TRUYỆN KHÁ DÀI: CHƯA CÓ TÊN
CHƯƠNG I : Va Vào Đời Nhau
Viết Phong - 39 tuổi, CEO một công ty đầu tư quốc tế - trở về nhà sau sáu tháng công tác nước ngoài. Căn hộ rộng rãi, ngăn nắp và vắng vẻ như ngày anh đi, anh bước vào phòng ngủ, đặt vali xuống sàn, cởi áo khoác, ngồi lặng người nhìn căn phòng quen thuộc, không hiểu vì sao lần này về lại mang theo cảm giác chờ đợi mơ hồ.
Anh bật nhạc nhẹ, bước vào phòng tắm, làn nước ấm không đủ xua đi cảm giác trống trải. Không khí những ngày đầu năm lặng lẽ khiến lòng người vốn đã cô đơn càng thêm trống trải.
Anh từng có tất cả: một gia đình, một người vợ bên cạnh suốt mười lăm năm, một cuộc sống mà ai cũng mơ ước. Nhưng tất cả tan biến . Sau ly hôn, Phong không trách cô, càng không muốn níu kéo, bởi ai rồi cũng có quyền được hạnh phúc.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Là chị Nguyên - người sếp đầu tiên của anh, hiện đang sống cùng khu và là một người chị rất thân thiết.
Chị tự nhiên đi vào bếp, mở tủ lạnh rồi lắc đầu
"Biết ngay mà, nên chị có mang chút đồ ăn nè."
Anh chỉ gật đầu, lời cảm ơn giữa hai người đã trở thành khách sáo nên đã lâu rồi anh không dùng nữa, trừ những chuyện quan trọng.
Trong lúc anh đang pha cà phê thì chị hỏi
" Em thấy Linh sao?"
Anh ngơ ra một lúc mới nhớ đến cô gái mà lần trước chị giới thiệu.
" Cổ tên Linh hả?" – Phong cười gượng.
Chị Nguyên lườm anh:
" Ế có thực lực là đây!"
Rồi chị chào ra về
Phong nhìn theo dáng chị rời khỏi, trong đầu bất giác nghĩ đến Linh – cô gái lần đầu gặp đã... từ chối yêu anh.
Trong mơ hồ anh nhớ lại
Hôm đó,
Chị Nguyên hẹn anh ra quán cà phê quen thuộc, giới thiệu một cô gái "tính tình dễ thương, chân thành, mới dọn về sống với chị ". Nghe như một màn mai mối bất đắc dĩ. Anh đồng ý vì nể, và phần khác… vì tò mò. Chị Nguyên nói cô là nhà văn, mà trong cuộc sống cũng như công việc anh chưa gặp ai làm công việc đó bao giờ.
Linh đến muộn năm phút. Cô mặc một chiếc váy voal trắng dài quá gối, có vài bông hoa cúc họa mi, có vẻ là tự thêu bằng tay, tóc buộc nhẹ, da trắng và gương mặt nhỏ gọn. Cô điềm đạm chào anh, thanh lịch mà tự nhiên.
Nhìn cô như nàng thơ vậy.
Phong nhìn thoáng qua, không nghĩ gì nhiều, bởi anh nghĩ người viết văn thường thích kiểu tình yêu lãng mạn, mà anh thì chưa từng nghĩ đến điều đó.
Khi chị Nguyên ra ngoài nghe điện thoại, để lại hai người trước ly cà phê chưa vơi nửa.
Linh ngước mắt nhìn anh, thẳng thắn:
"Em không thích yêu, cũng sẽ không lấy chồng. Nhưng nếu anh giúp em giải quyết nhu cầu thì mình đi liền. Nhìn anh… ngon á."
Cô gật gù nhìn anh như món hàng mà mình muốn mua vậy
Phong sặc cà phê. Anh tưởng mình nghe nhầm. Nhưng ánh mắt cô quá tỉnh, quá thản nhiên, lại chẳng giống kiểu thử thách đàn ông. Không giỡn chơi. Chỉ là một lời đề nghị cụ thể.
"Em đùa à?"
" Không. Em nghiêm túc, còn anh nếu không thích thì...đi về."
Phong ngẩn ra, một phần muốn cười, phần khác... không hiểu mình đang ở trong truyện tranh nào. Nhưng lạ là, trước cô gái vừa nói chuyện đó, anh không thấy kỳ cục. Chỉ thấy thú vị. Và rồi, anh gật đầu.
Suốt buổi họ ngồi đó, hầu như không tương tác gì
Chỉ đến khi cửa nhà anh đóng lại, không gian khép kín, Linh mới chủ động tiến tới. Cô không h.ôn anh – điều khiến Phong bất ngờ – mà chỉ lướt qua cổ, áp môi nơi xương quai xanh, vừa dịu dàng vừa bản năng. Cô nhanh chóng kéo áo anh lên, đứng nhìn phần da thịt anh với ánh mắt đã dần mất kiểm soát
Trên giường, Linh là một người hoàn toàn khác. Không còn vẻ thanh lịch, dịu dàng. Cô như cơn sóng dữ cuộn vào bờ – hoang dại, nóng bỏng, và không biết mệt. Phong, người đàn ông từng nghĩ mình đã chai lì cảm xúc, lại lần đầu trong đời bị vắt kiệt mà không hề muốn ngưng.
Ban đầu anh nghĩ mình sẽ làm chủ, mình nên " dạy đời " cô một chút cho cô tỉnh táo. Nhưng cơ thể anh đã phản bội lý trí. Từng phản ứng, từng hơi thở, từng chuyển động mạnh mẽ, cuốn lấy nhau như thể lần đầu được sống thật.
