Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2015

Tình Ca Cho Kẻ Cô Đơn






 ( Phần 2 của Góc Nhỏ. Phố Nhỏ. Và Em Ở Đó.)

Khi còn là một đứa trẻ, Cô đã nuôi cho mình rất nhiều ước mơ, những ước mơ đôi khi cũng không thực tế lắm, khi thì cô thấy mình là một ca sĩ, một diễn viên, cũng có khi là một đạo diễn, những ước mơ mà người đời thường cho là viễn vông, ảo tưởng...Cô thì không nghĩ vậy, có ước mơ, có hoài bão thì mới có thành công, nhưng thứ mà cô luôn chờ đợi nhất cho chính mình đó là Tình Yêu. Cô luôn chờ đợi một người nào đó sẽ cầm tay cô và cùng đi đến cuối cuộc đời.






Cô cũng có một tuổi trẻ đầy nông nỗi và đôi khi cô ước gì mình chưa từng ngốc ngếch đến vậy. Cô đã chối từ tất cả những điều tốt đẹp nhất để trốn chạy, trốn chạy chính mình và những cơn đau đến điên đảo của mình.
Cô tìm quên mình trong những chuyến đi xa
Cô tìm yên bình cho mình bằng những bản tình ca, từ tiếng đàn ghita thật đẹp và từ một góc phố nhỏ...ấm áp và lãng mạn.
Đình Khoa nói cô hơi mơ mộng hơn bình thường nhưng có thể thông cảm được vì cần cảm xúc cho những câu chuyện của mình.
Đình Khoa là người đàn ông mà cô rất ngưỡng mộ.
Anh là người có nụ cười rất ấm áp, cô nói cho anh nghe điều đó nhưng có vẻ như là anh không tin.
Mà cũng có thể là anh khiêm tốn vậy thôi.

Đêm . Cô ngồi trong một góc tối, lặng nghe tiếng đàn phát ra từ người đàn ông ngay trước mặt mình.
Anh lặng lẽ hát

Và trong đêm tối .. lóng lánh những ánh .. sao rơi lặng im
Nhẹ như gió êm .. môi em run run .. hơi Thu ngọt mềm ...
Rồi bao cay đắng .. với những đớn đau .. xô đi tìm nhau
Bóng em dần sâu ... núi đồi vút cao ...

Cô nhấm nháp một ly ca cao nóng, chờ đợi biết bao lâu để ngồi đây, để nghe anh da diết với tiếng đàn.

- Anh để em đợi lâu quá rồi đấy nhé!
- Ha ha...Cái gì từ từ nó mới thú vị cô gái ạ.
- Nhưng đói quá thì ăn sẽ không thấy ngon nữa.
- À... hihi, để tôi kiểm tra lại đàn rồi hát cho cô nghe nhé!
Anh nháy mắt cô.
Và tiếng đàn bắt đầu vút lên

Những lời ca trong bài Cơn Gió Thoảng êm êm ru như một đêm hè...




Cô yêu cái chốn này đến lạ. Tôi gọi nó là Góc Nhỏ. Phố Nhỏ.
Và thường thì khi Đình Khoa hỏi tôi sẽ nói thêm Và Em Ở Đó.
Đình Khoa là người chỉ mê bóng đá, thích nghe nhạc của một ca sĩ mà cô không quan tâm lắm.
Nghe có vẻ như anh là người không mấy lãng mạn, nhưng cô hiểu, cuộc sống đôi khi cũng không cần mơ mộng quá nhiều.
Có lần cô khoe cái ảnh ly trà cô uống vào một buổi chiều thì anh nhe răng
- Đắng nghét! Nhìn là thấy ớn lạnh rồi. Hi
Cô mỉm cười
Rất lâu rồi mới có một người lắng nghe những điều nho nhỏ quanh cuộc sống của cô.
Đêm nay cô muốn một mình. Và không muốn về nhà...
Cô ra khỏi quán khi tất cả khách khứa đã về hết.  Người con trai đánh đàn suốt cả đêm nói với cô
- Trả tiền chụp ảnh nha cô gái!
Rồi anh cười ha ha
Cô đi về trong một cơn gió thật lạnh...Tự hỏi mình  là mình thật sự muốn về nơi nào.
Có rất nhiều người nói với cô rằng cô là người vui vẻ, dễ gần, đáng yêu.... Nhưng con thực của cô thì ai hiểu đây!
Kể cả Đình Khoa, anh cũng chỉ là một người đứng bên lề, nhìn cô qua màn ảnh và chia sẻ những điều tốt đẹp nhất mà cô có. Liệu anh có biết rằng sâu thẳm trong con người cô là một con quái vật và có thể bùng nổ bất cứ lúc nào hay không?
Liệu rằng trong anh, cô có môt vị trí nào không? Hay chỉ là một người để trò chuyện, không phải để chờ đợi...

