Được tạo bởi Blogger.

Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

Đi Tìm Người Thương




- Khi nào thì em bay?
- Tuần tới anh ạ.

Anh lặng im nhìn cô, chờ đón một sự chia xa, xa thật xa....
Trong đời mình anh chưa từng nghĩ sẽ tiễn ai đi xa đến vậy, cũng chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi Việt Nam và bắt đầu ở một nơi xa lạ, hoàn toàn xa lạ.
Anh nhìn cô, lâu thật lâu... Vậy mà cô lại ra đi
Cuối cùng thì cô cũng đã lựa chọn. Để anh lại với cuộc sống vốn dĩ của anh. An bình và lặng lẽ.
Anh thở hắt ra một hơi mạnh, con đường này anh đâu có quyền lựa chọn. Nhưng anh chưa bao giờ tin rằng, một ngày nào đó, cô lại chọn cách trốn khỏi anh, khỏi những tình cảm không hẳn là sai, cũng không hẳn là ngang trái.
Muôn ngàn lần anh cứ tự hỏi tại sao cô lại ra đi
Muôn ngàn lần anh vẫn cứ gào thét trong câm lặng rằng tại sao cô lại chọn cách từ bỏ, chọn cuộc sống không có anh và chọn một bầu trời mà không bao giờ anh có thể thấy cô lần nữa.
Anh nhìn cô , lâu thật lâu...
Cô vẫn thế, như ngày đầu anh gặp cô... Vẫn cái dáng mong manh gầy nhưng đầy mạnh mẽ...
Cô mỉm cười nhìn anh...như bao lần...Nhưng lần này khoảng cách đã quá xa, xa vời vợi.




Có lẽ cô sẽ không hiểu vì sao anh yêu cô, nhiều thật nhiều.
Anh cũng không hiểu
Chỉ là như một đám mây, đến lúc phải gặp gió và bị đẩy đi thật xa, xa khỏi quỹ đạo hằng ngày và xa khỏi những lẽ thường.
Chắc là anh sẽ nhớ lắm...
Cũng không rõ nữa...chỉ biết rằng giờ đây, ngay dưới ánh mặt trời đang dần sắp tắt, anh phải nói lời tạm biệt một người con gái, người từng xem anh là biển là trời...Người mà bất cứ đâu cũng có thể thốt lên tự tin rằng :
- Anh Duy, anh là người hùng của đời em!
Mà chưa lần nào thấy xấu hổ hay e thẹn.
Ừ, thì là vì cô đùa thôi.
Cũng giống như việc đang khát nước mà anh vô tình mang đến cho cô một ly nước thì y như rằng, cô sẽ cười toe và "khoe" ra câu đó.
Cô là người mạnh mẽ, nhưng lại hay hỏi anh những câu hỏi lung tung, trên trời dưới biển như đứa trẻ. Cô không phải là kiểu người hỏi cái trứng có trước hay con vịt có trước nhưng cô là người mà bất cứ chuyện gì cũng có thể đặt ra cho mình một câu hỏi.
Cô là một người đã trưởng thành nhưng có thể chỉ là tỏ ra như thế, vì đôi khi cô hỏi anh những điều mà lẽ ra cô biết rõ câu trả lời. Không phải là cô vờ vỉn để có chuyện nói hay giả vờ ngây thơ, chỉ là cô thích hỏi anh như thế, thích nhìn anh suy nghĩ để tìm ra câu trả lời.




Trong mắt nhiều người anh với cô hẳn là một cặp, không phải vì anh thường ngồi cạnh cô, cùng ăn những bữa cơm, không phải những điều đó, tự nhiên nó lại thế, dù cô và anh đứng cách xa nhau, thì mọi người xung quanh vẫn cứ nghĩ như thế!
Nhớ có lần cô được điều đi công tác, cô từ chối vì lý do riêng. Nhưng sếp không đồng ý, sếp bảo cô là ứng cử viên sáng giá và không ai có thể thay thế.
Sếp lại cưa thêm :
- Em yên tâm đi, anh sẽ đưa thằng Duy đi theo cùng em, sau một ngày, ok? Em cứ tới đó trước, nó sẽ đi sau em. Thế nhé!
Cô lầm lũi ra về. Anh bật cười vì suy nghĩ của những người xung quanh. Anh và cô đâu phải là tình nhân. Cô chỉ xem anh là bạn thân. Bạn rất thân.
Mà cũng có thể đó là từ duy nhất hợp lý hóa cho mối quan hệ của hai người.
Không phải người yêu, không phải bạn đơn thuần, cũng không đúng nghĩa là một đồng nghiệp...thế nên chỉ có hai từ bạn thân mới có thể diễn tả hết những tâm tư của anh, của cô...
Bạn thân không có nghĩa là hai người bạn thân nhau, mà là người bạn mà ta xem như người thân.
Nó khác với một người tình
Nó khác với một người yêu
Nó khác với một người bạn
Những mối quan hệ theo lẽ thường sẽ không lột tả hết được nội tâm đang chôn kín trong tim của mỗi người, hay ít nhất anh biết rõ là với chính anh.




