Được tạo bởi Blogger.

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

Ly Hôn 1+2




Cô mở cửa, bước vào căn nhà trống không, chút ánh nắng le lói dưới nền nhà qua tấm mành cửa sổ. Cô kéo tấm mành mở rộng, rót cho mình một ly rượu , bước ra bang công, nắng ngập nền nhà, đốt cháy da thịt cô.
Cô nhấp môi, thả ly rượu rơi xuống đường, im lặng lắng nghe tiếng vỡ...
Cô nằm hình vòng cung trên sofa trong phòng khách, để mặc nắng nhảy múa, để mặc gió lạnh thổi tấm mành cửa bay là tà, cô co gối lên sát ngực, ôm chặt lấy...
Cô để mặc nước mắt chảy không thành tiếng
Tiếng trẻ nô đùa đâu rồi ?
Tiếng một người đàn ông, không quá mạnh mẽ nhưng chưa bao giờ yếu đuối cũng không còn...
Sáng nay tòa đã đóng quyết định.
Cô đã mất người đàn ông đó
Con trai chọn theo bố
Cô đã từng dự nhiều phiên tòa, nhưng với tư cách khác.
Không phải là với tư cách của một người đàn bà bị chồng con ruồng bỏ!
Cô chìm vào giấc ngủ, ký ức trôi chậm chạp về những ngày xưa cũ

* * *




Những câu chuyện rời rạc, những kí ức ngày mới quen... Không thật vui nhưng đủ ấm áp, phải không anh
Mỗi lần gặp nhau, tay cô anh cũng không dám nắm, ôm cô anh cũng không dám vì ...sợ sẽ không buông ra được.
Anh là thế, ấm áp, nhẹ nhàng, bên cô mọi lúc, mọi nơi nhưng tồn tại giữa cô và anh là một khoảng cách khó gỡ bỏ
Anh có thể tự nhiên lau nước cà phê trên cằm cô, tự nhiên nhéo hai bên má bầu bĩnh của cô, tự nhiên cười đùa, chọc ghẹo cô nhưng sáu tháng quen nhau, anh và cô chưa một lần cầm tay...trừ cái lần anh...bấm huyệt cho cô.
Với anh, cô là mối tình đầu
Vậy mà lúc đó anh cứ khoe, mình có nhiều mối tình, rồi thế này, thế nọ, cô im lặng không nói tiếng nào, chỉ đợi lúc anh sơ hở dùng móng tay bấu chặt bắp tay anh. Anh còn cười hì hì
Ngày đó anh bảo
- Ai lấy em chắc hạnh phúc lắm, vừa hiền, vừa khờ vừa siêng nấu ăn, khuya khuya chồng sẽ mè nheo :Dzợ ơi anh đói...là có ăn liền, vui thiệt!
- Ý! Sao anh nói em khờ... hic hic người ta nhìn lanh lợi, đáng yêu thế này mà >.<
Anh cười ha ha : Không những khờ mà còn ngốc nữa
- Em bẻ gãy hết răng anh đó nha!
Cô la the thé
- Anh bẻ cổ em luôn! Sợ chưa? Đầu hàng mau !
- Á...Đồ xù xì xấu xí...
- Ha ha mỏ em nhọn hơn, em xấu hơn anh mà cứ chê anh xấu là sao???
- Hu hu hu...anh ăn hiếp em!
- Biết sợ òy đó hả? He he  người gì mà lỳ như quỷ sứ.
- Hứ! Nghỉ chơi anh ra luôn!
...
-Đừng nghỉ chơi anh mà, mai mốt anh biết nhõng nhẽo với ai....hic hic Emmmm.....Emmmm...
-Đồ Quân khìn, xù xì xấu xí...Ka ka
- Thương người ta hỏng được bao nhiêu, chửi người ta quài à...

Thuở ban đầu của anh và cô là những trận "chiến" như trẻ con. Rồi cô giả bộ giận, làm mặt lạnh.
Anh sẽ tha thiết
- Thôi mà em, nó biết tội rồi đó, tha cho nó đi....nó đói bụng mà hông chịu ăn cơm kìa, Emmm...Em kêu nó đi ăn đi, anh thấy nó buồn lắm đó...

