Được tạo bởi Blogger.

Thứ Tư, 16 tháng 3, 2016

Nếu Có Kiếp Sau




Trên cánh đồng bạt ngàn gió
Thi thể của ba chàng trai nằm cạnh nhau
Nguyên thì tựa vào gốc cây như đang ngủ, Lam tựa vào bờ đê, Huy nằm như đang thư giãn giữa đám mạ non xanh mướt, ngay bên dưới gốc cây Nguyên ngồi.
Từng ngọn lá rì rào


Photo by Bụi Cát.



Những ký ức cũ đầy tiếng cười trên sân thượng, ba chàng trai  ba thân phận, người lặt rau, kẻ nhặt khô cá cơm, phụ giúp những ông bà lão hàng xóm tốt bụng, vừa tán gẫu như cuộc đời chẳng có gì đáng buồn phiền, lo nghĩ.
- Anh Nguyên này, nếu có kiếp sau, anh sẽ ước gì?
Nguyên nhìn bầu trời xa xăm
- Anh chỉ ước gì mình sinh ra trong một gia đình bình thường, có ba mẹ là những người bình thường, ngày ngày vui vẻ dùng cơm cùng nhau, cùng hát hò khi trăng lên, nếu được lựa chọn , anh ước gì mình cũng là người dân thật sự ở ngôi làng này, sinh ra và lớn lên ở một nơi thế này...Không phải là một vai mà anh phải diễn...
Nguyên cười, nụ cười hiếm hoi thật sự phát ra từ tận đáy lòng
- Thế còn cậu? Cậu ước gì Huy?
- Dạ. Em ước gì cũng sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng phải là hàng xóm của anh cơ. Nhất định em với anh phải là hàng xóm!
Lam gõ đầu Huy
- Đồ Ngốc! Kiếp này làm cái đuôi của người ta không đủ hả thằng nhóc, phiền chết được! Sao hai người không hỏi ước mơ của tôi?
Nguyên và Huy nhìn nhau, bật cười.
- Ừ nhỉ, vậy anh ước gì, anh Lam?
Lam ngẩn ngơ nhìn trời
- Tôi ước gì kiếp sau mình làm con gái, làm hàng xóm của hai cậu, cho hai cậu tranh giành chơi!
Nhận thấy cái nhìn bất thường của huynh đệ Nguyên và Huy, Lam phá ra cười.
- Tôi chỉ nói thế thôi...ha ha
Lam đứng dậy, ném lon nước ngọt về phía xa
- Biết đâu được, kiếp sau tôi sẽ là một mỹ nhân đấy nhé!

* Vì chiến tranh, ba chàng trai , ba biệt đội, được huấn luyện trong môi trường khốc liệt nhất, họ được nhốt vào một cái lồng gồm 18 người, giết tất cả hay chết là việc họ phải làm mỗi ngày. Để được tổ quốc lựa chọn, để được sống sót và thực thi nhiệm vụ cuối cùng thì họ phải đạp lên những đồng đội khác để bước vào hàng ngũ "đội quân tinh nhuệ". Chỉ biết tuân theo mệnh lệnh. Cho dù tổ quốc bảo chết, họ cũng sẵn sàng chết. Những năm tháng được cài làm gián điệp ở xứ người, họ gặp nhau, đuổi giết nhau, bảo vệ nhau và ...

Trên cánh đồng bạt ngàn gió, họ mang theo ước mơ về một cuộc sống như người bình thường, cũng khao khát có một gia đình, khao khát có một tình yêu...


Photo by Bụi Cát.


