Được tạo bởi Blogger.

Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2015

Trốn Chạy Sài Gòn






- Anh Bảo , trong công ty mình anh thấy ai là người có gương mặt chung tình vậy?
- Ha ha...anh cũng không biết nữa... không để ý lắm!
- Anh nhìn Dũng xem, thấy hiền không?
- Ai? Dũng hả? Ờ...cũng hiền...Mà anh thấy cũng giao du tùm lum, kể cả nhỏ Hương hotgirl nè, nó cũng..."quốc" luôn! Đi chơi, chụp hình úp tùm lum trên mạng nè...
- Ồ, vậy mà anh nói hiền hả?
- Ha ha...Bộ em thích đứa nào hả?
- Đâu...thì em muốn biết con trai mà chung tình thì có gương mặt thế nào thôi. Hi
- À, nói chung là...không phải giống...anh.! Ha ha
- Thôi, em đi về đây, hôm nay em đón thằng nhóc mới từ Bắc vào.
- Ừ, bye em. Về nhớ nộp cho anh cái card Beeline 20 ngàn nha. Đưa tiền rồi đó nha!
- Ok anh, bibi

Cô nhỏ vội vã dắt xe ra khỏi bãi đổ, chạy thật nhanh ra bến xe...
Trời nắng chang chang
Từ xa thấy một thằng nhóc mặc cái quần...lửng kaki màu đỏ, áo thun trắng bên trong áo khoát đen, đầu tóc bù xù
Nhìn giống như miêu tả nhỉ
Lần đầu tiên cô đi đón người mà đi xa thế này, mà là người lạ nữa chứ. Mọi khi mẹ cô lên thăm, cô toàn để mẹ đi xe buýt tới gần khu cô luôn đó chứ, làm gì có chuyện cô đích thân chạy ra bến xe giữa trưa nắng để đón nồng nhiệt thế này đâu. Không phải là cô không có hiếu với mẹ mà là cô bị mù đường, thường xuyên đi lạc mà đường từ nhà cô ra bến xe mất cả tiếng đồng hồ lận, ngoằn ngèo.
Thằng nhóc này là con trai rượu của chị Nguyên, một người chị mà cô tình cờ quen trên mạng, trò chuyện, lẽ ra là phải gọi bằng cô, nhưng thấy chị trẻ quá nên cứ gọi chị em cho...tình cảm ,tâm sự một thời gian thì chị ngỏ ý con trai chị mới đậu đại học trong Sài Gòn, và nhờ cô tìm nhà trọ giúp, đưa đón giúp và "bảo ban" cháu giúp! Nguyên văn của chị là vậy đó.
Thằng nhóc vừa thấy cô , nhìn chăm chăm, nhìn cái mặt là biết đang bực bội vì đợi lâu, vì nắng nóng.
Cô mỉm cười
- Xin lỗi cậu nha, tại chị bận họp đột xuất, cậu là Tú phải không?
Thằng nhóc gật đầu
- Vâng ạ!
Cô ra hiệu cho nó gác balo lên trước, leo lên phía sau và chở về nhà trọ. Đó là một ngôi nhà nhỏ, xin xắn và ngăn nắp. Căn nhà này là của đồng nghiệp cô cho thuê, may mắn vừa có người chuyển đi nên cô dành được.
Mang đồ vào nhà, cô thở phào
- Nhà này nhiều cửa sổ, em tha hồ ngắm cảnh, ngắm phố, ngắm trăng, ngắm mưa luôn, lãng mạn nha! Hi hi
Thằng nhóc cái mặt khó đăm đăm, chắc nó chê nhà nhỏ chứ gì, cũng phải thôi, nó là công tử nhà giàu cơ mà, nhìn cơ ngơi mà mẹ nó chụp ảnh gửi cho cô là đủ hiểu, ở hai người mà nhờ cô thuê nguyên cả một căn nhà, tiện nghi đầy đủ, phòng ngủ có máy lạnh... Chả mấy mà so với cái ổ...chuột của cô.
- Đâu phải cái gì chị thích là người khác cũng thích đâu. Người Bắc không thích nhiều cửa sổ đâu, mùa Đông lạnh lắm!
- Hi hi, lo gì, không thích thì đóng cửa. Mà ở SG chỉ có 2 mùa là mùa nắng và mùa...nóng!
Thằng nhóc trợn tròn mắt
- Biết nóng sao chị không buột tóc lên, để lòa xòa trông ức mắt chết được!
Woa... Thằng nhóc này ngon thiệt, dám ý kiến ý cò với mình luôn!
- Nè, chìa khóa đây, chị làm 2 cái, em 1 cái, thằng bạn em 1 cái, trường thì ra cổng, quẹo phải đi 600m là tới, chợ thì đi thêm 200m nữa, còn siêu thị thì đi hướng ngược lại khoảng 1km. Đầy đủ nha!
- Em phải đi chợ á??
Thằng nhóc trợn tròn mắt.
- Chứ sao? Lớn rồi, có phải ở nhà đâu mà cơm bưng nước rót! Mẹ cậu không bảo cậu à?
- Mẹ em nói có gì thì nói chị Minh mà!
- Trời!
Thằng nhóc ngẩn tò te, nhìn cô. Nhìn cái mặt thì cũng "giang hồ" lắm mà sao ngây thơ dữ không biết.

