Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

NGÀY GIÓ


Em chào anh lần này nữa thôi nhé, vì ngày mai em về bến khác rồi anh ạ....
Ừ thì ...em sẽ nhớ anh,  nhớ những nụ cười mà anh đã từng mang đến, cũng nhớ những giận hờn không đâu vu vơ...
Ừ thì ...em cũng sẽ nhớ những giọt nước mắt anh chưa từng lau khô...



Ừ thì ...em yêu anh nhưng...
Anh không cho em được cái mà em cần...
Cái em cần không phải là những hồi chuông lạnh lùng vang lên mà chẳng có ai nghe máy một cách đáng ngờ
Cái em cần không phải là những cuộc gặp gỡ chóng vánh, những nụ hôn vội vàng...
Cái em cần không phải là sự chờ đợi mỏi mòn, không một lời hẹn ước, không một sự đảm bảo...
Cái em cần không phải là câu nói " Anh không muốn nói trước đều gì, cái gì đến thì sẽ đến, em đừng trông mong quá nhiều..."



Ừ thì anh bảo " Anh nhớ em"
- Nhớ em mà có khi cả tuần em chả nhận được tin nhắn nào. cũng chả một cuộc gọi nào
- Nhớ em mà việc gặp em phải được sắp xếp, lên lịch như công việc của anh
Ừ thì anh bảo " Anh đang tìm em"
- Tìm em mà anh đợi em nói lời yêu anh
- Tìm em mà cái gì em cũng phải là người chủ động..
Em chẳng thể nào hiểu được anh, chẳng biết anh cần gì ở em
Em chẳng biết vì sao anh lại chọn em, cũng chẳng biết vì sao anh lúc lạnh nhạt, lúc nồng ấm thái quá



Anh thích nói chuyện với em, hay thích em?
Anh yêu em, cần em hay vì anh trống vắng, hay vì anh cần lấp khoảng trống cho cuộc tình cũ, cho người cũ...?

Mọi điều em cần, những gì em hiểu về anh, không đủ để em đánh đổi tuổi xuân của mình. Cuộc đời con gái có bao nhiêu thời gian để mà chờ đợi cái câu : " Anh không thể hứa trước với em điều gì..."

Anh thường trách em không tin tưởng anh, nhưng anh đã làm gì để gầy dựng lòng tin nơi em chứ? Là những tin nhắn thật lâu anh mới trả lời, hay những lần máy anh liên tục báo bận?

Anh liên tục dò xét em là người như thế nào, cứ như em là tội đồ, mà tại sao anh chẳng chịu hiểu nó làm tổn thương em đến thế nào...

Thôi anh ạ, có lẽ ta nên rời xa nhau, có lẽ ta vốn chẳng là gì của nhau cả, ngay từ khi bắt đầu rồi.... Những kỉ niệm cũng chẳng có là bao, rồi sẽ phai nhanh như bong bóng xà phòng...



Có lẽ anh sẽ chẳng thèm buồn đâu,  khi ngày mai em về với người
Có lẽ anh sẽ chẳng nhận ra đâu, từ lâu lắm rồi em chẳng còn liên lạc với anh nữa...
Có lẽ anh sẽ chẳng quan tâm đâu, nước mắt của em ngày mai là hạnh phúc hay đau buồn.
Tạm biệt anh nhé, người em yêu một thời...
Và có lẽ sẽ còn đến sau này nữa...
Ừ thì em yêu anh, nhưng bàn tay em giờ thuộc về người khác rồi anh ạ...
Thả anh về với gió...

Không có nhận xét nào: