Được tạo bởi Blogger.

Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

Tiền Kiếp





-  Anh và em có nhân duyên sâu đậm từ kiếp trước!

Tôi nhìn anh như người điên
Đẹp trai
Có duyên
Đó là những gì tôi nhận thấy ở anh, nhưng còn chuyện kiếp trước hay kiếp sau thì...chịu.
Tôi chỉ là một người bình thường, hiền lành và chắc là nhìn thật thà, dễ dụ
Vì là dễ dụ nên người ta mới hay gạt tôi
Lúc này đây này. Anh ta vừa gặp tôi chưa được 3 giờ đồng hồ, nói chưa được 10 câu, anh phán kiếp trước anh nợ duyên tôi nên kiếp này anh đến để trả nợ!
Nghe hay quá chừng luôn!
Nợ à? Quy ra tiền được không nhỉ? Tôi thực tế lắm, quăng cho tôi một cục tiền, nặng một chút. Vậy là xong.
Nhẹ nhàng
Thanh thản
Và hết nợ
Đường ai nấy đi cho nhanh,  dài dòng kiếp này kiếp nọ làm gì
Tôi có nhớ gì đâu
Mà chắc gì anh ta còn nhớ
Mà chắc gì là thật!
Thế kỉ bao nhiêu rồi mà anh ta đứng đó, ban ngày ban mặt bảo tôi là cái gì gì từ đời cu lỷ nào đó của anh ta.
Chịu!

Tôi cười thật hiền
Hiền thật hiền :)
- Chúng mình cưới nhau đi anh

Anh nhìn lại tôi như kẻ mất trí
Cố gắng tìm lời để giải thích gì đó, từ chối hay chấp nhận cũng không rõ
Sau đó anh làm cái mặt nghiêm túc
- Anh đến đây không phải để sống như một người bình thường, anh có sứ mệnh phải làm, em cũng vậy, em không nhớ gì sao? Em và anh đến đây là để liễu cái nguyện từ kiếp trước của mình, chúng ta đã hẹn gặp nhau vào hôm nay mà, em quên hết rồi sao?

Tôi gật đầu
Nhớ cái gì trời? 
Không sống một cuộc đời bình thường, không lẽ sống như người cõi trên
Người cõi trên thì sống thế nào tôi cũng đâu có biết!
Mà chắc gì anh ta biết
Tôi toan bỏ đi thì anh đứng ngán đường, nhìn tôi cầu khẩn

- Chúng mình cưới nhau đi
Tôi lại cười hiền
Hiền hơn cả lúc nãy

Anh nép sang một bên, tôi bước đi
Một cách thong thả, không hề quay lại





* * *

Kiếp trước , chúng tôi yêu nhau
Rồi trên núi tuyết dày đặt, lạnh lẽo, anh biến mất để lại cho tôi một nỗi hụt hẫng vô bờ, tôi cứ lang thang, chạy mãi, gọi mãi một cái tên, tôi thấy mắt mình đẫm ướt, vai lạnh buốt
Tôi cứ mặt mưa tuyết, mặt đau đớn, chỉ biết mãi miết tìm kiếm...
Tôi cứ gọi tên anh
Tôi la hét gọi người tình cho đến khi thấy mình như ngất lịm
Chỉ có nước mắt mình còn ấm
Nhờ nó tôi biết mình còn sống.
Tôi trở mình, nhìn thấu tâm can mình trong đêm.
Cơn mê này, giấc mơ này tôi cứ mơ đi mơ lại, mà đó đâu phải là mơ, nó là ký ức.
Tôi chết giữa một ngọn đồi đầy tuyết trắng, cô độc, lạnh lẽo
Rồi bây giờ tôi đến với thế giới này, sống một cuộc sống bình thường, có một gia đình nhỏ chìu chuộng tôi, có một anh người yêu nâng niu tôi như sợ tôi vỗ cánh bay mất, có một công việc nhẹ nhàng, một cuộc sống an nhiên...
Rồi anh xuất hiện.
Không mang một khuôn mặt thanh tú như xưa
Không có một cái dáng mong manh như thuở nào
Không có cái dáng vẻ thư sinh như cái người mà tôi từng biết nhưng tôi nhận ra...
Đó là anh.

