Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

Lật Ngược 1+ 2



Lạnh...
Một năm nữa lại sắp trôi qua, mà Nó vẫn chưa làm được điều gì cho chính mình, cho gia đình hay cho cuộc đời mà mình đang sống...
Không nhà
Không người yêu
Không bạn bè...
Thảm làm sao!
Nó lắc đầu tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Một cánh máy bay đáp xuống bàn nó
"Nhóm 3-TV mời cậu tối nay dự tất niên
Thân "
Nó thả tờ giấy xuống giỏ rác bên cạnh.
Khách sáo lạ lùng. Nó không cần.
- Sao em không trả lời Phan đi
Tiếng Kiên ngay bên cạnh làm Nó hết hồn.
Kiên là bạn thân trong nhóm ở công ty, và cũng rất thân với Phan.
Kiêng chỉ hơn Phan có một tuổi, mà chững chạc, đỉnh đạt gấp nhiều lần so với Phan...
Nó rất mến Kiên, như một người anh cả trong cái gia đình nhỏ bé ở nơi làm việc, mọi người khác trong nhóm cũng không nghĩ khác nó tí nào, thật sự Kiên là người rất đáng tin tưởng.
- Nó trịnh trọng viết "thư" mời em kiểu đó, em không dám đi
Kiên thở dài
- Không nể mặt nó, thì em cũng nể mặt anh chứ, anh đích thân mời em dự tất niên nhóm anh, tuy em không thuộc nhóm anh, nhưng ngoài công ty, bọn mình là một nhóm rất ăn ý, đi mà thiếu em, có gì vui đâu, phải không?
Nó lưỡng lự
Chắc chắn là có Phan đi cùng, Nó thấy khó xử
Từ cái ngày đó, cả tháng nay Nó và Phan không chạm mặt, cũng không trò chuyện, thậm chí Nó còn không thèm chào.
Với Nó, không gì có thể xóa bỏ được cả.
Nhưng anh Kiên đã mở lời, Nó mà không đi, ăn đòn với Kiên như chơi.
- Được, em ghé qua chút xíu rồi về sớm, mai mọi người off chứ em thì phải làm.
Ăn một cái cốc đầu từ Kiên.
- Ghé qua là sao? Phải chơi hết mình, hết sức chứ, con nhỏ này!
- Ùm...hết mình hết sức!
Tiếng Nó cười the thé .Kiên lại dặn dò
- Mà nè, anh không biết em với Phan yêu nhau, giận nhau kiểu gì, nhưng đi chung với nhóm phải nói chuyện với nhau, chứ không được làm mặt lạnh nghe chưa!
- Ợ, yêu nhau khi nào? Em mà thèm yêu nó đó hả? Cái thằng chúa vô duyên!
- Ai biết hai đứa. Chuyện 2 đứa, tự giải quyết nghen, anh không biết à...

*



Đó là một ngày cuối Đông
Khi Nó kể cho Phan nghe về hội bạn.
Những cô nàng, anh chàng trong các khóa tu ngắn hạn dành cho Phật tử. Thật ra chẳng ai biết Nó có những mối quan hệ như thế, Nó không muốn người khác biết quá nhiều về mình, nhưng riêng Phan thì bí mật chỉ là con số 0 tròn trĩnh.
Nó nghĩ là Phan hiểu nhưng Phan không hiểu.
Phan tức giận bảo Nó đừng kể cho Phan nghe những chuyện mà Phan không muốn nghe, bảo  Nó là đứa chẳng ra gì.
Phan bảo Nó tham gia các khóa tu là vì muốn gặp gỡ, đàn đúm với bọn đàn ông!
Nó lạnh người, tay chân tê cóng và các muối cơ run bần bật.
Sốc!
Nó quá khó để tin là Phan nghĩ Nó là con người như vậy.
Từ khi bước vào công ty này, Nó chưa từng quan tâm bất cứ ai nghĩ gì về mình, nhưng riêng Phan thì Nó có.
Nó cực kỳ quan tâm. Người mà Nó tin nhất, giờ trước mặt Nó, chỉ trích những điều mà Nó cho là thiêng liêng...
Nó run lẩy bẩy. Bước nhanh ra ngoài. Căn phòng đó quá lạnh với Nó rồi...
Nhiều lần giận nhau, nhưng lần này không phải giận.
Không dễ dàng để xóa bỏ như những cơn giận bình thường, non trẻ.
Chỉ một câu thôi, đã khiến mọi thứ tốt đẹp mà Nó và Phan đã có đều sụp đổ.
Hóa ra, bấy lâu nay, Phan nghĩ Nó là người như vậy sao???
"Trước đây, tớ rất tôn trọng cậu, nhưng sau nhiều chuyện xảy ra, tớ chẳng còn tôn trọng cậu xíu nào!"
Từng lời thốt ra, trên chính đôi môi đó, từ chính con người đó.
Làm sao để tin!

 *



Lần đầu tiên Nó gặp Phan là trong công ty.
Không có gì đặc biệt, như bao đồng nghiệp khác.
Phan có vẻ ngoài lịch lãm, mạnh mẽ, nhưng lại có cái tính như trẻ con. Rất tự tin và Phan có một đôi mắt  khiến người khác phải chột dạ.
Nó biết Phan qua những lần Phan hỗ trợ nó nhiệt tình nó trong công việc, rồi thân. Chuyện gì cũng kể cho nhau nghe và mọi khoảng cách đều bị xóa bỏ.
Ban đầu nó gọi Phan là anh, vì nể  Phan là đàn anh đi trước,  nhưng sau đó biết Phan còn ít tuổi nên không thèm gọi nữa...
Phan là người tưởng mọi thứ dường như phanh phui trước mắt, nhưng thật sự Phan rất khó hiểu. Ẩn chứa trong nét tinh nghịch của Phan là cả một nỗi buồn bao la như trời như biển. Không ai hiểu
Và nó hiểu. Đó là lý do Phan rất xem trọng Nó và không ít hơn 1 lần, Nó nhìn thấy những giọt nước mắt của Phan. Nhanh thôi nhưng nó nặng trĩu. Rất đau lòng.
Nó là nhân sự mới, lại vô tâm vô tính nên những chuyện trong ty trước đó Nó không hề quan tâm, cũng như tránh xa mọi điều thị phi và chẳng bao giờ tham gia vào những hội bà Tám. Điều đó trái ngược với Phan. Phan giống như cuốn từ điển sống. Muốn biết gì, biết ai thì cứ đến chỗ Phan, mọi thông tin đều được cung cấp.
Đôi khi cùng bàn luận vấn đề gì đó, Phan hay nổi cáu " Cậu thì biết gì mà phát ngôn lung tung!"
Rồi giận nhau
Không chỉ một lần ...
Và lần đó,tưởng như sẽ chẳng bao giờ còn nhìn mặt nhau nữa.

-------------------------------------------------



Sau cái buổi tối tất niên đó thì Nó với Phan làm hòa dưới sự chứng kiến của mọi người và của Kiên.
Một ly rượu, cưa đôi
Với Nó, bát nước đã đổ đi làm sao hốt lại. Bỏ qua không làm mặt lạnh nữa, không có nghĩa là vết thương cũng mất!
- Vừa rồi tớ gửi thư, tớ đã đợi cậu trả lời, nhưng cậu im lặng. Cậu biết không? Tớ đã rất là buồn...
-...
Cả bọn kéo nhau đi xem pháo hoa, Phan nắm tay Nó, thật tự nhiên, như bao lần, nhưng mọi thứ đã không còn như cũ.
Có những lúc Nó cảm giác mình yêu Phan, nhưng...mọi thứ không còn có thể thay đổi.
Từ bây giờ Nó chẳng quan tâm những gì đã xảy ra, những tình cảm mà Phan chưa hề nhận ra từ Nó. Nó tự hứa.
Vì Phan vô tâm? Hay vì lý do gì khác?
Không quan trọng nữa. Nó với Phan đã thân tới mức, cùng ăn chung 1 ly chè, chung 1 chén cơm, uống cùng 1 ly nước...
Phan thậm chí còn ăn thức ăn thừa lại của Nó. Nhưng sao?
Tất cả đã sụp đổ!
Mọi thứ đã về 0.

***

- Giang Kỳ
Một chị trong công ty ngồi kế bên gọi Nó
- Em chơi thân với Phan, em có biết Nó là trai hay gái không?
Nó đứng tim
-Là sao chị?
- Thì lúc trước nó quen với thằng Đệ, nghe nói có về nhà ra mắt Ba Mẹ, nhưng phản đối dữ quá nên chia tay rồi...
-!!! Thật sao chị
- Ừ, Phan Hiền Đệ giờ nó quen con gái, không biết sao. Không biết đứa nào trai, đứa nào gái luôn! chịu. Thế giới này loạn hết rồi!
- ...
Nó thả hồn lang thang về một nơi xa lắm...
Những cử chỉ thân thiết
Sự quan tâm kia, chỉ là của con gái đối với con gái thôi sao? Nó...lặng!
Nó không muốn khóc, ngay lúc này, ngay khi bên kia Phan đang nhìn Nó, cười với Nó.

- Từ khi nào bức từng vững chãi đã ngã
Từ khi nào nó nhận ra mình yêu Phan đến mức hoàn toàn gạt bỏ những giận hờn cũ, oách trách cũ???
Thì ra Phan xem nó là... chị em gái tốt à...
Nó mỉm cười đáp lại cái nhìn của Phan. Một nụ cười gần như mếu.

--

Nó lại thầm lặng trong chiếc bóng của mình.
Tránh xa Phan
Không phải là Nó miệt thị Phan. Mà vì trái tim Nó khó có thể đứng vững khi bên cạnh Phan.
Thỉnh thoảng trò chuyện
Thỉnh thoảng đi ăn cơm trưa chung
Nhưng ...
Nó muốn khóc!
...


Nó nhớ lần Phan vì muốn Nó dự lễ tổng kết cuối năm của công ty với Phan mà chạy tán loạn khắp công ty, tìm người làm dùm, nhưng...không được!
Nó đã rất giận chuyện lần trước nhưng nhìn Phan nhễ nhại mồ hôi trong bộ lễ phục tinh tươm, chuẩn bị bước lên lễ đài nhận khen thưởng cuối năm mà ...nguôi ngoai  phần nào.
Nhớ những hôm Phan về quê, mỗi ngày chát lên face cho Nó " Mít diu xâu mứt"
Chưa chịu, Phan còn đợi Nó đi làm về là gọi cho Nó, tám đủ 1h đồng hồ mới chịu đi ngủ.
Thi thoảng gửi qua cái ảnh, anh chàng đang chu mỏ, bảo hun người đang xem ảnh.
... Mọi thứ quá ngọt ngào
Tuy chẳng có lời nào ong bướm, cưa cẩm
Tuy chỉ là những câu chuyện đâu đâu nhưng...ấm áp!
Nó nhìn những bức ảnh kỉ niệm mà chua xót.
Từng cái nắm tay, từng ánh mắt...
Mãi mãi không thể thuộc về nhau...

***

- Tớ mời cậu về nhà tớ đám cưới chị gái tớ nhé. Cả công ty tớ chỉ mời cậu với nhỏ Hương, nhưng nó đang bệnh, nên không thể đi
- Tớ không biết đường
- Cậu chuẩn bị đi, sáng tớ chở cậu về, rồi tối tớ chở cậu lên.
Nó đã phân vân rất nhiều để quyết định là mình có nên đi hay không. Một nửa ham chơi, muốn đi đây đó cho khuây khỏa, nửa không muốn đi vì...về với tư cách gì đây?
Rồi Nó quyết định đi, vì cả công ty và đám bạn ở TP, chỉ mỗi Nó là được mời. Nó không đi chắc chắn Phan sẽ rất buồn. Một phần Nó biết gia đình Phan xào xáo, nhà mỗi người một nơi nên Phan đã rất bận lòng...
Nếu về đám cưới chị gái mà một mình, hẳn sẽ rất cô đơn và tủi.
Là Nó, Nó cũng không mong muốn điều đó xảy đến với mình, chơi thân bao nhiêu lâu, đến chuyện như thế mà cũng toan tính thì quá tệ...
--



 Lễ cưới làng quê đơn giản, mộc mạc
Cô dâu dịu dàng trong tà áo trắng...
Nó chăm chú nhìn cô dâu, một khuôn mặt y hệt Phan, mặn mà hơn. Nó mãi ngắm mà đến lúc cả nhà Phan quáng quàng lên tìm Nó, Nó chẳng hiểu mô tê gì??
- Con ơi, con lên lôi thằng Phan xuống dùm bác được không? Nó xỉn quá rồi, đang quậy tưng bừng, cả nhà nó chẳng nghe ai cả.
Nó lúng túng
Cả nhà nói không nghe thì sao Phan nghe nó được nhỉ?
Cả nhà Phan hiểu lầm rồi. Ai cũng nghĩ là Phan và Nó yêu nhau.
Cũng phải thôi. Làm gì có chuyện 1 trai dắt 1 gái về dự đám cưới chị gái mà lại là bạn.
Nó cũng ngại ngùng đứng dậy.
Phan mặt lờ đờ, mỉm cười vu vơ đang mời rượu họ hàng.
Tay cầm chai bia, đòi rót rượu mời người ta mà toàn chế ra ngoài, tất cả mọi người trong bàn đứng dậy. Mấy anh em, cô chú cố lôi vào phòng nhưng...người say rất mạnh mà.
Phan nhìn Nó mỉm cười.
- Cậu muốn hát không? Tớ đưa mic cho cậu.
- Cậu không được uống nữa Phan, cậu phải tỉnh để tối nay chở tớ về
- KHÔNG!
Phan hét lên, tiếp tục "quậy".
Nó lắc đầu
- Mọi người cho Phan uống ly cuối đi, rồi cậu ấy sẽ đi ngủ, mọi người càng cấm, Phan càng muốn uống. Phan rất bướng!
Cuối cùng thì sau 1 ly, Phan nở một nụ cười mãn nguyện bước vào phòng trong cái tư thế nghiêng ngả.
Chị hai Phan chở Nó về nhà chị tắm rửa, thay quần áo.
Nó vừa nằm võng đong đưa một lát thì Mẹ Phan chạy về, hối hả
- Kỳ, con ơi, thằng Phan nó xỉn, ói tùm lum không biết gì, con qua xem sao!
Nó bật dậy, chạy ngay ra xe
Nó nhìn Phan nằm trần ra nền nhà, cạnh giường. Mẹ Phan đứng phía sau.
- Kỳ con , mau lấy áo mặc cho thằng Phan, chứ để vậy nó chết mất !
Nó lại chạy ra xe, về nhà  Phan, tìm trong đống đồ của Phan chiếc áo thun, mang qua nhà Ngoại Phan.
Trong khi Mẹ Phan mặc áo cho con, Nó đi pha một ly chanh nóng, làm ấm. Trong lúc bối rối không biết nên bước vào phòng hay không thì Ngoại Phan thúc giục.
- Mạnh dạng bước vào lo cho Nó đi con. Nó đang bất tỉnh, không biết gì hết trơn. Hazzz..
Nó chạy vào, mọi người đứng dậy, giúp Nó đỡ Phan dậy, cho Phan uống nước chanh. Nó gọi Phan. Phan mở mắt, nắm chặt tay Nó.
Khoảnh khắc này. Nó thấy yêu người con trai này vô bờ.
Vừa uống được ly nước chanh thì Phan lại bắt đầu ói. Cả nhà ra ngoài hết, chỉ còn Nó ở lại, chăm sóc cho Phan.
Rồi Phan yên tĩnh ngủ
Nó bước ra ngoài, nhìn mớ ga, gối mà Phan ói lên, cả chiếc sơ mi lúc trưa...
Vì đám cưới mượn nhà Ngoại nên họ hàng rất giận Phan.
Cậu Phan mang nệm, gối đốt hết vì quá gê tởm.
Còn lại mớ ga, khăn, áo. Nó lụi cụi ngồi giặt cho Phan.

*



Phan ngủ đến tối vẫn chưa dậy. Trong lúc đó Ngoại gọi Nó là cháu dâu.
Mẹ Phan nhờ phụ làm vịt, nấu ăn, đãi họ hàng buổi tối.
Mọi người thay nhau ...điều tra Phan trên đó có hay nhậu nhẹt như thế không?
Đến lúc Dì Phan bảo Nó gọi Phan dậy thì Nó hồi hộp bước vào.
Nhìn Phan nằm nghiêng, cái dáng cong cong, mái tóc bù xù trông thật...đáng yêu.
Nó lật Phan nằm ngửa.Ngồi khoanh gối
- Phan, dậy đi
Im lặng
- Phan, tối lắm rồi, không được ngủ nữa
Nó lay Phan
Phan lim dim mắt, đưa tay nắm lấy cánh tay Nó
- Dậy chi?
- Tắm rửa sạch sẽ đi rồi nói
- Tắm rửa chi?
Phan ngơ ngác, cu cậu không hiểu ất giáp chi cả
- Ói ướt mình hết rồi, dơ lắm, biết không?
- Làm gì có? Nói xong cu cậu tính nhắm mắt ngủ tiếp, tay vẫn nắm chặt cánh tay Nó
-Không có chứ áo sơ mi đâu?
-Hả? Phan sờ soạn người mình, cảm nhận được là chiếc áo thun nên bừng tỉnh!
- Sao kỳ vậy? Tớ bị sao vậy?
Nó muốn cười mà không thể cười...
Vì quá mắc cười, chỉ sợ anh chàng xấu hổ thôi.

**
 Phan đã bảo Nó là đi về trong ngày, nên Nó chỉ mang 1 bộ đi đường và một bộ váy để dự tiệc. Nhưng sự kiện Phan ...say xỉn cho đến tối thì phải hoãn lại qua ngày hôm sau.
Đám cưới dưới quê đặc biệt ở chỗ, đãi tiệc hôm trước, hôm sau cả họ mới đưa dâu về nhà chồng bằng xe của nhà trai. Phan đã biết rõ như thế và có sẵn ý định ở lại qua ngày hôm sau để đưa chị gái, nhưng lại không nói trước với Nó tiếng nào. Đến khi bà Ngoại nhờ Nó sáng mai cùng đi đưa dâu thì Nó...tá hỏa.
Phan trách:
- Tớ nói nè, cậu là con gái gì mà kì vậy? Đi xa thì phải mang theo đồ để dự phòng chứ!
- Rõ ràng cậu nói không cho tớ ở lại vì nhà cậu không có chỗ...
Nó ngồi phịch xuống giường, chống cằm nhìn Phan đang ủi cái áo sơ mi màu hồng phấn...
- Tớ chỉ nói thế, chứ có nghĩ thế thật đâu!
-Xìa! Mệt cậu
Phan treo cái áo lên móc, rút điện bàn ủi, không nói tiếng nào mà nắm tay Nó, dắt Nó đi...mua quần áo.
Kết quả là Nó tậu thêm một đôi mắt kiếng :)
Phan thích mê, còn đeo nhiều hơn cả Nó
.....

Thành phố khi quay lại bỗng dưng quá nhộn nhịp, ồn ào.
Nó chia tay Phan, chia tay 2 ngày thoải mái bên nhau ở ngã tư gần nhà. Lặng lẽ nhìn dáng Phan xa dần trong ánh đèn đường... Lòng nặng trịch!
" Cậu nhìn sau lưng tớ đi, thằng nhóc đó là...bồ cũ tớ!"
Một ngọn lao đâm thẳng vào lồng ngực Nó.
Thà cứ để mọi thứ trong nghi ngờ. Nó còn hy vọng, còn chờ đợi.
Sao Phan lại lên tiếng khẳng định một điều mà Nó bất lực để thừa nhận.
Sáng sớm ngày đưa dâu, Nó làm dâu phụ, cùng cô dâu chú rễ bước vào  Tòa Thánh làm lễ cầu nguyện hạnh phúc theo nghi lễ của đạo Cao Đài.
Nguy nga tráng lệ...vang vang từng lời khấn nguyện.
Anh chàng bồ cũ của Phan đứng bên cạnh với tư cách là...phù rễ.
Óai ăm!

------------------------------------





- Mình cưới nhé!

 Nó giật thốt ! Xém tí nữa thì đánh rơi cái cốc đang cầm trên tay.
Không!
Cái âm thanh đó không phải là của Phan.
Nó lúng túng thu gom lại sự bình tĩnh nhất mà Nó nghĩ là Nó có. Quay lưng về phía bếp, tiếp tục việc đang dang dở là pha cà phê.
Uống cà phê rồi, Nó sẽ tỉnh, Phan sẽ tỉnh. Tất cả mọi thứ sẽ quay về thực tại.
Đúng rồi, nhiều cà phê.
- Giang Kỳ, tớ nói thật. Mình đám cưới đi!
Nó quay lại nhìn Phan ngỡ ngàng. Con người kia có phải là cậu bạn thân của Nó hay không? Có phải là con người từng có lúc "Tớ tớ, cậu cậu" với Nó không?
Sao mọi thứ lại cứ xoay như chong chóng vậy nhỉ???
Nó nhắm mắt
Ước gì mọi thứ đừng là...đùa!
...Và Nó bừng tỉnh!  Với tay lấy di động. 3h45p...
Nó nghiêng mình, ôm vào lòng cái gối ôm mát lạnh. Lại trở mình, lại khó chịu.
Một cảm giác chán chúa bủa vây ... Phan à, sao cậu không thể bình thường như bao người khác?

----------



-Chiều nay tụi nó rủ đi ăn cháo bầu ở nơi khỉ ho cò gáy nào đó, em đi luôn nha Giang Kỳ!
Nhận được tin nhắn của Kiên trong giờ cơm trưa, thấy ngồ ngộ. Sao lúc nào đi đâu, Kiên cũng là người báo Nó trước
"Cuộc sống có muôn vạn điều thay đổi. Tôi chẳng mong gì nhiều.
Một chuyện tình đẹp. Một cái kết đẹp. Và một bờ vai tin cậy để tựa !"
Nhớ tới dòng status treo trên web, bỗng thấy mình sến súa.. Tình yêu đẹp chỉ có trong tiểu thuyết thôi cưng ạ!
- Anh chở thì em đi Kiên ạ.
Kiên reply lại ngay : - Kêu thằng Phan chở đi, anh đi một mình cho "phẻ".
-Hứ! Thế thì em về nhà ngủ cho lành
Nó tắt máy, bỏ vào cốp xe. Mỉm cười, chuyến này xem ai sẽ thắng nào !
Y như rằng Kiên vừa bắt được quả tang nó chơi khăm, chạy tới ngay sau lưng.
-Giang Kỳ ! Chiều đi chung với anh cũng được, đồ bướng bỉnh.
- Có thế chứ, em với anh là 1 cặp cơ mà :)
Kiên ngửa cổ lên trời
-Làm ơn cho anh xin. Em đừng có mà dại nghe theo lời xúi dại của chị Yến nha.
Ha ha ha
Nó đùa với chị Yến là mình đang thất tình, nguyên do là tại cái thằng Phan ngốc xít kia thì bị chị Yến gõ đầu
- Mày nói mày thích thằng Kiên thì tao thấy có lý, chứ tao không thấy thằng Phan có chỗ nào mà mày thích được nó. Tao thấy mày kì cục rồi nha...
Nó mỉm cười. Không biết trả lời sao. Ngệch ngoạc vài con chữ trên tập nháp, thấy vô vị...
Nếu cái gì cũng rõ ràng để phân giải thì tốt biết chừng nào.
Nhìn bóng Kiên bước những bước dài về phía cuối hành lang lại thấy bình yên lạ...

*

 Trời chiều lộng gió, bao nhiêu con người mải mê tung những cánh diều lên bầu trời cao rộng.
Đủ màu sắc
Đủ kích cỡ và nhìn đẹp một cách thơ mộng.
Là Phan đòi đi thôi chứ Nó thì thấm mệt sau khi đi xa thế để ăn một tô cháo nấu với bầu và cá lóc! Kiên và nhỏ Hương cũng bị lôi theo.
Nhỏ Hương bị Phan bắt ở bên kia bờ cỏ ...trông xe. Kiên được giao nhiệm vụ làm...thợ ảnh.
Phan bảo Nó: Cậu xuống đây! Vờ như đang chỉ cái diều nào đó đi, tớ cùng nhìn theo rồi 1 2 3 chụp nhé.
Phan làm dấu ok với Kiên rồi nhìn Nó đang...đực mặt ra.
- Hâm. Cậu thích thì đi mà chỉ, sến như con hến...
- Ớ! mấy vụ chỉ tay cô dâu phải làm chứ, ai đời chú rễ lại chỉ thì kỳ lắm. Với lại ngón tay tớ không đẹp, chỉ lên xấu hoắc. ka ka
...
Chịu. Phan mà đã muốn cái gì là phải cho bằng được. Bướng và vô lý đến mức thấy mắc cười.
"Cô dâu, chú rễ" . Một vệt cước cứa ngang con tim...
Những bức ảnh ra đời, lại thêm những bức ảnh chứa đầy kỉ niệm.
Kiên bảo nhỏ "Anh thấy nó cư xử như trẻ con chứ giống con gái chỗ nào đâu Kỳ, nhìn nó "men" vậy mà, sao có người bảo nó ...bê-đê nhỉ? "
- ...



Có những nỗi buồn không phải lúc nào cũng có tên, không phải lúc nào cũng có nguyên do... Mọi người trong công ty mặc định Nó và Phan là một cặp nhưng có ai hiểu không, Nó chỉ là cái bình phông che đậy cho tất cả những gì ẩn chứa trong con người Phan.
Có những nghi ngờ, có những hờn ghen
Chỉ dám bày tỏ trong âm thầm
Đứng trong gió, thả hồn mình về phía bình yên ...
Những cánh diều...lấp lánh trong nắng, chao đảo tìm cho mình một vị trí cao nhất, đẹp nhất.
Có không? Khi mọi thứ là ảo...
Mỉm cười nhìn Phan.
" Sao cũng được, miễn được cùng nhau chia sẽ những đau thương trong đời, đâu nhất thiết phải là gì của nhau, phải không Phan?"
- Hôm nào về quê, cậu  cho tớ về cùng nữa nhé ! Tớ nhớ bà Ngoại ghê ^^
- Không. Phan dứt khoát
-Vì sao?
- Vì Ngoại không thích cậu!
Thịch! Tầng địa ngục thứ nhất chao đảo
- Không ai thích cậu. Về làm gì? Không ai ưa cậu hết.
Thịch! Tầng địa ngục thứ hai vừa rơi xuống
- ...Mún đi thì bắt xe bus mà về. Tớ không chở nữa
Thịch!...Trái tim Nó rơi vào thinh lặng. Đau nhức...
Những ký ức cũ đổ tới như bão táp
...Bữa tiệc gia đình lớn thật lớn
Từng khuôn mặt, từng nụ cười nhìn Nó đầy thân thiện
Ngọt ngào
Gần gũi
Ai đó nắm tay Nó với niềm hạnh phúc lớn lao, chào đón
 Cứ ngỡ mọi thứ là thật. Nhưng rồi
" Em với Tùng không bao giờ đến được với nhau đâu Giang Kỳ, mãi mãi không thể!"
"Tùng là người thừa kế cơ nghiệp gia đình, con đừng vướng chân nó..."
" Chị và anh Tùng rõ ràng không hợp nhau"
"Anh xin lỗi em..."
Từng cuộc điện thoại kéo dài, từng buổi gặp gỡ mệt mỏi để xoay sở quay về nhà
Những lời khuyên bảo sáo rỗng, những câu an ủi...vô tình.
Mở cho tôi một con đường là tôi phải tự mình ra đi hay là...bị xua đuổi...
Đã có thể chờ, đã có thể đợi
Tình yêu đã đủ lớn để có thể bước qua sóng gió, ngăn cách...
Và "Em đừng bao giờ liên lạc với anh nữa, hãy quên anh..."
Thì còn lý do gì để níu giữ?!
...


Nó nhớ cái nắm tay của bà Ngoại Phan, chân tình, mộc mạc
- Khi nào có dịp rủ ba má lên Ngoại chơi, nói ba má là Ngoại vui lắm!
Chị hai Phan nhiệt tình
- Nhớ chở Giang Kỳ lên nhà chị, nhớ chưa Phan. Nhớ nghe
... Họ hàng, má 2, má Mai, Má Quỳnh... anh 3, cậu út...
Bé Châu chèo nẹo đòi mình ở lại chơi với nó để hai chị em tỉ tê chuyện con trai, con gái...
Sợ lắm rồi! chỉ một lần thôi là đủ lắm rồi!
Không dám đòi hỏi, không dám mơ mộng một sự gắn kết thân thiết hơn, thực hơn. Nhưng...Lẽ nào, thâm tình giữa người và người là không có thật?
Lẽ nào một mối quan hệ đơn giản nhất "Người quen" cũng khó khăn để tạo dựng...
Nó cảm nhận từng giọt mặn chát trên môi mình, khẽ nhắm mắt quay đi. Thèm 1 cơn mưa bất ngờ, che giấu được gì thì cứ che giấu...
Lòng tự trọng của con người là có giới hạn
Không -ai -ưa -mình... Không thèm. Nhưng...
Có cần phải cho tôi những ảo tưởng như thế hay không?
- Này, cậu khóc đấy à Giang Kỳ?
Bàn tay Phan đặt lên mặt Nó, lau nước mắt
- Tớ đùa đấy, nhà tớ có chê gì cậu đâu. khà khà khà chọc cậu khóc vui ghê!
Nó trân mắt đứng nhìn Phan cười thỏa chí. Lặng...
Bước những bước nhanh về phía bờ cỏ, với đôi giày cao gót, xiêu vẹo, sắp ngã thì Phan chụp được tay Nó kéo lên, nắm thật chặt cho đến lúc qua bên kia bờ. Lành lặn.

***

- Phan nghỉ việc rồi Giang Kỳ. Nghỉ ngang.
Tiếng Kiên vang lên khô khốc.
Nó gật đầu, đặt mớ hồ sơ lên bàn làm việc. Cố không tỏ ra sự bất ngờ
- Nó nói em rồi hả? Cái thằng, vậy mà không nói anh !
- Ùm, chắc nó quên, trách nó làm gì, trẻ con là thế anh ạ.
- Cũng phải chào anh em một tiếng chứ, chưa kịp ôm hôn tạm biệt thấm thiết cơ mà...
- Anh nữa, sến  quá rồi đấy Kiên ạ.
Kiên cầm tách cà phê bước đi. Cái dáng đó...thật lạ lùng.
Nó bật máy tính, hàng loạt Stt buồn, nhớ đổ tới dồn dập. Cũng phải thôi, "con cưng" ra đi thì bao người phải tiếc nuối chứ!
Vùi trong mớ tâm trạng là dòng chữ be bé của Phan "Tạm biệt tất cả những người tôi yêu mến!"
Thì ra là Phan đã báo trước, nhưng có ai nghĩ tới một ngày Phan lại ra đi như thế, lật 1 cái đã là trang giấy khác...với những con chữ cũng khác.
Đôi mắt ráo hoảnh ngoảnh nhìn lại chỗ trống quen thuộc.
"Dù nơi nào, cũng hãy tìm thấy niềm vui Phan nhé !"
Tớ sẽ nhớ cậu, rất nhiều. Nhưng nơi nào cậu thấy hạnh phúc thì cứ tự nhiên bước đi.
Tớ sẽ học cách chấp nhận. Như cậu từng nói
" Tình yêu giống như một trận hiếp dâm. Không thể kháng cự thì hãy...chấp nhận nó!"
Tớ và cậu. Cùng cười thành tiếng thật to cho lời phát biểu kia, như 2 đứa điên.
Cậu đang ở đâu nhỉ. Tớ không thể cười nổi nữa.
Có phải một giọt nước mắt vừa lăn qua môi???
Không phải sao lại thấy mặn
Không. Tanh chứ!
Thì ra là máu, từ trong môi
Khóc đi Giang Kỳ ạ. Tao xin mày, yếu đuối một lần nữa xem sao...




***
Trong một góc tủ cũ kỹ, mẹ Phan lấy ra bức thư ố vàng

Người nhận : Giang Kỳ

Chào em.
Nghe lạ quá em nhỉ. Dĩ nhiên rồi, chúng mình chưa từng xưng hô như thế lần nào mà, em nhỉ  ^^
Mà thật ra là anh không dám, em ạ. Có quá nhiều điều khiến anh phải lựa chọn.
Chọn cho mình một trái tim sắt đá, chọn cho mình cách để rời xa em nhẹ nhàng nhất.
Có quá nhiều thứ khiến anh phải cân đo đong đếm, cho mình và cả hạnh phúc cho em nữa. Khi không còn anh bên cạnh...
Anh không thể ích kỷ
Nhưng phần khác trong anh muốn giữ lấy em mãi mãi...
Anh trân trọng từng nụ cười, từng cái nắm tay, từng câu chuyện em từng chia sẻ, anh từng lắng nghe...
Từng ký ức sẽ mãi chôn chặt trong trái tim anh, em ạ. Cả phần của em nữa. Hãy để tim mình trống, chào đón một người khác anh, có thể cùng em đi hết cuộc đời này, em nhé.
Anh từng là kẻ mà mọi người miệt thị, dò xét trong từng cái nhìn, ánh mắt. Anh biết mình sinh ra là kẻ...ngoại đạo, là kẻ lầm lạc niềm tin mình là người của thế giới nào... Cho đến một ngày, anh nhận ra mình đang tự mặc định mình với những suy tưởng sai lầm.
Đó là ngày anh gặp em.
Đó là ngày anh phát hiện : Thì ra mình thích...con gái! ^^
Thích em đấy. Em biết không?
Anh xin lỗi vì phải ra đi
Anh xin lỗi vì phải rời xa em...
Anh xin lỗi.
Mong em hạnh phúc dù bất cứ đâu, dù bên ai
Mong em luôn mỉm cười như khi còn anh bên cạnh.
Giang Kỳ.
Anh yêu em.
Đây là lời thú nhận của một người con trai thực thụ đấy!
Nhưng anh sẽ không bao giờ chờ đợi cái gật đầu từ em... Là anh tự nói với chính mình thôi em ạ.
Hẹn kiếp sau. Đừng rời xa. Một cách đau đớn thế này...
Em yêu nhé!
*

Người gửi : Đăng Phan

Lá thư đã không được gửi. Như ý nguyện
Mẹ Phan nhìn ảnh con trai mình, cười rạng rỡ trên...bàn thờ.
Nuốt nước mắt vào lòng. Bà nhẹ nhõm...
Hôm nay bà vừa nghe tin Giang Kỳ kết hôn.



HẾT .



17 nhận xét:

  1. Viết truyện và nghĩ đến chuyện xuất bản sách đi Miss.
    À, thích pic váy đỏ nhé! Hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss cũng nghĩ đấy, nhưng...không biết làm thế nào :)
      Hôm nào hẹn hò NÀNG, ta mặc váy đỏ nhé ! hihi

      Xóa
  2. Đúng đấy đúng đấy, ta cũng nghĩ giống Muối. :)
    1 cuốn sách về cuộc đời của mình thì còn gì thú vị bằng Miss nhỉ? :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cuộc đời Miss thì có gì để viết đâu Nắng, viết chuyện thiên hạ thôi. hehe
      Nàng giúp ta thì có thể đấy.:)

      Xóa
  3. Quyến rũ người đọc rồi đó Miss.
    Thắt nút, gỡ nút từng đoạn làm ta cứ nôn nóng chạy tới phần cuối, ai dè ..., đừng để độc giả chờ lâu đó nha.
    Dạo này, ta bận thực tập nên ko viết gì nữa, nhưng bù lại được đọc truyện của nàng.

    Có ảnh chụp đôi chưng, với ảnh Miss đeo kiến hơi ngửa đầu trông đáng yêu .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss này, đề nghị nàng tăng cường hoạt động đi nha. Đang chờ đó, lâu quá thì ăn đòn với ta. Giờ ta đi sắm coi roi đã.

      Xóa
    2. Sợ Nàng cho ...no đòn, ta tranh thủ gõ thật nhanh đấy :)
      Nàng mất tích, ta chưa hỏi tội, còn đòi qua đây làm loạn nhà ta lên đấy à???
      Lâu quá, ta cũng chưa viết. Hôm nay gọt lại cái bút xem sao. hỳ hỳ

      Xóa
    3. Nàng ko ghi cụ thể thành câu chữ nguyên nhân Phan ko thể tiếp tục trên cõi đời, ta thấy như thế hay đó nàng ơi.
      Lá thư ko được gởi nữa chớ, nàng làm tâm hồn ta man mác sao ấy...