                                                              ***

Chuông cửa reo lên

- Chào anh, tôi nghe nói ở đây cho mượn truyện ạ?
Nguyên nhìn cô gái trước mặt mình, một chút ngạc nhiên vì anh thường chỉ cho bạn bè hay người quen mượn những cuốn truyện mà mình đã mua, đã đọc hoặc trao đổi cùng nhau. Cô không phải là bạn bè anh....
- À... cô muốn mượn cuốn gì?
- Tôi nghe nói anh có cuốn "Totochan bên cửa sổ".
- Tôi có, nhưng hiện bạn khác đang giữ, cô đợi bạn ấy gửi lại tôi đã nhé!
Cô mỉm cười.
- Dạ, cũng được, chào anh ạ.
Cô gái lui ra hai bước rồi quay lưng đi. Dường như đang suy nghĩ điều gì.
- Này, cô gái, tôi còn vài cuốn khác cũng rất hay, cô đem về đọc trước xem sao.
Cô ngoảnh lại
- Dạ không cần ạ. Tôi chỉ muốn cuốn Totochan thôi ạ, cảm ơn anh.
Cô lại tiếp tục bước đi. Trong áng chiều rạng rỡ, Nguyên thấy cô lặng lẽ đến sợ...

*

Chuông cửa lại reo lên

- Chào anh, tôi có đến đây một lần rồi, anh đã hứa cho tôi mượn cuốn "Totochan bên cửa sổ".
Nguyên mỉm cười.
- Tôi nhớ chứ, mời cô vào nhà đợi chút, tôi đang lỡ tí việc, nếu không phiền cô ngồi trên ghế kia, tôi chạy lên tầng trên lấy xuống cho cô .
Cô gái gật đầu.
- Dạ được ạ.
Cô gái bước vào nhà, nhưng cô không ngồi ở cái ghế Nguyên chỉ, mà cô bị thu hút bởi một góc tường. Nơi đó có treo vài bức ảnh, một bài thơ nhỏ.
Nguyên chạy xuống bếp tắt nồi canh, rồi chạy lên tầng trên. Lúc anh xuống thì cô vẫn đứng đó, vẫn mải mê với bài thơ...

Chiếc khăn quàng vướng lại trên cành khô
Cô bé loay hoay giữa bụi gai bên triền dốc
Những ngón tay thuôn dài gở từng sợi len giữa bóng chiều ảm đạm
Hiu hắt gió mùa thôi vạt tóc mây bay


Buổi chiều in dấu chân em trên bãi vắng chẳng còn ai
Chỉ chiếc bóng trang đài tựa như nàng ngư nữ
Em vẫn thế muôn đời yêu sóng vỗ
Yêu những con đường không lát đá quạnh hiu
Gót chân mềm ngơ ngác bước liêu xiêu





Lối đi - về một mình em đếm bước

Lối đi - về có những ngày mỏi mệt
Em giấu nỗi niềm theo cánh gió thiên di
Nếu có buồn xin em hãy khóc đi
Gửi theo gió về bên này anh giữ.




- Của cô đây.
Cô quay lại, bối rối.
- Dạ vâng ạ.... Bài thơ này....của anh à?
Nguyên gật đầu, nhìn cô, đợi xem cô có hỏi gì khác không nhưng cô im lặng. Cô đưa tay đón lấy cuốn sách.
- Tôi sẽ trả lại anh ngay khi đọc xong nhé!
- Được. Cô cứ thoải mái, bất cứ cuốn nào cô thích mà tôi có, tôi sẽ dành lại cho cô đọc trước.
Cô gật đầu
- Cảm ơn anh ạ. Tôi về nhé.
Nguyên đưa cô ra cửa. lại đứng nhìn cô đi thật xa.
Anh ước gì mình có cách gì đó để cô nán lại thêm chút nữa, nhưng hình như chẳng có gì có thể khiến cô quan tâm hay thay đổi. Vẫn cái kiểu lạnh nhạt, vẫn cái kiểu thờ ơ...
Anh hiểu. Vì anh biết mình chẳng là ai cả, trong mắt của cô.

