Được tạo bởi Blogger.

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

Đời Còn Những Hoang Mang


Về Vũng Tàu được 1 hôm.
Đứa em gái nhà ở Bà Rịa, cách nơi tôi đang ngồi hơn 20km, úp cái hình thiệp cưới màu đỏ lên facebook với dòng tít
 "Đám cưới người yêu cũ. Đi hay là không?"
Tôi nhìn cái tên chú rễ viết lấp lánh "Hoàng Giang"
Tôi biết em đang như thế nào trong lúc nhận cái tin ấy, tôi biết em sẽ nhốt mình trong phòng, mỉm cười mỉa mai, rồi quăng mình trong mớ bòng bong với những kỉ niệm tua đi tua lại, ào ạt giữa nhớ và giận.
Tôi muốn chạy qua đó, ôm em như khi em còn ở chung phòng trọ với tôi. Nhưng Em bảo em vừa lên xe, lên chuyến đi Đà Lạt lúc 12h khuya.



Tôi nhớ khuôn mặt em rạng rỡ trả lời một "cái đuôi" :
"Em yêu anh Giang"
Và trong nhiều lần khác, câu nói ấy luôn mang rất nhiều sức sống đến người vô tâm như tôi cũng bỗng nhiên thấy ghanh tị , tôi tự hỏi mình, có khi nào nhìn thấy chính bản thân mình cười hạnh phúc như thế hay chưa?
Tôi hỏi em là em quyết định thế nào, em im lặng một lúc rồi bắn tin qua "Chị vui lòng chờ đến ngày đó nhé, tùy tâm trạng hôm đó của em chị ạ"
Tôi mỉm cười, một nụ cười với khóe mắt cay cay
"Đến khi nào thì là chính tôi tiễn "người ấy" ...sang ngang?"
Tôi kể chuyện đó cho Nghĩa nghe, và đặt cho Nghĩa một câu tương tự
"Âm thầm cưới vợ thôi Nghĩa nhé, đừng cho Miss biết, Miss sẽ đến...làm loạn đấy!"
Nghĩa lại cười toe "Ngốc thế, làm gì có ai tự làm loạn trong đám cưới của chính mình cơ chứ, đồ lỳ lượm"
Lại một câu nói đùa vô thưởng vô phạt.
Như Quyên nói đấy "Tin đàn ông là bán linh hồn cho quỷ dữ"
Vậy mà cũng có lần, trái tim chao đảo, tôi cũng muốn thử bán hồn mình cho ánh trăng...




...

