Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Dòng Sông Không Trở Lại



Khi người ta làm điều gì sai lầm, người ta thường đổ lỗi cho Tuổi Trẻ.
Vì Tuổi Trẻ là có quyền được phạm lỗi?

---
Sao Rua chín cái nằm kề
Anh thương em từ thuở mẹ về với cha...

À ơi....

Cô sinh ra dưới chòm sao Kim Ngưu, bên con sông êm đềm của một làng quê nghèo lam lũ, trong tiếng ru à ơi của bà, trong tiếng nước cha xối ào ạt giữa trưa...trong tiếng xào xạc của tán me trên mái nhà, và dưới bầu trời đầy sao ngày hạ. Nơi cô lớn lên có thể nhìn thấy chòm sao Rua mỗi ngày nếu trời không mưa...

Đó là câu hát bà ru cô mỗi đêm.
Lớn lên từ bàn tay bà đan áo ngày lạnh, quạt mát ngày hè và dịu dàng gội đầu, chải tóc trong suốt cả quãng đời ngày bé. Bà là người phụ nữ ít kể lể chuyện đời thường nhưng bà thuộc rất nhiều những câu chuyện cổ tích và rất nhiều những bài hát à ơi nghe da diết đến nao lòng. Nhìn mái tóc bà pha sương, làm da nhăn nhúm phai màu,thời gian đã che mất đi một người con gái xinh đẹp của ngày xưa...
Cha bảo cô giống bà. Đẹp dịu dàng và thừa kế bà mái tóc dài dày mượt
Cha bảo đó là mái tóc của một người phụ nữ chung thủy.
Mười lăm tuổi, cô chưa hiểu lắm về tình yêu, về hôn nhân, cô chỉ biết rằng cô không có mẹ, cha cô ngồi nhìn bóng tối triền miên mỗi đêm, ông không có thói quen uống rượu, thỉnh thoảng có hút một điếu thuốc nhưng khi vui và khi nhà có khách thôi. Ngày thường, ông ôm chiếc cặp táp còn sót lại của ông ngày ra chiến trường và lên lớp. Ông là ông giáo của làng, cần mẫn và tận tụy. Ông là người có quy cũ, nghiêm nghị. Điều kỳ lạ nhất ở ông mà cô thấy là thói quen xối nước ào ào lên người mỗi trưa nắng gắt, những lúc đó bà hát à ơi nhỏ lại, dường như muốn lắng nghe tiếng nấc của đau thương, tiếng lòng cùa một người đàn ông tóc đã bắt đầu có sợi bạc. Cô ngồi im lặng học bài trong phòng, tự hỏi có phải ông nhớ mẹ?
Cô không có hình của mẹ nhưng cô biết mẹ đang ở đâu. Bà và cha cô không giấu cô bất cứ điều gì, vì khi mẹ cô ra đi, cô đã là người có nhận thức. Bà là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.



