Được tạo bởi Blogger.

Thứ Bảy, 13 tháng 1, 2018

Chạy Ra Biển Lớn








Tôi trở về Phan Thiết vào một ngày cuối năm.
 Biển vẫn vậy, từng góc quán nơi đây vẫn vậy và tôi thì đã khác.
Năm đó biển trong tôi đầy một màu hạnh phúc, trời thì một màu xanh trong vắt và bàn tay anh nắm lấy tay tôi không rời.
Sau cái bỡ ngỡ của nhiều năm gặp lại là sự gần gũi thân thiết của những người bạn thời niên thiếu, anh tự nhiên kể cho tôi nghe về những người bạn cũ, tôi cũng men theo những gì trong ký ức để cùng anh hòa vào những câu chuyện.
Tôi tìm thấy mình thời cắp sách khi nhận lời yêu một người bạn học đã lâu không gặp.




Anh vẫn vậy, vẫn cái biệt danh ngồ ngộ mà tụi bạn hay gọi, vẫn cái dáng nhỏ bé, vẫn làn da ngăm đen của trai vùng biển và vẫn đôi mắt với hàng mi cong vút, rất đẹp, rất đa tình. Lúc đó tôi không hiểu vì sao anh lại chọn tôi  vì hồi còn trong trường cấp hai tôi và anh chưa bao giờ trò chuyện, anh thuộc tuýp học sinh cá biệt còn tôi lại là đứa trầm lặng. Vậy mà sau hơn 10 năm gặp lại anh khen tôi xinh đẹp và ngỏ lời yêu. Tôi nhận lời anh vì đơn giản nghĩ chúng tôi là bạn học cũ, gia đình anh và gia đình tôi cũng không có gì xa lạ, thậm chí những lần cậu mợ tôi đi du lịch còn ở lại nhà của anh, hàn huyên cùng cha mẹ anh. Anh nuông chìu tôi như thể anh yêu tôi rất nhiều, yêu tôi bằng cả tâm can mình . Tôi biết anh là người vô cùng gia trưởng, tôi không phải ghét anh vì điều đó, anh rất biết cách dỗ dành và cũng rất biết cách khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi thích cái cách khi anh phải buông tay tôi ra để đi làm việc gì đó, để ra ngoài, hay thậm chí anh để tôi lại nhà trên anh xuống bếp lấy cơm cho tôi thì anh cũng hôn nhẹ lên môi tôi một nụ hôn tạm biệt.




Sau cái ngày tôi nhận lời làm bạn gái anh chúng tôi bắt đầu yêu xa và chỉ hai tháng sau anh nói với tôi :

- Em đừng liên lạc với anh nữa.

Tôi im lặng vì tôi đã biết anh đã công khai đang yêu một người con gái khác - Là một cô bạn ngày xưa tôi hay đến nhà chơi.
Anh bảo vì anh đã đợi tôi quá lâu, anh muốn tôi chuyển hẳn công tác về Phan Thiết nhưng tôi thì lại chưa cho anh một câu trả lời cụ thể nào, sinh nhật cháu gái anh tôi cũng không về. Tôi ném cái điện thoại vào tường, vỡ nát. Tôi ngồi tựa vào tủ quần áo và khóc lên thật to, khi đó tôi chỉ đơn giản nghĩ tại sao anh không chịu hiểu cho tôi, công việc tôi bận rộn và sếp vẫn chưa duyệt đơn xin chuyển công tác, tôi vẫn đang loay hoay với những dự định về tương lai anh vạch ra cho mình thì anh đã chạy đi để tính chuyện tương lai với một cô gái khác.
Sau này khi đã bình ổn trở lại tôi nhận ra tôi chỉ là một sự lựa chọn. Tôi vẫn thường rất ghét yêu bạn cùng trang lứa nhưng với anh không hiểu sao tôi lại có lòng tin, tôi tin anh chân thành và tôi tin vào cảm xúc anh dành cho mình.
Tôi ở lại Sài Gòn và trở lại là con người như trước. Sợ cái cảm giác yêu một người bạn học rồi sau đó tan vỡ, có những người bạn mỗi lần gặp cứ nhắc lại, chọc ghẹo, đi họp lớp cũng né tránh đối phương rồi dần dần cũng không còn muốn gặp gỡ những người bạn cũ nữa.
Phan Thiết ngày tôi trở lại cũng lặng lẽ như vậy. Ngồi trước biển, tôi khe khẽ đọc :

" Sóng bắt đầu từ gió

Gió bắt đầu từ đâu?

         Em cũng không biết nữa
         Khi nào ta yêu nhau ?"




