Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 30 tháng 1, 2018

Hãy Trả Lại Tôi Một Mối Tình Đầu Dang Dở






Sáng nay thức dậy với cơn ho kéo dài, vì trời lạnh hay vì dạo này cơ thể suy kiệt nên thấy mọi thứ đều buốt giá.
Tôi không phải là người thích dậy sớm, tôi đã không còn là đứa con gái thích leo núi mỗi sáng, đeo headphone và chìm vào mấy bản nhạc giữa cái gió lạnh của đất trời, cũng không còn là đứa thích chạy bộ dọc bờ biển để hít hà cái mùi sương sớm, đón bình minh lên và hào hứng nhặt vài viên đá hình thù kì lạ cất đầy trong mấy hộp quà nhỏ xíu, lại càng không còn là cái đứa mỗi chiều xuống núi với nụ cười đầy thân thiện chào những người lạ đi ngược chiều một cách hào hứng, không còn là cô gái xinh đẹp nằm dưới cái dù màu sắc nhìn sóng biển đánh mỗi lúc một gần và cười hí há khi chọc ghẹo một vài anh Tây đi ngang hú hét với mình "Beautiful girl!"... Đứa con gái sải những bước mạnh mẽ đi qua cả một thành phố Biển đã chết ở đâu đó vào một ngày mùa Thu.

Đêm qua giật mình tỉnh giấc vì cái lạnh như đổ dồn, tôi vật vã kéo tấm đệm dày cui đắp lên người vì một cái mền không đủ ấm, tôi run rẩy và tự nghĩ nếu ngày mai tôi không thức dậy nữa thì sao? Tôi gục gặc, có sao đâu vì trên đời này làm gì có thứ mà tôi muốn lưu luyến.

Vậy mà sáng nay thức sớm tôi lại thấy chạnh lòng, tôi nhớ mối tình thời học trò và tự hỏi nếu bây giờ gặp lại người đó sẽ dành cảm xúc gì cho mình, tôi sẽ chào người ta một cái theo kiểu cứng nhắc hay tôi sẽ vờ như không nhìn thấy và nhanh chóng đi qua. Tôi không còn đo được cảm xúc dành cho người đó là thương hay ghét nữa, vì tồn tại giữa chúng tôi là hằng hà những thứ không có tên và hỗn tạp, lần đầu tiên trong đời tôi biết tươi đẹp là từ trong im lặng và rồi sau hơn 10 năm thì nó cũng từ trong im lặng héo mòn rồi chết hẳn.

Sáng nào cậu ta cũng ngồi đợi ở ghế đá chỉ để nhìn thấy tôi bước vào cổng trường, giữa những khoảng nghỉ tiết nào cậu ta cũng nhanh chóng chạy ra ngoài hành lang chỉ để nhìn tôi đang chuyện trò với vài đứa con gái cùng lớp, giữa mùa lạnh tôi nhận được lời nhắn

- Thằng Phong lớp A1 nhắn Linh nhớ mặc thêm áo ấm đó.

Giữa lớp học thêm toán tôi nhìn thấy tờ giấy rơi xuống chân mình với hai nét chữ

- Phong thích ai chưa?

- Rồi

- Ai vậy?

- Linh đó!

Giữa kì thi học kì có cô bạn lạ hoắc lại nói nhỏ với tôi

- Thằng Phong lớp A1 nhắn Linh giữ gìn sức khỏe, nhớ thi tốt nha!

Giữa giờ ra chơi nhỏ bạn cùng lớp chạy về lớp rủ rê

- Thằng Phong lớp A1 kêu tao rủ mày lên lớp nó chơi

Tôi lắc đầu, con nhỏ chạy đi lát sau chạy về

- Nó nhờ tao nhắn với mày là "Anh nhớ em."

Tôi và Phong chẳng có mấy kỉ niệm, không có cái tha thiết của những cặp đôi yêu nhau khác.

Tôi và Phong chưa từng trò chuyện trực tiếp.

Tôi và Phong chưa từng trao đổi thư từ.

