Được tạo bởi Blogger.

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

Những Mùa Thu Lang Thang





Ký ức

Em đến bên tôi vào một ngày Thu rụng lá...
Khi tôi không còn là một đứa trẻ.

*
Nhà tôi và nhà em cùng xóm, cách nhau chín căn nhà và một con mương nhỏ. Em nhỏ hơn tôi mười một tuổi, một lứa tuổi mà khi còn bé không thể chơi cùng nhau, khi lớn lên cũng khó để có thể cùng nhau ngồi tán dóc hay chuyện trò như những người bạn hay những người cùng xóm.
Càng khó hơn nữa khi tôi là con trai và em là con gái.
Khi tôi đang yêu say đắm một cô gái ở tuổi mười bảy, tìm mọi cách để mỗi buổi hẹn hò sẽ được nắm tay, hun hít thì em chật vật với những bài tập đọc, chật vật với những bài toán đơn giản của lớp một.
Ấn tượng trong tôi là một con bé có mái tóc vàng hoe, vai đeo cái cặp sách to tướng, hai mờ má đỏ hỏn vì nắng giữa trưa, lững thững từ trường đi bộ về nhà, con nhỏ đội cái nón rộng vàng màu đỏ, nhìn cứ như một cái nấm di động. Rất buồn cười.
Con nhỏ có thói quen đứng trước cổng nhà tôi, đợi con cún nhỏ trong nhà chạy ra,  vuốt ve chút xíu rồi cười toe tạm biệt. Hôm nào tôi cố tình ôm con cún đứng trong nhà, con nhỏ cứ ngồi đợi phía sau cái cột, chơi trò dích dây thun vừa chôn dưới lớp đất mềm, đợi chán, con nhỏ luyến tiếc chạy về nhà. Tôi thấy cũng tội tội và nghĩ vu vơ một ít chuyện
Đó là một buổi chiều mùa Thu, trời se lạnh. Như mỗi buổi chiều con nhỏ ngồi trước cổng nhà tôi, ôm thỏa thích con cún bé nhỏ vì hôm nay tôi cố tình để cổng mở. Đứng gần đó, tôi nghe những lời thì thầm của con nhỏ.
- Bi Nô ở nhà mới  phải ngoan nhe, chị sắp xa Bi Nô mất rồi... không ghé thăm Bi Nô được nữa rồi... Nhớ quá!
Rồi con nhỏ thấy tôi, đứng tồng ngồng trước mặt. Con nhỏ ôm con Bi Nô ngước lên, đưa tận tay tôi.
- Con chó này lúc trước mẹ em cho mẹ anh, mẹ em nói nhà anh sắp chuyển đi rồi, anh phải thương nó nhé, ở chỗ lạ chắc nó tội nghiệp lắm...
Tôi...gật đầu.
Con nhỏ đi lững thững về nhà, trong chiếc váy chấm bi đủ màu, mái tóc vàng hoe buộc gọn sau lưng, thả lại trong tôi một nỗi buồn nho nhỏ.
Ở chỗ lạ, chắc nó tội nghiệp lắm!
Là nó đang nói con chó nhỏ, hay là nói về bản thân mình?

*

Khi tôi gặp lại em, tôi đã là người đàn ông ở ngưỡng tuổi 30, em chỉ là một cô nhóc 18, một đóa cúc dại ở làng quê, tinh khiết, trong trẻo.
Ký ức ngày bé, chỉ có tôi là còn nhớ.
Em trọ học ở nhà tôi, theo lời mẹ tôi nói thì là "Ông bà ở dưới không yên tâm về đứa con gái rượu nên gửi gắm chỗ mình, dù gì cũng từng là chòm xóm. Con ở nhà thường nên coi em nó có khó khăn gì thì giúp đỡ nhé!"
Tự nhiên  tôi có một cục nợ.
Một cục nợ to tướng, không nhớ tôi là ai.
Con nhỏ tóc ngắn ngủn, lia chỉa. Tôi tưởng con gái dưới quê phải tóc dài tới...mông chứ.
Mẹ tôi cũng thắc mắc, hỏi chơi, ai dè con nhỏ trả lời thiệt tình
- Tại con bị lây chấy của mấy đứa nhỏ trong xóm, má con cắt cho con đó, sau này sẽ nuôi cho dài lại cô ạ.
Rồi cười nhe răng, thấy ghét.
Tôi buông đũa đứng dậy, phán thẳng
- Tởm!
- Kìa Quang. Con trai gì kì cục, làm em nó ngại kìa...
Mẹ tôi nói với theo, tôi lỉnh kỉnh đi ra, leo lên chiếc moto, dông thẳng.

