Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

Tình Yêu Phía Sau Lưng





 Đêm cuối tuần, hai đứa con gái chạy dọc hết chìu dài Sài Gòn...
Ồn ào, vội vã
Nó hỏi bạn : " Nếu mày có một điều ước, mày sẽ ước gì Mai?"
- Thôi mày đừng hỏi, có quá nhiều thứ mà tao muốn có, một điều ước biết ước sao cho đủ!
Nó nhìn qua bạn, nhịn cười vì cái mặt bỗng dưng ...lãng mạn của nhỏ
- Thế sao mày không giống thiên hạ, ước là mình sẽ có một ngàn điều ước khác?
Cả hai đứa bật cười, giòn tan
Nó lơ đãng nghĩ, nếu điều ước đó có thật, nó sẽ ước gì? Sẽ ước cho mình, cho gia đình, hay lớn lao hơn là cho tất cả mọi người. Thế thì loạn mất, nếu tất cả mọi thứ đi vào trật tự, nề nếp và đều an lạc, liệu có ai còn cảm nhận được sự mất mát, hay hạnh phúc không?
Khó lắm... cái gì cũng lơ lửng thôi. Vậy mà thế giới lại cân bằng.
Như anh đấy, không còn em, vẫn cứ hạnh phúc như bao người.
Phải rồi, phải hạnh phúc chứ, mọi đau buồn, em gom góp, tự mình đau cho cả hai rồi còn gì...
Dù nơi đâu, dù không còn nhau, anh cũng phải vui, cũng phải trọn vẹn.
Nếu không, một ngày nào đó, em thả cái túi cảm xúc lẫn lộn này bay theo gió, anh sẽ phải là người nhận lấy. Thế nên, anh thề đi. Là anh sẽ luôn luôn hạnh phúc.

* * *


Bờ môi cho ai đắm
Vai trần cho ai say

Anh từng bảo tình yêu của anh bắt đầu từ ....phía sau.
Phía sau mà anh nói chính là sau lưng em. Chỉ một lần nhìn thôi, một khoảnh khắc nhanh như chớp, anh đứng chôn chân tại chỗ và cảm nhận một cơn lạnh chạy dọc sóng lưng mình, lan đến tim mình và thật nhanh chạy đến não mình như một hành trình mà nó phải đến. Chỉ một cái nhìn từ phía sau, chỉ một cái dáng đi đang vội vàng qua đường mà làm anh thổn thức. Chỉ thế thôi mà anh tự nguyện cấp cho người con gái ấy một cái giấy phép thông hành đi qua cuộc đời mình mà không cần biết người ấy đã đồng ý hay chưa...

Có phải vì quá nhanh để quyết định nên cũng không cần lâu để kết thúc?

Em không phải là đứa con gái mạnh mẽ như anh nghĩ, em không phải là con bé vô tư đến nỗi không có cảm xúc gì khi giờ đây, mỗi ngày phải nhìn thấy anh và người ấy nhìn nhau đầy âu yếm, yêu thương.
Mối tình đầu của em. Là em sai hay vì em không đủ tốt ?
Bạn em vẫn hay bảo vì ta không còn duyên, vì ta không thuộc về nhau nên chúng ta mỗi người lại tự mình bước về hướng không nhau, mỗi người phải tự chọn cho mình một cái kết khác...
Thế cái kết của em là gì?
Là bắt đầu than khóc như hầu hết những con người trên thế gian này " Tình đầu là tình khó thành và cũng không thể quên " hay sao?
Em không đủ mạnh mẽ để một lần là có thể gạt anh ra khỏi đầu ngay tức khắc, nhưng cũng không đủ mềm yếu để van nài anh quay lại cho em một bờ vai đã không còn đủ ấm áp.
Anh im lặng tìm cho mình một người khác em, trong khi em cũng phải im lặng để chấp nhận rằng mọi thứ đã thay đổi.
Anh mỉm cười với hạnh phúc mới và nhìn em với ánh mắt như một người bạn. Còn em thì đang tự hỏi biết bao giờ em mới bình thản được như anh. An yên bước qua một mối tình và nhẹ nhàng nhìn lại quá khứ như một chiếc áo đã cũ sờn, cần phải xếp vào một góc, mặc cho gián, chuột gặm nhấm...
Em đau hơn, khó chấp nhận hơn có phải là vì với em, anh là mối tình đầu?
Em khắc khoải nhiều hơn, thấy niềm tin lung lạc chới với có phải vì anh là người đầu tiên bước đến bên em, cho em cái nắm tay lần đầu rụt rè, hai bờ má đỏ hồng sau một cái hôn đầu tiên không?
Anh bước vào cuộc sống màu hồng của em tự nhiên như không khí , như từ cái nhìn đầu tiên, ta thuộc về nhau từ lâu lắm.
 Đầu tiên - hai từ này cứ lập đi lập lại trong cái đầu ngu si của em. Có phải vì em quá quan trọng hai cái từ này không? Có phải là nếu anh, là người tình thứ 2, thứ 3 là em sẽ dễ dàng để ...cho qua hơn?
Không phải đúng không anh?

 Chẳng biết vì lý do nào đó mà vừa nhìn thấy anh, em đã không dám nhìn vào mắt anh
Em đã lúng túng và bắt đầu đánh mất tự tin...
Anh rạng ngời như một vị Thần, nổi bật giữa bao nhiêu người, anh không thật sự cao to như cái chuẩn của một Bạch Mã Hoàng Tử  nhưng anh có một phong thái mà chẳng bao giờ có thể bị lẫn vào đám đông, dù là bất cứ đâu, anh vẫn là người nổi bật nhất.
Có phải vì lý do đó mà cho đến bây giờ em vẫn luôn đánh ánh mắt mình về hướng không anh?
Có phải vì thế mà em hôm nay quyết định phải là người ra đi ?



Bạn em bảo : " Tại mày ngây thơ nên mày nhìn thấy ai cũng ngây thơ hết ! Chứ tao thấy cái thằng cha ấy đểu cả một rổ !"
Em mỉm cười thật hiền rồi bật khóc
Là tại em ngây thơ hay sao? Em không muốn chấp nhận rằng việc anh không còn yêu em hay việc ta xa nhau chỉ là do em nhìn nhầm người. Anh có yêu em mà, phải không anh?
Anh biết không, em thèm lắm một buổi chiều, gối đầu trên đùi anh cùng nhìn về phía biển, nhìn về phía màu mây chuyển sang đỏ, cam và nhẹ nhàng lặn sau một ngày.
Thèm lắm một lần, lại cùng anh đi dưới cơn mưa lất phất , trao nhau nụ hôn tin tưởng nhất, ngọt ngào nhất
Có thể có lại tất cả những điều đó lần nữa không anh?
Khác rồi, phải không anh, bờ biển giờ không còn em
Ngọn đồi nhỏ sẽ không phải của riêng em và anh nữa, mà nay nó thuộc về người khác rồi, một người mà anh chấp nhận được, hay có thể thay đổi anh.
 " Có một người con gái luôn nghĩ về mình, yêu mình, có thể lo lắng chăm sóc cho mình và sẽ luôn chung thủy với mình, anh không muốn sao?"
Em cứ nghĩ rằng mình yêu anh đủ nhiều, đủ bao dung
Em cứ nghĩ rằng mình yêu anh tới mức chẳng thể sống được nếu thiếu anh.
Nhưng anh ạ, đau quá rồi khắc sẽ tự buông, phải không? Một điều hiển nhiên quá phải không anh?
- Mây ạ, anh xin lỗi em nhiều, anh thật sự chưa sẵn sàng cho một sự ràng buộc, cho một gia đình của riêng mình, cho anh thời gian để suy nghĩ....
Hay là cho anh thời gian để rời xa em một cách nhanh nhất !
Sau 5 ngày cho một chuyến công tác, trở về và nhìn thấy anh bắt đầu công khai một mối quan hệ khác. Một người con gái khác.
Em đứng chôn chân, tự hỏi là có phải mình nhầm không?
Em chọn đi công tác để cho mình thời gian nhìn lại, để anh có thời gian chấp nhận em, để ta sẽ cảm thấy cần nhau hơn, sẽ mở ra cho anh và em một hướng rẽ khác...
Thật ra là có khác. Khác rất nhiều.
Em cảm nhận mình yêu anh nhiều hơn, cần anh hơn, bắt đầu bao dung muốn chờ đợi cho đến khi anh sẵn sàng, muốn từ từ cảm nhận , muốn một ngày, dù là ngày đó  rất lâu, anh sẽ cho em một tương lai được ấn định...
Em trở về sau năm ngày để chờ đợi một vòng tay đang nhớ nhung em, yêu em nhiều hơn
Nhưng không phải !
Anh thay đổi từ khi nào?
Em lặng lẽ chấp nhận
Em lặng lẽ ra đi
Và bây giờ, lặng lẽ cầu cho anh được hạnh phúc ở một nơi xa lạ.
Sài Gòn, tấp nập, vội vã
Không biển, không núi như nơi có anh và nơi từng có em
Nơi có tình yêu đầu đời của em. Nơi cho em nhận thức rất nhiều về việc mình đã trở thành một người lớn, thật sự lớn.
Có thật sự là mong anh hạnh phúc không? Hạnh phúc ngay cả khi không có em?
Em đã cố gắng là thôi đặt ra cho mình những câu hỏi mang tính xâu xé trái tim mình đi, nhưng rồi lại cứ vật vã với những suy nghĩ, với những câu trả lời tự mình đáp mình.
Anh vẫn hạnh phúc, anh đang hạnh phúc mà không có em.
Mà có thể anh chẳng còn nhớ em là ai, có thể lắm chứ, vì tình yêu của anh bắt đầu từ phía sau mà.
Chỉ nhìn sau lưng em thôi, anh đã chọn em.
Chỉ nhìn sau lưng em thôi, anh đã tự tin bước đến, mở cho em một lối vào, một chỗ ngồi trong tim mình. Ngồi lâu rồi, chán rồi, chuyến viến thăm này cũng dài rồi, muộn rồi... Em phải đứng lên và ra về phải không?
Về với ngôi nhà trống không của mình, về với tâm hồn đã thổn thức, về với trái tim đã không còn trong trẻo, về với vòng tay mình, tự ủ ấm mình, về với nước mắt không còn đơn sơ là chuyện học hành, công việc hay bạn bè...
Mà về với cả một bầu trời nhung nhớ, tiếc nuối. Một chút hận, một chút vương, một chút thương một chút ngậm ngùi...
Thật ra là không phải một chút.
Đâu rồi bờ biển cùng anh những ngày nắng, đâu rồi nụ hôn đầu dưới mái hiên nhà, đâu rồi cái vuốt tóc giữa đỉnh đồi lộng gió, đâu rồi cái ấm áp giữa những đêm mưa tầm tã...
Đâu rồi anh của em? Mối tình đầu của em?


Ps : Ảnh em gái
* * *

Miss







15 nhận xét:

  1. Em hèm! Đừng để tớ say như thế chứ!
    Tối về tớ sẽ đọc tiếp, thích quá

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhà Miss chỉ có triển lãm chữ chứ không có bán rượu nhoé :D

      Xóa
  2. Xuân thì ơi vẹn trong em đến vậy
    Mắt mộng mơ tóc xỏa một vần xanh ..............
    ..........
    Tui bình cái hình dưới đó nhe -chúc tối vui nè -

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss sẽ chuyển lời bình này cho em gái nhé ! :P
      Cảm ơn bạn Minh Lê

      Xóa
  3. Èo tớ làm sao để mai có thể đọc của bạn nhỉ? Thích rồi đấy

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lão có thể lưu lại mà, hì hì
      Sáng mai đi làm về ta cũng sẽ ghé nhà Lão dùng trà! Hịi

      Xóa
  4. Miss, câu chuyện thật buồn, nàng viết lại thật là hay đó, như chạm đến nỗi lòng ta, chạm vào miền ký ức mà ta đã cố lãng quên. Ta có cảm tưởng nàng đặt nhiều tâm huyết vào những dòng tự sự này, ta đọc mà cứ nghe da diết, nao lòng quá Miss ạ!

    À, Nàng viết hay nên thu hút nhiều bạn mới nhỉ? Chúc mừng nàng nha Miss!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta viết nó không phải là cho mối tình đầu. Ta viết để dự thi trên một trang báo do nhà thơ Trần Đăng Khoa làm giám khảo :) chủ đề là mối tình đầu, nhưng nó bị trả lại vì không thuộc thể loại truyện ngắn.
      Tuy nói là dự thi nhưng thật ra nó cũng là cảm xúc thật vì gần đây có một người xuất hiện, làm ta khá là buồn...
      Nhưng cũng qua rồi, xem như cái gì đó phải trải qua thôi :)
      Ta mới viết 1 cái truyện khác, ta nghĩ Nàng thích. Ta viết xong rồi, chọn nhạc cũng xong. Nhưng chưa tìm được ảnh phù hợp. Ta lâu lắm chưa thấy truyện nào hài lòng như truyện này. Ngồi gõ 1 mạch 5 tiếng đồng hồ, không ăn trưa luôn :) hì hì
      Có thể là hơi buồn nhưng cốt truyện khá lạ.
      Chúc Nàng vui nhé.
      Ôm Nàng và Nàng đừng nghĩ là mình cô đơn nữa nhóe :)

      Xóa
  5. Cô em gái này không giống 2 cô chị là mấy Miss nhỉ? :)

    Trả lờiXóa