* Viết cho những tháng ngày dang dở trong đời.
Nơi anh sinh ra không có mùa Thu, nhưng chìu theo ý nhỏ, anh bắt đầu gọi tháng 9 là mùa Thu từ cách đây gần 8 năm trước.
Khi đó anh mới 18 tuổi. Và là mùa tựu trường cuối cùng của thời áo trắng.
Cũng là mùa anh bắt đầu thấy vương vấn bởi một người.
Anh nhớ về lần đầu nhìn thấy nhỏ
Đó là một buổi sáng và nhỏ đứng đó, trên lầu cao chăm chú nhìn anh như thể anh làm nhỏ tò mò ghê gớm lắm. Anh cho hai tay vào túi, ngước lên nhìn đáp lại và mỉm cười.
Thời gian ngưng lại.
Hôm ấy về nhà, anh tưởng tượng vô vàn cách để xuất hiện trước mặt nhỏ thật ấn tượng nhưng hơn hai tuần trôi qua mà nhỏ vẫn ...mất bóng.
Đến khi anh gần như từ bỏ thì giữa giờ chơi của tiết thứ hai nhỏ đứng đó, ngay phía đầu kia của dãy lớp 12. Trong khi anh đang cho hai tay vào túi, đứng đợi cho nhỏ thôi câu chuyện với hai cô bạn và ngước lên nhìn anh thì cả đám bạn trong hành lang bắt đầu xôn xao, từng đứa từng đứa tách ra đứng về hai bên, đến cuối cùng khi nhỏ nhìn thấy anh thì mọi người cũng đang nhìn chằm chằm vào nhỏ.
Là mọi người đang tò mò là anh đang nhìn ai mà chăm chú thế!
Nhỏ tròn mắt nhìn anh nhưng chưa kịp chớp mắt, nhỏ cũng tách về một bên, để lại anh với một cô bạn nào đó mà cho tới giờ anh cũng không nhớ rõ mặt. Chỉ nhớ là ngày xưa cả trường gọi cô ấy là "hoa khôi".
Rồi những ngày tháng tươi đẹp bắt đầu đến.
Anh và nhỏ học cùng một dãy, điều đó đồng nghĩa với việc anh có thể nhìn thấy nhỏ mỗi ngày.
Nhỏ có thói quen đứng nhìn xuống sân trường mỗi giờ ra chơi nên anh cũng cứ lựa giờ đó mà lượn qua ít nhất một vòng.
Có những ngày anh đứng đợi nhỏ dưới cầu thang, đợi nhỏ đi lên từng bậc, anh và hai thằng bạn theo phía sau mà buồn cười
Thằng Thy bảo
- My ơi, cặp nặng lắm, để thằng Duy xách dùm cho.
Thằng Văn cũng chen vào
- Coi chừng ngã nha My, mà không lo, có thằng Duy đỡ tụi bây nhỉ?
Ba thằng cười rúc rích, còn nhỏ thì đi thẳng, không đáp trả một lời, đến khi gần bước vào lớp, nhỏ sẽ quay lại nếu ở đó chỉ có anh nhỏ sẽ mỉm cười với anh một cái.
Cũng có những ngày thấy nhỏ đi lấy sổ đầu bài dưới sân, cả bọn nhao nhao gọi tên nhỏ mà anh nghĩ lại anh có chút xấu hổ.
Nhỏ và anh, cứ âm thầm trao nhau những nụ cười trong im lặng, không một câu hỏi, cũng không có câu trả lời, chỉ là nhìn thấy nhau, mỉm cười với nhau và cảm nhận về nhau qua từng ngày, từng ngày.
Không chỉ là những trò ngớ ngẩn tụi con trai xung quanh anh bày ra
Không chỉ là những cái mỉm cười
Không chỉ là những cái nhìn tha thiết dành cho nhau
Còn có những giận hờn, hiểu lầm trong im lặng.
Không ai nói gì nhưng cả hai tự hiểu đối phương cảm thấy như thế nào.
Có một lần tan lớp, có cô bạn chạy lại nhờ anh chở về dùm, cô ấy còn chạm cánh tay anh đầy thân thiết. Đến khi anh tình cờ nhìn ra phía sau thì thấy nhỏ.
Trong ánh mắt nhỏ thoáng nét buồn. Nhỏ lặng lẽ rẽ sang một hướng khác.
Cả tuần sau đó, nhỏ cũng không thèm ra hành lang, cũng chẳng thèm quay lại nhìn anh lúc lên hết cầu thang, việc đi lấy sổ đầu bài cũng được giao cho người khác.
Đến tuần thứ hai thì anh không chịu được nữa.
Anh ra ngoài đứng đợi nhỏ đi trực sao đỏ trong 15 phút đầu giờ về.
- My!
Nhỏ đứng lại, như đấu tranh tư tưởng đang diễn ra, cuối cùng nhỏ cũng quay lại.
- Anh ra hiệu chỉ vào chính mình, rồi chỉ xuống đất (ý chỉ cô bạn học tầng dưới) rồi lắc tay.
