Được tạo bởi Blogger.

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

Vị Tình


Trong một buổi sáng tinh tươm
                                               xinh đẹp thế này.
Ngày lành, tháng tốt.
                             Những cặp đôi yêu nhau thề bên nhau mãi mãi trên giáo đường.
Cô đứng đó, lặng im lắng nghe từng lời của Cha
Lời đồng ý của chú rễ. Và...Cô quay bước.
Cô không nghĩ  là mình trốn chạy.  Làm gì có ai đuổi theo đâu mà phải chạy.
Những thứ cần quên đều đã quên
Những thứ cần giữ lại cũng  đã nhạt.
Chỉ là cô đã khác
Chỉ là cô bình thản hơn để đi qua.
Chúc anh hạnh phúc!


(Cưng chụp cho mình cái ảnh này)

---o0o---


Cô đẹp.
Đẹp một cách khôn ngoan, sắc sảo
Đẹp như không có thực . Cô biết rõ điều đó nhưng chưa từng dùng đến nó để tư lợi bất cứ gì cho mình. Cô có thừa thông minh, có thừa bãn lĩnh để không dùng đến nhan sắc của mình như một loại vũ khí, giúp mình đạt được cái mà cô muốn!
Kiêu kì - là cô trong con mắt của tất cả mọi người.
Và dưới con mắt của đàn ông, cô giống như một ngọn lửa, đê mê, rực rỡ và thiêu cháy mọi ngõ ngách trong họ.
Chính cái lý lịch " Độc thân" càng khiến cô hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Đôi khi một phút chạnh lòng, cô tự hỏi bản thân
"Là mày có giá hay là mày cô độc"
Cứ thế. Cô mỉm cười lạnh lùng rồi ra đi, bỏ lại câu hỏi mà cô chưa hề muốn trả lời. Không phải bây giờ.
Khi mà cô đang có tất cả những gì mà người khác mơ ước, có tất cả những gì mà một người đàn ông khao khát !
Cô cũng có những khao khát của riêng mình nhưng ràng buộc vào ai đó thì không! Không phải là bây giờ.
Cứ để họ chờ đợi, cứ để họ thèm muốn. "Hoa đẹp để hái, gái đẹp là để ngắm" không phải sao?
Cô thi thoảng thấy mình bệnh hoạn, nhưng tin đàn ông à? Điều đó càng khiến cô thấy mình bệnh hoạn hơn!

Một ly cà phê cho sáng, cô ngồi chỉnh sửa lại mớ lộn xộn trong đầu mình.
Công việc không phải lúc nào cũng hoàn hảo nhưng cô yêu nó. Cô gắng bó với nơi này cũng nhiều năm rồi. Quen người, quen việc. Cô chỉ không quen lắm với sự thay đổi. Không hẳn, chỉ là không thích.
Những buổi sáng yên tĩnh thế này, không phải lúc nào cô cũng có. Có thể xem như một phần thưởng khi cô ngoan. Khi sáng nay cô đã đi qua giáo đường, nơi người ta thề hẹn cùng nhau mà không nguyền rủa nó.
Trợ lý của cô hôm nay xin đến trễ. Kỳ lạ ghê
Không phải là cậu ta chẳng mấy khi đến trễ mà là đi trễ mỗi ngày nhưng chẳng bao giờ xin phép. Hôm nay thì quả là kỳ lạ . Trời hôm nay mọc ngược hướng mất rồi, hèn chi hôm nay cô không còn ngược nắng để đến chỗ làm.
Mà cũng có thể là do cô dậy sớm.
Không chỉ riêng cô mà Tuấn cũng đến sớm.
Đó là một cậu trai trẻ, có nụ cười thường trực trên môi, có ánh mắt khiến mọi cô gái nghĩ xa hiện thực là trên đời chỉ còn 2 người...
Tóm lại là hotboy của mọi thời đại và là Sếp của cô.
Cậu nhỏ hơn cô 4 tuổi, vào công ty sau cô rất lâu, làm việc được 6 tháng thì ...ngồi ghế giám đốc. Một quyết định mà khiến tất cả nhân viên trong công ty bất bình. Những nhân viên  phấn đấu lâu năm thì càng tức tối. Không ai phục.
Cũng phải thôi, có những người phấn đấu cả đời chỉ để một thằng nhóc mới ra trường dắt mũi mình đi hiên ngang giữa bàn dân thiên hạ vậy sao?
Chiếc ghế đó không phải ai ngồi cũng được, huống chi chỉ là 1 cậu nhóc !
Mọi người nhìn cậu với đủ loại ánh mắt, chẳng có cái nào là tích cực nhưng cô thì không.
Không phải là cô tín nhiệm cậu ta mà là vì cô không quan tâm. Bất kể là ai ngồi cái ghế đó,cô cũng không quan tâm.
Trước khi là Sếp của cô, cậu ta cũng khá thân với cô, cả ngày lẽo đẽo theo cô kể lễ những chuyện tình xa lơ xa lắc từ cái thời học trò của cậu. Không phải bây giờ không thân, mà là mỗi người mỗi việc, chả mấy khi gặp nhau, chả mấy khi chào nhau. Chỉ là thấy đó. Để đó.
Trợ lý của cô thường hay tò mò
- Sao chị vừa giỏi, vừa đẹp, vừa làm lâu năm mà lại để lão ta trèo lên làm Sếp của chị? Khó chịu ghê!
Cô tưởng mình im lặng, không trả lời nhưng rồi trong lúc căn phòng của cô chỉ còn tiếng sột soạt của bút chì trên giấy vẽ,cô mới lên tiếng.
- Người tài dùng để làm việc, kẻ có đầu óc thì lãnh đạo người khác
Trợ lý của cô có vẻ không đồng tình, nguýt một cái rõ dài theo kiểu con gái .
Cô mỉm cười : Nếu không có đầu óc thì không có lý do gì người ta cho cậu ấy ngồi đó, với một cái công ty bốc lột nổi tiếng như công ty mình mà dễ dàng để một người ngồi chơi không hưởng lương ưu đãi sao.
- May mà em làm cho chị, chứ làm cho cái lão Tuấn ấy, chắc em đau tim cả ngày
-Sao?
- Thì lão cứ cười suốt, mà chị biết đó, nụ cười của lão cứ như đang quảng cáo kem đánh răng, mà ngộ ghê,ai đời làm Sếp mà cứ cười như người điên ấy nhỉ!
Cô thấy cái lý luận đó thật nực cười, tại sao ai cũng nghĩ làm Sếp là phải nghiêm nghị, phải khó tính, phải thể hiện ra ngoài bằng cái vẻ mặt lạnh như tiền? Làm cái nghề như cô mà đi đâu cũng gặp gương mặt đó chắc mất hết tinh thần.
- Đẹp thì cứ cười chứ liên quan gì, nụ cười đâu có tỉ lệ nghịch với trí não.
- Sao em nói cái gì chị cũng bênh vực lão thế nhỉ, hay là....chị thích lão?
- Thế sao em không nghĩ là do chị không thích em?
- Tại vì em là chàng trai ngọt ngào tháng 5 mà, ai cũng mê man với sắc đẹp của em hết, ha ha . Em bắt gặp chị lâu lâu nhìn em không chớp mắt luôn đó nha!
Phương nháy một mắt tinh nghịch, cười to.Cô chỉ còn biết lắc đầu. Phương không thật sự là một anh chàng ngọt ngào như cậu tự nhận nhưng có cậu bên cạnh, cô khỏi phải sợ mình thiếu vitamin vui vẻ.
Phương là người mà cô nói chuyện nhiều nhất trong 2 năm qua. Có đôi khi chỉ nhìn nhau là đủ hiểu rồi.
Đương nhiên chỉ là trong công việc thôi.
Ngoài kia cuộc đời, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, không khác gì cô của nhiều năm trước.

---o0o---

(Ảnh của Heo)

Đêm qua cô không ngủ được. Một cảm giác vô cùng khó chịu và bực bội. Trong một tháng cô có 1 hoặc 2 đêm như thế.
Trằn trọc, mệt mỏi.
Thức dậy với sự ẩm ương, khó chịu, bứt rứt.
Đến công ty với một gương mặt chẳng có chút sinh khí, cô ngồi phịch xuống ghế, quăng túi xách tùy tiện đâu đó trong phòng rồi mở máy để xem  những bản thiết kế mới.
Không biết những mẫu lần này có gì mà Phương lại đề nghị cô làm người mẫu.
Làm người nỗi tiếng, nghe cũng hấp dẫn đấy, nhưng đó không phải là thứ cô muốn. Cô rê chuột kéo từng mẫu xuống dưới, rồi kéo lên
Ôi trời...
Toàn một màu đen với da. Mạnh mẽ, cá tính, hoang dã
Nếu khoác lên mình bất cứ một người mẫu nào, cô đều sẽ thấy thật tuyệt vời, thật sexy và gợi cảm. Nhưng khi cô tưởng tượng nó trên người cô thì cô...có một cảm xúc khác.
Nó hở, làm lộ eo cô, bụng cô, đùi, cổ và lưng nữa...
Nó làm cô phát điên. Cô không thật sự khoác nó lên người nhưng những ý nghĩ đó làm dậy lên bản ngã trong cô. Và bùng lên trong cô một ngọn lửa, như chưa bao giờ tắt.
Cô thấy mình trơ trọi giữa một rừng ánh mắt đàn ông, họ thèm khát nhìn cô trong bộ cánh chẳng che được bao nhiêu thân hình gợi cảm của cô. Có bàn tay nào đó vuốt ve, âu yếm... Cô không chống trả, ngược lại cô còn ngả mình vào vòng tay đó, đam mê đáp lại như một kẻ cuồng dục vọng. Chưa đủ, phải thêm nữa, vẫn chưa đủ... Cô thấy mình vứt bỏ bản thân, vứt bỏ cái phần người trong con người mình, lao vào khao khát và đòi hỏi. Một cơn rùng mình chạy dọc sóng lưng, cô sà mình vào ngọn lửa nhục dục, đốt cháy sự ham muốn trỗi dậy không ngừng nơi mình...
Và cô bừng tỉnh. Cô nhìn đồng hồ, cô đã thiếp đi bao lâu rồi nhỉ. Cô đứng dậy, thở hổn hển đi về phía bồn rửa mặt. Hôm nay là một ngày quan trọng, cô phải tỉnh táo. Cô phải từ chối cái đề nghị của Phương. Cô nhìn vào mình trong gương, miệt thị chính mình."Mày thèm đàn ông đến mức đó sao? Đáng khinh!