- Được rồi, chị sắp xếp qua đây dẫn cậu đi chợ ít bữa, chỉ cho cách nấu vài món. Làm biếng mà bày đặt không ăn được cơm tiệm.
Cậu nhóc nhíu mày, thở dài
- Chị về đây, nhà phơi cả mớ đồ mà trời sắp mưa tới nơi rồi. Có gì mai chị qua dẫn đi siêu thị, thiếu gì thì mua. Còn chuyện nhập học của cậu, cậu lo được phải không? Đừng nói bắt chị dẫn đi luôn nha!
Thằng nhóc gục gật đầu, e thẹn.
- Trời!!!
Cô nhỏ hét lên
- Con nhà giàu, học giỏi mà sao...ngu dữ!
- Mẹ em nói em mới vô , cái gì không biết thì kêu chị Minh, khi nào quen rồi thì thôi.
Cô nhỏ nhìn cậu, có đùa không đây trời, bộ đang đóng kịch hay sao đây, nhìn cái kiểu lạnh lạnh, bơ bơ là thấy mất hết cảm tình rồi, không phải con chị Nguyên chắc đá bay nãy giờ rồi.

Cô nhỏ dắt xe, chạy bay về nhà. Tự nhiên lòi ra một đứa con không nuôi mà lớn ù. Chị Nguyên ơi là chị Nguyên, chị khen nó ngoan quá chừng mà em thấy nó giống chút nào chị tả em ...xỉu liền á!






                                                                          * * *    

Những ngày SG mưa bão, trời âm u không một chút nắng.
Tháng 10 rồi, lẽ ra trời phải nắng mới đúng nhưng do ảnh hưởng từ miền Trung mà trời SG như cái ao, ngập lụt, ẩm ướt.
Những lúc thế này thật nhớ nhà, nhớ bánh xèo của má.

- Anh Bảo nè, anh thấy em có xấu không?
- Hơ hơ...anh không để ý...nên cũng không biết!
- Thì anh nhìn coi, em có chổ nào thu hút đàn ông hông zạ?
- Ờ, thì chắc là...cũng có.
- Trời, nói chuyện với anh mệt ghê á...mà chắc tại em nhìn giống con trai quá, nên ế phải không ta?
- Em mới 22 tuổi mà ế gì, anh còn chưa lo nữa nè
- Ai biểu anh ăn chơi quá chi, coi chừng mai mốt ...sụp hố đó nha!
- Tại anh hơi kén chọn, chưa chọn được người mà anh muốn lấy!
- Ẹ. Em thấy xấu đẹp gì anh cũng quơ tất mà bày đặt.
- Ha ha...

-Mà hôm nay em không ghé nhà thằng em ngoài Bắc của em hả?
- Ghé gì, nó vô cả tháng rồi, đường còn rành hơn em nữa chớ ở đó, ai rảnh mà ghé hoài, tháng đầu thôi chứ ,  nó có phải là con em đâu.
- Hi... Thì em nó mới vô, bỡ ngỡ, cũng như em ngày xưa thôi.
- Ngày xưa gì, em tự lập, tự lo chứ có ai đưa đường dẫn lối đâu. Tại nó được cưng chìu quá sinh hư
Tin tin
" Em nhớ cơm mẹ nấu quá ...chị Minh ơi! "
- Thôi em về nha anh Bảo, mai anh nhớ làm dùm em đó, đừng để sếp cho em ăn biên bản nha.
- Ok em

Thằng nhóc này....Biết bây giờ là mấy giờ không trời
10h tối rồi.
Cô nhỏ chạy thẳng tới nhà trọ, thấy thằng nhóc đang ngồi trước cửa, dáng vẻ thật tội.
- Trời mưa, sao không vô nhà mà ngồi ngoài này?
- Đợi chị
- Lỡ chị không tới thì sao, ngoài trời thì mưa, biết mấy giờ rồi không vậy?
- Em đói bụng
Cô nhỏ thở dài. Con trai kiểu gì đây trời, bằng tuổi thằng nhóc này cô đã biết đi làm, kiếm tiền, tự nuôi mình ăn, tự nuôi mình học. Con nhà giàu có khác, quăng ra đường vài bửa là như con mèo ướt vậy.
Cô dựng xe đó, theo cậu vào nhà, lạch cạch nấu cho cậu nhóc một bữa ăn theo kiểu miền Bắc.
Cô là người miền Nam, miền Bắc thế nào một chút cũng không biết...
Nhớ ngày xưa quen anh, anh dạy cho cách nấu kiểu miền Bắc, cách nói chuyện...cô thở dài...Mọi thứ đã xa lắm rồi. Bây giờ cô đứng đây, nấu cho người khác.
Má cô nói : Con trai Bắc đểu lắm, mày mà quen nó, vài bữa nó đá mày cho coi. Lo mà giữ thân nghe con.
Cũng đúng thật.
Cô im lặng nấu, im lặng chạy xe về nhà, im lặng leo lên giường và thao thức hằng giờ. Những kỉ niệm ngày xưa như ùa về.
- Minh nè, khi nào cưới nhau mình sẽ chụp hình cưới ở Nha Trang nha.
- Em thích Đà Lạt hơn.
- OK, chìu em luôn
- Mà nè...Nếu sau này không cưới em, chắc anh sẽ ở vậy suốt đời, chắc anh sẽ không bao giờ yêu được ai khác nữa...em là tất cả của anh, biết không?
- Hi, sến vừa thôi ông cụ non
- Anh nói thật mà... lấy được người mình yêu là điều hạnh phúc nhất.