Không biết là nhỏ có hiểu không nữa, nhưng nhỏ mỉm cười, rồi về lớp. Những chuỗi ngày bình thường lại trở về.
Tự nhiên anh thấy mình như quay trở lại thời niên thiếu khi nhớ lại chuyện cũ. Anh thở dài
Có lẽ vì đêm qua nhỏ xuất hiện trước mặt anh, ngay sau buổi biểu diễn.
Nhỏ vẫn vậy, tóc ngang lưng , từng sợi mỏng tang bay trong gió. Vẫn nụ cười nhẹ nhàng, vẫn ánh mắt nhìn anh như thuở nào.
Có lẽ cái khác nhất chính là chiếc váy mà nhỏ đang mặc. Đó là một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu trắng, kết hợp với chiếc váy hoa li ti màu xanh rất dịu dàng.
Thật ra cũng không phải là khác, mà là trong suốt những tháng ngày cạnh nhỏ, màu áo dài trắng đã trở thành điều quen thuộc, xinh đẹp.
Xem ra nhỏ cũng đã trưởng thành thật rồi.
Và anh thì cũng đã khác.
*
Tháng 9 năm nay, lịch của anh dày đặt. Lịch tập, lịch diễn, lịch chụp ảnh... Cuộc sống bận rộn đã đẩy anh đi rất xa với con người hiện tại.
Sự xuất hiện của nhỏ sau tám năm mất liên lạc làm anh gần đây hay nhớ về những điều xưa cũ. Nhớ về những thói quen, sở thích đã từng gắn liền với anh suốt thời trung học.
Lâu lắm rồi anh không còn thói quen chơi bóng chuyền , cũng ít có thời gian để dành riêng cho mình một khoảng không để nghĩ ngợi bất cứ điều gì.
Nhớ năm nào lớp anh cùng lớp My tranh giải bóng chuyền của trường, ngay cú bóng quyết định
thắng thua thì nhỏ xuất hiện đầy bất ngờ, trong khi ánh mắt anh rớt trên nụ cười của nhỏ thì quả bóng lẽ ra được anh dễ dàng đẩy qua đã rơi ngay xuống sàn trước ánh mắt ngạc nhiên của đám đông đang cổ vũ.
Trong khi nhỏ vô tư chúc mừng cầu thủ lớp mình thì bên này, trước những lời chỉ trích của đồng đội, anh vẫn thấy vui vì được thấy nhỏ cười thật tươi trước chiến thắng của đội mình.
Đến khi thấy anh đi ngang qua nhỏ làm dấu bằng tay
"Duy là số 1"
Thì ra là nhỏ có quan sát anh chơi nãy giờ.
Anh không cần giải, cũng không cần chứng tỏ với ai, chỉ cần nhỏ thừa nhận tài năng của anh là đủ.
Và hôm đó về nhà, mệt lử nhưng anh vẫn cảm nhận được mình đã mỉm cười ngay cả trong giấc ngủ.
Nhỏ bảo anh là số 1, thật ra trong anh, nhỏ cũng vậy.
Cô giáo dạy tiếng Anh mỗi lần qua dạy lớp anh lại lấy tên nhỏ ra nhắc, rồi khen mãi
- Nào là con bé My bên A5 học thuộc hết cuốn sách tiếng Anh luôn, cô kêu nó đọc, nó đọc không vấp một chỗ luôn nha tụi em !
Rồi là
- Cô nể ghê !
Cô dạy văn cũng lấy bài của My ra làm mẫu, đọc cho cả lớp anh nghe.
- Con bé ăn gì mà viết chữ đẹp, sạch sẽ, ngăn nắp, đọc bài văn là thấy thích rồi, tụi em cố mà được như bạn nha!
Tất cả những điều đó
Tất cả những thứ thuộc về nhỏ
Đặt biệt là cái nụ cười ấy, hiền lành, dịu dàng đến lạ
Là ánh mắt ấy, trong veo đến lạ.
Là năm ấy, tháng ấy, những ngày ấy.... đã như là giấc mộng.
Mộng đẹp. Thật đẹp.
Từ hôm tình cờ gặp nhỏ ở một tiệm sách, khi đó anh đang chụp ảnh cho tạp chí. Đến nay cũng hơn ba tháng, dường như trái đất hình tròn nhưng chẳng có mấy đường giao nhau thì phải.
Anh xách balo ra xe, nơi mọi người đang đợi đến một studio.
Cuộc sống của anh đã không có chỗ dành cho hồi ức nào cả. Anh bây giờ là người của công chúng, những buổi biểu diễn, những chuyến đi xa, những...cô bạn gái bên cạnh ...Những đêm nhảy trong bar, những lần thức dậy trong khách sạn mà không phải chỉ một mình...
Tám năm, cuộc đời và công việc đã đưa anh đến với con người như hôm nay.
Trời SG bỗng mưa đột ngột
Mưa ở Sài thành rất khác với quê anh, không có cái yên bình , sau cơn mưa cũng chẳng thấy cầu vòng, cũng chẳng có cơn mưa nào đem lại sự tươi mới cho thành phố cả.
Chỉ là ngập lụt, chỉ là kẹt xe, chỉ là rác rưởi có cơ hội trồi lên đường phố...
Nhớ hồi đó, khi anh đang từ cổng trường vào thì thấy nhỏ đang đứng dưới một tán cây tránh mưa, anh vội bước tới .
Nhưng nhỏ đã nhanh chóng chạy thật nhanh tới mái hiên và anh thấy cây dù trên tay mình quá thừa thãi.
Anh cười một cách ngại ngùng, nhỏ nhìn anh, cũng mỉm cười rồi cầm sổ đầu bài bắt đầu lên lớp.
Anh đã tính mượn cớ che dù cho nhỏ để tạo cơ hội cho hai đứa có thể bắt đầu một cái gì đó gọi thành tên nhưng có lẽ ...đó không phải là lúc.
Năm học đã bắt đầu hơn 4 tháng, mà anh và nhỏ chỉ là những cái chạm mặt đôi khi tình cờ, những nụ cười vội trao nhau trong khoảnh khắc, những lần gọi tên nhau để có thể nhìn thấy nhau...
Điều ngô ngê nhất mà anh từng làm là ngay khi thấy nhỏ bước vào cổng trường, anh bắt đầu huy động cả đám con trai lại. Đợi đến khi nhỏ đến gần anh hô to
- 1,2,3 !
Cả bọn đồng thanh :
- My ơi, Duy thích My.
Nhỏ tròn mắt nhìn lên đám đông, rồi đỏ mặt, đi thật nhanh vào lớp.
Đó cũng là một ngày mưa bay bay, thật đẹp.
Những kỉ niệm chất đầy lên từng ngày, không quá lãng mạn, không quá sâu sắc nhưng lại khiến người ta khó mà xoá nhoà.
Trong suốt quãng thời gian cùng nhau vượt qua từng kì thi của năm cuối cấp, nhỏ và anh đã có những ký ức không lời ngọt ngào.
Tám năm, anh cũng đã quên hết từng mốc thời gian kỉ niệm nào trước hay kỉ niệm nào sau, những điều anh có thể nhớ chỉ như từng mảnh ghép của trò ghép tranh, tất cả đều ở đó nhưng không biết cách xếp như thế nào để thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Nhỏ trong anh đã từng là điều đẹp đẽ nhất.
*
- Duy !
Vừa bước ra từ buổi biểu diễn, anh đã thấy nhỏ đứng đợi. Ôm bó hoa trong tay, nhỏ mỉm cười. Anh bước lại
- Chúc mừng cho danh hiệu Duy vừa đạt được.
- Cảm ơn My... À, lần trước vội quá nên chỉ kịp chào. My vẫn như xưa nhỉ?
Nhỏ cười
- Duy thì khác nhiều rồi, đẹp trai hơn.
Anh bật cười.
- Đây là bạn gái Duy, anh chỉ người đang đứng bên cạnh, cô ấy cũng là người mẫu, em à, đây là....bạn học cũ của anh.
Nhỏ cười với người con gái bên cạnh anh.
- Chị xinh đẹp quá!
Sau đó, nhỏ đưa bó hoa cho bạn gái anh rồi chào ra về vì đã muộn.
Dáng đi của nhỏ, bao năm rồi, vẫn vậy. Cuộc đời đúng là ưu ái nhỏ, giữ lại cho nhỏ rất nhiều thứ.
- My à, những năm qua My sống tốt không?
Nhỏ dừng bước, nhưng không quay lại...
- My vẫn ổn...
Rồi nhỏ hoà vào đám đông và đi thật nhanh về phía trước.
Im lặng như bao trùm lấy anh.
Im lặng đến mức anh đã nghe thấy điều gì đó đang rạn nứt.
Đêm . Anh lặng lẽ rót cho mình một ly rượu và ngắm đèn dưới con phố đã vắng người qua lại.
Người con gái bé nhỏ ấy.
Người con gái gắn liền với những kỉ niệm đẹp nhất trong đời mà anh từng có.
Vậy mà đã có lúc anh đã làm cô rơi nước mắt.
Anh đã tổn thương cô và tự mình đã xoá mờ đi hình ảnh đẹp nhất trong lòng cô.
Anh uống cạn những giọt rượu cuối cùng, mặc thời gian, anh nhắm mắt , thả mình trôi về những ngày cũ.
Tháng 4 năm 2005.
Đó là một buổi sáng thật đẹp.
Sau một trận bóng chuyền giao hữu với trường bạn, anh cùng những người bạn cùng nhau bàn tán về trận đấu
Tự nhiên thằng Văn chuyển chủ đề
- Thằng Duy đúng là số 1, đẹp trai, nhà giàu, huy chương vàng thể thao vô số, còn gì bằng nữa.
Thằng Thy cũng chen vô
- Vậy mà nó thích con My, vừa nghèo, vừa xấu, học hành cũng chả xuất sắc gì.
Những thằng còn lại nhao nhao.
- Thiệt hả mày, tao cũng thấy nó xấu nữa, bỏ đi mày ơi, con gái đẹp thiếu gì!