                                             (Mình và người ấy, hẹn hò và mỗi đứa ngồi 1 bàn)

Cô lê mình vào phòng , đóng cửa lại.
Và cô thấy Tuấn, ngồi trên ghế của cô...như bao lần, của trước đây.
Cô không giống người khác, chăm chăm bảo vệ cái ghế của mình, về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Dù sao thì có mấy khi cô ngồi đó đâu,cô toàn ở trong phòng thiết kế, tô tô vẽ vẽ hoặc xé rách cái này, hoặc thêm râu ria vào chỗ khác để hoàn thành 1 tác phẩm. Cô không phải là thiết kế, cô chỉ là người sáng tạo trên mẫu của người khác, khiến chúng đặc biệt và hoàn hảo hơn. Những thứ mà người khác khoác lên người, những thứ mà người ta mang ra từ chỗ của cô là duy nhất và độc quyền. Đó là lý do tại sao mà người ta trọng dụng cô, đó chính là lý do vì sao cô có 1 trợ lý, có 2 phòng để làm việc và không cần phải nể nang ai hết trong cái văn phòng này.
- Sao nay rảnh rang vậy Sếp?
- Chị này thiệt tình, em ghé nói chuyện với chị xíu không được sao?
Lại 1 nụ cười quảng cáo, may mà cậu ta có chiều cao khiêm tốn, chứ không thì bỏ phí nghề người mẫu.
- Chị có rảnh đâu mà nói chuyện. Cô sắp xếp lại kệ hồ sơ của mình, dù nó cũng rất ngăn nắp rồi, nhưng cô cần làm gì đó để đừng có đứng trơ trơ ra đó trước cái nhìn của một cậu con trai.
Phụ nữ hấp dẫn nhất là khi đang chăm chú làm một việc gì đó, không phải sao. Cậu không phải là mẫu người cô thích nhưng hấp dẫn ở mọi nơi là tiêu chí hàng đầu của phụ nữ cơ mà. Một designer như cô càng phải có điều đó nhiều hơn những người khác nữa kìa.
- Nãy chị đi đâu vậy? Thấy buồn buồn, là cái anh chàng đó lại tìm chị phải không?
Cô ngơ ngác, anh chàng nào nhỉ. Cô ít khi kể cậu nghe chuyện gì của mình, toàn lắng nghe những câu chuyện xa xưa của cậu, những nuối tiếc của cuộc tình cũ hay sự hụt hẫng khi mối tình đầu của cậu kết thúc bằng nấm mồ mà bây giờ cậu cũng không thể đến thăm. Cô không biết mình nên tin bao nhiêu phần trăm ở những câu chuyện đó, nghe cứ như là phim ảnh. Nhưng ai mà quan tâm. Cô đâu có lý do gì mà để suy xét tin hay không tin, nghe vẫn cứ là nghe thôi. Cô không trả lời mà tiếp tục bận rộn
- Sao chị không cho người ta cơ hội để quay lại đi, người ta chắc giờ cũng hối hận rồi.
Cô nhìn  cậu, một cách nghiêm túc. Cô quay đi, thấy đúng là nực cười, từ khi nào mà từ một người bị bỏ rơi, bị phản bội như cô lại có tư cách để cho người này hay người khác cơ hội chứ! Cô bắt đầu thấy sự phiền phức mà anh chàng này mang đến cho cô rồi đây, quá khứ với cô chỉ là thứ để bỏ đi, không phải là để suy nghĩ. Nếu có thì là chuyện của riêng cô. Yêu hay không đâu phải là chuyện của thiên hạ. Đâu phải là chuyện của cậu.
- Sao em biết là người ta hối hận, em đâu phải là anh ta
Cậu bắt đầu đứng dậy, cậu không đủ cao để làm người mẫu, nhưng thừa chiều cao để đứng trước cô và nhấm chìm cô dù cô cũng không phải là thấp.
- Như em nè, giờ hối hận biết bao nhiêu nhưng không thể quay lại, người ta đã có người khác, tốt hơn, có điều kiện hơn... Em nói thật chị hãy cho người đó cơ hội đi, người ta có thể vẫn yêu chị rất nhiều,có thể vì lý do nào đó mới xa chị, em cũng là đàn ông, yêu ai là rất chân tình đó chị à, nên em hiểu người đó. Được thì chị cho người đó cơ hội đi, nếu không yêu chị thì năm lần bảy lượt tìm chị làm gì...
- ...
- Đêm qua em đứng tới sáng trước cổng nhà cô ấy, nhưng cô ấy không chịu ra gặp em. Còn nhắn tin cho em là "em không còn yêu anh nữa"... Chị biết là em đau lắm không? Sao có cơ hội, chị lại không thể cho ai đó 1 cơ hội?
Cô quay lại nhìn cậu đang chìm trong cái ký ức "đêm qua" của mình, nhìn ánh mắt đau buồn, xót xa nơi cậu không gợi lên một chút đồng cảm hay thương xót nào từ cô. Ngược lại còn bực tức dâng trào. Tự biết hôm nay là một ngày không suôn sẻ của mình. Cô nhìn thẳng vào mắt cậu.
- Sếp à, đàn ông trên đời không phải ai cũng như Sếp, cũng hối hận vì chia tay một người con gái. Sếp biết anh ta là ai, thế nào mà bảo tôi cho cơ hội? Người ta chỉ muốn lợi dụng tôi, chỉ xem tôi là trò đùa, chỉ tìm đến tôi để mua vui...Sếp bảo tôi cho người ta cơ hội, khác nào Sếp đẩy tôi vào chỗ chết! Sếp bảo đàn ông rất chung tình, Sếp bảo Sếp chỉ yêu một người, thế mà Sếp còn dùng những phụ nữ khác để khỏa lấp trống vắng của mình? Người ta cũng như Sếp, cũng dùng tôi với mục đích như Sếp đối với những người phụ nữ Sếp không thể yêu hay cố gắng cũng không thể yêu đó! Sếp dựa vào đâu để bảo đàn ông chung tình? Sếp dựa vào đâu để bảo tôi cho người ta cơ hội?
Cô bước đi và không nhìn lại, cô ghét phải nhìn cái bản mặt đang đực ra của một người đàn ông khi bị nói trúng tim đen.


                                              (Melpo chụp cho ta)

Chung tình hả? Nằm mơ hả?
Chưa bao giờ cô lại thấy chán ghét Tuấn đến mức như bây giờ. Cứ chăm chăm kể về người cũ, đòi quay lại, mà vẫn tay trong tay cùng em này, em nọ. Rồi đến khi chia tay lại chạy đến bên cô than khóc mình đau khổ là đã cố gắng mà không thể yêu những cô nàng ấy vì vương vấn người cũ.Cô biết những anh chàng bảnh trai như Tuấn khó thoát nỗi sự hào hoa, đa tình, nhưng cậu ít tuổi hơn cô, cô chưa bao giờ quan tâm chuyện cậu yêu ai, bỏ ai, cậu chỉ là một đứa em trai, cô vẫn hay đưa ra một vài lời khuyên, nhưng hôm nay, cậu đứng đó,trước mặt cô để biện minh cho mình, để tạo tiếng nói chung cho đàn ông. Thất vọng tràn lan trong đầu cô. Cô mệt mỏi vì sự tốt đẹp của đàn ông ngày càng thu hẹp. Mệt mỏi vì lại một người nữa bên cạnh  khiến cô thấy hình tượng của đàn ông ngày càng rẻ rúm.
Cô trở lại phòng thiết kế, ngồi vào máy tính, xem lại những mẫu thiết kế ban sáng. Căn phòng này là chốn an toàn nhất của cô, không có ai ngoài cô được bước vào, bất cứ ai. Nó là của riêng cô.
Nhưng sau ngày hôm nay, cô không biết mình có thể bình thản ngồi ở đây nữa hay không. Vừa rồi cô bỏ lại ...giám đốc ở phòng mình, ngay dãy bên cạnh . Cô biết mình có giá ở đây nhưng đắc tội với cấp trên thì không phải là chuyện đơn giản. Cô không thật sự hiểu rõ cậu ta là người như thế nào, đàn ông trở mặt rất nhanh, người mà họ từng thương yêu cũng có thể đá bay đi bất cứ lúc nào, cũng có thể tàn nhẫn đến mức nào, huống chi cô và cậu ta chỉ là những mẩu chuyện rời rạc, thông cảm được thì chia sẻ, công việc thì phần ai nấy làm.
Cậu không trực tiếp chỉ huy cô nhưng thực chất cô vẫn là dưới quyền của cậu. Cô thở dài. Cô không hối hận. Nếu thực sự phải ra đi, cô sẽ không tiếc nuối đâu.
Dưới quyền một thằng đàn ông không ra gì thì phí tài năng. Cô đâu phải là đứa vô dụng. Cô có tất cả.

