 năm trời còn gì.... Lần này nói gở, chứ mẹ sợ nó lại đi, mẹ già mấy thứ tóc rồi, đợi được nó bao lâu nữa chứ...
 - Mẹ yên tâm đi mà, sự nghiệp của anh ấy ở đây, đi đâu được chứ, anh ấy bỏ hết tất cả không phải vì điều đó sao?
- Mẹ cũng mong là vậy...

---

Có những thứ những tưởng quá khứ, nhưng cứ tua đi tua lại, vẫn khiến người khác đau đớn như ban đầu...

---o0o---

- Hôm qua chị nhận được thư mẹ Ngọc à...
Chị gái vừa dịu dàng từng mũi thêu, vừa báo tin. Âm thanh nhẹ nhàng được thốt lên nhưng gây chấn động làm sao...
Lâu lắm rồi... Phải! rất lâu rồi, không ai biết tin tức gì của bà. Nó cứ đợi rồi đợi. Mỗi năm đốt thêm 1 cây nến nhưng chẳng có sự trở về nào, chẳng có lời hứa nào được thực hiện. Không một lá thư, không một cuộc điện thoại, không một tin nhắn... Cứ như bà chưa hề tồn tại !
Những ký ức không rõ ràng, những mảnh ghép tua nhanh, Nó chẳng còn nhớ bao nhiêu về người Mẹ thương yêu của mình...
Nó nhớ một người phụ nữ cao, gầy, lặng lẽ bên những phím đàn
Nó nhớ giọng hát thanh thanh, ngân nga trong vườn Lan mỗi sáng
Nó nhớ ly Obeach chocolate orion bà làm cho Nó cuối tuần, xem như phần thưởng cho 6 ngày còn lại ngoan ngoãn....
Những chiếc váy trắng bà mặc...mùi thơm ngọt ngọt như kẹo, hít hà mãi không chán...
Nó nhớ ngày bà kéo từng chiếc vali nặng trĩu, bỏ lại nó bên khung cửa phòng mình, không dám khóc đưa tiễn. Vì một lời hứa," Khi nào con đủ ngoan, Mẹ sẽ quay về..."
Chiếc đàn để nơi góc phòng khách cũng được chuyển đi vào một ngày không ai báo trước cho Nó. Để lại một khoảng trống hoác trong tâm hồn của một đứa trẻ, ít ra có đàn, Mẹ sẽ thích quay về hơn chứ... Đàn cũng mang đi, lẽ nào Mẹ sẽ không bao giờ trở về...
Người Mẹ thứ hai nhận thấy Nó cứ đứng chôn chân mỗi ngày nhìn vào khoàng trống bỏ lại, bà đã  đặt một chiếc đàn khác, đẹp hơn...  Nhưng bà đâu biết, Nó không được phép học đàn...Bà nghĩ là Nó không thích thôi.
Chỉ có Khương là được, anh được phép học, được phép tra tấn lỗ tai người khác khi anh lên cơn giận. Đương nhiên là trừ lúc có Cha ở nhà. Cha ghét tiếng đàn... Từ khi Mẹ ra đi...
- Vậy à? Mẹ khỏe không?
Nó thấy mình như đang hỏi về một người lạ
- Mẹ đã về nước, bà đang sống tại  Vũng Tàu cùng... chồng bà. Mẹ nói em có thể tới thăm...
- Vậy sao...
Chị gái nhận thấy sự bất thường trong giọng nói của Nó, chị ngừng thêu, với tay ôm lấy Nó.
- Đừng khóc em! Mẹ đã về rồi, thật đấy...

---o0o---



- Cô chủ à, cậu Nam Anh tới thăm cô nè!
Cái tên xấu xa này, sao tới chơi mà không lựa giờ giấc chi hết. Cứ nhè sáng sớm mà xông tới là sao? Nó kéo mền trùm kín lên đầu, tiếp tục hưởng thụ giấc ngủ của mình...
Đến thì đến, liên quan gì mình chứ!
Bỗng Nó thấy ánh sáng hắt vào phòng, mền cũng bị lôi tuột đâu mất, cái quạt tự dưng quay phù phù lạnh ngắt...
- Dậy đi ! Có chồng tới nơi mà giờ này còn ngủ là sao?
Nó chạy lại tắt quạt, dẫm chân anh ta 1 cái thật mạnh. Khoanh tay lại, nhìn trừng trừng vào anh ta.
- Nhìn cái gì, thay đồ mau đi
- Làm gì?
- Nhanh lên đi! Hay là tôi thay cho em luôn nhé !
Dở hơi à... Nó trèo vào giường, kéo mền lại như cũ. Anh ta là ai mà Nó phải nghe chứ.
- Ngọc à, dậy đi con
Nó giật mình nhổm ngay dậy
- Cha về lúc nào vậy? Sao không cho con đi rước?
Cha cười hà hà. Thay cho câu trả lời, bao năm đã vậy rồi...
Cha đã đích thân lên đây, chắc hẳn là chuyện quan trọng rồi. Nó nhanh chóng đi sửa soạn rồi bước xuống phòng khách.
Trong phòng có đông người, Nó nhận ra gần như đầy đủ : Cha, mẹ, chị gái cũng đến, Khương đến cùng 1 cô gái, Nam Anh... chỉ riêng hai người lớn tuổi ngồi bên cạnh Nam Anh là Nó không biết. Tuy có thấy quen quen, nhưng Nó không nhận ra là ai...
" Chuyện gì thế này? Nó nghĩ trong đầu, đông đủ  mọi người có mặt để làm gì chứ? Nó nhìn nụ cười khinh khỉnh của Nam Anh mà lạnh gai ốc, lẽ nào, anh ta định bán đứng Nó tại đây,ngay hôm nay và ngay giữa ...thiên hạ! "
Nó đưa ánh mắt tìm sự cầu cứu nơi Khương, nhưng hình như anh không nhận thấy, anh mãi cười mãi nói với cô gái ấy...
Nó nhận thấy hai bàn tay nắm chặt của mình giá lạnh.



...
(Còn tiếp...)

14 nhận xét:

  1. "Chiếc đàn để nơi góc phòng khách cũng được chuyển đi vào một ngày không ai báo trước cho Nó. Để lại một khoảng trống hoác trong tâm hồn của một đứa trẻ" . DN thích câu này nè.

    Với lại tính cách của Ngọc thực sự thu hút.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vui vì DN thích câu chyện dài thòn lòn này...
      DN thích Ngọc ở điểm nào nhất nhỉ?

      Xóa
    2. Trong nỗi buồn cũng toát lên tính cách đáng yêu, chừng mực và góc của riêng mình. Như chỗ này nè:
      Nó kéo mền trùm kín lên đầu, tiếp tục hưởng thụ giấc ngủ của mình...
      Đến thì đến, liên quan gì mình chứ!
      Bỗng Nó thấy ánh sáng hắt vào phòng, mền cũng bị lôi tuột đâu mất, cái quạt tự dưng quay phù phù lạnh ngắt...
      _______
      Hôm qua lúc tắm cứ nghĩ tới câu chuyện của Miss như đang xem phim vậy. Cứ ngóng ngóng điều gì đó.

      Xóa
    3. Ngọc là 1 cô nàng có những ký ức không dễ phai nhòa...
      Vì quá nhìu nỗi đau,nên nàng ấy thầm lặng hơn với bản chất của mình
      Nếu cô ấy dc sống khác, hẳn là cô ấy sẽ rất đáng yêu đó :)
      Đêm ấm nhé cô nương

      Xóa
  2. Nữ chính bệnh gì nhỉ ? Mình cũng triệu chứng tương tự ;(

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss chưa viết xong chuyện này nên chưa tiết lộ được Green nhé :)
      Hy vọng G sẽ cùng Miss theo dõi câu chuyện này nhé :)

      Xóa
  3. Câu chuyện càng lúc càng dẫn đến cao trào. Vậy mà nàng lại dừng ở cái chỗ ko đúng trạm chút nào cả :( trong khi hành khách đang nôn nóng tới bến!

    Thôi thì cứ phải xem như đang theo dõi 1 bộ phim truyền hình, chiếu đủ giờ thì tạm ngưng vậy. Miễn nàng đừng bắt người ta chờ dài cả cổ là dc rồi. Ko thì TD khiếu nại đấy!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss thật vui vì mọi người quan tâm và theo dõi câu chuyện này, Với Miss là động lực rất lớn đó.
      Cảm ơn nàng nhé :) Hy vọng là nàng sẽ thích cái kết của nó

      Xóa
  4. Câu chuyện đến đây thì cũng khó đoán trước dc nhỉ? Nói chung về cốt truyện muội viết khá hay đấy. Bí ẩn, lôi cuốn. Gợi tò mò cho độc giả và khiến người xem muốn theo dõi.

    Nhìn chung, ca ko thấy có điểm cần góp ý. Tuy nhiên, ca chỉ có chút thắc mắc về nhân vật thôi. Đó là Nam Anh và Ngọc.

    Với N.A, nhân vật này có vẻ rất tùy tiện nhỉ? Thái độ của anh ta thật khó chấp nhận, dù là kẻ đã nắm quyền kiểm soát cô gái, hoặc trên danh nghĩa chồng sắp cưới, hoặc ko tôn trọng cô gái sắp là vợ mình, N.A cũng nên tự trọng. Ít ra là theo góc nhìn của người đọc. Tuy nhiên, vì chưa biết N.A có phải là nhân vật phản diện hay ko, nên ca sẽ theo dõi để xem mình nghĩ có đúng ko?

    Còn về nhân vật nữ chính, Ngọc: Vì chưa đọc hết câu chuyện nên ca cũng chưa biết cô bé đáng thương hay đáng giận trong việc đánh mất bản thân mình dễ dàng đến vậy? Nhưng xét trên hoàn cảnh, cô ko có dc sự quan tâm đúng mực từ cha mẹ, nên quá nông nỗi cũng là điều đáng để thông cảm. Tuy nhiên, lẽ ra trước N.A, kẻ mà cô luôn cảm thấy ê chề tủi nhục khi giáp mặt thì cô có thể hạn chế găp gỡ trong khả năng của mình. Chẳng hạn như phòng riêng của cô nên khóa trái để biến nơi đó trở thành lãnh địa độc quyền của mình mà ko phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào.

    Đây là phần thắc mắc của ca thôi. Tất nhiên là mỗi người một ý kiến. Ko chắc suy nghĩ của ca là đúng với số đông đâu. Vói bất kỳ 1 tác phẩm nào cũng vậy, đã trình làng thì đều có nhiều luồng ý kiến khác nhau. Thế nên muội cũng ko cần phải suy nghĩ, phân tâm, vì câu chuyện thật sự là đang khá hay đó. Muội chỉ nên lý giải mọi chuyện vào phần tiếp theo để độc giả theo dõi là OK. Thế nhé muội.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ca nè, ý kiến của Ca không phải là ý kiến riêng đâu, bản thân Muội cũng cảm nhận câu chuyện này có nhiều lỗ hỏng mà... Muội có thay đổi chút xíu nội dung câu chuyện để có lời giải thích cho những thắc mắc của Ca. Muội không giỏi vẽ vời nhiều nên mọi thứ cứ vuông vuông, góc cạnh chứ không được "tròn". Hì hì
      Nhưng cũng hy vọng là Ca thích nó.
      Sau này có điều kiện, có "lên tay" , Muội in sách sẽ luôn có phần " Cảm ơn Ca Ca là người đã cho tôi rất nhiều cảm hứng" ha ha.
      Đêm ấm nhé Ca.
      Ps: Đang cần 1 bờ vai để...lau nước mắt sau khi vắt kiệt nỗi bùn đây Ca ạ !

      Xóa
  5. Nàng Miss coi ta ném đá nè!!!!!!!!!!! 2...3
    Mà thôi, cứ để đấy chờ dịp khác. ta đã nói là quân tử trả thù 10 năm chưa muộn. Cái truyện này khá hay nên ném đá cũng oan cho nó. Ta muốn ném là nhắm vào nàng kìa!!!!! hãy đợi đấy!!!!!!! hehehe

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chương nè, nhà Miss tuy nhỏ, đơn xơ nhưng chắc chắn lắm đấy ! k có bức trường trống không như Ca Ca đâu mà dọa dẫm nhau nhóe... he he
      Không khéo lại sửa tướng lần 2 thì khổ đấy! he he

      Xóa
  6. Nàng Miss vẫn đỏng đảnh ấy nhỉ? Ghét thế ko biết. :)
    Ngày mới vui vẻ nàng nhé. :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu qua mới thấy Nắng ghé thăm.
      Lâu nay cứ thấy nhà vắng vắng thế nào ấy.
      Thỉnh thoảng đừng có hù thiên hạ bằng cách khóa blog nữa nhé :)
      Mong lắm đấy

      Xóa