Tin tin
"Chị Minh nấu ăn kiểu gì, em đau bụng rồi nè!"
 Cái thằng nhóc này. Cô tắt máy và chìm vào giấc mơ của những ngày cũ...
Những ngày mưa miệt mài...

Cô nằm vùi mình trong chăn ấm, nệm êm và đổ bệnh.
Người bắt đầu lên bang đỏ và không còn chút sức lực...
Mấy ngày đầu nhìn mặt mủi tèm lem, uống thuốc kèm đi bác sỹ đến ngày thứ 4 thì mặt lặn nhưng tay chân và lưng vẫn đầy những nốt đỏ.
Bệnh, nhớ nhà, mệt mỏi...Cô xếp quần áo và lên xe
Trở về nhà.





***

- Anh Bảo, anh già rồi sao không lấy vợ đi.
- Anh mà già gì, mới 33 tuổi à, mười mấy năm nữa rồi lấy!
- Tới lúc đó, ai mà thèm lấy anh.
- Sao không? Còn trẻ chán
- 50 tuổi anh mới lấy vợ, khi nào anh mới có con? Tới khi anh chết, con anh còn chưa biết gì cả...Khổ đủ thứ hết!
-  Ha ha...
- Anh chưa lấy là vì anh sợ ràng buộc hay vì anh chưa có ai để lấy?
- À...thì...cả 2
- Vừa già, vừa dê như anh, hông ai thèm lấy là phải
- Ha ha...
- Mà nè, làm sao để biết một người con trai có yêu mình thật lòng không anh Bảo?
- Ờ,...thì nhìn cách nó đối xử với mình á.
- Đối xử sao?
- Thì mỗi người một cách, em phải tự cảm nhận chứ!
- Hazzz, nói anh như không à.
Thôi hết giờ, em về đây.

Cô nằm trên giường, miên man với những suy nghĩ. Sài Gòn này ngày càng nóng, con người cũng thay đổi rất nhiều, toan tính hơn, danh lợi hơn...
Sài Gòn mang tới cho cô sự trưởng thành thì cũng lấy đi của cô sự ngây thơ, thuần khiết, SG mang cho cô sự tự tin của bản thân thì cũng lấy mất của cô lòng tin ở con người, lòng tin ở cuộc sống.
Sự dối trá, lối sống của người hiện đại khiến cô thấy mình như đang sống trong một đám rừng với xung quanh, biết bao là loài quỷ dữ...Con người gây hại cho nhau, chèn ép nhau, nghi hoặc nhìn nhau mà sống...Mỗi ngày, bỏ ra 5p để đọc báo thì không dám ra đường. Hàng mớ cái tít thật Hot nói về thực tế xã hội, nếu xã hội không tồi tệ đến vậy thì rõ ràng suy nghĩ của con người là có vấn đề, chuyện nhỏ tí cũng viết nguyên cả chuyên mục, đưa cái tít thật ghê, thật rùng rợn. Thay vì thấy người bị nạn, không nhanh chạy lại cứu, chỉ lo không kịp lấy điện thoại ra quay, đưa lên mạng, nhà nhà làm báo, người người viết báo... Nghề nhà báo không còn dành cho những con người được đào tạo căn bản nữa, không dành cho những người ngày đêm miệt mài để thi đậu vào ĐH Báo chí nữa, miệt mài nỗ lực để có một vị trí trong tòa soạn nữa...

Tin tin
"Mở cửa cho em"
 Cô leo xuống, mở cửa, cậu nhóc đứng đó, mặt mũi đỏ au
- Đi đâu đây?
- Mẹ em nói chị bệnh, kêu em mua đồ qua thăm
- Mua gì đó?
Cô chỉ vào đống đồ trên tay cậu
- Xoài với chanh, sữa chua nữa!
Cậu hí hửng
- Trời! Cậu đi thăm bệnh kiểu gì á?
- Thì chị thích ăn xoài, chanh để chà lên lưng cho mau hết bệnh, sữa chua giúp ăn ngon miệng. Người bệnh thường biếng ăn mà.
- Tui hết bệnh lâu rồi, giờ thấy cậu muốn bệnh lần 2 luôn nè!
- He he... Tại Mẹ em nói thế, em nghe lời thôi mà!
- Cái gì cũng mẹ, cái gì cũng mẹ, khi nào thì cậu mới lớn?
- Sắp lớn rồi!
Cậu hí hửng
- Sắp là khi nào?
- Thì....Khi nào biết yêu thì là lớn. he he
- Trẻ con vừa thôi, học thì lo học đi... không lo được cho bản thân thì đừng có mà nghĩ tới chuyện yêu ai đó rồi làm khổ người ta nha!
- Sao chị biết em không lo được cho bản thân mình?
- Cái gì cũng mẹ, giờ vô đây thì cái gì cũng chị Minh... Không phải lúc nào chị cũng có thể chạy qua chỗ cậu lúc cậu cần. Chị phải đi làm, phải sống cuộc sống riêng...Một lúc nào đó không có chị thì cậu kêu ai? Không lẽ lại chạy về với mẹ?
- Khi nào đó chị sẽ hiểu mà.
- Hiểu cái gì? Mệt chết được. Đi về nhà đi, nhà chị chật chội, nóng nực, không có nhà cao cửa rộng như ai kia đâu nha!
- Em dẫn chị đi dạo nha.
- Đi đâu?
- Chị thay đồ đi