- Em khỏe không?
Tôi gật
Nhìn người con trai trước mặt
Đẹp trai
Có duyên
Một nụ cười an lạc
Tôi nhớ về một nơi rất xa
Một giấc mơ cổ
Một ngày nào đó tôi khóc đẫm gối vì một gương mặt không rõ nét, chỉ có dáng người
Anh đứng đó, chỉ nhìn tôi cười thôi, một nụ cười an lạc
Vậy mà thức dậy, tôi thấy mắt mình đầy những giọt mặn chát, cay đắng.
- Dạo này anh đi đâu mà mất hút?
- Anh bế quan tu luyện
Lại nữa
Sao anh cứ thích nói những thứ chuyện nghe như người...ngớ ngẩn!
Từ lần anh bảo chúng tôi có duyên, anh mất tích như chưa từng tồn tại, rồi anh quay lại, đứng ngay đó, lại bắt đầu câu chuyện về một hướng mà không một con người bình thường nào trên thế giới này muốn nghe
Tôi để anh đứng đó, ngồi lướt web trên điện thoại, bực mình vì cái mạng chạy như con rùa, tôi chàu quạu
Anh lôi trong balo ra cái smartphone đưa cho tôi, bảo cho mượn.
- Anh nợ em mà, trả bằng cái điện thoại này luôn đi, coi như hết nợ
- Trời, em cứ vậy không? Anh nợ em tình cảm chứ đâu phải tiền bạc, nợ nhiều đến mức phải trả cả đời luôn, đến chết cũng phải lôi theo...
- Thôi nha. Em không muốn chết sớm
Tôi đứng dậy, bỏ đi
Anh lẽo đẽo theo sau
Tôi rẽ vào một ngã tư nhỏ xíu. Ném trả lại anh cái điện thoại
Anh vẫn cứ lẽo đẽo theo sau
Tôi chạy nhanh vô một con hẻm nhỏ, đứng trong góc khuất
Anh cũng lao theo, vừa tới, tôi đưa tay lôi anh vào cái góc khuất đó, hôn anh ngấu nghiến.
Cuối cùng tôi thả ra, hổn hển.
Hết nợ!
- Anh đi đâu thì đi, về đâu thì về, cuộc đời này, em đủ vui, đủ hạnh phúc, anh đừng làm mọi thứ xáo trộn.
Kiếp này hay kiếp khác chúng ta không duyên, không nợ...
Anh đứng nhìn tôi
- Thì ra là em nhớ
- Chả nhớ gì
Tôi đẩy anh ra, bước qua con đường lớn, chạy như người điên, tiếng còi, tiếng xe xé tan màn trời...tiếng la thất thanh của anh, tiếng chửi bới của người đi đường...



* * *

Tôi tỉnh dậy khi trời còn chút ánh nắng cuối ngày chưa kịp tắt
Nhìn Minh nằm gối đầu lên tay bên cạnh, thấy ấm áp lạ...
Nhưng sao lại thấy bất an, sao lại thấy nước mắt mình mặn nơi cổ họng.
Tôi biết trong căn phòng màu trắng này không chỉ có tôi và Minh, còn có một bóng người thấp thoáng sau tấm màn cửa sổ. Bóng người này chỉ có tôi nhìn thấy, chỉ có tôi là cảm nhận được...
Nó quá quen thuộc, quá đau đớn, tôi đã cố chối từ, tôi đã cố lãng quên như một người bình thường nhất.
Sống thực tại nhất
Nhưng cái con người kia, dù thay hình đổi tướng, dù tính cách cũng đã thay đổi ít nhiều nhưng sao nụ cười đó vẫn nguyên vẹn
Vẫn an lạc
Dù đã từng chôn sống một mối tình
Đã từng đẩy người tình vào cái chết ngu muội nhất
Đã từng vùi quên mất một kiếp người
Thế sao người vẫn an lạc thế kia 
Tôi sợ màu trắng, cái màu tan thương từng vùi chôn tôi trong ngàn năm
Tôi sợ màu trắng, màu chia ly vĩnh biệt muôn trùng

Tôi đã không thể lừa dối mình thêm nữa, ký ức cũ vẫn vẹn nguyên
Anh đã đến
Tôi phải đi để hoàn thành cái gọi là sứ mệnh.
Chính vì sứ mệnh đó, anh bỏ tôi lại bên đồi tuyết trắng xóa
Chính vì sứ mệnh đó chúng tôi mãi mãi chẳng thể nào là người tình lần nữa
Nhưng tôi lại phải đi, lại phải nhìn nhau trong tuyệt vọng.