Anh là người rất chân thật , không màu mè, đôi khi nhõng nhẻo như đứa trẻ, cứ ngỡ yếu đuối nhưng anh là người đàn ông có trách nhiệm nhất mà cô từng biết, mạnh mẽ nhất mà cô từng thấy.
Bàn tay anh rất to
Anh bảo : To như vậy mới lo cho gia đình được chứ em. Nhà có mình anh lo à, thằng Nhì thì nó đi theo Cô, nay nước này, mai nước kia, có giúp anh được bao nhiêu đâu...Giọng anh đầy chạnh lòng.
Những câu chuyện về gia đình anh, không giàu có, khá giả nhưng đầy ấp những kỷ niệm.
Anh kể khi anh sinh ra, bé tí như chiếc dép Lào, nhà đông người, mẹ anh đắp cho anh cái mền rồi đi ra ngoài, lát sau ông bà Nội la mẹ xối xả vì thằng nhóc có tí ti, còn đắp cái mền , ai không thấy ngồi đè dẹp lép mất sao?
Rồi anh lớn dần, thật nhanh và lỳ lượm như ngày mẹ anh đau bụng sinh ra anh.
Mẹ anh kể : Tao đau bụng cả tuần, mày cứ dùng hai tay bám chặt ruột không chịu bò ra, cuối cùng bác sỹ phải dùng đồ hút , hút thật mạnh mới chịu buông ra. Lúc nhìn thấy tội gì đâu, nhỏ như con mèo, không một ai dám bế, nhà có bà dì, sinh ra một thằng nhóc kháu khỉnh, ai cũng thích cưng nựng, mẹ ôm anh trong lòng, thấy tủi tủi.
Rồi anh lớn, thành một người đàn ông, gánh vác cả gia đình, lo cho em gái đi lấy chồng, bé Út mở tiệm thuốc Tây, em trai kế đi khắp nơi để phiên dịch  từ thiện.
Quá nhiều nỗi lo và một tương lai chưa định trước
Anh đã không dám nói thương cô, chỉ biết mỗi ngày gọi cho cô hai lần, nhắn 100 tin nhắn, chọc ghẹo cô linh tinh vớ vẩn... chỉ muốn được nghe tiếng cô cười lanh lảnh.
Dù anh bận cách mấy mà nhận được tin nhắn của cô, tin đầu tiên hỏi vu vơ, tin thứ hai hỏi anh đâu rồi, tin thứ ba chỉ một chữ "ANH" thật to và đậm là anh cuống lên, bỏ hết việc, vội vã nhắn là anh đang bận. Có lúc cô sẽ ngoan như mèo, nhưng có lúc cô răn đe : Bận cách mấy cũng phải nhớ tới em đó nha ! Quân xù xì xấu xí. ka ka
Anh mỉm cười...
Nhớ về một cô nhỏ nghịch ngợm lần đầu anh gặp.
Một cô nhỏ có búi tóc cao, son môi màu cam hồng, đến cùng anh một lớp học với cái mặt lạnh tanh. Không phải kiểu đanh đá mà là kiểu của một cái mặt không đoán được cảm xúc.
Cô rạng ngời như một bông hoa, anh thấy mình nhỏ bé, xấu xí nên gặp cô cũng không dám chào hỏi. Rồi khoảnh khắc anh thấy cô nở nụ cười cuối đầu chào Thầy. Một nụ cười thật rộng, hiền lành và vô cùng ấm áp, cô quay sang một vòng, chào những người khác và cô nhìn thấy anh.
- Phải nhờ anh Quân giúp đỡ hậu học rồi, hihi.
Tim anh lỗi một nhịp.
Sao cô biết tên anh?
Trả lời cho thắc mắc của anh, cô cười thật tươi : Hậu học nghe các vị tiền bối bảo là anh Quân nội công thâm hậu lắm. Ngưỡng mộ ghê! he he
- Anh lúc đó chỉ biết gãi đầu , cười hì hì, bẽn lẽn đáp lại : Đâu có đâu...



Lớp học dạy những kiến thức trùng nên không cần đi đủ buổi hay đúng giờ, các vị ở đó sẽ dựa theo năng lực và căn cơ từng người để giảng dạy nên cô và anh cũng ít gặp nhau, chỉ có điều thấy cô siêng học, chăm chỉ, thể ngộ được nhiều nhưng lâu lâu hay phát ngôn "lỳ" .
Nhớ có một lần anh rủ :
- Hôm nào em rủ anh đi ăn chè đi
- Ủa? Sao không phải là anh rủ em?
- Thì....anh lúc nào cũng rảnh , chỉ sợ em bận thôi hà, anh thấy em lúc nào cũng công việc, học hành ...quây quần suốt.
- He he , lớn rồi, đi nhậu chứ chè cháo gì anh!
- Ợ ! Thầy mà nghe, chắc gõ đầu em quá. Em phải học tốt thì Thầy mới thương.
- Anh thương hông...? :)
Anh lặng người, thấy mồ hôi bắt đầu chảy thành giọt
- Em thương hông?
- Thương ai?
Trời ơi cái cô nhỏ này, tự nhiên đem người ta treo cổ lên rồi hỏi có đau không à.
- Thì... thì...ai biết gì em.
Rồi anh ngượng quá, bỏ đi, và không bao giờ quên được tiếng cô đang cười khúc khích
- Khi nào anh thương em, em mới học giỏi được !~ ha ha

* * *

Ngày anh mạnh dạng nắm tay cô là ngày cô và anh xa nhau lần đầu tiên. Đó là ngày Tết dương lịch Buổi sáng sân bay lạnh buốt da buốt thịt, cô lấy cái khăn len từ trong túi ra, quàng lên cổ anh
- Đi đâu anh cũng mang theo đó nha. Mất cả tuần em mới đan được đó!
Anh gật đầu, cười hì hì
- Cười cái gì ! Qua đó mà thấy con gái nước ngoài đẹp lo ngắm nghía là chết dzới tui.
Cô đưa tay nhéo tay anh đau điếng.
- Trời, ngắm gì, con gái ở đó sao xinh bằng em mà ngắm.
- Thiệt hông đó, sao anh toàn chê em mỏ nhọn, xấu quắc mà...
Anh ôm bụng cười ha ha
- Trời ơi, chuyện lâu vậy mà sao em nhớ dai zạ???
Anh đưa tay, gõ trán cô
- Ở nhà lo học cho giỏi, bị Thầy gõ đầu là đừng có méc anh nha. Lâu lắm anh mới về đó.
Cô im lặng gật đầu.
- Nhớ em nhiều dzô nha...
Anh đưa tay kéo cô vào lòng, đó là cái ôm đầu tiên sau những ngày tháng bên nhau. Anh ấm áp hơn cô nghĩ nhiều lắm, hạnh phúc lắm...

