Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 12 tháng 6, 2018

Gặp Người Trong Mộng






Đó là một người con trai có khuôn mặt  vô cùng thanh tú.
Khi cô mở mắt ra thì anh đã ngồi đó, dưới ánh sáng ban ngày đang rọi vào từ cửa sổ nhìn anh như thoát tục vậy.

- Anh tên gì?

Anh thả cuốn sách xuống, ngước lên nhìn cô

- Tôi tên Minh.

- Anh làm gì ở đây?

Anh cười

- Tôi là bác sĩ, đây là phòng khám của tôi.

Cô đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi thứ đúng như anh nói, nhưng mọi thứ ở đây mới tinh, sạch sẽ, ngoài cô và anh ra không có thêm ai khác.

- Anh khỏe không?

Anh chớp mắt nhìn cô.

- Sao lại quan tâm tới sức khỏe của tôi?

Cô cười

-  Tôi nghe người ta nói bác sĩ trị bệnh gì thì thường chết vì bệnh đó.

Anh cười lớn

- Tôi là bác sĩ chuyên tim, cho tới sáng nay thì tim tôi vẫn khỏe.

- Bây giờ thì sao?

- Vừa nãy cô làm tôi hú vía!

Cô chớp mắt

- Sao thế?

- Lúc nãy ở trung tâm mua sắm tôi đang đứng xem đồng hồ thì quay lại nhìn thấy cô. Cô không nói không rằn nhìn tôi chằm chằm rồi cô chảy nước mắt, tôi chưa kịp hỏi gì thì cô tự nhiên tái xanh mặt mày rồi ngất xỉu. May là phòng khám tôi cũng ở tòa nhà này nên tôi đưa cô về đây.

Cô gật gù. Cười hì hì

- Lam khỏe chưa?

- Sao anh biết tên tôi?

Anh bối rối

- Lúc nãy tôi có mở túi xách ra tìm xem có  thể liên lạc được với người nhà cô hay không.

- Túi xách con gái có nhiều thứ không nên nhìn thấy, sao anh gan vậy?

Anh cười

- Như là gì? Bao cao su hả?

Cô đỏ mặt, nhớ lại trong đó có 1 hộp vừa mới mua

- Tại ông sếp tôi nhờ mua hộ, nghe nói ông cắt đoạn trên ra dùng làm dây quay gì đó trong CPU máy tính.

Anh lại cười, nụ cười mê hoặc lòng người.

- Ông sếp nào mà quái gở dữ vậy.

- Thì là ông sếp có trợ lý quái gở như tôi nè.

Nói đoạn cô ngồi dậy, bước tới cửa sổ ngó một vòng.

- Anh còn trẻ mà mở được phòng khám ở tòa nhà này là giàu lắm đó nghen.

Anh tiếp tục cười.

- Tôi mà trẻ gì, gần 40 rồi.

Cô thét lên một âm thanh nhỏ gọn

- Mẹ ơi! Tôi tưởng anh mới 27 hay 28 gì đó.

- Cô nghĩ tôi là Ma-cà-rồng hả?

- Anh trẻ thiệt mà, đẹp trai nữa.

Anh lại cười, mỗi lần anh cười tim cô lại lỗi một...vài nhịp.

- Sao tôi sống nhiều năm vậy mà không gặp anh lần nào nhỉ?

Anh cũng đứng dậy, đi lòng vòng sắp xếp gì đó, hình như là dụng cụ khám, chắc lúc nãy anh dùng nó khám cho cô

-  Tôi ở Mỹ, mới về nước hôm qua. Cô là bệnh nhân đầu tiên của tôi đó.

Cô nhìn tay anh đưa đi lướt lại, không thấy chiếc nhẫn nào, cô an dạ.

- Anh có người yêu chưa?

Anh lắc đầu, quay lại tủ lạnh nơi góc phòng lấy chai nước, anh đưa cho cô.

- Tôi chưa yêu ai bao giờ.

- Anh bị lãnh cảm hả?