Mười lăm tuổi cô bắt đầu mơ mộng về mọi thứ
Về tương lai
Về một chàng hoàng tử giống trong những câu chuyện bà kể
Và dạo này thỉnh thoảng, cô nhơ nhớ anh bạn lớp trưởng lớp mình.
Ngày còn bé, cô và cậu đã học cùng, cậu trắng, học giỏi và rất hay cười.
Năm cô lớp một, cô thủ thỉ với bà vào một buổi trưa bà đang ngồi chải tóc cho cô
- Lên lớp năm, lớn rồi, con sẽ lấy chồng bà ạ.
- Thế con lấy ai?
-Con lấy Minh nhé Bà, con thích cậu ấy
Bà mĩm cười, nhìn cô đầy âu yếm.
Rồi cô quên lãng lời hứa với bản thân hôm nào.
Cô và cậu vẫn cùng lớp, vẫn vui vẻ cười nói những thứ cỏn con trong lớp học, nhưng lớn dần cô không còn nghĩ đến đám cưới mà chuyển sang mơ mộng về những điều gần gũi hơn.
Cô ước gì mình có đủ can đảm để nắm lấy tay cậu, một lần thôi. Nhưng...
Điều ước, chỉ là điều ước thôi mà, phải không?
 Rồi mẹ cậu mất vì bạo bệnh. Cha cậu đưa cậu lên thành phố, để bà cậu ở lại một mình. Thỉnh thoảng cô ghé thăm, bà Minh bảo Minh cũng có hay hỏi thăm đến cô, hỏi cô dạo này học tốt không, chỉ có bây nhiêu đó thôi, cũng khiến cô nao nức chờ đợi. Nao nức tự hứa cho mình một lời hứa khác.
Chắc chắn cô sẽ tìm thấy Minh và chắc chắn sẽ có đủ can đảm cầm tay Minh một lần...
Rồi Bà Minh mất. Lần cuối cùng cô gặp Minh là trong đám tang của bà, mặt Minh lạnh tanh, yếu ớt và hờ hững nhìn cô như người lạ
Đêm về cô mơ thấy mình lạc trong rừng, khản giọng tìm Minh, nhưng Minh cứ chạy phía trước, thật nhanh và...biến mất.
Kể từ đó, Minh chỉ còn là ký ức, trong suốt những năm còn lại, kể từ khi bà Minh mất, cha không đưa cậu về nữa và cũng mất luôn liên lạc với những người thân cận.
Ngày cô rời xa quê và lên thành phố học đại học.Đêm bà không ngủ, cứ khâu vá, sửa soạn này nọ mặc dù cô đã chuẩn bị xong từ lâu lắm rồi, bà cũng kiểm đi kiểm lại, cứ sợ thiếu nên cứ đi đi lại lại mãi. Cha cô ngồi đốt thuốc bên hiên, căn dặn lên tới đó không được tìm mẹ, hãy để bà ấy sống hạnh phúc với chồng, với con của bà, hãy để bà vui vẻ với những tháng năm ít ỏi của đời người.
Cô gật đầu dạ và hứa với cha. Mà thật ra cô cũng không có ý định tìm. Cuộc đời cô, mười tám năm qua chỉ có cha và bà.
Đêm ôm bà ngủ, ngày ngồi sau xe đạp cha đưa cô đến trường làng. Cô yêu bà, thương cha và da diết nhớ cái làng quê yên bình này. Cô sẽ nhớ lắm những trái me dốt bà nhặt để dành, chiếc thuyền nhỏ cha đưa cô sang sông mỗi mùa sen nở, đẹp như bức tranh.
Cha bảo :
 Những đóa sen vương mình lên khỏi bùn và tươi đẹp, làm người phải ngẩng cao đầu mà sống. Làm con gái, hãy giữ mình trong sạch, ngày nào đó xa cha, con hãy tự lo và chăm sóc cho bản thân mình. Đời người con gái, đừng để hối hận khi nhìn lại những gì đã qua con ạ. Đừng hận mẹ, vì bà ấy cũng có những niềm riêng. Con rất xinh đẹp, rồi con sẽ hạnh phúc.
Đêm nay, cô khóc những giọt nước mắt đầu tiên trong suốt tuổi thơ mình
Có lẽ...cô sẽ nhớ bà lắm...Nhớ tiếng à ơi thanh bình của bà...
Cha nữa...con đi rồi, cha đừng làm bà lo lắng giữa những buổi trưa nắng...

