Được tạo bởi Blogger.

Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

Lời Nguyền



Khúc nhạc dệt mơ ước và dệt cuộc sống hai tâm hồn.
Đưa ta đến bên nhau
Khúc nhạc ngời hạnh phúc
tràn về sưởi ấm con tim buồn. Đưa anh quay về...


Tôi nghe đâu đó có  tiếng đàn guitar, tiếng ca một người con gái...
Mộc mạc, chân thành cất lên như từ sâu thẳm . Nhè nhẹ trong một sớm tinh tươm... Tôi đứng lặng ở một góc sân thượng tòa nhà 7 tầng ngay khi phát hiện ra nó cất ra từ đâu
Nó là của một cô gái tóc dài, đen, mượt đang chảy trên tấm lưng gầy, vài sợi bay trong gió. Nàng mặc một cái váy màu trắng, từng lớp mỏng tan đan vào đôi chân trần bắt chéo lên nhau.
Nàng vừa ngân nga giọng hát, một cái giọng du dương buồn vừa ngước nhìn trời...tiếng guitar réo rắc thả theo từng nhịp trong lời ca của Nàng.
Tôi tính tự nhiên đứng vận động một bài thể dục nào đó trước khi đi làm, cũng như làm quen với chỗ ở mới, nhưng không nỡ phá vỡ một bức tranh an lành như thế nên tôi chỉ im lặng đứng....vẽ tranh! Vẽ trong suy nghĩ trước khi đưa lên một cái giá vẽ hoàn thiện...

...Con đường quen thuộc vẫn đưa nhau về.
Chiều xuân quạnh quẽ cô liêu.
Hành trang hoài là bóng ai cùng thời yêu ấy .
Cùng bên ta nhuộm mộng yêu đương những ngày xa...

Nàng im lặng một lúc rất lâu sau khi kết thúc bài hát của mình, tiếng guita vẫn đều đều, nhỏ giọt như ngập ngừng
Nàng đứng dậy và quay lại
Nàng thấy tôi - Một thằng con trai với cái quần sort, áo ba lỗ đang đứng đực ra nhìn Nàng.
Tôi mỉm cười, đưa tay lên chào Nàng
Nàng nhìn tôi đầy nghi ngờ, một chút sợ hãi và bước thật nhanh tới cánh cửa tầng thượng, mất hút phía dưới cầu thang.
Tôi nhìn thấy bóng mình ở một cánh cửa khác với nụ cười vẫn còn nguyên
Ngớ ngẩng! 
Nụ cười của tôi cứ như một thằng đần. Hèn chi Nàng...bỏ trốn!

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Nàng.
Nàng Thơ của tôi.

