Được tạo bởi Blogger.

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

Lưng Chừng ...


Lại có thêm một buổi chiều để suy ngẫm...
Tôi từng đặt ra cho mình một phép tắt là KHÔNG ĐƯỢC KHÓC! Nhưng thi thoảng tôi ước gì mình có thể khóc, khóc thật nhiều, khóc đến ngất đi rồi chẳng nhớ gì nữa những thứ khiến mình chao đảo.
Tôi. Bận rộn để được gì...
Để có những buổi chiều lang thang vô định và tự hỏi mình có điên không? Có đáng không?
Bận rộn để được gì?
Để có một mục đích khác, để thay đổi cách nghĩ, để thấy mình mệt mỏi vì cứ phải chạy theo cuộc sống một cách không ngừng nghỉ mà vẫn thấy mình bỏ lại ở sau lưng, hay để trốn tránh?
Trốn tránh một cách vô ích sự cô đơn, túng quẫn tìm cho mình một khoảng trời, một bàn tay hay một lời níu giữ? Một sự quan tâm hay chỉ là thương hại?
Tôi nhìn đứa con gái đã từng là bạn mình, nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng hơn cả những người lạ, một câu chào cũng không có... Tôi cố giữ cho mình cười tự nhiên nhất để bắt đầu một câu chuyện nhưng...mọi nỗ lực của tôi đã bị rũ bỏ, nàng đứng dậy và ra đi không một lần ngoái nhìn. Tôi cầm smartphone vờ như mình bận rộn, kéo lên kéo xuống cái màn hình như người không bình thường... Tôi ghét cái sóng mũi bắt đầu cay và tự cắn chặt môi mình, nhủ thầm :
"Kệ đi "




Tôi lao ra đường, chạy hàng chục cây số với bao thứ vớ vẩn trong đầu, bao nhiêu lần tôi tự đặt ra cho mình là phải làm người thật mạnh mẽ và đừng quá tình cảm, đừng để cảm xúc chi phối quá nhiều. Đừng để những người không xứng đáng với tình bạn của mình khiến mình tổn thương...
Nhưng tôi vẫn không làm được.
Tôi vẫn thấy mình đơn độc, tổn thương chất đầy và tôi cần lắm một bàn tay lau nước mắt cho mình. Lúc này.
Tôi đứng ở một nơi lộng gió
Lạnh ngắt
Anh đứng đó nhìn tôi, người sững lại
Anh rủ tôi đi dạo.
Anh đã chứng kiến biết bao lần tôi xấu xí, xinh đẹp hay những khi hâm hâm dở chứng, nhưng tuyệt nhiên anh chưa bao giờ thấy tôi khóc. Chưa.
Anh im lặng đưa tôi đi qua phố xá, khiến tôi thấy mình như đứa trẻ. Anh bảo cà phê ở đâu cũng được nhưng bắt em đi bộ xa thế để em thôi buồn....
Anh không cần hỏi lý do, không cần truy vấn, chỉ là nhìn anh, mọi thứ trong tôi đỗ vỡ. Tôi nhỏ những giọt nước mắt đầu tiên, đã đưa tay lau mất dấu.
Tôi nhìn những con người xa lạ lướt ngang qua tầm nhìn của mình, thấy bao la những người là người mà chẳng ai dành riêng cho mình cả
Lẽ ra tôi có thể mạnh mẽ hơn, vô tâm hơn với mọi cảm xúc đáng nhẽ phải bị nhấn chìm, nhưng hình như sao quả tạ đang đè nặng lên người tôi.
Tôi cứ ngỡ mình ...vui, cứ nghĩ mọi điều khủng khiếp đã lùi xa nhưng đâu có dễ dàng vậy.
Cuộc sống chẳng cho tôi cái gì trọn vẹn hết
Tôi mất bạn
Tôi có một công việc tốt với con đường tương lai dài thăm thẳm để vượt qua
Tôi mất những ngày lễ
Tôi được sự tự tin mà lâu lắm tôi giấu nhẹm xuống đáy tâm can mình
Tôi mất tình yêu
Nhưng tôi có anh luôn bên cạnh, để dày vò nhắc tôi nhớ rằng tôi là đứa sinh ra không phải để được yêu thương, không phải để được chở che mà tôi phải gồng vai biến mình thành đứa mạnh mẽ, kiên cường.
Tôi mất những nụ cười mùa thu tỏa nắng
Nhưng bù lại, rất công bằng là tôi ít khi khóc, và trên môi tôi là nụ cười dịu dàng ra dáng của một người con gái chính hiệu.
Tôi ghét ai mè nheo với người yêu, điệu đà cho hẹn hò, tôi chưa từng biết nhõng nhẽo là gì, tôi cũng không thích đòi hỏi người yêu phải tặng cái này cái nọ...
Nhưng với anh thì có
Tôi đứng trước anh, mỉm cười dịu dàng hết mức có thể
Trò chuyện với anh, tôi cong môi làm trò như con nít mà không thấy mình quá đà
Tôi dùng cái giọng rề rà như người đang trong cơn say để nói điện thoại đêm khuya với anh
Và rất nhiều khi tôi quên mất mình đã là người trưởng thành.
Tôi hay quên và quên đi rất nhiều thứ
Quên rằng anh không phải là người yêu của tôi!