* * *



Sài Gòn đón cô vào một ngày nắng gắt.
Bụi bặm
Nhìn xe cô tấp nập, nhộn nhịp, mồ hôi chảy ướt hết cả áo, nó khác xa với làng quê mà cô gắng bó quá...Cô bỗng muốn ...lên xe và về lại!
Nhưng nghĩ đến bà, nghĩ đến cha... Cô không thể yếu hèn như vậy được. Cô phải mạnh mẽ lên!
Cô nhìn cái vali đang kéo trên đường và sức nặng cái balo trên vai
Sài Gòn ơi, hôm nay mày cứ nhai tao thoãi mái, rồi chắc chắn sẽ có ngày tao sẽ nhai lại mày và dẫm nát mày.
Năm học mới bắt đầu, cô được xếp ở chung với chín người, mỗi người một quê, mỗi người một khuôn mặt, lạ lẫm, cô im lặng chọn cho mình cái giường trên tầng, yên tĩnh nghe nhạc à ơi trong cái MP3 cha cô mua cho hồi sinh nhật mười tám.
Mỗi nhà mỗi cảnh nên chín đứa con gái còn lại trong phòng ai cũng lo đi tìm việc làm thêm cho mình. Chỉ có cô là thư thả giữa việc lên giảng đường, đóng đô ở thư viện và thong thả dùng bữa trưa, ngủ đủ giấc và ngày càng xinh đẹp. Không phải vì nhà cô khá hơn mà là vì cha cô chỉ có mỗi mình cô, bao năm gắng bó với cái nghề trồng cây, trồng người, tích góp cũng được chút ít, đủ lo cho cô học phí, mua cho cô cái máy tính và mỗi tháng gửi cho cô số tiền đủ dùng, không phải nhiều mà là vì cô chẳng biết đến thói quen la cà quán xá và cũng không có khái niệm mua sắm như những đứa con gái con nhà thành thị trong lớp.
Cô học khá, lại hay cười hiền nên cũng không làm mất lòng ai, cô có nhiều bạn mới, một vài bạn nam trong lớp cũng để ý và ngỏ lời làm quen...Điều đó không khiến cô vui mà nó khiến cô khơi lại những ký ức tuổi mười lăm.
Cô nhớ Minh.
Và muốn đi tìm.
Vậy là cô sinh ra một thói quen mới. Thích đi xe buýt. Cô cứ leo lên bất cứ chiếc xe nào mà cô thấy, chọn chỗ ngoài khung cửa sổ và nhìn xuống đường.
Cô ngắm phố, ngắm từng con người chạy qua dưới mắt mình, tìm...gương mặt của Minh.
Đôi khi cô thấy mình ngốc, biển người bao la, cô biết điều đó là không thể nhưng biết đâu đó, cô tin vào những gì mà mình nghĩ. Cô tin tình yêu của cô đã đủ lớn, đủ để tạo ra điều kỳ diệu.
Và nó kỳ diệu thật nhưng chỉ một nửa thôi.
Hôm đó cô thấy Minh chạy trên một chiếc xe máy, cùng hướng với chiếc xe buýt cô đang ngồi, cô muốn kêu bác tài cho xe nhanh hơn nhưng đâu có được, cô nóng lòng đợi đến trạm tiếp theo nhưng Minh chạy khá nhanh, tuy đường khá đông nhưng Minh đi xe máy mà, cô muốn kêu to tên Minh để cậu nhìn thấy nhưng cũng không được, xe buýt đâu có mở được cửa sổ đâu, cô đang ngồi ghế cuối mà...Cô cứ đứng ngồi không yên cho đến trạm kế tiếp. Cô vội chạy xuống cửa, chạy theo hướng lúc nãy Minh vừa rẽ nhưng làm sao nữa đây, đó là một con hẽm dài hun hút, và có nhiều hướng rẽ ra những hẽm khác. Cô bất lực đứng nhìn và bỗng dưng thấy mình muốn rơi nước mắt.
Cô lang thang đi bộ về kí túc xá thì cũng đến đêm. Bạn cùng phòng nhìn cô đầy tò mò, cô chơi thân với một chị, xinh nhưng tóc ngắn, chị ấy lôi cô ra bên ngoài, ngồi trên một cái ghế đá... Cô bắt đầu rơi nước mắt và kể về Minh, về mối tình tuổi thơ của mình... Những giọt nước mắt trinh nguyên đầu tiên cho một người con trai.
Chị ấy giới thiệu cho cô một việc làm thêm, đó là gia sư cho một thằng nhóc lớp chín. Chị bảo :
- Đi làm rồi, góp lại, mua một chiếc xe đạp, sẽ dễ tìm hơn. Không phải đã nhớ con đường Minh đi qua rồi sao, cứ đến đó đợi là được.
Cô mỉm cười, gật đầu cái rụp. Vậy là cô có công việc đầu tiên trong đời. Làm gia sư. Nghe cũng oai lắm chứ.
Nhà học trò ở cũng không xa lắm , lại cùng chìu với xe buýt nên tiện cho cô đi lại. Học trò cũng khá ngoan nên cô cũng không có gì phải vất vả.
Học trò có một người anh trai, trùng hợp là học chung trường với cô, trên cô hai khóa. Rất phong độ và đẹp trai. Lần đầu tiên gặp cô cũng hơi bỡ ngỡ. Cô đến dạy nhiều tuần mà chưa hề gặp, hôm đó tình cờ gặp ngoài cổng nhà, nghe học trò bảo gia đình học trò có hai nhà, anh trai ở riêng một nhà nên ít khi qua lại.
- A, em là Linh phải không? lớp Văn?
- Dạ, sao anh biết em ạ?
Anh ta cười hì hì
- Em xinh thế ai mà không biết, anh để ý em lâu lắm rồi đó mà chưa có dịp làm quen, may quá!
- May gì ạ?
- À, thì may là em làm gia sư cho em trai anh nè, vậy là anh với em có duyên rồi đó. Hi hi
- Hi hi, anh học khóa trên, có gì không biết mong anh giúp đỡ ạ.
- Ok em, anh sẵn sàng.