--o0o--
                                                               
                                              (Một cậu trai dễ thương đã vô tình chụp được)

Những buổi tối thức trắng cho cô một cái đầu đau nhức kinh khủng. Cô nhận ra điều này sau khi giải quyết xong cả núi việc cho hai ngày cuối tuần. Sáng nay cô ra đường với một cái bụng lép kẹp, cô có thể không sao nhưng cái đầu nặng trịch như đang mượn của khác này thì không thể nói là không sao. Cô đứng dậy, đẩy ghế vào trong, ngước nhìn lên bóng tối với hàng ngàn con đom đóm đang lượn lờ trước mắt mình. Không phải là trời tối mà đó là dấu hiệu cho thấy cô đã lơ là với sức khỏe của mình trong những ngày qua như thế nào.12h trưa, Cô bước vào thang máy, run rẩy bấm tầng hầm. Có lẽ cô cần một tô cháo nóng, nhiều tiêu và hành, ngay và luôn.
Nhưng tiệm cháo mà cô ưa thích đóng cửa, đúng rồi, chủ nhật người ta đi nhà thờ. Sao cô lại quên điều đó nhỉ, cô mệt đến mức thấy mình lẩn thẩn mất rồi. Cô ghé lại nhà thuốc, mua cho mình ba liều nhưng thực chất không biết là mình có uống hay không.Cứ mua cho vững dạ rồi tính tiếp. Cái chính là cô cần một tô cháo. Cô sẽ cố tìm trên đường về nhà.
Nhưng ý định đó bất thành. Cô cảm nhận tay chân mình đang dần lạnh lên, run cầm cập và mất hết sức lực, cô hình dung gương mặt mình đang tái xanh và cô nhận thấy môi mình có những chuyển biến kì là, bắt đầu là khô rồi có hiện tượng ..nức nẻ. Cô trút hết chút sức cuối cùng, lao vào lề đường và bước xuống xe, ngồi bệt xuống đất, xe để chỏng chơ dưới lề. May cho cô là hôm nay cô không mặc váy, nhưng cái áo sơ mi cô đang mặc thì khá là bất tiện. Một cậu con trai không biết từ đâu, đứng trước mặt cô, lên tiếng :
- Chị vào chơi game hả?
Cô không thể ngước lên nổi để nhìn nhưng cô đoán là mình đang ngồi trước một tiệm internet.
- Em có bán Red bull không? Cho chị một lon.
- Dạ có, chờ em chút.
Cậu bé tử tế quá, có thể vì nhìn cô như con ma, cô không tin được là một ngày nào, mình lại có cái cảnh ngớ ngẩn này, ngồi bệt dưới đường, mua nước tăng lực ở tiệm game dưới con mắt tò mò của một cậu con trai lạ hoắc. Cô mở lon bò cụng, tu một hơi nhỏ, thở lấy sức, thấy vẫn không khá lên được tí nào. Cô móc tiền lẻ trong túi ra trả, cô không biết mình đưa bao nhiêu, nhưng cô biết là cậu bé đã thối tiền thừa lại cho cô. Cô uống thêm một hơi nữa, cảm thấy khá hơn một chút, cô gượng đứng dậy, ngồi lên xe.
Nhưng cô sai lầm khi nghĩ rằng tăng lực có ích lúc này. Bụng cô bắt đầu nhộn nhạo hơn và cô càng quay cuồng hơn.
Đừng chết!
Cô cảm thấy cơn buồn nôn đã tới tận miệng và cô...nôn! Chẳng có gì nhưng cô bắt đầu không thấy đường, nước trong miệng chảy ra đắng nghét và cô bắt đầu cầu nguyện. Cô không theo đạo nhưng biết đâu, thần linh sẽ giúp đỡ cô, biết đâu đó.
Cô gục đầu lên xe, gần như nằm dài và nghĩ ngợi về sự sống và cái chết.
Đừng chết!
Cô run lẩy bẩy, lạnh từng cơn và bắt đầu hối hận vì sáng nay bỏ qua bữa sáng. Bình thường thì không nhằm nhò nhưng cô thì đang bệnh. Thuốc thì đã mua nhưng uống bây giờ chỉ có nước tự sát. Cô gục thêm một lúc khá lâu, thi thoảng có người chạy ngang , nhìn cô đầy tò mò, có một người đàn ông còn "quan tâm" : "Sao lại khóc ngoài đường vậy em?"
Rồi thì cô cũng...liều. Cô mở khóa xe, và bắt đầu chạy trong cơn loạng choạng, hàng ngàn đom đóm trước mắt và một cái mặt tái lạnh. Cô không tin là mình còn đẹp trong cái bộ dạng gớm ghiếc này.
Chạy được một đoạn, ngã hai ngả rẽ thì cô bắt đầu hết sức. Cô đang cầu mình "Đừng chết" thì thấy Tuấn. Cậu ấy đang ở ngoài sân bóng nhỏ gần đó, may sao là cậu đang nhìn về hướng cô, cô đưa tay vẫy mà chẳng nghĩ ngợi. Trong khi cậu chạy lại thì cô đã xuống xe, máy vẫn nổ và ngồi thụp xuống đất.
- Trời ơi, chị sao mà cái mặt xanh lét vậy?
Cậu ta la lên như gặp ma, đưa tay đỡ cô nhưng cô lắc đầu, chỉ vào cái xe.
- Nhà em gần đây không, chở chị về đi !
Cậu đưa tay chỉ ngay căn nhà trước mặt. Cô chẳng mong gì hơn, chạy ào về phía cổng. Thật ra không phải là chạy mà là cố gắng lê lết thì đúng hơn, nhanh hết mức có thể với cái sức tàn lực kiệt của cô. Không quên dặn
- Dắt xe vô dùm chị, chỉ cho chị cái toilet !
Theo hướng cậu chỉ, cô nhào vào như cá gặp nước và bắt đầu nôn mửa với cái bụng quặn lên và cái đầu mất hết lý trí. Cô đã hoàn toàn thấy bóng tối trước mặt mình, chân cô tê cứng và tay ngày càng rũ xuống vì mất hết sức lực. Cô kê đầu mình trên một bồn nước và ...ngủ quên. Hay là xỉu gì đó mà cô cũng không rõ nữa. Cho đến khi cô nghe ngoài cửa có tiếng ầm ầm. Tuấn gọi cô đầy lo ngại từ bên ngoài.
Cô không biết mình thảm hại tới mức nào, nhưng cô biết chút lý trí của mình còn sót lại là để mở cửa bước ra và thều thào:
- Nấu cho chị tô cháo, được không?
Thoáng thấy mình trong cái gương phía trước. Thật kinh khủng. Trắng bệt và mệt mỏi.
Cô ngã trên tay Tuấn và không biết gì nữa trước khi cầu nguyện
Đừng chết!

---o0o---
                         
                                                           (Ảnh của Mel)

Cô tỉnh dậy khi trời bắt đầu sẩm tối, trên mình cô là cái chăn mỏng. Cô lay lắt ngồi dậy, nhận ra mình vẫn còn sống và đang nằm trên một cái  sofa mềm mại. Cô đẩy cái chăn xuống, nhìn cốc nước trong veo trên bàn, cô với tay, vừa đưa lên môi thì Tuấn đi tới, trên tay là tô cháo bốc khói nghi ngút và thơm lừng. Cậu mỉm cười đặt trên bàn và ngay lập tức đứng lên, đi vào bếp. Cô sẽ chẳng để ý đâu với một cái đầu sắp rụng ra của mình. Nhưng khi đưa tay đặt lại cốc nước trên bàn thì cô phát hiện trên áo cô, bị bung ...một cái nút, ngay ngực. Cô rủa thầm trong bụng trong khi gài lại. Cô đã bảo mình đừng mặc cái áo này nữa vì cái nút hay dở chứng, thế mà vẫn cứ quên, rồi bây giờ tự mình đưa mình vào khổ sở... Thật là xấu hổ. Cô không biết là mình nên làm gì khi Tuấn quay lại. Và cô quyết định ...làm ngơ. Có thể là cậu ấy chưa thấy.
Tuấn xuất hiện lại lần nữa với một cái muỗng trên tay. Một gương mặt...tỉnh bơ.
À, thì ra là quên muỗng nên khẩn trương đến thế! Cô thở phào như trút gánh nặng ngàn cân
- Hình như vừa nãy em đã thấy gì rồi
Cô nín lặng.
- Mẹ em nói, nếu thấy cái gì của ai đó thì phải lấy người đó.
Cô xấu hổ đến ngất. Đưa tay đấm thụp lên vai trái cậu. Tiếc là sức của một con bệnh, nó chẳng khác nào một cái nũng nịu ngượng ngịu.
Cậu bật cười ha ha, còn cô thì không biết chui xuống cái lỗ nào để trốn . Đó còn chưa kể là từ cái ngày bỏ cậu lại trong phòng cô, cô và cậu chưa trò chuyện lại, cũng như chẳng mấy khi thấy nhau. Chán chết được, chửi con người ta cho đã, bây giờ thì thế này đây, sắp chết và được người ta cứu. Còn bị người ta chọc cho quê nữa.