Anh cười cái nụ cười đẹp ngây ngất đó

- Tôi chưa gặp được người muốn gặp.

Cô gật gù, đổi chủ đề

- Ở Mỹ sướng muốn chết, đẹp muốn chết sao anh về cái nơi này chi vậy.

- Tôi chưa "muốn chết" nên tôi về.

Cô uống một ngụm nước. Anh lại ngồi trên cái ghế như ban đầu, không có vẻ gì là muốn đuổi cô đi ngay.

- Sao lúc nãy nhìn thấy tôi cô lại khóc?

Cô bối rối, không biết nói sao, nếu nói thì anh có nghĩ cô bị điên không.

- Anh làm người yêu tôi đi, tôi kể cho anh nghe.

Anh cười ha ha

- Ít nhất cô phải tán tỉnh tôi đã chứ!

- Tôi khen anh đẹp trai nãy giờ còn gì.

- Đó đâu phải câu tán tỉnh

- Chứ câu nào mới là tán tỉnh?

Anh suy nghĩ trong tích tắc

- Như là ....gì nhỉ...

Cô cười.  Trong giây phút đó cô thấy anh đáng yêu vô cùng.

- Sao cô cười? Sao cô lại chọn tôi?

- Anh đẹp trai, giàu có còn làm bác sỹ nữa,vợ con chưa có, ở không để làm gì.

Anh cười thật lớn.


Hôm đó anh đưa cô đi ăn rồi chở cô về nhà. Không hẹn là khi nào sẽ gặp lại.

*

Trong những giấc mơ của cô luôn xuất hiện gương mặt của một chàng trai, luôn nhìn cô cười và nắm lấy tay cô, dù chỉ là một giấc mơ nhưng khi tỉnh dậy mọi cảm xúc vẫn tròn đầy, vẹn nguyên. Một bàn tay và một trái tim vô cùng ấm áp.
Trong suốt nhiều năm kể từ khi cô biết mình đã là thiếu nữ thì chàng trai kia bắt đầu xuất hiện, không phải liên tục hay thường xuyên, chỉ là thỉnh thoảng nhưng mỗi giấc mơ được gặp người đó đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, dù mỗi lần gặp lại là ở hoàn cảnh khác nhau, không gian thời gian khác biệt nhưng khuôn mặt thì là cùng một người và cảm xúc cũng không hề thay đổi, ở mỗi khoảnh khắc đều mãnh liệt, liền mạch.

Tháng trước cô đi trung tâm mua ít đồ thì cô đã nhìn thấy người đó. Người thật việc thật và ở ngay trước mắt.  Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô đã ngã xuống.
Anh ngồi bên cạnh khi cô tỉnh giấc, một cảm giác không hề xa lạ chút nào, cô không biết phải giải thích với anh thế nào về cơn chấn động của cô nhưng có vẻ như anh không thấy phiền lòng vì đột nhiên cô hỏi han anh đủ thứ.
Anh có biết là cô biết anh không nhỉ? Anh có mơ thấy cô không?  Nghĩ đi nghĩ lại cô thấy mình kỳ cục, nhưng nếu hỏi thẳng thì không được, một người thiên về khoa học như anh thì làm sao tin mấy chuyện hoang đường như vậy được.
Hôm qua anh gọi cho cô mời cô đi ăn, anh nói chuyện tự nhiên như thể anh cũng biết cô lâu lắm rồi. Có lẽ anh là người thân thiện vậy thôi. Một người như anh thì thiếu gì con gái vây quanh, sao anh lại vẫn một mình nhỉ.

Cô đứng trước gương nhìn chiếc váy mới mặc, vừa tô son xong thì anh tới
 Anh mở cửa xe cho cô đầy lịch thiệp

- Sao Lam nói muốn làm người yêu tôi mà 2 tháng nay không thấy gọi cho tôi vậy?

- Anh chưa nói đồng ý mà.

Anh cười.

- Tưởng ông sếp quái gở của cô không cho cô đi chứ.

Cô nhìn anh.

- Sếp nào mà to gan vậy, dám quản chuyện của tôi.

- Vậy sao cô không rủ tôi đi hẹn hò.

- Tại tôi sợ sẽ thích anh nhiều hơn. Hihi

Anh bật cười.

- Còn anh? Anh làm gì mà giờ mới tìm tôi? Mới về nước mà bận vậy sao?

- Tôi lo mấy chuyện của phòng khám thôi.

Cô liếc anh

- Phòng khám mới mở thì ế nhệ chứ gì mà bận.

- Ế nên mới phải lo. Không có khách thì biết nuôi cô bằng cái gì.

Cô cười khoái trá

- Tôi hỏi bừa có 1 câu mà anh chịu nuôi tôi rồi. Sao anh không làm giá gì hết vậy?

Anh cười ha ha

- Gặp gái đẹp là nó hèn vậy đó!

Cô cũng cười theo. Anh rõ ràng là khéo ăn nói, giỏi tán tỉnh, không phải khô khan như gạch ngói mà anh khó yêu là sao cô không hiểu. Cô đụng trúng cái dây nào của anh mà một người ở tuổi như anh, chưa từng yêu lần nào mà bất chợt tử tế với cô vậy nhỉ. Tử tế với yêu đương có liên quan gì không ta, chắc có chứ, có tử tế thì mới nghiêm túc yêu đương được.

- Cô muốn ăn gì?

- Ăn gì mắc mắc ớ

- Cô nói xong không sợ tôi bỏ chạy hả? Sao cô công khai dòm ngó tài sản của tôi hoài vậy?

- Hihi, chưa gì mà anh đòi nuôi tôi rồi thì sớm muộn gì anh đưa tiền cho tôi giữ thôi.

Anh cười thật to

- Ông sếp quái gỡ của cô không cho cô ăn gì hay sao mà mới hai tháng không gặp nhìn cô ốm nhom vậy?

- Tại tôi nhớ anh đó!

- Nhớ mà ứ gọi

- Thì để coi ai nhớ ai hơn.

- Ha ha...



*

Trong giấc mơ người con trai đó luôn biến mất đột ngột, để lại cho cô sự bàng hoàng và tiếc thương không dứt.
Một lần cô cùng người đó đang ngồi trên một ngọn đồi cát và tựa vào vai nhau, bên tai cô vẫn là tiếng cười khúc khích, vẫn là niềm yêu thương vô bờ nhưng rồi trong nháy mắt cô ngồi lại đó một mình,cũng như bao giấc mơ khác, anh bỗng dưng biến mất và cô thảng thốt gọi tên anh nhưng bốn bề chỉ có núi cao, biển rộng. Rồi một ngày cô thấy mình nằm trên một ngọn núi tuyết với mái tóc dần bạc trắng sau bao nhiêu ngày tháng chờ đợi mòn mỏi, cô dốc cạn sức tàn lực kiệt rời khỏi thế gian.
Cô giật mình tỉnh giấc, nước mắt giàn giụa, trong tim đau nhói một nỗi đau rất thật. Cô không dám ngủ lại vì sợ giấc mơ đó lại tiếp tục, trong lòng bỗng dưng trống hoác và cô nhớ người con trai đó đến điên dại. Cô đã tỉnh dậy rất lâu nhưng sự mất mát cách biệt  làm lòng cô đau nhói. Người con trai đó là ai? Sao cứ ở mãi trong giấc mơ của cô và nhốt trái tim cô ở lại đó, thẫn thờ, tìm kiếm và chờ đợi, sau mỗi lần hạnh phúc ngồi cạnh nhau là anh lại rời đi không lời từ biệt. Sau mỗi giấc mơ cô tỉnh dậy là lòng đau như cắt, nước mắt đã tuôn ra tự khi nào, gối ướt đẫm và tâm tư xáo trộn, anh là ai mà giữa bốn bề sông núi cô chưa gặp bao giờ.
Anh là ai mà khiến cô đau đến vậy?