Trong đời người, có những mốc thời gian, tưởng đơn giản nhưng khi đã qua, nhìn lại mới biết là đúng hay sai. Có những loại người tưởng đơn giản, nhưng hóa ra lại khó dò khó đoán không lường.
Có người đàn ông khiến ta phải nung nấu đợi chờ, có người đàn ông khiến ta muốn lãng quên  thật nhanh, có người ta muốn xem như vô hình, dù là trong hiện tại, tương lai, hay chỉ là ký ức đều chỉ muốn như chưa bao giờ tồn tại...
Có những người đàn ông như thế.

Anh trai của học trò tên Dương, vui vẻ nhiệt tình
Nhiệt tình dẫn cô mua xe đạp, giới thiệu cho cô một vài nhà sách, thư viện, cô và Dương đã có những buổi trò chuyện thật nhẹ nhàng và thú vị
Con trai thành phố, cái gì cũng biết, anh kể cho cô nghe đủ thứ, những nơi anh đến....toàn những điều cô chưa nhìn thấy.
Kể về những mối nguy hiểm ở Sài thành, con đường nào, ngõ nào mình không nên đi vào ban đêm, quán cà phê nào mình không nên ghé vì ở đó làm ăn trá hình mua bán lậu đủ thứ...
Cô chỉ biết cười và ghi nhớ những gì cần nhớ.
Ở SG này, quen một người bạn dễ thương như anh, cô đã cảm thấy thật vui, thật hạnh phúc.
Anh còn giúp cô đi tìm Minh.
Lần đó gặp Minh ở một thư viện, Minh đi cùng một cô gái.
Minh chào cô, tươi cười theo kiểu một...người bạn cũ!
Minh giới thiệu cô ấy là bạn gái
- Lâu ngày không gặp Linh, xem chút nhận không ra luôn, Linh xinh đẹp quá chừng, không còn là cô bé chung lớp ngày nào nữa rồi...Ai đây? Bạn trai Linh hả? Vui nhỉ, chúc Linh luôn vui nhe...
Cô đứng đó, mắt nhìn Minh không chớp. Tim như đứng lại, môi cô đông cứng.
Minh đưa bạn gái đi rồi, cô vẫn còn đứng đó ngỡ ngàng.
Dương đưa cô ra xe, chở cô ra sông Sài Gòn đen ngòm, như những suy nghĩ trong đầu cô.Bế tắc.
Dương đưa cô về ký túc xá khi trời đã tối, đứng trước tán cây trước trường Dương ngỏ lời yêu cô. Cô khóc và từ chối.
Nỗi đau của Minh để lại trong cô quá lớn, trái tim non nớt của cô chất đầy đau khổ, đau khổ vì một mối tình đơn phương câm lặng.
Cô tránh gặp Dương một thời gian dài. Nhiều lần anh đến lớp tìm cô, cô cũng không ra gặp, đứng trước ký túc xá mỗi đêm, cô cũng chẳng đoái hoài. Cô dứt khoát, chỉ xem anh là bạn.
Cô sẽ chờ Minh, chắc chắn Minh sẽ quay lại, Minh sẽ hiểu là Minh quan trọng như thế nào đối với cô.
Cô nghỉ dạy ở nhà một thời gian. Hôm đó mẹ học trò nhắn cô nhận lương tháng cuối cùng. Khi cô đến thì Dương ra mở cửa, nếu có muốn tránh thì cũng thật khó.
- Mẹ anh chở thằng Tí đi học rồi, em vào nhà đợi nhé.
- Dạ...
Nhìn Dương như người đang mớ ngủ, cô biết anh đang nhìn mình chăm chăm nên lãng tránh. Cô tính đi về trước thì anh chạy lại nắm tay cô, giữ lại
- Linh, cho anh một cơ hội được không? Anh sẽ chờ...được không?
- Không, em xem anh là bạn, không có tình cảm khác, không lẽ anh muốn em lừa gạt anh?
- Linh.
Cô bước đi không nhìn lại. Nhưng...
Dương như người mất hồn, hai mắt đỏ ngòm, nắm tay lôi cô vào nhà, đẩy cô vào một căn phòng, ép cô vào một bức tường lạnh ngắt, ngấu nghiến hôn lấy cô. Anh cao lớn và có sức mạnh của người chơi thể thao thường xuyên nên cô như bị kiềm kẹp cứng.
Anh thô bạo đẩy cô xuống nền nhà, lôi toạt váy cô ra và cướp lấy cuộc đời cô như vũ bão...
Cô đau đớn hét lên gọi cha và bà nội đến cứu nhưng sự thật rành rành là ...không thể...Chiếc váy trắng tinh loang lổ màu đỏ trinh nguyên, uất ức. Khi cô tưởng mình đau đến chết đi thì cửa phòng bật mở
- Trời ơi Dương, mày đang làm cái gì vậy hả?
Tiếng mẹ Dương la hét, tiếng lôi kéo anh ra khỏi người cô và tiếng chửi mắng không ngừng, tiếng bạc tai liên tiếp và cuối cùng cô biết rằng có một cái mền đắp lên người cô, ôm cô và khóc nấc.
- Thằng khốn nạn, mày chơi thuốc lắc chán chê bên kia chưa đã hay sao mà còn chạy về đây, dám dở trò đồi bại trong nhà này hả?
- Mày biết mày đang làm gì không hả? Mày đi chết đi, mày phá nhà phá cửa chưa đã hay sao mà còn phá đời người ta như thế này hả?
- Mày đi chết đi, thằng mất dạy!
- Linh à, con đừng nghĩ quẩn , bác sẽ chịu hết trách nhiệm này, con gái ạ, bác sẽ....

