Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

S-Coffee






Những cơn gió vô tình thổi...
Những ánh mắt tò mò nhìn...
Khu công viên bé tí nằm lọt thỏm giữa 2 toà chung cư thật cao lớn
Anh quay lưng và bước đi, một cách thư thái và mạnh mẽ
Nhỏ nghĩ là mình nên quay về hướng ngược lại và đừng ngoảnh lại... Nhưng điều mà nhỏ làm được là...bước theo anh!
Từng bước chậm chạp, không rón rén, không vấp váp...như một trò đuổi bắt mà cả anh và nhỏ, chẳng ai muốn phải đến hồi kết.
Anh quay nghiêng lại nhìn nhỏ cắm cúi bước đè lên dấu chân mình, nhỏ đứng yên, anh lại tiếp tục, nhỏ lại cố gắng in từng dấu chân  anh để chọn cho mình bước kế tiếp...
Qua hết tất cả những con ngỏ ngoằn ngèo, hiện ra trước mắt là một đại lộ đông đúc, chật cứng người qua lại...Nhưng nhỏ không bận tâm, nhỏ bận đếm những giọt nước mắt mà vừa rồi,đứng trước mặt anh, nhỏ cố gắng kìm nén...
Anh bảo nhỏ "Em là người rất mạnh mẽ và cá tính nên chắc chắn sẽ vượt qua mau thôi, anh tin em"
Nhỏ thật sự không muốn phải rơi nước mắt lúc này, nhưng anh đã qua bên kia đường mà bỏ quên lại nó
Không còn nữa vạt áo anh cho nhỏ nắm, không còn nữa cái nắm tay mạnh mẽ đưa nhỏ cùng qua đường. Nhỏ đứng lặng thinh, nhìn anh chìm trong dòng người dịch chuyển trong đêm...
Nhỏ quay lưng và bắt đầu...bỏ chạy.
Qua từng con hẻm ngoằn ngèo, qua cái công viên bé tí, qua chiếc ghế đá anh và nhỏ cùng ngồi, qua bờ tường cao...
Nhỏ đứng nhìn, như mọi thứ là hư không
Như mọi thứ chưa từng tồn tại
Mọi thứ quay lại ngay trước đôi mắt chợt ráo hoảnh của nhỏ. Như nhỏ không phải là kẻ vừa rồi, đứng như trời tròng để anh ban phát cho nhỏ những lời sau cùng...
- Này, sao lúc nào tụi mình cũng tranh cãi thế nhỉ?
- Vì hai đứa mình không hợp nhau.
Âm thanh phát ra từ miệng nhỏ lanh lảnh, kèm theo là tiếng cười khúc khích
Anh và nhỏ vẫn hay đùa như thế.
- Vậy giờ mình đừng gặp nhau nữa nhé!
-...!
- Anh nói thật đấy. Chúng mình quá khác biệt. Cho anh chút thời gian
- Có nghĩa là chia tay phải không anh?
Nhỏ lặng thinh nghe cái điệu yếu ớt từ mình thốt ra
- Không, chỉ là tạm thời đừng gặp nhau...Đưa tay lên giữ 2 bờ vai cứng đờ vì sốc của nhỏ - Đợi anh quay về, đợi anh tìm lại chính mình đã... Hứa nhé!
Rồi anh quay lưng .
Nhỏ nhìn gương mặt mình trong đêm, qua cánh cửa kiếng từ căn nhà bên kia. Tự hỏi mình.
"Mày hiểu gì không nhỏ?"
Không có câu trả lời nào....

* * *



Đèn xanh. Đèn đỏ
Từng người từng người phóng nhanh qua...
Nhỏ đứng đó, nhìn bên kia đường
Ngẫm nghĩ. Cố gắng không bật khóc
Vì những ngày trôi qua không anh
Vì những cố gắng để mình thêm mạnh mẽ như lời anh nói
Vì sao?
Mọi thứ trôi quá nhanh
Bao nhiêu lâu rồi...
Em vẫn chưa từng hiểu
Chưa từng tìm ra lý do để anh phải ra đi
Em đã sai hay anh đã thay đổi lòng mình
Đợi hay không... Người có còn quan tâm...?
Vụn về. Riêng em cất giữ lời hứa mà không biết chắc rằng ngày mai, nó có mọc cánh mà bay đi mất hút hay không...
- Này, em. Có ý đồ gì mà cứ nhìn vào quán người ta thế?
Giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của người lạ.
Nhỏ nheo mắt nhìn trong cái nắng sớm
Thiên Thần!
Không! Chỉ là một chàng trai, đeo mắt kiếng với cái miệng đang mỉm cười thôi.
Nhỏ tự cười mình
- Em muốn qua đó, nhưng không dám qua đường.
- Hả? Thật đấy hả? Lý do sao mà nghe ngây ngô thế em?
Nhỏ bật cười
- Thật! S-coffee. Anh đưa em qua đó được không? Chỗ này đèn xanh,đèn đỏ liên tục,em đứng mãi mà không qua được.
- OK. Một ly cà phê từ Đak Lak đang chờ em.
Nở một nụ cười nhẹ tênh như vốn dĩ anh chàng sinh ra chỉ để cười. Còn chờ gì nữa mà không đưa tay ra nắm lấy và bước đi...
Thở hắt ra một hơi thật dài.
Không phải lúc nào cũng có trai đẹp ga-lang với mình :)



Nhỏ đứng một hồi rất lâu nhìn bức tường đầy hoa tươi, một góc Hà Nội yên tĩnh giữa lòng thành phố...
Nhỏ chọn cho mình một góc ưa thích, nhìn anh chàng vừa nãy bận rộn đi đi lại lại...
Tiếng chim hót trong bụi mận gai
Từng con chữ nhảy nhót, chạy về quá khứ
- Em cũng có cuốn này à? Anh cũng thích nhưng chưa có thời gian để đọc.
- Tặng anh. 
Nhỏ mỉm cười
- Không đâu, anh không mấy khi đọc truyện nước ngoài, anh thích cái gì gần gũi ,giản dị kiểu miền quê...như mấy cái truyện viết về tuổi học trò ở miền Tây í.
- Anh chưa đọc sao biết nó không gần gũi? Lời lẽ, cách hành văn rất thực, rất cuốn hút... Đọc đi rồi anh thấy ngôn ngữ Việt nó nghèo nàn tới mức nào.
- Em sai rồi. Mỗi người một cách cảm nhận, anh chỉ đọc những gì anh thấy thích, nghe những bài nhạc mà anh muốn nghe. Anh không thích lắm sự thay đổi. Nhất là sở thích!
-Em cứ để cuốn này ở đây đấy,  để anh xem sẽ có bao nhiêu vị khách đọc cuốn này nhé. Để anh biết là anh cứng đầu tới mức nào!
Nhỏ đứng dậy ra về, trong lòng ấm ức vì cái anh chàng làm quán này chẳng biết nịnh khách gì cả...
Tua nhanh, thật nhanh những mảng ký ức đau đến thắt lòng.
Tranh cãi. Anh và nhỏ bắt đầu một tình yêu từ những tranh cãi, rồi bây giờ chính những điều ấy khiến cả 2 thấy như một nút thắt khó tháo gỡ
Mà một khi đã gỡ là xa nhau ngút ngàn...phải không anh?



- Cà phê của em đây. Xin lỗi nhé,không hiểu sao hôm nay quán đông quá.
Nhỏ nhìn ánh mắt hiền lành trước mặt mình, mỉm cười...
- Bận rộn mà còn có thời gian ra đường dắt khách qua đây à?
- Vì em đặc biệt mà
Thiên thần nháy mắt với nhỏ.
Đặt cuốn sách cũ lại vị trí lúc đầu. Nhớ ra điều gì đó...
- Anh này, cà phê Đak Lak ngon hơn hay ở Gia Lai ngon hơn?
Chào câu hỏi bằng một nụ cười toét miệng. Anh chàng trả lời
- Đương nhiên là ở ... S-coffee house là ngon nhất rồi. Ha ha
- Ớ!
- Anh đùa đấy. Ngon hay không là do tâm trạng đấy em ạ. Nhưng ai bày cho em mà lại đi so sánh cà phê kiểu như thế?
- À...thì có người từng tranh với em là cà phê ở Gia Lai ngon nhất, mặc dù chẳng khi nào uống cà phê cả. Cứng đầu anh nhỉ?
- Hì...Ngửi cũng cảm nhận được mà em
- Thế à??? Hóa ra em mới là người cứng đầu à???
-Không. Anh thấy em ...hiền đó chứ!
Anh chàng đưa tay lên xoa sau gáy mình, cười hiền lành
Thầm cảm ơn anh chàng nhân viên mới quán quen này...
Thật ra sáng nay một mình, nhỏ chỉ muốn lang thang đâu đó cho nhẹ đầu óc sau nhiều ngày miệt mài chà sát vết thương trong mình...
Nhìn từng ngóc ngách, quen thuộc, cũ kĩ
Thấy nhói đâu đó trong trái tim trống rỗng...
Không biết là mình cần bôi xóa điều gì, bồi đắp thêm thứ gì để mình thôi chông chênh...
Góc quán này, từng chiếc ghế con con, từng bức tranh đều thuộc nằm lòng...
Bao nhiêu vết tích của người cũ
Bao nhiêu tình yêu, đều bắt nguồn từ đây...
Giờ lại phải nhờ một người lạ để xoa dịu...
Để một người lạ nắm tay dắt vào
Để một người lạ lắng nghe những vướn mắt cũ...