Diện một cái váy xếp ly đơn giản, cột tóc đuôi gà, cô ngồi sau xe cậu...
Nơi mà cậu nói là một khu ven hồ, trồng toàn cây dừa, gió dưới sông thổi qua mát rượi...
Thằng nhóc này coi bộ khá. Chỗ thế này mà cũng tìm ra. Chẳng được gì, chỉ có ăn với chơi là nhất.
- Sao hôm nay cột tóc vậy? Sao không thả như mọi lần?
- Cột cho mát
- Mấy bữa nóng muốn chết, có thấy cột đâu
- Tại cột nhiều là nhức đầu, nhiều chuyện vừa thôi
- À...
- À cái gì???
- He he...chị tới đây lần nào chưa?
- Rồi
- Với ai thế?
- Người yêu
- Hả??? Chị có người yêu rồi hả?
- Người yê cũ
-À....
- À, cái gì, chạy xe đi, rớt xuống hồ là chị nhổ hết tóc cậu!
- He he

Cậu chọn cho cô và cậu một bóng dừa, xếp hai cái ghế bố, nằm dài và bắt đầu ngân nga hát một mình. Trẻ con đúng là trẻ con.
- Người đó bây giờ ở đâu?
- Hà Nội
- Hà Nội là ở đâu?
- Thì Hà Nội chứ ở đâu.
- Không phải, tại người miền Nam hay quy chụp tất cả các tỉnh miền Bắc là Hà Nội lắm. Hà Nam, Hải Dương, Hài Phòng, Sơn La... Ai hỏi tới cũng bảo HÀ NÔI.
- Dương ở Hà Nội. Chứ chẳng phải cái tỉnh nào mà cậu kể hết.
- À. Sao chia tay thế?
- Vì chị nghèo, vì chị xấu, vì chị không có tài cán gì, vì người ta không yêu chị nữa...
- Chị có cần kể quá lên không? Gì mà nghe thảm vậy?
- Có ai khùng mà tự chê mình thậm tệ vậy không?
- Ăn nói gì thấy ghê quá à... Mẹ em là người nghiêm khắc vậy mà sao lại tin chị nhỉ??? Gặp chị ở ngoài thế này chắc mẹ em không bao giờ dám nhờ chị trông coi em đâu.
- Đi méc mẹ cậu đi, cho chị bớt khổ, nhóc ạ.
- Bộ có em, chị khổ lắm hả?
- Chứ sao, thay vì chạy qua nấu ăn cho cậu chị có thể ở nhà đọc sách, hoặc đi chơi với bạn bè, thay vì đưa cậu đi siêu thị, đưa cậu đi đây đó, chị có thể dành thời gian đó để tận hưởng cuộc sống của riêng mình, viết thêm vài truyện ngắn chẳng hạn.
- Ồ... Chị không thấy vui một chút nào luôn hả?
- Ừ... Có gì mà vui.
- Ồ...




* * *


Những ngày tháng tự do đã đến, những ngày rảnh rỗi cô có thể trùm mền ngủ nướng và hứng lên thì vác balo đi tìm cho mình một nơi bình yên.
Những đêm dài lặng lẽ nghĩ về bản thân mình, nghĩ về những điều đã qua, đã mất.
24 tuổi , cũng không phải là quá trẻ, hay cũng chưa gọi là già...
Cuộc sống với những xoay vần, công việc, bạn bè, đồng nghiệp, những cuộc trò chuyện vu vơ với Bảo cũng cứ thế, đều đều qua ngày, qua tháng.
Chị Nguyên thi thoảng gọi điện, hỏi thăm, thi thoảng mời đến nhà Tú chơi, nói là chơi chứ thật ra là xem cậu có bù khú với bạn bè không? Luyện game không? Ốm hay mập... Đại loại là vậy. Có lúc gửi quà từ Bắc vào, bảo Tú mang đến nhưng cô đều đi vắng hoặc viện cớ đi vắng. Cô cần thời gian để sắp xếp lại mình, để tìm cho mình bình yên, để đối diện với mọi thứ một cách bình thản nhất.

Thời gian quả là làm người ta phải bối rối.
Nhớ ngày đầu gặp Tú , cậu chỉ là một cậu bé chẳng biết gì ngoài việc nhăn nhó, sai bảo, cái gì cũng lười làm, cái gì cũng lười suy nghĩ.
Vậy mà cũng 2 năm rồi... Không quá nhanh nhưng cũng là khoảng thời gian quá dài để ...quên.