* * *

Tôi đứng trước mặt Nàng, chìa ra một bức vẽ
Nàng gật đầu, cầm lấy và ngắm nghía khá lâu như đang đấu tranh tư tưởng, Nàng ngước lên nhìn tôi mỉm cười. 
Lần đầu tiên sau 4 tháng chuyển tới đây tôi mới nhìn thấy Nàng cười. Một nụ cười...tinh nghịch, không hề giống với cái vẻ ngoài mỏng manh của Nàng
Đó là bức tranh Nàng đang ngồi trên bục cửa sổ, đưa tay hứng mưa.
Ban đầu tôi hơi sợ hãi vì Nàng đang ngồi trên tầng cao,cửa không có chấn song,  tôi sợ Nàng ngã, nếu Nàng ngã tôi sẽ chạy thật nhanh đến để đỡ lấy Nàng, nhưng Nàng ngồi đó rất lâu, dường như bất động, chỉ có cánh tay thay vì đón mưa, Nàng ôm lại trên gối mình, gối đầu lên và...hình như Nàng ngủ.
Có lẽ tôi sẽ lên nhà, bấm chuông nhà Nàng và mời Nàng một ly trà nóng nhưng có lẽ là tôi nên đợi.
Tôi sợ đánh thức Nàng và tôi sợ Nàng sẽ ngã.
Mà cũng có khi là vì tôi....nhát.
Tôi 25 tuổi, độc thân, không có bạn gái, cũng không có chị em hay nên tôi không biết phải làm thế nào để làm quen với con gái.
Tôi cứ nhìn Nàng như thế, khi thì qua cửa sổ nhà Nàng, khi thì từ cửa sổ phòng tôi, nhìn Nàng đọc sách dưới khu công viên nhỏ.Thỉnh thoảng gặp nhau ở sân thượng, Nàng nhắm mắt ngồi nghe nhạc bằng tai phone, tôi lặng lẽ chạy trên máy tập, hít đất và sau đó mồ hôi nhễ ngại, thở hồng hộc khi Nàng đi ngang qua, mất hút sau cánh cửa cầu thang.
Đó là lần đầu tiên tôi đánh bạo bước tới làm quen Nàng.
Bắt đầu từ một bức tranh tôi vẽ Nàng. Tôi sợ Nàng giận vì...theo dõi Nàng, nhưng Nàng vừa cười với tôi, như bạn vừa thấy đấy.
Nhìn Nàng cười tôi cũng thấy vui lây. Nàng cười duyên thế sao chẳng mấy khi tôi chẳng thấy Nàng rộng lượng cười nhiều một chút nhỉ ?
- Cậu là họa sĩ hả?
- Dạ không... em làm bên công nghệ thông tin thôi chị.
Tôi lắc đầu
- Tôi đóng khung treo lên, chắc bán được cả mớ tiền á ha, hihi
Trời! 
Nàng nhìn tôi tinh nghịch
- Đùa thôi cậu, tranh này bán chắc không ai thèm mua.
Trời!
Nàng lại cười
- Tại người mẫu hết xì tin rồi, hihi
Tôi bậc cười. Nhìn Nàng, tôi không nghĩ Nàng thích trêu ghẹo người khác như thế
Một gương mặt hiền, hơi ..."lạnh" , thi thoảng nhìn rất buồn.
Hình như tôi để tâm quá nhiều tới cái con người xa lạ này hơi nhiều hơn quy định rồi thì phải.
Tôi có một nguyên tắc.
Không yêu cho đến khi 30. Mà yêu rồi là cưới luôn
Chả là thời đi học cũng có thinh thích một em, rồi biết em có bạn trai nên tôi cũng cứ thế cho qua một mối tình....hụt. Rồi nghe mấy thằng bạn than thở chuyện yêu đương tôi thấy cũng...hơi ngán!
Yêu rồi giận, rồi chia tay, cứ chứng kiến tụi nó thất thất thường thường mãi, rảnh rỗi còn đồng cảm, chứ tôi đang túi bụi với biết bao nhiêu là bài vở, thi cử, thấy phiền hà quá nên tôi tránh về nhà sớm, phòng trường hợp tụi nó rủ rê nhậu nhẹt.
Thân trai, sự nghiệp trước đã, khi nào muốn lấy vợ thì tính tiếp.
- Chị thích không? Em tặng thêm , hì hì
- Ớ ! Tặng tranh phong cảnh nghen, nhìn cho an lành
Nàng nháy mắt nhìn tôi, Nàng làm như tranh phong cảnh dễ vẽ lắm í, tôi chỉ biết vẽ chân dung thôi, mà cũng hiếm khi lắm. Tôi vẽ Nàng là người thứ hai thôi.
Người đầu tiên là tôi vẽ...tôi! 
Vẽ xem có đẹp trai không í mà 
Đùa các bạn, chứ tôi sợ phiền hà người khác thắc mắc tại sao tôi vẽ họ, nên tôi vẽ bản thân mình cho chắc ăn. Mà tập vẽ đó tôi cũng giấu kỹ dưới đáy vali rồi, khóa lại luôn. Sợ có đứa bạn nào nhìn thấy, nó tưởng tôi bị...bệnh!
- Sao dạo này không thấy chị hát nữa?
Nàng nhìn tôi cười buồn
- Chán hát rồi, nghe người ta hát cho khỏe
- Thường thì khi rảnh, chị thích làm gì?
- Ngủ.
Nàng trả lời gọn lỏn
- Tôi thường làm đêm nên hay bị thiếu ngủ
Tôi gục gậc, trong đầu nghĩ ra hàng mớ công việc có thể làm đêm, vẫn không cảm thấy hết tò mò. Nàng làm đêm suốt như thế, hèn chi gầy, đôi mắt lại sâu hun hút như đáy bể.
Nhưng không xấu, nhìn Nàng vẫn rất đẹp.
Nàng chào tôi, Nàng bảo giờ Nàng rảnh nên Nàng đi ....ngủ. Tôi mỉm cười tạm biệt Nàng , không quên nhìn cánh cửa kiếng bên kia.
Nụ cười của tôi hết ngớ ngẩn rồi! 
Một ngày thật đáng ăn mừng.


* * *

Sáng chủ nhật, tôi lại được nghe Nàng hát 

....Đông tàn xuân lại ghé qua bên thềm.
Mùa xuân nồng ấm câu ca.
Tình xuân sưởi ấm trong ta ngàn khúc nhạc.
Mùa xuân mang tình yêu đến cho muôn người....

