Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 25 tháng 2, 2020

Gặp Duyên Trong Vạn Duyên






Trước khi gặp cậu, tụi bạn đã cảnh báo

" Nó đẹp trai lắm và độ sát thương trái tim là rất cao, nó thả thính gì mày cũng đừng dính, tỉnh táo lên hiểu chưa! "

"Nó" chính là Phan.

Phan không hẳn nhìn giống soái ca nhưng cái vẻ mũm mĩm và nụ cười tỏa nắng của Phan thì đúng là rất dễ làm lụi tim người khác.

Thấy cô Phan nhìn ngơ ngác

" Ủa? Ai đây?"

" Đây là chị Linh, chị ấy sẽ đồng hành cùng bọn mình trong lần từ thiện này, chị ấy phụ trách kêu gọi và sắp xếp lực lượng."

Một người trong nhóm giới thiệu

Phan chớp mắt

" Ôi, xinh thế! "

Mọi người nhìn nhau, rồi nhìn Linh, điều đó được hiểu ngầm là " Thấy chưa, nó khoái rắc thính lung tung lắm! Đừng có dại mà vướn vào."

Mọi người bắt tay vào chuẩn bị, mỗi người một việc.  Chuẩn bị đồ ăn, thức uống, in logo, nước suối để phát kèm ...

Nước???

" Ủa Chị Minh ơi, hôm qua mình đặt nước suối người ta khi nào mới giao vậy? "

" Hình như đang đợi ở dưới sảnh chung cư đó em, ối chết!  Nãy giờ lu bu quên mất, em, Quân với  Phan xuống chuyển hết lên đi!"

Ba đứa kéo nhau xuống tầng trệt

" Chị Linh thấy nước đâu không? "

Linh lắc đầu

" Chiếc xe trùm kín kia có phải không?"

Phan nói " Ừ, hình như nó " Rồi ba đứa thi nhau ngoắc lại, tháo tháo gỡ gỡ

" Úi, không phải nước suối chị ơi, nệm của ai nè! "
Quân la lên

Ba đứa nhìn nhau rồi nhìn anh giao hàng

" Anh giao nệm cho chị ở tầng 5, mà gọi mãi không thấy xuống, thấy tụi em ngoắc anh tưởng... "

 Cả đám ôm bụng cười ngặt nghẽo.

" Chết! Xin lỗi anh, tụi em cũng đang chờ người giao hàng... "

Phan giải thích

Vừa lúc đó một chiếc xe tải xuất hiện

" Nhận nước phải không tụi em ơi? "

Anh tài xế hỏi vọng tới, ba đứa gật đầu lia lịa. Những thùng nước được chuyển vào thang máy nhanh chóng. Thang máy mở cửa, Linh giữ cửa , Quân và Phan khệ nệ vác vào nhà

"Úi! Lộn tầng rồi Phan ơi! "

Ba đứa vội lao vào thang máy rồi đứng cười như điên

" Hôm nay sao thế nhỉ?!" Quân cảm thán.

" Tóc chị Linh mềm thật này "

Phan cười cười

Lúc này Linh mới phát hiện những ngón tay thon dài của Phan đang chạm vào tóc mình, cô liếc mắt

" Thích thật đấy! " Cậu ấy không có vẻ gì là ngại ngùng, thậm chí còn sờ lên đầu Linh

" Đáng yêu quá!  Chị Linh có bạn trai chưa?"

"..."

Cửa thang máy mở ra, câu chuyện chấm dứt ở đó. Mọi người tiếp tục bận rộn, những phần quà đã được đưa lên xe và đi đến nơi cần nhận, đêm đó ngồi ngoài balcon tầng 8 ngắm những vì sao lấp lánh, mỗi người đều có những cảm xúc của riêng mình.

Nửa đêm Phan trở về, mọi người đã chia thành nhóm nhỏ, nhóm chơi game, nhóm tranh thủ chăm sóc da, Linh ngồi đó với lon bia đã vơi nửa.