Buổi chiều không có tơ trời...
Đó là tên một cuốn sách.
Đó là tên của một buổi chiều, cô và anh bắt đầu nói với nhau những lời xa cách. Nó không phải là chia tay, nó chỉ là lời tạm biệt, lời tạm biệt như vĩnh biệt...xa ngút ngàn.
Cô về rồi, bầu trời như tím ngắt.
Anh lang thang cả một đoạn đường dài về nhà. Một tiếng giữ cô lại anh cũng không thể, biết lấy quyền gì hay với tư cách gì để giữ cô đây...
Anh chỉ gật đầu, và chờ đợi...một ngày không xa lắm, gần ngay đây thôi, cô đã ở bên kia, không cùng bầu trời với anh.

* * *



- Khi nào thì anh cưới?
- Tháng sau em ạ.

Cô mỉm cười nhìn anh, người đàn ông cô luôn cho là người hùng, trong đời cô...
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã không thể rời mắt...
Cô và anh giống như một bàn cờ, chỉ có trắng và đen.
Màu đen đại diện cho mớ tình cảm của hai người, nó đã đến hoàn toàn không đúng lúc và có thể nó sẽ khiến thêm nhiều người phải đau khổ...
Màu trắng cũng đại diện cho mớ tình cảm giữa hai người , anh và cô chỉ yêu nhau trong suy nghĩ, chưa từng cố gắng biến nó thành hành động, cũng chưa từng dành cho nhau những lời quá mật thiết hay có tư chất khẳng định mối quan hệ, đơn giản chỉ là quan tâm hơn bình thường, đơn giản trôi qua những ngày không nhớ nhau, không trông chờ nhau ở bất cứ điều gì, nếu anh đi xa, sẽ không nghĩ tới chuyện mua quà cho cô , và cô cũng thế, cô vẫn vô tư kể cho anh nghe những lời tỏ tình mình nhận được.
Sẽ có những lúc anh nhờ cô kiểm tra mail dùm, viết mail dùm để gửi báo cáo về công ty hay việc gì đó cũng quan trọng tương tự.
Sẽ có những lúc anh cầm điện thoại cô, nhớ mật khẩu và xem hết tất cả những gì có trong máy cô, hình ảnh, tin nhắn...online, nhưng không hề hờn giận, trách móc...chỉ là tin nhau đến mức một từ giả dối bẻ đôi cũng chưa hề có.
Sẽ có những lúc, anh nắm tay cô, giữa đông người nhưng cả hai sẽ tự hiểu, đó không phải là cái mốc đánh dấu cho câu chuyện giữa anh và cô, mà nó đơn giản chỉ là một cái nắm tay. Để biết rằng, dù thế nào, dù trời long đất lở, anh và cô phải luôn là những người bạn, để nhắc nhở nhau, ta không quá quan trọng trong đời nhau nhưng ta tồn tại và luôn ở đó, một góc đầy nhỏ bé và ấm áp.
Không phải để nhớ, để thương ...mà là để biết rằng có một người như thế trong đời mỗi người.
Anh và cô là những mảng màu trắng đen, xen kẽ nhau trên bàn cờ, xen kẽ nhau trong mớ kỉ niệm và xen kẽ nhau trong những dằn vặt lặng thầm.












"Sao em không cố gắng dành anh cho riêng mình?"
Cô cần hạnh phúc, nhưng cô chưa cần đến mức làm tổn thương hạnh phúc của một người con gái khác.
Anh xuất hiện trong đời cô khi anh đã là người đàn ông có ràng buộc.
Đó là mối tình đầu của anh.
Đó là người phụ nữ sẽ luôn cùng anh vui cười trong cuộc đời, sẽ luôn cùng anh chia sẽ những giọt nước mắt, đau khổ hay hạnh phúc, cũng cùng nhau.