- Tao thấy thằng Tùng nói đúng đó, nhỏ đó xấu quắc có gì mà mày thích...
Cuối cùng để ngăn lại chủ đề của riêng anh, anh kết luận.
- Vu vơ, chọc cho vui ấy !
Vừa lúc đó, nhỏ bước ra từ phòng dành cho giáo viên bên cạnh. Không biết nhỏ đã ở đó từ khi nào, không biết đã nghe được gì chưa.
Nhỏ chỉ im lặng và ra về.
Những hiểu lầm bắt đầu tăng lên và anh chẳng làm gì để giải quyết nó cả.
Có một lần anh nhận được một tờ giấy gấp làm đôi, trong đó là lời của một bài hát, nét chữ của nhỏ nắn nót. Không biết thế nào mà mấy thằng con trai trong lớp anh lấy được và đưa đến cho anh với những lời không mấy tốt đẹp về nhỏ.
Nào là nhỏ viết tặng anh, con gái mà chủ động làm quen con trai.
Nào là anh và nhỏ hẹn hò thế này thế kia, những tin đồn thất thiệt ngày càng nhiều và quá đáng.
Đến đỉnh điểm là nhỏ bị gọi lên văn phòng.
Nghe mấy cô bạn của nhỏ kể lại là nhỏ đã ngồi khóc trong lớp cả một tiết học và xin về sớm một ngày.
Anh cũng bị gọi lên văn phòng nhưng là gặp riêng thầy hiệu trưởng.
- Ta nghe nói con với bé My quen nhau hả?
- Dạ...chỉ là tin đồn, hai đứa con chưa có gì cả...
- Ừ, ta tin cháu nội ta. Con về học đi, nhớ kỹ con đường bước vào cánh cửa đại học.
Rồi từ đó, anh không còn nhận được bất cứ ánh mắt nào từ nhỏ, nếu có tình cờ, nhỏ cũng như không bước đi. Mặc anh đứng đó, mặc anh chờ đợi, nhỏ lặng lẽ đi con đường của nhỏ.
Anh đã mong đợi để có một lời giải thích, về ngày đấu bóng, về những hiểu lầm nhưng nhỏ gần như không cho anh cơ hội
Ngay cả khi những cô bạn lớp nhỏ lên lớp anh chơi, rủ anh ra nói chuyện anh cũng nhờ
- Về kêu nhỏ My ra hành lang dùm Duy đi.
Nhỏ cũng không lần nào đứng ở hành lang nữa.
Anh cũng đã từng nghĩ là sẽ tìm xuống lớp nhỏ nhưng ngay giữa tâm tin đồn, anh không muốn nhỏ lại bị giáo viên mời lên chỉ trích, khuyên bảo.
Lần cuối cùng anh đứng trước lớp nhỏ để được nhìn thấy chỗ ngồi của nhỏ là ở đâu, cách đây cũng vài tháng rồi.
Và lần này anh lấy hết dũng khí, nhờ thằng bạn thân nhất gửi cho nhỏ một lời thỉnh cầu.
Khi tất cả các bạn ngồi trong lớp miệt mài bài vở, anh vẫn đứng ngoài hành lang, chờ đợi một dáng người.
Người con gái mặc áo dài trắng đẹp nhất mà anh từng thấy.
Ngay khi nhỏ vừa bước ra khỏi lớp anh đã cất tiếng gọi
- My ơi !
Và ngay nhỏ khi quay lại nhìn anh
- My ơi, anh yêu em !
Khi đó, anh không biết nhỏ có mỉm cười không nữa, chỉ là xấu hổ quá nên nói xong câu, anh mỉm cười rồi mất tiêu sau cánh cửa. Anh ngồi vào chỗ mà không biết là mình đang để cuốn giáo khoa nào trên bàn, chữ vẫn to, anh vẫn thấy nhưng lý trí chẳng đọc được đó là chữ gì...vì mớ cảm xúc xáo trộn trong lòng.
Vì trái tim đã ngưng đập một lúc và tay chân lóng ngóng, run rẩy.
Cuối cùng , anh cũng đã thổ lộ tình yêu với nhỏ.
Và kì thi tốt nghiệp đã sát cạnh, cả khối 12 được ở nhà ôn luyện nên không có dịp nhìn thấy nhau, kể từ ngày anh nói lời yêu với nhỏ, anh và nhỏ chưa từng gặp lại.
Trong khi anh háo hức muốn biết nhỏ phản ứng thế nào thì lại nhận được một tin như trời đánh.
Lớp nhỏ sẽ thi tốt nghiệp ở trường khác !
Vậy là cuối cùng, anh và nhỏ chia tay trong im lặng.
Đến lúc này anh mới vỡ lẽ là ngay cả nhà nhỏ ở đâu, anh cũng chưa hề biết.
Có mấy lần đi chơi với đám bạn, anh có nhờ mấy đứa con trai chỉ hộ nhưng chẳng đứa nào biết cả. Anh định bụng sẽ tìm hiểu nhưng đến cuối cùng điều đó cũng rơi vào quên lãng.