                                               (Ảnh của cưng)


Ba ngày nằm dưỡng bệnh ở nhà khiến cô thấy mình như mất hết sức sống. Những đêm dài đẳng đẳng, dai dẳng nhắc cô nhớ rằng mình đang cô đơn. Rằng đã có lúc mình từng hạnh phúc hơn như thế này rất nhiều.
Cô chua xót nhìn tấm ảnh mình mặc áo cưới trắng, màu trắng tinh khôi của cô dâu mới hay màu tan tóc của một quãng đời đã qua đi. Cô đã từng có anh, bên cạnh.
Cô bước nhẹ ra hiên ngập nắng, thấy bầu trời xanh ngắt, đẹp đến tái tê.
Cô nhớ mối tình đầu với những hoang sơ, vụn dại.
Cô nhớ mình đang thử áo cưới, chọn món trong nhà hàng, cùng viết thiệp mời... Mọi thứ đều làm cùng anh.
Hạnh phúc đến tận gốc rễ tâm hồn. Mối tình đầu, sẽ trở thành mối tình vĩnh cữu, cô và anh đã thuộc về nhau và cùng nhau bước qua những tháng ngày còn lại, giấc mơ về những đứa trẻ, ngôi nhà ấm cúng của gia đình mới và khoảnh khắc chào đón từng thành viên mới... Mọi thứ hoàn hảo, tuyệt vời đến mức cô không nhận thấy bất kỳ một mối nguy nào xung quanh mình. Như một bản tình ca được viết sẵn cho riêng cô và anh, chứng minh cho chuyện tình đẹp như mơ của hai người.
Biết bao lâu rồi, cô không còn moi móc từng kỉ niệm để khiến mình thêm đau, chỉ là xếp gọn lại, cất đi.
Cô hay lắng nghe những tâm sự của Tuấn, rồi đôi khi Tuấn tò mò hỏi về mối tình đầu của cô, cô chỉ nhắc đến toàn những kỉ niệm đẹp, toàn những dấu ấn hạnh phúc của hai người. Không phải là cô cố giấu những thất bại của mình, không phải là cô sĩ diện hay là cô không muốn thấy người khác thương hại, mà chỉ là mọi thứ đã lùi xa rồi, những nụ cười hay giọt nước mắt có còn quan trọng gì nữa không? Những gì đã bước qua, lãng quên, không thể xem như chưa từng tồn tại, có nhạt bớt, có thôi khoắc khoải, có lặng yên hơn nhưng nó còn quá mới, quá đau, cô không muốn những gì là ký ức cũ có cơ hội trở mình, đánh gục cô một lần nữa.
Cô đã từng rất yêu cái khung cửa mà mình đang đứng tựa, nó tồn tại cùng với một người con trai, cùng với những vòng ôm ấm áp, cùng với những cái hôn ban đầu là ở đây, trên bầu trời kia và kết thúc là ở trên cái giường đằng đó, đam mê, ngọt lịm và ngây ngất.
Cô ngồi bó gối xuống nền nhà, gục đầu trên gối và cố xua tan đi những ham muốn chực đổ về. Thà đừng biết đến nó, thà chưa từng nếm thử. Mọi thứ quá ngọt ngào, quá tuyệt vời đến mức cô chẳng thể nào xóa bỏ.
Những đêm dài một mình, trỗi dậy trong cô sự khao khát thể xác không thể cưỡng lại, như đứa bé cựa quậy đến ngày sinh nở, không thể trì hoãn, không thể bỏ mặc. Đó là khi cô cho phép mình khóc. Khóc những giọt nước mắt nhẹ thôi, nhưng đầy bức bách với những ước ao thầm lặng. Dù đau khổ người mang đến cho cô là vô tận, cô vẫn muốn quay trở lại để chìm đắm mình trong tình yêu, trong anh.  Đó cũng chính là lý do cô luôn miệt thị bản thân mình, miệt thị cái bản ngã cứ thôi thúc trở mình giành lại phần lý trý trong cô.
Có ai đó bảo rằng, một tình yêu trong sáng khiến người ta khắc khoải, chờ đợi, dễ vỡ như mảnh pha lê mỏng tan trong gió. Nhưng đam mê xác thịt lại khiến con người ta thôi thúc tìm nhau, trao cho nhau những phần mạnh mẽ nhất trong con người mình. Mãnh liệt như gươm dao, khiến người ta chết ngất mà chẳng còn hay biết đau đớn.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên đầy kiêu hãnh. Cô thu mình lại hơn nữa. Cảm nhận chút còn lại cuối cùng của một hạnh phúc đã từng gán cái mác là vĩnh cửu.
Cô thấy mình đứng trơ trơ giữa ngã tư, nhìn anh trong trang phục chú rễ. Bỡ ngỡ những giây đầu tiên, đầy thắc mắc cô hét lên trong đầu rằng chuyện gì đang diễn ra. Anh làm cái quái gì ở lễ cưới mà không có cô. Hay là cô nhớ nhầm ngày cưới của mình? Không, sáng nay người của nhà hàng còn gọi nhắc cô còn gì. Một tuần nữa là đám cưới của cô mà. Thế thì anh làm gì ở đây, bên kia đường, chuẩn bị cho lời cam kết rằng hôn nhân là mãi mãi.
Cô gái kia là ai? Sao mặc áo cô dâu còn ôm lấy tay anh đầy rạng ngời thế kia. Cô bàng hoàng nhận ra và cô không biết mình tin vào điều gì. Cô tin là cô nhầm người hay nên tin là mình đang bị điên.
Anh bảo là đi công tác trong một tuần nên không về nhà, chuyến công tác quan trọng của anh là ở bên kia giáo đường rộng mở, thề mãi mãi không bao giờ chia lìa cùng người con gái khác ư? Còn lễ cưới của cô? Nếu hôm nay cô không nhìn thấy, nếu đêm mai anh về nhà và làm tình với cô thì đám cưới vẫn sẽ diễn ra, cô sẽ vẫn là một món đồ chơi, vẫn sẽ là một căn nhà trống, đón và đưa anh đi về giữa hai người vợ ư?
Tiếng xe máy gầm rú dưới đường cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, kết thúc một cuộc cách mạng nổi dậy của thương và đau. Cô đứng dậy, thả chiếc đầm ngủ rơi đâu đó dưới sàn nhà, bước vào nhà tắm. Cô nhìn mình trong gương, thấy mắt mình ướt. Cô đưa tay khẽ chạm như sợ nó tan biến.
Thì ra là mình còn nước mắt ư?
Hoài niệm như thế là đủ rồi. Bây giờ tới lượt dòng nước mát lạnh đưa cô trở về với thực tại, đưa cô trở về là cô như thường ngày. Thôi nghĩ đến cái kén đã từng nhốt mình và tự tin tung cánh mà bay lên trời cao như một chú bướm xinh đẹp nhất đi ạ.
Cô chưa kịp thay đồ thì Nga tới. Cô quấn vội cái khăn mở cửa cho cô bạn thân. Nga tràn vào như một dòng thác, ôm chầm lấy cô, xuýt xoa
- Trời ơi, tình yêu của tui, may là mày vẫn chưa chết, xem nào, vẫn còn hấp dẫn chán chê.
Không để cho cô kịp phán kháng, Nga lao vào nhà bếp, cất vào tủ lạnh những thứ mình vừa mua được và chạy vào phòng cô, nằm đánh thịch xuống giường.
- Mày lấy chồng đi con ạ, ở kiểu này đến buồn mà chết mất.
-Mày nghĩ tao lấy ai, mày cũng làm mai cho tao hai lần rồi còn gì. Bỏ chạy hết cả hai.
- Lấy đại thằng nào đó rồi sinh con, sau đó đường ai nấy đi, con mình mình nuôi, đẹp quá còn gì.
- Người đang yêu như mày mà sao nói chuyện nghe kinh khủng vậy. Ai nghe cứ tưởng mày hận đàn ông tới xương tỷ vậy.
- Tao có hận đâu, là mày đó chứ
- Tao không hận, chỉ là tao không tin vào mình nữa, không tin là mình còn có thể níu giữ ai, hay đủ tỉnh táo để nhận ra đâu là tình yêu đích thực.
Cô mặc xong một cái áo ngủ mới, nằm xuống bên cạnh. Nhìn con bạn đang lâng lâng hạnh phúc vì vừa đám cưới xong tháng trước. Với cô, vậy là đủ.
Bạn thân cô hạnh phúc, ba mẹ cô bên kia hạnh phúc, em trai cô bên người yêu nó hạnh phúc. Thế là quá đủ.
Cô còn mong mỏi gì hơn chứ