Sáng sớm đi làm, phát hiện ai đó tháo của tôi mất một con ốc , yên xe thì bị đâm thọt lỗ chỗ. Tôi tự biết rằng mình phải tự mình vượt qua, tôi cắn môi tự nhủ hôm nay chắc chắn là một ngày không lành.
Tôi mang bực tức trong người  và nằm dài trên bàn làm việc đánh một giấc không cần để ý đến ai. Về đến nhà trùm mền và lôi sách ra ngấu nghiến một mình.
Anh gọi điện bảo tôi sang ăn tối, ăn món bò kho mà tôi thích.
Tôi cay đắng nghĩ giá như. Anh đừng quá hiểu tôi và đừng quá tử tế với tôi như thế, anh lạnh lùng với tôi, bỏ mặc tôi như người con gái kia, tôi cũng đâu có oán than gì anh. Tôi sẽ buồn , nhưng rồi sẽ qua.
Bao nhiêu lần tôi đánh cược với bản thân mình làm ngơ anh đi, xóa sạch dấu vết anh đi, nhưng rồi anh cứ ở đó, ngay tim tôi, xáo trộn mọi thứ lộn xộn như cũ, tôi lại nhõng nhẽo, nũng nịu với anh một cách quá lố. Để rồi sau đó tôi tự tránh xa anh bằng những lời hứa không bao giờ thực hiện được.
Ai đó đã biết xe tôi thiếu 1 con ốc, ai đó đã để 1 con ốc giống nhưng không phải của tôi trên bàn làm việc của tôi. Tôi chạy ra xe, hì hục tra vào đầu xe và nhìn cái yên lỗ chỗ, lắc đầu. "Khi nào cái bụng tao no, tao giàu, tao sẽ vứt mày đi"
Tôi vô tình thế đấy!
Như bao lần tản bộ cùng anh dưới phố, dưới sự chứng kiến của những ngọn đèn đường, thề có lương tâm tôi, tôi thèm được 1 lần chủ động nắm tay anh kinh khủng
Thèm một lần ôm từ sau lưng anh 1 cái thật chặt
Thèm hôn lén anh 1 cái lên má
Bao nhiêu lần tôi muốn bán hồn mình cho quỷ dữ nhưng tôi có một lý trí tuyệt vời. Tôi có một liều thuốc tiên vô cùng hiểm độc.
"Em sẽ chỉ có thân xác anh, tâm hồn thì không!"
Đó là câu trả lời cho một ngày đẹp trời, khi tôi bảo anh rằng, tôi đã trót lưu anh trong trí nhớ mất rồi.
Khi tôi bảo anh rằng, anh đã thay đổi quá nhiều thứ trong tôi, anh đã khiến tôi quên đi tôi đã từng tổn thương thế nào với người cũ, anh đã khiến tôi từ một đứa già nua thành đứa trẻ mới biết yêu lần đầu, tỏn tẽn theo anh.
Chạy xa hàng chục cây số chỉ để ăn xong một bữa tối rồi chạy về với muôn vàn câu trách móc rằng mình đúng là điên, đúng là mất trí, đúng là mê trai đến ngu muội.
Sao phải mất thời gian nhiều thế, sao phải tốn công thế cho một người mãi không bao giờ nhìn nhận mình, như cái cách mình muốn.
Anh cũng bảo tôi quên cái thứ tình cảm, quên cái mong muốn ấy đi còn gì.
Tôi nhắm mắt. Ngẫm nghĩ về người con gái bỏ mình ra đi.
Thích thì chìu. Tôi đâu phải đứa ngốc mà đứng đó nhìn người ta hờ hững với mình. Tự trọng cũng hạ thấp không biết bao lần vì cái tình bạn ảo ảnh ấy rồi còn gì...
Một buổi chiều không tên
Một ngày lễ không được nghỉ
Một tên con trai luôn dành cho tôi những cái hẹn, những cuộc điện thoại kéo dài không ngơi nghỉ, dành cho tôi nhiều phần ấm áp để vỗ về lúc tôi buồn. La mắng tôi không thương tiếc khi tôi làm điều rồ dại.
Tôi thấy mình đang yêu mà cũng như không yêu, có cũng được mà không có cũng buồn một chút xíu.
Anh Trịnh bảo tôi là em chưa biết yêu và chưa thật sự yêu đấy, em chưa hiểu gì về tình yêu cả.
Tôi cự nự không chịu nhưng cho đến khi nàng Mel bảo tôi còn ngây ngô lắm, cứ nhìn cái cách tôi đối điện và rời bỏ một tình yêu thì biết, cứ đứng ngoài vòng chuyến tuyến, nhìn chiến tranh xảy ra mà bảo là tàn ác.
Nàng kết luận
Tôi là đồ trẻ con không hơn không kém!

