Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

Màu Tím : Những Lời Chưa Nói




Nếu bạn thích một người mà không có đủ dũng khí để nói ra thì hãy chuẩn bị cho mình sự can đảm để nhìn người đó hạnh phúc với người khác.

Anh nhìn dòng status của cô đang chạy trên màn hình. Đó là dòng status của anh đã treo lên cách đây vài ngày. Anh mỉm cười
Không hiểu cái cô gái này đang nghĩ gì nữa. Rõ ràng anh treo ở một trang cá nhân, rõ ràng anh chưa từng nói cho cô nghe về chuyện đó. Là cô đang mò mẫm tìm hiểu những gì thuộc về anh hay là cô đang....nghĩ như anh?
Anh có thể hỏi cô không?
Không đâu, anh có thể hỏi nhưng chưa chắc là cô sẽ không trả lời.
Cô không biết chơi nhạc, bất kì nhạc cụ nào cũng không biết nhưng cô biết cách đánh trống...lãng. Rất nhanh, rất tài, và ngay lập tức đối phương quên mất cái quan trọng cần hỏi.
Cũng giống như lần đầu anh hỏi
- Cô bao nhiêu tuổi?
Cô cười toe toét
- Đủ tuổi làm...má anh.
Lần đầu mới thấy một đứa con gái ăn nói láu cá kiểu đó , nghe mất tình cảm dữ dội. Anh tính cho cô một bài học về đạo đức nhưng cô nháy mắt
- Má nhỏ. Hiểu không?
Anh bật cười.
Sau đó cô bỏ đi, mái tóc khẽ bay trong gió...





Cô tên Minh
Chủ của một quán cà phê nho nhỏ ở góc phố
Mỗi tháng đi từ thiện hai lần. Và đóng góp quỹ hoạt động cho một trung tâm nuôi dạy trẻ em mồ côi, cơ nhỡ hàng tháng.
Không ai biết cô bao nhiêu tuổi
Nhà cô ở đâu
Chỉ biết là cô thích màu tím.
Cái đó là do mọi người khách quan nhận xét thôi, vì cô trang trí quán lấy màu tím làm chủ đạo, phụ kiện khoác lên người thường màu tím, và thường tặng cho trẻ em ở trung tâm những món quà nho nhỏ màu tím.

Anh thì bận rộn cả năm, không mấy quan tâm lắm mấy chuyện đi từ thiện, cũng không có cả thời gian để lang thang cà phê hay tán dóc với mấy thằng bạn. Một ngày của anh kết thúc lúc 1h sáng hôm sau và chỉ cần ngã lưng là có thể ngủ ngay lập tức.

Nhờ thói quen thức khuya mà anh biết cô cũng thường thức khuya như thế. Cũng chẳng hiểu cô làm gì, cứ thấy nick sáng nhưng chẳng thấy up thông tin gì, hay cập nhật thông tin gì.
Thế nên hôm nay cô để status anh mới thấy lạ. Và lạ hơn nữa là những dòng đó y hệt của anh, đang treo ở một trang cá nhân mà chỉ riêng anh biết.

Cô gái này tại sao cứ khiến anh phải tò mò. Rắc rối với anh chưa đủ hay sao đây.
Lần đó gặp cô chỉ là tình cờ mà thôi, em trai anh nhờ anh chở đồ tới giao cho một nhóm đi từ thiện, thằng nhóc bị bệnh đột xuất nên không đi cùng được,đồ đạc thì đóng gói cả rồi, nhiệm vụ chỉ còn giao thùng thức ăn cho mọi người trên xe thôi.
Trong khi anh đứng bên kia đường, lớ ngớ và chằng ai nhận ra thì cô đứng dưới một tán cây, vẫy tay gọi anh.
- Anh là anh của Huy phải không?
- Ừ, cô có bê nổi không hay cần tôi giúp một tay.
- Anh giúp luôn cả hay tay đi, anh muốn đi cùng bọn tôi không?
Chẳng hiểu khi đó anh bị gì mà gật đầu, mặc luôn cái quần short, chắc tại vì cái  nhìn thẳng của cô, một đôi mắt có khả năng áp đảo người đối diện dữ dội, anh sợ rằng nếu mình từ chối, mình sẽ là tên con trai tồi tệ nhất trên đời.
Cô có một khuôn mặt non choẹt, nhưng không hiểu sao ai cũng gọi cô là chị. Nhìn cô thì có cái vẻ của một người trưởng thành,có thể tự làm mọi thứ, nhưng trong suốt chuyến đi thấy ai cũng hùa nhau chăm sóc , nhường nhịn cô như cô vẫn còn là đứa trẻ.
Cô gọi những người xung quanh là : tình iu
Cô không mấy quan tâm chuyện anh đang đi cùng cô và mọi người sau lời mời, điều đó làm anh phải suy nghĩ , có lẽ nào cô chỉ hỏi chơi thôi mà anh thì lại tưởng thật.
Phát quà và sữa cho bọn trẻ xong , mọi người đều đã mệt và đói rã rời. Lần đầu tiên đi từ thiện, lần đầu tiên cảm nhận được còn rất nhiều những mảnh đời khổ hơn mình, và lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm ấm áp của những người đi cùng. Mọi người trao đổi số điện thoại, địa chỉ mail hay bất cứ phương tiện liên lạc nào để giữ mối quan hệ. Anh cũng hứa sẽ cùng đi lần nữa nhưng thật sự là không biết khi nào, vì cuộc sống của anh quá bận rộn. Ngoài công việc của mình anh còn phải học cho xong cái bằng Thạc Sỹ.
Trong lúc mọi người cười đùa, hát hò trên xe trên đường về thì cô nằm ngủ. Mà cũng chẳng biết ngủ hay là nghe nhạc nữa vì cô đang đeo headphone.





Vì lúc đi, anh gửi xe lại ở quán cà phê của cô nên cùng cô xuống xe ở góc phố.
Trong lúc anh loay hoay dắt xe thì cô chạy nhanh xuống bếp, xách lên một hộp hạnh trái tắc.
- Anh mang về cho Huy dùm tôi nhé! Ăn giải cảm
Anh mỉm cười.
- Cô cho tôi số điện thoại nhé?
Cô gật đầu, lấy viết ra ghi lên một tờ giấy nhỏ, đưa cho anh. Kèm theo lời dặn
" Bây giờ tôi không xài số này nên đừng gọi nhé, khi nào lắp sim vào máy tôi sẽ nhắn tin cho anh"
- Thế sao cô không cho tôi số cô đang dùng ?
Cô cười
- Vì ít bữa nữa tôi bỏ số đó!
Cô lại cười trên sự lơ ngơ của anh
- Gọi tôi là Minh Minh.


                                                                    * * *


- Tùng này nếu anh thấy nhớ một người, anh sẽ làm gì?
Tin nhắn của cô làm anh ngưng lại công việc. Đã khi nào cô nói chuyện với anh kiểu thế này đâu nhỉ? Có chuyện gì với cô thế? Nhớ người yêu ?
Anh chưa trả lời thì tin nhắn tiếp tục gửi tới
- Sáng nay chạy ra đường, trời se lạnh...Và tôi thấy nhớ Vũng Tàu. Bây giờ thì tôi đang ngồi ở quán của tôi, ngắm hoa và thấy nhớ một người kinh khủng.
- Cô nhớ một người ở Vũng Tàu hả?
- Không. Nhớ người ở đây chứ, chuyện chạy ngoài đường với ngồi ngắm hoa là hai việc khác nhau mà.
Tôi mỉm cười với lối nói chuyện của cô, không nghiêm túc mà trông thật nghiêm túc, giả mà như thật. Cô gái này có cái đầu lạ kỳ hơn người khác.
Cô gái này cho người ta cái cảm giác treo lơ lửng. Những cảm xúc không thể nói thành lời, đặc biệt là với một người con trai như anh, chuyên ngành của anh lại là IT. Anh từng nói với cô về điều đó nhưng cô chỉ nhẹ nhàng - Nếu anh chịu khó tu bổ cho mình chút văn học, thì không hẳn dân IT là khô khan.
- Cô nhớ người đó nhiều không?
- Nhiều
- Thường thì nhớ một người, mình để ở đâu nhỉ?
- Không biết để đâu nữa, nhưng nhìn đâu cũng thấy nhớ hết!
 Anh lại bật cười, lần thứ n khi trò chuyện với cô. Anh không có thời gian để ghé quán cô nhiều hay gọi điện thoại cho cô. Những câu chuyện chỉ là anh vừa làm việc, vừa tranh thủ nhắn cho cô mà thôi.
Những con chữ của cô, không tiếng mà vang dội trong lồng ngực anh. Thật mạnh.
Hôm nay cô bảo cô nhớ một người, anh ước gì anh biết người đó là ai...




Cô là một cô gái trẻ , xinh đẹp, khi cô cười chắc hẳn ai cũng nghĩ rằng cô là một người vô cùng hạnh phúc. Nhưng anh hiểu, phía sau tất cả những hình ảnh hạnh phúc đó, trong mắt cô là cả một đại dương nỗi buồn. Không có lý do gì cô kể anh nghe những chuyện bí mật trong gia đình mình, những cảm xúc vu vơ, hay thỉnh thoảng là những nhận định về cuộc sống, về con người , nghe rất yếu đuối và...đáng thương nữa.
Một cô gái trẻ như cô sao lại thích màu tím.
Màu của thủy chung
Hay là màu của nỗi buồn, của ly biệt?
Cô bảo : Vì anh không phải người hoạt bát  nên những gì tôi kể, sẽ mãi là bí mật.
Anh chỉ còn biết mỉm cười.
- Cô thích màu tím có phải vì cô là con gái Huế?
- Không có đâu, tôi sinh ra ở Đà Lạt. Tôi sống ở Vũng Tàu sáu năm, và bây giờ tôi ở Sài Gòn.
- Ba mẹ cô giờ ở đâu?
Cô mỉm cười
- Mẹ tôi ở Đà Lạt. Ba tôi ở Thiên Đường, ông bà nội tôi ở Huế.
- Xin lỗi cô.
- Khi tôi 6 tuổi, ba tôi ra đi, từ đó tôi không còn là công chúa nữa, tôi đã thành Lọ Lem và sống trong một ngôi nhà không còn là tòa lâu đài.
-....Và đang đợi Hoàng Tử đến đón phải không?
Cô bật cười. Anh bật cười...


                                                                               * * *


Cô nói với tôi cô sinh ra là để làm một người cô đơn. Vậy mà cô đi lấy chồng.
Cô không cho tôi hay tin này. Cũng chưa từng kể cho tôi về bất cứ một người đàn ông nào. Cũng chưa từng nói về những cuộc hẹn hò.
Chỉ là một ngày, cô up lên ảnh cưới. Chú rễ cô cũng không công khai, chỉ là ảnh cô mặc áo cưới, áo màu tím. Màu của một tình yêu bất diệt.
Anh vào trang cá nhân, viết về tình yêu...
Treo status buồn...





Nếu bạn thích một người mà không có đủ dũng khí để nói ra thì hãy chuẩn bị cho mình sự can đảm để nhìn người đó hạnh phúc với người khác.


Anh không biết mình có đủ can đảm không, anh chưa từng nghĩ đến điều đó.
Anh chưa từng nghĩ một ngày nào đó, cô cứ thế im lặng ra đi ,về với vòng tay của một người, ngay cả nhớ cô anh cũng chưa từng ngỏ.
Người đàn ông mà cô lấy có phải là người mà cô "nhớ kinh khủng" trong một ngày trời se lạnh không?
- Tùng, anh có ở đó không?
- Right here and waiting for you.
- Anh nhắn tiếng Anh cho tôi, anh không sợ tôi không hiểu sao?
- Tôi không tin là cô không hiểu.
Cô gửi một icon mặt cười
- Những lời người ta chưa nói, làm sao mà tôi có thể hiểu. Tôi là một gái xinh đẹp nhưng không phải là một cô gái thông minh đâu.
Lần này thì anh mỉm cười.
- Nếu một ngày nào đó, không còn tôi bên cạnh, cô có nhớ tôi không?