---o0o---

Cô vừa bước đến công ty thì gặp Tuấn. Cảnh ngại ngùng hôm trước lại hiện ra, cô không biết mình có đỏ mặt không nữa, nhưng cô bước thẳng vào phòng thiết kế, đóng và khóa luôn cửa.
Cô nghe tiếng gõ cửa nhưng cố tình làm ngơ
Nhóc Phương oan oan gọi cửa bên ngoài. Cô đứng dậy và bước ra.
Phương nhào vào phòng trong mớ tóc rối chưa kịp chải chỉn chu, Tuấn đứng ngay sau lưng mỉm cười
- Mở chát lên đi chị
Cô đóng cửa, bước lại máy tính, đăng nhập chát.
- Từ bây giờ em sẽ theo đuổi chị
- Hâm à. Quên cái vụ đó đi, không sao cả, tôi không phải là trẻ con nữa sếp à!
- Không quên được. Em nhất định sẽ là người yêu chị. Thế nhé
- Đừng có điên.
-Em không điên
-Không điên thì thôi nói vớ vẩn đi. Cảm ơn sếp cái vụ hôm trước. Chấm hết. Tôi phải làm việc đó sếp.
- Em nói thật! Từ bây giờ em sẽ công khai đi bên chị
- Chị cũng nói thật. Chị có một đứa con trai rồi
- Thế thì từ giờ nó là con của chúng ta.
- Thôi đi !
- Không! Đừng lảng tránh em
- Tôi nghỉ việc, từ hôm nay. Đơn tôi nộp sau nhé!
- OK, chị ở nhà làm nội trợ, lo cho con cái, chuyện kiếm tiền để em lo
- Điênnnnnnnn quáaaaaaaa điiiii !!!
Thoát. Màn hình tắt ngấm.
Cô điên đảo ra khỏi phòng, bước vào thang máy. Lần đầu tiên trong đời, giữa mọi người cô không giữ được bình tĩnh. Cô thấy quay cuồng, mệt mỏi tới mức muốn nôn ói. Cô chán ghét bị người ta lấy ra làm trò đùa lắm rồi, cô chán đến tận óc người ta nhục mạ cô lắm rồi.
Đàn ông. Sao cô cứ phải khốn khổ vì đàn ông.
Chuông điện thoại reo lên, cô bất giác giật mình như kẻ phạm tội. Cô nhìn cái tên trên màn hình, cố bình tĩnh.
- Gì nữa đây sếp. Tôi nghỉ việc từ hôm nay. Từ giờ cậu không còn là sếp của tôi nữa.
- Anh nghiêm túc mà Linh. Mở thang máy ra, anh đang đứng ngoài. Vì danh dự của anh, cho anh một cơ hội.
Cô tắt máy. Bấm  nút xuống tầng hầm. Chạy thẳng về nhà và bắt đầu quăng hết mọi thứ ra sàn nhà.
Đây là lần thứ hai trong đời cô hành xử mất hết lý trí kiểu này
 Đó là một ngày tệ nhất trong đời cô.
Ba tháng sau ngày vị hôn phu của cô kết hôn với người khác. Sau một ngày mệt ngoài vì công việc mới, vì những mối quan hệ mới, cô trở về nhà và thấy anh ta đang ngồi đó, trên bậu cửa sổ phòng mình.
Cô tê liệt khi nhìn thấy tấm lưng đó, mái tóc đó. Cô hiểu rõ đến từng chút một, chỉ có trái tim anh là cô chưa bao giờ hiểu, hoặc có thì cũng là rất lâu rồi, ít ỏi thôi.
Cô ao ước muốn lao vào vòng tay từng ôm cô, từng chăm sóc cho cô khi ốm, từng bồng bế cô lên giường, từng ve vuốt tấm thân trong sạch của cô và bàn tay đã bóp nát trái tim cô, quăng nó vào cát bụi, lăn lóc, trơ trọi, khô héo và chết lịm.
Nhưng lý trí nhắc nhở cô rằng, chiếc nhẫn anh đang đeo trên tay không cùng loại với cô, không cùng cặp với cô, mà thật ra nhẫn của cô, chính cô cũng không biết nó nằm ở chỗ nào trong xó nào của căn nhà này nữa.
Anh quay lại nhìn cô, từ từ bước lại gần cô, chạm vào người cô và ôm lấy cô.
Cô đứng im lặng. Thấy hồn lạc đâu đó. Nước mắt bắt đầu có cơ hội chiếm ưu thế.
- Linh, anh xin lỗi...
Anh bắt đầu đưa tay lên vuốt tóc cô, hôn lên vầng trán cô, má cô, môi cô và cổ cô... Mọi thứ tuần tự như được lập trình, như bao lần trước đây, nhưng giây phút này, cô không cảm thấy điều gì cả, cô đẩy anh ra khi bừng tỉnh nhưng vòng tay anh như gọng kiềm, kẹp chặt cô với bờ ngực rắn chắc, mạnh mẽ của anh. Anh bắt đầu mất kiểm soát và đẩy cô lên giường, cô đã cố vùng vẫy, cô đã cố thoát ra nhưng cô biết mình vẫn chưa thực sự hết sức, cô đau khổ nhận ra phần ham muốn trong cô mạnh mẽ hơn cô nghĩ.
Nhưng cô sực tỉnh một lần nữa, người đàn ông này đâu có xứng đáng với cô, gần bốn năm yêu nhau mà cô có biết gì về sự phản bội, dối trá của anh ta đâu. Cô vùng vẫy thật mạnh và bắt đầu la hét trong điên loạn. Chửi mắng có, van xin có, đe dọa có, buộc anh phải buông cô ra nhưng anh như con dã thú, đang giành giật con mồi, anh lao vào cô không chút thương tiếc, bộ váy mới của cô, gương mặt trang điểm của cô nhòe nhoẹt một cách đáng sợ. Trong tiếng khóc, trong tiếng van vỉ của cô, thì thầm bên tai cô là giọng thì thào của tên bần tiện này.
- Linh, anh yêu em...anh cần em...anh ham muốn em hơn bất cứ ai hết....
Những lời kinh tỏm đó được chính người đàn ông cô yêu hơn mạng sống mình thốt ra một cách không chút tội lỗi.
Cô đau đớn nhận ra trái tim mình, chết hết lần này đến lần khác, ngay khi cô tưởng mình ngất xỉu vì ham muốn đạt được cô, anh đã làm cô đau đớn thì anh ta trút hết sức mình và đổ ập lên người cô.
Thỏa cơn khát, anh ta ôm lấy cô đang run rẩy với những lời hứa hẹn, yêu đương thối nát.
Rồi anh ta cũng bỏ cô lại. Một mình. Với nước mắt.
Cô cứ nằm như thế cho đến tối đen, cho đến khi tất cả các nhà đều lên đèn, cho đến khi ánh trăng bàng bạc ngoài kia soi rõ tấm thân trần trụi của cô.
Cô nhấc điện thoại lên, bảy cuộc gọi nhỡ, của Quang.
Cô gọi lại cho anh. Và 30p sau là tiếng gõ cữa vội vã bên ngoài.

---o0o---

Cha mẹ cô sống và làm việc bên Đức, nhưng ông bà đã đến tuổi hưu và đang sống bằng đồng lương tuổi già của mình. Một năm có 6 tháng ông bà cùng con trai cô trở về Việt Nam, 6 tháng còn lại ông bà ở bên đó, hoàn tất các thủ tục nhận lương hưu mỗi năm. Em trai cô thi thoảng ghé qua, đưa con trai cô đi chơi, nếu nhìn vào, ở một góc độ nào đó, giống con của em cô hơn là cô. Có nhiều nét rất giống em trai cô nhưng có những nét biểu hiện rõ là của ba nó.
Ban đầu, khi cô biết mình mang thai, cô đã không biết nó là con ai, của anh hay là của Quang...
Có những mốc thời gian trong cuộc đời, khiến mình đau đớn nhận ra mình đã sống khác với bản thân mình rất nhiều.
Đêm đó khi Quang đến, đã ra sức khuyên cô phải cố gắng lên, mạnh mẽ để vượt qua.
Đó không phải là lần đầu.
Đó  là ngày cô biết đám cưới của mình sẽ không xảy ra như dự tính nữa, người thân, bạn bè cố gắng liên lạc , cố gắng động viên, an ủi cô nhưng cô đã trốn biệt, cô không muốn mọi người, tất cả mọi người nhìn cô bằng đôi mắt thương hại hay chua xót dùm cô, cái cô cần là thời gian, cần chút im lặng để suy nghĩ...
Và cô gặp Quang, trên một bãi biển. Quang là bạn của anh, thi thoảng họp nhóm hay tiệc tùng cùng anh, cô cũng đã có vài lần tiếp xúc với Quang, nhưng không nhiều, Quang hay nói hay cười, hòa đồng với mọi người nhưng riêng cô thì đó là một khoảng cách rất lớn. Có thể đó là vì bên cô đã có anh.
Quang không nhắc gì tới đám cưới, chỉ là vài ba câu hỏi thăm sức khỏe, công việc, rồi đi dạo cùng cô, kể những câu chuyện vui cho cô thôi bớt nghĩ ngợi...
Quang bắt đầu hay mời cô cà phê, tán gẫu. Trong khi đang chơi vơi, trôi nổi giữa biển trời mênh mông rộng, Quang xuất hiện giống như một cái phao, đưa cô từ đại dương sâu thẳm trở về bờ. Cô mở lòng kể những nỗi đau của mình, kể về sự thất bại của mình và kể những tiếc nuối trong cuộc tình của anh và cô.
Cô cứ nhắc đi nhắc lại, cứ chì chiết mãi một sự thật mà cô vẫn không muốn tin, những câu chuyện đến chính cô cũng phát chán, nhưng Quang kiên trì lắng nghe, cho cô mượn một bờ vai để tựa... cô đã xem Quang như một người bạn, rất đáng để tin cậy.
Rồi hôm đó, khi Quang đến. Anh im lặng lau nước mắt cho cô, im lặng lắng nghe những uất ức trong cô và ....nhào vào cô như một con hổ đói. Cô bàng hoàng nhận ra là mình lại sai lầm nối tiếp sai lầm.
Cô đã không chống trả, cô đã không còn sức, nước mắt cô rơi lã chã và cứ để yên cho mọi thứ trước mắt mình từ từ đóng sập lại. Cô đã thấy bản thân mình dơ bẩn biết bao sau khi anh ra đi, bỏ lại cô một mình, cứ nghĩ đến chuyện anh vừa mây mưa với người đàn khác rồi lại sà vào cô, một cơn buồn nôn cứ kéo ập đến, một cảm giác kinh tỏm tràn ngập trong đầu cô, kinh tỏm chính bản thân mình. Sao cũng được, cứ để cái tên khốn nạn thứ hai này xóa sạch dấu vết của anh...
Rồi hắn cũng bỏ đi sau khi trút hết sức lực làm cô đau, làm cô càng thấy mình tệ hại, như một miếng giẻ rách, dơ bẩn.
Cô đã gần như tự phá tan ngôi nhà của mình trong ngày hôm sau khi guồng quay thời gian cứ nhai đi nhai lại từng ký ức tổn thương trong đầu cô.
Cô khóc
Cô quăng đồ đạt
Cô lên cơn điên
Và cô biết rằng từ nay, mình không bao giờ tin nữa, vào bất cứ một người đàn ông nào.
Nhưng ông trời dừng lại, cô phát hiện mình có thai. Quan trọng nhất, cô không biết nó là của ai...
Cô lập tức làm thủ tục sang Đức và sinh con
Khi cô một mình trở về, dòng chữ "bán nhà" đã mờ nhạt mà chẳng ai hỏi mua nó. Cô mở cửa, dọn dẹp lại tất cả, thay tất cả ổ khóa và trang trí lại ngôi nhà.
Đứng dậy từ nơi mình vấp ngã. Cô sẽ mạnh mẽ, cô sẽ hạnh phúc. Cô tin điều đó.
Cô bỏ công việc tại một công ty bất động sản khi cô ra đi vội vã và bắt đầu tìm cho mình một công việc mới.
Đó chính là công việc bây giờ, một designer. Đó cũng từng là mơ ước khi cô chưa yêu anh.
Con trai cô mỗi ngay một lớn, từng nét trên khuôn mặt đã hiện rõ là nó giống ba tới cỡ nào, đôi khi cùng con dạo chơi ngoài phố, cô sợ ba nó sẽ bắt gặp nhưng mối lo của cô hoàn toàn có nguy cơ bị dập tắt.
Cô nghe tin Quang kết hôn và chuyển đến sống ở một thành phố khác...Một cảm giác nhẹ nhõm và hài lòng ngập tràn. Cô không muốn bất ai giành lấy con cô, dù sinh ra trong hoàn cảnh nào, được kết tinh bởi hạnh phúc hay đau khổ, nó đã là hạnh phúc lớn nhất mà hiện giờ cô có. Cô yêu con ngay từ cái nhìn đầu tiên, tình mẫu tử trỗi dậy trong cô khi lần đầu cô cảm nhận con đạp mình cái đầu tiên trong bụng. Cô đã bật khóc khi nghe tiếng khóc chào đời của con.
Dù cha con là ai, dù con sinh ra không như mong muốn ban đầu, nhưng có con, cô thấy mình như được tái sinh lần nữa, cuộc sống vẫn ngọt ngào và cô luôn thúc giục mình phải sống, phải hạnh phúc.
Ngoài ba mẹ và em trai, không bất cứ ai biết về sự tồn tại của thằng bé. Nhất là sau cái đám cưới...cô chẳng hề liên lạc với bất cứ ai. Thi thoảng có vài gã tỏ ra đồng cảm với bất hạnh của cô nhưng cô không tin nữa, tất cả họ cũng chỉ là đợi một thời cơ cô yếu đuối mà ngã vào vòng tay của họ mà thôi.
Chỉ có Nga, nhưng khoảng thời gian cô bên Đức, Nga cũng chỉ nghĩ là cô cần thời gian để xóa bỏ những nỗi đau và cần nghỉ ngơi để bước tiếp.
 Vậy mà hôm nay cô đã nói ra cho Tuấn biết là mình đã có một đứa con.
Để làm gì
Hay là cô đang hy vọng về một điều gì đó, một sự công nhận.
Không!
Cô không tin Tuấn. Tuấn cũng là một gã lăng nhăng. Tuấn cũng như bao người đàn ông khác.
Cô đã nghỉ việc rồi, sẽ không gặp lại nữa. Cô sẽ không cần phải nghĩ ngợi gì nữa.
Với những khoảng tiết kiệm mà cô có trong những năm qua, cô đang nghĩ đến việc mở cho mình một cửa hàng, cửa hàng kinh doanh thời trang, không cần lớn lắm, đủ để cô đón con trai trở về là được. Cô sẽ mời Phương về thiết kế cho mình, nếu cậu muốn.
Cô mỉm cười.