Trách nhiệm hay hứa hẹn... bây giờ đâu còn nghĩa lý gì đối với cô.

Bà cô mất. Cha cô báo tin lên vào sáng sớm.
Cô tất tả leo lên xe, đi chuyến sớm nhất để chạy về nhà, ngôi nhà thân yêu của cô, con đường làng yên bình của cô...
Bà nằm đó, trong đau đớn và mắt bà vẫn mở.
Cha bảo cô nói lời gì đó cho bà yên lòng đi, cho bà an nghỉ con ạ.
Cô khóc nấc thành tiếng... Những đau đớn, tủi nhục cô biết chia sẻ cho ai nữa đây...
Còn ai ở bếp lửa đỏ nướng bánh cho cô mỗi sáng, thổi cơm cho cô mỗi chiều
Còn ai hát à ơi ru cô...
Còn ai chờ đợi chải tóc ngày cô làm đám cưới...
Bà ơi...

Cha cô bảo : Đêm qua bà thức giấc nửa đêm, bảo cha lúc trưa nghe con kêu cứu , không biết con đang thế nào, lòng bà không yên và đau đáu chờ đợi
Con ổn không?
Sáng cha ngủ dậy, thấy bếp lạnh tanh là đã hiểu... Có điều gì mà khiến bà đau lòng đến thế?
Cô ngưng tiếng nấc mình và thay vào đó sự im lặng... Im lặng đến chết người.
Bà nghe cô kêu cứu ư?
Bà vì cô mà ra đi ư?
Cô im lặng nhìn cha, nhìn ánh mắt ông, mờ đục theo năm tháng... hai cha con nhìn nhau.
Cô đổ trên vai cha mà khóc...
Cha ơi....
Vì con...mà bà ra đi mất rồi!
Bà ơi...
 À...ơi  
Sao Rua chín cái nằm kề
Anh thương em từ thuở mẹ về với cha...