+

Anh đi hơn một tháng, thư từ không có, điện thoại cũng không.
Cô không hề chời đợi những thứ đó vì cô biết nơi anh đến, phải nộp điện thoại cho đến khi trở về.
Cô chỉ biết nhớ và nhớ
Anh bận rộn với công việc và trau dồi những kiến thức mới. Đôi khi rảnh rỗi anh nhớ đến cô nhỏ láu lỉnh ở nhà và mỉm cười.
Nhớ hôm nào cô nhìn anh ngây thơ hỏi " Mấy lần anh đi nước ngoài á, anh phiên dịch tiếng gì zạ ? "
Anh chỉ biết cái đầu ngốc nghếch của cô, nhìn cô chu cái mỏ nũng nịu thật là đáng...ghét!
- Thì quanh quanh cũng là tiếng Trung Quốc, Phúc Kiến nè, phổ thông nè... chung chung dzậy đó.
- Híc.... Bao giờ em mới được đi, bao giờ em mới làm phiên dịch được nhỉ?
- Trời, em lo học phần em giỏi là được rồi, cần gì biết tiếng Trung Quốc, tiếng này tiếng kia chi, sau này em đi Thái Lan chuyến đầu tiên, em sẽ phải nhịn đói năm ngày để vượt qua thử thách. Em làm được hông?
Cô cười hì hì, gật đầu thật mạnh : Người ta làm được, em làm được.
Anh nhớ da diết một nụ cười, da diết câu đùa của cô.
Có một lần anh kể chuyện em họ anh, yêu một cô gái dưới quê, cô bé ấy ngày nào cũng gọi điện lên
- Anh....Anh có lấy em hông zạ? Anh có lấy em hôngggg...?
Ngày nào cũng thế và em họ anh cũng chấp nhận cưới.
Anh kể em họ anh cảm thấy rất buồn, nhưng vì trách nhiệm và tình yêu, cậu ấy lấy vợ ở tuổi 21.
Thế là cô cười ha hả, thích thú
Mỗi khi anh gọi cho cô, cô đều nói cái câu ấy.
- Anh có lấy em hông zạ...???
Nhưng khi anh hỏi đến.
- Em có muốn lấy chồng chưa ?
Thì cô nũng nịu
- Em hỏng lấy chồng đâu, yêu anh thế này được rồi, có bờ vai, có vòng tay, có thể nhõng nhẽo bất cứ lúc nào, không cần ràng buộc nhưng mãi mãi... Anh coi em là em gái là được rồi. Cưới nhau rồi bỏ nhau, buồn lắm... Làm anh em, tụi mình sẽ bên nhau suốt đời....


* * *

Vậy mà cuối cùng anh và cô cũng lấy nhau, cùng sinh con
Và bây giờ thì anh đưa cho cô lấy ly hôn đã ký tên sẵn.
Điều cô lo lắng hôm nào, đã thành sự thật mất rồi...
Cô không hiểu, cái gì đang xảy ra...
Cô chỉ biết im lặng, đến dự ở các phiên tòa, nghe người nói, nghe anh rành rọt từng chữ "Cô ấy không còn yêu tôi nữa..."
Đến ngày cuối cùng, cô đổi tờ giấy kết hôn màu đỏ của mình thành tờ giấy ly hôn màu xanh.
Thấy mình tím tái và thảm hại.
Cô không còn yêu anh từ khi nào thế?


Cô đứng nhìn mình trước gương, mống mắt sâu hoắm, gầy nhẵn, xanh xao, mái tóc dài này lâu lắm cũng chưa được chăm sóc.
Người ta bỏ mình rồi, mình cũng đừng để mình ghê như thế này chứ.
Cô tắm rửa
Thay quần áo đẹp
Trang điểm cho mình một chút
Cô tiễn mái tóc dài của mình thành tóc tém con trai, vừa nữ tính vừa có một chút cá tính.
Cô lượn một vòng quanh thành phố, mua cho mình một cái gối ôm, vài bộ quần áo trẻ trung và một mình ngồi ăn bữa tối ở một nhà hàng sang trọng.
Nuốt thức ăn với chỉ duy nhất một vị
Mặn chát!
Cô chạy vào nhà vệ sinh, nôn hết chừng đó thức ăn, màu mắt nhòe nhoẹt
Cô tự ôm mình khóc tức tửi.

Bác sỹ bảo cô có thai
Cô không biết mình vui hay buồn, chỉ thấy ấm áp trong lòng
Cô sẽ thôi cô đơn
Sẽ có một cuộc sống mới.