*

Chuông cửa lại reo vào một buổi sáng đầy Nắng

- Chào anh, tôi là người đã mượn anh cuốn "Totochan bên cửa sổ".
Nguyên mỉm cười, gật đầu.
- Tôi nhớ rất rõ.
Cô đỏ mặt, bối rối.
Nguyên lại cười.
-  Tôi chỉ mới...dưới 30. Một cô gái như cô cũng không dễ dàng quên.
Cô bối rối gật đầu.
Cô lấy trong balo ra cuốn sách đã mượn, đưa trước mặt anh.
Nguyên nhìn cô, nhưng cô nhìn xuống cằm anh. Nguyên đưa tay đỡ lấy.
- Cô có muốn vào nhà không?
Cô gái im lặng khoảng 5s rồi lắc đầu.
- Không sao.
- Chào anh ạ, tôi phải đi rồi.
Cô quay lưng và như mọi lần , chẳng nhìn lại.
- Lam nè. Sao em không hỏi tôi về người trong bức ảnh?
Cô gái đứng lại. Nhưng cô vẫn quay lưng về phía Nguyên
Có vẻ như trước khi nói ra câu trả lời cô phải lấy hết dũng khí của mình
- Tôi biết cô gái ấy !
Rồi cô bỏ chạy.


Photo by Miss.



                                                     ***


Buổi chiều ở đồi gió , Lam ngồi tựa đầu lên vai Huy, nghe Huy kể về một chàng trai si tình.
" Em biết không, anh ấy yêu cô gái dù cô ấy đã yêu một người khác, đã thuộc về người khác, từ năm này sang năm nọ..."
- Sao anh ấy không chịu nói ra anh nhỉ?
- Vì cô không biết đến sự tồn tại của anh, và vì trong lòng cô khi đó chỉ yêu duy nhất và tha thiết một người.
- Thật ngưỡng mộ, không được biết đến, không được đáp trả...anh ấy quả thật là có trái tim rất rộng lớn.
Huy gật đầu, kéo cô sát lại gần hơn, hôn lên trán cô
- Có một người con trai như vậy bên cạnh, em thích không? chắc chắn là em sẽ hạnh phúc.
Lam ngồi thẳng dậy, kéo hai bờ má của Huy
- Anh ngốc quá, có anh là em mãn nguyện rồi. Đồng ý yêu anh là lựa chọn sáng suốt nhất trong đời em.
Huy nhìn ra phía xa...
- Anh biết có một chỗ cho mượn truyện, không nhiều lắm, nhưng miễn phí đấy!
Lam hào hứng
- Sao có người tốt bụng dữ? Thiệt không anh?
Huy gật đầu, mỉm cười
- Trên đời còn nhiều người tốt lắm...người cho thuê truyện anh nghe nói có cuốn "Tocochan bên cửa sổ " mà em thích đấy!
- Ôi, thích thật!
- Ừ, khi nào đó em tới mượn nhé, ông chủ đó anh nghe nói từ nước ngoài về, tư tưởng phóng khoáng, nhiệt tình.
- Anh phải chở em đi chứ!
Huy mỉm cười
- Nếu có...cơ hội.

Lam nhớ về những ngày đã cũ.
 Huy đi rồi, trong Lam như trống hoác. Tâm hồn Lam như bị rút cạn.
Chiều nay cô đặt trên mộ Huy bó hoa Thạch Thảo tím. Loài hoa mà Huy thích.
Huy ạ...cả cuộc đời mình, em chưa từng hối hận vì yêu anh lâu đến vậy... yêu anh nhiều đến vậy... Dù ở đâu, anh hãy luôn tin rằng em vẫn luôn hạnh phúc nhé. Những ký ức về anh đẹp đến mức nó đủ sưởi ấm cho tim em suốt cả quãng đời còn lại.
Lam lấy cái khăn trong balo , khoác lên mình và ra về khi mặt trời sắp tắt hẳn.
Từng cơn gió lướt qua, có lạnh, có buốt...Nhưng Lam biết rằng chỉ cần mình thấy ấp ám là đủ đầy.