                                                                      * * *


Ba mẹ đi xa, bỏ gã ở nhà với cục nợ to bự.
Trưa về nhà, thấy con nhỏ ngủ quên bên cái ti vi chưa tắt, hộp cơm khô khan ăn dở còn để trên bàn.
Thấy cũng tội
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy ba mẹ gã cưng chìu nhỏ, gã khó mà vui cho được.

- Này nhỏ, nhà cửa bụi bặm quá, lau nhà dùm anh cái, anh mới đi làm về mệt quá!
Con nhỏ mớ ngủ ngước lên, nhìn thấy tôi đứng chần dần trước mặt, vội vã ngồi ngay dậy, đỏ gay mặt, chạy ào vào trong phòng...nói với ra
- Em mới lau nhà xong đó, chắc tại em đề cửa mở nên bụi bay vào, để em lau lại ạ.
- Cho lũ cá ăn chưa đó? Nó mà chết, anh nhổ hết tóc mày nha nhóc!
- Dạ, em biết rồi!
Con nhỏ kì quặc này, làm như từ đó giờ chưa thấy mình hay sao, tự nhiên bữa nay chạy trốn, làm gì bậy bạ rồi bị bắt gặp đây...
Đang nghĩ tới đó thì con nhỏ chạy ra, mặc một cái áo....kín hơn. Lúc này thì gã mới vỡ lẽ...con nhỏ này ...mắc cỡ.
- Em tưởng trưa anh không về nên không có nấu cơm.
- Mày cũng biết nấu nữa hả nhỏ?
- Ngày nào cũng ăn cơm em nấu mà còn hỏi...
À...thì ra...hèn chi dạo này gã thích ăn cơm nhà, mẹ gã cưng nhỏ là tại vì bà thoát chuyện nấu nướng...
- Tối anh không về nhà. Đóng cửa cẩn thận đó.
- Dạ...em biết rồi!
Con nhỏ nói rồi tóm lấy hộp cơm, lọt tọt chạy xuống bếp, nhìn mái tóc cụt ngủn cột cao lên thấy ghét.
Con nhỏ này bộ không nhớ gì tới mình hết sao ta?
Chắc tại con Bi Nô chết rồi nên nó cũng không thèm quan tâm nữa sao. Mà lâu rồi, chắc gì nó nhớ.
Gã đóng cửa phòng...Lâu rồi mới được thoải mái. Không ai quản nữa.
Gã chìm vào Rock và ngủ.

Tối... Vì gây chuyện với thằng bạn trong nhóm nên gã bỏ về nhà muộn, bỏ luôn kế hoạch over-night tươi đẹp của gã.
Lạch cạch mở cửa
Trong nhà phát ra ánh sáng của một cây nến yếu ớt từ bếp
Gã không có ý định nhẹ nhàng bước vào nhưng nghĩ tới cái bộ dạng thụt thò của con nhỏ trưa nay, gã tò mò.
Con nhỏ ngồi đó, cái bánh kem bé tí trước mặt.
Gã bật đèn lên bất ngờ.
- Ngồi im!
Con nhỏ không nghe lời, lập tức quay lưng đi, chạy tới bồn rửa mặt.
- Con nhỏ này xấu tính, có cái bánh kem, giấu ăn một mình...!
- Đâu có, tại anh nói không về....
- Khóc đó hả? Lại đây coi.
Con nhỏ lắc cái đuôi gà ngắn củn. Vẫn giấu mặt
Gã có chút hơi bực bội.
- Lại đây, nhanh lên!
Con nhỏ quay lại, mắt còn đỏ, lấm lem nước, mũi đỏ như trái cà chua. Xấu muốn chết.
- Ngồi xuống, đút bánh kem cho anh ăn coi.
Con nhỏ mở to mắt, kéo ghế ngồi xuống.
Gã đưa cho nó cái thìa, con nhỏ dích từng miếng lớn, đẩy vào miệng gã.
Ăn được nửa cái, gã lấy lại cái thìa, đút lại, nhìn kem dính tèm lem trên gương mặt ngăm ngăm đen, gã nhịn cười.
Im lặng cho đến khi hết bánh.
- Hôm nay sinh nhật nhóc à?
Con nhỏ gật đầu.
- Sao lại khóc mà không rủ bạn bè đi chơi đi.
- Em nhớ nhà...
Nói rồi con nhỏ òa khóc...
Gã, thằng đàn ông 30 tuổi, và một con nhỏ đang khóc , trong một đêm mùa Thu.
Con nhỏ này ở nhà gã bao lâu rồi nhỉ? Cũng gần cả năm rồi chứ không ít. Nhà xa, muốn về cũng đâu phải dễ...
Con gái cưng xa nhà, đón một sinh nhật cô đơn thế này...
Lại nhắc gã nhớ đến cô nhỏ hôm nào, tỉ tê bên con cún nhỏ...
Gã kéo mái đầu con nhỏ, ôm trong lòng.
- Sinh nhật vui vẻ nha nhóc!