Ngày xưa, nơi anh ở khi đó chưa có điện thoại. Không có mạng internet. Những lá thứ gửi đi đều viết bằng tay cả.
Anh chợt nhớ ra là anh cũng chưa từng viết thư cho nhỏ.
Đến cuối cùng, suốt cả một năm học , điều duy nhất anh làm được cho nhỏ là IM LẶNG.
Những quan tâm thầm lặng, những nụ cười, còn gì nữa đây?
Chưa một lần anh đứng gần nhỏ, cùng nhau trò chuyện về chủ đề nào đó.
Cũng chưa một lần thử hò hẹn nhỏ ở một cái quán nước nào đó trước cổng trường, hay đơn giản chỉ là hẹn gặp nhau ở một góc sân trường nào đó...
Tự nhiên khi đó anh thấy mình non nớt kinh khủng, cũng vô tâm kinh khủng.
Nhớ có lần nhỏ mặc áo dài mới, điều duy nhất anh làm được là chạy ngang qua mặt nhỏ rồi để lại câu nói
- Áo dài mới nhé!
Và lần nhỏ đổi kiểu tóc mới cũng thế.
Cũng là nói một câu vu vơ rồi biến mất. Chẳng cần nghe câu trả lời của nhỏ.
Ngay cả khi nhỏ đang cùng vài cô bạn chụp ảnh cuối năm, anh cũng chỉ ngồi ở cái ghế đá gần đó, nhìn nhỏ làm duyên rồi mỉm cười, ngay cả cái ý nghĩ xin chụp ảnh chung cũng không có.
Rồi khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, anh lại là nguyên nhân khiến nhỏ bị nhà trường khiển trách, đến một lời an ủi anh cũng không biết làm thế nào.
Và ngay giữa những hiểu lầm không thể giải thích anh lại chạy đi nói lời yêu nhỏ. Mà không phải là một lời xin lỗi.
Có lẽ khi đó, nhỏ đã thất vọng về anh rất nhiều.
Tám năm rồi, kể từ ngày anh nói yêu nhỏ, không một lần gặp lại.
Điều duy nhất mà anh biết kể từ ngày đó là nhỏ đang sinh sống trên một hòn đảo.
*
Hôm nay anh có lịch chụp ảnh cưới ở một phim trường mới.
Trong khi trợ lý đang chỉnh lại trang phục cho anh thì My xuất hiện, anh chưa hiểu tại sao My ở đây thì trợ lý cho anh biết là thợ chính có việc đột xuất nên không đến được. My là người bạn mà thợ chính giới thiệu.
Nhìn My đang loay hoay mở túi nhỏ túi lớn, lôi máy ảnh ra và thích thú ngắm mọi thứ qua ống kính.
Đến khi nhỏ đưa máy sang hướng anh thì lập tức bị khựng lại.
- My được bạn nhờ đi chụp ảnh cưới, không ngờ lại là chụp ảnh cưới cho Duy...
Ngay lúc đó cô dâu của anh xuất hiện, trong màu áo trắng lộng lẫy
- Nào anh yêu, mình cùng chụp thật đẹp nhé! Nhờ em.
Cô gái quen thuộc cười với My.
My gật đầu, mỉm cười. Và bắt đầu những bức ảnh đầu tiên.
Buổi chụp kéo dài do thay đổi áo cưới cô dâu liên tục. Những lúc chờ đợi, anh đề nghị My cho xem ảnh đã chụp.
Những bức ảnh rất tự nhiên, không quá cầu kỳ. Anh nhận ra trong những bức ảnh của My là nhỏ rất giỏi bắt được cảm xúc của người khác, tấm ảnh nào cũng tươi trẻ và đầy hồn.
Những bức ảnh khiến người ta muốn sáng tác nhạc, muốn làm thơ và muốn ngân nga một giai điệu nào đó...
Anh nhìn My
Thật ra thì nhỏ cũng đã thay đổi, thời gian đã làm cho nhỏ trở thành một cô gái xinh đẹp hơn rất nhiều.
Nhỏ vốn vẫn xinh đẹp một cách hồn nhiên như thế, chỉ là thời còn là nữ sinh, nhỏ không chăm chút quá nhiều đến vẻ ngoài. Chính vì sự mộc mạc đó mà anh đã...động lòng.
- Duy nghe nói My sống ở đảo, sao giờ lại ở SG?
My nói bằng cái giọng nhỏ xíu, phải lắng tai lắm anh mới nghe rõ
- My mới chuyển tới.
- Ở đảo hết chổ cho My rồi hả?
- Ở SG cũng không có chỗ dành cho My mà...
My thì thầm.
- Vậy sao My lại đến SG?
- Vì....My cần tìm một người.
- Người đó Duy biết không?
- ....Chắc là không.
- Vậy My đã tìm thấy chưa?
Những câu hỏi của anh bắt đầu dồn dập.
- Chưa, còn ở xa lắm...
- Nào mọi người, bắt đầu chụp cảnh mới
Người phụ trách cắt ngang câu chuyện giữa anh và nhỏ.