Vậy mà chúng tôi dành cho nhau thứ tình cảm đẹp nhất.

Tôi lặn lội đi cổ vũ Phong trong các trận bóng.

Tôi vui mừng vì Phong đạt huy chương vàng võ thuật.

Tôi quan tâm Phong theo cách lặng lẽ của riêng mình.

Tôi không biết mức độ tình cảm của Phong ở đâu, chỉ biết rằng cái buổi sáng tinh sương ấy cậu chạy ngang qua mặt tôi với câu nói còn sót lại

- Áo dài mới đẹp nha.

Là cái kiểu đang tự tin đỡ bóng mà có đứa con gái nào đó cố tình hét lên

- Có nhỏ Linh trong đám cổ vũ kìa Phong ơi!

Cậu bỗng dưng quay lại nhìn tôi đỏ mặt.

Là cái kiểu ra chơi mà chẳng thấy tôi đâu, cậu ta tất tả chạy xuống lớp tôi hỏi thằng bí thư

- Em Linh của mày mấy hôm nay bệnh, đang lau bảng trên kia kìa.

Lúc đó tôi không dám nhìn ra cửa sổ vì tôi sợ bắt gặp một cậu trai thanh tú đang đỏ mặt nhìn mình.

Là cái kiểu đang trò chuyện gì đó với cô bạn gái cùng lớp mà nhìn thấy tôi cậu ta liền xích ra rồi nhìn tôi lắc lắc đầu như nói " Tụi tui chả có gì!" Tôi cười vui vẻ bước đi thì cậu ấy cũng vui vẻ tung tăng chạy về nhà, còn tôi lạnh lùng bước đi thì cậu lầm lũi ra về. Sáng hôm sau đến lớp cậu huy động cả đám bạn trong lớp gọi tên tôi ỏm tỏi.

Là cái kiểu lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cậu ta đứng yên nhìn rất lâu, cuối cùng cậu ta chỉ ngón tay về lớp mình và mỉm cười bước đi.

Là khi tôi quên mất cái lần định mệnh đó, là khi cậu đã phát hiện ra tôi học lớp nào, cậu đứng nhìn tôi chằm chằm đến nổi đám bạn đang chơi ngoài lang dần tách về hai bên , chỉ còn một đường thẳng duy nhất nối tôi và cậu ta như một phim ngôn tình. Đó là ngày thứ sáu sau ngày khai giảng và là ngày trong tâm trí tôi bắt đầu khắc những nét đầu tiên nụ cười của một cậu trai có gương mặt, dáng vóc vô cùng thanh tú.

Là cái buổi sáng se lạnh cuối năm đó cậu bất ngờ gọi

- Linh ơi, anh yêu em.

Sau cái câu đó cậu ta chạy biến đâu mất vì xấu hổ.

Vì những yêu thương dang dở, vì những ngô ngê thời niên thiếu, vì những kỷ niệm ấm áp đó mà mãi cho đến tận hôm nay mỗi lần nhớ tới Phong tôi lại không kiềm được nước mắt.
Có lần tình cờ gặp cô bạn lớp Phong, cô ấy kể Tết năm nào về quê Phong cũng hỏi và nhờ cô ấy đưa Phong đến nhà tôi nhưng cô ấy không biết nhà. Đó là những năm đầu sau khi tốt nghiệp.

Bây giờ cuộc sống của cả hai đã khác, tôi vẫn là tôi đó thôi, vẫn nhớ về Phong với trong lòng đầy ấp yêu thương nhưng tôi biết rằng tôi yêu cái con người của Phong năm ấy, người tôi yêu là một cậu trai thanh tú với nụ cười vô cùng trong sáng, đáng yêu.

Người tôi yêu là một Phong của năm xưa.

Tôi cũng đã không còn là cô gái mặc áo dài trắng năm xưa, không còn là cô gái đến cả một cái thiệp chúc tết cũng gửi qua đường bưu điện cho Phong nên giữa tôi với Phong là cả một khung trời cao xa vời vợi.