Tôi dạo 1 vòng Vũng Tàu, ngắm nghía từng ngóc ngách quá đỗi quen thuộc, quen đến quặn lòng!
Vũng Tàu rất nhỏ bé, đi đâu cũng gặp người quen, đi đâu cũng quay về một hướng là ra biển. Cho ai đó xa lạ một giờ đồng hồ, Vũng Tàu sẽ như lòng bàn tay, mọi thứ gói gọn đến phát cuồng!
Đang nhâm nhi nem nướng cuốn bánh hỏi với Phượng thì ...bị nhận ra bởi một người tên Vũ.
"Miss phải không? Em đi đâu lâu lắm anh không thấy còn lượn ngoài biển?"
Tôi ngỡ ngàng nhận ra anh, anh là nhân viên của một khách sạn 5 sao mà tôi từng thực tập.
"Dạ, Em chuyển lên SG lâu rồi anh"
"Em còn làm bên du lịch không?"
Anh nhận được từ tôi cái lắc đầu, mỉm cười nhìn bàn tay đeo nhẫn cưới của anh, cuối cùng thì anh cũng làm được một việc đáng để tôi ngưỡng mộ.
Tôi không biết mình điên hay mình dại mà thấy đàn ông có vợ, tôi lại thấy ấm lòng một cách kì lạ...
Đàn ông phải thế, phải yêu, phải có trách nhiệm và phải có một mái ấm. Hình như đó là nỗi ám ảnh của tôi thì phải...
"Hồi đó trong 7 đứa thực tập, Em là đứa làm giỏi nhất, có tiền đồ nhất, sáng lạng nhất mà giờ lại bỏ ngành, tiếc nhỉ? Sao em không làm nữa mà bỏ uổng vậy?"
"Vừa mới bước vào ngành, đã ăn cái sẹo lớn thế, còn chỗ đâu mà trụ chân nữa anh?"
Nhắc tới cái vết mờ trong ngành, không ít người biết chuyện. Tôi đã nói là Vũng Tàu rất nhỏ bé, đã thế thời đó, khách sạn mà tôi thực tập là khách sạn 5 sao duy nhất, tiếng tăm nhất.
Mà bây giờ cũng chỉ thêm vài cái.
Hồi đó tôi mệt, xin nghỉ thực tập một hôm với lý do rõ ràng là BỆNH.
Nhưng khi tôi bước vào KS sau một ngày nghỉ thì tôi nhận được quyết định "Từ chối thực tập" Vì cái tội dám đổ cho thức ăn nhà bếp có độc!
Người quản lý chăm chăm nhìn tôi
"Em có biết bộ phận bếp đang náo loạn vì cái tin em bị ngộ độc thức ăn do nhà nhà bếp nấu không? Em biết tầm quan trọng tới cỡ nào không? Rồi đây ai còn dám mò tới KS này nghỉ dưỡng, ăn uống nữa?"
Tôi ngẩn người, nhìn trân trân vào trợ lý của bà ta. Cô ta nhìn tôi cười khinh miệt, đắc ý.
"Em báo với chị Lương là bệnh cơ mà, sao lại thành ngộ độc là sao?" Tôi nhìn người quản lý trăn trối.
Bà ta không một mảy may muốn biết sự thật, còn đưa quyết định bắt tôi ký vội vàng, tôi đứng lặng yên, không biết nói lời nào, mọi thứ tắt nghẹn, uất ức. Sáu đứa thực tập còn lại năn nỉ cho tôi, xin cho tôi ở lại hết tháng thứ 3. Mọi thứ nháo nhào, lộn xộn. Tôi chẳng còn nghe rõ ai nói gì với ai, chỉ thấy mớ dây thần kinh ùng ục biểu tình.



Tôi bước ra khỏi văn phòng với tờ quyết định thứ hai "Thực tập không lương và cắt phần cơm"
Bạn bè chung vai sát cánh, cùng chịu cảnh ngộ như tôi, mấy anh chị em trong KS ai cũng thương yêu, che chở cho tôi trong suốt quá trình thực tập. Đó là những ngày rất nhiều kỉ niệm , rất nhiều tiếng cười.
Ngày cuối cùng ở khách sạn, tôi lặng người cầm trên tay bản đánh giá thực tập với tất cả con dấu đỏ đóng vào khung TRUNG BÌNH.
Từ nghiệp vụ, thái độ, hạnh kiểm, ý thức... mọi thứ đều là trung bình!
Trưởng khoa nhìn báo cáo thực tập của tôi với một cái lắc đầu thông cảm.
"Em đừng buồn, thầy sẽ xem như không có bản đánh giá này, luận án tốt nghiệp của em thầy sẽ chấm riêng, không vì nó mà xét em trung bình hết được. Thầy biết bà ta là một con mụ đỏng đảnh, khó ưa!"
Chủ nhiệm của tôi là cô Hương, là một thành viên trong hội EU, và là đỡ đầu của người quản lý đó. Cô hứa tìm cho tôi một công việc tốt nhất ngay khi tôi tốt nghiệp, nên không cần phải lo lắng bất cứ điều gì hết.
Nhưng tôi lúc đó là đứa hiếu thắng và trắng đen rõ ràng.
Tôi đã viết một lá thư rất dài và gửi đến KS cho Quản lý và trợ lý của bà ta.
Tôi không biết lúc đó thế nào nhưng mọi người trong khách sạn hôm đó có gọi cho tôi, bảo văn phòng được một ngày bão tố, tiếng đập bàn ghế và tiếng tức giận trong phòng vọng ra ngoài không hề nhỏ.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản là nói ra hết những gì ấm ức trong lòng, những gì khiến tôi bực tức không có cách nào xóa bỏ. Nào ngờ mọi chuyện không dừng ở đó.
Nhân viên trong KS vốn ngấm ngầm sinh lòng thù hận 2 con người ấy từ lâu. Lá thư của tôi, không biết bằng cách nào mà đến được tay ban giám đốc. Một cuộc họp toàn công ty và những quyết định mới được đưa ra.
Người quản lý bị hạ xuống 1 cấp, và cô trợ lý lại quay về điểm khởi đầu, là một người phục vụ phòng.
Tôi không thấy vui khi biết cái tin ấy
Tôi không thấy hả hê
Tôi lại thấy khó chịu vì lại có người khác lợi dụng tôi cho mưu cầu của riêng họ. Không phải lợi dụng bản thân tôi mà là lợi dụng chính lá thư vạch đầy tội lỗi và sai sót của 2 người ấy trong suốt quá trình làm việc ở đó mà tôi ghi nhận được. Đó gần như là một bản báo cáo.
Ai đó đã kể lại với tôi, buổi họp hôm ấy bắt đầu bằng câu "Làm sao mà lại để một đứa thực tập, chân ướt chân ráo vừa mới vào nghề lôi đầy khuyết điểm, sai trái của mình ra một cách đầy đủ, rõ ràng như thế!"

 Những ngày đó đã rất xa...
Tôi chào anh ra về và hẹn dịp nào đó mọi người là cafe tán gẫu. Đó chỉ là một lời hẹn.



Về lại Sài Gòn
Tôi nhận được tin nhắn của má Diễm. Tôi gọi nhỏ là má Diễm vì nhỏ bảo "Miss! Bà sinh con đi, rồi tui với bà cùng nuôi, khỏi cần thằng nào hết, con bà cũng giống như con tui"
Những con chữ đập vào màn hình
"Tui không sống nổi nữa bà Miss à..."
Người yêu nhỏ bỏ đi lấy vợ!
Tôi thay nhanh một bộ quần áo không kịp phối màu sắc, kiểu dáng. Chạy như bay đến nhà nhỏ.
Nhỏ không có nhà, tôi gọi điện thoại cho nhỏ liên tục và hộc tốc chạy ra chợ đêm gần đó tìm nhỏ. Tôi không chắc mình sẽ tìm thấy nhưng xe nhỏ để trước sân, nhỏ có thể  đi đâu được nữa chứ...
Tôi bắt gặp nhỏ đứng giữa đám đông, nhỏ vốn gầy, đứng bất động với cái dáng liêu xiêu trong gió, mái tóc ngắn cong cong bay bay trong chiều muộn.
Nhỏ thấy tôi, đôi mắt hong khô bỗng dưng nhòa lệ, nhỏ ngã trên tay tôi, khóc ướt hết vai áo tôi. Tôi mua mấy lon bia, ít đồ ăn, lôi nhỏ ra công viên. Và đó là lần đầu tiên trong đời, nhỏ uống giọt bia đầu tiên.
"Hắn bảo: Anh sẽ yêu em suốt đời, thời gian sẽ chứng minh tất cả tình yêu anh dành cho em!"
"Hắn nói : Dù bất cứ đâu, hãy luôn mở điện thoại, anh sẽ tìm thấy em, không nhìn thấy em, anh sẽ lo lắng và chẳng làm gì ra hồn"
"Tại sao? Tại sao bây giờ cô dâu không phải là tui?"
Nhỏ òa khóc nức nở, từng kỉ niệm, từng câu hứa nhắc đi nhắc lại một cách đau đớn.
Tôi chở nhỏ về nhà trong đêm khuya, bắt nhỏ hứa ngày mai phải đến công ty trong khuôn mặt rạng rỡ nhất.
"Mai mày không đi làm, tao tới nhà giết mày đấy!"
Nhỏ gật đầu, bảo tôi về cẩn thận.
Lại chạy như bay trong cái gió lạnh tháng 11 , thấy chơi vơi một nỗi buồn. Đêm nay, lại nằm dài trên căn gác trọ. Một mình, ngắm nhìn bóng đêm qua khung cửa sổ...





Ps : Thấy cô đơn một cách lạ kỳ
Có phải vì Đông đến mang theo cảm giác hanh hao như thế không?