                                                                         


Từ hôm đó, mối quan hệ của gã và con nhóc bắt đầu thay đổi.

Trưa, gã thường xuyên về nhà ăn cơm, không qua đêm nữa, vì gã phát hiện ra một chuyện là con nhỏ sợ ở nhà một mình.
Con nhỏ ít khi đi chơi, chỉ đến trường rồi về nhà, điện thoại thì tin nhắn réo liên tục. Cũng phải, con gái mới lớn, thiếu gì vệ tinh.
Ý nghĩ đó khiến gã thấy mình lạ, như một cú đấm, thụi thật nhanh, mạnh vào bụng gã.
Nhìn con nhỏ tủm tỉm cười trả lời gã thấy hơi bực, có khi nào thấy nó dễ thương với mình vậy đâu nhỉ???
- Nói chuyện với bạn trai hay sao mà cười tít mắt thế?
- Dạ.
- Lo học đi, yêu đương gì, con nít mà bày đặt hẹn hò!
Con nhỏ ngước lên nhìn gã
- Yêu đương hồi nào?
- Anh hỏi mày nói chuyện với bạn trai hả, mày ừ còn gì
- Tời ! (Con nhỏ này thích nói trời thành tời) thì nó là con trai mà, em chát nguyên nhóm lận, đâu phải chát hai người đâu, yêu đương hồi nào!
- Vậy thì tốt, không mắc công mai mốt, ba má mày lên đây méc vốn là mệt á!
- Xíu... Em không lấy con trai thành phố đâu, hư lắm!
- Hư chỗ nào?
- Mặc quần áo như giang hồ, đi xe moto, ra đường nẹt bô ồn ào muốn chết! hút thuốc nữa...
- Ê nhỏ, mày đang nói anh đó hả?
Con nhỏ giật bắn mình, le lưỡi.
Gã chụp cái gối trên sofa , ném về phía nhỏ. Con nhỏ đứng lên, ném lại, một lượt 3,4 cái xong bỏ đi.
- Nói chuyện với mấy ông già chán ngắt!
- Cái gì? anh mà già hả? Con trai 30 là đang độ tuổi phong độ đó nghen, mấy đứa con gái như mày thèm mà không được đó.
- Có mấy bà già thèm thì có!
- Ê, đứng lại đó!
Chưa kịp đứng dậy đuổi theo, con nhỏ đã chạy mất hút ra ngoài vườn.
Thấy chưa, thân nhau một chút, thông cảm một chút, rồi giờ nó trả treo mình thấy sợ chưa. Đúng là con gái!

Mẹ gã cũng thấy lạ, dạo này thấy con trai đi làm xong là chạy về nhà, ít chơi bời lêu lòng, cũng không dắt mấy đứa con gái điệu đà về nhà ăn cơm. Ăn mặc cũng có chút thay đổi, mấy cái áo da cũng cất đâu mất. Bà mỉm cười.

- Mẹ tính làm mối cho con chỗ này, được không Quang?
- Tời! Con không đi đâu.
- Chứ mày lớn rồi, sau này có con muộn cực khổ lắm!
- Ba mẹ cũng vậy chứ có sao đâu
Mẹ gã nghe tới đây thì chỉ biết cười hì hì, nhìn ba gã. Hai ông bà thương nhau dữ lắm. Hình như gặp nhau muộn người ta bên nhau  hạnh phúc để bù lại khoảng thời gian trước đó thì phải.
- Nhưng con nhỏ nhà này mẹ thấy qua rồi, dễ thương lắm đó, hiền lành.
- Thôi mẹ ơi... vợ con chi phiền lắm!
- Ơ hay, hay mày hông phải con trai hả Quang?
Nói tới đây thì con nhỏ toan cười thiệt to.
Gã lừ mắt bỏ ra vườn cây...Thở dài...
Yêu một người con gái đã phiền
Yêu một đứa trẻ chắc còn mệt mỏi.

- Anh sắp lấy vợ thiệt hả anh Quang?
- Rảnh quá nhóc con ạ. Anh mà lấy vợ, bắt mày trông em bé mệt nghỉ luôn.
Gã gõ cái cộc lên cái đầu bé bỏng của nhỏ. Con nhỏ xuýt xoa
- Cũng được chứ sao? Em cũng thích con nít mà...
- Thích thì tự đi mà sinh.
- Ẹ... người ta còn trẻ mờ...người yêu cũng chưa có...
Gã bật cười
- Muốn có hông?
Con nhỏ nghe tới đó, đỏ mặt, đi thẳng .
Gã bước vội theo, cuối cùng bắt gặp nhỏ đang ngồi trên một...cây nhãn.
- Ê, con gái mà ai cho leo cây, xuống mau coi.
-Kệ người ta
- Bữa nay học ở đâu mà người ta này, người ta nọ...bộ mày...thích anh rồi hả?
Á!...
Kèm theo tiếng hét là âm thanh của một một...trái mít rụng.
- Ui da...đau quá...
Gã lo lắng
- Thấy chưa, đã nói con gái không được leo cây...
Vừa nói gã vừa kéo con nhỏ đứng dậy
...mà nè, bộ mày thích anh thiệt hả?
- Thôi đi...ui da...
- Không sao rớt từ trên đó xuống vậy?
Con nhỏ đỏ mặt quay đi, đi cà nhắc mà cũng không thèm quay lại. Bộ dạng thiệt mắc cười.