- Em đau hả?
Tôi nhìn Minh đang lo lắng, lắc đầu
- Sao em khóc?
 Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Minh
- Cho em hôn anh lần cuối được không?
Minh giật mình, gõ lên trán tôi
- Khờ quá, bao nhiêu lần mà không được...
...
Minh cõng tôi trên đường nắng tắt, chỉ còn những ánh đèn vàng trong đêm
Tôi tự do làm ướt áo Minh
Thì thầm khe khẽ hát một bài mà Minh thích
Người ấy đi bên cạnh
Thở dài...





* * *

- Nếu em được chọn lựa, em có chọn ở lại thế giới này không? Thế giới không có anh ấy?
Tôi nhìn anh. Rồi chăm chú làm tiếp việc mà mình vẫn đang làm. Bức tranh này tôi phải hoàn thành, hoàn thành trước khi ra đi và bỏ lại Minh một mình...
Anh tự nhiên ngồi xuống
- Hơn cả ngàn năm rồi mà em vẫn hận anh
Tôi im lặng, không bướng bỉnh như mọi lần vì tôi biết anh có thể nhìn thấu tâm can mình.
- Em yêu Minh nhiều đến vậy sao?
Tôi gật đầu
Nghĩ đến ngày chia tay Minh. Tôi không biết là mình nên im lặng cứ thế mà đi, hay ít nhất chào tạm biệt Minh một câu...
Minh hiền lành như một cơn gió mùa Thu
Cuộc sống này tẻ nhạt, nếu không có Minh, mọi thứ thật chán. Tôi đã từng hỏi Minh

Thế giới ngoài kia có gì vậy anh?
Là đàn ông lừa tình
Là đàn bà bỏ chồng con theo trai
Là con cái đẩy cha mẹ già đi ăn xin
Là những con người vô tâm tàn nhẫn giẫm đạp lên nhau mà tranh nhau cái gọi là : "Sống"
Người lương thiện đâu hết rồi anh?
Ai cũng cho mình một lý do
Ngay cả toàn án cũng cho phép phạm nhân có lời bào chữa...
Thì em biết cho mình lý do gì đây khi cuộc sống đầy rẫy những thứ mà em không muốn nhìn thấy...
Khi em nói mình muốn chết!
Ai cũng nghĩ em đang tiêu cực. Nhưng cái khao khát của em không phải chết là để trốn chạy.
Không phải nhắm mắt lại là kết thúc.
Mà là để ta biết rằng khi tắt hơi thở ta sẽ về đâu?
Em muốn về nhà...lưu lạc đủ rồi
Đau thương tàn khốc đủ rồi
Sao em phải ở đây? Sao em phải khóc thương cho những con người đầy mê muội.
Bản thân em cũng mê muội, bản thân em cũng đầy rẫy tội lỗi...
Em ghét nơi đây
Em ghét anh
Em ghét bản thân mình của ngày hôm nay, kiếp này.

Em ước gì ...anh có thể trả lời.
Em ước gì anh đừng bao giờ nói yêu em
Em ước gì...cứ như thế ta lướt qua nhau...như xa lạ
Em ước gì...
Em và anh chẳng là cái cóc khô gì cả...
Thế giới ngoài kia có gì hả anh? Ai mà cần biết
Thế giới của anh đâu giống như em
Thế giới anh có gì?
Kể em nghe được không?


Minh bật cười, gõ lên trán tôi thật khẽ
Và kể tôi nghe
Về nơi mà Minh sinh ra
Về giấc mơ mà Minh thấy mỗi đêm
Về bầu trời thật đẹp vào buổi chiều Minh gặp tôi
Về đủ thứ
Thứ nào trong mắt Minh cũng đẹp, cũng hiền hòa, không phải là thế giới đầy rẫy xấu xa mà tôi đang nhìn thấy....
Và Minh nói yêu tôi
Thật nhẹ nhàng...
Minh bảo chắc nịch
Anh và em là định mệnh...


