Được tạo bởi Blogger.

Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2017

Tiếng Gọi Cao Nguyên



Tặng Quốc An. Một cậu bạn đáng yêu ở Đà Lạt




Anh đón Nhiên trong cái không khí lạnh cuối năm của Đà Lạt.
Anh biết cô nhỏ sợ lạnh nhưng nhìn cô lọt thỏm trong cái áo khoác dày và cái khăn choàng quấn nhiều vòng mà buồn cười.Trước khi anh kịp phản ứng thì Nhiên đã vẫy tay chào với một nụ cười rất tự nhiên

- Nhận ra luôn á hả?

Nhiên gật đầu. Cười hì hì

Nhiên khác với những bức ảnh anh từng thấy, không phải xấu hơn hay đẹp hơn mà Nhiên có vẻ mong manh và...lành hơn rất nhiều. Anh đã tưởng tượng sẽ gặp một cô nhóc tinh nghịch nhưng khác với giọng điệu hài hước, bướng bỉnh trên mạng, Nhiên xuất hiện ở Đà Lạt với một dáng vẻ dịu dàng và hiền hòa như nắng mai. Tự dưng anh nhớ lại có lần cô kể về lời từ chối của Cát Bụi :

- Bà ở đâu hạ phàm xuống đây mà thánh thiện thế? Tính tôi ồn ào, thích lang thang đây đó, cắm trại chờ bình minh với tụi con trai nên không hợp với bà đâu!

Anh mỉm cười, xem ra Cát Bụi có mắt nhìn người, đúng là hơn nhau vài tuổi cũng là cả thế hệ.

- Nhiên chịu lạnh được nữa không, giờ tụi mình ra hồ cá, anh Khánh cũng đang ở ngoài đó.

- Ban ngày thì không sao.

Nhiên đứng dậy vui vẻ bước đi, dường như suốt cả chặng đường dài không hề làm cô mệt mỏi. Anh theo sau, có chút hơi ngượng vì lâu lắm rồi không đưa đón một người con gái, cũng không cùng cô gái nào tới chỗ hội bạn.

Sau này, mỗi lần nhớ lại lần đầu tiên gặp Nhiên chính thức ngoài đời anh cứ mơ hồ định nghĩa giữa Thiên Đường và Địa Ngục là gì?

Nhiên cười

- Thiên Đường ít người lắm! Trên đó buồn lắm An ạ, ở Địa Ngục chắc nhộn nhịp hơn.

Nhiên nói như thể cô biết rõ cuộc sống ở trên đó như thế nào, nghe hoang đường dễ sợ nhưng khi đó trong bọn anh không có ai tranh cãi quá nhiều, vì khi đó mọi người đều nghĩ đó là một trong những chủ đề tán dóc và Nhiên là một cô gái thích nói những câu khó hiểu.

Như đã hứa thì anh dẫn cô đi thăm đồng cỏ màu hồng, cô không chụp choẹt gì chỉ đứng ngó ngó, hít hà như thể làm như vậy thì sẽ no bụng ấy. Có lần anh gửi cho cô tấm ảnh chụp một loài hoa, cô hét lên

- Á! Hoa hồng.

- Đâu, hoa giấy má ơi.

- Nó màu hồng mà. Ha ha


Nhiên là cô gái như vậy đó, thích chọc ghẹo, thích đưa người khác vào trạng thái dở khóc dở cười. Chính vì vậy mà anh vẫn hình dung cô là đứa trẻ nghịch ngợm. Còn cô gái với dáng vẻ mong manh đang hít hà chút nắng ngoài đồng cỏ kia làm anh thấy là lạ. Nhiên kể cô chỉ có một mối tình duy nhất.

- Tưởng ế mốc meo luôn chớ!

Nhiên cười

- Cũng đã từng ước gì như vậy, thà là không biết gì hết thì mình sẽ không chờ đợi hay nhớ thương gì cả. Biết rồi lại thèm có những buổi chiều đầy gió, ngồi bên nhau cùng uống trà, lại thèm một người, thương mình như mình đã thương.