*

Rồi con nhỏ có người yêu
Một thằng nhóc cũng ...bảnh lắm. Đưa rước mỗi ngày.

Tự nhiên dạo này gã và nhỏ lại quay về tình trạng ban đầu những ngày mới gặp.
Không nói chuyện
Việc ai nấy làm.
Gã thấy bực bội nhưng con nhỏ im như thóc, đi học gì mà tối mịt mới mò về nhà, ăn cơm thật nhanh là đóng cửa phòng đi ngủ luôn.
Trưa mẹ bảo
- Tối nay con bé hôm mẹ giới thiệu cho con ghé nhà mình ăn cơm, con đừng đi đâu giờ đó nghen Quang.
Gã im lặng gật đầu. Một bữa cơm thôi mà, gã cũng đâu phải loại khó khăn, lâu lâu bạn bè cũng muốn về nhà gã ăn cơm, gã cũng đâu có từ chối.
Gã biết mẹ gã không thích mấy cô nàng quá điệu đà nên cứ la oai oải
- Lần sau đừng có đưa nó về nữa nha con, son phấn kinh quá, nước hoa ám vào cả thức ăn, mẹ ăn không ngon luôn đấy!
- Con gái phải thế chứ mẹ
- Thôi con ơi, lấy con gái kiểu đó về mà cung phụng nó hả con?
- Mẹ sống ở SG lâu rồi mà còn cách nghĩ như mấy người ở dưới quê vậy đó.
Mẹ gã chỉ biết thở dài...Gã cũng chẳng bận tâm mấy...
Con nhỏ đi học về, lủi thủi vào phòng. Mẹ gã ngó nghiêng ngoài cổng, thấy bóng dáng một cậu con trai, chỉ mỉm cười.
Con nhỏ này, bị sao đấy nhỉ.
Gã nghĩ
Rồi một buổi trưa khác , mẹ gã bảo :
- Quang, con lên trường đón bé Giang về dùm mẹ, nó làm rơi hết tiền đi xe buýt, đang ngồi đợi trên đó.
Hazzz...con gái

Lên tới nơi không thấy nhỏ đâu. Điện thoại thì không liên lạc được. Gã gửi xe, chạy vào trường
Bắt gặp nhỏ ngồi dước gốc một cây bàng ở sân sau. Mặt mũi đỏ hỏn.
- Bộ giỡn mặt hả? Kêu lên đón mà núp thế này hả?
Con nhỏ giật mình ngước lên. Thấy gã đang nhăn nhó, con nhỏ đứng nhanh dậy, lỉnh đi trước.
Sân sau trưa nắng, không một bóng người, gã nhìn con nhỏ đang đi phía trước. Cơn gió nào từ đâu tới làm bóng dáng nhỏ mỏng manh đến lạ.
- Đứng lại coi!
Con nhỏ đứng lại, vẫn đưa lưng  về hướng gã.
Gã thủng thẳng bước tới, nắm lấy bàn tay con gái bé tí của nhỏ kéo vào một bóng mát gần đó.
- Con gái gì mà...tóc tai bù xù, mặt mũi tèm nhem, xấu xí...ai mà yêu nổi đây trời !?
Con nhỏ quay mặt đi
Gã kéo lại, vén tóc lại cho nhỏ.
- Thằng nhóc kia đâu mà ngồi thấy thảm vậy?
Con nhỏ ngơ ngác
- Thằng nào?
- Cái thằng mấy bữa chở mày về đó, làm như anh không thấy á, giấu hả?
Con nhỏ vỡ lẽ, cười nhe răng như ngây, thấy ghét.
- Nó là con gái đó.
Gã chưng hửng. Cái thằng bảnh trai đó là con gái! Ra vậy.
- Vậy chứ bữa giờ đứa nào lầm lỳ đi ra đi vô như bóng ma vậy. Tưởng iu đương làm cho tuổi trẻ thất thường chứ!
Con nhỏ im lặng bỏ đi luôn.
- Nè! Mày thích anh thì nói đại đi...ha ha ha

                                                               * * *

MẤT TÍCH



Cô mở thông tin của anh ra
"Địa chỉ cập nhật hiện tại : Thái Lan"
Cô lock máy tính. Thở một hơi thật dài...


