Được tạo bởi Blogger.

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2015

MÀU VÀNG : Hoa Hồng Không Cô Đơn.




Nắng

Nó gọi cậu là Nắng vì cậu thích thế. Cậu bảo trời nắng mình có thể đi chơi đá bóng, hong khô quần áo và nắng cho ta những bức ảnh thật đẹp...
Cũng phải, cậu mê chụp ảnh và có những bức ảnh khiến người khác nhìn không chán mắt.
Nắng hẹn khi nào đó cùng nhau đi Đà Lạt, cậu sẽ chụp cho nó những bức ảnh đẹp nhất, những bức ảnh nó mặc áo dài...
Đà Lạt thì nó đến rồi nhưng Nắng thì chưa, Nắng bảo :
- Đi Đà Lạt là phải đi hai người, cái cảm giác nắm tay người mình thương , cùng nhau đi giữa trời lạnh chắc thú vị lắm!
Nó chọc cậu sến như ông cụ.



Nhà Nắng cách nhà nó một ngọn đồi, đó không phải là ngọn đồi cao nhất, lớn nhất, đẹp nhất nhưng nó là ngọn đồi chứng kiến tất cả những vui buồn, ký ức từ khi nó và Nắng chỉ là những đứa trẻ.
Nắng hơn nó một tuổi, suốt ngày đòi làm anh nó, bắt nó gọi là anh như anh Ty ,nó bảo khi nào Nắng lớn như anh Ty, nó mới chịu làm em. Nắng cũng có lần sang nhà nó, méc mẹ nó về điều đó nhưng cũng chẳng thay đổi được gì. Và rồi Nắng cũng dần quên điều đó, Nắng chấp nhận là một cậu bạn, cùng nó đuổi bắt chuồn chuồn , cùng đọc to bài thơ "Chuồn chuồn bay cao thì nắng, bay thấp thì mưa, bay vừa thì râm" mỗi chiều.
Nắng rất giỏi về máy ảnh, suốt ngày mày mò, chỉnh sửa để chụp được những bức ảnh hoàn hảo nhất. Nó cũng tò mò đi theo học lén nên vô tình được làm...người mẫu của Nắng.
Nắng bảo nó nhìn vậy mà lên ảnh cũng dễ coi, có những góc ảnh rất đẹp, Nắng hay ghẹo nó, sau này đủ lớn chắc nên đi thi người mẫu ảnh.
Nó cười ngô ngê tưởng mình cũng xinh thật.





Lớn dần, Nó thay đổi rất nhiều, tính cách, suy nghĩ hay thói quen cũng không còn như cũ. Nắng cũng vậy
Nó  không thể cùng Nắng  dầm mưa, không còn cùng nhau gấp thuyền bằng giấy tập, thả trôi dưới con mương quanh nhà, cũng không còn cùng nhau lội bì bõm dưới cái hồ cạn nhà Nắng mò cua...
Nắng thường đi xa, để thỏa đam mê chụp ảnh, để thỏa mơ ước...Những lần gặp nhau cũng hạn chế, Nắng kể nhiều về những miền đất lạ, về cà phê cao nguyên, về những cánh đồng nơi xa tít...Những nơi mà nó chưa từng đến.
Nắng cũng không tự nhiên tới mức nắm tay nó chạy giữa ngọn đồi ngày gió, cũng không cùng nó ngồi học ở cái bàn bé tí ở nhà anh Ty.
Mỗi lần gặp nhau, anh Ty ngồi một góc, đọc sách, lặng lẽ uống cacao nóng, Nắng chọn cho mình coca có in chữ, mỗi lần một chữ và trước khi uống sẽ tìm đủ mọi cách để ịn hơi lạnh vào mặt nó. Rồi tụi nó sẽ chí chóe cãi nhau:
- Tính cậu như vậy, sau này ế chắc!
- È!.... Mai một tui có bạn gái, đừng có khóc lóc nha
- Đẹp trai như anh Ty còn ế, nói chi nhan sắc thuộc loại càng tìm càng ẩn như cậu
Nói tới đây thì anh Ty hắng giọng
- Anh không ế nha.
Nó lè lưỡi, hai đứa liền chớp mắt nhìn nhau cười tủm tỉm. Anh Ty xưa nay là chủ đề muôn thuở của bọn nó. Khi thì nói anh Ty bị loạn giới tính, khi thì nói anh Ty tẫm ngẫm mà lỳ ngầm. Nhớ có lần vô tình anh Ty làm rơi lá thư của một "em" hâm mộ , hai đứa lén nhặt rồi chạy ra đồi, ngồi đọc xong cười ha hả...Lát sau thấy anh Ty đang đứng sau lưng, hai đứa nắm tay nhau bỏ chạy mất dép...
Mấy hôm sau không dám tới nhà anh Ty học kèm nữa, phải tới lúc anh đi kiếm từng đứa, gõ đầu từng đứa mới chịu quay lại, tiếp tục cặm cụi giải toán bên cái bàn nhỏ xíu trước sân nhà anh.