Sau bao giông gió, sao bao bão nổi thì cái cô gái như tờ giấy trắng Phong yêu cũng đã chết từ thuở nào. Cô ấy chết trên những chuyến xe buýt nối dài tìm kiếm một nét mặt quen thuộc, cô ấy chết trên những cuộc điện thoại sau bao nhiêu năm tìm kiếm nhưng chỉ nghe được những lời nói vô nghĩa và lạnh lùng. Cô ấy chết trong một quán trà sữa đầy màu tím giữa Sài Thành trong cái buổi chiều đầu tiên cô hẹn Phong sau 10 năm kể từ ngày ra trường.
Cô ấy chết giữa một sự thật to đùng rằng ngày hôm nay cô đã là con người khác, cậu bé ngày xưa cũng đã khác và cuộc đời của cả hai đã không còn chỗ cho những kỷ niệm xưa cũ. Yêu thương năm nào như bức từng úa màu thời gian, loang lổ và xấu xí.

Đó là người con trai thanh tú nhất

Đó là người con trai có cái tên đẹp nhất

Đó là người con trai có nét chữ bay lượn nhất

Đó là người con trai có ngày sinh nhật được gán trên tất cả các ứng dụng hay tài khoản của tôi.

Đó là người con trai mà mỗi lần thức dậy sớm tôi điều chạnh lòng khi nghĩ về, chạnh lòng nhớ một nam sinh áo trắng ngồi đợi tôi xuất hiện giữa sân trường.

Tính đến cả sáng hôm nay thì đã vỏn vẹn 13 năm tôi sống với cái tên của một nam sinh hay đỏ mặt xấu hổ.

Những kỷ niệm về Phong chưa bao giờ là xưa cũ, và tháng 9 nào cũng là tháng 9 ngày tôi nhìn thấy Phong lần đầu.

Đó có phải là lý do mà suốt những năm tháng thanh xuân của mình tôi chẳng có thời gian để yêu ai khác? Vì quá bận nhớ đến Phong và trái tim quá chật chội với những ký ức về một người con trai có những đường bóng thật đẹp.

Vì những năm tháng rất đẹp và thơ mộng đó nên suốt cuộc đời sau này tôi chẳng còn thấy hạnh phúc dù có bao nhiêu người theo đuổi.

Bây giờ có chút tuổi rồi, trời nổi gió là cũng mê mệt với xương cốt rồi. Thôi thì tôi rao bán bớt chút mùi vị  của tuổi trẻ để một ngày nào đó nếu tôi thật sự phải ra đi thì sẽ không còn hối tiếc hay lưu luyến.

Lưu luyến gì những thứ mà mình chưa bao giờ có được. Phải không?

Miss.

4 nhận xét:

  1. DN xúc động khi đọc câu chuyện này.DN không hiểu vì sao khi yêu thương càng lớn thì lại có một khoảng cách như mây trời không thể níu giữ?
    Vậy hóa ra Phong Linh mà ta biết là vì cậu chuyện này.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta trong truyện của ta từng trải và nhiều cung bậc cảm xúc trong tình yêu, có giận có hờn có cả hận thù và bao dung nhưng ta của đời thường lại là đứa chung thủy với 1 mối tình và vì nó mà quên hết cảm xúc với người khác, nhiều khi chỉ muốn thở dài, chỉ muốn buông xui nhận lời ai đó hay yêu ai đó nhưng chỉ thấy mệt mỏi rồi từ bỏ. Đôi khi ước gì mình biết bỏ quên và đừng bám víu vào những thứ đã cũ thì tốt biết mấy.
      Nàng đã chuẩn bị Tết chưa đó?
      Năm mới phải làm cái gì mới thôi nàng ơi :)

      Xóa
  2. Có những mối tình cứ mãi lặng thầm trong tâm tưởng. Mỏng manh, nguyên sơ và dịu dàng mỗi khi nhớ về.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng vậy, có những mối tình như cổ tích vậy, khiến người ta hoài mong, hoài chờ đợi.

      Xóa