À...ơi...

* * *



Sài Gòn đón cô ngày trở lại cũng mùa nắng. Chói chang, buốt nhói
Minh ra đón cô vì lời nhờ vả của cha cô
Cô nhìn Minh, nghĩ lại bản thân mình...
Cô và Minh là muôn trùng khoảng cách
Bây giờ, lại càng thêm khoảng cách....
Cô lấy gì làm tin để yêu Minh
Cô còn thứ gì làm chứng để yêu Minh?
Đời này, kiếp này, Minh chỉ là người đàn ông để nhớ, để thương trong im lặng....

Mẹ Dương liên tục đến tìm cô, nhắc về chuyện đám cưới, nhắc về trách nhiệm nhưng ...Một người như Dương có đáng làm chồng cô nữa không?
Sau cơn bàng hoàng vì biết mình mất kiểm soát mà gây ra tội lỗi, anh đến van xin cô , khóc lóc mong được tha thứ nhưng...Một người đàn ông như anh, có đáng để được tha thứ không?
Cô làm thủ tục dọn ra khỏi ký túc xá để tránh gặp Dương
Tạm bảo lưu kết quả ở trường và xin vào làm cho một nhà xuất bản.
Cô ở chung với chị tóc ngắn lúc trước cùng ký túc, người giới thiệu cho cô làm gia sư. Và là người đưa cô đi bác sỹ khám sau khi ở nhà Dương về trưa hôm đó.
Cô im lặng bước qua ngày tháng, chị im lặng đưa đón cô giữa thư viện và nhà xuất bản.
Mỗi đêm, chị em nằm cạnh nhau, không ai nói ai tiếng nào. Thỉnh thoảng nghe chị khóc thút thít. Chị bị người yêu bỏ rơi. Cô cũng im lặng nghĩ về nỗi đau riêng của mình, nỗi nhớ bà, nhớ cha già... Và lần đầu tiên cô tự hỏi
Mẹ cô bây giờ đang ở đâu? Hạnh phúc không?

Rồi cô thay đổi.
Cô không còn là con bé nhà quê năm nào nữa. Cuộc sống của cô đã không còn yên ổn kể từ ngày đầu tiên cô gặp Dương rồi.
Cô tự trách bản thân mình hại chết bà trong đau đớn, tủi nhục cùng cô.
Ngày đưa bà lên thiên đường, cô nằm trên chiếc thuyền nhỏ, thả mình trôi trên con sông êm đềm bao mùa quê cô...Lòng chờ đợi tiếng à ơi năm nào...
Đêm. Cô ngụp lặng dưới con sông như điên như dại, mong gột rửa đi hết những tủi hờn, oán giận, mong đau buồn cứ mải miết trôi đi, đừng bao giờ quay trở lại.
Cô - Bé Linh bé bỏng của ngày nào chết từ ngày đó. Con bé Linh vô tư với nụ cười như sớm mai cũng không còn...Dù mạnh mẽ, dù thay da đổi thịt cũng rất khó để trốn tránh sự mặc cảm từ trong đáy lòng... Cô nhốt mình trong tiếng à ơi của bà mỗi đêm và thầm lặng ngắm nhìn sông SG đen ngòm. Con sông chứa biết bao sự đau khổ của những thiếu nữ xinh đẹp...
Nhưng tuyệt đối, cô chưa bao giờ nghĩ đến cái kết thúc thảm nhất cho mình. Cô còn có cha với một tình cảm dào dạt thiêng liêng vô cùng...
Sáng cô lao về nhà đám tang bà, nhìn đôi mắt đầy xót xa và tổn thương nơi cô, nhìn tay chân cô đầy vết tím là ông hiểu, nhưng nỗi đau của một người cha là im lặng ôm lấy con, là thêm những buổi trưa cha xối nước ào ạt lên người, không chỉ những ngày nắng, bây giờ còn có tất cả những ngày lạnh...
Nếu cô chọn cho mình cái chết thì quá bất hiếu và bất kính.
Cha cô phải được hạnh phúc. Những người phụ nữ quanh ông đều đã ra đi. Nếu cô cũng đi...Trên đời này ông là người đàn ông bất hạnh nhất, đau khổ nhất...
Cô yêu cha và cô muốn ông hạnh phúc, ít nhất một lần trong đời,cô nhìn thấy ông mỉm cười với cuộc đời quá nghiệt ngã của mình. Ít nhất một lần trong đời, cô nhìn thấy nụ cười bao năm đã tắt lịm của ông.