- Phải chi hồi đó lên đây luôn thì có khi cưa được ông Cát Bụi.

- Thôi đi trời. Không có tình ý gì thiệt mà, đơn giản là muốn có một người bạn, một người để chuyện trò, kể lể, hì hì.

Anh nhìn Nhiên, bỗng dưng thấy buồn cười với ý nghĩ trong đầu " Không biết là nếu bây giờ nhìn thấy Nhiên, anh Cát Bụi sẽ thế nào nhỉ?". Anh biết Cát Bụi, rồi sau đó biết Nhiên, rồi Nhiên kể cô đã từng thử cưa anh Cát Bụi, rồi anh làm mai Nhiên cho anh Khánh, rồi một ngày nọ Nhiên thú nhận với anh " Anh Khánh là người cũ của Nhiên."
Đến cuối cùng thì anh không hiểu gì cả.

Anh tự hỏi việc Nhiên nói chuyện với anh và quan tâm các bức ảnh của anh là vì cô thật sự quan tâm hay vì cô biết anh là bạn của Khánh, hay vì anh là bạn của Cát Bụi?

Những ngày cô ở lại Đà Lạt, anh bận việc khá nhiều nên người đưa cô đi chơi nhiều nhất là anh Khánh. Sau này cô kể "anh Khánh là người cũ" làm anh mãi không ngừng đặt câu hỏi những lần đó họ nói với nhau những gì, họ ôn lại chuyện cũ hay họ không ngừng trách hờn nhau vì đã bỏ lỡ nhau. Anh nghĩ là không có trách hờn, anh biết Nhiên không bao lâu nhưng anh hiểu Nhiên là người như thế nào, người như Nhiên có lẽ chưa từng giận ai, hay ít nhất là sẽ không để đối phương biết điều đó mà sẽ một mình chịu đựng, một mình học cách lãng quên. Anh vẫn nhớ trên đồng cỏ năm nào cô nhẹ nhàng kể

- Hồi đó tình yêu đẹp lắm, có gì vui là anh ấy ngay lập tức gọi và kể cho nghe liền, có gì ngon là chạy qua đưa ngay, thương lắm!

Anh gật đầu

- Sau 4 năm bên nhau anh ấy bảo : Bao nhiêu năm qua anh chưa bao giờ hiểu được em.

Rồi Nhiên cười.

- Ngày chia tay cũng không có nước mắt, chỉ là cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ 4 năm đó cả hai đã chịu đựng nhau quá nhiều, anh ấy đã bao dung cho Nhiên quá nhiều.

Anh yên lặng đứng bên cạnh, nghe cô kể về hồi ức đẹp của mình, nghe có chút man mác buồn nhưng anh hiểu để có được cái bình lặng của hôm nay trong lòng cô đã từng nổi đầy giông gió. Chẳng trách sao 6 năm qua cô vẫn chưa yêu được người tiếp theo. Anh biết Cát Bụi chỉ là một người bạn nhưng đôi khi muốn nhìn cái cách cô ngượng ngịu bao biện cho mình anh cứ thích nhắc lại để chọc ghẹo cô.

Ngày Nhiên rời khỏi Việt Nam, anh bận không ra sân bay tiễn, cô cũng như vậy, vẫn với nụ cười hiền lành

- Không tiễn có khi Nhiên lại về, tiễn rồi có khi lại đi luôn, An nhỉ.

Anh mỉm cười.

- Nhớ giữ gìn sức khỏe đó, chịu khó dậy sớm tập một bài hít thở nghe chưa!

Nhưng không có lời hồi đáp nào. Anh biết là cô đã đến nơi an toàn, cô có lần nói là khi nào qua đó cô đều không dùng mạng internet, không máy tính, không điện thoại, cũng không có phương thức liên lạc nào, anh cũng không ngoại lệ. Cô đã trả anh về với những chuỗi ngày cũ, sáng đi làm chiều tối mịt trở về nhà và khi rỗi rãi sẽ lang thang đây đó, tự do tự tại.
Người cũ đã đi qua
Năm tháng cũng đi qua
Và Nhiên... cũng đã nằm gọn trong mớ kỷ niệm ít ỏi.
Có những bức ảnh gửi đi không lời hồi đáp Và...
Có những lời thăm hỏi đã chìm vào im lặng.


