Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 5 tháng 9, 2016

Nhắn Với Anh Ấy Rằng Em Vẫn Hạnh Phúc







- A! Ở đây có cả đường ray xe lửa nè ! Chụp ảnh đẹp phải biết anh nhỉ?
- Ừ. Một đường thẳng tắp trong ánh hoàng hôn, tuyệt phải không?
- Thích thật! Tiếc là hôm nay không mang theo máy ảnh. Hic
Nhìn Linh xuýt xoa tiếc rẻ Phong thấy buồn cười, anh tưởng cô đã quên mất cái cảm xúc là mình thích hay mình yêu gì rồi chứ, hoá ra trong cô vẫn là những khao khát, ao ước . Anh đưa ly nước cam vừa mua cho cô, vén một sợi tóc lạc khỏi mái , anh mỉm cười.
- Hình như em mập ra , nhìn tròn trĩnh .
Linh gật đầu, mỉm cười
- Anh thì ốm đi rất nhiều, mắt vẫn sâu hun hút và vẫn còn cái mùi thơm là lạ.
- Hít trộm khi nào đó?
- Lúc nãy ăn sáng ấy, hi hi.
Tiếng cô xa xăm như vọng về từ hàng thế kỷ trước.

Xe đã chạy từ rất lâu mà anh vẫn đứng đó, nhớ lại vẻ mặt thích thú của cô khi phát hiện ra đường ray xe lửa, cô đã từng ước rằng được chụp ảnh ở một nơi như thế, lâu lắm rồi! Anh nắm chặt balo, trong đó là cái máy ảnh anh đã chuẩn bị sẵn nhưng không hiểu sao lúc đó lại im lặng, anh chờ đợi lần quay trở lại của cô hay sao? Anh còn đủ tư cách không?

" Nếu một người bận đến mức nhắn một tin thăm hỏi cũng không có thì là đang nói dối đấy!"
- Anh cũng nghĩ được đến đó rồi sao?
Cô nhắn trả anh những con chữ đơn giản mà khiến anh thắt lòng. Đúng vậy, anh đã từng là người lấy lý do BẬN để giải thích cho những cuộc hẹn anh không đến, những tin nhắn anh không trả lời, và những cuộc gọi nhỡ đầy kiên nhẫn...của Linh!
 Anh cũng không thể hiểu nỗi bản thân mình khi đó, phải chăng vì anh tin cô vẫn luôn đứng đó và đợi mình.
Cho đến khi cô im lặng. Anh không thấy hụt hẫng, cũng không cảm nhận mình mất mát gì, bởi khi đó anh đang đứng trên đỉnh vinh quang của cuộc đời.
Cho đến khi anh tìm thấy cô trên một trang mạng xã hội. Chính xác đó chỉ là một bức ảnh và dòng status :

"...Nếu bây giờ được lựa chọn một lần nữa
Thì chắc có lẽ vẫn yêu anh như ngày xưa..."

Đó là bài hát mà anh đã từng muốn cô cài nhạc chờ . Anh mở nhật ký điện thoại tìm tên cô, và ngỡ ngàng.
Cuộc gọi nhỡ gần nhất của cô là 2 năm trước!
Anh vội vàng bấm gọi

" ...Nếu chỉ còn một ngày để sống người cho tôi một khúc Kinh cầu,
Người tôi thương êm ấm môi cười, cho con tôi bước đời yên vui..."

Tiếng nhạc chờ vang lên như tiếng chuông thức tỉnh anh. Không ai trả lời anh, anh cứ gọi đi gọi lại như điên cuồng.
Anh mở hộp tin nhắn
- Em chúc anh sinh nhật vui vẻ, luôn khoẻ mạnh và an nhiên. Sống thật hạnh phúc anh nhé . Nhớ anh!
 Anh nhìn thời gian gửi tin " 1/7/2016 " . Anh nhìn lịch " 7/7/2016"
Tay chân anh vụng về. Cô vẫn còn nhớ sinh nhật anh sao?
Anh không phải là người đàn ông yếu đuối, nhưng nước mắt tự nhiên trào ra, từng dòng ấm nóng rơi trong vô thức!

Reng....

- Alo?

- Anh Phong hả? Em vừa ra ngoài nên ...Em thấy cuộc gọi nhỡ của anh. Anh...khoẻ không?


Những ký ức chạy về như một cơn giông bão.

*




- Anh hứa là mỗi tháng sẽ cố gắng lên thăm em vài lần, giữ em lại chứ không thằng nào bắt cóc mất thì có mà chết anh! ha ha

Nhưng anh đã không lên lần nào nữa

- Anh cố gắng làm, cố gắng gầy dựng sự nghiệp để em tự hào về anh, để em được hãnh diện.

Anh nhận ra là anh đã bỏ cô lại ở một nơi nào đó mà chính anh cũng không tìm thấy!

- Tụi mình sẽ cùng nhau đi Ý, nắm tay nhau đi dưới trời lạnh, để hít hà cái mùi tuyết trắng, để em được ngắm Toà Thánh Vatican mà em tò mò.

Chẳng có chuyến đi nào dành cho cô cả

- Anh sẽ gọi lại cho em sau, bây giờ anh đang bận.

Hai năm rồi, anh tự hỏi là mình đã bận gì mà lâu đến vậy???