Gió

Chúng tôi gọi anh là Gió, không phải vì anh thích mà là vì Nắng đã chọn Nắng, Nó thì chọn Mưa, bọn nó ghán ghép luôn cho anh là Gió. Coi như là bộ ba bão tố.
Anh bảo nếu được lựa chọn, anh muốn làm Mây vì anh bảo mây rất lãng mạn, tự do, nhưng bọn tôi thấy nó ...nữ tính quá nên ép anh chịu làm Gió. Anh trầm tĩnh,  ít nói nhưng lại là cán cân công lý cho nó và Nắng, anh có thể ít cười nhưng có anh bên cạnh lại khiến người khác thấy vui, an yên trong lòng, vì cảm giác anh mang lại, vì những triết lý con con rất đáng để suy ngẫm.
Anh hơn Nắng 4 tuổi, gần nhà Nắng, ngoan hiền và ...chưa có người yêu. Ít nhất thì trong ký ức , nó và Nắng chưa từng thấy anh hẹn hò hay có cô nào tới nhà tìm. Má anh nói :
- Hai đứa bây suốt ngày lôi thằng Ty vào mấy trò con con, mai mốt không lấy được vợ, tao bắt đền nghe chưa!
Hai đứa tôi thụt thò, lấm lét chạy thật nhanh, nhưng sau đó sẽ gọi anh bằng cách quăng một mảnh giấy gói đá vào cửa sổ phòng anh. Một khung cửa sổ có treo phong linh và không bao giờ đóng, kể cả khi trời mưa. Anh bảo :
- Cảm giác ngồi cho mưa bay bay trên đầu cũng thích. Bọn tôi thường chọc anh ...hâm nhưng anh cứ thế, và chưa khi nào có ý định thay đổi.




Từ ngày Nắng mải mê chạy theo đam mê của mình, góc quán nhỏ chỉ còn anh và nó, vì anh thường ít nói nên chỉ có nó ngồi đó, khuấy ly đá kêu leng keng, và ngủ quên lúc nào không hay.
Vì là quán do anh Gió và một người bạn thân cùng mở nên ngoài anh, nó và Nắng cũng có những đặc quyền riêng, như căn gác nhỏ này, có thể thoải mái đọc sách, ngồi ngẫm nghỉ cả ngày.
Anh Gió chỉ rảnh ban đêm, ban ngày thì anh đi làm ở công ty trên thị xã, thỉnh thoảng anh ở nhà,ngồi lỳ trên căn gác nhỏ ở quán nghe nhạc không lời, đọc sách , khi nào nó đến, anh nhường chỗ,anh dời...đô đến cửa sổ, tiếp tục nghiên cứu tài liệu, đếm mây...




Nó xem anh Gió như anh trai, vì anh là bạn của anh hai nên có lẽ cảm giác đó càng mạnh mẽ, gần gũi. Đôi khi nó nghĩ anh Gió và nó nhìn giống anh em ruột hơn.
Nhớ hồi nhỏ, nó lội dưới hồ nhà Nắng bị đạp miểng chai, chân chảy máu liên tục mà anh hai nó thì đứng la chí chóe, trong khi anh Gió nhanh tay cõng nó về nhà, rửa vết thương, buộc tạm lại bằng một mảnh vải, sau đó lấy xe đạp chở nó đi trạm y tế. Ngồi sau lưng nhìn anh hì hục đạp xe, nó không thấy đau mà chỉ thấy anh thật tội, đường dốc, trưa nắng chang chang mà anh phải đạp hơn 10 cây số, chở theo con bé ục ịch đằng sau. Anh cứ hỏi đi hỏi lại em có sao không, ráng lên, sắp tới rồi!
Đó là những kí ức thật đẹp của một thời . Sau này lấy chồng nhất định nó sẽ lấy một người hiền lành, tốt bụng giống như anh Gió vậy đó.

Nắng và Gió

Sinh nhật nó, Nắng ôm tới một bó hoa hồng vàng thật to. Nó cự nự
- Màu vàng là màu phản bội.
Nắng cũng không vừa
- Ngốc. Hoa hồng vàng là tượng trưng cho tình bạn đó. Tớ và cậu sẽ là bạn thân mãi mãi...
Là bạn thân mãi mãi
Câu nói này bỗng dưng cứ vang vang trong đầu. Nếu là ngày trước chắc hẳn nó không để ý gì, thậm chí còn rất vui. Nhưng không hiểu sao gần đây nó thấy...kì kì...
Nắng đi xa nhiều, mỗi chuyến đi càng dài và khi trở về cậu lại có nhiều thay đổi, cậu cao lớn và ...bảnh bao, kèm thêm chút bụi bặm của một người nghệ sỹ, nhìn cậu có một sự thu hút khác lạ. Nó quen với cậu nhóc hay giành ăn , hay cãi nhau chí choét, một cậu nhóc cao chỉ ngang ngửa nó, chưa bao giờ nó tưởng tượng được có ngày thằng nhóc ấy lại trở thành một người ông cao lớn, đẹp trai như thế này.
Mỗi chuyến đi, Nắng đều mang quà về tặng nó, khi thì là chậu xương rồng bé tí, lúc thì cái vòng tay thổ cẩm, hoặc con búp bê gỗ được khắc bằng tay rất tinh xảo. Qùa cho anh Gió chỉ có sách là sách. Anh Gió còn trang trọng để một cái kệ riêng, gọn gàng và trang trí đẹp mắt.
Sinh nhật nó anh Gió đến trễ, mang cho nó một khung gỗ hình chữ nhật. Anh dặn khi nào bảo vệ luận án tốt nghiệp thành công mới được mở. Nó nhét sâu vào tủ, xem như của quý và hứa giữ lời.






Lần này Nắng về, mang theo cho nó một cuốn album làm bằng gỗ, trong đó lồng hết những tấm ảnh của Nó mà từ trước đến giờ Nắng đã chụp. Nó thích mê.
- Mưa này, cậu mà mang mấy tấm ảnh ra cho ai xem chắc người ta không nhận ra cậu luôn đó, đem đi lừa tình chắc được, ha ha ha
- Ê! Cậu vẫn cứ cái tật đó, ghét thiệt chứ! Tớ cũng nhiều người theo đuổi lắm chứ bộ.
- Cái gì... cậu bị bệnh hoang tưởng đó hả?
Nắng ôm bụng cười ngặt ngẽo.
- Con gái gì mà tóc ngắn, ăn nói không có chút dịu dàng, nấu ăn cũng không biết...hazzz kiểu này chắc cậu còn phải tò tò làm bạn với tớ dài dài...
- Xí...ai mà thèm. Nghỉ chơi cậu ra, tớ chỉ chơi với anh Gió thôi.
- Èo, anh Gió già rồi, còn phải lấy vợ chứ ai rảnh mà cho cậu theo đuôi hoài, phải không anh Gió?
Nó quay anh Gió đang ngồi trên bục cửa sổ, anh gấp cuốn sách lại, tháo mắt kiếng ra.
- Anh đi vẽ tranh đây! Hai đứa ngồi đó mà cãi nhau đi.
Nắng được thể la toáng lên
- Thấy chưa! Cả anh Gió cũng không thèm chơi với cậu, năn nỉ đi, theo xách dép cho tớ, tớ suy nghĩ lại...ha ha ha
- Xí... Ế chỏng chơ mà bày đặt lên giọng.
- Ê! mà Mưa này...Hình như tớ đang yêu thì phải...
Nó giật thót mình
- Cậu yêu ai...
Nắng ngồi tầm ngầm
- Hazzz...tớ cũng không chắc nữa, người ta tóc ngắn, tính hơi...men một chút...không biết là có nên bày tỏ không ta?
Tóc ngắn, hơi men???
- Cậu biết người ta lâu chưa? Sao cậu biết là cậu yêu?
- Thì ...cũng lâu rồi, nhưng giờ tớ mới biết là mình có tình cảm đặc biệt. Mà nè, không được nói cho anh Gió nghe đó nha!
Nhìn vẻ mặt quan trọng của Nắng, nó thấy lạ...
Tóc ngắn, hơi men... có phải mình không ta???
- Thì...cậu thích người ta thì cậu... nói đi...
- Để tớ nghĩ cách coi... cậu nhớ giữ miệng đó, nếu mà hé ra là...xoẹt!
Nắng làm kí hiệu cái kéo, cưa ngang cổ.
Nó gục gật...