Chốc vui, chốc buồn. Là tôi đang lăn lộn giữa cuộc đời, giữa dòng người...
Lưng chừng đâu đó là những mối quan hệ đan xen, những cuộc tình chớm nở...
Không phải riêng tôi
Mà cho cả những người tôi yêu quý quanh mình.



19 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Nếu khi nào muốn khóc, nàng hãy làm như ta nè: Chạy vào nơi chỉ còn riêng mình, khóc thật nhiều, thật to đến nức nở, vì rồi sau đó lòng sẽ nhẹ nhàng hơn, vì rồi khi càng lớn tuổi, người ta càng khó khóc hơn, nỗi buồn đau cứ nêm chật lòng, héo hắt mà ko cách nào giải tỏa.

    Miss! Ta thấy nàng cũng đáng yêu, cũng thật lòng với bạn bè mà sao nàng lại cứ bị mất dần bạn bè như thế? Nàng cũng đùng tiếc, nếu bạn bè mà ko thể hiểu nhau thỉ ko thể nào chơi với nhau lâu dài dc.

    Entry của nàng buồn quá! Cứ như những muộn phiền ứ đọng trong tim khơi mạch trào tuôn vậy. Ta đọc ngày hôm qua, nghe nghẹn lòng mà chẳng biết cmt gì cho nàng, hôm nay ta quay lại, viết mấy dòng này chắc cũng ko đủ chia sớt cùng nàng. Ta chỉ biết rằng ta buồn lắm Miss ạ! Lời văn của nàng cuốn ta về phía “Lưng chừng”…

    * Nhưng ta cũng có chút niềm vui khi nhìn ảnh nàng tươi duyên đến thế.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta đáng yêu nhưng không đủ tốt cho một người bạn, có lẽ là thế Nàng ạ :)
      Mọi thứ rồi cũng qua, ta sẽ lại cười thôi, Nàng cứ yên tâm mà tịnh dưỡng nhóe, đừng có hao tổn thêm vì cứ buồn theo ta đấy.
      Truyện ta up vừa rồi cũng giải trí chút tinh thần đấy, đừng quá quan tâm đến cái bài tự kỷ này mà ngồi đó chỉ cho ta cách khóc cô nương ạ. hihi
      Một ngày đẹp trời nhé.
      Dạo này ta lắm hẹn...
      Không có thời gian để muộn phiền, yên tâm nhóe cưng!