Lần này, buồn hơn lần trước gấp vạn lần
Tôi đã thấy Nàng cười
Tôi đã thấy Nàng vui
Nhưng trong mắt Nàng thì đong đầy rất nhiều điều chưa nói
Tại sao Nàng chỉ hát có một bài, hát đi hát lại nhưng buồn hơn, da diết hơn...
Nàng thả cây guitar xuống, lưng tựa sâu vào ghế, hình như Nàng đang khóc.
Tôi bối rối đứng đó, cho đến khi Nàng lau nước mắt, đứng dậy
Nàng quay lại , nhìn  thấy tôi ăn mặc chỉnh tề đứng đó nhìn Nàng
Tôi nắm tay Nàng , cùng bước xuống cầu thang, Nàng im lặng cho đến khi tôi đưa Nàng ra đến biển.
- Đêm qua có một cô bé 16 tuổi gọi điện thoại lên tổng đài hỏi tôi " Chị ơi, em vừa làm chuyện ấy với bạn trai, máu ra rất nhiều, giờ em phải làm sao chị, chị biết cách nào để cầm máu không...?
- ...
Tôi im lặng nắm tay Nàng chặt hơn
- Cậu biết không? Tôi đã không có câu trả lời, và tôi đưa cho em số của tổng đài chăm sóc sức khỏe... Tôi cảm thấy mình...bất lực.
Tôi không ngây thơ như cậu nghĩ, tôi cũng từng xảy ra chuyện đó với bạn trai cũ, nhưng có khác, là tôi không chảy máu.
16 tuổi, em ấy còn quá trẻ.... Tại sao lại khổ thế, tại sao trên đời này có lắm người khổ thế...
Tôi đã rất đau lòng.
Sáng nay tôi thấy mình muốn hát, không phải cho mình mà cho tất cả những con người còn đau khổ trên thế gian này...

Đó là một trong những câu chuyện mà Nàng kể trong suốt thời gian tôi và Nàng bên nhau.
Nàng của tôi với một tấm lòng bao la, rộng lượng, Nàng khóc cho nỗi buồn của thiên hạ, cười cho hạnh phúc của nhân gian. Nàng có những khoảnh khắc buồn, không phải vì Nàng buồn mà vì Nàng lắng nghe nỗi buồn của mọi người giữa đêm khuya...
Có một lần tôi thấy Nàng thẩn thờ bên cạnh một bài báo.
Bài báo kể về một người đàn ông gần 60, được nhận gạo trợ cấp từ những nhà hảo tâm. Nhưng để nhận được, ông vừa phải vác bình nước 20 lít, vừa đi bộ hơn 20km mới nhận được vì nhà quá xa.
Tôi nhìn gương mặt ông lão cười rạng rỡ hạnh phúc mà cay đắng.
Vừa đi vừa về, vừa vác gạo, vừa xách theo can nước để uống dọc đường.
Tôi nhìn Nàng, biết Nàng đau lòng vì một ông lão xa lạ, biết Nàng thương xót cho số phận của nhân loại...
Tôi im lặng lắng nghe trái tim mình. 
Nó đang thổn thức vì một người con gái
Nó muốn người con gái này.
Nó đang yêu.
Nhưng làm sao để Nàng chấp nhận?
Nàng gần đó mà xa vời vợi.
Lần ra biển trước là lần đầu tiên nắm tay Nàng, cho đến nay nó vẫn là lần cuối cùng. Nàng xa cách tôi một khoảng cách hơn cả bầu trời. Nàng đứng đó, thi thoảng gặp nhau Nàng mỉm cười như từ cõi hư vô.
Tôi giới thiệu cho Nàng một hội chuyên đi thiện nguyện do vài người bạn chỉ dẫn. Nàng cảm ơn tôi rối rít, cười tít mắt.
Nàng vẫn hay đi nhưng dường như Nàng vẫn chưa thấy đủ, chưa thấy lấp đầy trái tim mình.
Yêu một người con gái có tấm lòng cao cả
Yêu một người con gái nghĩ quá nhiều cho người khác mà nỗi đau của bản thân lại bị bỏ quên...
Tôi phải làm sao?
Tôi phải quen thôi
Tôi phải mở rộng lòng mình ra, chấp nhận Nàng , giúp Nàng sắp xếp những hoạt động xã hội của Nàng, chỉ những lúc đó Nàng mới mỉm cười với tôi
Chỉ những lúc đó Nàng mới nhìn tôi như một người có tồn tại.
Nàng ơi, ta cũng là một linh hồn cần cứu rỗi cơ mà! 
....