Nguyên đứng từ xa, nhìn Lam từ từ rời khỏi nơi Huy đang nằm từ sâu trong lòng đất.
Nguyên cũng đặt trên mộ Huy bó hoa Thạch Thảo tím, loài hoa mà cả Huy và Lam đều thích. Nó là loài hoa chứng giám cho tình yêu đẹp của hai người.

*

- Anh à, cô gái này là ai thế?
Nguyên nhìn tấm ảnh trên tay Huy
- Tuần trước anh lên đồi chụp cảnh, tình cờ chụp được đấy.
- A, xinh nhỉ?
Nguyên mỉm cười.


- Anh à, hôm nay em lên trường gặp được cô gái anh chụp đấy! Xinh hơn cả trong ảnh.
- Cô ấy học chung trường em à?
Nguyên hỏi dò
- Còn học chung khoa luôn nhé! Em xin được số điện thoại luôn rồi. Thích thật!
Nhìn vẻ mặt háo hức của Huy, Nguyên chỉ biết im lặng
- Ừ.
- Cuối cùng em cũng tìm thấy định mệnh của em. Anh hai mau mau chuẩn bị chúc mừng em đó nghe.
- Ừ... cố gắng mà trân trọng.
Huy kể cho anh nghe mọi thứ về Lam, về những cảm xúc đầu tiên cả hai dành cho nhau, từng cái nắm tay, từng cái hôn...
Và một ngày anh biết mình cần phải ra đi.
Tình yêu trong Huy lớn dần thì tình yêu thầm lặng trong anh cũng không chịu mất đi. Nó mạnh mẽ ở yên đó và đau đớn.
Khi Huy ra đi, điều duy nhất Huy để lại là mong muốn anh trai hãy về nước.
Thì ra từ lâu em trai anh biết rõ là anh yêu Lam như thế nào.
Tấm ảnh Huy nhìn thấy nhiều năm trước không phải là duy nhất, và cũng không phải là lần đầu.







Chuông cửa lại reo

Nguyên bừng tỉnh.
Hãy yên nghỉ, em trai à.

- Chào anh, tôi là...Lam. Tôi không đến đây để mượn sách.
Nguyên nhìn Lam. Gật đầu.
- Lam muốn uống trà không?
- Dạ không ạ.
Lam vẫn đứng yên trước cửa không nhúc nhích, không hề có ý định bước vào nhà.
Nguyên bắt đầu cảm thấy bối rối.
- Xin lỗi anh... tôi không biết tại sao mình lại chạy đến đây, tôi...xin phép về ạ.
Lam quay lưng và bắt đầu bỏ chạy. Nhưng...
- Đừng lẩn tránh nữa Lam.
Nguyên giữ tay Lam lại vì anh biết rằng có thể đây là lần cuối cùng cô tìm đến anh. Anh biết rằng Huy là khoảng cách lớn nhất mà Lam phải vượt qua, anh biết rằng cô rất khó để chấp nhận, Huy ra đi 4 năm rồi, Lam mới chịu tìm đến mượn sách, anh chỉ biết ngồi đợi, lang thang phía sau cô, chụp những bức ảnh toàn sau lưng, làm đầy bức tường nhà mình. Đợi Lam tự chấp nhận sự thật rằng Huy đã ra đi mãi mãi.
Nếu anh là ai đó khác, không phải là anh trai của Huy thì có lẽ mọi thứ đã dễ dàng hơn.
- Nguyên à...Chưa bao giờ em thấy mình có lỗi với Huy như bây giờ.
- Em đã yêu Huy và anh biết Huy đã hạnh phúc cho đến hơi thở cuối cùng. Huy thật ra muốn em được hạnh phúc hơn ai hết...
- Nguyên à...Anh chưa biết chuyện này.
- Chuyện gì vậy Lam?
Lam lấy ra một tấm ảnh từ trong balo
Đó là một tấm ảnh...của Nguyên, khi anh còn là sinh viên.
- Khi còn học cấp III , nhà trường cho đi tham quan một số trường đại học để học sinh có định hướng riêng là mình muốn học tại trường nào, tấm ảnh này là ...em chụp anh khi đó. Em quyết định thi vào cùng trường anh,  khi em thật sự là sinh viên của trường, em đã tìm anh khắp nơi nhưng chắc khi đó anh đã tốt nghiệp...Rồi em gặp Huy.
Nguyên cầm lấy tấm ảnh. Thấy mình như chẳng còn chút sức lực
- Em đã nhận ra anh ngay hôm tới đầu tiên?
Lam gật đầu, những giọt nước mắt bắt đầu chực rơi xuống
Anh đưa tay lau nước mắt của Lam
- Ngoan, đừng khóc... Anh đã ở đây.
Lam khóc nấc lên.
- Anh không biết là Huy và anh giống nhau đến mức nào đâu...Em không muốn nghĩ rằng Huy chính là hình bóng của anh. Em đã thật sự yêu Huy vì Huy là chính anh ấy.
Nguyên đưa tay ôm lấy Lam, anh siết thật chặt như sợ Lam một lần nữa biến mất khỏi anh.
Định mệnh...lại một lần nữa quay về với anh. Nếu hôm nay Lam không đến thì chắc chắn anh cũng sẽ đi tìm.
Anh và Lam không chỉ là kiếp này, mà nếu có kiếp sau chắc chắn anh sẽ lại tìm thấy ....