      Xóa
    4. Một chuyện tình buồn nhỉ???
      Lẽ ra ta tính viết cho nó 1 kết thúc có hậu, nhưng...cuối cùng vẫn theo thói quen....
      Có lẽ vì ta đang buồn chăng???
      Phải thay đổi suy nghĩ đi nhỉ. hehe
      Nàng sao đấy, blog khóa liên tục. GIẬN đấy !
      8/3 vui nhé cưng :)

      Xóa
    5. Tình chỉ đẹp khi còn dang dở :)) . Nói vậy chớ cũng thích kết cục có hậu hơn. Nói vậy chớ kết cục của Miss là người ta tiếc nuối và nhớ nhiều hơn .
      8.3 ko đi với cưng à ? Mà ta tò mò ko biết cưng của nàng có đọc entry của nàng ko nhỉ ?
      8.3 tươi như bông và gặt hái nhiều điều trong tình cảm nàng nhé .

      Xóa
    6. Cưng của ta là người bướng bỉnh và theo quy cũ, không chịu đổi mới sở thích.
      Vừa tò mò là ta viết cái gì về hắn không, vừa không chịu đọc vì thích tác giả khác hơn ta...
      Đến khi ta gửi link thì cũng hứa đọc nhưng k đọc. Rồi 1 hôm ta bảo, truyện này bùn quá, đừng đọc, mới viết mà thấy không ưng ý lắm cái kết thì hắn ta lao vào đọc ngấu nghiến. Xong bảo còn cái khác gửi cho hắn với... kaka bình luận rôm rả, bảo phải kết thúc 2 đứa gặp lại, đạp xe đạp vòng vòng cho lãng mạn.kaka
      8/3 ta nhận được hoa từ....người khác. Cưng k có thời gian cho ta.
      Mà ta với Cưng là đồng nghiệp, trong sáng nhé!

      Xóa
  4. Lâu rồi mới đọc truyện sáng tác của nàng đấy. Chắc nàng bận lắm nên thời gian dành cho blog cũng ít đi.

    TD thích đọc truyện của nàng: Nhẹ nhàng, hay, kịch tính. Riêng câu chuyện này mang nội dung mới lạ và hấp dẫn lắm. Cũng như DN, ta đang chờ xem phần tt

    Ko biết vì sao mà bây giờ “giới tính” lại trở thành một vấn đề của xã hội Miss nhỉ? Mà nói thật lòng, TD ko kỳ thị họ. Họ cũng rất muốn dc công nhận, muốn hòa nhập và cách cư xử của họ cũng rất tốt đó chứ. Mình tôn trọng họ vì thật sư họ có những biệt tài đáng nể và họ còn rất chịu khó. TD nghĩ những ai còn tư tưởng xem thường họ là những người ko có tấm lòng. Họ sống thật với giới tính của mình cũng là cái tội hay sao? Họ cũng như chúng ta thôi, họ cũng là con người có tim, có óc, có cảm xúc. Vì bị kỳ thị, họ sống mặc cảm và chịu nhiều đau đớn.

    TD có vài học trò như thế. Đó là những chàng trai dễ thương, tốt bụng, nhiệt tình, họ sẵn lòng giúp đỡ và thân thiện. :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta rất cảm ơn Nàng vì ủng hộ truyện của ta trong suốt thời gian qua Du à. Ta quay cuồng với mọi thứ để tìm cho mình 1 chỗ đứng mà cảm thấy cuộc đời trôi nhanh quá...
      Lại để Nàng phải đợi ta nữa rồi :)
      Ta đồng ý là thế giới thứ 3 dễ thương hơn mọi người hình dung và cũng thoải mái hơn khi có 1 ng như vậy bên cạnh đó NÀNG.
      Ta cũng thân với mấy nhóc như thế trong công ty, ngoài xã hội. Ngó qua, ngó lại. bạn ta toàn những người như thế :)
      Nàng vui và nhớ đến ta nhiều hơn nữa nhé!
      Ta không bỏ Blog đâu. Yên tâm cô nương ạ

      Xóa
  5. Cóp…hà!!!! Có nàng Mít ở nhà ko cà???? Lâu rùi ko đi nhiều chiện, nay ta bỗng thấy nhớ nàng, qua thăm nàng xíu. Thiệt tình, nàng đã quên ta vì có “cưng” kề bên. Hic hic… ta về ôm 1 cục hận tình. Hận hận hận!!!!!!!!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss đây, có khách quý tới thăm thế này, làm sao dám bỏ lỡ nhỷ???
      Sao Chương lại nghĩ Miss sẽ quên Chương thế, nhớ Chương lắm đấy, ngó nghiên nhà C mãi mà không thấy đâu hết. Nghe Du bảo Chương bận dùi mài kinh sử nên ta cũng đâu có dám làm...loạn. Hì hì
      Cưng của ta dễ thương lắm đấy, nhưng trẻ con chứ không được như C đâu :)
      Đừng hận ta. Ta nhầm là Yêu ta quá nên hận đấy. haha

      Xóa
    2. Uhm thì nhìn là biết "cưng" của nàng dễ thương muh.... cái mặt búng ra sữa và lại còn tròn quay nữa hehe

      Còn ta nói hận thì đúng như nàng nghĩ chứ ko có nhầm đâu, hehehe

      Xóa
    3. Cưng của ta bướng bỉnh dữ lắm ! Cái nhau hõng cách nào thắng được đâu ! He he
      K dễ thương như vẻ ngoài, chỉ muốn đập cho mấy phát thôi :)
      C đừng có hận ta tội nghiệp... Ta sẽ không quên hotboy như C đâu! Ta cũng lả con gái, cũng...mê troai như C nói á! He he

      Xóa