* * *

Người ta nói:
Đáng sợ nhất không phải là chờ đợi. Mà không biết phải đợi đến bao giờ mới là điều đáng sợ hơn cả.
Thế giới này quá rộng lớn hay sao mà tìm mãi vẫn chưa thấy ...một người
Thế sao lại có người bảo "Thế giới này chỉ là một vòng tròn bé nhỏ" ?
Em đã chờ đợi
Còn anh thì đang nơi đâu, sao mãi vẫn chưa thấy đâu?
Là trái đất tròn hay là vì ta đi vòng tròn quanh nhau mà chẳng thấy nhau. Nơi em đến chỉ là nơi anh đã đi, nơi anh chuẩn bị rời bước là nơi em vừa chợt nhận ra mình cần phải đi tới?
Là em chậm chạp, hay là vì anh quá nhanh...trên con đường chật chội giữa hai đứa mình...




Quán hôm nay mở nhạc Trịnh
Anh từng bảo anh không thích, anh chỉ thích nhạc...Cẩm Ly.
Em không đủ quen người mới để đòi hỏi người ta mở nhạc Trịnh mỗi lúc thèm nghe, chỉ là người ấy cũng thích nghe
Em đổi khẩu vị cho giống...con gái. Chỉ uống sinh tố như anh từng dặn.
Người ấy bảo cà phê chỉ đắng lúc đầu, ngọt lại cái vị bên trong...
Và thưởng thức một cách khiến em muốn mình quay lại là mình, chẳng muốn vì một ai đó mà thay đổi.
Người ấy không cầm ly cà phê của em, uống một ngụm đầy rồi than đắng. Không dặn em phải uống cái này hay cái nọ...
Có thể vì em chỉ là một vị khách mới chưa đủ quen...
Có những ngày bận rộn, em vùi mình trong cơn mệt mỏi, chếch choáng say vị cà phê mua tạm mang đến nơi làm việc...
Cho mình một nụ cười nhẹ vì biết rằng đã có người nào đó hiểu em, hiểu cà phê ngon thế nào...
Có những buổi chiều bình yên,chìm trong những bức từng đầy hoa, trong căn gác nhỏ đầy tiếng nhạc và chìm trong những nụ cười của người mới... những câu chuyện mới với chỉ chút ít tranh cãi...
Có những buổi trưa thất thường muốn tìm một con số quen thuộc, một địa chỉ lưu giữ những ký ức nối tiếp cho anh, cho em và cả cho người ấy.
163.S-Coffee House Anh từng nói vì nó trùng sinh nhật anh, nên anh đã chọn nó là nơi khởi điểm cho sự nghiệp... xa nhà của mình...
Anh bảo Sinh viên như anh đôi khi cần cái góc như thế để thấy mình vẫn sống, để mình có đủ yên tĩnh để giữ lại mình...và có đủ kiên nhẫn để chờ đợi một ai đó...
Với em , nó chỉ là một con số bình thường, không quá khó để nhớ
Nhưng với người ấy nó là cả một câu chuyện...Em và người ấy giờ đã khá quen để có thể chia sẽ những điều nho nhỏ, vụn vặt trong cuộc sống
Có thể trong cuộc đời, những điều quan trọng với ta, chẳng là gì với người khác...
Nhưng với em,chỉ cần có một nơi, và nơi đó có một người là đủ
Là ai?
Là người hay tranh cãi với mình
Hay người luôn nhường nhịn mình
Là người cho mình những giấc mơ đẹp
Hay người cho mình những giây phút bình yên...?
Và em vẫn cứ mãi chờ...nơi vẫn ghi dấu những bình yên trong cuộc sống của mình...













3 nhận xét:

  1. Cảm ơn Cậu, heo rất thích câu chuyện nhẹ nhàng này, rất hợp với ý đồ của heo, Cô gái có chút gì đó vừa trẻ con vừa sâu lắng, hi vọng một lúc nào đó cậu sẽ có cảm hứng viết tiếp....
    Khi nào có thời gian ghé 163 Lê Trọng Tấn uống cafe kem heo pha nhé:)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vui vì Nàng thích Heo ạ :)
      Cảm hứng cho tập 2 còn đấy, nhưng xem thế nào đã...Có thời gian thì xử nốt luôn. hì hì

      Xóa