Những nỗi đau chất chồng theo năm tháng, của ông, của bà, của cô nữa... Cô xin trả lại cho con sông quê mình...
Trôi đi và trôi đi mãi...

...



Minh mời cô dự đám cưới.
Sau ngày gặp nhau ở bến xe, cô cũng không liên lạc với cậu, cậu cũng tất bật với cuộc sống của mình...Thi thoảng cậu gọi nhưng...cô biết nói gì với cậu đây?
Nên cô giữ im lặng.
Ngày Minh cưới
Cô mặc một chiếc váy trắng, màu mà lâu lắm rồi cô không còn dám mặc nữa.
Lang thang ở một con sông khác của Sài Gòn...Yên tĩnh hơn và đỡ đau hơn...
Có những người đàn ông, dù ta yêu, dù ta nhớ nhưng mãi mãi chỉ là để nhớ, không phải để gặp gỡ, hẹn hò hay kết đôi
Cô yêu Minh mà không hiểu mình yêu vì điều gì, chờ đợi để làm gì...
Cô cứ yêu Minh với thứ tình cảm non dại của tuổi mười lăm, cứ chờ đợi nơi Minh một lần giữ lời hứa. Ngày đó lâu lắm rồi, cô nghe bà của Minh và bà của cô hứa hẹn ngày cho hai đứa kết đôi...
Đó là một ngày lâu lắm....
Có thể vì xung quanh cô chỉ có Minh, có thể vì cô và Minh có nhiều những ký ức cùng nhau, mà cũng có thể vì lời hứa của người lớn ngày nào mà cô cứ chấp chước không chịu buông, tự mặc định cho mình một tương lai chứa đầy hình ảnh của Minh chăng?
Có thể lắm chứ...
Cớ sao cô vẫn đau, vẫn xót xa ngày Minh có hạnh phúc khác?
Tự an ủi mình rồi tự xót xa mình...

- Cười lên đi em.
- ???
Cô nhìn người đàn ông trước mắt mình
Lạ hoắc
Trẻ
Đang nhìn cô và cười thật tươi
Tay cầm máy ảnh.
- Xin lỗi em, tại thấy góc ảnh em đang đứng... lãng mạn quá nên ...
-...
- Đừng nhìn anh vậy mà...thiệt tình....

Cô im lặng nhìn, rồi bỏ đi.

Có những mốc thời gian trong đời, tưởng chừng không quan trọng, tưởng chừng sẽ lãng quên dễ dàng, tưởng chừng sẽ bước qua nhẹ như một cơn gió...Nhưng ...định mệnh là khoảnh khắc ta không ngờ nhất.
Cô gặp Dũng lần đầu là khi cô đang gom góp những nỗi đau của mình, thả về với đất trời, thả về với con sông cô vay mượn SG tấp nập, mong rằng những gì không đáng nhớ nhất, buồn nhất sẽ cùng với con sông quê cô hòa làm một và trôi đi, mất hút...
Trời sinh voi, sinh cỏ, có gì mà em lo...
Một câu hát nào đó cô không nhớ nhưng cô biết cuộc sống này luôn có sự bù đắp... Trời sinh ra ta, đâu phải để hủy diệt ta...là để nuôi dạy ta khôn lớn, biết quý trọng bản thân mình, quý trọng từng khoảnh khắc trong đời mình, quý trọng những người ta yêu, ta thương và ta nhớ trong cuộc đời này...
Cô vừa gấp lại những trang truyện ngắn, viết về cuộc đời mình, về tuổi thanh xuân đầy mất mát và cô đã mạnh mẽ đứng lên, bước qua và học cách nở nụ cười.
Cười với cuộc đời, nó sẽ mỉm cười lại với ta. Các bạn trẻ thường nghĩ vậy mà..đúng không?
Có lẽ khi ta già đi, ta sẽ nghĩ khác nhưng tại nơi này, tại thời khắc này, ta hãy sống đúng với bản thân mình, tự yêu thương mình và chờ đợi những điều tốt đẹp cũng đang dang tay chờ đón mình.
Một ngày nào đó, gần đây thôi...

