LẠC MẤT
- Vợ ơi. Anh về rồi !
Ngay sau tiếng chào là nửa cái giường bên cạnh tự nhiên lún xuống , một bàn tay lành lạnh choàng qua bụng Linh, tiếp theo là cái hôn lên má ngọt ngào. Theo thường lệ thì cô sẽ quay lại ôm anh nhưng lúc này cô giả vờ là mình đang ngủ say. Đã nhiều ngày nay cô luôn muốn tránh né anh, vì cô không muốn nghe những điều anh sắp nói và sẽ nói. Cô luôn sợ điều đó.
Anh im lặng kéo chăn lên ngang ngực cô, xong từ từ vào phòng tắm.
Lát sau anh ra, nhẹ nhàng chui vào chăn, cũng nhẹ nhàng anh nâng đầu cô lên và luồng tay xuống dưới.
Cô đã từng rất hạnh phúc vì những điều ngọt ngào anh làm cho cô nhưng bây giờ cô lại không muốn thản nhiên nằm trong lòng anh, vờ như không biết gì nữa. Cô sợ rằng ngay khi cô mở mắt nhìn anh, anh sẽ nói với cô điều làm cô đau đớn nhất.
Ly hôn!
*
Sáng nay trời lạnh hơn mọi ngày, cô đi bộ về hướng công ty một đoạn khá dài vì muốn hoạt động một chút cũng xem như hít hà chút khí trời.
Cô vẫn nhớ sáng nay, khi anh vội vã ra xe và đi làm trước, cô mới ngồi dậy và bắt đầu một ngày của mình. Nhìn bữa sáng trên bàn. Cô không cảm thấy vui, chỉ muốn hỏi.
Bao lâu nữa thì không còn những bữa sáng như thế này?
- Linh?
Cắt ngang dòng suy nghĩ của cô là một người con trai rất quen thuộc... Bao nhiêu lâu rồi không gặp anh nhỉ?
- Anh về khi nào vậy?
- Hôm qua. Không ngờ vừa mới về là gặp em đầu tiên !
Cô mỉm cười, tránh ánh nhìn của Duy. Năm năm rồi, anh chẳng thay đổi gì cả, nếu có thì chỉ là ...đẹp trai hơn xưa.
- Em tưởng anh lập nghiệp bên đó luôn?
- Hi, công ty gửi anh đi thì công ty lại nhận anh về. Với lại...Anh cũng muốn gặp ...em!
Cô vờ như không nghe thấy anh nói gì, lặng lẽ đi bên cạnh.
- Em...hạnh phúc không?
Cô gật đầu, liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình. Và..giấu một tiếng thở dài.
- Nguyên thật may mắn....Nếu khi nào thấy không ổn, em ...gọi anh nhé. Anh sẽ " đưa em đi khóc" !
Cô mỉm cười.
- Cảm ơn anh.
Đến thang máy , Duy đi thang dành cho lãnh đạo cấp cao, cô bước về thang bên cạnh. Thật sự cảm thấy vui vì những thành công mà anh gặt hái được. Một người đàn ông tốt như anh, chắc chắn là anh sẽ được hạnh phúc. Nếu không, cô sẽ thấy mình có lỗi nhiều lắm.
Cô và anh quen biết nhau từ hồi đại học, ra trường thì anh nói yêu cô, cô cũng đồng ý, những tháng năm bên anh chất đầy kỉ niệm...Cô đã từng nghĩ rằng cả đời mình sẽ chẳng yêu ai nữa, sẽ chẳng lấy ai ngoài anh ra. Vậy mà...Chính cô lại là người thay đổi.
Cho đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao mình lại lấy Nguyên, cũng không hiểu tại sao mình lại phản bội Duy để chạy theo một người đàn ông như là ảo ảnh.
Cô gặp Nguyên đúng một lần.
Hầu hết thời gian cô và anh trò chuyện là qua mạng. Toàn bộ những gì cô biết về anh là qua mạng. Cô biết anh có một người em gái, không phải ruột thịt nhưng theo những lời anh kể hoặc trong những câu chuyện của hai người thì cô đã từng nghĩ có lẽ là anh yêu cô gái ấy. Một cách lặng lẽ.
Anh và cô ấy là một sự gắn kết kỳ lạ mà cô không thể nào hiểu được.