*


"Nhiên ơi, anh Cát Bụi chuẩn bị kết hôn rồi đó, anh Khánh thì mới sinh con đầu lòng, con trai đó nha!.
Nhiên khỏe không?
Nhiên học tập thế nào rồi?
Mà nè, có nhớ tập hít thở buổi sáng không đó?
Đà Lạt mùa này lạnh lắm, cả ngày chỉ muốn trùm mền thôi, tự nhiên sáng nay ra đường tôi lại nhớ cái lần đi đón Nhiên, nhìn quấn khăn kín mít như bà ngoại ấy, buồn cười dễ sợ.
Hồi đó Nhiên bảo nếu không tiễn thì có ngày Nhiên sẽ trở về phải không? Ba năm kể từ ngày đó rồi đấy Nhiên, hay là quên tôi mất rồi?
Tự nhiên tôi thấy bản thân mình buồn cười , tôi đâu phải là đứa thích sướt mướt thế này đâu nhỉ, cái bệnh này là do Nhiên lây qua cho tôi đó nha!
... Về đi, đồng cỏ hồng mùa này đẹp lắm, Nhiên vẫn chưa có bức ảnh nào ngoài này mà phải không, về đi, lần này phá lệ tôi chụp cho Nhiên.
_Hôm qu_

- Chào anh An!

- Ủa? Ai vậy?

Trên thanh chát của Nhiên xuất hiện dòng chữ "đã xem", còn có người chào lại nhưng anh biết đó không phải là Nhiên, Nhiên chưa bao giờ gọi anh là "anh".

- Em gái của Nhiên, em là Yên.

- À, chào em.

- Chị Nhiên ...đi rồi anh ạ.

Sau dòng chữ đó là hình ảnh một tấm bia mộ, bên dưới tấm ảnh của Nhiên là dòng chữ "An Nhiên mà sống."

An Nhiên mà sống

Dòng chữ này cứ vang dội trong đầu anh.

- Bao lâu rồi em?

- Dạ, là sau khi về Thái không được bao lâu anh ạ. Hôm nay là ngày giỗ của chị.

Những ngón tay anh bắt đầu lạnh dần, rồi tê cứng. Anh biết điều này sẽ đến, cô đã từng kể cho anh nghe về điều đó nhưng khi nghe người khác nói về sự ra đi của cô anh thấy nó lạ lẫm và đơn độc. Anh bỗng thấy mình hụt hẫng, trống rỗng.
 Anh biết rồi nó cũng đến nhưng đến cuối cùng khi nó thật sự đến anh lại thấy mình bỡ ngỡ và bối rối lạ kỳ. Anh không biết phải nói gì mà cũng không biết rằng mình phải làm gì. Anh cứ nhìn tấm ảnh của Nhiên và im lặng nghe lại những câu chuyện của Nhiên từng kể trong hồi ức.

- Tôi sợ mình sẽ bỏ lại ai đó vào một ngày nắng đẹp nên tôi chọn một mình. Tôi đã viết truyện ngắn đấy, khi nào hoàn thành tôi sẽ gửi cho An đọc thử nhé!

- An nè, đừng vui quá mà cũng đừng buồn quá, hãy học cách an nhiên mà sống, dù sau này có chuyện gì xảy ra cũng có thể an an bình bình mà đi qua những ngày tháng vui vẻ.

Ngày đó chỉ thấy Nhiên như bà cụ non, tôi còn nhớ cái gõ đầu lên trán Nhiên

- Nói nhiều ghê đó!