Buổi tối, khi Nắng lên đường tiếp tục hành trình của mình, anh Gió chở nó về trên con đường đồi đầy dốc và gió lạnh
- Anh Ty ơi...
- Ơi...
- Cảm giác yêu là sao anh?
Anh Gió quay lại nhìn nó.
- Là nghĩ đến người đó thấy vui, thấy hạnh phúc, không cần người đó làm gì cho mình hết, chỉ cần nghĩ đến nụ cười của người đó là thấy ấm áp rồi...
- Đơn giản vậy hả?
Tiếng anh thì thầm sau những làn gió lạnh buốt của một đêm mùa đông...
- Yêu một người cũng giống như trồng một cái cây...

 Gió

- Anh Ty ơi
Anh Gió đặt  bút vẽ xuống, nhìn nó qua đôi kính cận gọng đen
- Mỗi lần em gọi anh bằng tên Ty là mỗi lần có chuyện, em đi thăm Nắng mà sao về sớm vậy?
- Em gặp được Nắng rồi, bạn gái của Nắng nữa, cô ấy dễ thương lắm anh ạ...Tóc ngắn, ngoan hiền.
Nhìn cái mặt Mưa tiu nghỉu, anh thở dài
- Đi theo anh.
Anh cầm tay Mưa, đưa ra ngọn đồi ngăn cách giữa nhà Mưa, nhà anh và nhà Nắng...
Anh lấy cái balo của Mưa đặt xuống đất
- Khi người ta lớn, người ta có những chọn lựa của riêng mình, những kí ức tuổi thơ chỉ còn là những kỉ niệm. Em phải hiểu là Nắng cũng lớn rồi, cậu ấy cũng đã tốt nghiệp, đã đi làm, cậu ấy cũng cần có cuộc sống riêng, em không thể nào cứ ở bên cạnh mãi được...
Mưa gật đầu...nước mắt bắt đầu rơi lã tã...
- Ngoan...việc em thích một người với việc em sống trọn đời bên cạnh người đó là rất khác. Em thử tưởng tượng là em và Nắng cưới nhau xem, nếu em thấy khập khiễn, nếu thấy khó chịu với điều đó thì tình cảm của em chỉ dừng lại ở một người bạn mà thôi, có thể vì quá quen, quá thân, nên em hơi có chút hụt hẫng, nếu em thấy bình an, thoải mái và hạnh phúc với điều đó thì em vẫn còn cơ hội, em vẫn còn có anh, anh sẽ giúp em...
Mưa nhìn anh
Cô bé này, cứ thích làm cho người khác phải lo lắng, mới đầu tuần còn hí hửng đòi đi thăm Nắng, giờ quay về nhìn ướt át như con mèo con. Anh ngửa mặt nhìn trời....Đám mây nào trên kia mang bình yên tới cho anh đây...
- Ngoan,...