Cô kéo mền đắp lên người, thấy cô đơn xâm chiếm mình đến từng ngóc ngách
Thay cho sự lo lắng ban đầu là sự tuyệt vọng.
Kế hoạch là ngày 25/02 /2014 anh sẽ có mặt tại Việt Nam nhưng hôm nay đã là 25/01/2015. Địa chỉ cập nhật của anh trên hệ thống vẫn là Thái. Ở Thái cũng được nhưng không có bất cứ ai liên lạc được với anh cả.
Có lẽ nào...anh với cô chỉ là những người đi ngang qua đời nhau...
Ngày anh đi, còn vui vẻ tặng cho cô chiếc nhẫn, xem như hẹn ước, giờ nhìn thấy nó, cô chỉ thấy tim mình nhức nhối.
Cô lấy điện thoại, bấm số lần cuối cùng...
Tiếng chuông vẫn đổ, từng hồi nhưng vẫn chỉ là những tiếng chuông.
Một năm qua... Những kỉ niệm cũ cũng nhạt nhòa.
Liệu cô có đủ lòng tin để chờ đợi?

Ngày anh trao cho cô một xấp ảnh. Là ngày cô biết trái tim mình thuộc về anh...mãi mãi
Sau buổi trưa anh đón cô ở trường, mọi thứ trong đời cô thay đổi.
Anh nắm lấy tay cô, trao cho cô một bì thư
- Em xem đi và đưa ra quyết định. Tối nay nhà mình có khách, nếu em đồng ý thì hãy giữ anh lại...
Anh nhé vào túi xách cô ít tiền lẻ.
- Em có thể đi đâu đó để suy nghĩ trước khi đón xe buýt về nhà.
Cô lang thang cả một buổi chiều.
Cô chỉ là một đứa trẻ.
Cô lấy lý do để giữ anh? Cảm xúc mà cô dành cho anh, đến cô còn không hiểu rõ...
Một đứa nhóc 18 như cô phải làm sao để giữ một người đàn ông như anh? Liệu trái tim non nớt của cô có thể giữ anh được bao lâu?
Mà giữ để làm gì?
Cô có thích anh không?
Cô mở bì thư ra, xem từng tấm ảnh
Đó là cô...khi còn là một đứa bé.
Khi thì chụp sau lưng với mái tóc đuôi gà ngắn củn, khi thì ôm con cún nhỏ, mặt mũi đỏ hỏn... Khi thì là cái váy chấm bi tung bay trong gió...
Những bức ảnh với gam màu mờ nhạt của thời gian.
Ký ức rõ ràng nhất trong cô là cái nón rộng vành màu đỏ. Nó là một món quà cho ngày cô ngoan ngoãn.
Cô nhìn bầu trời xanh thẳm, chói chang.
Đêm cô không ăn cơm mà lẻn ra ngồi trên một cây nhãn.
Cô là ai mà phải giữ anh lại? Làm cách nào để giữ anh lại?
Cô gái xinh đẹp kia hợp với anh hơn chứ. Cô ấy chắc hẳn là biết bản thân mình muốn gì, yêu ai ...Cô ấy đã là một người phụ nữ trưởng thành cơ mà. Ba mẹ anh cũng vừa lòng nữa mà.
Cô không được sâu sắc như người khác, không được dịu dàng như người khác nhưng cô biết nếu cô ngồi đó, trong bàn ăn như những lần cô gái ấy được mời đến thì cô chỉ là một đứa trẻ. Nếu cô lên tiếng và giữ anh lại thì khác nào cô là đồ ngốc, đồ mặt dày hay tệ hơn, cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, bị cười vào mặt...
Ngay cả tình cảm mà cô dành cho anh, cô còn chưa định hình được là tình anh em hay đặc biệt hơn thì can đảm đâu cho cô đứng dậy, nắm lấy tay anh và kéo anh ra khỏi một cuộc hôn nhân tốt đẹp giữa hai gia đình.
Nửa đêm cô vào nhà, cất xấp ảnh vào đáy tủ. Như chút tình cảm nhỏ nhen cô giấu vào tận đáy lòng.
Rồi cô xin dọn ra nhà trọ gần trường học với lý do đi xe buýt nhiều khi trễ tuyến, không thuận tiện cho việc học hành, mà cô thì phải lên trường nhiều, thực tập nhiều, đề án nhiều.
Ba mẹ anh cũng vui vẻ đồng ý. Lên thành phố lâu rồi, cũng quen rồi.
Ngày cô đi. Anh không có nhà


Tiếng chuông điện thoại đổ dồn.
Số của anh. Con số mà cả năm nay im lìm một cách đáng sợ.
Cô run run cầm lấy
- Alo?
- Cô có phải là Giang?
Cô nghe như mình vừa rơi từ vực thẳm. Không phải anh...
- Dạ, đúng rồi.
- Tôi là Nam. Có một người muốn gặp cô...