- Anh Bảo nè, sao sếp mình không cưới đi anh nhỉ? Yêu nhau lâu lắm rồi cơ mà?
- Thì họ không thích, có thể là khi người ta nằm ngoài hôn nhân người ta sẽ hạnh phúc hơn.
- Cũng đúng ha, em thấy có nhiều người quen nhau cả chục năm, cưới nhau vài tháng là đường ai nấy đi luôn! Sao lại vậy ta?
- Thì cưới nhau rồi, là của nhau rồi, thuộc về nhau rồi, họ không cần giữ kẻ nữa, giận nhau hay có bất đồng là ...phang thẳng!
- Em nghĩ là khi là của nhau rồi, mình phải trân trọng, phải càng gìn giữ mới đúng chứ!
- Quan niệm khác nhau, cuộc sống hôn nhân là điều không dễ dàng
- Anh có biết vì sao cưới nhau, vợ chồng phải đeo nhẫn cưới không?
- Vì sao?
- Tại sao nó không phải là dây chuyền, là thứ khác mà là nhẫn? Đó là vì ẩn ý ông bà ta muốn để lại, vợ chồng muốn hạnh phúc, trong ấm ngoài êm là phải NHẪN, phải bao dung, phải nhẫn nhịn, phải nhường nhau...
- À....ra vậy hả?
- Khi em yêu, em sẽ rất giữ khoảng cách, ranh giới, sẽ không đặt hết tâm tư vào người đó, nhưng khi đã là vợ chồng thì em sẽ toàn tâm toàn ý, sẽ chăm sóc, sẽ giữ gìn vì khi đó hạnh phúc đó nó mới thật sự là của mình. Chồng mình mà mình không chăm thì chẳng lẽ để cho ...bà hàng xóm chăm! hi hi
- Ha ha....em nghĩ vậy là chính xác đó!
- Thôi em về đây anh Bảo.


Những con đường SG đông đúc chật chội...Những con người SG ồn ào và vội vã
" Chị muốn gặp em có phiền không Minh? Chị mới vào SG nè, đang ở chỗ Tú"
Cũng khá lâu rồi không gặp Tú, không phải là cô bận, không phải là không có lý do. Chỉ là cô cần thời gian để nhìn nhận lại bản thân mình, để lắng nghe những suy nghĩ từ bên trong con người mình.
Nhà vẫn như vậy, chí khác là mùi đồ ăn bốc ra thơm phức, lần đầu tiên cô đến mà căn bếp ấm cúng thế này, vừa tới cửa đã thấy sự sống của một gia đình.
Tú mặc một cái quần lững kaki màu xanh cốm, áo thun trắng lững thững bước ra đón cô.
Hình như cậu ốm hơn thì phải... Cô quay đi và đi thẳng xuống bếp
Trong nhà còn có thêm bạn chung phòng của Tú, dì của Tú và em trai Tú , thằng nhóc có khuôn mặt chẳng khác Tú là mấy.
Chị Nguyên vừa thấy cô đã cười thật tươi
" Ôi em gái, em xinh hơn là chị nghĩ đấy! "
- Hi hi...em bình thường mà chị
- Xinh thế này mà thằng Tú nó miêu tả nghe thấy sợ luôn, nào là tóc tai bù xù, nào là ăn mặc dị hợm... cái thằng!
Cô nhìn Tú, Tú im lặng đi chỗ khác.
- Chắc tại người SG ăn mặc khác người Hà Nội nên nó nhìn chưa quen em ạ.
- Hi hi dạ. Chị vào đây chơi mấy ngày ạ?
- Vài ngày thôi em, vì ở ngoài đó nhiều việc quá, nhưng lo trong này thằng Tú sống không biết ra sao, bố nó đòi đi mà chị không cho đấy! Mới ốm mấy hôm mà nhìn nó ốm quá, tội nghiệp, cháu nó xa nhà, ông bà lo lắng, cứ nhắc mãi.
- Dạ... hì hì

Bữa tiệc nhỏ nhanh chóng được dọn ra, mọi người trò chuyện rôm rả, cô cũng hòa vào không khí của gia đình. 8h tối cô xin về vì sáng hôm sau phải đi làm sớm.
Chị Nguyên bảo Tú dắt xe ra giúp cô. Còn nhờ em trai Tú xách ra cho cô ít quà từ Hà Nội mang vào, cậu nhóc vẫy tay tạm biệt cô rồi chạy vào nhà mất hút vì xấu hổ. Thằng nhóc mới có 10 tuổi mà đã thấy nét bảnh bao rồi, cô bất chợt mỉm cười.