Bây giờ nghĩ lại thấy Nhiên trưởng thành và sâu sắc hơn tôi tưởng. Nhiên của ngày trước nhất định rất khác với Nhiên của ngày tôi gặp. Nhiên của cánh đồng cỏ hồng là một cô gái biết mình sắp phải đi về một nơi rất xa

Bây giờ anh lại muốn hiểu rõ định nghĩa của Thiên Đường và Địa Ngục. Nhiên ở Thiên Đường chắc hợp hơn, vì có lẽ nơi đó rất yên bình, an hạ, rất hợp với mơ ước của Nhiên, sống những ngày bình lặng cùng người thương, đi qua một mùa gió nổi cũng ấm áp trong lòng.

An Nhiên mà sống.

*

Tôi đón Yên và một ngày trời Đà Lạt lạnh lên đến đỉnh điểm, cô gái trẻ tinh nghịch ngồi trên chiếc vali hồng bánh bèo có in hình đàn bướm đang bay lượn.

- Lạnh không em?

Cô gái cười toe

- Em nói lạnh thì anh nhường khăn choàng có phải không?

Anh cười, gật đầu.

- Ờ. Dù sao Đà lạt cũng là nơi của anh

Cô nhóc liếc mắt

- Trai Lai Đà Lạt thôi mà. he he

Anh bật cười.

- Anh dẫn em đi đâu trước đây? Em là em thích chụp sương mù đó!

- Mùa này làm gì còn sương mù cô nương.

- Thế thôi vậy.

Anh gật đầu, anh tính buộc miệng mời cô ra đồi cỏ hồng nhưng trong khoảnh khắc anh im lặng

- Đi nhậu đi anh.

- Con gái gì mà thích rủ con trai đi nhậu trời!

Cô nhóc nháy mắt, cười tinh ranh

- Trời này ngồi nướng bắp, uống chút rượu thì ngon, anh hị?

Anh không nhịn được cười

- Bà mụ nắn lộn em hay sao đó.

- Không có, đúng rồi đó!

Anh kéo vali của cô bước đi, bỏ lại cô nhỏ đang chạy theo sau

- Nhìn chỗ nào cũng không có chút giống, tóc ngắn, giày thể thao, lại còn thích nhậu.

- Thì đi tán trai phải chuẩn bị dũng khí chứ sao!

-Ở đâu ra mà sẵn vậy cô?

- Anh đó!

Cô nhóc nói dứt khoát. Sau câu nói đó là cô vượt lên ngay trước mặt anh

- Chứ anh để không để làm gì?

Rồi cô cười hề hề

Anh nhìn trời, nhớ về cái tựa của cuốn sách mà Nhiên từng tặng anh

"Sẽ có Thiên Thần thay anh yêu em"

Anh nhìn cô nhỏ chăm chăm. Nói với Nhiên trong tâm tưởng

"Nhỏ này bay trên cán chổi Nhiên ơi!"

Anh gõ đầu cô

- Con nít quỷ!

Cô xuýt xoa

- Người ta lớn rồi nghen.

Anh kéo vali đi một mạch, cô nhỏ lại lon ton theo sau

- Tên anh với em ghép lại hay lắm đó nghe!

Anh mỉm cười

- Ừ.

Anh lại gửi lên cho Nhiên những dòng suy nghĩ khác

An Yên mà sống!


*

Trên cánh đồng cỏ hồng bát ngát, chỉ còn anh đứng đó trò chuyện riêng với Nhiên, những điều anh chưa chia sẻ với ai bao giờ. Sự xuất hiện của Nhiên trong đời anh không quá lâu nhưng lại cho anh cảm giác như tri kỷ, thói quen trò chuyện với Nhiên vẫn còn. Hôm nay bé Yên đưa cho anh lá thư của Nhiên, lá thư được viết tay, những dòng chữ mỏng manh, nắn nót, câu cuối trong thư là :

"An Yên mà sống! Chàng trai ạ :) "

Anh gấp thư lại, mỉm cười.

"An Nhiên mà sống nhé, cô gái!"


