Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

Người Phiên Dịch



Có ai đó đã từng nói :
"Cái nhìn đầu tiên là cái nhìn chính xác nhất !"
Nên mới có cái gọi là "tình yêu sét đánh"
Cô cũng từng xem điều đó là chân lý của riêng mình ...
Nhưng bất cứ gì , dù thế nào cũng có ngoại lệ, phải không?



Cô bước vào lớp học với một tâm trạng khá mệt mỏi vì những điều quanh quẩn của cuộc sống, cố đi tìm cho mình một chút bình yên, cố tìm cho mình một con đường. Chọn một lớp học , xếp lại những xô bồ của cuộc sống,cô bới tìm lại mình trong dòng đời trôi nổi...khi ở tuổi đời 26
Lớp học toàn người Việt, nhưng giảng viên thì không phải.
Giảng viên nói tiếng bản địa, không có một chút tiếng Anh, ban đầu cô cũng lớ ngớ, không biết chào thế nào, không biết phải cư xử sao cho phải phép nên chỉ toàn im lặng. Một chữ cũng không nhớ, mỗi lần chào đều cần có người hướng dẫn.
Có rất nhiều người phiên dịch, những buổi học không quá khó khăn và nhờ tình người ấm áp, nhờ những bữa ăn đầy dinh dưỡng, giờ giải lao ít ỏi mọi người thăm hỏi nhau bằng chân tình, cách biệt với thế giới bên ngoài nên trong lòng mang đầy ấp những yêu thương, nụ cười mãn nguyện.
Cô mở lòng thật nhiều, thấy mình trần trụi giữa cuộc đời...hạnh phúc vì biết mình còn có trái tim để yêu thương.
Thật sự có những bài giảng rất khó, phần thì khô khan, lớp liên tục bị nhắc nhở vì học viên cứ thay nhau "câu cá" ... (Ngủ gục đó các bạn)
Và vì lớp học tuy có cả nam lẫn nữ nhưng theo nguyên tắc cổ xưa là "nam nữ thụ thụ bất tương thân" nên được phân ban, ngồi cách nhau một khoảng trống xa ở giữa, trò chuyện cũng không phải phép. Thật ra đó cũng không phải là vấn đề vì tất cả những học viên ở đây, ai cũng không tồn tâm gì khác ngoài việc thu thập cho mình những kiến thức mới lạ, những điều đã có mà vì nhiều lý do đã đánh mất, lãng quên...
Những tiết học cứ đều đều trôi qua.
Và một hôm
Có một người phiên dịch mới,  phiên dịch cho một vị giảng viên có chức vị khá cao.
Thật ra cũng không phải mới, nhưng vì vị giảng viên ấy có nhiều người phiên dịch nên người này lần này mới có dịp phiên dịch
Cô mỉm cười

Lần đầu tiên gặp nhau,Cô đã không thèm nhìn lấy nửa cái , chỉ là cuối đầu chào nhau cho phải phép của một người có học Đạo. Không phải là xem thường mà vì bản tính cô khô khan, lạnh nhạt
Đó là một người con trai  nhỏ bé, trẻ tuổi, nếu không muốn nói chỉ tầm khoảng 20 tuổi, chỉ cao ngang tầm cô, ốm... hoàn toàn không ấn tượng. Thậm chí trong con mắt ưa chuộng cái đẹp như nó, cậu được xếp vào loại xấu.
Vả lại đó chỉ là một cậu bé nên cô đã chẳng hề để tâm...

Tiết học bỗng dưng sôi nổi vì lối phiên dịch đầy sinh động, truyền tải hết từng ý, từng nụ cười, ánh mắt của người nói.
Cô ngồi hàng ghế cuối, nhìn cậu khác hơn một chút.
Một cậu bé có thực tài.



Rồi cậu bé ấy xuất hiện nhiều hơn, Cô bắt đầu cười thân thiện với cậu dù gặp bất cứ đâu khi lên lớp.
Cậu ấy rất thật thà, cũng như rất chân chất.
Có đôi khi giảng viên nói xong, cậu nhìn giảng viên cười cười, gãi đầu, nhìn xuống lớp bẽn lẽn :
"Người dịch cũng không hiểu thì làm sao mà dịch...hì hì"
Làm cả lớp cười bể bụng.
Người giảng dùng lối nói khác, hình dung cho cậu, cậu "A" lên một tiếng, tiếp tục bài giảng trong sự yêu mến của mọi người :)
Khi kết thúc lớp, học viên nếu có tâm đắc gì sẽ được phát biểu.
Cậu và một người nữa cũng rất có tài cùng phiên dịch cho những vị còn lại.
Người còn lại đó chính là anh em ruột của cậu bé ấy.
Cô đinh ninh đó là anh trai của cậu bé ấy cho đến một ngày.
Trong buổi trà yoga của câu lạc bộ do Cô có chân làm một trong những cái trụ duy trì hoạt động của nhóm, vô tình hai anh em nhà ấy cũng là thành viên
Vì là thành viên mới nên cùng nhau giới thiệu để mọi thành viên có thể dễ dàng làm quen cũng như quán kết thiện duyên.
Cô mới biết rằng cậu bé đó là anh trai, và lớn hơn Cô một tuổi!
Một sự thật khá bất ngờ.
Nếu cậu  không nói ra thì ai cũng nghĩ người phiên dịch còn lại là anh trai và một khuôn mặt với số tuổi dự đoán không quá 20 là em trai. Tất cả mọi người đều nhầm lẫn. Kể cả cô
Thế là "cậu bé" ấy bắt đầu gọi cô là "Bé"
Mỗi khi lên lớp mà gặp anh, anh cứ một cũng bé, hai cũng bé, không phải là chọc nhé mà là anh nghiêm túc
- Bé Hân ăn cơm chưa?
- Bé Hân nhớ cách chào chưa?
- Bé Hân có hay qua chỗ câu lạc bộ không?
...
Mỗi lần như vậy, soi gương , thấy bộ mặt mình già háp. Thấy ngại dễ sợ...