---o0o---

Việc chuẩn bị cần rất nhiều thời gian
Cô phải tìm mặt bằng, tìm hiểu thị trường và nguồn hàng.
Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, hy vọng là sẽ xong sớm, hai tháng nữa con trai cô sẽ về, cô sẽ có nhiều thời gian để bên con nhiều hơn, không để con chơi một mình ở nhà hay đi công viên với ông bà nữa.
Cô dành một chút buổi chiều để mua thức ăn cho một tuần, cô cần rảnh rỗi cả một tuần để design lại thật nhiều mẫu, thu hút khách hàng từ ban đầu trước rồi bắt đầu tạo riêng cho mình một thương hiệu, phần này thì cô khá tự tin, tiếng tăm của cô cũng không phải là nhỏ.
Cô lang thang trong siêu thị, đang tìm cho mình một hộp kem đánh răng thì gặp một gương mặt quen thuộc, không mong muốn.
- Chào Linh, lâu rồi em khỏe không?
Cô nhận ra giọng nói này và cố giữ bình tĩnh. Không phải anh ra đã chuyển đến một thành phố khác rồi sao.
Cô mỉm cười chào anh, không quên nhìn người phụ nữ đi cạnh, cô nhìn chiếc nhẫn trên tay người phụ nữ, cùng một cặp với anh. Trông hai người thật hạnh phúc.
- Chào anh
- Em....kết hôn chưa?
Cô lắc đầu, nhớ lại cái đêm anh ta trần trụi trên người cô...và một sự lo lắng không hề vô hình. Anh ta là cha của con trai cô. Cô bắt đầu run rẩy vì sự thật đó hơn là xấu hổ vì chuyện cũ. Nếu có cái gương để soi cô tin chắc là mặt mình không còn giọt máu. Cô bỗng đâm lúng túng và muốn bỏ đi thật nhanh. Nhưng cô phải làm sao đây, phải làm sao để bước đi thật tự nhiên và tự tin ấy.
- Em yêu, đây là ai vậy? Người quen của em à?
Một cơn rùng mình chạy dọc sóng lưng. Cô quay lại nhìn Tuấn, nhìn vòng tay cậu tự nhiên trên eo cô. Không cất nổi thành lời. Cơn run càng mạnh hơn, kèm theo là một sự tức giận.
- À, thì ra đây là bạn trai mới của em, nhìn đẹp đôi đấy ! Bọn anh đi nhé. Chào hai người
- Chào anh.
Tuấn trả lời thay cô, đôi tay vẫn chưa chịu buông ra.
Ngay khi Quang vừa khuất bóng, cô quay lại nhìn Tuấn, phẫn nộ trong người trào dâng, cô đưa tay tác cậu một cái thật mạnh
- Các người đừng lôi tôi ra sâu xé làm trò đùa nữa được không? Đừng làm tôi thấy mình thảm hại nữa được không?
Tuấn ngơ ngác
- Người đó là bạn trai cũ của chị đúng không? Vừa rồi em đã tính đi qua, nhưng thấy chị mặt không còn chút sắc, tay run lập cập nên....
- Thôi đi. Liên quan gì câu đâu mà lại thế? Tôi không cần!
Rồi cô nhìn bàn tay vừa giáng cho Tuấn một bạc tai thật mạnh, run rẩy bỏ lại xe đồ của mình, bước nhanh ra siêu thị. Phẫn nộ vẫn cuồng cuộng trong cô
Cô không nhìn lại nhưng nghe thấy giọng Tuấn gọi cô từ phía sau, cô bước nhanh hơn và băng qua đường ngay cả khi chưa có đèn đỏ.
Bỗng có tiếng la thất thanh, tiếng phanh xe rát cả mặt đường. Điều tồi tệ nhất đang hiện ra trong đầu cô, cô hoảng sợ quay lại.
Tuấn đứng đó, cách chiếc xe tải chỉ vài centimet. Đèn đỏ bật lên, cô chạy như bay lại trước mặt cậu
- Cậu có điên không hả? Nếu vừa rồi xe không thắng lại kịp, cậu tính bắt đền cho ai đây hả?
Cô hét lên, quên mất là mình đang đứng giữa đường, rồi bật khóc.
- Cậu lớn rồi, sao cứ cư xử như trẻ con, sao khiến người khác phải lo lắng vậy hả???
Cô nức nở như đứa trẻ, thấy tim mình hỗn loạn sau tất cả những gì xảy ra...
Tuấn kéo tay cô lại, đưa cô vào lề đường khi đèn vàng chuẩn bị chuyển màu rồi ôm lấy cô đang mắt mũi tèm lem. Trong lòng nghẹo ngào không tả nỗi
- Anh không sao. Anh còn phải sống để bảo vệ cho em nữa mà. Anh không để em lo lắng nữa đâu, ngoan, đừng khóc.
Cô tính đẩy Tuấn ra thì Quang và vợ anh ta từ cổng siêu thị bước ra. Cô không nhìn nhầm là Quang đang cười với cô bằng một nụ cười khẩy, đầy khinh miệt.Cô nhắm mắt, thấy nước mắt tràn vào miệng đắng chát.
Cứ thế, trên lề đường, cô và Tuấn đứng đó với hai suy nghĩ khác nhau...Chẳng hề ăn nhập.