Linh là một cô gái rất khác với những cô gái bình thường, cô sâu sắc và bao dung, trong khi những cô gái khác diện váy đẹp, hưởng thụ tuổi trẻ, chọn màu son mình thích thì Linh lại thích yên tĩnh, cô nghiên cứu về thế giới tâm linh, nói cho anh nghe về nhân quả, cô thích uống trà và ngồi hàng giờ để cầu nguyện cho thế giới an lành... Những điều thật xa lạ với anh.
Trong khi những cô gái khác nói về bộ phim họ thích, anh chàng mà họ yêu thì Linh tìm kiếm những chuyến đi từ thiện, những buổi học nói về nhân sinh, lối sống chuẩn mực.
Cô chưa từng đòi hỏi bất cứ gì ở anh
"Em chỉ muốn yêu một người bình thường, sống cuộc đời bình thường :) "
Anh còn nhớ nụ cười hạnh phúc của cô khi nắm tay anh sang đường, nhớ cái tựa đầu lên vai khi lần đầu tiên anh đưa cô đi xem phim, nhớ đôi mắt cô chăm chú khi anh say xưa kể cho cô nghe về cuộc đời mình.
Anh đã từng cảm thấy bình yên biết mấy, hạnh phúc biết mấy.

Hạnh phúc như thế thì tại sao , anh còn cần gì mà bỏ cô lại ?

Sáng nay đón cô ở ngã tư gần nhà , nhìn cô đứng trong gió lạnh. Vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm.

Cô đã cắt đi mái tóc dài, mái tóc mây mà anh từng dùng tay vuốt và hít hà cái mùi hương từ chai dầu gội mà anh mua tặng.

Cô không còn mang cao gót mà thay vào đó là đôi giày thể thao đầy mạnh mẽ.

Cũng không còn đeo cái vòng gỗ ở cổ tay mà thay vào là chiếc nhẫn trơn ở ngón tay đã từng nắm chặt lấy tay anh.

Lần này cô không tặng anh sách. Mà cô chìa ra một cây bút chì , hai chữ "Hạnh phúc" được cắt gọt tỉ mỉ.

- Em thay đổi nhiều rồi!

- Vì người khác cảm thấy em nhàm chán!

Linh mỉm cười, nụ cười với đôi mắt chẳng thể nào xa hơn, cô nhìn anh mà anh cứ nghĩ là cô đang nhìn về một thế giới khác.

- Những năm qua em sống tốt không?

- Em vẫn vậy, những thứ anh muốn biết về em đều không thay đổi, công việc, tín ngưỡng và vẫn luôn yêu một người.

Anh im lặng mất vài giây

- Ừ,  em phải sống tốt, phải hạnh phúc nghe em. Hãy luôn giữ gìn sức khoẻ, hứa nhé!

- Nói với em những lời yên bình thế này đâu phải là anh, anh cũng thay đổi nhiều rồi. Trước hay bây giờ, có lẽ là cả sau này nữa, anh vẫn cao xa vời vợi như mây trời.

- Là sao?

- Mây của trời thì hãy để gió cuốn đi anh ạ. Em vốn dĩ không nên níu kéo những thứ không thuộc về mình. Anh cũng phải thật hạnh phúc nhé!

- Vậy là em quyết định rồi sao?

- Anh không phải là người em yêu đầu tiên, nhưng anh là người cuối cùng, em đã chờ đợi anh. Nhưng có lẽ, em không sinh ra để được yêu thương và che chở.

- Lần sau, nếu có thể anh sẽ chụp cho em những bức ảnh bên đường ray kia nhé?

Anh nhìn cô đứng đó, lạ lẫm, những giọt nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống. Cô quay lưng đi, leo lên xe và chào tạm biệt.

Tít

" Khi người ta càng hiểu về nhau quá nhiều , người ta càng cảm thấy đối phương bớt đi thú vị trong lòng mình, thời gian dành cho nhau ít đi và những lời hứa bỗng trở nên vô hiệu. Có những lời hứa được sự đồng tình trong im lặng của hai bị rơi vào quên lãng, không ai còn có ý định nhặt lại. "

Đó là những lời cuối cùng Linh gửi lại cho anh.





* Đôi khi người ta gặp lại, không phải để quay lại hay bắt đầu mà là để kết thúc. Vĩnh viễn đóng lại cánh cửa của quá khứ!

Miss.









6 nhận xét:

  1. Dù sao cuộc gặp lại sau cùng. Cũng mở ra một lối thoát cho cả hai. Để biết rằng mãi mãi xa nên không phải day dứt chờ đợi hay nuối tiếc nữa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ, có lẽ giải thoát cho nhau càng sớm thì càng tốt Nàng nhỉ? Để không ai phải đau nhiều.

      Xóa
  2. Truyện sao buồn thế nhỉ? Nhưng mà hay

    Lâu ngày rành rổi lên thăm người yêu nè.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dung dăng với "ai kia" đã đời, giờ lại bơi lên đây bảo thăm người yêu là ta. Nghe "xấu hổ" quá đi! Thôi thì có 1 anh người iu ảo cũng an ủi hơn là làm bà già cô đơn nhỉ :)

      Xóa
  3. Đôi khi người ta ngang qua nhau chỉ vì người đàn ông vốn di rất vô tình và để lời hứa gió bay, như anh chàng Phong trong câu chuyện này.
    Ta thích câu kết. Hay đó nàng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bây giờ đàn ông như vậy nhiều lắm! Không phải ai cũng may mắn gặp được tình quân biết trồng cây si trong lòng đâu.
      AN yên nhé!

      Xóa