*

Cô đến chỗ hẹn thật sớm
Nhưng người con trai tên Nam đến sớm hơn, cùng với một người khác nữa.
Không phải anh.
- Chào Giang. Tôi là Nam, đã có nói chuyện với cô qua điện thoại.
Cô gật đầu chào lại
- Đây là bác sĩ khoa thần kinh, làm việc tại Thái Lan.
Cô gật đầu lần nữa, người như trên mây vì hai người đàn ông quá xa lạ, với một số điện thoại quen.
Người đàn ông Thái lấy ra cái điện thoại quen thuộc, đưa cho cô. Nói với cô bằng tiếng Thái.
Người tên Nam phiên dịch lại cho cô từng câu, từng chữ...
Mọi thứ còn tệ hơn rơi từ vực thẳm. Cô cầm lấy cái điện thoại thật chặt. Khóc không ra tiếng, hét không ra tiếng, mọi thứ như câm lặng. Một sự câm lặng chết chóc.
Nam kể, người đàn ông Thái gặp Quang là khi Quang đang trong tình trạng nguy kịch cùa một vụ tai nạn xe hơi. Trên người chỉ có một bộ quần áo đẫm máu, giấy tờ cũng không.
Khi Quang tỉnh lại đã không còn nhớ mình là ai, mình từ đâu đến.
Chiếc điện thoại này là khi ngất đi, Quang vẫn cầm trong tay,điện thoại bị hư hỏng nặng, vị bác sỹ đã giữ lại và mang đi sửa chữa, nhưng khi Quang tỉnh dậy, anh ấy đã bỏ trốn khỏi bệnh viện và không một ai biết là anh đã đi đâu....
Từ khi lấy điện thoại về, mỗi ngày đều có cuộc gọi nhưng vị bác sỹ không biết tiếng Việt, tiếng Anh cũng không, nên cứ để nó reo trong sốt ruột. Rồi ông gặp Nam. Một người Việt sang Thái du học và làm việc đã lâu, nhân dịp Nam về nước nên ông cũng đi theo vì muốn gặp Giang và kể lại mọi chuyện...
Cô cảm ơn và rời khỏi đó như người mất hồn.
Thà là anh bỏ quên cô, bỏ rơi hẹn ước ...Chứ đừng làm cô phải chết cũng không được mà sống cũng không xong thế này chứ!




Mở máy tính ra
Cập nhật hiện tại : Việt Nam
Cô đóng máy tính. Hai chữ Việt Nam cứ ám ảnh cô như cô đang bị thần kinh.
Cô nhìn cái điện thoại vừa nhận được.
Đau đớn tột cùng.
Cô lấy điện thoại của mình, bấm số.
- Cho tôi báo có người mất tích.


                                                                    ***




Đó là một ngày mưa Thu
Sau khi cô dọn ra khỏi nhà anh vài tuần.
Anh đứng dưới mái hiên nhà trọ cô.
Áo jeans, moto cá tính và trú mưa bên một mái hiên bé tí.
Cô cầm cái ô màu đỏ, đứng bên kia đường
Vừa nhìn thấy cô, mặt anh hầm hầm, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cô vội quay lưng đi hướng ngược lại
- Ê, đứng lại!
Cô cứ bước, không thèm nhìn lại
Nhưng một cánh tay mạnh mẽ đặt ngang bụng cô, sốc cô lên vai , dành lấy ô và bước vào mái hiên.
Thả cô xuống và nắm tay cô thật chặt.
- Anh không lấy vợ
Cô im lặng
- Anh ...một mình mà mày không vui hả?
Cô tiếp tục im lặng, chẳng biết phải nói gì... Chỉ thấy cạnh mình có một người đàn ông lớn hơn mình nhiều tuổi, mọi cảm giác như xa lạ.
- Tắm mưa không nhóc?
Chưa kịp để cô trả lời, anh bế cô lên chiếc moto, anh cũng nhanh chóng ngồi lên và bắt đầu chạy.
Đến một cánh đồng
Anh đỡ cô leo xuống, mưa đã tạnh nhưng lạnh ngắt vì dầm mưa hơn 30p
Anh đưa tay vén những sợi tóc ướt của cô
- Lần nào cũng thấy tóc tai bù xù, xấu chết được.
- Kệ...người...ta!
- Lại người ta ! Lạnh hả?  Lại đây!
- Đồ ông già xấu xa
- Hớ! Mày chê anh già hả? Anh bật cười thật to thành tiếng.
Anh cuối xuống mặt cô
- Này nhóc, yêu anh đi.
Đặt đôi môi ấm nóng lên môi cô, anh bắt đầu đặt một dấu ngoặc cho cuộc đời cô.
Anh là thế, luôn mạnh mẽ, luôn chủ động và luôn tự tin dành lấy những gì thuộc về mình.
Cô ôm anh trong cơn gió lạnh, cảm nhận thứ sức mạnh lần đầu tiên mình cảm nhận được. Sức mạnh của tình yêu.
Ngày anh đi công tác Thái Lan, hẹn cô sau 7 ngày sẽ gặp lại, cô và anh sẽ có một kế hoạch cho tương lai.
Rồi anh biến mất.
Những tình cảm mạnh mẽ anh mang đến, những hạnh phúc, tiếng cười anh cho cô khó có thể xoa dịu sự xa cách của tuổi tác. Mà giờ đây, trước khi biết anh mất tích cô cứ ngỡ mình đã bị bỏ lại giữa cuộc đời.
Cô sợ rằng anh sẽ lãng quên, anh đã thay đổi và yêu người con gái lúc trước thường được mẹ anh mời đến dùng cơm. Vì chuyến bay ngày đó cô ấy cũng đi cùng. Và ngay cả cô ấy cũng mất tích.