Bỏ qua vài phút My bất thần, My bắt đầu cầm máy và lại chuyên nghiệp như cũ. My vẫn vậy, làm gì cũng nghiêm túc, hiệu quả. Bài văn năm nào My được khen, anh...vẫn còn giữ.
Đêm. Lại bao trùm lấy anh.
Những kỷ niệm cứ chạy mải miết trong đầu.
Anh mở tủ, lấy ra một hộp quà đã cũ.
Trong đó là một cặp dây chuyền mặt trái tim theo kiểu cái này là chìa khoá của cái kia.Và một tập giấy nền hoa đầy chữ, những dòng chữ trọn trịa, nắn nót.
Mọi thứ bên trong cũng cũ sờn, phai màu theo năm tháng.
Ngày ...tháng....năm
Hôm nay trời rất lạnh, tháng 12 rồi , nhanh quá anh nhỉ. Sáng sớm bạn Thanh lớp em đã nói nhỏ với em " anh Duy nhắn My là nhớ giữ ấm, lo học bài thi cho tốt nhé !"
Hi hi... cảm ơn anh rất nhiều. Anh biết không , lần trước ghé nhà bạn chơi, em được xem lại những tấm ảnh cũ, và em đã thấy ...anh. Thì ra năm lớp 10, em được đi tham dự trại dành cho khối 12 của trường, anh cũng tham gia hội trại đó, còn chung trại với em nữa, sao lúc đó em không thấy anh nhỉ, lúc xem lại ảnh mới phát hiện ra, anh còn đứng ngay đằng sau em đấy. Thú vị anh nhỉ, vậy mà hôm tựu trường, thấy anh đứng dưới sân, em tưởng anh mới chuyển trường tới, hihi.
Nhớ anh.
Ngày...tháng....năm
Hôm nay lần đầu tiên thấy anh để tóc bù xù đi học luôn. Do ngủ dậy muộn nên không kịp vuốt keo chứ gì, nhưng mà nè, nhìn đáng yêu lắm, tự nhiên thấy gần gũi, không thấy khoảng cách xa vời vợi nữa.
Ngày nào nhìn anh cũng chỉnh chu, đẹp trai, em thấy mình như một vì sao nhỏ, mặt trăng sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy.
Lâu lâu anh lại như thế nhé, nhớ anh.
Ngày ....tháng.... năm
Anh còn nhớ chiều nay, sau trận bóng anh đã nói gì không Duy?
- Vu vơ thôi, chỉ là chọc cho vui.
Em biết, mình chỉ là một con nhỏ xấu xí, như những gì mà bạn anh đã nói đó, nên em chẳng mong muốn bất cứ gì từ anh cả.
Với em, không phải là sự thừa nhận em là ai, em ở vị trí nào trong anh mà là trong ánh mắt anh, em đã cảm nhận được mình ở đó.
Em biết đó không phải là những điều anh muốn nói . Nhưng em vẫn giữ im lặng, vẫn giữ khoảng cách để bạn bè anh thôi chì chiết, thôi nhét vào đầu anh những suy nghĩ của họ. Em biết, anh không cố ý làm em buồn, nên anh đừng lo lắng nữa nhé!
Sắp tốt nghiệp rồi, anh hãy cùng em cố gắng nhé.
Nhớ anh.
Ngày....tháng....năm...
- My ơi, anh yêu em....
Em sẽ ghi nhớ những lời này cho đến cuối cuộc đời.
Trong khi em đang bị nhà trường theo dõi, chỉ trích vì yêu đương, hẹn hò, ...và vì những thứ mà người khác bịa ra, anh vẫn ở đó, lo lắng cho em.
Còn nhắn với bí thứ lớp em , bảo "My đừng buồn, cố gắng vượt qua kì thi tốt nghiệp !"
Tất cả mọi nỗ lực của em trong thời gian qua là hy vọng mọi kết quả sẽ tốt đẹp.
Thật tiếc là đến cuối cùng, chúng ta không thể nói lời tạm biệt sau cùng. Thi xong là gia đình em sẽ ra đảo sinh sống. Em không biết đó là nơi nào nữa.
Chúng ta đã không thể bắt đầu lúc này vì cả hai hiểu rõ việc mở cánh cửa vào đại học quan trọng như thế nào. Em định khi thi xong sẽ gặp anh, tụi mình sẽ cho nhau một cái hẹn chính thức, nhưng mà tiếc quá, em lại thi ở trường khác mất rồi. Thôi thì anh hãy cố gắng hoàn thành tốt kỳ thi của mình nhé!
Chúc anh thành công.
Ps. Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai, một ngày nào đó gần nhất, phải không anh?
Thương anh và chờ đợi.
* Gửi lại anh Duy tất cả những dòng nhật ký về anh, anh hãy giúp em lưu giữ những ký ức tươi đẹp này nhé! Những năm tháng tiếp theo, em sẽ nhớ anh theo cách của riêng em. Một ngày nào đó, nếu lỡ em quên hết tất cả mọi thứ, ít nhất có một người sẽ kể cho em nghe về anh, về những ký ức quá ngọt ngào anh đã gửi lại cho tuổi thanh xuân của em.