Mà thật ra thì cô cũng ít khi để tâm...Cứ mặc kệ, trả lời cho phải phép.
Khi cô hoàn thành khóa học, cứ đến thế thôi. Cô nghĩ rằng thế là hết, mỗi người một cuộc sống, mỗi người chọn cho mình một con đường.
Cô sẽ ra về và hoàn thành nốt cuộc đời của mình.
Rồi cô quên...

Nhưng có lẽ duyên vẫn chưa hết, số vẫn chưa tận
Anh và cô lại có cơ hội gặp nhau
Cô chọn cho mình con đường giống anh, lý tưởng giống anh và mỗi ngày cố gắng học tập, trau dồi để đi lên con đường mà không phải ai cũng biết cách để lựa chọn
Dẫu biết rằng trên con đường này, dẫu biết rằng lý tưởng này không có chỗ cho tình cảm nam nữ, không có chỗ cho nhưng xô bồ của cuộc sống, hỉ nộ ái ố vung vãi mà chỉ có tận tâm, tận lực và cống hiến cả cuộc đời.
Đời này, kiếp này...chúng ta mãi là huynh đệ, tỷ muội.



Cô và anh có nhiều cơ hội để thăm hỏi nhau hơn
Có những thắc mắc, có những tò mò cô hỏi giảng viên, anh là người ngồi đó, phiên dịch.
Có những câu chuyện là cuộc đời cô, anh ngồi đó nghe, và kể lại, một cách tận tậm mà không hề ghi nhớ những chuyện riêng tư nhất.

Bằng chứng là anh cứ tò tò đi theo hỏi cô quê ở đâu mãi còn gì, mặc dù điều đó anh có lần phiên dịch cho một vị giúp cô.
Cô chỉ mỉm cười
Một đêm sau giờ học, cô bước xuống lầu và thấy anh đang ngồi thiền.
Một vài người xung quanh, đợi đi tắm đang thỏ thẻ chuyện trò
Cô cũng ngồi kế bên, im lặng, nhìn anh đang thả hồn mình về nơi thanh tịnh.
Nhìn anh dễ thương hơn, đẹp trai hơn theo từng ngày... Có phải vì tiêu chuẩn của cô đã xuống thấp hay vì vị trí của anh mỗi ngày một thay đổi trong lòng cô?
Mọi người trò chuyện xong, ghẹo anh :
" Nhìn anh Long vậy thôi chứ nãy giờ nghe hết rồi"
- Điếc mới không nghe tụi em đang ngồi nói xấu anh á
Anh bất ngờ mở nhỏ mắt, trả lời
Anh nghiêng mình, nhìn thấy cô cũng ngồi đó tự bao giờ
- WOA. Em ngồi đây hồi nào zậy? Sao không đi ngủ đi
- Hì hì
Cô chỉ cười rồi đứng dậy, đi lên lầu
Khó ngủ vì cứ bận phân tích mở xẻ, tại sao thấy mình, anh ấy lại giật mình.
Lâu lâu anh hỏi
- Em đi đâu nãy giờ không thấy? Anh tưởng em về nhà rồi
Cô thấy bất thường trong lòng, mỉm cười
- Em ngồi nghe giảng chung với học viên trong lớp
Và quay đi, lại tự hỏi có phải rằng anh quan tâm hay không...
Có thể...chỉ là anh em bình thường thôi, đúng không?
Như bao người.
Cô vẫn nhớ lời anh
- Mời anh cà phê đi, anh tặng em cái vòng chuỗi có sự hộ trì của Tiên Phật.
Cô cũng chỉ mỉm cười
Anh biết cô thích cái vòng ấy
Vì lúc trước có mở lời nhờ anh mua dùm, nhờ anh đặt lên bàn Phật giùm
Anh lại làm cô khó xử
Làm cô khó nghĩ
Làm cô loạn tâm mất rồi...
Và có lẽ...chẳng bao giờ cô dám mời vì...cô sợ rằng có vật kỷ niệm, mình sẽ khó để xem anh như một người sư huynh.
Con đường này, dù hạnh phúc vẫn có những hoài mong và ao ước
Là con gái, ai không mong một lần được ôm người yêu, phải không anh?
Ở một nơi mà nam nữ không được ngồi kề, tránh mọi sự động chạm, một chút ý niệm riêng cũng không được cho là tốt.
Thì chúng ta, liệu có cần cho nhau quá nhiều kỉ niệm...

Miss.


4 nhận xét:

  1. Anh ấy không được phép có tơ niệm trong lòng hả Miss.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cả anh ấy và cả Hân luôn DN à :)
      Một cảm giác không hề dễ chịu nhỉ

      Xóa
  2. Cái gì đây??? Đọc xong hem hiểu j hết trọi. Chả nhẽ mình ỏ hành tinh khác sao cà???

    Trả lờiXóa