Trả lời anh là một sự im lặng. Một sự im lặng kéo dài...như hàng ngàn thế kỷ.
Năm tháng cứ thế trôi, tôi vẫn là tôi với mớ công việc như núi. Gia đình, gánh nặng...tương lai ...đã lấy đi của anh một người con gái.
Anh không đủ dũng khí để nói với cô những lời từ trái tim mình, nhưng anh lại càng không đủ can đảm để tin rằng cô đã thuộc về người đàn ông khác, người đàn ông mà nhìn bất cứ đâu, cô cũng thấy nổi nhớ nằm lăn lóc.
Một người con gái yêu màu tím.
Anh không bao giờ muốn làm cho đôi mắt cô thêm man mác những nỗi buồn... Vì cuộc đời cô là đợi ngày nào đó, Hoàng Tử sẽ đến và mang cô đi trong một cỗ xe ngựa màu trắng.
Anh không phải là Hoàng Tử.
Rất tiếc.





Miss.




Ps. Gửi những dòng này đến Tùng.

Tôi yêu một người đàn ông ngay khi nhìn thấy anh ấy. Tôi nhớ anh ấy mỗi ngày dù chưa bao giờ có lý do, chúng tôi một lần cầm tay cũng không có... Nhưng nhìn đâu tôi cũng thấy anh và nỗi nhớ tràn đầy.
Tôi không phải công chúa nên tôi chưa bao giờ phải ngồi đợi Hoàng Tử.
Nếu một ngày nào đó, anh ấy không còn bên cạnh ...tôi sẽ không buồn đâu, vì khi đó tôi cũng chẳng còn nữa.

Hôm nay trời đẹp, tôi sẽ đợi anh ấy dưới tán cây lần đầu nhìn thấy anh, bên kia đường. Hy vọng lần này anh ấy sẽ vẫy tay gọi tôi.
Anh Tùng, nếu hôm nay anh cũng rảnh, mời anh cùng chúng tôi đi dạo phố...

 Right here and waiting for you.

Và nhân dịp hôm nay , nếu anh cho phép tôi sẽ nói giúp anh những lời anh chưa nói với người con gái mà anh yêu.
Và nếu anh thấy cái áo cưới màu tím tôi mặc thật đẹp thì tôi sẽ cho cô ấy mượn nhân ngày anh và cô ấy đám cưới.
 Và...nhân tiện cho tôi gửi lời...thương nhớ đến anh.
Nếu anh không đủ can đảm thì hãy đứng lên và chạy tới tán cây ngày ấy ngay bây giờ, tôi sẽ cho anh dũng khí.
Để nói là : Anh cũng yêu em, Minh Minh.

7 nhận xét:

  1. Ui, Minh Minh... tiếng gọi tha thiết, dễ thương làm sao. Màu tím thường là màu buồn, màu đợ chờ, nhung nhớ... Vậy mà, nó lại thường là màu những người con gái yêu nhất. Biết làm sao, khi sự đợi chờ đôi khi chỉ dành riêng cho những người con gái.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mỗi khi dạo blog, thấy Nàng ghé nhà ta...ta cảm thấy ấm áp .
      Ta luôn thích màu tím và đang chuẩn bị hăm he may 1 cái áo dài màu tím đây :)
      hi hi

      Xóa
  2. Ui ui... ta cũng định may một cái áo dài mà đang phân vân, vừa thích màu trắng vừa thích màu tím nàng ơi. Hihi... Ta thích một màu trơn là trắng hoặc tím, không hoa văn gì cả. Mặc với quần màu đen.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta thì thích mặc quần cùng màu nhưng nhạt hơn. hi
      Vậy thì khi nào mau xong Nàng nhớ làm 1 album cho ta xem với nhé ! :)

      Xóa
    2. Mới manh nha ý định thôi. Còn chưa biết nên chọn vải loại nào nữa. Vì ta ít khi mặc áo dài lắm.
      Bao giờ mà có chắc chắn là chụp choẹt và khoe lung tung rồi. Nàng cũng vậy nhoa. Ngày này thật rộn ràng cho nàng.

      Xóa