Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015

Người Đàn Bà Hóa Đá




Người đàn bà trầm mình trong đêm, cất lên tiếng nấc từ bao lâu nghẹn ngào...
Người đàn bà cứ tự trách bản thân mình, trách mình lầm lỡ, trách mình vụn dại và trách mình yếu mềm...
Người đàn bà rơi nước mắt trong âm thầm, không hề có sự toan tính, đong đếm, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ khóc, chỉ là gục ngã trên những ký ức, hứa hẹn. Từ bao giờ nước mặn chát chảy từng giọt, từng giọt xuống bờ môi gầy.
Chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại là ngọn đèn đường bé xíu, hiu quạnh .

" Trong khoảng thời gian qua anh thấy ray rức, đau khổ trong lòng...có thể em sẽ hận anh, có thể em sẽ buồn anh rất nhiều, nhưng...anh không còn đủ can đảm để bên cạnh em... "

Người đàn bà đốt thuốc, khói tỏa trong sương, mờ ảo như tình người, lòng người...
Người đàn bà lần đầu tiên hư hỏng, lần đầu tiên thấy tiếc nuối một điều, lần đầu thấy nhợt nhạt trong lòng vì một người đàn ông.
Một người đàn ông thấy tội lỗi khi bên cạnh mình.

-*-




Cô sinh ra trong một gia đình nề nếp, cao quý.
Cô có lòng kiêu hãnh của một cô gái mang trong mình dòng máu danh gia vọng tộc.
Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, thân phận tầm thường, và có một vẻ ngoài của một người vô cùng tầm thường.
Vậy mà cô lại yêu anh, trước sự ngỡ ngàng của nhiều người.
Anh là người thật thà, hay cười và hài hước, không phải thể loại hài hước dung tục mà nó nhẹ nhàng, hiền lành và hiệu quả.
Những câu chuyện xoay quanh anh chỉ là những chuyện anh giúp đỡ người khác, giúp người này trị bệnh, giúp người kia lúc khó khăn, hoạn nạn. Anh rất được lòng mọi người và còn rất hay...ngượng.
Lần đầu tiên anh hẹn cô cà phê, cô lịch sự "ừ" nhưng phút cuối cô muốn ở nhà nằm ngủ, rồi nghĩ lại, "người ta vừa xấu xí, vừa đi chiếc xe dream cà tàng, áo quần quê mùa... đủ thể loại xấu hết, đã thấy tội nghiệp rồi mà mình còn cho người ta leo cây thì...ác quá !" Vậy là cô diện váy, đứng ở đầu ngõ đón anh đang ù ù chạy tới.
Anh mang tặng cô 1 vòng gỗ huỳnh đàn, thứ mà cô đang tìm kiếm. Khác với vẻ ngoài giản dị của mình, cư xử của anh lại rất lịch thiệp, biết cách làm người khác vui. Cô đã cười suốt trong buổi trò chuyện.
Lần thứ 2, anh cho cô xem mấy tấm ảnh cũ trong máy điện thoại. Cô cứ cười ngất vì cách nói chuyện dí dỏm của anh.
- Nè, em thấy chưa, anh chụp hình, đứng còn nghiêm hơn tượng!
Những bức ảnh từ các quốc gia khác nhau, vùng miền khác nhau trong nước... Ảnh nào anh cũng chụp với...Bồ Tát. Một vài ảnh khác, anh ăn mặc rất bảnh bao, đeo cà vạt, mang giầy tây, đứng cùng những người bạn mặc đồng phục tương tự.
- Tứ Đại Thiên Vương nè em, oai phong không?
Anh tự tin và có một phong thái tự do, anh có sự kiêu hãnh riêng mà chưa chắc gì những người đàn ông thành đạt khác sẽ có.
Cô cũng mở lòng mình hơn. Lấy máy ảnh ra, chụp cho anh một kiểu, rồi đưa anh xem.
- Anh thấy không? Bức ảnh này nhìn anh như tài tử, tự nhiên. Anh nổi lên trên, cảnh xung quanh chìm hết xuống... Chụp ảnh là chụp cái thần của người khác, ai mượn anh chụp ảnh mà đứng ngay đơ, cười không dám cười, hai tay úp chặt cứng vô đùi vậy??? Người chụp ảnh cũng kỳ, thấy con người ta đứng tồng ngồng vậy mà cũng mạnh tay bấm máy.
Anh tẽn tò...gãi đầu
- Hi, tại anh chụp hình hổng quen em ơi. Thì mình chụp hình nghiêm túc cũng được mà, anh thấy đẹp mà.
Cô đưa một tấm ảnh trên máy anh
- Đẹp gì, tự nhiên mặt trời trên cao đang rọi xuống những tia nắng tuyệt đẹp, núi cao chót vót sau lưng anh, anh thì đứng cứng ngắt như chụp hình thẻ, làm hư mất cảnh.
- Hi hi...em chụp đẹp ghê á, cho anh tấm em chụp anh nha.
Cô liếc háy anh, giấu một nụ cười.