"Em không hôn môi người em không yêu, nên nếu có lần sau anh cũng đừng hôn em"
Phong nằm im một lúc, mồ hôi vẫn còn đọng lại sau lưng, thở ra rồi bật cười.
"Lần đầu có người dặn vậy với tôi sau khi xong việc đấy."
" Vậy giờ anh nhớ em lâu hơn không?"
Cô quay sang, môi cong cong, vẻ lém lỉnh đầy thách thức.
Phong nhìn cô rất lâu. Có một chút bất lực, một chút tò mò, và... một cái gì đó vừa nhen lên mà anh không thể gọi tên.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, một người phụ nữ khiến anh cảm thấy mình chưa từng hiểu nổi phụ nữ.
*
Tiếng còi xe phía dưới làm anh quay trở về với thực tại, kể từ đêm đầu tiên đó anh đã không gặp Linh lần nào nữa, cũng không hề liên lạc, cho đến chuyến công tác dài nửa năm
Từ trên ban công anh nhìn thấy Linh bước xuống từ xe của một người đàn ông khác, ly cà phê trong tay bỗng nhiên nóng lạ thường, anh quay vào nhà.
Chần chừ mãi cuối cùng anh qua nhà chị Nguyên... mượn máy sấy tóc. Rồi anh cố tình ngồi đợi nhưng cả tiếng đồng hồ trôi qua mà Linh vẫn chưa về. Trong anh có chút suy đoán
" Chẳng lẽ cô đã có người để... thỏa mãn."
Rồi khi chuẩn bị đứng dậy ra về thì cánh cửa bật mở, vừa thấy anh cô mở to mắt. Liếc thấy chị Nguyên đanh bận rộn dưới bếp cô kéo anh ra ngoài.
" Anh có kể gì với chị Nguyên không đó, chỉ mà biết em ngủ với anh là chỉ cho em đăng xuất luôn đó!'
Anh bình tĩnh thả vài chữ
" Vậy thì qua nhà anh ăn... cơm rồi mình nói chuyện tiếp"
Anh cố ý ngừng ngay chữ cơm khi chỉ tay vào chính mình.
Cô cười ranh mãnh.
Đêm đó, Linh theo Phong về nhà trong im lặng. Dáng đi thong thả, mắt lơ đãng. Phong không rõ cô đang nghĩ gì, nhưng anh cảm thấy có gì đó khác.
Anh mở cửa. Cô bước vào, đi thẳng đến bàn ăn như thường lệ. Nhưng thay vì ngồi xuống, cô quay lại nhìn anh.
"Có bia không?"
Phong hơi ngạc nhiên nhưng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ lấy hai lon lạnh từ tủ. Họ ngồi uống cùng nhau, ánh đèn vàng khiến bóng họ in hằn lên tường. Không ai nói gì, chỉ có tiếng lon bật nắp, tiếng thở khẽ vang giữa khoảng lặng.
Một lúc sau, Linh đứng dậy, bước tới trước mặt anh. Không nói gì, cô cúi xuống, đưa tay tháo cúc áo anh – từng nút một – chậm rãi và bình tĩnh như đang làm điều gì đó rất quen thuộc.
Khi tay cô chạm đến thắt lưng, Phong mới siết lấy tay cô, ánh mắt đầy nghi hoặc:
" Em đang làm gì vậy?"
" Thì... ăn cơm."
Cô nhìn anh, ánh mắt mơ hồ nhưng cũng rất thật. Rồi không chờ anh đáp, cô tiếp tục. Nhưng lần này, thay vì những cái hôn trên cổ như mọi lần, cô quỳ xuống... mở khóa quần anh.
Phong chết lặng.
Cảm giác đầu tiên không phải là ham muốn, mà là kinh ngạc. Sau đó, là một cơn sóng ngầm trào lên trong lòng anh – thứ cảm xúc không tên, pha trộn giữa tự hào và hoang mang.
Cô đang làm điều này… vì anh sao? Hay chỉ là một sự khám phá? Một trải nghiệm?
Anh không còn kiểm soát nổi nữa. Không phải vì dục vọng, mà vì cảm giác bị cuốn vào thứ gì đó quá chân thật, quá bản năng. Anh để mặc cô muốn làm gì thì làm – như thể cơ thể anh, trong khoảnh khắc ấy, thuộc về cô.
Mọi ranh giới tan biến.
Sau tất cả, cô nằm cạnh anh, hơi thở còn phập phồng, tay vắt ngang ngực anh như thể từ lâu đã thuộc về nhau. Phong vuốt tóc cô, khẽ hỏi:
" Là lần đầu em làm vậy… đúng không?"
Linh im lặng một lúc rồi chỉ khẽ gật đầu.
" Vì sao? "– Anh hỏi nhẹ, giọng như gió lướt qua tán cây.
" Vì... em muốn. Không có lý do."
Câu trả lời không khiến anh an tâm. Trái lại, nó càng khiến lòng anh bất ổn hơn.
"Không có lý do" nghĩa là không vì tình cảm? Không vì rung động? Chỉ vì muốn – vậy thôi?
Cuối cùng như bản năng, anh hỏi dò
"Lúc tôi không có ở đây, em ..."
Chưa dứt câu hỏi thì cô đã chặn ngang
" Em nhịn"
Anh mỉm cười, có chút gì đó khác lạ. Rõ ràng cô cũng có nguyên tắc của riêng mình.
Sau cái cảm giác được cô nâng niu đó, anh bỗng có chút ham muốn sở hữu
--0--
Không có nhận xét nào: