Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2015

MÀU TRẮNG : Những Kí Ức Ngủ Quên




Tôi nói tôi thích cô
Cô không phản ứng gì. Cô lạnh tanh như tôi nói là "Tôi ăn cơm rồi".
Tôi nhìn cái dáng mảnh khảnh, gầy gầy của cô, tôi tưởng cô cũng "liễu yếu đào tơ" nhưng hình như tôi....nhầm.
Nghe xong, cô gật đầu, đứng dậy, cầm luôn ly cà phê đang uống dở. Bỏ lại cho tôi một câu lửng lơ
- Tôi cũng thế.
Tôi phá ra cười thật to
- Anh đùa thôi cô gái, đừng để bụng nhé!
Cô vẫn không quay lại
- Nhưng tôi thích anh.
Rồi cô đi thẳng.



Tôi gặp cô trong một buổi hội thảo. Cô mặc váy trắng, màu mà rất nhiều phụ nữ yêu thích, cô thả tóc tự nhiên, đứng gần một anh chàng bảnh bao, trẻ tuổi và họ cùng nhau chuyện trò gì đó, có vẻ thú vị. Tôi để ý thấy cô cười rất duyên, với má lún đồng tiền sâu hoắm.
Gần kết thúc buổi hội thảo, tôi lại thấy cô lộng lẫy trên sân khấu với áo váy màu đỏ, một màu đỏ rực rỡ, quyến rũ. Tôi mỉm cười.
Đàn bà... đúng là yêu nữ!

Tôi không ghét phụ nữ đến mức phải yêu một người đàn ông, nhưng một người phụ nữ mà tôi chỉ nhìn qua một lần rồi quên, thì tôi đánh giá họ...tầm thường. Người phụ nữ khiến tôi ngước nhìn đến hai lần, tôi sẽ quy chụp họ là loại...lẳng lơ. Cô gái đang đứng trên sấu kia, đang chìm vào bản nhạc đầy cảm xúc tôi nhìn đã quá ba lần...
Loại phụ nữ khiến tôi nhìn như mê mẩn thì thuộc loại...đừng có dại mà vướn vào.
Tôi lại mỉm cười với cái ý nghĩ của mình. Uống cạn ly rượu đang cầm trên tay, tôi bước về phía cửa, chiều nay tôi có cuộc họp quan trọng. Tôi nhìn lại lần cuối những thằng đàn ông đang nhìn cô như muốn nuốt trọn, lòng cười hả hê. Những thằng đàn ông ngu dại !

Tôi là người đàn ông có tất cả, đứng trên vạn người. Tôi  hẳn là tự hào vì những gì mình có, một chút kiêu ngạo, một chút ngang tàn, một chút ranh mãnh của kẻ lăn lộn nhiều năm ngoài thương trường. Đàn bà  với tôi chỉ là một chiếc áo, tôi thì không thích thời trang cho lắm nên ...đàn bà chỉ là một đám phiền phức.

Đàn bà vây quanh tôi như tôi là món quà béo bở, họ nhìn thấy tôi như nhìn thấy một cái trung tâm mua sắm, họ nhìn thấy tôi như nhìn thấy những bữa ăn ở nhà hàng sang trọng, có những người đàn bà, nhìn thấy tôi như thể tôi là tờ chi phiếu... Ừ thì tôi sẽ cho họ cái họ muốn nếu họ làm tôi vui đã. Tuyệt nhiên không có chuyện tình dục. Tôi có thể là gã đàn ông xấu xa nhưng tôi tuyệt đối bỏ qua chuyện ân ái với một trong nửa số thế giới còn lại. Tôi không dại mà để cho một con yêu nữ vuốt ve lên ngực mình.