- Sao chị không nghe điện thoại của em?
- Vì chị chẳng có gì để nói cả.
Tú đứng đó, lặng lẽ. Cô thấy lòng mình đau, rạn nứt nhưng...
- Chị về đây

Sài Gòn về đêm cũng có chút mát mẻ hơn ban ngày, dưới những ánh đèn hai bên đường cô thấy mình nhỏ bé đến lạ.
Cô và Tú cũng giống như cuộc sống ở SG, khó chịu và bức bối.
Rất nhiều lần cô muốn rời bỏ SG, trốn chạy SG nhưng...cô phải đi đâu, phải bắt đầu từ đâu đây?
Ngày đó Dương bảo : Với anh Sài Gòn chỉ có em, ở SG mới có người anh yêu.
Vậy mà ngày đó anh mời cô ra Hà Nội, để dự lễ cưới của anh.
Sài Gòn cho cô tình yêu nhưng SG cũng làm cô tan vỡ mối tình đầu...
Sài Gòn cho cô rất nhiều cơ hội để yêu người khác, để tựa lên vai một người khác Dương nhưng SG chưa bao giờ cho cô cô hội kéo lành vết thương, chưa bao giờ cho cô một người thật sự tốt, thật sự đáng tin tưởng để lãng quên tất cả những đổ vỡ .

Một đêm mưa rả rích, Tú xuất hiện trước cửa phòng trọ của cô, ướt nhèm. Cô bảo cậu vào nhà nhưng cậu cứ đứng đó.
- Chị có yêu em không?
- Không!
- Vì sao?
- Vì không yêu thôi.
- ...Tại sao mấy hôm nay chị không nghe điện thoại của em? Tin nhắn cũng không trả lời, bộ chị giận em hả?
- Không giận nhưng không rảnh
- Có phải là do em nói yêu chị lúc ở bờ hồ không?
- ...Khô...ng!
Tú đứng đó, im lặng, và cô cũng im lặng.
- Vì tôi không còn là ...con gái nữa? Tôi đã trao tất cả cho mối tình đầu của mình...Cậu về đi!
Cô bước vào nhà và đóng cửa.
- Và vì tôi ghét người Hà Nội

Đêm đó, cô vùi vào chăn và khóc...Cô ướt gì mọi thứ như chưa từng tồn tại.
Đêm nay, sau khi ở nhà Tú về...có lẽ cô sẽ không khóc nhưng cô sẽ bắt đầu nghĩ đến việc trốn chạy khỏi SG.






                                                                               * * * * *



Đà Lạt .Tháng 2. Một ngày trời lạnh hơn mọi ngày.
Dưới tán cây cổ thụ bên Hồ Xuân Hương.
Cô gái xõa mái tóc dài ngang vai, mặc chiếc váy màu xanh thiên thanh lặng lẽ đứng bên hồ.
Nhìn người ta hẹn hò
Nhìn người ta chờ đợi nhau
Nhìn người ta dành cho nhau những cử chỉ âu yếm.
Cô ước gì ở đây, có một người cùng cô chia sẽ những khó khăn, những vui buồn, những điều nho nhỏ trong cuộc sống hằng ngày, chỉ cần có một người bạn, hay một đứa em gái càng tốt.
Nhưng không, cô chỉ có một mình, và cô đã quá quen với sự cô đơn của chính mình.
Cô nhìn những cô gái xung quanh, gương mặt họ đang hạnh phúc, vì yêu, vì tuổi trẻ hay vì mùa xuân đang đến gần.
Mà thật ra cái làm con người hạnh phúc nhất chính là có một bàn tay thật ấm, thật mạnh mẽ, nắm tay mình đi qua bao mùa giá lạnh, đi qua sóng gió cuộc đời, đi qua những kỷ niệm và đi qua những tháng ngày ...Người ta cố gắng cũng chỉ là tìm hai chữ hạnh phúc, người ta miệt mài vùi mình trong cuộc đời này cũng chỉ là tìm hai từ ...yên bình.
Cô nhìn lại bản thân mình, bao nhiêu cái xuân xanh rồi nhỉ ???
26 tuổi. Và vẫn một mình
Cô đã lãng quên những gì không cần nhớ...Cô đã chọn cho mình một cuộc sống mới, một cuộc đời mới, nhưng cô vẫn chỉ một mình, với trái tim lạnh lẽo như nước hồ Đà Lạt.
Cô không muốn bản thân mình chết đi trong sự cô đơn, trong sự già nua. Cô đã thử cho mình biết bao nhiêu là cơ hội, để yêu, để gặp gỡ, để hẹn hò nhưng cái cô nhận được chỉ là sự trống vắng, sự nhạt nhẽo...từ chính mình.
Đàn ông nhìn cô đầy mong muốn, đầy ao ướt nhưng trong số đó có bao nhiêu người vì cô mà hy sinh một chút bản thân mình.
Cô không cần điều gì cao cả, cô chỉ cần một người hiểu mình.
Nhưng không ai cả.
Có người đàn ông nói với cô :
- Người như em tốt đấy, hiền lành, lương thiện , biết nghĩ sâu sắc nhưng cái mà anh cần ở một người phụ nữ là sự tuyệt đối. Em là người rất khó...đào tạo. Em quá cá tính, quá mạnh ở tính cách mà người như vậy anh rất khó kiểm soát....Em hiểu không?
Cô im lặng nghe anh ta nói hết và đó là những lời cuối cùng mà anh ta có thể nói cùng cô.
Có người đàn ông vặn vẹo cô rằng :
- Anh biết là anh không đúng nhưng anh đã vô tình đọc những tin nhắn cách đây vài năm của em, nhắn cho một người, rất rất nhiều và anh biết, em không còn trong trắng. Thật ra...em 26 tuổi rồi, anh nghĩ là mình không nên quá ảo tưởng...ừ thì anh sai, xin lỗi vì đã lục lọi tin nhắn của em trong hệ thống tin mật nhưng anh tò mò quá, anh yêu em quá...và anh sợ mất em. Em đừng giận và tha thứ cho anh. Từ giờ em chỉ biết đến anh thôi, hiểu không? Qúa khứ...em đừng nhắc và đừng nhớ nữa....
Những người đàn ông vây quanh cô
Những người đàn ông cô cho họ cơ hội, cho bản thân cô cơ hội, để tìm hiểu, để cảm thông, để yêu nhau...
Có tàn nhẫn lắm không khi cứ đào bới nỗi đau của cô?
Có tàn nhẫn lắm không khi cứ xem cô là tội đồ, phải điều tra và phải đào tạo!