Đó là lý do vì sao cô không dám tiến một bước mạnh chạy đến bên anh. Anh ở ngay đó sẵn sàng mở lòng với cô nhưng cô e ngại chuyện trong giấc mơ lại là sự thật. Một ngày nào đó nhân lúc cô không để ý nhất anh sẽ lại chọn cách rời bỏ. Trong giấc mơ cô thấy mình chết vì gào thét tìm anh trong vô vọng, biết anh không thể nghe nhưng vẫn cứ mặc sức kêu tên anh, trong đầu cô cứ vang vang hai từ " Anh ơi" dù là lúc cô đang tỉnh và dù là lúc cô đang làm việc.

Hôm lần đầu gặp anh, tất cả những ký ức về anh trong những  giấc mơ kéo về, dồn dập như bão lũ, một nỗi đau đớn ngập tràn, buốt nhói. Ngay cái khoảnh khắc anh quay lại nhìn thấy cô tất cả sự thống khổ như đổ trào, anh ở ngay đó, anh không biến mất, giữa anh và cô như chưa từng chia cắt, mọi thứ trở về, tái sinh lần nữa trên hiện thực. Anh là ai mà đôi mắt kia như chứa đầy tất cả tin yêu và hy vọng, anh là ai mà sự chia ly tử biệt đưa cô về một cõi mộng mị day dứt, tuyệt vọng.

Người ta nói với cô rằng đó không phải là mơ mà là ký ức, những ký ức hằng sâu kéo dài qua năm tháng và kéo dài theo số mệnh. Duyên kiếp nào mà anh và cô lại nghiệt ngã đến vậy, đau thương đến vậy, duyên kiếp nào mà ngay cả cái chết cũng không thể một lần cắt đứt được. Duyên kiếp nào mà ngay cả trong thực tại cũng tồn tại một người mà chỉ vừa nghĩ đến, lòng cô ngột ngạt khó thở và nước mắt cô lại rơi đầy cay nghiệt. Nhìn thấy anh giữa cuộc đời thực khiến cô ngã quỵ, cô đã không kiềm chế được mà ngất đi trong nước mắt.
Liệu anh có biết không hay anh chỉ là một người giống như  vậy, mọi khái niệm về cô anh đều không rõ, với anh cô chỉ là một người trong vô số người. Rốt cuộc thì tại sao giữa nhân gian này cô lại gặp anh. Cuộc gặp gỡ này để chia ly hay là để cô lần nữa rơi vào cái hố sâu tĩnh mịch không người, cuộc gặp gỡ này đã khơi dậy trong cô sự lạnh lẽo cô độc giữa núi tuyết, vào một ngày không anh cô cũng nhắm mắt khép lại một cuộc đời.

Sau 1 tháng không gặp anh lại gọi cho cô.

- Sao em không có trách nhiệm gì với tôi vậy?

- Chuyện gì cơ?

Trong lòng cô biết bao nhiêu là xáo trộn, mỗi lần nhìn thấy anh là cô không làm chủ được cảm xúc.

- Thì mỗi lần gặp nhau về em bỏ xó tôi như người lạ.

- Thì anh là người lạ mà.

Anh đang lái xe bỗng quay qua nhìn cô

- Hôm nay em sao vậy?

- Anh cho tôi xuống xe chỗ này đi. Tôi không muốn gặp anh nữa.

Anh không hiểu chuyện gì nhưng anh đánh lái vô lề đường và theo cô xuống xe.


- Em sao vậy?

Sóng mũi cô cay cay và cô nhanh chóng bước đi trước khi anh nhìn thấy cô khóc.

- Lam?

- Anh về đi.

Rồi cô bỏ đi. Không hề quay lại.

*

Từ khi gặp anh lần đầu cho đến nay cô không còn mơ thấy anh nữa, đã không còn những đêm cô đau lòng như chết đi vì một người con trai mà mình không biết.