Rồi anh hẹn gặp cô, đúng một lần.
Anh cũng không khác là mấy so với tấm ảnh mà em gái anh đã gửi .
Cô không biết là mình phải giải thích tại sao nhưng những câu chữ cô và anh gửi cho nhau, những lá mail cứ đúng hẹn lại đến lại làm trái tim cô lay động. Cô biết lấy ra hai chữ " Định mệnh" để giải thích cho sự phản bội của cô là không đúng nhưng mà...cô đã chia tay Duy để nhận lời làm vợ anh sau bốn năm trò chuyện qua thế giới mạng và một lần gặp gỡ.
Cô em gái của anh cũng không phản ứng gì, chỉ là hôm đám cưới cô ấy có vẻ rất chân thành chúc phúc cho cô và anh.
Cô không biết mình phải tin vào điều gì, cũng không biết là mình nên không tin vào điều gì.
Từ khi kết hôn, anh ít đi công tác hơn nhưng cũng ít dành thời gian cho cô.
Bước từ thế giới mạng ra thế giới đời thật cũng không khác là bao. Chỉ là đêm đêm cô gối lên tay anh, hít hà hơi ấm từ lồng ngực anh , hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
Đôi khi cô tự hỏi, điều mà cô đang có là mơ chăng? Nếu mơ cũng xin mãi mãi đừng tỉnh dậy, vì thật sự có anh bên cạnh đã là thói quen không thể thiếu.
Nhưng mà....
* * *
- Vợ ơi, em ngủ chưa?
Tiếng Nguyên ngay sát bên cạnh.
- Dạ chưa...
Anh hôn lên trán cô trước khi nằm xuống bên cạnh.
- Dạo này em không khoẻ hả?
Cô xoay người lại, ôm lấy anh.
- Mình có con được không anh?
- Ùm...được chứ!
Tiếng chuông điện thoại.
Anh nhìn màn hình, xong nhìn cô.
- Tụi mình nói chuyện này sau nhé. Yêu em.
Anh hôn lên trán cô trước khi ra ngoài.
Cô nén một tiếng thở dài. Kéo chăn lên kín đầu và bắt đầu...khóc.
Cho đến giờ cô vẫn cứ không hiểu tại sao anh lại cưới cô?
Anh rõ ràng còn rất quan tâm đến người ấy, vẫn giành cho người ấy rất nhiều thời gian...Nhiều hơn cả cô...
Là vì cô là cái bình phong, hay là vì lý do khác?
Thế tại sao anh vẫn ngọt ngào với cô? Sao anh không đến với người ấy?
Cô giả vờ như không biết những cuộc hẹn hò của anh và anh thì cứ giả vờ như đang yêu thương cô ?
Cô cứ nghĩ mãi, cho đến anh quay lại giường, vẫn ôm cô như mọi khi và chìm vào giấc ngủ đầy mệt nhọc.
Cô lặng lẽ ngồi dậy và chuẩn bị cho mình một tương lai mù mịt.
ĐƠN LY HÔN
Cô để trên bàn ăn và đi làm trước.
- Linh? Đi nhờ xe không?
Cô nhìn Duy bên dưới lề đường. Gật đầu
- Nguyên có thường đưa em đi làm không?
- Em tự đi vì không tiện đường lắm.
Duy nhìn cô đầy lo lắng
- Sắc mặt em sao thế? Đêm qua khóc cả đêm đấy à?
Cô lắc đầu.
- Tại em uống sữa trước khi ngủ...
Duy cười
- Có hả? Em không cần giấu mà, cũng không trách được , mạng và đời thực nó khác nhau lắm em à.
Linh chẳng biết nói gì nên giữ im lặng.
- Hay là...em về với anh, được không?
Cô nhìn màn trời qua cửa kính
- Mọi thứ đã khác lắm rồi. Cảm ơn anh đã cho đi nhờ.
Linh xuống xe và đi về phía thang máy. Duy nhìn theo, trong lòng đau mà không biết phải diễn tả thế nào.
Yêu nhau suốt bao nhiêu năm, cứ tưởng chẳng thể nào chia lìa. Vậy mà...
- Linh à, anh còn yêu em rất nhiều.Nếu được, chúng ta sẽ làm lại từ đầu.
Cô đứng lại một giây, rồi đi thẳng.