Trừ những buổi chiều cô đứng từ xa, nhìn con trai cô chơi đùa ở nhà trẻ, nhìn chồng cô đưa đón nó và im lặng ra về
Cuối tuần  anh nhờ người đưa con đến chơi với cô, thằng bé líu lo kể chuyện ở trường, kể chuyện bố đưa đi ăn kem...
Rồi đêm ngủ nó ôm mẹ, hỏi :
- Mẹ ơi, sao ba lại buồn?
Cô đóng băng
- Sao con biết ba buồn?
- Con thấy ba khóc đó mẹ, sao mẹ không dỗ cho ba nín đi.
- Con ngoan, con phải thương ba nhiều biết không, con ở với ba mà, con lớn rồi, con dỗ ba nín nha, được hông?
- Dạ...
Cô có một đêm thức trắng, nghĩ về những ngày hạnh phúc.
 Sáng cô loay hoay đưa con đi học thì gặp Tuân.
- Anh nghe nói em với Quân ra tòa rồi hả?
- Dạ.
- Có phải tại anh không?
Cô im lặng, không biết phải nói thế nào.
- Anh mới đi công tác về, không ngờ nhanh vậy, anh xin lỗi em...
Cô mỉm cười
- Anh có làm gì mà xin lỗi...
- Nếu anh không theo đuổi em dai dẳng vậy, chắc Quân...
- Hết duyên, hết nợ, biết làm sao ạ.
Rồi cô chào Tuân, tiếp tục con đường của mình.
Rồi cô nhìn thấy ...chồng cô.
Chồng cũ.
Quân đứng đó, trong ánh ban mai, vẫn  đẹp như ngày  đầu cô gặp anh.
Cô quay lại nhìn phía sau mình, thầm mong Tuân không còn đứng đó nhưng Tuân vẫn ở đó, mỉm cười chào Quân.
Tuân bước ngang qua cô, đứng đối diện Quân
- Anh biết không? Anh vừa bỏ lỡ một người con gái tuyệt vời nhất. Tôi sẽ không làm người đứng ngoài một lần nữa đâu! Chào.
Tuân bước đi, bỏ lại khoảng trống ngượng ngùng nơi cô và Quân.
Cô nghĩ đến người đàn ông vừa khóc tối qua
Nhìn thẳng người đàn ông đang đứng trước mặt mình sáng nay.
Anh bước gần lại, hôn lên trán cô và nắm tay con trai, đưa đi mất.
Cô đứng lại đó, chiếc váy trắng bay bay trong nắng sớm, gió lạnh như vài năm trước, ngày anh trở về và ngỏ lời yêu cô.
- Cho phép anh gọi  em là Gấu được không?
- Hông!
- Gọi cho vui thôi được hông?
- Lỡ mai mốt em ế lun sao?
- Thì anh ế chung nè, em ha
Rồi anh đưa tay ôm lấy mặt cô, thì thầm.
- Nhớ Gấu chết được!
Đặt lên trán cô một nụ hôn.
Ký ức đã quá xa...xa thật rồi
Cô thèm gọi tên anh....chạy theo anh...ôm lấy anh và bảo anh hãy ở lại, bảo anh đừng đi. Nhưng mà...
Người hết yêu đâu phải là cô...
Cô thấy nước mắt mình rơi lả tả... Cô ngồi xuống mặt đường, thấy mình thảm hại như một đứa trẻ lạc mẹ
"Em lạc mất anh rồi, phải không Quân? "





* * *

Bụng cô mỗi ngày lớn dần, cô không biết mình sẽ giấu anh cho tới khi nào, già đình anh và cả gia đình cô nữa. Cô có thói quen diện váy rộng, dáng người lại thon nên tạm thời chưa ai biết là cô "khác" cả. Nhưng đến lúc không giấu được nữa thì sao? Lúc cô sinh nó ra thì sao? Nó có ba có mẹ đầy đủ, nó phải được hạnh phúc như những đứa trẻ khác chứ. Nó là kết tinh tình yêu của anh và cô cơ mà...
Liệu đứa bé này có mang anh quay về không? Có làm anh suy nghĩ lại không?
Cô đã từng đặt ra câu hỏi này rất nhiều lần, nhưng câu hỏi này chưa có sự đáp trả thì hàng mớ những câu hỏi khác đổ ập tới, đè nặng lên tim cô, nhức nhối.
- Tại sao cô và anh trở thành như bây giờ?
Anh yêu cô  nhiều như thế, tha thiết đến thế rồi một ngày đẹp trời cô nhận được lời chia tay và một tờ giấy ly hôn mà vẫn ngỡ ngàng cho tới hôm nay, vẫn chưa kịp phản ứng và hiểu rõ thì cô và anh đã đứt mối duyên vợ chồng.
Bao nhiêu năm qua, anh có biết giận cô là gì đâu. Mà cũng chẳng có khi nào cô thật sự giận hay có ý định xa anh , kể cả khi đã là vợ chồng hay cả khi còn yêu nhau.
Nếu nói không có nước mắt thì cũng không đúng, cô cũng vì anh mà rơi lệ, mà đau lòng...Nhưng chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi
Anh cứ bảo :
- Em dư nước mắt quá đi, anh làm gì mà em khóc? em giận?
- Tui ghét ông òi, ai biểu ông dụ tui thương ông rồi giờ ông hông thương tui chi? oa oa oa  hông chịu đâu! oa oa oa
Anh đứng đó, nhìn cô vùi mặt vào gối, khóc lóc, trách móc anh bằng cái giọng nũng nịu như say ngủ.
- AAA... Trời ơi, em đừng có ghét anh nữa mà, tội anh lắm đó, nguyên cả ngày hôm nay anh phải đi giao hàng, chạy vòng vòng ngoài đường mệt đứt hơi, thời gian đâu mà nhắn tin cho em... Đừng khóc mà, đừng làm anh nóng lòng theo. Mai anh bù cho em cả ngày luôn. Nhaaaaa....! Gấu..uuuu!
- Hỏng thèm, nghỉ chơi lun òi...từ giờ anh đừng mò qua nhà em nữa...hic!
- Emmmm... Những lúc thế này mún nhảy lên tấm mái tôn nhà người ta quá đi, cho người ta tức chơi...aaaa... Bùn quá đi !
Nghe tới đó cô giật mình, lau hết nước mắt, cũng thôi thút thít, quay lại nhìn anh trân trân
Chạy tới anh, ôm chầm lấy.
- Ông Huyện, đừng buồn nữa mà...hic!
- Thương người ta kiểu gì mà đòi nghỉ chơi quài, hôm nay anh đi bác sỹ nè, chụp X-Quang, coi nè.
Anh vừa nói cái giọng não nề, nhão nhoẹt vừa lôi ra tấm phim chụp xương sống méo xẹo. Cô căn tròn mắt, đưa hai tay nhéo hai bên má anh
- Anh cà chớn vừa thôi nghen, bị thế này mà không đưa em đi chung, len lén đi một mình vậy hả? oa oa oa Người gì mà cứ làm tui khóc quài là sao...oa oa oa
- Ha! Em cà chớn thì có, dạo này người ta cưng chìu quá cái thích xưng hô kiểu gì xưng hô à. Má anh mà nghe chắc là chết lun.
- Thì không cho người ta kêu ông Xã, người ta kêu ông Huyện chứ sao?
Cô chu cái mỏ nhọn hoắc, bỏ đi ra bang công.
- Chưa cưới mà ông này ông nọ, thấy mà ghét à. Gia đình anh người Hoa, cổ hủ, ba mẹ anh khó tính, anh chỉ nhắc em thôi, còn lúc hai đứa, kêu gì cũng được hết á... Anh sợ em quá à...Đồ lỳ như quỷ sứ à ! Có vậy mà cũng khóc , khóc quài tui nghỉ chơi bà luôn cho coi!
- Hứ. Ba đi luôn đi baaa...
- Nữa, anh hông phải Ba em nha
Nhìn anh đứng trong nhà dậm chưng, mặt nhăn nhó theo kiểu nhõng nhẽo,cô cười hi ha
- Thì Ba tụi nhỏ, được hông? Chứ cỡ anh làm gì có giá mà làm ba em, he he
- Ba tụi nhỏ??? Là sao em? Là sao em?
Thấy anh khẩn trương quá chừng, cô thấy mắc cười
- Nè, ví dụ như anh đưa con đi học, người ta  hỏi anh : Má tụi nhỏ đâu? . Đó, thay vì người ta hỏi vợ anh đâu, người hỏi vậy cho...dễ thương! he he
- Dzậy thì em với anh thì liên quan gì???
Nhìn anh gãi tai, bức tóc, mặt đơ ra, cô thở dài
- Nói quạch tẹt ra nghĩa là Anh - là- ba- của- con- em. Hiểu chưa? Gà quá đi à
Cô lại làm cái trò nhéo má anh.
Lúc đó anh mới vỡ lẽ ra, à lên một tiếng thật to, cười khì khì...
...

Những tranh cãi, những giận hờn giữa cô và anh, lại càng khiến cô và anh hiểu nhau hơn, xích lại gần hơn. Cô cảm ơn Thượng đế vì Ngài đã mang anh đến.
Anh là người đàn ông sống rất tình cảm, thật thà...
Chính những điều này lại càng khiến cô khó chấp nhận
Khó tin là anh lại là người chối bỏ mối quan hệ giữa cô và anh.
Cô đau đớn nhận ra là mình yêu anh quá nhiều và quá sâu sắc, cho đến lúc này, trên mái hiên nhà cô, vẫn đầy hoa thạch thảo tím mà cô thích
Anh vì cô mà trồng
Bận rộn cả ngày, cả tháng , cả năm
Lâu lâu mới gặp nhau, nỗi nhớ cứ chất chồng, "ước gì" là hai từ mà cô nghe anh nói nhiều nhất.

Ước gì bây giờ anh có thể chạy qua nhà em, đưa em đi cà phê, trò chuyện với em thật lâu
Ước gì anh có thể nói chuyện điện thoại với em thêm một tiếng nữa, anh phải lên máy bay rồi, Gấu à...nhớ anh nhiều thật nhiều nhé !
Ước gì em có thể sắp xếp được, đưa anh cùng về Đà Lạt với..

Ngày đó em cứ hứa rồi quay quần , bận rộn hơn cả anh, cứ lỡ hứa và an ủi anh bằng cách :
- Nơi đó với em nhiều kỷ niệm buồn lắm, có lẽ em sẽ khóc thật nhiều khi đi ngang qua những kỷ niệm.
- Thì anh lau nước mắt cho em, không thì khóc chung cho dzui luôn chứ sao đâu, em ha.
- Con trai gì mà kỳ zạ, giống con gái muốn chết.
Anh lại giở cái giọng nhõng nhẽo, ngọng chịu
- Tại người ta hơi nhiều cảm xúc chứ bộ.... Mà tại em á, em cứ toàn lây cho anh thứ gì đâu không à...
- Em lây gì? Hồi nào? Ai biểu anh yếu đuối như con gái chi. he he
- Em cà chớn quá nha, nói chuyện với anh toàn ăn híp anh hông à...
- Người ta nói : Dạy con từ thuở còn thơ, dạy chồng từ thuở bơ vơ mới về. he he anh thấy em nói đúng hông?
- Hứ!
- Anhhhh!
- Hứ!
- ANH! 
-...
- Em giận luôn á nha!
- Emmm...
-Em đi bộ về đây.
- Emmmm....
- Nói thương em đi!
- Hông.
- Nhớ em hông?
- Hông.
- Dẹp. Nghỉ chơi lun. Em về đây
- Emmm... em quen mấy thằng xào xạo nó nói thương nhớ em quá chừng chứ gì.
-....
- Mấy thằng đó hông đáng tin, em ha.
- Em cũng hông tin anh mà
- Sao zạ?
- Hông thương mà hỏi chi zạ? Quan tâm chi zạ?
- Hớ! Quan tâm  mới hỏi chớ
-Dzậy là thương phải hông?
- Hi hi ...cái gì cũng để từ từ, em ép anh quá, anh...nói thương luôn sao
- Đồ Quân khìn, xù xì xấu xí
- Đó, lại chê người ta nữa...Dù gì mỗi lần về nhà, má anh cũng khen anh đẹp trai chứ bộ
- Má anh sợ anh tủi thân mới giả bộ nói zậy thôi
- Ừ ha, chắc má anh an ủi anh em ha!
- Chứ gì nữa. ha ha
- Bà cười nữa, tui giận bà luôn cho coi, chê người ta xấu quài...
- Có sao nói vậy thôi người ơi.
- Bẻ cổ em lun giờ
- Có nỡ lòng không đó?
- Hi hi... Em ngoan với anh một chút đi, em cà chớn quá à. Thương người ta mà chê người ta xấu ...buồn quá.
....