***
Cô và anh ban đầu là những người bạn, học hỏi và chỉ dẫn nhau trong công việc.


Cô đã từng nghĩ rằng, anh với cô chỉ là những người có sở thích giống nhau, trò chuyện hợp ý, là những người bạn vui vẻ, chia sẽ cho nhau những mặt khác trong cuộc sống. Trong chuyện đi cà phê hay ăn uống cũng rất sòng phẳng.
Rồi lần đầu tiên anh nắm tay cô, mọi thứ mới thật sự bắt đầu...

Cô đã quen với việc ngày nào anh cũng chạy đến nhà, thỉnh thoảng  mang cho cô chút trái cây, chút bánh kẹo...
Mỗi khi dạo công viên, anh đi đằng trước hăng hái, cô kiêu kỳ cao gót, váy áo sau lưng. Có lần đi qua chỗ đông người, cô gọi
- Vệ sĩ !
Anh quay lại.
Cô cười ngất.
Anh bảo anh hứa lần sau cô gọi anh sẽ không thèm quay lại nữa, cô chỉ giỏi chọc quê anh thôi.
Rồi anh lại...tung tăng đi. Cô cười đắc ý duyên dáng đi phía sau.
Một lúc cô kêu lên ngạc nhiên :
- Ý, con gái ! con gái !
Anh tưởng chuyện gì, quay phắt lại.
Nhìn thấy cô ôm bụng cười ngặt ngẽo, anh mới hiểu ra là mình lại bị...chơi khăm!
- Thì ra anh không phải vệ sỹ, anh là con gái.
Anh không bao giờ giận cô, mà thật ra thì anh chưa bao giờ giận ai cả. Anh  cứ hay dặn cô
- Em đừng giận anh nha, anh không biết dỗ đâu, anh chỉ có một đôi mắt,  bị ai giận là nó sưng húp, khó coi lắm đó!
Cô mỉm cười... hạnh phúc nắm tay anh.

Anh rất yêu động vật. Lần đó dạo quanh bờ hồ, gặp mấy con ngỗng đang tìm mồi quanh đó. Lát sau cả đàn xếp thành hàng, đi thẳng một đường, cách đều nhau và bước từng bước đều nhau, anh khoái chí kéo cô lại, thích thú
- Động vật dễ thương vậy mà tại sao người ta lại nỡ ăn em nhỉ?
Cô cười hì hì, anh tiếp tục
- Con chó cũng dễ thương nè, con mèo nhìn kỹ cái mặt dễ thương lắm đó em, con chim nữa, bữa anh cho con gà uống nước, anh nhìn kỹ mặt nó, thấy đáng yêu lắm nha...Con gì cũng dễ thương hết em ha.

- Con rắn anh thấy dễ thương không?
Cô đế vào
- Con rắn hả? Nhiều con đẹp lắm nhưng mà lúc no giương man ra ghê quá...dễ sợ. Con rắn không dễ thương.
Cô cười đắc chí
- Con trai như anh nè, xấu xí muốn chết chứ dễ thương chỗ nào ta???
- Hức! Anh xấu mà em thương là được rồi.
Cô cười
- Đôi khi em tự hỏi, lúc anh chở em đi ra đường, sẽ có rất nhiều người bàn tán "Con nhỏ đó nhìn đẹp quá chừng luôn sao đi với cái thằng xấu dữ vậy ta ..!" Anh biết người ta nói gì nữa không?
Anh lắc đầu
- Thì người ta tưởng anh là...đại gia á. Nên mới bu được gái đẹp. He he
Anh cười ha hả? Chắc là vậy ha...

