Giữa cái khung cảnh yên bình của mùa xuân tôi đã gặp lại một người. Chính xác là đã lướt qua nhau vài giây ngắn ngủi, tôi nhìn cậu và cậu nhìn tôi.
Cái khoảnh khắc ấy như một đoạn phim quay chậm thật chậm. Ngay khi tôi nhận ra người con trai ấy là ai thì chúng tôi đã cách nhau một đoạn đường.
Cậu có nhận ra tôi không?
Tôi ước gì cậu ấy nhận ra tôi qua lớp áo len dày và qua cái nón che gần hết khuôn mặt.
Tôi chạy về nhà nằm nhắm mắt lại tưởng tượng cậu ấy sẽ tìm cách liên lạc với tôi, tôi thậm chí còn tưởng tượng chúng tôi sẽ cầm tay nhau, sẽ cùng đi du lịch, sẽ cùng có với nhau biết bao nhiêu kỷ niệm vui vẻ...
Tôi ước gì cậu ấy nhận ra sự chờ đợi của mình.
Nhưng rồi tôi đau đớn nhận ra rằng chúng tôi luôn thuộc về hai thế giới khác nhau.
Tôi nhớ một cậu con trai da trắng, miệng cười thật tươi mang cho tôi trái sim tím nhỏ xíu. Tôi nhớ những trận bóng giữa các buổi trưa nắng cháy, cậu thì hồng hộc chạy với gương mặt đỏ ửng nhễ nhại mồ hôi.
Tôi nhớ những dòng lưu bút ngắn cậu viết cho ngày chúng tôi bắt đầu chia xa.
15 tuổi. Cậu ra học trường tỉnh, còn tôi ở lại cái ngôi trường cũ kỹ mang tên huyện.
Suốt chừng ấy năm tôi chỉ biết dõi theo cậu qua các trang mạng xã hội. Cậu ra trường, cậu đi du học, cậu...đã dần trở nên xa lạ.
Rồi một ngày nọ cậu block nick tôi vì cậu đã đọc được một bài viết tôi viết về cậu trên trang cá nhân của mình. Từ đó khoảng cách giữa chúng tôi còn sâu hơn biển trời, không liên lạc và ngay cả không bao giờ gặp lại.
Ở cái thời tiểu học tôi đã nhiều lần phát biểu rằng khi lớn lên tôi sẽ cưới cậu, ngay cả người lớn cũng gieo vào cái đầu nhỏ bé của tôi rằng chúng tôi là trời sinh một cặp nên suốt chừng ấy năm tôi vẫn nhớ về cậu với biết bao nhiêu day dứt và tiếc nuối.
Sáng nay tôi đã nhìn thấy cậu. Rất rõ
Trong lòng tôi dậy lên vô số những con sóng đang kêu gào dữ dội. Năm tháng có thể giúp tôi lớn lên, trưởng thành. Năm tháng có thể giúp tôi học được hạnh phúc và khổ đau trong tình yêu.
Năm tháng làm tôi mệt mỏi với biết bao nhiêu thứ tồi tệ phải đối diện nhưng năm tháng lại giữ lại cho tôi cái cảm xúc nguyên vẹn, đơn sơ khi tôi nhìn thấy cậu.
Tuổi thơ và cả tuổi trẻ của tôi vẫn luôn có sự hiện diện của cậu. Bất cứ khi nào có cơ hội tôi đều dò hỏi người khác xem cậu đang sống như thế nào, có tốt không, có vui không....
15 năm xa cách
15 năm hội ngộ vào một buổi sáng đầy gió và nắng vàng.
Tôi nhìn cậu
Tôi nhìn về quá khứ, về những chuyện đã qua rồi tôi khóc.
Thế giới của cậu luôn không có tôi. Còn tôi của bây giờ thì đã đi qua quá nhiều đau khổ. Tôi nhắm mắt tưởng tượng chúng tôi ở bên nhau và
cậu thật nhẹ nhàng, nồng ấm.
Gặp lại cậu làm tôi nhớ nhiều về cậu nhóc thích trêu chọc tôi và nhớ nhiều những lời chúc tốt đẹp cậu ghi vào sổ tay cho tôi năm chúng tôi bắt đầu đi đến tương lai bằng hai con đường khác nhau.
