Được tạo bởi Blogger.

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

Cậu Bé Lớp Trưởng







Trong khi đang ngồi gõ những dòng này, tôi đang thả hồn mình trôi về tuổi thơ....Một tuổi thơ tràn đầy những điều thật đẹp...

Tôi thấy mình mặt mũi đỏ hoe đứng dưới trời nắng chang chang để cổ vũ cho một trận bóng đá của trường tiểu học...Tóc tai gió thổi rối hết cả lên, mồ hôi chảy ướt cả lưng áo nhưng tôi vẫn mỉm cười, cười thật tươi nữa là đằng khác.
Tôi nhìn cậu ấy chăm chú, dường như sợ lỡ mất một giây nào sẽ hối hận đến cả cuộc đời.




Cậu ấy là lớp trưởng lớp tôi, suốt những năm học tiểu học, và sau này khi chúng tôi xa nhau, những năm tháng đó cũng chỉ còn là những hoài niệm.
Khi tôi còn nhỏ, ngày nào cũng nói với má : "Lớn lên con nhất định sẽ lấy H, à mà không, lớp 5, đúng lớp 5 con sẽ lấy cậu ấy, lớp 5 là lớn nhất rồi phải không má?"
Vì lý do đặc biệt mà tôi viết tắt tên cậu ấy, tôi không muốn phải thay tên cậu ấy bằng một cái tên khác, bởi lẽ nó quá thiêng liêng và chất đầy những kỉ niệm trong lòng tôi...trong những ký ức mà tôi gắng liền với cậu.

Cậu trắng và cao nhất lớp hồi đó,nhưng cái mà tôi thích nhìn nhất là nụ cười của cậu, thật rạng ngời và ngây ngô, đó là nụ cười mà cho đến tận bây giờ vẫn in sâu trong cái đầu sắp có sợi bạc của tôi .
Hồi đó, má tôi hay kể chuyện khi má còn trẻ. Có một người con trai cùng xóm thương má, mang trầu cau qua hỏi mà má từ chối, sau này người con trai đó theo gia đình dọn đi nơi khác, ba má tôi cưới nhau, mua lại miếng đất cũ của họ , rồi xây nhà mới...
Người con trai đó cũng nên duyên vợ chồng với người khác, sinh được hai người con gái và một đứa con trai, người con trai ngay khi chào đời thì mất mẹ... Người con trai đó là H.
Bà Nội H một tay bồng bế, móm sữa cho cháu, hẹn má tôi sau này lớn lên nhất định sẽ cho tôi và H lấy nhau.
Bà nói : Ngày xưa con với thằng B không thành đôi, thì sau này nhất định con bé nhà con với thằng H nhà thím phải lấy nhau, thím chỉ muốn kết tình xui gia với nhà con, đã thân lại càng thêm thân.
Tôi cứ vịn vào câu chuyện đó và đặt hết tình cảm, tương lai của mình cho một người ngay cả khi tôi chỉ là một đứa trẻ.





Những năm tháng ngồi cùng lớp cậu, nhìn cậu với vị trí là lớp trưởng, tôi chưa bao giờ cãi lại cậu hay có những bất đồng quan điểm, mà cũng có thể ngày đó chúng tôi chưa biết gì nên chuyện tranh cãi như người lớn là khó có thể.
Cậu là người rất tự tin và tự nhiên trong cách cư xử, trong khi tôi đang e ngại mình chỉ là con vịt xấu xí , sợ cậu không thèm chơi thì cậu thỏ thẻ nói với tôi : "Nè, tên của cậu giống tên của chị gái mình đó, nhà mình có hai chị gái luôn đó...hihi"
Tôi còn nhớ có lần Ba cậu đi công tác ở Huế, mang về cho cậu rất nhiều trái sim, bạn bè trong lớp bu lại đòi xin cậu, tôi ngồi ở chỗ của mình, nhìn cậu nô đùa với đám bạn cùng lớp, lát sau cậu lại chỗ tôi, đặt vào tay tôi 2 trái "Để dành cho cậu này!"
Tôi nhìn cậu ngơ ngác, cậu cười ngóac miệng , ngêu ngao đọc :" Đàn ông miệng rộng thì sang, đàn bà miệng rộng tan hoang xóm làng." Rồi chạy ra sân chơi mất hút.
Tôi nhìn hai trái sim, chưa ăn đã thấy ngọt, lâu lắm rồi, nhà tôi không về Huế, không có sim ăn...
Chúng tôi học cùng nhau 5 năm cấp một, lên cấp hai thì chia ra, lớp tôi cách lớp cậu một lớp, giờ chơi nào tôi cũng ngồi ngoài ghế đá, nhìn cậu chơi đá cầu với nhóm bạn, khi thì chơi bóng, đôi khi chỉ là ngồi đó, tám với lũ con trai cùng trường.
Tôi có vài người bạn gái, khá thân, học cùng lớp cậu và thường xuyên kể về cậu một cách vô tư nhất, kể những câu chuyện, lời nói mà cậu chọc người khác cười hay những trò ngô ngê của cậu khiến cô giáo và cả lớp phải ôm bụng ngặt ngẽo... Tôi lắng nghe và ghi nhớ những điều đó trong lòng, vui cùng cậu, buồn cùng cậu theo từng cột mốc của cuộc đời cậu...