Anh ôm lấy Mưa, đây không phải là lần đầu, tuổi thơ của anh và Mưa là cùng nhau sống trên những ngọn đồi, Nắng thích bay nhảy, năng động, bên trong cậu là một con người đầy nhiệt huyết. Bé Mưa thì trầm hơn một chút, suốt ngày chê anh ế, chê anh là mọt sách, lâu lâu còn ngô ngê hỏi :
- Anh Gió ơi, em hỏi thiệt nghen, anh thích con trai hay thích con gái vậy?
Anh biết , mình kì lạ, luôn bên cạnh câu chuyện giữa Nắng và Mưa, suốt thời gian anh ở đó, cạnh họ là để lắng nghe những thắc mắc, trả lời những câu hỏi vu vơ, lâu lâu từng đứa hẹn riêng anh để....than thở. Anh chưa bao giờ thấy phiền, chỉ là gần đây anh nhận ra bé Nắng hay đỏ mặt khi thấy Nắng, có vẻ như cô bé thích Nắng thì phải...
Đêm trước còn hỏi anh tình yêu là gì???
Xem ra em đã lớn rồi, Mưa à.
Rồi cô đòi đi thăm Nắng...không muốn anh đi cùng...
Anh không thể ngăn cản cô đi tìm hạnh phúc. Nhưng hôm nay cô trở về, xuất hiện với cái dáng thểu não...
Thì ra là vì Nắng đã có hình bóng khác, đặc biệt cho riêng mình.
Qùa sinh nhật của anh, cô bé đã mở chưa nhỉ? Chẳng phải là cô đã bảo vệ luận án xong rồi sao?
- Em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi.
Cô bé ngừng thút thít, ngước lên hỏi anh
- Ừ, hỏi đi
- Hôm sinh nhật em, tại sao anh tới trễ?
- Anh bận việc
- Vậy anh giải thích sao về bó hoa hồng vàng anh cắm ở quán ngay ngày sinh nhật em?
- Ờ... Anh mua trang trí cho quán thôi mà.
Mưa lùi ra một bước, nhìn thẳng vào anh
- Nắng nói với em hết rồi, anh tới trễ vì phải quay ngược về nhà để giấu bó hoa hồng vì hôm đó Nắng cũng mang tới một bó với ý nghĩa....tình bạn.
- Ờ...
Anh bối rối. Thấy tim mình đập thật nhanh
- Anh về nhà đây
- Anh đứng lại đó!
Sau lưng anh là một vòng tay, giữ anh lại
- Em biết là vì anh bị bệnh nên không dám nói ra tình cảm của mình, nhưng mà...em không còn là trẻ con nữa, em có thể bên cạnh anh, chăm sóc anh, đừng đối xử với em như em gái được không?
- Bệnh??? Bệnh gì?
Anh thật sự thấy khó hiểu
- Nắng nói anh bị bệnh nan y khó chữa???
Anh nhìn trời, bật cười.
Lần đầu tiên anh cười như vậy.
- Ngốc! Em đi thăm nó kiểu gì mà để nó lừa vậy hả?
Anh không nhịn được cười, cái cô bé này... lớn từng tuổi này rồi còn gạt những chuyện vu vơ như trên phim ấy.
Anh nhìn cô, hai bầu má đang đỏ lên vì xấu hổ...
- Anh thích em sao anh không nói? Để em phải lặn lội đi tới chỗ Nắng nhờ thăm dò hộ... Cậu ấy kêu em về sớm kẻo không kịp, anh sắp ...đi rồi... hic!
- Qùa anh tặng em sao em không mở ra coi.
Cô bé ngơ ngác, bỏ chạy về nhà, quên cả balo
- Này nhóc , hoa hồng vàng còn có nghĩa là " Từ tình bạn chuyển sang tình yêu"
Cô bé gật đầu, chạy mất hút. Không phải vội vàng mà anh nghĩ là do hậu chứng của xấu hổ.
Anh mỉm cười...
Nắng ạ. Anh nợ cậu một lời cám ơn tử tế.




Mưa

Nó lôi khung gỗ từ trong hóc tủ ra và từ từ tháo lớp giấy gói bên ngoài...
Nó ngỡ ngàng nhìn mình trong tranh, một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng trên ngọn đồi, mái tóc ngắn cũn bay trong gió...Đẹp hơn cả những tấm ảnh mà Nắng cất công chụp...
Nó mỉm cười, nghĩ về người vẽ ra bức chân dung này...
- Nè. Ai vẽ mày đẹp vậy?
- Anh hai kì quá à, phòng con gái mà...
Anh hai xông thẳng vào phòng
- Kỳ gì, mày mới kỳ á, con gái gì mà đi đâu cũng hay quên, bỏ quên nguyên cái balo nhà thằng Ty, nó mang qua trả mày nè
Nó ngồi bất động trước bước tranh, thấy xấu hổ lan tới tận gót chân.
- Anh hai lấy dùm em đi
Tự nhiên có 4 cái chân đang đứng trước mặt . Tiếng anh Gió vang lên
- Hải ơi, tao xin lỗi, tao không giữ được lời hứa với mày...
- Là sao? Cái thằng này? Hôm nay mày làm sao á?
- Bức tranh đó là do tao vẽ...Mày hiểu không?
Nó ngước lên nhìn anh hai, anh Gió hiền lành đứng bên cạnh...
Anh hai thở dài một cái thật mạnh, đi ra ngoài
- Mày không tử tế với nó, tao cắt cổ mày.
- Anh hai!
- Tao không nói thằng Ty, tao nói mày đó, em gái ngốc!
Anh Gió nhìn nó, bỗng bật cười
- Cười gì? Anh hứa gì với anh hai á?
- Chuyện đàn ông con trai, em hỏi làm gì?
- Hứ!...
- Từ giờ em phải tử tế với anh đó, không được quá thân với Nắng nữa, cũng không được đi lung tung mà không có anh, phải  học nấu ăn nữa...
Nó lườm anh
- Giờ anh lồ lộ ra cái bản chất rồi nha, cái phong thái nho nhã, lặng lẽ, không màn thế sự của anh đâu mất rồi? Anh còn trẻ con hơn cả Nắng.
- Hì hì


* Lời hứa của những thằng bạn thân : Tránh xa em gái, tránh xa người yêu cũ của nhau.



