Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

Ngồi Gần Người Yêu Cũ




Chúng tôi thuộc nhóm nhân viên đặc biệt của công ty, được danh dự xếp ngồi ở vị trí đặc biệt với những ưu đãi đặc biệt, quyền hạn đặc biệt và cách làm việc chuyên biệt.
Chúng tôi có thể thay đổi vị trí làm việc mỗi ngày miễn là không ngồi ngoài khu vực được phân bổ, nên việc tôi và người cũ thỉnh thoảng ngồi cạnh nhau hay sau lưng nhau là điều khó tránh khỏi.
Với tôi, người cũ cũng giống như một cái áo cũ, lỗi mốt. Không rách nát tới mức phải bỏ đi nhưng giữ lại thì không thể mặc được nữa, để....lau nhà cũng không hợp (^o^). Nói chung người cũ là đồ đợi đến một lúc nào đó hợp lý, len lén bỏ ngay ngã tư đường, ai nhặt thì nhặt.



Một ngày đẹp trời , tôi đi làm vừa kịp...trễ và vội vàng ngồi xuống chỗ trống duy nhất. Quanh đi quẩn lại, lẩm nhẩm với mớ công việc bận rộn. Đến lúc thảnh thơi thì...trúng gió. Tay chân lạnh ngắt, thân thể lạnh ngắt và quay sang người kế bên tính mượn cái áo khoác.
Người cũ nhìn tôi như người ngoài ngoài hành tinh.
À, tuy chúng tôi là đồng nghiệp nhưng công ty tôi là một tập đoàn lớn nhất Việt Nam, Haiti, Lào, Campuchia,  ...và là nhà cung cấp hàng đầu ở một vài quốc gia khác.
Tuy chúng tôi cùng làm cho khu vực phía Nam nhưng cở sở hạ tầng rộng lớn, nhân viên đông đúc như kiến, người cũ ngồi khu vực khác, tôi đóng đô ở khu vực chuyên biệt thì đã lâu nên khó có cơ hội mà nhìn thấy nhau, chào nhau hay cười một cái xã giao cũng không có. Tôi biết rằng cái ngày mà người ta (người cũ) chiễm chệ ngồi ở cái khu vực này là cái ngày tôi đã ẵm về cho mình một mối tình mới, một bầu trời mới đầy hứa hẹn...và hàng mớ những thay đổi khác về tóc, áo, giày...hay đại loại vậy.
Hơn 20 nhân viên "cá biệt" chen nhau một góc ở công ty, chúng tôi sẽ né nhau mà ngồi xa nhau. Không nói, không hẹn nhưng tự hiểu là phải...cách ly nhau ở cự ly an toàn nhất!
Vậy mà hôm nay, khi tôi đang lên cơn sốt, nhìn te tua như một bà già thì người cũ ngồi đó, ngay bên tay trái và nhìn tôi như con cá mập ...sắp tắt thở. Tôi nhìn ra sau lưng, mượn cái áo khoác của một Lão làng trong nghề và bắt đầu trùm cái nón lên và....lén ngủ. Thỉnh thoảng giật mình thấy mình đang...há miệng, thở khò khè, tàn tàn giải quyết công việc. Sốt bắt đầu lên cao và người bắt đầu càng lạnh và tôi có điện thoại.
- Em nghe nè...
- Anh chỉ muốn nói là anh không còn gì để nói với em cả!...Tút!
Tôi thả điện thoại xuống và tiếp tục vừa làm việc, vừa gật gù ngủ. Lâu lâu tôi thấy mình chảy nước mắt. Đỉnh điểm là giờ cơm, tôi gục hẳn xuống bàn và ngủ vùi như người chết.
Tôi bắt đầu buồn nôn, đau bụng và mặt mày tím tái...Tôi bỏ ra toilet một lúc thật lâu, khi quay lại thì cái bàn lộn xộn của tôi được....ngăn nắp một chút. Tôi quay sang nhìn người cũ, chỉ thấy sự mờ nhạt, nhìn cái điện thoại chỏng chơ trên bàn, nước mắt lại bắt đầu chảy.
Anh đến với tôi trước khi anh biết tất cả mọi thứ về tôi. Chắc kiếp trước anh làm thám tử thì phải. Anh nói thương tôi khi còn chưa gặp tôi và khi chúng tôi cà phê cùng nhau, đi ăn nhà hàng vài lần, đi xem phim, đi mua sắm, đi siêu thị... nói chung thì anh bảo
- Chưa gặp mà nghe giọng em, cách suy nghĩ của em là cũng đã thương rồi, gặp em, tiếp xúc với em, anh lại càng MÊ. Cái gì ở em cũng dễ thương hết.
Tôi nhớ cái cách anh ngồi xuống mang giày vào chân tôi, kể cho tôi nghe tuổi thơ nghèo khó của mình.
Tôi nhớ cái cách anh hôn lên trán tôi giữa bao người ngoài phố, thật ấm áp...và tình tứ
Tôi nhớ cái cách anh nắm tay tôi thật chặt khi qua đường.
Tôi nhớ vô vàn những lời anh nói, vô vàn những điều anh làm...
Tôi nhớ và tôi khóc như một đứa trẻ.
Đó là cuộc điện thoại cuối cùng mà anh gọi cho tôi, để nói lời chia tay, để nói lời tạm biệt...
Tôi đã từng cảm ơn Thượng Đế rất nhiều vì  đã ban anh cho tôi, mang anh đến cuộc đời tôi một cách ngoạn mục...Tôi cũng đã từng nghĩ đến nhiều điều xa xôi hơn.
Và bây giờ tôi hiểu. Mọi thứ đã hết.
Tôi xếp hết giấy tờ và tắt máy tính. Ra về trong ánh mắt dò nhìn của người cũ. Nhìn tôi trong im lặng.