Theo yêu cầu của Du thì Miss post luôn tấm ảnh này. Mới vừa nhận từ cô dâu :)
Cô dâu làm áo Miss nhăn hết trơn òi. Hic!

14 nhận xét:

  1. Đọc xong, ko biết nói gì hơn nữa.....Một ngày chủ nhật đẹp trời nha Miss!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chủ nhật của Miss đã rất tuyệt vời đó Mộc à :)
      Phải chăng do lời chúc của Nàng nhỉ ??? hihi

      Xóa
  2. Đọc xong bài của Miss tự dưng nhớ 1 đoạn nhạc rất xưa cũ thế này: “Đường thương đau đầy ải nhân gian, ai chưa qua chưa phải là người. Trông thói đời cười ra nước mắt….”

    Nếu phân tích ra thì thấm thía lắm Miss ạ!Ai trong chúng ta rồi cũng phải trải qua, phải nếm đầy đủ mùi vị “nhân gian”. Thật ra chúng ta ai cũng ngại chạm, nhưng nó vẫn cố chạm vào mình. Những lúc như thế thì cũng đau lắm chứ, nhất là những đứa nhạy cảm như chúng ta rất dễ bị tổn thương. Nhưng Miss biết ko, TD rất tin vào nhân quả, ai gieo gì gặt nấy. Nếu có ai đó muốn chà đạp chúng ta, thì họ sẽ nhận lấy kết quả nặng nề hơn. Còn chúng ta thì cứ sống thật tốt là dc, ko đụng chạm, ko làm tổn thương ai là dc. Các anh chị của TD hay dạy câu này: “Sống tốt thì kết quả tốt”.

    Hôm trước đọc entry của DN, nàng ấy cũng đang buồn phiền vì cái gọi là “thói đời”. Thật tình là cũng nghe buồn lây Miss ạ!

    À, entry này nàng kết thúc ở chỗ mà TD còn muốn đọc nữa, vì thấy cứ bị cuốn theo, thấy hụt hẫng, thấy buồn… Mà nè, nàng kể lại những câu chuyện cũ để chia sẻ thôi chứ ko phải là nhắc lại rồi buồn dây dưa đó nhé!

    Ta mong nàng luôn bình yên, vui vẻ Miss ạ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cũng khó nói quá, vì Miss thấy mình là người...xấu ! Nên lại sợ một lúc nào đó mình gặt trái...không ngon. he he
      Ở cái tuổi nào cũng bị rượt đuổi vì những lo toan hết Nàng ạ. Mỗi thế hệ qua đi là lại có những nỗi niềm khác nhau. Cách nhau 1 tuổi đã suy nghĩ như cả một thế hệ rồi. Nên đôi khi những gì người khác trả qua cứ ngỡ là những thứ mình đã từng trải qua nhưng thật ra là khác xa nhau rất nhiều...
      Entry này viết tới đó thì...tắc nghẽn. Miss không biết phải viết tiếp thế nào dù có rất nhiều thứ chưa nói hết, nhưng lại cứ thấy trống trải 1 cách lạ kì...
      Dạo này thấy bơ vơ lắm...cứ thở dài mãi, mà nge nói k tốt chút nào hết à...
      Nàng cũng vậy nhé :) Hy vọng 1 lúc nào đó, thấy Nàng cười ..

      Xóa
    2. Thật ra đã là con người thì ai cũng có tốt có xấu Miss ạ! Nhưng quan trọng là mình sống như thế nào để tâm thanh thản thôi.
      Ta biết vì sao nàng nói : "Miss thấy mình là người...xấu ! Nên lại sợ một lúc nào đó mình gặt trái...không ngon" rồi! Chắc có lẽ làm đau tim nhiều chàng quá chứ gì, rồi sợ quả báo đây? :) TD nói thế vì hôm đó nàng có cmt bên nhà ta những điều đại loai như thế.
      Ừ, Miss nói đúng. Đôi khi cách nhau 1 tuổi đã suy nghĩ như cả 1 thế hệ rồi. Có lẽ là do hoàn cảnh sống, do tuồi đời, do những va chạm, do cách giáo dục và hoàn cảnh sống nữa...Đúng ko nàng?
      Dạo này TD cũng ko vui gì. Có nhều chuyện ko chia sẻ dc, thấy ức chế và mỏi mệt lắm nàng ạ! Nhiều khi buồn quá cứ muốn biến mất cho rồi!
      À,cái pic áo vàng này đẹp đó chứ. Miss có cái dáng đẹp, chân dài, nên mặc đồ đẹp. :)