Miss
Ps : Lỡ yêu thương người....nên giờ dang dở đời ta...

8 nhận xét:

  1. Đọc câu chuyện của Miss, Nắng nhớ đến tuổi thơ của mình. Ngọt ngào len lỏi vào ngóc ngách trái tim.
    Thật tâm, chỉ mong rằng, những nhân vật trong truyện Gió, Nắng, Mưa mãi mãi bình yên như thế.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta cũng vậy.... điều mà ngta mong muốn trong cuộc đời cuối cùng cũng là sự thanh thản. ôm Nắng!

      Xóa
  2. Gá như trong cuộc sống thực sự có những tình cảm đẹp đến như vậy. Thứ tình cảm dường như chỉ có thể tồn tại trong những câu chuyện tình yêu tuổi học trò và luôn kết thúc có hậu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Viết về tuổi trẻ, ta thường thích cái gì đó nhẹ nhàng, tinh khiết chút xíu...
      Nàng cũng đừng quá đa sầu mà nhìn đời bằng con mắt k công bằng với tình cảm nhé!
      an yên, cô gái ạ

      Xóa
  3. Miss à! Mấy nay ta bận quá chưa đọc dc entry mới của nàng, đến nay mới ngồi đọc trọn vẹn nè. Truyện của nàng đọc là phải đọc kỹ chứ ko thể nào qua loa dc.

    Nào giờ nàng hay viết với cái kết buồn, ta cứ nghĩ buồn mới hay vì nó khiến lòng ta chùng mãi với những vỡ tan của nhân vật. Vậy mà nàng viết câu chuyện học trò với cái kết có hậu cũng hay quá luôn. Truyên dễ thương lắm Miss! Giờ thì ta chắc chắn rằng nàng có cái thiên khiếu sáng tác, vì nàng có thể viết với nhiều đề tài khác nhau, có cái hay khác nhau.

    Nàng có một tâm hồn thật phong phú Miss ạ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hình như ta không sân si nhiều thì ta viết truyện k thiên nhiều về cảm xúc, nên mọi thứ có thể nhẹ nhàng, an bình hơn...
      cảm ơn Nàng thật nhiều...luôn bên ta
      Dạo này ta tham dự 1 lớp học ngắn ngày, và sắp tới ta tạm ngưng công tác để ...đi xa. có lẽ mọi thứ cần sắp xếp và thay đổi. Nhưng yên tâm nhé, trước khi đi ta sẽ úp bài mới. 2 tuần nữa có thể ta sẽ không đọc bài của Nàng được, nhưng sẽ luôn quan tâm, đừng buồn nhé!
      Nhớ Nàng

      Xóa
  4. Bận gì mà bận ta vẫn thấy nàng lướt FB đều đều, chỉ bỏ bê blog mà thôi. Bây giờ ai cũng dọn ra Face hết rồi, như nàng viết truyện sáng tác cũng cần ra Face để dễ nổi tiếng hơn. Ai cũng có lựa chọn của mình cả. Ah này! Sao nhiều tên vậy? Bảo Bảo Minh Cẩm cũng là nàng ah? :D kaka

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bảo Bảo Minh Cẩm ta lấy lâu lắm rồi, FB ở đâu cũng tranh thủ lướt được hết, viết Blog thì cần thời gian...
      Ta đang trong thời gian tạm ngưng công tác để dành thời gian cho mình làm những gì mà mình muốn...bữa giờ bận cũng là vì lo làm bù công việc gấp đôi trước khi nghỉ 1 thời gian khá dài...
      Không thắc mắc chuyện ta bỏ bê Blog nữa nhé, C heo. ^^
      Ta thì biết khi nào mới nổi tiếng, bum xum cho vui ý mà...hi
      Ngủ ngoan cưng ơi

      Xóa