* * *

- Chị
- Gì nhóc?
- Chị có biết, em vì chị mà ở lại làm cho cái công ty này không? Có chị , là động lực lớn nhất để em hiện diện nơi này.
- Nhảm quá đi.
- Em thích chị thiệt mà...
- Thời hạn là bao lâu hả nhóc?
- Cả đời. Dù sau này chị yêu người khác, em cũng không buông đâu, cứ ở đó và đợi chờ...

Ừ thì cả đời.
Nghe mà nực cười
Đó là những lời mà người cũ từng nói với tôi
Có những buổi trưa nằm lười, người cũ nấu cơm sẵn, mang qua nhà tôi ,hai đứa hú hí ngồi ăn, nhìn nhau cười tít mắt.
Có những ngày công việc chồng chất, bực bội, người cũ nắm lấy tay tôi, mỉm cười...
Có những cơn mưa, tôi và người cũ chạy song song cùng nhau trên đường về.
Có những ngày tôi đi xa...quay về là mọi thứ đã thay đổi.

Không nói tiếng nào, ngày ấy chúng tôi có nhau rồi mất nhau.
Hiếm hoi gặp nhau đâu đó trong khuôn viên công ty, chỉ nhìn nhau như hai người xa lạ nhất.
Rồi tôi yêu người mới, hạnh phúc mới
Tôi hãnh diện khoác những chiếc áo người mới mua tặng, thản nhiên hạnh phúc trước người cũ.
Tôi hãnh diện khi bước bên người mới và thấy mình đặc biệt hơn trong mắt nhiều người
Cùng dự tính cho tương lai, cùng nhìn về một hướng...
Ngày tôi ốm, ngày tôi bị bỏ rơi cũng là ngay trước mặt người cũ.
Dạo này chúng tôi thường ngồi ngay sau lưng sau nhau, nghe tiếng ghế mình rục rịch là tôi biết người cũ đang gác tay lên lưng ghế tôi, hoặc người cũ cố tình đẩy ghế dựa sát vào lưng ghế tôi.
Tôi vẫn thản nhiên đi về và ngồi làm việc chăm chú mà chẳng hề nhìn một lần đến người cũ.
Ngày đó nếu cho tôi rõ lý do
Ngày ấy nếu cho tôi một câu chia tay đúng nghĩa
Thì hôm nay đâu lạnh nhạt với nhau đến vậy. Không là bạn bè, không là đồng nghiệp thì ít nhất chúng tôi cũng không phải lướt ngang qua nhau mà chẳng hề nhìn mặt nhau.

- Chị
- ?
- Hôm nay chị rất đẹp, chị có nhận thấy điều đó không?
- Nịnh quá đó nhóc, lố rồi.
- Làm gì có, làm gì có ai thấy người mình yêu mà không đẹp đâu chị.
- Có cái miệng này, cộng cái mẹt đẹp trai, cộng một chút đểu của cưng, cả đám con gái chết cùng một lúc đó nha!
- Thôi, chị xạo quá, làm gì có ai thèm em đâu chị. Theo chị mãi mà không được đây nè.
- Đũa so không cơm lành, canh ngọt cậu ạ.
- Chị khéo lo, nhất gái hơn 2, nhì trai hơn 1, chị hơn em 3 tuổi. Đẹp nhất luôn! he he


Khi người ta muốn thứ mình có, lời nào người ta cũng phung phí tuôn ra, lời nào người ta cũng hào phóng ban tặng.
Khi người ta không cần nữa, mọi thứ chỉ như một vỡ kịch, lố bịch và chua chát.

* * *

Mỗi ngày, việc của tôi là ngồi gần người cũ để người ta nhìn thấy tôi đang làm việc nghiêm túc
Việc của tôi là cứ để người cũ nhìn tôi đang chìm trong những nỗi buồn của người mới.
Nhìn tôi bơi trong cuộc đời đầy những nước mắt và đỗ vỡ
Nhìn tôi rơi những giọt nước mắt len lén cho một người khác...

Việc ngồi gần người cũ, cũng giống như ngồi gần một cái áo cũ, nhìn cũng chẳng thèm nhìn
Việc ngồi gần người cũ cũng giống như ngồi gần một cái biển cấm, không làm gì để sai luật.
Việc đó trở thành quen, trở thành bình thường và trở thành điều nhỏ nhặt trong cuộc đời.
Người cũ, là người đã từng làm mình đau, đã từng làm mình hứa "sẽ thôi không yêu thêm lần nữa"
Người cũ, cũng là người lạ. Buồn vui, hạnh phúc hay khổ đau, người cũ đâu còn quyền hạn.

Ngồi gần người yêu cũ. Đó là việc tôi vẫn làm mỗi ngày, và tôi vẫn ổn.



                                              Em trai lên xe bông.

Ps. Tôi thích được yên tĩnh
Tôi thích được về nhà, nằm võng và đu đưa nhìn nắng ngoài sân đang nhảy nhót. Thích đi lòng vòng ngoài vườn, nhìn cây mía, cây mận hồng ở nhà, nhìn đám xoài ra chùm chùm và nhìn mấy trái sơ ri chín đỏ...
Lâu quá không về nhà.
Đánh đổi quá nhiều. Để nhận lại cho mình những bài học giá trị thật lớn về lòng người và tình người.
Tôi.Không.Bình.Thường.



2 nhận xét:

  1. Không bình thường chả sao cả. Chỉ sợ trở nên tầm thường thôi nàng ơi. Chúc mừng hạnh phúc của em trai nàng nhé.
    Mà đau ốm thế nào vậy, đến nỗi phải vào viện? Bảo trọng nghen nàng. Có thời gian thì dạo chơi cho khuây khỏa những tù túng...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hi...hình như chỉ còn có Nàng quan tâm đến ta thôi :)

      Xóa