Bất cứ khi nào có thể nhìn thấy, tôi đều hướng ánh mắt về phía cậu, 9 năm liền, tôi chỉ đứng đó, nhìn cậu lớn lên, ngày càng đẹp trai và lặng thầm quan tâm đến chuyện xung quanh cậu, gia đình cậu.
Với tôi, 9 năm không thật sự quá dài, những ngô ngê của tuổi thơ, sự ngưỡng mộ vì cậu học giỏi và còn là lớp trưởng nhiều năm...đó đều là những cảm xúc tự nhiên nhất, ngây thơ nhất và trong sáng nhất.
Dù là chỉ nhìn thấy cậu trong vài giây, cũng khiến tôi phải mỉm cười và hạnh phúc.
Chúng tôi lớn dần, tình cảm cũng lớn dần và rồi một ngày...cậu chuyển trường đi thật xa...
Đó là khi chúng tôi tốt nghiệp cấp II, Cậu vào trường chuyên của Thành Phố, tôi ở lại quê nhà... và chúng tôi hòan tòan mất liên lạc.
Ngày đó yahoo mới xuất hiện, tôi cũng nhờ bạn bè đăng ký cho mình, dò la hỏi thăm nick cậu, add để đó và không bao giờ dám trò chuyện gì. Chỉ là nhìn thấy nick cậu sáng, với tôi là đã quá đủ.
Trường mới , bạn mới, cuộc sống mới... nên con người cũng thay đổi, nếu nói cậu ngày còn là một đứa trẻ rất gần gũi và thân thiện thì giờ đây, là lúc cậu thật sự thay đổi. Những dòng thăm hỏi cậu không muốn trả lời nữa, những người bạn cũ, vẫn có người cậu liên lạc thường, vẫn có người cậu còn chơi rất thân, nhưng với tôi, mọi thứ với cậu chỉ là quá khứ.



 Tôi về nhà, mở cuốn lưu bút cấp II ra, lật tới trang của cậu, từng dòng nắn nót, đều đặn, thật nhiều tình cảm
"N nhớ không? Hồi tụi mình học chung lớp cấp I đó, có rất nhiều kỉ niệm thật vui và thật đẹp phải không N? ...Thời gian trôi nhanh quá....mới đó mà chúng ta đã không còn là những đứa trẻ con nữa...."
Cậu vẽ hai  cánh hoa đơn giản ở trang bên cạnh, tôi mỉm cười rồi ...bật khóc!
Lần đầu tiên trong suốt những năm tháng dõi theo con đường của cậu, tôi biết rằng, chúng tôi đã là hai khoảng trời... Tôi biết rằng lời hứa của người lớn ngày xưa, cũng chỉ là những câu nói bình thường nhất, không có hiệu lực pháp lý nào cả...
Ngày tốt nghiệp cấp III, rồi đại học, tôi cứ tìm một cái cớ, để hỏi chị gái cậu là cậu thế nào, khỏe không, thi trường nào, sống tốt hay không?.... Chỉ để biết rằng cậu vẫn ổn, vẫn vui sống và vẫn bình yên.
Mỗi khi tôi cười hỏi : "H có bạn gái chưa chị?"
Là chị của H cười thật to : "Nó mà có bạn gái gì em ơi, con nít quá trời, không biết khi nào mới lớn nổi nữa..."
Tôi thấy mình cũng cười thật tươi, nụ cười của hy vọng.
 