* * * 

Khi người ta vào đường cùng, thì người ta thường thích làm liều mà không nghĩ đến hậu quả.
Không nghĩ đến rằng một lúc nào đó mình phải trả giá cho những điều mình sai dù chỉ trong phút chốc, dù chỉ là một phút thiếu suy nghĩ.
Trong một chuyến đi xa làm thiện nguyện của Nàng, Nàng trở về nhìn tôi với một nụ cười sớm mai
Trong lành
Mát rượi
Tắm táp tâm hồn tôi trong những ngày thiếu bóng Nàng...
- Cậu biết không? Khi nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của những người nhận được quà, tôi thấy trong lòng mình rất hoan hỷ, rất vui...Tôi không ngừng cười và thấy mình như đứa trẻ.... Sao mà tôi yêu cuộc sống này quá...
Ước gì tôi thành tỷ phú cậu nhỉ, tôi sẽ nuôi hết tất cả những con người nghèo đói, bao dung hết những con người đau khổ....tôi sẽ xây một căn nhà lớn nhất thế giới và tất cả trái tim ấm áp sẽ hòa cùng một nhịp...
Ước gì tôi có đủ sức mạnh để gánh hết những nỗi đau đó cậu nhỉ ...
Nàng cứ liếng thoắng kể những điều mình thích, những điều mình vui cho đến khi
Tôi cúi xuống...hôn Nàng.
Một nụ hôn gom góp hết tất cả tình yêu tôi dành cho Nàng.
Không! Phải nhiều hơn thế!
Một nụ hôn thèm khát man dại
Thèm khát tình yêu của Nàng như một con Ma cà rồng khát máu.
Nàng bất động
Nàng đáp trả cuồng nhiệt
Nhưng hôm sau Nàng biến mất!
Nàng bỏ lại tôi - Một chàng trai 26 với trái tim trống rỗng và một nỗi đau đầy ấp, ứ động.
Nàng bỏ lại cây đàn guitar bên ghế mà Nàng ngồi, bỏ lại câu ca hôm nào Nàng hát cho tôi nghe 


...Xuân về nhưng người vẫn xa vời vợi. 
Người đi mà hồn vẫn quanh đây.
Mình ta lặng lẽ nghe từng dòng thương nhớ.
Người yêu hỡi cùng về trong mơ kết lời yêu...




Tôi bật khóc giữa một ban mai trong lành
Lần đầu tiên cảm nhận tình yêu là gì
Lần đầu tiên biết đến một thứ cảm giác chua xót hôm nào mà tụi bạn cùng nhau chia sẻ, riêng mình thì trùm mền lại chê nhảm, bỏ đi ngủ trước.
Lần đầu tiên tôi biết 
Lời Nguyền cho tình yêu là luôn luôn đi đôi với đau khổ!

Tôi tạm gác lại công việc, tham gia những buổi thiện nguyện mà tôi giới thiệu cho Nàng
Không có Nàng. Mọi người nói rằng, Nàng tham gia rất nhiều nhóm nhưng dạo này không đi chung dù có gì đóng góp Nàng cũng nhờ người gửi đến.
 Tôi đến chỗ làm của Nàng nhưng bảo vệ ở đó không cho tôi vào. Tôi không có thẻ nhân viên.
Tôi đứng đợi Nàng mỗi sớm mai ở đó nhưng chẳng khi nào có thể thấy Nàng...
Tôi thử gọi đến tổng đài tư vấn tình cảm mà Nàng làm nhưng ở đó có rất nhiều giọng nam có, nữ có nhưng tôi chưa gặp Nàng...
May mắn của tôi đi đâu rồi ấy nhỉ?
Tôi đang ngửa mặt lên trời than trách thì thấy ...Nàng
Nàng đứng ở một cái ban công lộng gió, mái tóc Nàng bay như một Nàng tiên. Nàng mỉm cười nhìn tôi.
Tôi cứ tưởng mình hoa mắt.
Nhưng ngay khoảnh khắc Nàng đóng cửa thì tôi biết mình...tỉnh.
Trời bắt đầu mưa, và tôi cứ đứng đó. Đợi như một người điên
Có lần Nàng nói với tôi
Vì lần đầu tiên xảy ra chuyện đó với bạn trai, Nàng không ra máu nên người ấy không tin Nàng còn trinh trắng. Người ấy đã để lại Nàng và ra đi...
Nàng đau
Nàng khóc
Và Nàng không muốn tin vào tình yêu lần nữa
Và cái đêm cô bé 16 tuổi gọi cho Nàng, Nàng khóc như tổn thương của chính mình, khóc cho một tương lai định trước của cô bé.
Rồi ngày mai ai sẽ là người bên cạnh, lau cho cô những giọt nước mắt trinh nguyên nhất, đau khổ nhất...
Nàng của tôi...
Tôi chạy lên trước cửa nhà Nàng trong khi bác bảo vệ đang bận xử lý một vị khách say xỉn quên chìa khóa phòng.
Tôi chưa kịp gõ cửa thì Nàng bước ra
Nhìn tôi
Như một con chuột lột
Nàng toan đóng cửa nhưng tôi đã nhanh chân bước ngang vào và chen được bên trong nhà, đứng ngay trước Nàng.
Nàng thở dài , đi lấy khăn và đưa cho tôi
Nàng dọn cho tôi một bữa sáng, trong khi tôi ăn thì Nàng ôm cây đàn guitar cũ kỹ, trầm buồn trong lời ca...