Anh vì tình yêu với cô, vì tương lai của cả hai mà cố gắng, mà vun đắp... Đến cuối cùng cô cũng rời xa anh, một lời níu kéo anh cũng chưa kịp nói.
Ngày cô mặc áo cưới, anh ở bên kia bầu trời chỉ biết câm lặng, cũng không thể dối lòng mà chúc phúc.
Than hay trách? Ông Trời cũng chẳng thể trả lời.
Nhìn cô gầy, hanh hao anh thấy ân hận vì đã không giữ cô lại. Anh cứ cho rằng tôn trọng ý kiến , lựa chọn của cô , là để cô hạnh phúc. Yêu một người chỉ cần nhìn người ấy hạnh phúc là đủ.
Nhưng nếu hôm nay cô không hạnh phúc thì anh biết đau bao nhiêu cho vừa đây?
Phong Linh ạ. Có thứ chuông nào có thể làm anh thức tỉnh, thoát khỏi cái u mê này không?
Hay chỉ là tiếng chuông gió , trong veo , nhẹ nhàng đưa anh về những ngày đã cũ...
...VÀ TÌM THẤY
- Vợ ơi...Em ở đâu?
Tin nhắn của Nguyên.
Cô im lặng. Trước mặt cô là biển. Bao nhiêu lần cô nói là thích biển, từ những ngày gặp anh trên mạng. Nhưng khi đã là vợ, là chồng dường như cô chưa từng nhắc lại. Dường như mọi thứ đã trở nên lạ lẫm hơn rất nhiều.
Có vẻ như khi người ta không biết nhiều về nhau sẽ thường dễ chia sẻ hơn, lắng nghe hơn.
Như cuộc sống bây giờ, cô rụt rè cảm nhận sự ngọt ngào nơi anh, rụt rè cảm nhận hạnh phúc anh mang lại... Cũng không dám đòi hỏi gì hay bày tỏ là mình muốn gì...
Cô và anh, ngay cả một lần giận nhau cũng không có, không như trước đây từng tranh luận với nhau nhiều điều, cũng từng có hiểu lầm...
Dường như những câu chuyện đã quá nhiều...
Chiều hôm đó cô đi làm về, lá đơn đã được ký.
Cô bần thần ngồi trước cửa sổ rất lâu.
Cho đến khi trời tối hẳn thì cô thu xếp vali, giấu kín lá đơn dưới đáy và chạy đến nơi này. Một lời cũng không nhắn lại.
Mà cũng chưa hẳn anh quan tâm.
Không có cô thì anh vẫn có những cuộc hẹn hò của riêng mình.
Những cuộc điện thoại anh không phải đi ra ngoài.
- Anh còn tưởng là mình nhầm, em tới đây khi nào thế?
- Duy?
Trả lời cho sự ngạc nhiên của cô Duy chỉ mỉm cười.
- Hồi đó mỗi khi buồn em thường chạy đến nơi này...Những đêm rằm, mặt trăng ngay sát mặt, tụi mình cũng nằm trên ngọn đồi này, nói về chuyện ngày mai...
- Chúng ta đã từng rất hạnh phúc...
Duy hít một hơi đầy căng lồng ngực.
- Ít ra anh vẫn hạnh phúc vì đây là nơi duy nhất mà Nguyên không biết.
Linh mỉm cười.
Chỉ là Nguyên chưa đến chứ không phải là không biết. Tất cả những thứ về cô Nguyên đều biết cả, vì ngày đó cô đã từng chia sẻ rất nhiều, kể rất nhiều. Kể cả những chuyện liên quan đến Duy. Có ngờ được rằng ngày nào đó cô và Duy lại đang nhắc về một người đàn ông khác, người đàn ông chẳng biết từ hành tinh nào, nhảy bổ xuống và làm lu mờ đi người đàn ông xuất sắc như Duy. Người đàn ông đã từng rất quan trọng trong tim cô.
- Ai cũng cần phải có những phút ngoài vợ ngoài chồng hết Duy ạ.
- Đúng vậy, có những khoảng trời riêng... Đã đến đây rồi thì anh dẫn em đi ăn nhé, quán cũ được không?
- Cơm Âm Phủ à?
Cô bật cười. Nhớ hồi đó ngày nào tan làm cũng đòi cùng anh đi ăn ở cái quán đông ơi là đông rồi mới chịu về. Đợi thì lâu mà vẫn không thấy nổi nóng vì quá ngon.