- Anh có một sự thật muốn cho em biết
Tôi ngẩng lên nhìn anh
- Minh chính là anh của kiếp này
Tôi đáng rơi cọ vẽ trên nền đất, nhìn người con trai đến đưa tôi đi xa Minh
- Anh đã bảo chúng ta có duyên sâu đậm từ kiếp trước và anh đến là để trả nợ cho em cơ mà
Tôi nhìn anh không chớp mắt
- Thật hạnh phúc vì nút thắt xưa kia đã tháo gỡ
Em từng hận anh biết bao, phải không?
Kiếp này, em hãy cứ an nhiên mà sống, một cuộc đời thật đẹp
Sứ mệnh của anh là đến đây, lấy lại ký ức đáng buồn mà em cứ ghim mãi , cả ngàn năm mà cứ hoài thổn thức
Sứ mệnh của em là yêu thương Minh và đưa Minh trở về nhà nhé
Ngôi nhà ngày xưa của chúng mình đấy. Em còn nhớ không?
Tôi nhìn anh mỏng dần trong thứ ánh ánh sáng nhạt vàng
Mĩm cười
Tạm biệt ký ức :)

12 nhận xét:

  1. Giá như hận thù nào cũng được xóa bỏ bằng mối lương duyên tốt đẹp như vậy thì tốt biết mấy nàng nhỉ? Chúc nàng tháng 10 nhiều may mắn, sáng tác được nhiều truyện hay nghen.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật vui vì Nàng đã ghé thăm ta thế này :D
      Hy vọng những câu chuyện của ta đủ hấp dẫn để Nàng ghé lại những lần sau :) hihi
      Tháng 10 nguyên vẹn, đong đầy hp nhé :3

      Xóa
  2. Là một câu chuyện nữa về duyên phận Miss nhỉ?
    Thấy lòng xót xa khi đọc đoạn cuối.
    Nắng thắc mắc không biết nàng sáng tác truyện này trong vòng khoảng bao lâu? co mất nhiều công sức không Miss?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta viết trong 1 tuần Nắng ơi, suy nghĩ thì z chứ viết 1 ngày à... Hihi
      Cảm ơn Nàng đã đồng cảm với nhân vật của ta :)
      Ôm Nàng nhé :3

      Xóa
  3. May mà có nc với nàng, được nghe kể 1 ít, nên hiểu câu chuyện này. Ta cảm nhận nàng viết nó bằng tất cả giác quan và cảm thức của nàng, viết hấp dẫn hơn rồi đấy. Chúc nàng thành công hơn nữa nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có những lời này của Nàng ta yên tâm viết tiếp rồi ... He he

      Xóa
  4. chú ghé thăm cô bé đã quên chú, đọc một mạch để cố gắng tìm, cố gắng để mà hiể chút ít thất thường của chá, nhưng hình như chẳng hiểu gì cả..hà hà..thui đi ngủ đây mơi mốt tìm hiểu tiếp vậy!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn chú vì còn nhớ tới cháu :)
      Thật là có lỗi quá khi mà để chú nhắc thế này...
      Cuộc sống cháu giờ thay đổi nhiều lắm vì đã thay đổi con dường đi, hy vọng vẫn có thời gian để chơi Blog thôi chứ đầu tư hay thăm hỏi thì chắc hơi khó
      Chúc chú an lành và nhìu sức khoẻ :)

      Xóa
  5. Dù cuối cùng hạnh phúc nhưng sao vẫn cứ thấy buồn sao ấy Miss ơi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nói ra có vẻ khó tin, nhưng nàng đó là tiền kiếp của ta! Nàng tin k?

      Xóa
    2. Nếu Miss nói vậy thì DN tin Miss. Nhưng Miss cho DN định tâm lại đã.

      Xóa
    3. Hihi Nàng không cần khẩn trương như vậy đâu :)
      Đó chỉ là chút ký ức ta nhớ lại được thôi. Chỉ là 1 lần chia tay trên núi tuyết , ta đang mơ cho thực tại thôi mà

      Xóa