Xa nhau nhiều năm,chúng tôi khác đi nhiều, rất nhiều...
Cuộc sống mài dũa tôi thành một người cứng cõi, mạnh mẽ. Cậu cũng ra dáng một người đàn ông trưởng thành...
Tôi vẫn thường đọc thông tin của cậu trên facebook, thấy cậu đi đây đó, vui cười hay muộn phiền..chẳng thể nói bất cứ lời nào cả, nhưng ...cũng thật đủ rồi...những cột mốc trong đời cậu, vẫn luôn có tôi, từng tháng, từng năm lặng thầm đọc, lặng thầm hiểu...
 Tôi tự tin về bản thân mình, tôi tự tin ở tất cả những nơi mà tôi đến, tôi đi qua... Nhưng trước ánh mắt cậu, tôi lại bối rối như khi mình còn là đứa nhóc ở tuổi dậy thì...
Lần gần đây nhất, tôi tình cờ gặp cậu ở một trung tâm tiệc cưới, tôi dự đám cưới em trai, còn cậu đi dự lễ kết hôn của một người bạn chung trường, chung lớp ngày xưa...
Bao nhiêu năm rồi, hẳn là hơn 10 năm rồi, chúng tôi mới nhìn thấy nhau trực diện như thế.
Tôi bối rối gật đầu chào cậu, cậu cũng ..lạnh lùng gật đầu chào tôi. Tôi thấy trái tim mình chao đảo sau vài nhịp và ...tôi biết rằng mình...sẽ còn là một cái bóng lặng thầm bên cậu dài dài...





Tôi dành ra 9 năm đầu tiên của cuộc đời mình để ngày ngày nhìn ngắm cậu, tôi dành ra hơn 10 năm tiếp theo để cập nhật những thông tin về cậu, từ ngày chúng tôi không còn ngồi chung dưới một mái trường cho đến tận ngày hôm nay...vẫn từng ngày nhìn cậu vui sống của cuộc sống của mình.
Hơn 20 năm... tôi dành cho mình nhiều thời gian để nghĩ về một người...để nhớ về một tuổi thơ chứa đầy nụ cười tươi sáng của một người và để...yêu một người....
Bằng trái tim hiền lành nhất, dịu dàng nhất...trong sáng nhất và yên bình nhất.
Nghĩ về cậu và những điều lớn lao trong đời.
Giá như ngày xưa...lời hứa của người lớn là cài gì đó thật to lớn và có giá trị mãi mãi...

Ps. Những bức ảnh này được chụp bởi Miss
Miss.

7 nhận xét:

  1. Kỷ niệm thơ trẻ vẫn luôn đẹp đẽ và đằm đắm như vậy nàng ui.
    Vậy là tớ được ngắm ảnh nàng chụp rồi nhé. Sẽ còn được ngắm nhiều nữa. Thích.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta chưa có thời gian đi đâu và chưa chụp được gì cả Nàng ạ, mới thử linh tinh vài tấm vậy thôi, hi...
      An yên Nàng nhé!

      Xóa
  2. Câu chuyện thời bé của nàng hả Miss? Hình như câu chuyện tuổi học trò nào cũng có nét dễ thương riêng, cứ sống mãi trong ký ức của mỗi người. Đọc những truyện học trò của nàng làm ta nhớ thời áo trắng đến trường quá. Đó chính là quãng đời đẹp nhất của mỗi người: hồn nhiên, vô tư, trong sáng, ko vướng bận sự đời. Phải ko nàng?

    Có máy ảnh rồi tha hồ mà selfie nhé! Vậy là ta sắp dc xem nhiều ảnh của nàng nhỉ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tuổi thơ của ta đó, hì hì...
      Lâu quá rồi, ta mới trở lại nơi này, vì bận, vì nhiều lý do...
      Ta có tin này nhưng hẹn nàng ở mail nhé...Khi nào ta thật sự sẵn sàng để chia sẻ.
      Cảm ơn Nàng vì luôn ở đây, bên cạnh ta.
      Ảnh của ta thì có gì mà xem..... he he

      Xóa
  3. Miss ta sang xem tình hình tóc tai của nàng ra sao rồi. Miss, ta hy vọng mình sẽ ko quên đi những khoảnh khắc khi đọc entry của nàng. Mấy ngày nay ta đau, ở nhà lại lò mò lên blog tìm kiếm chút ấp áp từ các nàng đây. Miss, có những điều dù đã trôi về nơi miên viễn nhưng vẫn như làn sương khói lúc ẩn lúc hiện rồi tồn đọng trong mỗi nguời những làn hơi mong manh, nắm bắt ko được mà xua tan chẳng dễ.
    Nàng là cô gái đa sầu đa cảm Miss ạ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta là cô gái đa sầu, đa cảm hay đa....tình Nàng nhỉ????
      Ta cắt tóc rồi nhưng k ngắn gì lắm, vì ta dao ni già rồi, k còn teen để ...quậy nữa, hi hi
      Nhớ Nàng lắm đấy !

      Xóa