Sự im lặng của tôi kéo dài suốt hai năm đằng đẳng.
Có lần má tôi gọi điện lên hỏi

- Có thằng Khoa về nhà mình tìm con nè, cái thằng ngoan ghê, vòng hai tay trình cô con mới tới, ra về cũng vậy. Nó hỏi má số điện thoại của con nhưng má nói má không có.

Tôi thấy buồn cười. Má tôi mong đẩy tôi đi lấy chồng nhưng khi có trai tới nhà tìm con gái má thì má giấu nhẹm. 
Má tôi thăm dò

- Thôi thì coi nó được thì ừ đại đi con. Lớn tuổi rồi để chi nữa.

- Không được nên mới không "ừ" đó má!

Má vui vẻ gác máy, má biết nhìn người lắm, chỉ cần thấy sơ qua má biết rõ bản chất một người, má biết Khoa không hợp nên má chỉ nói bâng quơ cho có lệ.

Rồi những cuộc điện thoại của bạn bè cũ nói nhờ cho Khoa, tôi không biết Khoa lấy ly do gì hay cái cớ gì mà bạn bè lại giúp anh như vậy.
Những cuộc điện thoại của anh kéo dài trong nhiều ngày :

- Em cho anh một cơ hội nữa đi, bây giờ anh mới biết em là người yêu anh nhiều nhất.

- Anh bỏ bé Lan rồi hả?

- Đâu, nó bỏ anh.

Khoa nói gọn lỏn.

- Em giận anh hai năm đủ rồi, tụi mình quay lại được không em?

Lần nào nghe tới đó tôi cũng tắt máy ngang, tôi không muốn nghe lại giọng nói của con người này, cũng không muốn nghe những lời phân bua, bày tỏ.
Những gì đã qua tôi đã từ lâu không còn muốn nhắc lại. Nhưng những số lạ cứ gọi tôi liên tục và tôi  đổi số.
Ngày tôi trở lại Phan Thiết tôi không báo cho bất cứ ai biết, tôi cứ lặng lẽ đến, thi thoảng ra biển rồi về khách sạn. Đến hết kỳ công tác tôi lại trở về Sài Thành náo nhiệt.




Có người bạn hỏi tôi

- Trải qua mấy mối tình lãng nhách như vậy chắc Nàng chán ghét đàn ông lắm! Nàng còn tin vào tình yêu nữa không?

Thật sự tôi cũng không biết nữa, tôi vẫn chờ đợi một người thuộc về mình, cho mình cảm giác an yên giữa bốn mùa, cho mình một sự nhẫn nại nhất có thể.
Tôi vẫn chờ đợi một tình yêu đơn thuần, gặp nhau ở đâu cũng được nhưng sẽ cho tôi những cái cầm tay thật chặt, những lần tựa vai đầy tin tưởng và những điều ngọt ngào nho nhỏ như chiếc kẹo. 
Trên đời này vốn dĩ có rất nhiều kiểu người và có rất nhiều kiểu tình yêu, tôi vẫn chơi vơi không biết mình phải bước tiếp theo như thế nào để giữ gìn và vun đắp một mối quan hệ mới. Là tôi đã yêu sai người hay là yêu sai cách?
Tôi không ghét Khoa chỉ là tôi mất hết niềm tin ở Khoa. Tôi không chấp nhận một người đàn ông mà ngay cả một chút kiên nhẫn dành cho mình cũng không có, một người đàn ông mà bất kỳ người phụ nữ nào ở cạnh cũng khiến anh ta quên bẳng sự hiện diện của tôi.
Khoa không yêu tôi như anh ấy nghĩ. Tôi chỉ còn biết hy vọng anh ấy sớm nhận ra điều đó.




Biển là biểu tượng của bao la, của bất tận nhưng tôi khác biển, tôi không đủ bao dung để quên hết mọi chuyện đã qua, có những thứ đã thuộc về quá khứ nhưng nó chính là cản trở lớn nhất cho sự nhìn nhận lại một người đã cũ. Phải chi ngày đó Khoa đi là đi luôn, đừng tìm mọi cách để trở về xin xỏ sự thứ tha hay cơ hội. Tôi không có quyền tha thứ, cũng không có cơ hội để ban phát cho ai . Hãy để cho tôi an yên với hiện tại và cuộc sống hiện tại.
Hạnh phúc với tôi không phải là sớm hay muộn mà đó là ai, là điều gì. Nếu đã không còn ý nghĩa trong đời nhau thì xin hãy cho nhau an ổn bước về phía trước.

Miss.

2 nhận xét:

  1. Nàng rất tươi trẻ, tự tin trong những tấm ảnh này.
    Người đàn ông như Khoa không xứng đáng có được tình yêu của bất kỳ ai. Tôi ơi! Cứ an yên đi về phía trước. Tình yêu thực sự sẽ đến

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cho nên người đàn ông ấy vẫn đang cô đơn. Hihi

      Xóa