Anh trở về nhà khi trời đã tối mờ mịt, những dòng thư Nhiên gửi lại cũng không có gì nhiều, đơn giản là hỏi thăm sức khỏe. Chỉ có mấy dòng tái bút là làm An phải suy nghĩ

Ps. Người xưa nay trò chuyện với cậu là bé Yên đấy, tôi chỉ thay nó đi gặp cậu vì năm đó nó bị ép đi theo ba mẹ định cư bên Thái đúng ngày hẹn với cậu thôi. Cho nên giữa chúng ta luôn là khoảng cách rất lớn, vì cô gái mà cậu mến là một cô gái tinh nghịch, thích làm trò chứ không phải cô gái yếu đuối bên cánh đồng cỏ hồng. Tôi nghĩ là cậu nhận ra điều đó, phải không?

Cảm ơn cậu rất nhiều, An ạ.
Nó đã bướng bỉnh lựa chọn cậu và trở về nước vì cậu thì tôi cũng chỉ biết mong cậu hãy bao dung nó. Tôi không gán trách nhiệm lên cậu đâu, nhân duyên giữa người và người tôi không thể đoán định, nhưng hãy giúp nó tìm thấy hạnh phúc nhé! Tôi tin cậu.


- Về rồi nè, nhậu hông anh?

Vừa bước vô cửa nhà cô nhóc đã lanh lảnh, bàn ăn đã dọn ra sẵn, trên bàn còn có mấy lon bia. Anh trợn tròn mắt

- Nhậu bữa nay nữa thôi nha, con gái phải thùy mị lại biết hông!

Cô nhóc nhìn anh, chớp chớp mắt

- Bộ anh tính gả em đi đó hả?

- Ừ.

Anh làm bộ trịnh trọng ngồi xuống đối diện

- Gả cho anh còn may ra em thay đổi.

Cô nhóc bước bỉnh nhìn anh.

- Ừ.

- Hả? Anh nói gì nói lại nghe coi!

- Người lớn, nói một lần thôi.

Cô nhóc cười phá ra. Tự nhiên anh thấy hối hận ghê gớm! Tự nhiên mắc mớ với con nhỏ bé như hạt gạo này. Thây kệ, có người rước là may rồi.


Miss




6 nhận xét:

  1. Vẫn biết cổ tích không có thực mà mình yêu thích truyện này. Vì sự bay bổng, lãng mạn, nhẹ nhàng và tươi trẻ. Thanh xuân qua nhanh, nên hãy sống với nhiệt huyết, đam mê, yêu thương mỗi phút giây

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Nàng! Lâu rồi ta cũng không viết kiểu lãng mạn này. Hihi
      Hy vọng sắp tới lại có thêm thứ gì đó dễ thương như vậy :)

      Xóa
  2. Nàng vẫn viết tặng người này người kia. Ta cũng may mắn dc nàng tặng 1 truyện ngắn hay. Đó là cả tấm lòng của nàng đó Miss. Nếu ta mà có dc năng khiếu sáng tác như nàng, ta cũng sẽ viết tặng bạn bè, tặng nàng. Mọi người bên cạnh nàng chắc ấm áp lắm?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. TD.
      Ta cũng không biết sao mà cuộc sống của ta nó cứ "hô biến" liên tục, bây giờ ta đang chóng mặt và không hiểu đây.
      Bây giờ thời gian thì có nhiều mà tâm trạng để viết lách thì đang mơ hồ quá, chỉ hy vọng là lấy lại được tinh thần để ngôi nhà này không quá im ắng, trống vắng thôi.
      Ở đây có nàng, có các bạn,an ủi và làm động lực cho ta rất nhiều, ta cũng muốn viết tặng từng người nhưng khả năng có thể là còn hạn hẹp, viết không hay mà cứ đem tặng tùm lum thấy ngại quá, hihi.
      Ta cũng hy vọng được như nàng nói, mọi người bên cạnh ta sẽ cảm thấy ấm áp.
      An yên nhé Nàng!

      Xóa
  3. Năm mới an lành và xinh đẹp nha Miss. Ta ghen tỵ với nàng trong entry này quá !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Entry này Nàng thấy ta chỗ nào mà ghen tỵ với ta thế?
      Nàng củng vậy nhé, Năm mới nhiều sức khỏe và hạnh phúc!

      Xóa