" Em với chị đánh bài không?"

Phan lấy bộ bài trên nóc tủ lạnh xuống

" Thắng thì được gì? " Linh dốc cạn lon

" Búng lỗ tai nha!" Phan hớn hở

" Ok"

Trước sự ngỡ ngàng của Phan, và những trận cười của những người xung quanh, Phan đỏ hai tai lên vì toàn thua vào phút chót

"Chị Linh ăn gian đúng không? Sao bài tốt thế? " Phan giãy nảy

" Đánh dở mà cứ đổ thừa là sao?"

Linh cười toe toét , mọi người hùa theo

" Rủ ai chứ rủ chị Linh là thua chắc rồi! "

" Giờ mình chơi ván cuối nha, nếu em thắng em sẽ được hôn chị, đồng ý không?

Phan dụ ngọt

" Nếu thua?" Linh thách thức

" Chị có thể yêu cầu em làm bất cứ điều gì cho chị "

Giọng Phan chắc nịch, không biết lúc đó do đã có chút hơi men, hay do tự tin về cách chơi bài của mình mà cô đồng ý. Và cô đã thua.

*

Thời gian mới đó mà trôi nhanh không ngờ, cô rời xa SG được 3 năm, những kỷ niệm đẹp lùi vào dĩ vãng, có những chiều ngồi nhổ rau sau vườn cô thấy nhớ những nơi mình đã từng đi qua, những người mình đã từng gặp, những bài tình ca cô hay ngồi nghe ở chỗ anh Long. Anh thường hay hỏi

" Dạo này không thấy em up ảnh đẹp nữa, bộ em nghỉ chơi rồi hả? "

" Dạ, em bán máy rồi! " Cô cười buồn

" Sao không lấy chồng đi mà lên FB viết status thất tình hoài vậy? "

Cô mỉm cười

" Anh hát tặng em bài này nhé, nghe rồi sẽ biết."

Tiếng nhạc của bài "Cõi buồn" vang lên

* Em đi đến chốn non cao, cuốn theo tháng năm nào
Mà dòng thời gian còn in dấu
Em băng qua những đêm thâu, lối xưa khó phai màu
Rừng sâu sao vẫn xanh niềm đau
Đưa em qua những cơn mưa, dáng em đã phai mờ
Tình nồng bao năm còn nhung nhớ ...
Đưa em đi đến muôn xưa, tiếng yêu vẫn chưa vừa
Tình buồn giăng kín trên vần thơ ...*

Rồi quán cũng đóng cửa, anh cũng lấy vợ sinh con. Cuộc sống là những vòng quay lặp lại, nỗi buồn của người này trùng khớp với nỗi buồn của người kia, vấp ngã của người trẻ chồng lên vấp ngã của những người đi trước, những chuyện vui hay không vui đều cứ vậy mà thay đổi, luân phiên từ người này đến người khác, thế giới không ngừng biến chuyển và con người cũng không ngừng lớn lên, trưởng thành sau những lần thất bại.

Cô cũng lùi về một góc, gói ghém lại những ước mơ còn dang dở...

Những trang viết ngắn dần và khô cạn cảm xúc.

Cô ước gì mình vẫn mãi là cô gái tuổi đôi mươi, lúc nào cũng đầy ấp nụ cười và hy vọng. Cô ước gì cả đời này mình vẫn là mình với những hoài niệm được trải dài qua những con chữ, mộc mạc, kiên cường. Có ai mà không muốn một cuộc đời bình yên, một ngôi nhà bão nằm sau cánh cửa...

" Chị khỏe không?"

Cái tên quen thuộc hiện lên màn hình điện thoại

"Khỏe, em đang ở đâu vậy? "

" Em đang ở gần chị, cà phê nhé! "

Phan vẫn đúng là Phan, vẫn cái giọng Bắc ấm áp, nhẹ nhàng

Vẫn là chàng trai năm ấy.

"Từ lúc xa em tới giờ chị đã yêu ai chưa? "

" Chưa "

" Chị tin không? Em thích chị."

"..."

"Ước gì thời gian quay lại lúc đó, em sẽ không dễ dàng để chị chạy trốn nụ hôn của em"

Linh bất giác mỉm cười

" Thua bài đã đứng dậy chạy trốn làm người ta ức chế không chịu được "

" Nhớ dai thế! "

" Em còn nhớ nhiều điều về chị lắm! Chị biết không, em nhớ chị "

Những ngày đầy tiếng cười ấy quay lại rõ ràng trong mớ ký ức mờ nhạt của cô. Người ta nói với cô Phan là một công tử hào hoa và cậu không thật sự nghiêm túc với ai hết. Giữa cô và Phan là hai khoảng cách dài vô tận

Trái tim nhỏ bé của cô không đủ mạnh mẽ để nhận những tổn thương từ Phan nếu Phan nhẫn tâm làm cô đau đớn. Nhưng...

Cậu ấy đã không làm cô tổn thương, cậu ấy im lặng ra đi về một phương trời xa lắc nào đó, một nơi mà cô chỉ từng nhìn thấy qua phim ảnh.

Mọi ký ức trước đó đẹp đến nỗi cô muốn nó diễn ra hằng ngày, bên cạnh cậu và những câu bông đùa vụng về của cậu.

Một sự bắt đầu đầy tiếng cười.

" Em đã ước gì lúc đó đủ can đảm để ôm chị, giữ chị lại trong vòng tay mình, chị ra đi rồi trong lòng em hụt hẫng mà chẳng biết phải làm thế nào, thứ chị để lại chỉ là một sự lạnh lùng, xa cách "

" Mình bắt đầu lại, được không chị? "

Trái tim cô đập những nhịp dồn dập.

Liệu ngày mai có không một câu chuyện cổ tích?

Liệu Phan có phải là định mệnh, là mối lương duyên trong vạn duyên mà cô phải gặp?

Cô trả lời cậu

" Hãy để thời gian trả lời nhé!"

Miss.

13 nhận xét:

  1. Thằng bé thả thính rất hay, thông minh lắm.
    Còn linh thì lại rất hay sa ngã hình như còn rất thích được sa ngã...Truyện hay!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hịi
      Nếu em là cô ấy, em cũng sẽ thích Phan mà.
      Bài viết up lên lúc mạng không ổn định nên mất vài câu. Hihi em đã sửa hoàn chỉnh.
      Xin lỗi vì để a thấy thiếu sót của em rồi. Cảm ơn anh^^

      Xóa
  2. Truyện hay!
    (vỗ tay)

    Cái duyên là cái duyên chi
    Mà sao cứ đến rồi đi thế này?

    Hi hi hi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái duyên sao khéo đặt bày
      Sao mày cứ đến rồi mày lại đi?

      Xóa
    2. Cái duyên sao lạ lắm thay
      Không đi không đến, lặng yên thế này???

      Xóa
  3. Thời gian không chờ đợi ai. Có gì hay phải làm liền chứ nàng ơi. Hihi năm mới, mong cho điều mới, điều tốt đẹp sẽ đến với nàng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thời gian quả là không chờ đợi ai, nên cũng trôi qua mất rồi nàng ơi :)))

      Xóa
  4. DVD chúc mừng Miss nhân ngày 08/3!
    :D

    https://2.bp.blogspot.com/-ETRs8QlxNF0/W6YByRuSEEI/AAAAAAAAJOs/AQXj4MjVvf4uEypNIn5KdMxRDO2zWu_yACLcBGAs/s1600/hoahong_buom.gif

    Trả lờiXóa
  5. Mong em thành công trong sự nghiệp, may mắn hài lòng trong cuộc sống, hàng ngày vui và hạnh phúc.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em cảm ơn anh Sỏi rất nhiều. E cũng mong anh nhiều sức khỏe ạ.

      Xóa