... Hôm nào đôi mình đắm say hương tình.
Lời yêu ngời sáng thơ ngâỵ
Và em đã hát trao anh ngàn khúc nhạc.
Tình yêu như giọt sương sớm mai trong lành.
...

 Hát chán, Nàng gác cây đàn lên bục cửa sổ
Nhìn tôi 
- Thông về đi
- Không.
- Cậu đừng bướng nữa, tôi không có thời gian dành cho cậu. 
Nàng quay lưng nhìn ra màn mưa
Tôi lặng lẽ đứng dậy
Đứng cạnh Nàng
Nắm lấy tay Nàng
- Cho em đưa chị đi đến cuối con đường được không ? Là gì cũng được, em trai cũng được, bạn cũng được, miễn là đừng xa cách nhau thế này được không?
Tôi nhìn Nàng im lặng, Nàng lại đang đấu tranh tư tưởng, Nàng rút tay ra khỏi tay tôi, quay lại nhìn tôi
Nhìn tôi thật nhất trong tất cả những lần Nàng thấy tôi, kể từ cái buổi sáng đầu tiên.
Tôi xích lại gần, cúi xuống hôn Nàng
- Cho anh đưa em đi đến cuối con đường được không? Không phải em trai, không phải bạn, hay bất cứ gì khác, được không? Đừng trốn tránh anh được không?
Và Nàng khóc
Lần đầu tiên, khóc cho tôi, cho hạnh phúc của tôi.
Nàng ôm lấy tôi, đầy yếu mềm, như chờ đợi từ lâu lắm một bờ vai...đáng tin cậy.
Nàng nhìn tôi lần nữa, không nghi ngờ, không sợ hãi.
Nàng yêu tôi
Như tôi yêu Nàng

* * * 

Tôi nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay mình
Tôi nhìn đứa con trai bên phải mình
Tôi nhìn bầu trời, nơi có Nàng, và bản tình ca da diết của Nàng...
Nàng ra đi sau 4 năm chung sống. Nhẹ nhàng sau một giấc ngủ
Nàng về với bình yên, về với nơi mà tình yêu của Nàng, tấm lòng bao la của Nàng có thể trãi hết cho từng người, từng nhà.
Nhớ Nàng
Yêu Nàng
Và con trai
Cho hết kiếp này
Mối tình đầu của tôi
Mối tình cuối của tôi.

Miss .







10 nhận xét:

  1. Một kết thúc buồn nhưng không hận. Ít ra thì hai người ấy đã có được tình yêu đích thực cho mình và những tháng năm hạnh phúc. Ôi, tình yêu... !

    Trả lờiXóa
  2. Uh, là 1 mối tình đầu. Dù là kết thúc buồn. Nhưng tình đầu luôn đem lại cho người ta một cảm xúc khó xóa nhòa nhất Miss nhỉ?
    Câu chuyện của Miss chạm tới trái tim người đọc...

    Trả lờiXóa
  3. Trả lời
    1. Miss đây :)
      Tưởng Nàng quên ta rồi đấy...
      Thấy Nàng thèm qua đây là vui lắm r

      Xóa
  4. Sao tác giả lại để nàng chết nhỉ? Ta thấy tội nghiệp nàng, tội nghiệp Thông, tội nghiệp đứa bé. Mà thật ra trên đời cũng có những câu chuyện với đoạn kết buồn như thế… Có những mối tình nửa chừng đứt đoạn. Đọc xong nghe buồn Miss ạ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss cũng không biết tại sao kết thúc lại buồn, chắc là không có cái cớ để nó vui Nàng ạ :)

      Xóa