Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 8 tháng 11, 2016

Cõi Buồn







Vừa nghe tin tôi chạy bay xuống Vũng Tàu.

Anh vẫn vậy, vẫn là cái hình dung mà tôi đã từng nhìn thấy bao nhiêu lần.
Tôi ngẩn ngơ tự hỏi phải chi sau nhiều năm tháng lạc mất nhau anh xấu xí đi, tàn tạ đi hay bớt đẹp trai hơn, thậm chí già nua hơn thì có lẽ tôi đã quên mất đi cái người đã từng lau khô tóc cho tôi, cái người đã từng tồn tại trong tôi với mớ ký ức dễ thương và dễ chịu.
Tôi lại tự vấn bản thân mình trở về để làm gì? Để ôm tạm biệt anh lần cuối hay để dày vò bản thân mình đến kiệt cùng!
Anh không còn đeo kính cận. Đó là điểm duy nhất thay đổi của anh cho đến thời điểm tôi gặp anh vài tuần trước. Tất cả còn lại đều như cũ. Vẫn cái giọng êm ái, vẫn nụ cười ấm áp, vẫn cách nói bông đùa như trẻ con và vẫn là người đàn ông mà nếu như giữa trưa nắng chói chang , nhận được cuộc gọi bất ngờ từ tôi, dù là đang ngủ cũng sẽ chạy thật nhanh ra để đón, để dạo biển, để đưa tôi đi bất cứ đâu mà tôi muốn.
Anh đã từng là chàng trai đáng yêu như thế!
Giữa chúng tôi không có cái gọi là ràng buộc, cũng không có cái gọi là xa lạ, chỉ là nếu hai đứa ở cùng nhau trong một căn phòng, cũng sẽ chỉ tựa vai nhau và trò chuyện.
Nếu một ngày nào đó tôi đột ngột biến mất anh cũng không tò mò nhưng nếu tôi cứ đột nhiên mà xuất hiện, anh sẽ chạy thật nhanh đến để nói với tôi rằng : Vì em đẹp nên sợ nhiều thằng bắt cóc em!
Vũng Tàu trong tôi đã từng giông gió lắm. Chuyến đi lần này tôi vội vã đến nỗi không kịp ngắm biển.  Cũng không kịp nói câu chào trọn vẹn khi rời xa. 
Tôi bỏ mặc cái thực tại rằng anh muốn gặp tôi lần cuối, chào tôi lần cuối. Tôi trao cho anh cây bút chì khắc 2 chữ Hạnh Phúc rồi lên chuyến xe sớm nhất về SG trong im lặng.
Tôi không muốn nghe câu tạm biệt từ anh. Tôi không muốn anh thay đổi ký ức cuối cùng còn sót lại.
- Hai năm nữa tụi mình cưới nha!
Đúng hai năm gặp lại. Tôi đưa anh về với một hạnh phúc khác, một người con gái khác.
-  Đừng gửi thiệp mời cho em nhé!

Sài Gòn ngày tôi về mưa như trút nước.
Và đêm nào đó tôi chạy giữa Sài Gòn, khóc nức nở ngon lành như đứa trẻ.
Ngoan.

Ps. Người về đâu cho đời ta mộng mị.

Miss.



9 nhận xét:

  1. Yêu tấm pic của nàng lắm. Trông thật giống nữ sinh.
    Ta cũng từng có giây phút như cô gái này. Chúc phúc cho một người mà tim thì... Nhưng tất cả rồi cũng qua nàng ạ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi ừm, không qua thì cũng tự nó phải qua thôi. Nếu ta nói ta yêu một người đến nỗi không thể sống nếu k có người đó thì điêu ngoa quá đúng không nàng ?
      Chúng ta lớn lên, chúng ta trưởng thành là từ đổ vỡ, nên chúng ta biết cái gì cần không cần giữ đúng không nàng?
      Hihi. Nhìn ta giống... Má nữ sinh chứ bộ. He he

      Xóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  3. Thì ra lý do Miss đi Vũng Tàu là đây. :P
    Cho cái hẹn trước khi Miss sang Thái nhé :P

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Miss hông dám hứa trước nha. Vì đợt này Miss phải chuẩn bị hơi nhiều thứ và phải hoàn thành công việc đang làm nên đang bù đầu và rối ren gê lắm Huhu
      Hứa 1 cái hẹn trong thời gian gần nhất nhé. Hihi
      Hy vọng nàng sẽ lại có ảnh đẹp . hihi

      Xóa
  4. Miss! Nàng bận đủ việc mà vẫn viết hay đến thế. Những câu chuyện buồn, những câu chuyện vui đều dc nàng gột tả đầy cảm xúc.

    Lần trước ta vào blog đã đọc entry này nhưng chưa kịp cmt thì bận việc đột xuất nên đành neo lại đó. Nay ta mới có thời gian vào đây, và ta phải đọc lại entry lần nữa mói cmt cho nàng đấy.

    Mong nàng luôn bình yên nhé Miss!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ngày mai ta lại đi xa.
      Tính viết cho xong cái truyện ngắn để các nàng qua chơi có cái đọc mà k kịp. Hihi
      Thôi . hẹn về nước ta bù lại vậy.
      Du này , gần đây ta cố gắng đầu tư cảm xúc cho entry nên ít có bài mới, cũng là muốn entry chỉnh chu và chất lượng hơn.
      Cảm ơn nàng vẫn còn ở đây. :)

      Xóa
  5. Miss, mùa giáng sinh an lành nhé.. ♥

    Trả lờiXóa