Đêm đó. Cô đã nhìn thấy Đình Khoa dưới ánh đèn, dường như đang tìm kiếm...Ngay lúc đó cô nghĩ rằng mình nên cứ đứng lặng yên trong góc tối.
 Và cuối cùng anh cũng rời đi....

                                                            ---o0o---






Cô đã từng một lần kể cho Đình Khoa nghe về mối tình đầu, chỉ đơn giản qua một câu thôi.
- Từ đó giờ em chỉ quen một người thôi, nhưng đã chia tay cách đây 5 năm rồi.
Chẳng có gì hơn.
Anh nói do cô không chịu mở lòng để cho mình thêm một cơ hội khác.
Cô cũng không biết là anh thật sự quan tâm cô, muốn cô tìm thấy cho mình một bến đỗ bình yên hay chỉ là nói cho vui thế thôi, chỉ là nói cho thành một câu chuyện giữa hai người.
Cô hay chọc anh
- Cứ nói chuyện với anh thế này, chắc em tương tư anh mất!
- Thì cứ...tới luôn đi em, đừng kìm nén cảm xúc của mình em ạ... Ha ha
 Cô cũng chỉ cười.

Dạo gần đây thì cô không thể kiềm chế nổi mình nữa. Ngay cả nói chuyện với Đình Khoa cô cũng thấy...không biết phải nói gì, nên đành im lặng. Chắc anh cũng hiểu điều đó nên anh cũng im lặng, dành riêng cho cô một khoảng của riêng mình.

*
Có những thứ trong cô dường như lại gãy vỡ . Cô cứ tưởng rằng mình sẽ quên , sẽ lạnh nhạt đối diện với cái phần quá khứ trong mình. Nhưng thật ra là nó chỉ ở đó, chờ đợi một ngày , sẽ hối hả trút lên cô như một trận mưa lũ. Nó trỗi dậy vào một ngày mà cô nghĩ rằng mình đã đủ yên bình để chà đạp lên nó.
Cô ước gì mình đủ mạnh mẽ, mình đủ buông xuôi để ném đá vào mặt cái gã ấy, cái gã mà cô đã chia tay cách đây 5 năm.
Ngày đó Gã chỉ im lặng làm chồng người ta mà đến ngày Gã khoác áo chú rễ mới gọi điện thoại cho cô để ...mời.
Những ngày tháng đẹp nhất hay dù đáng quên nhất đều đã bị bỏ lại. Một lời chia tay rõ ràng Gã cũng không nói, chỉ là một ngày đẹp trời Gã gọi cho cô và mời cô dự lễ kết hôn của Gã.
Cô im lặng trùm mền và một tiếng nấc cũng không có.
Mọi thứ làm cô đau, đau đến quên cả khóc, quên cả là mình từng yêu người đàn ông ấy.
Chỉ là đôi khi Gã cập nhật ảnh cưới, ảnh con gái... Cô thấy mình đau đến dại.
Cô không phải là đứa con gái cao thượng, cũng không phải là đứa dễ thứ tha cho ai đó...
Cô ước gì ngay lúc đó, gã đứng trước mặt mình, để mặc cô cào xé, để mặc cô tát hắn cho đến khi miệng gã bật ra máu.
Nhưng Gã đã không ở đó, Gã đang ở bên người đàn bà mà Gã chọn lấy làm vợ, bỏ cô lại với sự bẻ bàng, hụt hẫng.
Những tháng năm của ngày mới gặp, của những ngày Gã thức cả đêm chỉ để trò chuyện, ru cô ngủ.
Là những tháng năm Gã len lén đồng đội, len lén Sếp chạy ra khỏi cơ quan để gặp cô, nhìn cô trong cái quán nước trước cơ quan Gã.
Là những cuốn sách cô vì Gã mà tìm kiếm
Là những bức tranh cô vì Gã mà miệt mài tự tay mình Thêu tặng.
Là những lần gặp nhau ít ỏi, là những cái hôn trao nhau vội vàng, là cái ôm sau lưng da diết cho những ngày cách biệt...Là những lời thì thầm ngọt ngào cô và Gã trao nhau không chút ngượng ngùng. Là tuổi xuân, là chờ đợi, là biết bao hy vọng, biết bao sự mong mỏi.
Là biết bao niềm tin cô trao trọn cho Gã.
Để rồi Gã cưới một người không phải cô.