- Em đang cười gì đấy?
Cô ngước lên, bỏ dấu nhấp nháy trên màn hình, chờ đợi những dòng chữ tiếp theo
Một khuôn mặt khá quen
Một nụ cười tươi
Một bộ đồng phục lạ mà quen.
- Đừng nhìn anh như vậy mà...thiệt tình...
-...
- Anh là Dũng, em có thể thôi gõ  và gấp máy tính lại, cho anh làm quen một chút được không?
Lần này, cô không bỏ đi.
Cô mỉm cười
- Em làm gì ở đây vậy?
- À, em qua đường không bật xi- nhan nên bị vô đây ngồi nè - Đợi chú xe ôm đi kho bạc đóng phạt dùm nè. Mất 30.000 tiền công.
- Em làm nghề gì mà đi đâu cũng xách máy tính theo hết vậy?
- Nhà văn
- Em đang tính đưa lên báo phê bình cảnh sát giao thông anh hay sao mà ngồi gõ khí thế dữ vậy?
- Em là nhà văn chứ đâu phải nhà báo đâu anh.
- Em viết về chủ đề gì?
- Tình yêu
- Em có người yêu chưa?
Cô lắc đầu
- Anh cũng chưa...
- Thì sao?
- Thì...thiệt tình...thì...anh không có khiếu nói chuyện với con gái, đặc biệt là người xinh như... em á...
- Rồi sao?
- Anh cũng hay ra sông SG lắm!
- Thì sao?
-...Thì...anh thấy em ở đó hoài chứ sao!
- Có gì không? Em phạm luật giao thông hả?
- Không...ý anh là...ý anh là...
- Là gì?
- Anh thích em!
...
Có những khoảnh khắc trong đời...là định mệnh.
Ngày mai, có thể...cô sẽ bắt đầu viết những câu chuyện khác, những câu chuyện về Dũng.
Về ông chồng làm cảnh sát giao thông của cô chăng.
Tuổi trẻ của cô đã qua, đã là những ký ức
Dù vui dù buồn vẫn là những ký ức.
Khép lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những mốc thời gian đáng nhớ trong đời...
Cô thầm cảm ơn định mệnh, đã đưa Dũng đến bên cạnh. Đến trước hay sau không bằng đến đúng lúc...phải không định mệnh?


Miss


                  Bức tranh khoe với DN năm ngoái giờ chính thức thêu xong và đóng khung rồi đây :)







7 nhận xét:

  1. Đọc truyện nàng viết sao toàn là cô gái bị phụ tình. Ko lẽ đàn ông bạc vậy sao cà???

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ủa? Phụ đâu, tình đơn phương mà Chương :)
      Trong truyện này đâu có đản ông phụ tình :)
      Năm mới vui vẻ thảnh công C ơi

      Xóa
  2. Em ơi trười đất đã vào xuân
    thôi buông bỏ đi buồn tình trần
    Hòa vào dòng người đón xuân nhé
    Chúc em hạnh phúc với tình xuân ...............

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. E cũng chúc anh năm mới nhìu thảnh công và lun vui vẻ nhe :3

      Xóa
  3. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  4. Ta đọc xong và không biết bình luận gì cho truyện ngắn của nàng.
    Vì ..ta mải mê xem cái tranh thêu. Mà sao nàng khéo tay thế? Ai dạy nàng cách thêu vậy? Chỉ ta đi Miss. :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nàng đi hõi Chấm ấy, Nàng ấy là người khơi nguồn cảm hứng cho ta. Tranh rất dễ thêu mà, cỡ Nàng thì vô tư thôi...hihi Bức tranh này là em của mớ tranh khác nữa đấy, có điều ta lo tặng mà không có chụp lại ảnh :) iu lắm nhé :)

      Xóa