Ngày nghỉ nào cô và Duy cũng rủ nhau nấu lẩu, đến nỗi sắm luôn một cái nồi và cái bếp gas mini chuyên để ăn lẩu. Duy còn than đi với cô riết mà anh tăng những 15 kí lô vì ăn quá nhiều.
Ngồi trên xe Duy, mọi ký ức cũ tua về như thác đổ.
Hồi đó anh chỉ có xe máy thôi, nhưng mà chưa khi nào cô cảm thấy mình thua thiệt gì cả, tình yêu mà cô dành cho anh che lấp hết tất cả những thứ tầm thường khác.
Còn nhớ lần đầu rủ anh đi coi phim rạp, anh bảo vì chìu ý cô nên anh đi chứ anh ghét coi phim, vô chắc cũng ngủ thôi. Vậy mà đến khi vào anh lại là người cười to nhất rạp! Cô còn nhớ đó là một phim nói về Thần Chết.
Bây giờ anh mua nhà, mua xe...thì cô đã là vợ của người khác. Cái người mà dù trời có sụp đi nữa Duy cũng chẳng thể tin được.
Cô nhìn anh bên kia ghế lái
"Duy à...Em nợ anh một lời xin lỗi."
*
Cô trở về khách sạn khi trời đã tắt hẳn nắng.
Cô cũng không màn đến chuyện mở đèn. Vứt đồ ở một góc rồi leo lên giường.
Cô đã cố gắng níu kéo trong vô vọng.
Đơn anh cũng ký, cô biến mất anh cũng chẳng lo lắng.
Trái tim cô đau nhức đến dại.
- Vợ ơi...
Cô giật mình.
- Nguyên?
Khi quen dần với bóng tối, cô thấy anh đứng đó, ngay hướng cửa sổ.
Cô ngồi dậy. Thấy hai tay anh dang ra, cô xuống giường rồi bước tới trong vô thức.
- Anh ốm à? Người anh nóng quá.
Anh lắc đầu.
- Chỉ nhớ em thôi.
Anh hôn lên trán cô rồi kéo cô vào lòng.
- Em xem lại đơn chưa?
- Rồi!
- Phía sau ấy?
- Phía sau?
Anh cười.
- Ngốc thật đấy ! Anh bận rộn sắp xếp công việc để đưa em đi biển như đã hứa, chưa kịp đi thì đã tự đi rồi. Người gì mà lỳ dễ sợ.
- Sao anh biết em ở đây?
Anh cười hì hì
- Em quên là mình dùng điện thoại cặp à? GPS đấy!
Cô nép sâu vào lòng anh. Và...khóc!
- Này, đừng có dùng áo anh mà lau nước mắt nước mũi nhé! Mít ướt quá nè trời. Trẻ con thế này mà đòi làm mẹ người ta rồi.
- Nguyên ...
- Hả?
- Sao anh lại chọn em?
- Chọn gì mà chọn, yêu thì mới cưới chứ! Ngốc.
- Thế sao anh lại yêu em?
- Nè bà vợ của tôi ơi, bà tính cho người ốm đứng suốt thế này à? Cho nằm trên giường rồi nói tiếp được không?
- Ý đồ!
Ngay khi câu nói đó phát ra, Nguyên đã bật cười ha ha khoái chí.
Anh chẳng cần làm gì cả đã làm cô yêu đến điên đảo. Huống gì anh đã cho cô quá nhiều ngọt ngào, hạnh phúc.
Nguyên ạ.Chỉ cần có cạnh bên cạnh, với em mọi thứ đã đong đầy.
* Phía sau tờ ly hôn
Nè, bà vợ. Đừng có đùa anh nữa. Anh ký cho vui thế vì em từng khen chữ ký anh đẹp còn gì, xem như ký tặng nhé, không cần biết đây là tờ ly hôn hay bán thân, bán nhà, anh đều bán tất cho em luôn. Hi hi
Anh biết dạo gần đây anh không quan tâm em nhiều đã khiến em buồn. Nhưng em gái muốn nhờ anh sắp xếp dùm một cuộc hôn nhân bí mật cho cô ấy với người yêu, nên anh chưa kể em nghe được. Xong việc này cô ấy sẽ giúp anh trông coi công ty để vợ chồng mình có cơ hội đi du lịch cùng nhau. Từ hồi quen em tới giờ cứ ấm ức không biết cái ngọn đồi em từng hẹn hò là ở đâu, cái quán nem nướng hay ăn là chỗ nào? Hic! Cưới nhau mấy năm rồi giờ nói mấy lời nghe sến súa quá nhưng mà không nói không được.