Miss.

Photo by Chấm
Model :  Miss
Thơ : Anh Trịnh.










6 nhận xét:

  1. Đọc xong câu chuyện này không biết sao lại nhớ về tuổi thơ. Thấy bình yên quá Miss.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nắng cũng còn đang ở caí tuổi của tuổi thơ mà... he he

      Xóa
  2. Truyện hay, nhẹ nhàng, lãng mạn, có hậu. Ba nhân vật đều dễ thương, đáng yêu. Lần nữa phục khả năng sáng tác của nàng, ý tưởng thật là phong phú! Về khoản sáng tác thì ta chịu, ta thì chỉ biết thưởng thức thôi. hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mỗi lần Nhận được lời khen là mỗi lần thấy hổ thẹn gê, vì biết mình chẳng viết hay hơn ai cả. Có một số độc giả góp ý rất nhiều vì truyện ta không được chặt chẽ và...nhiều thứ khác nữa. Cảm ơn NÀNG động viên ta và ở đây chia sẻ cùng ta.
      An yên Nàng nhé
      ps. Truyện này là ta xem phim ẨN THÂN của Hàn mà sinh ra ý tưởng, phim nói về 3 chàng trai đó, ta k muốn nhìn thấy họ chết thảm như vậy nên viết tiếp cho họ 1 kiếp khác, bớt giông gió và bình yên hơn.
      hihi

      Xóa
    2. Nàng bảo nàng có 1 số độc giả góp ý, nghĩa là những tác phẩm của nàng đã dc xuất bản hả Miss? Mếu đúng vậy thì ta chúc mừng nàng nha.

      Còn về việc người ta góp ý gì thì nàng cứ ghi nhận, song nàng hãy xét lại xem ý kiến nào là hợp lý vì 9 người 10 ý mà, mình đâu thể làm vừa lòng hết thiên hạ dc. Ta chúc mừng nàng có dc những độc giả của mình nhé Miss! Chắc nàng vui lắm phải ko?

      Xóa
    3. Hi, ta chưa có truyện nào xuất bản đâu Nàng ơi, chỉ là có một người bạn lập cho ta cái Fanpage, rồi ta up bài lên đó nên cũng có một số người biết đến thôi. Hi hi
      Có nhiều người quen cũng góp ý , đều là có ý tốt cả, ta cũng cố gắng để hoàn thiện hơn nữa những tác phẩm mới.An yên nhe
      Nàng xinh thật đấy. :)

      Xóa