Mọi thứ sụp đổ và tuyệt vọng. Cô vùi mình vào chăn và ngủ li bì trong cái ngày Gã rước người đàn bà khác về làm vợ.
Cô bắt đầu hủy hoại bản thân mình. Và tự nhốt mình vào cái cuộc đời đầy lạnh giá, nhếch nhác.
Cô học cách uống rượu, hút thuốc và tìm cho mình những cuộc tình chóng vánh, để quên, để không cô đơn và để không phải chạy đi tìm Gã và đâm Gã hàng trăm nhát, nhàu nát và be bét một kiếp người.

Cô cô lập chính mình với cái thế giới ngoài kia, Cô sợ hãi mọi thứ, ngay cả tiếng một hạt mưa rơi trên mái nhà cũng làm cô thảng thốt, cô nghi ngờ mọi thứ , mọi niềm tin tan vỡ  và cô nhốt trái tim vào nỗi đau bất tận, gặm nhấm cho đến khi nó lở loét và bỏ mặc đó, đến khi nó chết khô đi và trống rỗng.

Cô chuyển đi, bỏ lại công việc mà mình vừa mới phỏng vấn được, đó là làm quản lý cho một khu nghỉ dưỡng của các Nguyên Thủ Quốc Gia.
Cô không còn tin vào bản thân mình nữa, cô quá mệt mỏi khi phải xây dựng hình tượng đẹp đẽ cho mình, phải vờ tươi cười như mình là đứa con gái hạnh phúc nhất, để đêm về chìm ngập trong khói thuốc , thức đến sáng và sợ chính bản thân mình trong gương.
Xanh xao, ốm yếu và nhàu nát.
Cô hét lên trong một đêm mưa và bỏ chạy khỏi đó như một bóng ma. Ngập ngụa và ê chề.





Ở thành phố mới, cô chọn cho mình một công việc đầy áp lực. Đi và về như một bóng ma, những buổi chiều lang thang giữa biển người mênh mông, tự hỏi mình phải làm gì, phải sống như thế nào...Có những ngày cô trang điểm thật đậm, chải mascara thật dài để không thấy mình khóc.
Khi mọi thứ qua đi, những bữa ăn một mình, tiếng tin nhắn hay cuộc gọi cũng im lìm, không ai chia sẽ, không ai bên cạnh, không bất cứ ai cho cô một bàn tay để nắm lấy, không có bất cứ cuộc chuyện trò nào để cô thấy mình tồn tại. Cô cứ tự hỏi mình là ai, mình sinh ra để làm gì và rồi một ngày, cô khóc hết nước mắt cho mối tình dài đăng đẳng của mình, cho mối tình khiến cô điên đảo và ngây dại.
Cuối cùng nước mắt cũng chịu trào ra và trái tim cô một lần nữa, thắt chặt và đau đớn. Cô tự nhủ đó là lần cuối cùng cô khóc cho Gã, cho mối tình khốn nạn của Gã.
Trái tim cô bắt đầu lành lặn và yên ngủ.




Rồi cô gặp Trần Khoa. Là người cho cô rất nhiều động lực, rất nhiều những hoài bão trong cô được kéo dậy bởi anh.
Anh là người đàn ông có rất nhiều bất hạnh, mất mát. Nhưng anh đã mạnh mẽ vượt qua, kiên cường đứng dậy để bước tiếp.
Anh là người có trái tim vô cùng ấp áp, một chút hài hước...
Cô đã ngưỡng mộ anh như một thần tượng. Không phải vì anh có vẻ ngoài đẹp trai, hay vì anh đang làm việc ở vị trí nào...Cô không quan tâm những điều đó. Cô ngưỡng mộ anh vì sự hiểu biết, vì cách anh nhìn nhận vấn đề, anh chân thành với bạn bè và cho họ những lời an ủi, những lời động viên đúng lúc, không quá chải chuốt, không quá màu mè...nhưng lại khiến người ta ấm lòng, khiến người ta phải suy nghĩ và nhìn lại chính mình.
Những cô em gái của anh thường nói anh là kẻ trăng hoa, đa tình, lãng tử...Ừ, thì cũng có thể nhưng đâu ảnh hưởng gì tới cô. Chỉ là cô cho mình một tấm gương, để tự soi mình, để soi sáng cho con đường mù mờ của mình, học theo cái cách định ra cho mình những mục tiêu, những kế hoạch và nỗ lực để hoàn thành.
Để sửa đổi mình, để mở rộng trái tim mình, để đón nhận thế giới ngoài kia...Và để tìm lại thứ tình yêu thuần khiết nhất, ngọt ngào nhất.
Cô bắt đầu thay đổi cuộc sống của mình, thay đổi chính mình và mỗi ngày cảm thấy hạnh phúc.
Cô mỗi một ngày đều cố gắng, cô cũng tham gia các chuyến từ thiện, khuyên góp, không nhiều nhưng nó giúp cô thấy mình có ích cho xã hội.
Cô bắt đầu tham gia các lớp học dạy cho người ta cách làm một người tốt.
Bắt đầu học các loại ngoại ngữ và sắp xếp cho mình những lớp cao hơn , ngắn hạn ở các nước lân cận.
Cô bắt đầu viết truyện nhiều như một cách để chia sẻ, để trải lòng mình và để tin là mình vẫn luôn có một nơi để về, để ấm áp, và để ...Bình Yên.
Một người bạn bình yên.
Trần Khoa ở đó và cho cô một bàn tay đáng tin cậy.





*

- Hân à, em thật là hạnh phúc vì có thể làm những gì mình thích, đến những nơi mà mình muốn đi...
- Nếu anh muốn, anh cũng có thể mà.
- Nhưng mà...anh bây giờ có gia đình rồi, vướn bận rồi, đâu thể nào làm gì thì làm được. Phải lo cho vợ, cho con nữa em à. Vợ anh còn trẻ nên chưa suy nghĩ tới những chuyện xa hơn...
- Đình Khoa à, có một người vợ như anh có khi cũng là một loại may mắn đấy, nếu vợ anh là một người luôn bắt anh phải như thế này, phải thành công giống ông kia, hay phải galang giống ông nọ... Thì em nghĩ còn mệt mỏi hơn rất nhiều.
Thành công hay thất bại là mình tự đặt cho mình mà thôi, nếu anh có thể mỉm cười với tất cả nghiệt ngã xung quanh mình thì có khác gì anh đã tìm thấy thiên đường ngay tại cuộc đời này. Chẳng phải con người cô gắng, nỗ lực là để mình được vui, được hạnh phúc, được an nhàn đó sao, thế thì tại sao không tự làm mình bình yên từ trong lòng trước, việc gì phải chạy khắp bên ngoài để tìm kiếm.
- Em trưởng thành hơn anh dù chúng ta bằng tuổi nhau đó.
- Anh à, em cũng là người đã từng đi qua quá khứ, đã từng đau, đã từng trốn chạy, rồi em đến chân trời mới, rồi yêu em mọi thứ xung quanh mình theo cách mới, nhưng vì quá bận rộn trong một thời gian dài để lãng quên, để nỗ lực... em nghĩ rằng mình đã bỏ qua khoảng thời gian đẹp nhất để yêu, để tựa lên vai một người nào đó, em cũng đã quên cái cách, làm sao để người ta cũng...yêu mình.
Anh thấy em có thảm không?
- Còn cái anh chàng Trần Khoa thì sao? Em không chờ đợi nữa sao?
- Người ấy có cái tên giống anh nhưng tính cách thì chẳng giống anh chút nào, nếu anh ấy cũng quan tâm đến em, cũng ngưỡng mộ những gì mà em làm hay tò mò về cuộc sống của em thì đâu có gì phải bàn cãi... Anh ấy chỉ là một người mà em chỉ có thể đứng nhìn, mệt mỏi rồi quay lưng đi... Ngay cả khóc cũng không biết mình khóc vì lý do gì hay cũng không biết phải lấy lý do gì, tư cách gì để chạy lại, để nói với anh rằng : Trần Khoa, em thích anh. Đâu có đơn giản như vậy.

Em với Trần Khoa là cả một khoảng trời....
Chỉ để gió cuốn đi mà thôi.






                                                       ---o0o----


Đình Khoa thì bận rộn với cuộc sống của riêng anh, cô tiếp tục bước tiếp cuộc sống của riêng mình, cô và anh đã không còn trò chuyện như trước vì cả hai hiểu rằng, chẳng có thứ tình bạn nào từ hai người khác giới, và cô cũng nhận ra rằng, thà là cứ lơ lửng thế, là anh em, là người để đôi khi trời lãng đãng mây sẽ nhớ về...là đủ rồi.
Cuộc sống chẳng cho miễn phí ai bất cứ gì cả, mà cũng chẳng tự nhiên cho ai điều gì , chỉ là có mơ ước có đánh đổi, có trả giá thì có thành công. Chỉ là ...mình phải thay đổi, thay đổi từ trong suy nghĩ của mình....

Trong khi cô lang thang với những câu chuyện của riêng mình, đã nuôi đủ cho mình một hy vọng để bắt đầu, đã sẵn sang để yêu một người, thì chẳng may người ấy chỉ là trong tưởng tượng.

Trong khi cô đang mơ màng nghĩ về anh, về cuộc gặp gỡ nào đó thì Gã xuất hiện.
Là cái Gã người cũ của cô.

- Hân à, em khỏe không ?
Ừ ...thì anh nhớ em, nên anh thăm hỏi...

Rồi những ngày tháng yên bình của cô cứ bị xáo trộn lên bởi những cuộc điện thoại xa lạ, bất ngờ của từ một người, cái người mà đời này cô cũng chẳng muốn gặp lại.

Gã cần gì ở một người mà Gã đã từng vứt bỏ?
Vết thương trong cô đã khép lại nhưng ai dám bảo chứng rằng nó hoàn toàn không còn đau, không nhức nhối?

Cô cứ im lặng và Gã thì cứ có những đòi hỏi vô lý
Vì lý do gì cô phải đi gặp Gã. Cô vùi mình trong đống chăn, ngủ vùi như cái ngày cưới của Gã, để mặc Gã đứng chờ ở chỗ hẹn.

Bạn bè cô bảo : Quên đi Hân, cái thằng đê tiện đó không còn xứng đáng để gặp em nữa!
- Mày khùng quá Hân, tao nói mày đổi số bao nhiêu lần rồi, cái thằng khốn nạn đó nó không tha cho mày đâu, mày cắt đứt một lần luôn đi.

Cô cũng nghĩ là mình sắp điên thiệt.
Cô chán chường cái con người của ngày cũ, cô càng yêu Gã bao nhiêu ở ngày xưa thì càng xem thường cái con người mới của Gã ngày hôm nay.
Nếu Gã đã làm tổn thương cô, thì ít nhất Gã cũng phải để người con gái mà Gã chọn được hạnh phúc chứ!
Cô chưa từng thấy mình khinh miệt Gã đến cái mức ấy.
Cô mệt mỏi sau công việc, trở về nhà và bắt đầu thấy mình tê dại, cái cảm giác bất lực xâm chiếm mình  mạnh mẽ. Cô ước gì mình có thể tưới xăng lên người Gã và đốt cháy thành tro bụi.


Cô trốn mình trong căn nhà đầy tiếng đàn, cô ngân lên tha thiết cho chính mình một bản tình ca...
Tình Ca Cho Kẻ Cô Đơn.

Trong cuộc đời của mình, cô chưa từng thấy mình khốn khồ vì đàn ông đến vậy.
Chỉ là một người để yêu, yêu đến chết, tại sao cũng quá khó???


Cô lại bắt đầu tìm quên mình trong mớ bận bịu không tên, để thôi suy nghĩ, để thôi nhớ...Và để thôi mơ mộng.
Cuộc đời cô là những chuyến đi
Là những bài tình ca cô tự hát cho riêng mình
Buồn. Cũng không bao giờ dám khóc.
Cô đơn cũng chẳng bao giờ dám thể hiện
Vì sợ mình quá yếu mềm
Vì sợ mình quá lẻ loi

Và vì trong cô , đã chằng còn tình yêu cho bất cứ ai.
Chờ đợi không đáng sợ, nhưng không biết mình chờ đợi gì thì thật đáng thương.
Sẽ có nữa không một Trần Khoa đầy bản lĩnh, nuôi lại cho cô một hạt mầm mới.
Sẽ còn nữa không, một ngày anh trở lại...và nói " Anh đã về rồi..."

Anh à, chúng ta chỉ là những con người xa lạ, giao nhau ở một điểm nào đó, rồi có gặp lại không? Hay mãi chỉ là hai khoảng cách vời vợi.
Tình ca. Chỉ có em tự hát cho chính mình, hay sao?





Người còn đi mãi biết có đến chốn không gian mù xa
Một ngày thoáng qua xin trong hư vô nhớ thương nhạt nhòa
Để ta vui sống với những trái ngang dấu chôn cuộc đời ...
... Hỡi nhân tình ơi, hãy cười hãy vui ...




Miss. 



2 nhận xét:

  1. Ai trong đời cũng cầu mong đích đến là một tình yêu trọn vẹn. Mong tác giả năm mới sắp tới không còn ca bản tình ca cho kẻ cô đơn nữa nghen.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta cũng hy vọng như vậy đó. Nàng cũng vậy nhé, đừng để ta thì hát Nàng thì ngồi nghe là được.

      Xóa