Tôi nhớ cái con người nguyên sơ của mình.
Nhớ cậu rất nhiều ! MCH
Miss.
Một mối tình lãng mạn đi qua tuổi học trò thật đẹp, thật ngọt ngào.
Trả lờiXóaNó không phải chỉ là một mối tình, nó còn là lời hẹn ước giữa những người lớn. Hihi
XóaNăm em 22 tuổi thì người lớn bên kia nói tụi em k hợp tuổi, nên không bàn tới nữa...
Ôi! Tuổi với tác
Cuộc sống quả là phức tạp em nhỉ, Thật tiếc cho một cách nhìn cuộc sống ... Chẹp! ''tuổi với tác''! Hi hi!
XóaGặp nhau trời ảo phủ mây chờ
Trả lờiXóaHy vọng gói vào mấy câu thơ
Gửi đi chắc là thơ đi mãi
Nhận được hay là lỗi vần tơ
Tôi gieo lời vọng ý mong chờ
Thyền qua bão tố liệu bơ vơ
Có phải thuyền tình lênh đênh mộng
Hỏi người đò lỡ có thích thơ(?)
Trước khi viết văn xuôi thì em là người ngồi đâu cũng làm thơ hết đó.
XóaHihi
Ôi thơ anh thuộc loại thơ thẩn, thơ con cóc. Chỉ khi có ai cầm búa gõ mạnh vào trán thì nó ra được vài câu . Em không chê là anh vui rồi. Hihi!
XóaHèn chi em để yên cho em đánh. Hihi như vậy sẽ lại có thơ hay :D
XóaKhông biết Miss nghĩ thế nào về việc đôi khi ta gặp nhau hay chỉ là giáp mặt nhau nhưng DN vẫn luôn tin điều đó có một ý nghĩa và lí lẽ riêng chứ không phải là sự xáo trộn ngẫu nhiên và chỉ đơn giản là tình cờ. Tiếc là nàng không kịp nhận ra ngay, chứ không biết lúc đó, nàng tới gặp chàng trai đó và hỏi thăm như những người bạn lâu năm thì thế nào nhỉ?
Trả lờiXóaMiss cũng nghĩ như DN, không có lý nào mà người đó lại chạy ngang nhà Miss như thế, lúc đó bốn mắt nhìn nhau và nếu không nhầm thì người đó đã mỉm cười .
XóaKhông có lý do gì mà tự nhiên người ta lại đi trên đường đó cả , từ nhỏ đã như vậy rồi. Hihi
Lúc đó Miss vừa lao xe ra đường tới chỗ hẹn, nên lúc nhận ra người đó thì đã cách xa nhau rồi. Tiếc thật !
Chắc là phải đợi thêm duyên rồi nàng ạ.
Có lẽ nên đợi thêm duyên...
Trả lờiXóaNhất định sẽ chờ được một người...
Còn gặp được người đó hay không thì... Trời biết!
Chắc se gặp được thôi mà. Trước đây hai người sống ở 2 thành phố khác nhau , bây giờ nghe người nhà người đó nói ngta về đây mua nhà rồi. Chắc sớm gặp lại thoi :)
XóaMình chỉ mong sao trong đời sống hiện tại, nàng có được niềm hạnh phúc thật sự.
Trả lờiXóaMẹ ta hay nói hình như cả thế giới này mắc nợ ta. Ta đi đâu cũng có người vì ta...
XóaCuộc đời ta tính ra chỉ mệt mỏi con đường tình yêu, nàng nhỉ ?
Anh mở máy và chợt giật mình vì đọc được mấy dòng, người ta nói hôm nay là ngày valinh tinh. Bảo sao tối qua anh ngủ và mơ thấy có 4 người hỏi thăm em, anh cho họ những thông tin biết được về em. Hy vọng bốn người này sẽ tìm được em sớm nhất vào sáng ngày hôm sau. Đó là 4 vị thần: "may mắn", "sức khỏe", "sắc đẹp"và "tình yêu". Mong em sớm gặp được 4 vị thần đó.
Trả lờiXóaHình như các vị thần anh gửi đã tới thì phải. Dạo này em có cảm giác như nhiều người để ý đến em. Hihi
XóaCảm ơn anh đã ở đây và cùng em đi qua vui buồn :)