Những câu chuyện dài bất tận, những kỷ niệm trải dài theo năm tháng, cô cố nuốt nước mắt, ôm lấy đứa trẻ trong bụng.
Đứa trẻ này nó sẽ giống anh hay giống cô?
Khi cô mang thai bé Bảo, anh cứ hay chọc cô 
- Chắc là nó giống anh  em ha, dễ thương quá chừng luôn.
- Ẹ, sinh con gái mà lỡ giống anh chắc nó ế lun á
- Hi hi nhìn anh cũng dễ thương mà, lâu lâu soi gương thấy cũng đẹp trai chút chút chứ bộ.
Mỗi lần nghe anh tự khen mình là cô cảm thấy rất mắc cười, anh cứ giữ mãi cái tính trẻ con đó cho tới khi chuẩn bị làm ba của một đứa trẻ khác.
Anh cứ thích mè nheo với cô.
Nhưng ra ngoài xã hội, thì anh đúng là một người đàn ông thực sự
Rất nghiêm túc, và giàu lòng nhân ái
Thầy và những bị tiền bối khác cũng không bao giờ ngờ tới là cô và anh lại yêu nhau
Đã thế lại còn lấy nhau. Xét về công về tư anh được rất nhiều người yêu mến và kính nể. Thương anh cái tính chịu thương chịu khó, hiền lành, khiêm tốn và một ưu điểm rất đặc biệt là tuy tính anh nhìn như đứa trẻ nhưng anh thật sự rất khó tính và kĩ tính.
Tính cô lí lắc, cái miệng lúc nào cũng toe toét.
Không ai nghĩ, người khó tính như anh lại điêu đổ trước cô. Nhìn từ bề ngoài thì có vẻ như cô đang ăn híp, cầm cán trong mối quan hệ của hai người nhưng chỉ có anh và cô mới hiểu.
Cô thương anh trước
Chờ anh trong im lặng
Chấp nhận mối quan hệ "Huynh-muội" vì ngày đó anh hay bảo : Yêu anh khổ lắm!
Cô cứ âm thầm tự nuôi dưỡng những ảo mộng cho mình, tự đau, tự an ủi và ...lỡ thương một người đàn ông như cánh chim trời...
Rồi thì anh cũng dừng lại.
Cũng chịu nắm tay cô và trao cho cô nụ hôn đầu tiên của mình.

* * *

- Sao anh xấu mà em thương anh zạ?
- Tại anh hiền.
- Tại anh chưa dữ thôi
- Lỡ mai mốt em lấy chồng, chồng em mà dữ thì em lo lấy lòng mẹ chồng trước, có gì mẹ chồng sẽ bênh vực em. hihi
- Bênh ở đâu thì bênh, chứ lúc về phòng anh cũng quýnh à, cái tội cà chớn là hông bỏ qua đâu nha!
- Thì em ôm gối qua ngủ với mẹ chồng luôn!
- Ha ha Ba anh thì phải ngủ với má anh chứ sao cho em chen ngang như vậy được .Coi chạy đường nào nè. Ha ha sợ chưa???
- Sợ gì, em đang ví dụ lấy chồng dữ, chứ đâu có nói là lấy anh!
- Ợ. Bộ em còn thằng khác để lấy hả? Thằng nào zạ?
- Kệ em.
- Kệ gì mà kệ, em phải lấy anh chớ!
-...
-....
Vừa rồi anh hôn em, em không từ chối, vậy là đồng ý làm vợ anh rồi á nha. hihi
-...hihi ^^



Cô mỉm cười trong nước mắt.
Hạnh phúc ngày nào giờ chỉ như chiếc lá rơi nghiêng...
Chiều nay anh qua bất ngờ, dắt theo con trai và túi đồ chơi của nó
- Em giữ bé Bảo dùm anh ba tháng. Anh đi Cam, nên không có nhà
- Ùm...
- Bụng em...
- À, em mới ăn no, dạo này ăn nhiều chút...
Anh đứng đó, nhìn cô như ngày còn yêu nhau, như những lần anh đi xa...
Cô im lặng, không dám nhìn anh nhưng trong lòng lại đang chờ đợi
Chờ một cái ôm tha thiết từ anh
Nhưng anh quay đi, bóng anh đổ xuống đường, trải dài...
Tự nhiên cô cảm giác rằng, chuyến đi này hình như xa lắm, lâu lắm !
Anh đi xa rồi.
Cô đứng nhìn con trai đang chơi trò xếp hình. Càng lớn nó càng giống anh như tạc, người ta nói khi mang thai, người mẹ hay nghĩ về ai nhất, yêu ai nhất thì sẽ sinh ra đứa con giống người đó.
Sự thật chứng minh rồi còn gì.
Cô mỉm cười
Cô đưa bé Bảo đi tắm, thay đồ rồi hai mẹ con ngồi ăn cơm, trò chuyện với nhau. Những chủ đề cũ, bạn học, cô giáo...
- Mẹ ơi, Ba nói nhớ mẹ nhiều lắm.
Cô nhìn con chăm chú, chờ đợi
- Ba nói khi nào?
- Hôm qua con mắc tè nên giật mình dậy, con nghe ba nói lúc ngủ á.
-...
- Mà sáng nay có cô nào tới tìm ba, xong cô ấy về, ba hỏi con có muốn về ở nhà mẹ hông?
-...
- Mẹ ơi, con muốn xem ti vi
- Con ăn xong đã.
- Con vừa ăn vừa xem được mà mẹ, ba cũng cho con làm dzậy mà... Đi mà mẹ.eee...
-....
- Đi mà... Mẹ....eee
- Con đi đi
Thằng nhóc lóc chóc chạy đi. Không phải cô chìu nó mà vì cô nhận ra nó cứ có cái kiểu năn nỉ dài giọng hệt ba nó.
Hazzz...Cô thở dài...
Khi nào thì cái không gian rộng lớn trong lòng cô, mới được lấp đầy?
Anh đi hơn ba tháng
Mẹ chồng gọi cho cô hơn 20 lần, hỏi thăm bé Bảo và tránh nói chuyện nhiều với cô.
Cô hiểu.
Và cũng không dám trách hay giận, khi còn là mẹ chồng, là con dâu, bà đã thương và chìu chuộng cô, cô có thể ôm bà ngủ và nhõng nhẽo như mẹ ruột.
Cuộc sống làm khoảng cách giữa người với người xa nhau đến khó nói.
Hạnh phúc cũ, hình như ...nhiều tiếc nuối quá !
Ngày anh về, đứng trước cửa nhà cô
Nhìn cô trong ngỡ ngàng.
Đau khổ
- Cho anh ôm con được không?
Cô gật đầu, cố không để mình rơi nước mắt.
Anh quỳ xuống ôm đứa con đã thành hình trong bụng cô
Tám tháng, hai ngày
Anh ôm rất lâu, trước khi đứng dậy anh hôn lên cái bụng căn tròn của cô.
Rồi anh ôm cô
Da diết
Rồi anh đi. Không nói một lời
Bé Bảo, anh cũng không đón.

*

Hai ngày sau, mẹ chồng gọi cho cô
- Con à, mẹ đang ở bệnh viện.
- Mẹ bị làm sao thế? giọng cô lo lắng
- Không phải mẹ - tiếng Mẹ chồng cô thì thào, như trút hết hơi - Mà là thằng Quân, chồng con.
-Anh Quân sao vậy mẹ
Cô nói trong nước mắt,không biết mình khóc từ khi nào.
- Con tới đi !

Khi cô tới đó, mẹ chồng cô đang gục vai lên bố chồng, ông cũng không khá gì hơn, mới vài tháng không gặp mà nhìn hai người như già đi cả chục tuổi.
Bé Bảo chạy lại ông bà nội, cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ và tay chân rã rời.
- Mẹ !
Cô vỡ òa, mẹ chồng đón lấy cô, nhìn cái bụng căn tròn của cô, bà như già đi hàng trăm tuổi , hai mẹ con ôm nhau khóc mà không biết là khóc vì điều gì nhiều hơn.
Cho đứa trẻ trong bụng, cho cô, hay cho người đàn ông trong căn phòng màu trắng kia, chờ sự phán xét của Tử Thần. 
" Trong đầu thằng Quân có khối u, mà nó giấu con...Con hiểu phải không? Con đừng bỏ nó nhé, hãy động viên cho nó có tinh thần, bác sỹ nói ca mổ này phần thắng rất ít, nếu thành công thì khả năng mất trí nhớ rất cao, tệ hơn nữa là thành người thực vật, vì nó đã để quá lâu, gần 4 tháng nó đi Cam là để chưa trị nhưng nó đã bỏ về, nó muốn nhìn thấy vợ con trước khi chết..."

Cánh cửa trong phòng mở ra, Tuân bước ra đầu tiên, tháo khẩu trang y tế xuống, bước tới cô
- Quân muốn gặp em trước khi vào phòng mổ, đừng ngừng hy vọng nhé.
Cô gật đầu, bước vào trong
- Đừng khóc, em.
Anh bảo cô đừng khóc
Nhìn anh nằm đó, yếu ớt
Bao nhiêu giận, bao nhiêu hờn làm sao cô có thể nữa. Chưa bao giờ cô ngừng yêu anh, chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ ngừng yêu anh.
Trong giây phút này, cô và anh nắm chặt lấy tay nhau, không nói lời nào nhưng anh hiểu
Cô hiểu.
- Anh phải tỉnh dậy, phải lấy em biết chưa, anh làm em có bầu rồi nè...
- Hihi ...Em khóc xấu quắc à, nhưng mà...anh sẽ cưới em, để dành đó ngắm đỡ cũng được. hihi
- Quân khìn, em biết là cái đầu của anh có "vấn đề" mà, đồ ngốc!
- Đừng khóc nhe. 
-...
- Đừng đợi anh lâu quá. Tuân là một người đàn ông rất tốt. Không kém anh chút nào hết, còn đẹp trai hơn anh gấp mấy chục lần luôn. hihi
- Anh làm em có bầu rồi bắt thằng khác lãnh hết hả? 
- Hihi... Cậu ấy cũng yêu em mà...
- Vậy thì anh phải tỉnh dậy, phải giữ con cho em đi lấy chồng đó nha.
- Hihi...




* * *

Hai năm sau

- Em tính đợi Quân bao lâu nữa chứ?
- Hì... Em đâu có đợi.
- Sao em không đồng ý lấy anh?
- Vì Quân vẫn ở đó mà, bên cạnh em mà, em có đợi đâu.
- Hazz...Quân cứ nằm đó không chịu tỉnh, em cứ vậy sao?
-....Em...

- Này cậu. Đang cưa cẩm gì vợ tôi đấy?
Cô và Tuân nhìn lên
Quân đang ngồi đó, trên chiếc xe lăn mẹ chồng cô đẩy phía sau. Trong chiếc áo màu trắng của bệnh nhân mà anh vẫn cứ như Thiên Thần, vẫn cứ như ngày đầu cô gặp, ngây thơ, trong sáng...
Cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng thì Mẹ anh đẩy anh đến
- Ai đây?
Anh chỉ đứa bé gái trong tay cô
- Nhìn cái mỏ nhọn nhọn của nó là  anh biết nó là con anh rồi, nó giống vợ anh như đúc. hihi
Cô mỉm cười nhìn anh.
Mẹ đưa cái cậu này đi chỗ khác dùm con. Con phải cầu hôn cái cô này mới được, con yêu cô ấy quá mẹ ạ, mẹ sắp có con dâu mới rồi nhé.
Mẹ anh mĩm cười, bà kéo Tuân đi dạo trong khuôn viên bệnh viện.
- Cho anh gọi em là Gấu nhé :) Suốt đời luôn.
- Anh đang cầu hôn em đó hả?
- Ừ, nhưng mà em đừng nôn nhé, đợi anh khỏe lại, đi đứng bình thường đã, em sẽ dẫn em đi mua nhẫn cưới.
- Hi hi Nhẫn bự bự í. 
- Ừ, mua để dành mai mốt gả con gái cho người ta, phải bù lỗ. Con gái xấu giống mẹ y chang hà... he he
- Đồ Quân xù xì xấu xí...
- Bà mà chê tui nữa, tui giận thêm vài năm nữa đó nghe. 
- He he...Xấu mới là chồng em chớ.

Hết !



Đông đã về. Mong bàn tay sẽ nắm lấy bàn tay


Miss.

14 nhận xét:

  1. Nàng viết tiếp đi, vì cái kết như thế thì có lẽ chẳng ai mong muốn đâu. Sao lại để 2 người họ tan vỡ khi ko ai có lỗi và họ yêu nhau đến thế nhỉ? Nhưng mà đây chỉ là ý kiến riêng của ta thôi nhé! Còn tùy tác giả mà :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hì, có cái kết có hậu ròy, mừng quá! He he.
      Lợi dụng chút thời gian rảnh ta cố viết cho xong đấy!
      Ôm Nàng nhé

      Xóa
    2. Ừ, vậy là hài lòng độc giả đó. Ta thích đọc những câu chuyện với cái kết có hậu vì cuộc đời này quá nhiều câu chuyện dở dang rồi, nàng ạ.

      Mà sao đọc câu chuyện này, ta lại liên tưởng đến đại ka nàng và nàng mới lạ chứ. hihi

      Miss, Giáng sinh vui vẻ và an lành nhé nàng.

      Xóa
    3. Đại Ka của ta mà ngọt ngào như zậy thì tốt quá! :)
      Ta và đại ka không còn gặp nữa òy ... Ta đang viết chuyện mới nè, hy vọng lại có hậu :3 hihi

      Xóa
  2. Tại sao lại có một câu hỏi trớt qua trớt quớt lọt vào cuối entry vậy hả ?

    Trả lờiXóa
  3. Miss, hôm nay ta vào đọc phần tiếp theo mà nàng chưa post. Ôm nàng. Dạo này nhà nàng buồn quá, cả bản nhạc.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hy vọng cái kết có hậu này làm Nảng vui lên chút đỉnh :3 hihi
      Nhạc thay lun òy :)
      Ôm Nàng nhé :3

      Xóa
    2. Ừa, vui rồi kìa Miss ơi.Nàng làm ta lơ bơ, lất bất khi đọc truyện này đó, quỉ sứ à.
      Thật ra, đọc truyện của nàng, ta không muốn nói nhiều đến văn chương, hay bình phẩm tính gì nhiều về tạo hình nàng đưa ra vì ta nghĩ thế giới muôn màu muôn vẻ, chẳng có gì thật sự là tốt xấu. Ta thích những mẫu trò chuyện, những ngôn từ đời thường nhưng nhiều lần xém làm ta rơi nước mắt mà nàng mang lại cho người đọc
      Truyện hay lắm Miss. Ta là độc giả của nàng đó nhé !
      Chúc anh xù xì xấu xí và chị mỏ nhọn luôn luôn yêu thương như thế :)

      Xóa
    3. Thật là hp vì ta có những độc giả như Nàng :3 hihi viết thế nào vẫn được khen , đc an ủi, vậy là ấm lòng òu :3
      Hy vọng truyện mới sẽ khiến Nàng thích hơn.
      Giáng sinh an lành Nàng nhe!

      Xóa
  4. Vẫn phải nói rằng mình luôn thích những câu truyện có hậu. Tình cảm của hai người thật nhẹ nhàng, sâu sắc. Chúc cho họ luôn hạnh phúc. Chúc cho tác giả cũng có một tình yêu êm đềm và nhiều hạnh phúc.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta cũng mong rằng lời chúc của Nàng sẽ thành hiện thực!
      Hy vọng cả Nàng nữa, cũng sẽ hp :3
      Ta ít khi viết truyện có hậu , lần này chắc tân trạng k tệ đây, hihi
      Giáng sinh an yên Nàng ơi

      Xóa
  5. Hay quá :) cả buổi trưa đến chiều hôm nay, ngoài trời mưa gió mình chốn việc và vao đây đọc entry này là t7 rùi!!
    mỗi entry đều thật nhẹ nhàng mà sâu lắng.
    ko fai ở entry này mà các thứ đã đọc. T chợt nhớ đến
    "- Em có muốn lấy chồng chưa ?"- "Đông đã về. Mong bàn tay sẽ nắm lấy bàn tay"
    Minh từng rất ngốc ngêch đánh mất "..." mà chỉ khi ko còn nữa mới nhận ra và tiếc nuối.
    và mọi thứ tới giờ ổn rùi t đã vượt qua.
    Hihi, luyên thuyên vậy thui. Cám ơn Miss. Mong Miss luôn sống khỏe, vui ve yêu đời và lại viết tha hồ nhé :)
    Enjoy your good time !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn "ai đó" thật nhiều nhé. Chúc người ta cũng an yên và luôn vui vẻ nhé

      Xóa