      Xóa
  3. Ai sinh ra ko phải để được yêu thương?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có những yêu thương không bao giờ đong đầy Nàng ạ

      Xóa
  4. Uh. Đôi khi, mối quan hệ không tên như thế lại tốt cho nàng đấy Miss.
    Chỉ cần lúc nàng buồn, có 1 người luôn ở bên, như thế đã tuyệt lắm rồi! :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta chỉ thấy đau...tim thôi.
      Nhưng có vẻ cũng ổn vì ta cũng chưa sẵn sàng để sắm cho mình 1 mối quan hệ ...có tên! he he

      Xóa
  5. Kéo thử cái chuông ấy xem thử có chuông có ...Ngân không?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nó không Ngân mà...tuột xuống luôn là mệt á nha
      Xúi dại không!

      Xóa
    2. Biết dại thì đừng có kéo. "cười gian"

      Xóa
  6. Haiz!!!! Đúng là lưng chừng....trời!!!! Tức là người cõi trên. hehehe

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cừi đi ....cừi cho rớt hết hàm răng. ha ha

      Xóa
    2. Ta có cười thả ga cũng hem sợ rớt răng, vì ta răng thiệt 100% đấy nhé!!!
      Sửa nhà mới rùi ahm??? Trang trí giống con nít quá đi!!! hehehe

      Xóa
    3. Nhà ta sao con nít bằng nhà C chứ, chưa đáng để xách dép nữa à...hí hí
      Nói nhỏ nhe, nhìn C sơ sơ qua cái ảnh lần trước chụp nhà Du, thấy C giống ...Dương Ngọc Thái. Nên thấy cũng có chút cảm tình vì ta cũng...rất khoái anh Thái. he he
      Sướng nhóe, được ăn theo.ka ka

      Xóa
  7. ghé thăm các cháu để đọc được những tâm trạng chênh chao củ tuổi trẻ...mắc gì phải khóc hả cháu...lúc nào uất ức quá,hãy bắt chước diễn viên HÀN...tìm chỗ nào vắng vẻ ...rồi hét cho thật to là ...xong...hihihihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. gửi lời hỏi thăm cháu NẮNG dùm chú..sao kg thể vô nhà của Nắng được nhỉ ? cũng kg kết nối đc với các cháu,mỗi lần muốn qua đây phải tìm về bài củ com củ của các cháu mới qua đc,cực khổ lắm nghen

      Xóa
    2. Con ở bốn bề người là người, biết đi đâu đểcó chỗ la hét bây giờ, he he
      Chú đừng lo, con vẫn ổn mà,chỉ là mún thôi, chứ chưa khóc mà chú.
      Chúc chú 1 ngày vui vẻ và luôn yêu đời ạ :)

      Xóa
  8. Thăm muội, ca ko mong đọc những dòng tự sự buồn đến thế này. Dù anh em mình chỉ biết quen qua trang blog, ca vẫn nghĩ muội là một cô bé đáng yêu, đáng dc hạnh phúc. Trong cuôc sống này, có đôi lúc chúng ta phải cố gắng hết sức để vượt qua mọi cản lực mà ko cho mình gục ngã. Đường đời dù đầy rẫy những khó khăn, hãy cố gắng muội nhé! Ca luôn mong muội thành công.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sao lúc nào muội viết những chuyện buồn thì ca xuất hiện nhỷ? Sao những lúc vui không thấy ca đâu hết ta?
      Có phải vì cần 1 người anh an ủi mình không? hì
      Ca yên tâm đi, muội lớn rồi, muội biết mình cần gì và phải mạnh mẽ để đối diện mà.
      Khi ta sợ hãi là khi ta dễ bị đánh bại nhất.
      Muội vui vì dù lớn thế này, Ca vẫn gọi muội la cô bé đấy. Nghe hay hay
      Ca cũng thế nhé, luôn vui và luôn mạnh mẽ.

      Xóa