Lần này tôi lại gặp cô, lại váy trắng.
Cô bước vào thang máy hạng vip chỉ dành cho lãnh đạo. Tôi vui vẻ để cô vào.
Cô không có mùi nước hoa nồng nặc
Không phấn son
Nhìn kỹ thì cô không đẹp như lần đầu tôi gặp, nhưng cô có một gương mặt lạnh lùng hơn tôi nhớ.
- Em có bạn trai chưa?
- Tôi có...bạn gái rồi!
Tôi nhìn cô, cô không nhoẻn nụ cười dễ thương của cô, cô lạnh tanh như lúc tôi nói tôi thích cô ở buổi hội thảo.
- Nhìn em đâu giống người như vậy, cô gái?
- Muốn biết giống hay không không?
- Hử?
- Cưới tôi đi, anh sẽ biết rõ.
Tôi phá ra cười thật to
- Tôi tưởng em chỉ có vấn đề giới tính, thì ra em còn có vấn đề về thần kinh nữa, em hoang tưởng nặng hơn tôi nghĩ.
Cửa thang máy mở ra, cô bước tới trước, tôi bấm đóng lại. Không quên dặn dò
- Lần sau, em đi thang máy bên kia nhé. Chỗ này không dành cho em.
Không biết là cô có nghe không, chỉ thấy cô đi thẳng.
Tôi bật cười lớn
Đàn bà dạng nào tôi cũng gặp rồi, chỉ có loại rắc rối kinh hoàng thế này thì hôm nay tôi mới chứng kiến tận mắt.
Cửa thang máy mở ra. Cô đứng đó, nhìn tôi mỉm cười.
- Bắt đầu từ ngày mai, cái thang này không còn là của riêng anh.
Tôi bật cười càng lớn. Nhìn nụ cười tự tin của cô trước khi thang máy đóng cửa.
- Yêu nữ!




Tôi và cô làm cùng một tòa nhà, chung một công ty, cô là nhân viên mới và hiển nhiên tôi là...sếp của cô.
Tôi thấy mình thích đợi tới giờ ăn trưa, vì tôi biết lúc đó tôi sẽ được cười thả ga, tôi sẽ được cười nhạo cô

- Nhà tôi có một loại bơ khoảng 6 hay 7 lạng gì đó một trái, không biết là có ai thích ăn không?
Cô đứng dậy khỏi bàn ăn, lấy lại cho mình một ly bơ thật lớn. Ăn ngấu nghiến
- Tôi ngán bơ rồi!
HA HA HA...
- Nếu mà tôi nói tôi thích em. Em nghĩ sao?
- Lần trước anh nói rồi.
- Nhưng lần này nếu tôi nói thật thì sao?
- Tôi không còn thích anh nữa...
Cô đứng dậy và đi thẳng.
Tôi thở dài
Yêu nữ!
Cô cũng chỉ là một người bình thường, nhan sắc tầm thường, công việc thì cũng không xuất chúng...lại có thái độ với cấp trên thật đáng ghét.
Tôi cho cô nghỉ việc!
Từ đó, tôi không gặp cô nữa.





Vì lý do gì đó, tôi đặc biệt đối xử với cô ngoại lệ
Thang máy của tôi, ngày nào cô cũng đi cùng, tôi với cô cùng ngồi chung bàn trong phòng ăn lớn. Cô cho tôi những trận cười hả hê, nhưng mặt cô thì lạnh tanh. Cô đã rời khỏi công ty mà không ý kiến một lời, cô vẫn thế, hiên ngang đến đáng sợ. Tôi làm đủ mọi cách để làm chủ cảm xúc của cô nhưng tôi thất bại. Tôi cố tình chọc tức cô nhưng cô bình thản như không, tôi cho cô nghỉ việc, đứng trên cao nhìn xuống tầng dưới, cô vui vẻ dọn dẹp đồ đạt, cười tươi tạm biệt đồng nghiệp nhưng đó hẳn là điều làm cô hạnh phúc. Cô đi mà không hề nhìn lên tầng trên, cô thỏng thả ôm thùng hồ sơ bước ra ngoài trời nắng, chiếc váy trắng bay trong gió, tôi cứ đứng đó, nhìn cho tới khi cô đi qua đường , biến mất trong đám đông dưới lòng đường.
Tôi thấy mình...chơi vơi.



Tôi chưa từng yêu.
Tôi cũng không bao giờ muốn nghĩ đến nó. Đàn bà với tôi như một điều cấm kỵ, tôi thấy phiền nếu trong khi tôi đang làm việc bù đầu mà tiếng con gái cứ nhèo nhẹo đòi đi ăn, đòi đi mua sắm.
Trong khi tôi mệt mỏi với những dự án thì tiếng đàn bà cứ trách móc, ghen tuông.
Tôi chưa yêu nhưng không hẳn là tôi không cần một người phụ nữ bên cạnh mình. Nhưng tôi cần một người cho tôi cảm giác bình yên, nhẹ nhàng khi nghĩ về, chứ không phải là người bắt tôi phải chìu chuộng, đưa đón.
Tôi cần một người hiểu tôi, chứ không phải một người muốn biết tôi kiếm được bao nhiêu tiền một tháng, nhà tôi lớn cỡ nào, địa vị tôi cao bao nhiêu.
Tôi không cần loại đàn bà mà chỉ quan tâm tới túi tiền của tôi, ngay cả tuổi của tôi cũng không thèm hỏi.
Việc tôi cần một người đàn bà hiểu mình, tôi cũng bỏ quên theo năm tháng. Đó chỉ là những ảo vọng của tuổi trẻ, tôi không còn trẻ, tôi không còn ở cái tuổi hẹn hò, cặp kê hay lãng mạn, tôi quá bận và tôi quá thất vọng vì những người đàn bà vây quanh tôi.

Tôi không có bạn, một người có thể ngồi đàm đạo, uống trà chiều hay cà phê sáng cũng không. Tôi làm việc kể cả chủ nhật, ngày lễ và chưa từng nghỉ bất kì cái phép nào.
Tôi thường trở về nhà với căn nhà trống, với bản nhạc không lời chìm lỉm trong giấc ngủ vì quá mệt mỏi.
Một căn bếp rộng không bao giờ nấu nướng, một cái sofa lớn thường lạnh lẽo, một căn phòng tiện nghi đầy những đồ công nghệ điện tử, một bức từng kính nhìn ra biển thật rộng... Một tôi với sự cô đơn được giấu kín, âm thầm. Tôi đứng trên cao, tôi kiêu ngạo, tôi thành đạt... tôi bận rộn nhưng không phải tôi là người bận tới mức không biết mình đơn độc.

Tôi gặp cô lần đầu, đã nói thích cô, vì tôi nhìn từ sâu trong mắt cô là một sự bình an, cô có gương mặt lạnh lùng, cô luôn cố tỏ ta điều đó nhưng cô chưa bao giờ che giấu được những điều trong đôi mắt mình. Cô có đôi mắt nhìn thấu tâm can người khác nhưng cô lại luôn giấu nhẹm nó đi, anh đã cố bới móc, tìm kiếm cho mình một chỗ ẩn trú, nhưng cô hoàn toàn gạt bỏ.
Đó là khoảng thời gian tôi bắt đầu nhìn lại mình. Khi cô đi, tôi đã nhìn lại mình.




- Anh còn thấy đau không?
- Còn...tôi đang ở đâu đây? Tôi bị làm sao thế?
- Anh bị tai nạn, bây giờ anh đang ở bệnh viện, mắt của anh bác sỹ vừa mổ xong, anh cố gắng đừng cử động nhiều nhé.
- Cô là ai?
Cô gái không trả lời tôi
Cô im lặng nắm tay tôi. Bàn tay cô gầy gò. Tôi thấy đau khắp nơi và tôi muốn ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy, mọi thứ vẫn là bóng đêm. Tay tôi vẫn nắm chặt một bàn tay gầy gò. Tôi nghe cô nói chuyện với bác sỹ, loáng thoáng...Cô kể chuyện cho tôi nghe mỗi ngày...cô thích hát, cô hay lẩm bẩm hát gì đó , tôi đoán là căn phòng mà tôi nằm rất lớn, đôi khi tôi nghe tiếng cô dọn dẹp kệ sách, nghe tiếng lạch cạch dưới bếp, hình như là nấu ăn, có khi nghe tiếng nước xối rào rào ngoài cửa sổ...
Tôi biết là tôi không phải nằm ở bệnh viện.



Khoảng một tuần thì tôi được tháo băng mắt. Đón tôi là khung cửa sổ với rèm ren trắng, một cái giường nhỏ in hình tim li ti, một bộ bàn ghế chất đầy sách, một căn bếp phía sau bức tường đằng kia. Một ngôi nhà nhỏ.
Bác sỹ chào tôi, chúc mừng tôi, dặn dò tôi giữ gìn sức khỏe.
Tôi đi lòng vòng quanh nhà, bước ra một mảnh sân nhỏ đầy cỏ xanh.
Cô đang đứng đó, tưới những bụi hoa thạch thảo , hoa hồng, những lẵng hoa lan đủ màu sắc.
Thấy tôi, cô ngừng lại, mỉm cười như lần đầu tiên tôi gặp. Cô đứng đó trong sớm mai, váy trắng... tôi cứ ngỡ là mình nằm mơ.
Tôi ngồi trên bậc thềm, nhìn cuốn sách cô đặt úp dước sàn nhà.
"Mất bao lâu để chờ đợi một mối tình?"
Tôi không nhặt lên mà cứ để nó ở đó, tôi chưa đủ khỏe để nghiền ngẫm . Tôi đợi cô hoàn thành việc tắm cây cảnh.
Cô dọn dẹp, dọn bữa ăn. Cô ngồi đối diện tôi như trước đây. Cảm thấy có một sự xa cách khác thường.
- Anh muốn hỏi gì hỏi đi
- Em là ai?
Cô bật cười thật to.
- Anh muốn hỏi em có phải là chị Linh không chứ gì?
- Chị Linh?
- Em với Linh là chị em song sinh.
Tim tôi rơi thịch. Tôi đang rơi vào tình cảnh gì thế này? Linh đâu? Sao tự nhiên tôi lại ở đây, với em gái của Linh.
- Sao chưa khi nào anh thấy em đi cùng Linh nhỉ?
- Hi hi, có chứ ! anh nhớ người mặc váy đỏ hát trên sân khấu trong ngày tri ân khách hàng cuối năm của EA không?
- Thì ra...
- Còn người mặc váy trắng mới là chị Linh.
Tôi ngượng mất vài giây. Im lặng tiếp tục dùng bữa sáng.
- Linh đâu em?
- Không có ở đây!
Tôi nhìn cô em trân trối, chẳng hiểu quái gì. Cô em thì đang tẩm ngẩm cười thầm, giấu giấu giếm giếm...
- Anh yên tâm đi, người mà anh nắm tay mấy bữa nay không phải em đâu. he he
Tôi ngượng chín mặt.
- Anh ăn xong rồi ra xe, em chở anh về nhà.
Tôi rất muốn hỏi là Linh đâu, nhưng ...nếu cô ấy đã sắp xếp thế này thì hẳn là không muốn nhìn thấy tôi. Tôi im lặng về nhà.