Gặp anh và được anh quan tâm là điều làm em hạnh phúc nhất trong tất cả những điều mà em có.
Chúc anh đạt được mọi mơ ước.
My của anh.
Những dòng thư được cắt ra từ một cuốn nhật ký, nhỏ gửi trả lại anh trong ngày thi tốt nghiệp đầu tiên thông qua một người bạn của nhỏ. Và dặn kỹ anh, khi nào thi xong mới được xem.
Nhưng anh đã chẳng giữ được lời hứa, anh đã mở ra ngay lập tức.
Cũng như việc anh đã không chịu trách nhiệm với lời nói của anh năm xưa
" My ơi, anh yêu em..."
Anh đã để mọi thứ rơi vào quên lãng.
Anh đã ung dung bước đi con đường của riêng mình mà chẳng hề nhìn lại .
Trường mới, những mối quan hệ mới, công việc và cuộc sống xa hoa của nghề người mẫu đã đưa anh bước lên một con đường không có My.
Khoảng cách đã ngày càng xa dần
Trong khi anh đang vui với những cuộc tình chóng vánh thì vô tình hay cố tình anh đã tự phá huỷ tất cả những hình tượng đẹp đẽ trong lòng My ngày ấy.
Một anh chàng thư sinh đẹp trai với nụ cười toả nắng, một anh chàng ngây thơ rụt rè trong tình cảm, một anh chàng với những cú đập bóng tuyệt vời mà My ngưỡng mộ.
Một anh chàng liên tục được biểu dương huy chương vàng các môn thể thao mà My thần tượng.
Anh bây giờ cũng gặt hái được cho mình nhiều thành tích nhưng anh đã không còn là anh chàng trong sáng của tám năm trước, không còn là anh chàng tôn thờ tình yêu thời học trò nữa.
Anh đã quá nhem nhuốc ngoài kia xã hội để giữ lại vị trí cho mình. Anh đã quá xấu xa giữa những cuộc tình không có tình yêu và anh...đã không còn xứng đáng với em nữa, My à...
Anh đã vùi chôn tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ ngày ấy. Và sự xuất hiện của em cũng giống như một tấm gương soi, soi vào cuộc đời anh vậy.
Nó quá rõ ràng, trần trụi và ...thật quá My ạ.
- Duy ơi ! Mở cửa !
Tiếng kêu cửa bất ngờ làm Duy mất phản ứng trong phút chốc.
Tiếng của My.
Anh chạy ra cửa, My đứng đó, giàn giụa nước mắt!
- My làm sao thế?
My lấy ra sấp ảnh đã chụp cho anh từ mấy hôm trước
- Sao Duy không nói cho My biết cái này chỉ là ảnh quảng cáo? My còn tưởng đây là ảnh cưới thật của Duy!
Anh đơ ra mất mấy giây.
Tự nhiên anh bật cười.
My ném sấp ảnh vào anh rồi bỏ đi. Nhưng....
Đã bị anh giữ lại.
- Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn ngốc như thế hả?
- Không phải, tại hôm đó...không có....tâm trạng.
Duy nhìn phản ứng của My, vừa bối rối, vừa xấu hổ vì đã hiểu lầm.
- Mà lần trước Duy lại còn giới thiệu đó là bạn gái Duy còn gì???
Duy ôm bụng cười ngặt ngẽo.
- Thì người ta là con gái mà trời, phát hiện ra rồi hả?
Nghe đến đó My càng tức giận, lấy từ trong túi xách ra một cuốn tạp chí. Ngoài bìa giật cái tít thật lớn.
" Siêu mẫu H.A bất ngờ lên xe hoa"
Trên đó còn kèm theo ảnh của chồng sắp cưới.
Đó là một người đàn ông đến từ Pháp.
My bỏ mặc Duy đứng đó cười, cô chạy tới thang máy .
- My...
Duy kịp ôm My từ sau lưng
- Nếu bỏ qua hết phần quá khứ của Duy cách đây vài tháng , thì Duy cũng là một người đáng để suy nghĩ lắm!
- Quá khứ xấu cỡ nào?
- Sao My không hỏi suy nghĩ về điều gì?
- Vì sao?
- Vì My là nhiếp ảnh gia, rõ ràng My biết Duy đã sống như thế nào trong suốt khoảng thời gian đó. Duy chỉ không muốn My mất thời gian để nghe kể lần nữa về những điều My đã biết.
My quay lại, nhìn anh
- Hãy tìm hiểu về những điều mà My chưa biết về Duy đi.
- Như cái gì?
- Bắt đầu từ cái ôm này đi, thích Duy hơn tám năm rồi, chưa từng được Duy ôm thế này lần nào đúng không?
My đẩy Duy ra, tự nhiên đấm thụp vào bụng Duy đau điếng.
- Điên khùng!
Sau đó My bước thẳng vào thang máy.
- My ! Anh không tha cho em đâu.
Anh vào nhà, nhìn mớ ảnh trước cửa My vứt lại ban nãy...
Có chữ à...
Duy cầm lên một tấm
- Đồ ngốc. Em yêu anh!