Cô không nghĩ sẽ gặp anh ở đời thực như thế này, mọi thứ quá tự nhiên và phim ảnh. Rồi thì cuối cùng  sẽ như thế nào, ở đây cô sẽ là ai, cô sẽ làm gì khi một lần nữa nếu anh thật sự không còn tồn tại. Thôi thì thà là Anh cứ làm người lạ, cô sẽ chấp nhận ngay từ đầu, thà là hãy để cô cứ nghĩ rằng ở một nơi nào đó anh vẫn sống tốt. Đừng ai cho cô biết tin gì từ anh cả.  Đừng ai nói cho cô bất cứ gì nếu một mai anh có ở phương trời nào.

- Lam ơi! Có người tìm cô này.

Cô không khỏi kinh ngạc khi người ngồi trước phòng chờ ở công ty cô lại là anh. Cô muốn tránh ánh mắt anh nhưng cô nhận ra trái tim mình vô cùng chờ đợi điều đang hiện hữu trong mắt anh.
Cô hít một hơi thiệt mạnh, bước đến ngồi cạnh cái ghế anh đang ngồi.

- Sao em không ngồi đối diện?

- Chỉ có đối tác mới ngồi như  vậy. Anh là ...đối phương mà. Hihi

- Bao lâu rồi mình không gặp nhau nhỉ?

- Tôi không đếm.

- Nhưng tôi nhớ em.

Cô mỉm cười

- Anh đại hạ giá chịu gả cho tôi đó hả?

Anh cười, nụ cười có chút mệt mỏi.

- Anh vẫn khỏe phải không?

- Ừ.

- Phòng khám chắc dạo này đông lắm, nhìn anh phờ phạt quá trời.

Anh nhìn cô

- Hết đẹp trai rồi hả?

- Vẫn đẹp! Sao anh biết tôi ở đây mà tới?

- Tôi biết nhiều thứ hơn em nghĩ đó, tại em không thèm hỏi.

- Như là thứ gì?

- Em ở bên cạnh tôi đi, tôi sẽ kể em nghe.

Cô bật cười. Anh học cô nhanh thật.

Không khí bỗng nhiên im lặng, đến lúc này cô mới nhìn anh thật kỹ, chắc cả tuần rồi anh không cạo râu, những dấu đen lổm chổm lẫn một vài sợi bạc, đôi mắt anh nhiều mệt mỏi nhưng trong ánh nhìn cô vẫn đong đầy sự chịu đựng, bao dung.  Không kìm nén được cảm xúc cô bất chợt đưa tay lên vuốt lại phần tóc mái hơi bù xù của anh, chưa khi nào cô thấy anh ở trong bộ dạng như vậy hết, trong giấc mơ của cô anh là một thiếu niên rất lịch lãm, pha chút phong trần.

- Về nhà, em cạo râu cho anh, nha.

Anh nắm lấy tay cô, đưa lên môi và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

- Đi taxi về nha, đêm qua anh có ca phẫu thuật nên hơi mệt, anh không lái xe tới đây được.

Cô gật đầu, trở vô phòng nhân sự xin nghỉ một ngày rồi cùng anh về nhà.
Nhà anh không lớn lắm nhưng anh chọn tông màu ấm cúng, các vật dụng trong nhà đơn giản, tiện nghi. Trên tường treo một số ảnh gia đình, phong cảnh và...ảnh cô. Là một bức ảnh cô mặc áo dài trắng đứng giữa sân trường cười rất tươi. Trong trí nhớ của cô không có tấm ảnh nào như vậy hết.

- Sao anh có bức ảnh này?

Anh cười hiền

- Năm anh mới ra trường, anh có về nước tham dự một buổi tư vấn ngành học cho mấy em học sinh cuối cấp, anh chụp em lúc đó.

Cô ngơ ngác

- Anh biết em từ lúc đó rồi sao?

Anh gật đầu, cười gian xảo.

- Học bổng mỗi năm em được nhận là do anh nhờ ba tài trợ.

- Ơ?

Anh cười toe.