Có thể câu chuyện này không vui, có thể những câu chuyện đời thường giữa cô và anh, không khiến người khác cười lây, không làm cho người khác thấy thú vị. Nhưng nó từng là xương máu, từng là hơi thở, từng là những điều đẹp nhất... Anh và cô chỉ là hai đứa trẻ khi cạnh nhau, trò chuyện về những thứ tầm thường nhất, và vui vẻ cùng nhau bởi những điều giản dị nhất.




"Anh sẽ dành hết ngày hôm nay để khóc cho em, rồi ngày mai chúng ta sẽ khác..."

Cô làm thế nào để tin rằng, anh khóc vì đã để cô lại. Nhưng ngày hôm đó mưa như trút nước...Giữa những ngày nắng cháy, trời bỗng đổ mưa dầm dề...ngập hết đường cái, ướt hết từng mái nhà cao, thấp và cuốn trôi đi hết những nụ cười ngày cũ...

Cô nhìn cái vòng gỗ huỳnh đàn. Tự hỏi là mình cứ để đó hay ...trả lại. Cô biến mất một thời gian dài trên thế giới nổi và đắm chìm trong những đau xót của người đàn bà, bị bỏ rơi giữa cuộc đời đầy bão tố.
"Anh sợ mình tạo tội, anh thấy mình sai nhiều quá...em có hiểu anh không? "

Cô im lặng, khóc nấc trong một đêm thật dài...
Đêm cô ru mình ngủ bằng trầm đốt lên thơm nức...thức dậy môt ngày để thấy cô đơn vây kín mình đến tận gót chân.
Cô đến những nơi mình chưa từng đến...
Cô làm bạn với những người mình chưa từng nghĩ sẽ thành bạn...
Những con người hiền lành, chân chất...
Những con người không biết đến anh.
Cô mệt mỏi vì những lời tán tụng anh từ miệng những người quen, cô mệt mỏi vì người ta cứ nhắc tới anh một cách triều mến...
Cũng phải, đâu ai trong những người tán tụng anh biết cô và anh yêu nhau...
Anh luôn được vừa lòng người khác, được thiên hạ vinh danh....

Có một người bạn nói với cô.
- Thà là người ấy bỏ rơi em để đi với người khác, thì người ấy tạo tội. Nhưng người ấy dẹp bỏ tình cảm để rẽ một con đường khác tươi đẹp thì  em phải bình thản mà chấp nhận thôi...

"Người anh yêu nhất và duy nhất là em. Nhưng giữa hai con đường anh đành phải chọn điều lớn lao hơn. Kiếp này hay kiếp sau, chúng ta hãy là những con người minh lý nhất , em ạ"

Lần cuối cùng gặp nhau, cô chỉ vào bầy ngỗng đi thành hàng :
- Ngỗng của anh kìa...
Anh cười toe toét...nắm tay cô thật chặt
- Nếu anh sống giữa đời thường, chắc chắn anh sẽ lấy em làm vợ. Mình em thôi, chỉ có duy nhất em là người anh muốn lấy.


***

Người đàn bà  đứng nép trong bản ngã mình, ước chi mình chưa từng nhúng nhường, mở lòng để yêu một người.
Hận một người cũng thật khó, yêu lại càng không dễ.
Người đàn bà chìm trong dòng nước , thả mình trôi về biển lớn...
Có nơi nào có thể xóa sạch hết những ngóc ngách tâm can mình, bôi xóa đi một người đàn ông xấu xí mà khiến mình yêu đến điên đảo.
Có nơi nào bôi xóa đến tận cùng những kỉ niệm đau đớn nhất, giấu từ tận đáy ký ức mình...
Người đàn bà nhắm mắt. Nghĩ về người đàn ông của đời mình.
Người đàn ông chưa một lần dám hôn lên má người yêu nơi góc khuất trong công viên...sợ mình tạo tội.
Người đàn ông khoác áo tu hành...Có khóc hay cười thì giờ đây, người đàn bà ấy chẳng thể đứng đối diện người đàn ông mình yêu đến dại.
Người đàn bà hóa đá...từ trong tâm khảm mình.