Cô im lặng nghe gió thổi lạnh buốt .
Cô mỉm cười. Mùa xuân đang đến, gần thật gần.
Cô nhìn hồ nước lần cuối cùng và ra về. Buồn ơi chào mi!

Tin tin

" Minh ơi, thằng Tú chuyển công tác lên Đà Lạt, em có thể giúp chị tìm cho cháu...."
Cô đọc tin nhắn của chị Nguyên.
Mỉm cười. Cuộc sống này vẫn mãi là cái vòng lẩn quẩn, hay con người cứ thích đưa nhau vào cái vòng lẩn quẩn?
Cô nhét điện thoại vào túi áo khoác và ....
- Chị vẫn như xưa nhỉ ? Tóc thả, váy thướt tha...nhưng hình như mặt bắt đầu có nếp nhăn rồi đấy!

Tú đứng trước cửa nhà cô.
Quần jeans , áo thun trắng, khăn choàng...
Cô im lặng mở cửa
- Em lớn rồi . Chị có thấy không?
Cô ngước lên nhìn cậu. Cô im lặng tiếp tục khóa cửa và đi về hướng ngược lại.
Tiếng bước chân vẫn đều đều sau lưng.





Cô đến một ngôi nhà rất đẹp. Sơn màu trắng, trồng đầy hoa phía trước. Trên cổng sơn màu xanh có để bản treo cho thuê nhà.
Vừa nhìn thấy thì Tú bật cười. Cậu nắm tay cô và kéo cô theo hướng về nhà cô.

- Tụi mình ở chung đi. Em vẫn chưa biết nấu cơm, chưa biết đi chợ và đường lên cơ quan cũng chưa biết.

Tin tin

"Minh à, em gặp Tú rồi phải không? Lần này chị không nhờ em chăm nó như cách đây vài năm nữa đâu, nó quả là đã lớn rồi, đã không còn cần đến người mẹ này nữa...Lần này em chỉ cần ở bên cạnh và cùng nó đi hết quãng đời còn lại nhé! Em chỉ cần gật đầu đồng ý thôi, mọi thứ, vui hay buồn, đau khổ hay hạnh phúc hãy cứ để nó lo nhé! Nó khăng khăng là nó lớn rồi, thôi thì em ạ, em cứ làm khổ nó tới bến đi nhé! Chào em. À không, chào con , Minh Minh..."

Cô ngước lên nhìn Tú, im lặng.
Tú mỉm cười. Nhìn tin nhắn trong điện thoại của cô. Nhìn cô
Cô rút tay ra khỏi tay cậu và đi về phía trước
Nhưng Tú nắm chặt tay cô lại
- Minh à... Em tránh né anh bấy nhiêu đó đủ chưa? Em không biết đâu khi em bỏ SG đi, anh cũng đã muốn ra đi vì nơi đó chẳng còn em nữa...Đừng! Em nghe anh nói hết đã.
- ....
- Nhưng mà anh nghĩ rằng mình chẳng có gì để làm cho em hạnh phúc, chẳng có gì để chứng tỏ cho em rằng anh ...yêu em. Nên anh đã ở lại, đã thay đổi, tự mình đứng trên đôi chân mình.... Em biết không? Những ngày em đi, anh đã đau khổ biết mấy. Mẹ anh cũng đã trách anh, trách em rất nhiều...ngày bà ấy đưa anh đến với em, bà không bao giờ ngờ rằng đó là lần đầu, cũng là mãi mãi...Bây giờ anh trưởng thành rồi, cũng đã có thể tự mình quyết định mọi thứ...Và mẹ anh đồng ý vì biết rằng em là người con gái tốt. Bà ấy vẫn tin tưởng em như ngày xưa...
Anh biết ngày xưa em đi không phải vì mặc cảm về bản thân mình từng lầm lỡ mà vì anh, vì gia cảnh nhà anh, vì...mẹ anh, phải không?
Anh đã trưởng thành rồi...Vì biết yêu rồi...Và...anh yêu em, Minh ạ.
Cô quay lại nhìn cậu.
Và cô mỉm cười
- Về nhà thôi
- Ớ. nhà nào?
- Thì...Muốn về đâu thì về, đồ ngốc, lớn rồi mà khóc nhè vậy hả?
Cô lau thật nhanh nước mắt còn đọng trên mặt mình. Nhìn nước mắt trên mặt Tú.
- Kêu chị, biết chưa?
- Ớ!
- Đứa nào ít tuổi hơn thì làm em đi!
- Này! Về nhà mà gọi thế thì mẹ mắng chết, mẹ anh khó tính lắm đấy! Người Hà Nội đấy!
- Kệ
Dưới hồ xuân hương , các cặp đôi vắng dần vì mặt trời đã lên cao.
Dưới hàng cây cổ thụ, Tú ngồi yên lặng. Tay cậu nắm tay người yêu....thật chặt.