- Thế mới nói anh muốn tự mình nuôi em nên mới cố gắng nhiều vậy. Anh ở bên đó thì về đây mở phòng khám để làm gì.

Cô đi từ kinh ngạc này cho đến kinh ngạc khác. Anh âm thầm ở bên cạnh cô suốt chừng ấy năm luôn sao.

Cô nhìn anh, thở dài.

- Phàm thì con gì nuôi lên cũng là để giết thịt hết ớ.

Anh cười thật to. Nắm lấy tay cô kéo vào phòng tắm

- Đây!

Anh chìa ra cái dao cạo râu. Cô mỉm cười cầm lấy. Anh thoả mãn ngồi hưởng thụ.
Lát sau cô vào bếp nấu cho anh tô cháo vì anh đang có dấu hiệu bệnh cảm. Lúc bê ra đã thấy anh nằm ghế sofa ngủ mê mệt. Đôi mắt với hàng mi dài đang khép lại, cái mũi cao và đôi môi như đang mỉm cười.
Cô nhìn anh thật lâu. Hóa ra duyên phận là có thật. Nhân duyên giữa anh và cô ở hiện tại anh đã gieo trồng từ lúc nào.

Anh trở mình, mở mắt ra nhìn cô, mỉm cười.

-Anh trở về rồi.

Cô mở to mắt nhìn anh.

- Anh biết về các giấc mơ của em.

Anh đưa tay lên mắt cô, nhẹ nhàng lau

- Đừng khóc.

Anh ôm lấy cô, vỗ về

- Mình sẽ không xa nhau nữa, ngoan.

*

Những cơn ác mộng đã khép lại, cô cũng đã không còn thức giấc nửa đêm vì nỗi đau cũ, tình yêu của anh và cô lại một lần nữa được thắp sáng.

- Em chuẩn bị tâm lý chưa?

- Gì chứ?

- Anh hơn em 14 tuổi, nhất định sau này em phải một mình. Đừng tìm kiếm anh như em đã từng em hiểu không? Đừng đau lòng khi anh phải rời xa em, vì nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại.

- Sao anh không tìm em sớm hơn?

- Cái này thì không thuộc quyền hạn của loài người, chúng ta cửu biệt hay trùng phùng đều là do những yêu thương thù hận chi phối, mỗi một cuộc đời ta phải trách nhiệm với nó, đã là duyên thì không thể chọn sớm hay muộn, mọi thứ sẽ đúng thời điểm, ở thời khắc cần xảy ra nó sẽ xảy ra.

Cô gật đầu, ôm lấy anh đầy hạnh phúc.

- Không phải anh rời bỏ em mà sinh ly tử biệt làm mình xa nhau, hèn gì khi đó em chỉ yêu, có đau, có nhớ nhung mà không hề có hận.

Anh mỉm cười, ôm lấy cô. Tình yêu của anh và cô lại bước vào một khởi đầu mới, còn yêu thương sẽ còn trùng phùng dù muôn ngàn cách biệt.

Miss.



6 nhận xét:

  1. Duyên say mấy thuở vờn theo gió
    Lạnh gót nhung hài lịm trùng khơi !.....
    ....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh có tin không? Nếu em nói những giấc mơ này là thật. Hihi

      Xóa
    2. Duyên say mấy thủa vờn theo gió
      Lạnh gót nhung hài lịm trùng khơi
      Thẳng nghiêng cứ bám bờ không tịch
      Lặng dấu hư huyền miền trăng lơi
      -
      Anh tin em nói thật -

      Xóa
    3. Giờ em không còn thấy nữa. Hihi

      Xóa
  2. Nợ duyên là sợi tơ hồng
    Theo vào cơn mộng, ngóng trông một đời
    ---
    Câu chuyện tình nhẹ nhàng, êm tim với chút chút liêu trai...
    Hay, DVD thưởng thức!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi. Sắp tới Miss lại có truyện mới , Hy vọng tiền bối sẽ thích.
      Chúc tiền bối luôn mạnh khỏe và vui vẻ ah.

      Xóa