      Xóa
    3. Miss đang ế này, không có người nào để ý hết đâu Du ơi. hì hì
      Dạo này Nàng buồn hay vì bận mà không thấy bóng dáng đâu hết. Gần Tết rồi Miss cũng cố gắng để cho êm xuôi mọi chuyện... mà cũng nặng nề quá..
      Nhiều khi cầm một cuốn truyện nói về chiến tranh mà cũng khóc nấc, lòng vu vơ nghĩ những gì đã qua trong 1 năm nay.
      Hy vọng Nàng khá hơn, vui hơn và hãy luôn yêu công việc của mình nhé :)
      Ngày êm dịu Nàng Du

      Xóa
  3. Miss thất thường01:44 Ngày 21 tháng 11 năm 2013

    Ngưỡng mộ chú quá, con không biết làm gì liên quan tới thơ hết, toàn viết linh tinh giết thời gian thôi...
    Chúc chú luôn vui và hp nhé !

    Hai Lúa08:33 Ngày 21 tháng 11 năm 2013

    hà hà..hồi xưa chú cũng vậy mà MISS.nhưng vào chơi blog chú tập tò học hỏi riết rồi cũng làm được thơ mà, cháu khiêm tốn đó thôi.những dòng viết của cháu rất tự sự,đầy tâm trạng,tình cảm chú rất thích đọc mà. chúc ngày mới ngập tràn niềm vui cháu nhé!

    Trả lờiXóa
  4. và bài thơ dưới đây cháu hãy đọc sẻ hiểu chú như thế nào của ngày xưa nhé!
    ***

    CÓ một người thày anh nhớ mãi
    người mà đã tặng 2 số không
    cũng bởi hồi xưa thời đi học
    không biết làm thơ lục bát vần.
    ***
    Rồi thì khi giải phóng miền nam
    rời mái trường xưa anh đầu quân
    xông pha chiến trận đi giữ nước
    bảo vệ non sông lúc nguy nàn.
    ***
    BA mươi năm lẻ anh về làng
    tìm thăm cô giáo dạy môn văn
    tặng cô một tập thơ lục bát
    nhật ký đường đời, với chiến tranh.
    ***
    Nhìn thấy mắt cô tràn ngấn lệ
    bồi hồi xúc động nhớ ngày xưa
    kỹ niệm những ngày còn đứng lớp
    chú nhóc học trò đã già nua...
    ***
    BÂY giờ anh vỏ vẻ làm thơ
    dù chẳng tài hoa,chẳng mộng mơ
    cũng dám bạo gan vào xướng họa
    nhớ mãi người thày...tặng zé rô.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hi hi
      Một câu chuyện dài Chú nhỉ :)
      Con cũng phải cố học hỏi để thử làm 1 bài thơ xem. hihi
      Khi đó Chú hãy qua chúc mừng con nhé
      Con cảm ơn chú đã quan tâm và chia sẽ với con, DN, MN nhiều điều như thế.
      Luôn vui vẻ chú ạ

      Xóa
  5. Đề nghị viết bài mới và up ảnh đi chơi với nàng Heo lên blog nha miss. :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nắng kìa, vào mà xem đi, yêu cầu của Cưng đã được đáp ứng, cưng thật là nhanh, he he

      Xóa
    2. Hehe, Nắng mà lị. :)
      Heo nhà ta cũng up lên đi chứ. :P

      Xóa
    3. Heo up hết lên FB rồi đó, còn hình của Miss thì cậu ấy còn ém nhiều lắm á,:)

      Xóa
    4. Cái đó là do Miss nghe lời Na. Lâu lâu thả 1 cú, cho thiên hạ...hết hồn! he he

      Xóa