Cô ngồi ngoài biển cho đến đêm, cho đến khi cánh cổng ở ngôi nhà đối diện mở ra, người con trai đó bước vào trong.
Đèn trong nhà vẫn không bật sáng, dáng một người đàn ông lịch lãm trên balcon nhìn xuống .
Vẫn không có động tĩnh gì ...
Cô đứng dậy và bước ra về, tự hỏi mình ra đây để làm gì, mình chờ đợi gì ở đối phương.
Đêm qua anh và cô hẹn nhau hôm nay đi ăn tối, anh còn vui vẻ mời cô lại nhà chơi, cô đã tưởng tượng về một mối tình đẹp như trong tranh, một bức tranh được tô vẽ bởi những kỷ niệm dịu dàng. Vậy mà sáng nay anh bảo " Anh không khỏe! "
- Linh à, đêm qua anh đã không ngủ được, anh cứ lo lắng rằng hôm nay em đến đây nhưng anh lại không biết mình có muốn hay không, anh cảm thấy rằng mình không sẵn sàng để gặp em, anh sợ các mối quan hệ.
- Nhưng em lên xe rồi ! Mình gặp nhau rồi cùng nhau nghĩ tiếp được không anh?
- Không! Anh không muốn . Anh không ổn, em tôn trọng anh được không?
- Bây giờ em phải quay lại giữa đường sao?
- Anh không biết nhưng xin em đừng đến.
Cô nhắm mắt, chiếc xe vẫn lao đi trong gió.
- Ok! Rồi mọi thứ sẽ ổn, hy vọng anh sẽ sớm quay lại. Trong lúc đó em sẽ đi gặp gỡ vài người bạn cũ.
- Xin lỗi vì anh đã không cho em được những điều em mong muốn.
Cô im lặng . Sự im lặng bao trùm lên cả chiếc xe đang lao mình trong gió lạnh. Cô nên đi tiếp hay quay đầu lại, linh tính mách bảo cô hãy đi tiếp , cô vẫn sẽ đến đó.
Cô ăn vận thật đẹp và ngồi trước biển. Nơi mà trước đây anh cùng cô từng chuyện trò vui vẻ .
Lẽ ra tối nay cô và anh có một đêm lãng mạn .
21h. Anh vẫn chưa về
21h15...
Khi cánh cổng mở ra, anh đứng đó, anh nhìn ra biển.
Cô nhìn anh
Và anh nhìn cô
Cánh cổng đóng lại
Và cô ra về.
Cô không muốn bỏ cuộc
" Anh nói rằng anh sẽ không đi ăn tối với người anh không thích.
Vậy thì những bữa tối mình ngồi cùng nhau là gì?
Anh nói rằng anh sợ các mối quan hệ , vậy tại sao ngay từ đầu anh đã đề nghị em chúng ta hãy cùng nhau nghiêm túc.
Em nghĩ rằng chúng ta đã từng rất trân trọng từng giây phút mình ở cạnh nhau, em không mơ mộng nhiều đến nỗi nghĩ về đám cưới nhưng em nghĩ chúng ta đã có một chuyện tình đẹp.
Anh khác biệt , anh làm em hạnh phúc.
Mình đơn giản bên nhau không được hay sao anh?"
Những khoảng im lặng kéo dài .
1 ngày
2 ngày . Và rồi ...
Cô bước lên một chuyến xe khác, ra đi trong vô vọng và trống rỗng
- Em thế nào?
Im lặng
- Thành phố Hồ Chí Minh thế nào?
Im lặng
*
*
- Lần này mày về có cho Paulo biết không?
Sự im lặng kéo dài
- Không.
- Tụi mày không có liên lạc thật luôn sao?
- Ừ. Thật sự
- Sao anh ta lạnh lùng vậy nhỉ.
- Ừ, không phải người ta lạnh lùng, mà tại vì người ta không thích mình.
Cô bạn ngồi xuống ghế một cách nặng nhọc
- Ừ... Một người đẹp trai, lịch lãm như vậy mà tính cách thì...
- Chuyện qua rồi mà. Tao vẫn luôn sống hạnh phúc và vui vẻ đó thôi.
Cô bạn nhìn vào cánh cửa phòng đóng kín
- Mày định không cho Paulo biết là nó có một đứa con trai à?
- Không.
- Tao nghĩ là nếu nó biết nó sẽ hận mày lắm đó!
- Đâu phải do tao.
Năm đó lúc xe chuẩn bị chạy, cô đã nhắn tin cho anh, hy vọng anh sẽ thay đổi suy nghĩ nhưng anh chỉ rep lại một dòng chữ lạnh lùng " Em đi bình an!"