Em gái Linh đưa cho tôi một mảnh giấy, dặn khi nào thấy không khỏe thì mở ra, coi như....bí kíp!

* * *

Tôi mở tờ giấy ra ngay khi bước vào cửa nhà.

- Em đây...

Tôi thả tờ giấy xuống sàn nhà, chạy ra ngoài cổng.
Linh đứng đó, váy trắng, tóc xỏa tự nhiên.




Cô em gái leo lên xe, chạy mất hút, còn để lại nụ cười the thé

Trong một buổi phỏng vấn những cặp vợ chồng doanh nghiệp hạnh phúc

- Chào chị Linh, cho hỏi là anh nói yêu chị ở đâu ạ?
- Dạ...ở một vụ tai nạn xe hơi ạ.
- Ồ? Chị nói rõ thêm một chút được không ạ?
- Hôm ấy , anh ấy tông xe vào cột điện, trước khi bất tỉnh anh ấy gọi cho tôi, anh ấy bảo " Nếu đây là những gì cuối cùng anh làm trước khi anh rời bỏ thân xác này thì anh muốn nói là anh yêu em, Linh ạ. Anh đồng ý lấy em. "
- Woa... Anh Nhân, nhìn anh rất ngạc nhiên, hình như anh  quên chuyện này rồi???


Tôi ghét phụ nữ, tại sao họ nhiều chuyện ở mọi lúc mọi nơi, tại sao chuyện gì họ cũng kể cho nhau nghe mà bí mật quan trọng thế này, họ lại giấu..đàn ông!
Tôi nhìn "yêu nữ" đang ngồi cạnh tôi, thấy cô thật đáng...ghét!
Đã qua rồi cái thời tôi chọc tức cô, giờ thì đã đến lúc mà tôi ngộ ra cái câu "quân tử báo thù, mười năm chưa muộn" đây.
Tôi yêu em. Linh ạ

Miss

Ps. Câu chuyện này tôi không hài lòng. Nó có quá nhiều lỗ hỏng. Tôi không có thói quen viết một câu chuyện có hậu.
Đành hẹn lại....


4 nhận xét:

  1. Chuyện dễ thương mà. Tớ thích, vì nó nhẹ nhàng và có hậu. Đôi khi cũng cần niềm hạnh phúc trọn vẹn để xoa dịu đi những mất mát, đớn đau trong cuộc đời này.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Nàng đã động viên ta.hihi
      Hạnh phúc chỉ đơn giản là mình tin vào những gì mà mình chờ đợi

      Xóa
  2. Niềm tin ấy liệu có bị bào mòn, phôi pha bởi tháng năm không nhỉ? Nghĩ nhiều lúc thấy cuộc đời này nhạt quá nàng ạ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có những người bên cạnh ta cả đời nhưng ta chưa bao giờ dám đặt niềm tin quá nhìu, có những người ta tin vô điều kiện. Ta tin là nếu niềm tin đủ lớn, điều mà ta đang mong đợi sẽ có kết quả đẹp.
      Cuộc sống chỉ là 1 tờ giấy trắng, vẽ gì, tô màu thế nào thì do ta chọn lựa.
      Ta thấy thế giới của Nàng đầy hoa và cỏ .. Ta k nghĩ là nó nhạt đâu Nàng ạ :)
      Vui nhoé

      Xóa