Duy nhặt lên một tấm nữa
- Đồ ngốc. Em yêu anh ! Đuổi theo em mau lên!
Duy phá ra cười, tất cả tấm ảnh đều ghi cùng một nội dung.
- Con bé này, đúng là lớn rồi, thay đổi thật rồi, giờ còn bày trò diễn kịch để lừa anh.
Anh chạy thật nhanh ra thang máy.
My vẫn đứng đó. Nhìn anh mỉm cười.
Anh ôm lấy My một lần nữa, thật chặt.
- Xin lỗi em...
- Còn gì nữa?
- Anh yêu em. Nhiều lắm!
- Còn ăn chơi nữa hết?
- Hết
Và câu chuyện vẫn tiếp tục, họ nói những câu vui đùa nhưng xen kẽ vào đó là tiếng nấc .
Cuối cùng...những mảnh ghép đã được sắp xếp lại về đúng vị trí của nó.
* Mọi sự gặp gỡ trên thế gian đều là cửu biệt trùng phùng . (Duyên)
Ps.
* Gần đây, tôi rất hay nhớ về tuổi thơ, về những kỉ niệm ngày tôi chỉ còn là đứa trẻ. Người ta nói chỉ
có người già hay người sắp lìa cõi đời mới như vậy.
Có lẽ là tôi đã già thật rồi. Một ngày gần đây tôi vô tình đọc lại vài dòng nhật ký cũ và thấy nhớ da diết một thời. Đó là khoảng thời gian của tháng 9 năm nào.
Đó là lần đầu tôi gặp Duy.
Tôi đã thay đổi cái kết của tôi và Duy vì sau 8 năm gặp lại, Duy vẫn là anh chàng sống trong làn nghệ sỹ và không còn nhớ gì về tôi của ngày đó.
Có lần, Duy mời tôi trà sữa. Năm phút sau Duy bảo Duy có bạn mời đi nhậu nên bỏ tôi lại một mình với hai ly nước vừa mới bê ra.
Ngồi giữa không gian toàn một màu tím. Tôi biết rằng, quá khứ đã ngủ yên thì hãy cứ để nó ngủ ...luôn!
Bây giờ, Duy không còn làm người mẫu nữa.
Bây giờ, tôi không muốn viết bi kịch lên cuộc đời mình. Nên tôi biến nó thành câu chuyện có hậu.
Miss.
Dù sao thì đó cũng là những kỉ niệm ngọt ngào, ngây thơ và đáng nhớ của một thời tươi trẻ. Khi già, thật khó để tìm lại những điều như thế dù chỉ là trong tưởng tượng.
Trả lờiXóaĐúng là như vậy Nàng ạ. Đó là tất cả những gì đẹp nhất mà ta có.Hơn 10 năm rồi, có rất nhiêù những ký ức ta vẫn không thể nào kể được hết và trọn vẹn. Có nhiều điều ta vẫn giữ lại cho riêng mình.
XóaCó những ký ức dù chông chênh nhưng chưa bao giờ ngã đổ và bị thay thế.
Người ấy cũng sắp cưới.
Chúc phúc vậy. Mọi thứ đã là quá khứ :)
Linh Lan ạ. Tuy chúng ta đã ...GIÀ hơn xưa nhưng k có nghĩa chúng ta k có quyền yêu thật đẹp. Ngày nào đó đẹp trời, chúng ta sẽ gặp được định mệnh. Tin thế nhé!
Những kỷ niệm của thời đã qua, mối tình đầy e ấp trong veo của tuổi học trò, những rung động đầu đời nhẹ tênh như làn gió thoảng… đều là những cảm xúc tuyệt vời mà người ta sẽ khó tìm lại dc ở thời hiện tại.
Trả lờiXóaCuộc đời luôn xoay chuyển và mỗi người đều có những đổi thay nhất định. Khi người ta lớn lên sẽ ko còn nữa những ngọt ngào của thời thơ dại. Cuộc sống với nhiều lo toan cũng khiến mình mất đi ít nhiều mơ mộng và lãng mạn của tuổi thơ ngây. Thế nên những ký ức đẹp như thế này thật đáng để nhớ mãi, phải ko Miss?
Đúng vậy Du ạ.
Trả lờiXóaNhững kỷ niệm không lời mà đầy mãnh liệt, cả cuộc đời phải nhớ, phải thao thức.
Đẹp đến mức dù thực tại phủ phàng cũng chưa từng muốn từ bỏ.
Cái cảm giác này thì dù có mất thêm trăm năm nữa cũng không thể tìm lại được.
Nhưng ký ức dẫu sao cũng là thứ đã qua, đã không thể thay đổi.
An yên và chúc phúc cho người ấy thôi, Nàng nhỉ?
Luôn vui Nàng nhé, dưỡng sức và đọc entry mới của ta :)
Tự dưng ta nhớ mấy câu hát này: "Đã xa đây rồi tuổi thơ, đã xa đây rồi mộng mợ..."
Trả lờiXóaTâm hồn cũng lãng mạn kinh nhỉ :)
Xóa