Miss.

13 nhận xét:

  1. Nàng à, cứ viết hết ra đi, những xúc cảm nhọc nhằn, những yêu thương cháy bỏng của riêng mình. Tình yêu là vậy đấy, cứ khao khát thật nhiều, cứ ngọt ngào, đam mê và dịu nhẹ bao nhiêu thì lại hụt hẫng, đau đớn, dằn vặt bấy nhiêu. Có lẽ đó mới là tình yêu, một tình yêu thực sự mà tạo hóa ban cho con người.
    Nàng hãy viết cho cạn những xúc cảm của mình, rồi xếp vào một ngăn nào đó của quá khứ, nàng nhé. Rồi thì lại phơi phới với thiên nhiên, với cuộc đời này, với cả những nỗi nhớ chẳng thể nào nguôi ngoai.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có những lựa chọn khó nhưng cũng có những lựa chọn dễ. Ta thì k chọn gì cho mình cả. Cứ đứng đó, nhìn người này hay người khác đi ngang qua đời mình...
      Đôi khi im lặng cũng là cách để sống thật dễ dàng
      An yên Nàng nhé :)

      Xóa
  2. Vọng phu hóa đá chờ chồng
    Bây giờ hóa đá để không chờ gì.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vọng phu hoá đá đợi chờ
      Ta nay hoá đá để ...ngơ phận mình
      Ps. An yên :)

      Xóa
  3. Haiz!!! Đã quyết định theo đường tu luyện òi mà còn gieo thương nhớ khổ sầu cho 1 người con gái, liệu cái anh chàng ấy có chứng đắc dc ko cà???

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nàng này! FB của nàng tại sao lại ko mở cmt tự do nhỉ? Nếu nàng muốn quảng bá truyện của mình rộng rải ra thì nên mở tự do để nếu có độc giả nào đọc thấy thích thì người ta like hoặc cmt cho nàng.

      Ủa? Mà cái vụ chửi hôm bữa đâu mất tiêu rồi ta? hehe

      Xóa
    2. Ta chủ yếu lập FB để hỗ trợ cho blog. Ta truy cập bằng di động thường nên k gõ blog đc, ta dùng fb để viết bài treo lên tường ở chế độ riêng tư, khi nào có máy tính mới up lên blog. Nên stt ta viết k có để lâu, xoá liền vì sợ trôi bài. Và có 1 vài người k tìm đc blog của ta nên thỉnh thoảng ta up lên fb để họ thuận tiện xem.
      Fans ta có ai mà mở cho rộng. Ta có 4 cái fb lận. Nhưng chẳng cái nào đụng tới. Ta dùng khi bất trắc thôi. Cái mà C vào thì ta thường dùng . Hi
      Quan tâm lo lắng nhìu hén!
      C khìn :)

      Xóa
  4. Lại một câu chuyện với cái kết buồn. Đọc truyện nàng viết có cảm nghĩ đời nàng đã lắm phen lận đận đường tình, và mỗi tác phầm cứ như một câu chuyện của riêng nàng. Người ta bảo con gái mang trái tim yếu mềm và sống hết lòng với tình yêu sẽ khổ vì tình. Ta ko biết nàng thế nào? Nhưng mà ta nghĩ tình cảm mình trao tặng rồi sẽ dc bù đắp. Rồi sẽ một người nhận ra chân giá trị trong tim nàng. Miss ạ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nàng biết không, ta có thể yêu nhưng ta lại k muốn ...cưới!
      Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Ta sợ phải sống cùng mái nhà với một người đàn ông.
      Ta nge 1 bài hát cũng có thể nghĩ ra 1 câu chuyện để viết...
      Entry tới Nàng sẽ hiểu ta hơn, vì nó viết về bản thân ta đó.
      Cảm ơn Nàng lun ở đây , đọc và chia sẻ cùng ta những câu chuyện :)
      Ngủ ngoan nhé...!

      Xóa
  5. Miss ơi! Nàng đi đâu rồi? Ta vào ra căn nhà trống vắng này bỗng nghe nhớ nàng thật nhiều Miss ạ.

    Trả lờiXóa