Vợ ơi...Anh yêu em, nhiều thiệt nhiều.
Không vì điều gì cả, đơn giản là anh thấy rằng nếu bỏ lỡ một người con gái là em thì anh sẽ thấy hối hận lắm.
Cưới về rồi, công việc thì bề bộn, sắp xếp hơi lâu nên để em đợi một mình và thường ăn cơm một mình. Xin lỗi em nhé vợ.
Còn nữa, anh tính sắp xếp xong mới cưới nhưng sợ người ta nhanh chân hơn nên chạy tới trước. Cưới xong cho chắc ăn! he he
Mà nè, hôm nay thấy cái này vừa buồn cười mà cũng buồn thiệt nhé!
Chồng em mà em không tin tưởng gì cả.
Đã thế, anh bắt ở lại bên anh cả đời, xem như trừng phạt.
Yêu em.
Miss.
* Tự tặng bản thân. Xem như quà sớm :)
Photo by Miss.
Mod. Melpo
Haiz!!! Đọc 1 mạch từ đầu tới cuối, đầu óc cứ quay mòng mòng. Bi giờ ta có xíu ý kiến trên tinh thần góp ý chia sẻ, nàng có OK ko?
Trả lờiXóaTruyện này xoay quanh 3 nhân vật với kiểu tình yêu vô cùng khó hiểu, khiến ta phải nghĩ rằng họ chả hiểu dc cái giá trị đích thực của tình yêu. Hay nói cách khác họ ko biết yêu là như thế nào, cứ đâm đầu vào nhau trước đã rồi thì...hên xui.
Về nv Linh, cái cô nàng này làm ta có cảm tưởng đầu óc cô ta có vấn đề. Thậm chí chỉ mới gặp Nguyên đúng 1 lần mà dám bỏ người yêu lâu năm đề gật đầu lấy Nguyên. Cô ta lấy Nguyên mà cũng ko biết vì lý do gì? Ôi trời! Chuyên hôn nhân quan trọng cả đời mà làm như chuyện chơi qua đường, chẳng cần tìm hiểu, chẳng cân cân nhắc, dễ dãi đến thế thì làm gì tìm ra hạnh phúc đúng nghĩa. Linh nhận dc cái kết có hậu chẳng qua là do tác giả sắp đặt như thế, chứ ngoài đời thực, kiểu con gái như Linh, đàn ông tử tế chạy mất dép.
Ko hề có những thang bậc cảm xúc trong con người Linh. Có vẻ như cô nàng ko hề biết yêu, ko biết đau khổ, cũng ko biết hạnh phúc là gì. Linh là cả 1 sự trống rỗng vô hồn, nhàn nhạt, vô vị.
Còn xét về nv Duy. Thiệt tình ta khen cho cái anh chàng này đấy! Bị bồ đá ko thương tiếc vậy mà khi gặp Linh, anh ta tự trách: “Nhìn cô gầy, hanh hao anh thấy ân hận vì đã không giữ cô lại”. Trời ạ! Giữ sao cho dc, người ta đá mình để theo người khác mà giữ cái nổi gì. Chả biết anh ta có bị ngu ko nữa? Chưa kể là sau khi đã thành đạt nhất định, Duy vẫn chung tình 1 cách khó hiểu, nếu tả anh ta xấu như Chí Phèo thì còn OK dc, đàng này đẹp trai, thành đạt, mà lại sẵn sàng hứng lấy cái cô nàng đá mình nếu cô ta bị chồng đá.
Chả biết ta có lạc hậu ko nhưng ta nghĩ đàn ông thời nào vậy, xưa nay gì cũng vậy, họ có thể cua xả láng mấy cô nàng dễ dãi, nói 1 tiếng là gật đầu liền, còn để yêu thương và nghĩ tới chuyện trăm năm thì họ phải chọn cho mình 1 người con gái biết rõ giá trị của tình yêu, của bản thân, và của cả người bạn đời. Phải có đủ thời gian tìm hiểu xem có đúng là 1 nửa của mình ko. Chứ ko phải là kiểu con gái yêu dễ dàng, hời hợt, và chả có tí chiều sâu nào.