Ps. Ảnh mượn. Và chủ nhân đồng ý.

Miss.





8 nhận xét:

  1. Câu chuyện tình nhẹ nhàng , kết thúc có hậu dể thương quá cháu Miss ạ...cuộc đời của người phụ nữ từng trải qua bão dông, cuối cùng cùng tìm được bến đỗ bình yên, chú thích điều này, chú rất mít ướt, dù là đàn ông , không thể xem bất cứ tác phẩm nào thấm đẫm nước mắt, đầy oan trái, nghiệt ngã, vì chú rất thương mẹ, mẹ chú lận đận cả cuộc đời vì bị cha phản bội cũng do một phần có lỗi của ông bà nội quá nuông chiều cùng đối xử bất công với mẹ. bởi vậy khi đã là chồng, dù tính chú cũng rất lãng mạn giống cha, song vì thương mẹ chú hông muốn mình đạp lên vết xe đỗ của người cha, chú luôn sống khép mình trong khuôn mẫu , từ chối mọi cám dỗ phù du, để làm điểm tựa và trụ cột cho mái ấm gia đình, và kết quả của sự hy sinh cái tôi đó , giò chú có 1 gia đình êm ấm, vợ hiền con ngoan, không giàu có gì nhưng đầy ắp tiếng cười...
    À không biết cháu có nhầm lẩn gì chăng khi viết thế này...

    "Đà Lạt .Tháng 2. Một ngày trời lạnh hơn mọi ngày.
    Dưới tán cây cổ thụ bên dòng sông Hương."
    Đà lạt chỉ có hồ Xuân Hương, chứ không có Sông Hương, đọc người ta dể nhầm lẫn với sông hương của Huế"

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Là cháu gõ nhầm đó chú Hai :)
      Lúc đó cháu nghĩ là HXH, nhưng khi gõ xong lại vội up không có kiểm tra chính tả lại, nên trong bài vẫn sót và sai khá nhiều . Chú đúng là tinh ý
      Con cũng rất ngưỡng mộ Chú và gia đình. Chúc Chú vui với chuyến đi, luôn khỏe và hp

      Xóa
  2. Chuyện của MISS dài quá, không có nhiều thời gian nên PS chỉ đọc phớt qua...
    Mỗi khi rảnh....PS thường dạo bên ven Hồ Xuân-Hương đấy.
    Mùa này nước vẫn xanh,vì đầu nguồn chưa đủ đổ về mạnh mẽ để nhuộm hồng con nước
    ............................ Dalat mà không có mặt Hồ đẹp này thì DL chỉ là cõi vô hồn buồn tẻ
    Chính nó là linh hồn của xứ sương mù cao nguyên thơ mộng...

    Cảm ơn bạn

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu lắm rồi, cậu không đến đây,lần này lại cảm ơn mình. Vì điều gì? Vì Mình viết về Đà Lạt ư?
      Hi hi
      Mình phải cảm ơn bạn, chưa đọc xong mà vẫn thấy một hồ thu Đà Lạt.
      An yên bạn nhé !

      Xóa
  3. Hihi... con gái miền Bắc không đểu đâu nhá.
    Câu chuyện kết thúc đẹp như mơ á. Có lẽ, mình cũng thử mơ giấc mơ này coi sao :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nàng cũng thử đi....ta sẽ đợi để cùng Nàng chia sẽ những giấc mơ đẹp thế này.
      Ôm Nàng

      Xóa
  4. Câu chuyện nhẹ nhàng, kết thúc đẹp cho Minh và Tú. Mỗi khi vào đọc truyện mới của nàng, ta hay nghĩ có lẽ Miss có 1 bộ nguồn ý tưởng ko bao giờ cạn. Đó chính là năng khiếu riêng của nàng Miss ạ!

    Ta vẫn đang đợi nàng viết cho chính mình đấy Miss!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta vẫn đang cố gắng từng ngày...
      Ta mới phát hiện ra là mình lấy tên nhân vật là Tú, trùng với tên nhân vật của Nàng. Ta đọc truyện thì hiểu nội dung chứ tên nhân vật và tên tác giả thì không mấy khi nhớ. hihi
      Chỉ nhớ mỗi Nàng thôi.
      Ta sẽ không viết về ta vội, cứ để đấy, để có cái cho Nàng ngóng :) hihi
      Ngày ấm áp nhé Nàng

      Xóa