Nếu như anh biết mình có con thì sao? Cô không muốn kiểu như vậy, tình cảm là thứ mà cả hai bên phải thoải mái và tự nguyện. Cô đã cố gắng hết sức, đã tận tâm đến kiệt cùng nhưng đổi lại chỉ là những dòng tin nhắn thăm hỏi cho có lệ, chỉ là sự im lặng của tan vỡ.
Là do anh lựa chọn chứ đâu phải do cô.
Anh chọn một mình thì anh hãy cứ một mình .
Năm đó, thứ tình yêu trong vắt như nắng Xuân đã ở lại trên chuyến xe đầy nước mắt.
Cô bước lên với đầy hy vọng về một tương lai hạnh phúc, và chưa kịp chạm ngõ anh đã buông tay đẩy cô xuống dòng chảy của một xã hội đầy rẫy sự cay đắng và chia cắt .
Anh nói đúng
" Mọi người đều khác nhau! "
Phải. Mọi người đều khác nhau nhưng anh thì cũng giống những người đàn ông bội bạc khác.
Cảm ơn anh!
Cảm ơn cuộc đời đã cho cô sự mạnh mẽ, để mạnh mẽ yêu, mạnh mẽ lựa chọn và mạnh mẽ ra đi.
Hạnh phúc là suốt cả một hành trình dài của cuộc đời, mỗi chặn đường đi qua là cả một quá trình rèn luyện và trân quý hạnh phúc .
Chỉ một câu xin lỗi thì có thể lấp đầy hay không những mất mát đã quá lớn?
Đã lạc mất rồi , liệu có tìm thấy nữa không?
Miss.
Đó không phải là tình yêu và cũng không có hạnh phúc, không nên tìm nữa bởi nó không tồn tại có tìm cũng không thấy! hãy để nó vĩnh viễn lạc nhau.
Trả lờiXóaDạ. Sẽ không tìm nữa 😄
XóaCó những thứ không thuộc về mình thì cố gắng quên đi, ngẩng đầu sống tiếp. Cuộc sống thuộc về ta do ta quyết định, chẳng vì một ai đó đối với mình không tốt mà đày đọa bản thân. Để có được niềm hạnh phúc thật sự cô gái ấy phải biết quên thứ đáng quên và mở lòng với người xứng đáng.
Trả lờiXóaĐi một vòng Trái Đất, người có duyên sẽ gặp, người không có duyên thì sẽ lạc mất.
XóaNgười xứng đáng sẽ ở lại đúng khđún nàng?
Người ta không thích mình thì mình quên người ta đi. Nói thì dễ nhưng làm khó lắm khi cậu bé trai xuất hiện trong cuộc đời của người mẹ trẻ như cô. Không quên được đâu chỉ là phải suy nghĩ khác đi. Hoặc là cô phải mạnh mẽ lên mỗi ngày để mỗi bước đi luôn vững chắc cùng cậu con trai. Hoặc là cứ nghĩ rằng bố của đứa trẻ đang đi công tác xa chưa biết ngày nào về, không liên lạc được. Hoặc là làm cả hai. Ừ, vậy đi.
Trả lờiXóa--------------
Mình nghĩ có khi nghiệp văn chương đang rủ rê bạn nên gắn bó suốt đời với nó đó! hihi
Vui khỏe nhé, Miss ui!
Hihi. Nghe " Nghiệp Văn Chương " nó to bự dễ sợ luôn!
XóaMọi sự đều thuận duyên thôi đúng không nàng.
Nàng biết ko, Về tình yêu thì ta thì nghĩ đơn giản thôi: Người yêu ta chân thành là người luôn trân trọng ta, mang đến cho ta bình yên và lòng tin cậy. Vậy là đủ.
Trả lờiXóaTrong truyện ngắn này của nàng, thật tội cho cô gái đã yêu lầm 1 anh chàng ko thật lòng. Cũng may cô đã mạnh mẽ từ bỏ, dừng lại đúng lúc là cách để anh chàng kia ko còn cơ hội làm tổn thương cô thêm dc nữa.
Truyện hay Miss ạ! Văn phong nàng vẫn đầy cảm xúc. Mong nàng hạnh phúc mỗi ngày, ngày nào cũng là ngày đầy ắp tiếng cười nhé Miss!
Trong truyện ngắn của ta thì cô ấy quả thật đáng thương nàng à.
XóaDường như ta không hiểu nhiều về tình yêu nên những câu chuyện của ta ít thấy bóng dáng của tình yêu.
Đôi khi ta cũng rất ngưỡng mộ nàng , có những kỷ niệm đẹp, ký ức đẹp.. .
An yên nàng nhé!