---o0o---

Những ngày còn lại trong tuần, cô miệt mài đến nhiều khi quên bữa, Phương thỉnh thoảng ghé nấu cho cô một bữa trưa hay bữa tối, Nga đến một lần, cùng với ông xã để giúp cô xem xét lại mặt bằng. Những đêm dài mộng mị không an giấc, cô thấy mình vẫn còn sợ hãi rất nhiều điều.
Sợ quá khứ cứ kéo về giày vò cô, sợ Quang đến và đưa con cô đi, những nỗi sợ cứ lớn dần...lớn dần.
Và cô thấy cái vỏ bọc kiêu hãnh, mạnh mẽ bên ngoài con người mình sụp đổ.
Tuấn một ngày mấy bận nhắn tin thăm hỏi cô, đôi lúc ghé nhà, gõ cửa nhưng cô không mở. Cô biết cậu đứng đó rất lâu mới nổ máy chạy xe đi nhưng thỉnh thoảng cô vùi mình vào những bản thiết kế, cũng không để tâm mấy. Cô không thấy mình lạnh lùng, cũng không hề thấy mình có lỗi. Cô làm vậy cũng là tốt cho cậu ta thôi. Thế giới của cậu, khác thế giới của cô. Một thế giới đầy rẫy những đau thương, mất mát... Ở bên cô, cô không chắc là cậu sẽ được hạnh phúc. Dù cậu là tên đàn ông tồi tệ theo cách nghĩ của cô đi nữa, cậu cũng cần có hạnh phúc của riêng mình, những nỗi đau của cô, bất hạnh của cô, chỉ cần cô nhận lấy, chống chọi, vượt qua là đủ. Không cần bất cứ ai, lại lần nữa đảo lộn trật tự cuộc sống đã dần đi vào quỹ đạo của cô. Sẽ gian nan, nhưng có gì quan trọng, cô có con trai cơ mà, nó luôn tiếp sức mạnh cho cô, một sức mạnh vô hình rất lớn.
Cô vừa nghe những tâm sự của nó, nó bảo nhớ cô, và dù còn 1 tháng nữa mới trở về, nhưng nó đã sếp xong hành lý của mình, ngồi ngắm ngía cả buổi và ước là mình đang ngồi ở sân bay, đợi cô đến đón.
Cô thấy đau lòng không rõ lý do, cô có ích kỷ quá không khi cứ giấu nó suốt một thời gian dài, cô không sợ tất cả mọi người biết chuyện, nhưng cô sợ rồi sẽ đến lúc ba nó biết chuyện. Dù có đón nó hay không thì rắc rối vẫn sẽ kéo dài, nó chỉ là một đứa trẻ, cô không mong muốn sẽ đánh mất nụ cười của nó đâu. Nếu muốn nhìn nhận, phải đợi cho nó lớn đã. Còn bây giờ thì chưa.
Cô thở dài, chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ chỉ có tiếng cười khanh khách của con cô. Bình yên.

---o0o---

Rồi một khách không mời mà đến.
Quang
Sao cái con người này cứ mãi ám muội cô?
Cô đang mở cổng để đến cửa hàng đang thiết kế dở thì Quang đã đứng đó từ lúc nào.
Cô chưa kịp đóng thì Quang đã đẩy cửa bước vào bên trong.
- Nhớ em nên anh đến thăm
- Ngôi nhà này không chào đón anh, anh đi đi, tôi có việc phải rời khỏi nhà.
Anh ta cười khinh khỉnh. Thời gian đúng là có mắt, khuôn mặt của anh ta đểu giả không chút giấu giếm
-Em không nhớ anh sao? Anh là một người đàn ông rất biết cách làm tình
Anh ta đưa tay ra, bất ngờ kéo cô lại gần, cô cố lùi lại nhưng không thành.
- Anh nhớ mùi tóc em, mùi thơm của da em và ...chỗ đó nữa. Anh chưa bao giờ quên. Đi, chúng ta sẽ vào nhà và lập lại kỉ niệm tươi đẹp đó...
Bụng cô nhộn nhạo vì tức giận, và vì một lý do nào đó, trong cô bừng tỉnh một khao khát. Cô căm giận mình kinh khủng. Cô gạt tay anh ta thật mạnh và hét lên
- Anh biến đi ! Ra khỏi nhà tôi!
- Linh ! Hai người đang làm gì vậy?
Cô nhắm mắt, lần đầu thầm cảm ơn sự xuất hiện của Tuấn. Cô vừa quay đầu lại thì Tuấn đã ngay bên cạnh. Bàn tay mạnh mẽ của Tuấn nắm lấy tay cô, tiếp cho cô chút sức mạnh.
- Anh chỉ mới ra ngoài có chút xíu mà chuyện gì đang xảy ra vậy? Tuấn nhìn cô nhẹ nhàng rồi ngước lên nhìn Quang đầy thách thức.
- Anh là ai mà cứ theo vợ tôi? Khôn ngoan thì về nhà mà giữ vợ anh đi, đừng để tôi cho anh nhà cũng không có mà về nữa nhé!
Quang nhìn cô đầy căm giận bước đi. Không báo trước điều gì.
Cô ngồi thụp xuống đất. Mệt mỏi.
- Đi đâu, anh đưa đi
Tuấn lên tiếng sau một hồi im lặng, cậu đỡ cô đứng dậy, đưa cô ra xe, đợi cô ngồi vào trong rồi chạy lại đóng cổng nhà cho cô.
Cậu cho xe chạy mà không hỏi bất cứ gì về Quang. Cậu chưa bao giờ hỏi tới. Chỉ im lặng và chạy ra con đường tấp nập trước mặt.
- Quang là ba của con trai tôi. Nhưng anh ta không biết điều đó.
Tuấn nhìn cô rồi gật đầu trong im lặng
- Anh ta không phải người tôi yêu, anh ta là bạn của người đó. Chúng tôi đã chuẩn bị kết hôn nhưng rồi tôi đã bị phản bội
-...
- Đám cưới diễn ra, nhưng cô dâu không phải tôi. Tôi đã tưởng mình đau đến chết và rồi Quang xuất hiện. Tôi tưởng anh ta xem tôi là bạn và chân thành muốn chia sẻ, tôi đã vơi đi phần nào vì có người lắng nghe nỗi đau của mình.
Rồi một ngày anh ta...có được tôi. Và anh ta ra đi không một lời tạm biệt.
Cô dừng lại đột ngột, để những ký ức xa xăm chạy đi đâu tùy mặc, cô nhìn bóng mình trên cửa kính xe, thấy một người phụ nữ yếu đuối đang tìm cơ hội để bật lên và bừng dậy sức sống. Cô im lặng và bỏ mặc khi Tuấn đưa tay nắm lấy tay mình. Da diết...
Những ngày sau đó Tuấn đến thường hơn, không phải đứng ngoài cổng và đợi thời gian trôi đằng đẳng nữa.
Cô chăm chỉ làm việc, Tuấn chỉ đi qua đi lại, nấu ăn cho cô, thỉnh thoảng dọn dẹp nhà cửa. Không trò chuyện gì nhiều vì Tuấn biết tôi cần tập trung. Chỉ hỏi cô những thứ cần thiết như gia vị để đâu, cây lau nhà chỗ nào...
Khoảnh khắc mà cô bắt gặp cậu cầm ảnh con trai cô và mỉm cười, một tấm ảnh bé tí, rất khó để nhìn thấy, cả Nga cũng chưa từng thấy. Cô thấy mình thở dài, quay đi...
Một buổi chiều đẹp trời, sau khi tan giờ làm, Tuấn mang đến cho cô một khung ảnh, một bức ảnh con trai cô khá lớn được phóng ra từ bức ảnh nhỏ và cậu đặt trên bàn làm việc của cô.
Cô nghe tiếng cậu kéo rèm sau lưng và nhìn lại. Rèm cửa này cô đã thôi mở kể từ hôm đó.
Ánh hoàng hôn hắt lên dáng cậu, in trên khung cửa  từng là kỉ niệm của cô. Cô thấy mình đứng dậy, bước về phía đó.
Cô không kịp suy nghĩ đã thấy tay mình vòng lấy cậu từ sau lưng. Tựa vào lưng cậu. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong hồn cô, lấp đầy sự cô đơn, trống trải từ lâu của mình. Tuấn phút chốc giật mình nhưng rồi cậu im lặng, đứng đó. Mặc cô đang làm ướt áo mình bằng nước mắt.
- Cậu có thể tin được không Tuấn?
Thay cho câu trả lời, cậu quay lại ôm lấy cô bằng vòng ôm mạnh mẽ. Cậu dùng một tay vén tóc cô sang một bên, lau nước mắt cho cô bằng ngón cái của mình rồi hôn lên đó. Trước khi cô đánh mất lý trí lần nữa, cô thấy hai tay mình trên cổ cậu và đáp lại đôi môi vừa áp lên môi mình. Mãnh liệt....da diết...

Cô thức dậy với cái giường trống không, dưới tấm chăn không một mảnh vải. Cảm giác cay đắng ngày trước lại dồn dập kéo về, cô kéo chăn lên che kín đầu, nằm co lại và bắt đầu khóc. Đã biết rõ Tuấn là người không đáng tin sao cô còn cho cậu ta một cơ hội để lấy lòng tự trọng của cô. Cô đau đớn bật khóc nức nở. Đã từng tuổi này, thế mà cô vẫn không biết mình cần gì hay nên tin ai...
Một tấm thân thật nặng đè lên người cô, một bàn tay thò vào trong chăn ôm lấy cô. Cô vội vã hắt chăn ra khỏi mặt mình, quay lại, nhìn khuôn mặt Tuấn qua làn nước mắt. Tuấn giật mình, mở to mắt
- Anh làm em đau à? Anh xin lỗi
Tuấn đưa lau nước mắt cho cô.
Cô lắc đầu, ôm lấy cậu, bỗng thấy mình ngốc nghếch. Cô giấu mặt vào ngực cậu, vừa cười vừa khóc cho một hạnh phúc nhỏ nhoi vừa mới chớm nở.
- Sao không trả lời anh? Hay là đang nhớ anh. Anh chỉ đi ủi cái váy cho em thôi, hôm nay cửa hàng em khai trương, nhớ không? Bà chủ mà mặc bồ đồ nhăng nheo thì gớm chết ! he he
Trời. Hôm nay khai trương mà giờ cô còn nằm đây, khỏa thân, ôm một gã trai nhỏ hơn mình 4 tuổi !
- A! Váy của em , mang lại cho em. Em sắp trễ giờ rồi!
Nhìn cô đang nhốn nháo trong chăn cố thoát ra, anh bật cười
- Còn 2 tiếng nữa lận cơ, đủ để mình ...Tuấn nhìn cô đầy ma mãnh...như tối qua một lát nữa. he he Và bắt đầu hôn cô.

---o0o---

Sân bay đông đúc người đi kẻ đón.
Tuấn nắm tay cô đứng ở khu vực đợi. Tuấn không nói nhưng cô biết là anh đang căng thẳng. Cô cũng đang hồi hộp vì một giao kèo
- Nếu con trai em chấp nhận anh, thì em cũng không ý kiến.
- Thật không? Tuấn reo lên hớn hở, nhưng sau đó im lặng suy nghĩ
- Mà lỡ nó không chịu anh thì sao? Em bỏ anh thật?
Cô gật đầu, mỉm cười
- Nghiêm túc đó.
Mặt anh méo xẹo. Cô bảo anh nên ở nhà để nghĩ cách lấy lòng trẻ con nhưng anh nhất quyết muốn đi đón ba mẹ và con trai cô.
Rồi họ cũng bước ra, thằng bé vừa thấy cô đã la lên, chạy lại ôm chầm lấy. Nó đã nặng lên nhiều rồi kể từ ngày cô gặp nó. Nó tíu tít kể về nỗi nhớ của mình, về những câu chuyện trên máy bay mà không hề biết có một người lạ nữa bên cạnh đang chờ đợi. Thằng bé tuột xuống đòi xách phụ hành lý cho ông bà ngoại thì đã thấy hành lý được kéo đến bởi một ông chú nào lạ hoắc.
Nó ngơ ngác nhìn người đó, nhìn cô đầy dò hỏi nhưng không dám lên tiếng. Cô đang không biết phải giới thiệu như thế nào cho hợp lý thì Tuấn đã đi trước một bước. Anh bước lại ôm lấy đứa con trai 4 tuổi của cô một cách thật tự nhiên
- Con trai ba lớn nhanh thế, đẹp trai giống y chang ba luôn này...
Cô nhìn anh không nói nỗi thành lời, ba mẹ cô đầy thắc mắc nhìn cô rồi nhìn người đàn ông xa lạ nãy giờ cứ tưởng người khuân vác cô thuê cho cửa hàng. Thời gian tích tắc đông cứng lại, cô nhìn ba mẹ mình báo hiệu một lời giải thích sau, vì cả 4 người họ đều đang lo lắng đợi phản ứng của thằng bé.
Thằng bé loi choi đòi xuống, Tuấn lo lắng đặt nó xuống và nhìn cô cầu cứu. Cô nhìn anh bằng ánh mắt thấu hiểu. Nó phản ứng như vậy cũng đúng thôi, bao lâu nay có khi nào "ba" được nhắc với nó đâu. Thỉnh thoảng nó tò mò hỏi, sao bạn con có ba, mà con không có, thì ông bà khéo léo bảo ba đi công tác. Rồi nó cũng quên, không hỏi nữa...
Nó ngước đôi mắt trong veo nhìn anh chăm chăm, rồi bật khóc thật to. Cô đưa tay để nó chạy lại vòng ôm của mình rồi dỗ dành nhưng nó lắc đầu, lại nhìn Tuấn không chớp mắt. Tuấn đang bối rối không biết phải đối mặt ra sao hay làm gì với một đứa trẻ, anh thấy tay chân mình thừa thãi ghê gớm và mọi lời nói ra đều sợ làm hỏng mọi thứ, tự tin ban đầu của anh tới giờ phút này cũng bỏ chạy mất dép. Anh ngồi xuống trước mặt thằng bé, lau nước mắt cho nó, nó lùi ra và càng khóc to hơn. Anh bắt đầu thấy mình muốn khóc
- Sao lâu quá ba mới tới đón con, con nhớ ba lắm biết không? oa oa oa...
Tiếng nức nở bật ra, nó dần ngưng khóc thành tiếng và bắt đầu thút thít một cách đầy tủi thân. Chỉ đợi có giây phút này, Tuấn vòng tay ôm lấy nó, bế nó lên và thì thầm.
- Từ giờ ba không đi nữa, con cũng ở đây với ba nhé, ba cũng nhớ con quá.
Anh hôn lên trán nó. Cô và ba mẹ cô như trút gánh nặng ngàn cân. Không ngờ là thằng bé chấp nhận anh một cách dễ dàng như vậy. Có thể vì nó cần một người ba, có thể vì nó chưa thấy ảnh ba nó bao giờ, có thể vì nhìn Tuấn, nó thấy một cảm giác thân thiết, an toàn chăng?
Cô thấy mình đã bỏ lỡ nhiều thứ trong tuổi thơ của con mình. Nó cần một người cha đến mức chấp nhận Tuấn vô điều kiện. Cô thấy mắt mình nhòe nước. Tuấn nắm lấy tay cô, thật chặt và mỉm cười.
Cô lườm anh.
Rõ ràng là anh ăn gian, thay vì thuyết phục nó đồng ý cho anh trở thành người một nhà, anh đã đi trước một bước là dành làm ....ba nó. Nó thật ra không có lý do để từ chối.
Cô thấy cũng tốt, như vậy dễ dàng hơn rất nhiều, mọi thứ lộn xộn chỉ nên để người lớn đối đầu.

---o0o---

Rất lâu sau này. Tuấn cho cô biết
Cái cảm giác chăm sóc cô hôm cô bệnh, đắp khăn ấm cho cô, nấu cho cô một tô cháo khiến anh cảm thấy như một gia đình, rất ấm áp... mà không phải ai cũng tạo ra được.
Cộng thêm cái hôm cô phản kích anh ở công ty cũng khiến anh phải suy nghĩ để nhìn nhận lại bản thân mình. Anh đã sống, đã chạy trên con đường tình ái mà không biết là thật ra mình đang tìm gì.
Cho đến ngày hôm đó, nhìn cô mê man... anh mới biết là thật ra mình cần gì, cần ai...và anh đã quyết định không bỏ lỡ.
Quan trọng không phải là người đó là ai.Mà quan trọng là thời điểm. Thời điểm ta nhận ra đó mới chính là người ta cần tìm.

Anh nói ra những lời tự tận đáy lòng mình khi cô vui mừng cho anh biết là anh sắp có thêm một đứa con nữa...
Đứa đầu tiên của cô và anh.
Anh bảo cô không cần phải nhọc nhằn sinh con cho anh khi đang ở tuổi 36. Anh có nhóc Ken là đủ rồi , anh rất thương nó, nhưng sao mà được chứ. Ai bảo anh cho cô quá nhiều cám dỗ mỗi đêm.
Anh xứng đáng có nhiều hạnh phúc hơn nữa, anh quá tuyệt vời để làm một người chồng và quá tuyệt vời để làm một người cha.
Cô yêu anh, bằng tất cả trái tim mình.

HẾT!

7 nhận xét:

  1. Qua comment để lại dấu chân đã, chứ ta chưa có thời gian để đọc. Chúc nàng ngày mới an lành nhé!

    Trả lờiXóa
  2. Bài hát nghe thiết tha quá.. :)
    Truyện để tối ta đọc mới yên tĩnh và tập trung được.. :)

    ps: cái pic nàng chụp ta trên cầu Ánh Sao íh, ta không còn thấy trên fb của nàng nữa.. :((

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Để ta gửi lại cho Nàng, ta rất thích cái pic ấy mà :)
      Ta cài ẩn nên không thấy đó, hì hì

      Xóa
    2. Ta cũng nghĩ là nàng set privacy, cơ mà cho dù vậy thì trong album ảnh Timeline và Mobile cũng phải báo số ảnh trong album (nhưng không xem được) chớ..
      Nhìn nhà nàng sạch sẽ cứ như facebook mới á :(

      Xóa
  3. Miss nè! Mỗi câu chuyện nàng kể đều có sức cuốn hút ta đi từ dòng chữ đầu tiên cho đến cuối. Mà ko hiểu sao mỗi khi đọc nàng, dù câu chuyện đó dài hay ngắn, vui hay buồn, ta đều cảm thấy phảng phất nàng trong đó. Có những chuyện ta đọc rồi lại nghe nao nao rất lâu, ta nghĩ đến nàng, nghĩ đến những gian nan nàng trải qua trong cuộc sống, trong tình yêu…

    Ta vẫn luôn cầu mong nàng tìm thấy hạnh phúc của mình Miss ạ! Mà ta vẫn nghĩ một đứa sống chân thành như nàng nhất định phải hạnh phúc. Nếu ta là đàn ông… À mà thôi, câu này ta nói với nàng 1 lần rồi. Ta cũng ko thích đặt mệnh đề “Nếu… thì” vì nó xa xôi ko thực.

    ♥ Mấy tấm ảnh của nàng dễ thương lắm, mà nàng chỉnh sửa màu sắc cũng đẹp và trông huyền ảo hơn. Xem ra tay nghề PTS cũng khá lên nhiều nhỉ? :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Như Nàng nói thì ta ...đa dạng ghê lun í, hì hì
      Thì Nàng cứ xem là ta cũng được mà, dù ta chưa tới 30, chưa trải qua hết những gì truyện ta viết ra, nhưng những dòng cảm xúc rất thật.
      Ta khóc và cười cùng nhân vật, sau khi viết xong một truyện, ta mất kha khá thời gian để thoát ra nhân vật do ta dựng nên. Có những nhân vật khiến ta trăn trở mãi chẳng ngủ được....
      Mấy cái pic cũ, ta chỉnh lại chút màu khi ở nhà 1 mình, bùn í mà. Nói chung là giết thời gian, được Nàng khen là khoái rồi :)
      An lành nhé

      Xóa