*

- Cô ơi cho tôi hỏi, cô biết người này không?
Cô đặt cuốn danh bạ điện thoại xuống.
Từ khi biết anh bị mất tích cô liên tục tìm kiếm không ngừng, gọi đi các nơi, báo án khắp nơi không mệt mỏi...Cô và gia đình anh bao lâu nay cứ ngỡ anh muốn sống cuộc sống bay nhảy tự do của riêng mình nên đã bỏ qua biết bao nhiêu cơ hội tìm kiếm...Cô hận mình vì đa nghi, vì không tin anh.
Phục vụ cà phê vừa bê nước ra chiếc bàn ngoài trời cho cô và liếc nhìn tấm hình.
- Ảnh cũ rồi, người trong ảnh chắc cũng già mất tiêu!
Cô lướt nhìn tấm ảnh cũ, đã lem luốt.
Cô biết người trong ảnh.
Đó là một bé gái
Cô ngước lên nhìn chủ nhân của tấm ảnh ấy.
Cô đứng bật dậy
Ngỡ ngàng và không tin vào mắt mình. Mọi thứ như dừng lại hàng thế kỷ...
- Sao cô khóc? Nếu cô không biết tôi đi hỏi người khác...
- Khoan anh ơi...
Nhìn anh trong tấm áo sơ mi trắng thật hiền lành... Anh ốm đi rất nhiều...Cơn gió nào sáng sớm làm anh đáng thương đến thế?
Cô nuốt nghẹn vào lòng
- Nhà anh ở đâu?
- Tôi ở nhà khách gần đây.
- Một mình sao?
Anh nhìn cô đầy nghi ngờ
Gật đầu.
- Rồi tiền đâu anh trả?
- Ba tôi cho...
Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, muốn bỏ đi.
- Ba anh đâu?
- Ba tôi về Thái rồi.
Cô nghĩ về khoảng thời gian anh mất tích, anh sống thế nào, ăn uống ra sao, ở đâu, làm gì... Nhìn anh thay đổi thế này, ngay trước mắt cô mà chẳng nhận ra cô...
Cô lại mường tượng ra cảnh anh đau đáu đi tìm một người trong bức ảnh đã cũ mềm.
- Anh tìm người đó được rồi thì anh sẽ làm gì?
Cô chỉ vào bé gái mặc váy chấm bi, ôm con cún nhỏ
- Tôi không biết nữa, tôi muốn đi tìm...
- Anh cho tôi xem bức ảnh đó được không?
- Không được, tôi chỉ có một tấm duy nhất, nếu mất tôi sẽ không tìm được người thân...
Anh chần chừ một lúc, sau đó như nghĩ lại...chìa bức ảnh ra cho cô
- Sao anh biết đây là người thân của anh?
- Vì khi tôi tỉnh dậy, đó là thứ duy nhất người y tá đưa lại cho tôi. Chắc phải quan trọng lắm tôi mới mang theo ...
Cô bật khóc giữa một sáng mùa Thu ...
Nhìn anh không cất nổi thành lời...
Cô lấy từ túi xách ra một bì thư và đưa cho anh, kèm theo tấm ảnh của anh
- Anh hãy xem những thứ trong này và đưa ra quyết định. Bây giờ anh tiếp tục đi tìm hay nắm tay em và cùng đi về nhà.
Anh nhìn cô, không nói gì, im lặng mở ra
Từng tấm, từng tấm...
Anh nhìn cô như trân trối ...
...Cuối cùng...anh mỉm cười.



Trong đời mỗi người, có thể gặp và yêu rất nhiều người nhưng chỉ có thể ở bên cạnh một người....
Trong đời tôi, gặp và yêu em, tuổi trẻ, cuộc sống hay bất cứ điều gì, em vẫn là người tồn tại sau cùng.
Có những khoảnh khắc trong đời...là định mệnh!

Ps. Những tấm ảnh này được chụp ở Thụy Sỹ

Miss.



8 nhận xét:

  1. Câu truyện dễ thương lắm nàng ạ. Nếu là tình yêu đích thực, chắc rằng người ta sẽ nhận ra nhau giữa biển người mênh mông, bão tố.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nó là 2 câu chuyện khác nhau. Vì tắt tị ý tưởng nên ta gép nó thành 1 bản hoàn chỉnh... Hihi
      Cảm ơn Nàng rất nhìu. Đây là câu chuyện khiến mỗi lần đọc ta đều bật cười.'
      Trong những nhân vật nam chính mà ta từng viết, ta đặc biệt thích anh chàng này :3
      Đôi khi ta nghĩ... Có lẽ 1 lúc nào đó không có ta iu nữa thì ta sẽ iu 1 trong những nam nhân vật ta tạo ra!
      Nge kì ha! Nhưng chắc tại đang ế nên zậy! He he

      Xóa
  2. Mẫu nam này là kiểu ta thích đó nàng. Có vẻ gì đó ngang tàng, bất cần nhưng ẩn sâu trong trái tim mạnh mẽ ấy là sự dịu dàng và sâu thẳm của một tình yêu. Khi nào ta không còn người để yêu, có lẽ ta sẽ chọn chàng này chung với nàng. Hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ý, sao lại dành ...người iu với ta??? Xấu thiệt ngen!
      Anh chàng này là ta đo ni đóng giày cho bản thân ta đó... he he
      Mà thôi, để ta viết về 1 anh chàng khác, tuyệt vời hơn để dụ Nàng đi chỗ khác vậy...he he
      Trưa vui Nàng nhé :)

      Xóa
  3. Miss! Phải công nhận nàng có nhiều ý tưởng hay để viết thật đó. Nàng ra truyện chóng cả mặt nha. Mỗi lần đọc thêm sáng tác mới của nàng, ta cứ nghĩ hình như cái nguồn năng lượng của nàng thật dồi dào và cái kho ý tưởng thì vô tận. Nhiều lúc thấy ghen tị ghê vậy đó. Về khoản này thì ta chịu thôi.

    Nàng cứ thế làm tới đi nhé! Cứ post truyện đều đều cho ta đọc chùa với, vì nếu mai mốt người ta nổi tiếng thì truyện phải để dành xuất bản chớ đâu có post blog như vầy hoài. Hoặc có khi chỉ post một đoạn rồi thòng thêm câu: “Mời các bạn đón xem truyện sắp xuất bản…” thì phải bị hẫng đó :))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ngày đó chắc còn xa lắm Nàng ạ... Thời gian viết của ta rất hạn hẹp. Nên không viết được truyện dài, cũng k có thời gian đầu tư nhìu, những bài viết của ta đều là tự nhiên cả, không chỉnh sửa hay suy nghĩ nhiều, mở máy lên là cứ thế viết cho tới hoàn thành, đọc lại cũng không có thời gian...hì hì
      Ta cảm ơn Nàng thật nhiều vì ủng hộ ta, vì luôn khích lệ và động viên ta...
      Chỉ mong rằng dù là sau hay trước ta đều có thể viết tiếp, có thể cho mình 1 cơ hội tạo cho mình những câu chuyện đẹp đến cuối đời...
      Ngày an yên nhé Nàng :)

      Xóa
  4. Trong truyện của nàng thường thấp thoáng từ " duyên" trong đó Miss nhỉ.
    Lần sau ta sẽ là một người đọc khó tính chứ ko dễ dãi nữa đâu à, theo nàng miết rồi cũng rèn luyện trình độ thẩm thấu và thưởng thức của mình chứ nhỉ, coi như cùng nhau tiến bộ.

    Miss à, ta có biết một chuyện là nhà xuất bản, nghe nói cũng ko nhỏ ra ấn phẩm có mấy bài viết của tác giả mà im re luôn và không trả tiền nhuận bút. Thời buổi này họ đè đầu cưỡi cổ mà thản nhiên bước đi, mặc dù viết chỉ là nghề tay trái nhưng khi đụng tới xuất bản cũng cam go, mệt mỏi lắm. Nói mệt vậy là để nàng vững như đồng mà tiến lên và bảo vệ lý lẽ, suy nghĩ của nàng chứ ko phải làm nàng lui chí đâu đó nha. Cố lên nàng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta sắp ra truyện mới rồi. hihi
      Truyện này nếu để ý kỉ sẽ có "người cũ"... xem Nàng tìm ra hay không nhé :)

      Xóa