Đó chỉ là thiển ý của ta. Ta nghĩ sao nói vậy thôi nha. Thật ra mà nói truyện này cũng có nội dung đấy, nhưng xây dựng nhận vật thì chưa có sự đầu tư, nên làm người đọc ko có thiện cảm với nv.
Cuối tuần rảnh rồi sinh nông nổi.
Ku Chương góp ý thì dĩ nhiên nghe rùi, ngừi iu mờ... ha ha
XóaVừa mất cái di động, đang say nắng nhức đầu vì ở ngoài đường mới về mà đọc cái cmt ni thấy mắc cừi quá xá lun. Nhận xét , đóng góp ý kiến cũng có tâm gớm. Cũng dài thòng.
Tên entry là ảo mộng, thì nó là những giấc mộng ta tự mơ tự mộng cho chính mình.
Ta viết tặng bản thân nên toàn bộ câu chuyện nó cứ chạy theo những gì mà ta muốn.
Ta muốn 1 người đàn ông yêu ta không lý do (Nguyên)
Ta muốn 1 người đàn ông luôn chờ đợi ta bất kể những lý do
(Duy)
Trên đời này tất cả mọi thứ ta đã có, chỉ có 2 điều đó ta không có.
Ta nhận ra rằng mình đôi khi rất đáng thương. Thích mơ, thích mộng, ngoài ra chẳng thích cái gì đặc biệt, cứ nhàn nhạt...
Người đàn ông như Nguyên nếu có thật sẽ rất chán, vì tình yêu mà hạnh phúc quá, trọn vẹn quá nó lãng xẹt và vô vị lắm
Đàn ông mà như Duy có thật cũng chán lắm. Người ta đã k cần nữa mà cứ bu bu, phiền phức lắm!
Thôi thì Ku Chương xem như hái hoa , bắt bướm nhé! Tặng cho ta 1 ngày, ta ngồi mơ về anh chàng Hoàng Tử của ta. Hihi
Hihi... ta thích cái pics... yêu yêu gì đâu. Nàng nhớ chụp cô ấy nhiều nhiều cho cả phần ta với nhoa.
Trả lờiXóaNàng ấy bây chừ xa xôi lắm cơ !
XóaTa đọc truyện nàng, đọc cmt của C, ta cũng ko biết nói gì. Ừ thì con gái chúng mình có quyền mơ ước chứ. Mà đã gọi là mơ ước thì cứ tha hồ đi phải ko? C đứng trên góc nhìn của con trai, C nói theo cái lý của C, theo quan điểm của C, mình cũng ghi nhận thôi. Còn thỉnh thoảng thì con gái cũng ..lan man một xíu, nàng Miss nhỉ?
Trả lờiXóaĐiều mà ta muốn nói là ta thích 2 cái ảnh giấu mặt của nàng, trông thật là bí ẩn đó Miss. Giờ mình còn trẻ, chụp ảnh nhiều nhiều đi, sau này có ảnh để “thưởng thức” lại tuổi xuân của mình. Phải ko nàng?
Du
XóaThực ra thì câu chuyện này ban đầu nó khác. Ta chỉ muốn viết về Linh và Duy thôi, viết lúc họ mới bắt đầu thích nhau. Nhưng cuối cùng ta thêm Nguyên. Vì Nguyên là 1 nhân vật có thật. Chỉ khác tên thôi. Ở một góc độ nào đó thì ta cảm thấy nhàm chán giới kia vì trong lòng có "bóng tùng bất tử".
Ta mượn Nguyên để viết về tình yêu của mình, riêng anh ấy thì ta....chịu. Có rất nhiều loại tình cảm chẳng thể giải thích được.
Ta không biết mình thuộc cái thể loại gì mà những câu chuyện khó tin trên đời ta lại đã từng chứng kiến rất nhiều. Ta sẽ hẹn Nàng ở entry mới nhé! Để biết rằng trên đời này Cổ Tích là có thật.
An yên và ngủ ngon nhé!
Tuần mới đầy năng lượng.
Ps. Hy vọng là có dịp nào đó Ta sẽ có cơ hội chụp tặng Nàng vài bức ảnh. (Ảnh Nàng ấy) hihi