Cô vẫn thường hỏi anh
"Muốn đi nhà thờ Đức Bà, sẽ đi tuyến xe buýt nào?
Anh từng ăn trái cây tô ở Tô Hiến Thành chưa, ở đó rất ngon, đưa ...má nhỏ anh đi đi, ngon lắm!
Anh có biết lời bài hát " Những kỷ niệm hãy còn nằm ở đây..." tên gì không? "
Vô vàn như câu hỏi , nhưng cũng chẳng lưu giữ lại bất cứ gì...những câu trả lời, đôi khi nhớ, đôi khi quên, rồi cứ hỏi lại, rồi cứ quên...
Lần đó , anh "nhằn" thằng bạn thân.
- Tao thấy mày lơ là quá rồi đó Khánh, bạn gái mày ngồi gần thằng Khoa, cười nói tíu tít, còn uống chung một ly nước, gặp tao là không xong rồi đó nghen!
Thằng bạn anh chỉ cười hì hì
- Sao mày dễ dãi quá vậy Khánh!
Cô chen vô
- Em thấy anh cũng uống chung ly với con My hoài đó thôi, mà em có nói tiếng nào đâu!
Anh ngước lên nhìn cô, thấy cô cười toe, biết là cô đùa nhưng anh cũng nghiêm túc giải thích
- Chung là chung với chị Hiền, chứ anh có cố ý làm vậy đâu, anh với con My dùng riêng hai ly chứ bộ.
Cô thấy mắc cười và đi luôn.
- Em không được nghĩ anh như vậy, nghe chưa Minh!
- Anh đúng là người đàn ông xấu xa Duy ạ. Ha ha ha

Anh và cô, chỉ là hai mảng màu trắng đen trên bàn cờ , riêng biệt nhưng nếu thiếu nhau sẽ chẳng thành hình thù gì cả.

 * * *


Cuộc sống vốn dĩ là những màn kịch, mỗi một người đều phải cố gắng diễn thật tốt cuộc đời của mình, một vai diễn mà chính mình phải tự đạo diễn mình, vui hay buồn, cười hay khóc đều phải tự mình chọn lựa, tự mình nghĩ ra phút tiếp theo mình phải làm gì và làm như thế nào...
Mình không thể  bắt ép bạn diễn của mình phải theo ý mình hay để mặc mình theo ý mà đối phương muốn...Đó chính là vai diễn lớn nhất trong đời người và là bộ phim lớn nhất trong đời người. Những mảng màu chất nhất ta phơi bày trước thực tại và những mảng màu nhàu nát ta tự bóp chặt mình khi cô đơn, khi chỉ còn lại một mình.
Bao nhiêu lâu rồi....Cuộc đời anh chỉ như những màn kịch câm, đi và về giữa hai màu đen trắng của bàn cờ.
Bao nhiêu lâu rồi...Chuyện anh yêu một người con gái...

Cô đang đứng đó, ngay trước mắt anh, dưới ánh chiều tà rực rỡ như cách đây nhiều năm, anh và cô nói lời tạm biệt.
Bao nhiêu lâu rồi, cái dáng đứng ấy, người con gái ấy, chỉ lặng thầm mà chảo đảo trái tim anh...
Anh quay lưng đi và để lại cô với ánh hoàng hôn của riêng cô.




*

Ở rất nhiều nơi trong cuộc đời này, người ta hay nói với nhau rằng : Hãy để quá khứ ngủ yên và nhìn về tương lai tươi đẹp hơn.
Nhưng người trưởng thành lại dặn người sắp trưởng thành rằng : Khi người ta còn trẻ, người ta nghĩ rằng mình còn rất nhiều cơ hội ở phía trước nhưng thật ra thì có những cơ hội chỉ đến một lần, đã trôi qua là không thể tìm lại...
Những điều này quá quen thuộc với giới trẻ và quá quen thuộc với những cô đơn thường hay tìm kiếm cho mình những nụ cười của ngày cũ, tìm kiếm cho mình những cơ hội đã từng bỏ lỡ...Vì biết đâu, đó chính là định mệnh, thứ định mệnh mà chỉ đến một lần.
Cô mỉm cười nhìn theo dáng anh đang dần xa, giữa một nơi ồn ào, xa hoa thế này...có không một chút bình yên ?
Có không thứ gọi là Duyên? Có không thứ gọi là định mệnh?

- Sao ngày đó anh không nói cho em biết chuyện?
Anh nhìn cô , rồi nhìn sang nơi khác , bên kia những ngọn đèn đường, âm thầm chiếu sáng , âm thầm sống một kiếp lặng lẽ của riêng mình.
- Vì anh không muốn em phải phí hoài tuổi xuân của mình.
Anh thở dài
- Minh à...Em hãy hạnh phúc nhé, anh tin là em đáng được hạnh phúc hơn bất cứ ai hết.
Cô nhìn anh , người đàn ông đứng phia bên kia vạch ngăn của bàn cờ, người hùng của đời cô. Anh vẫn vậy, chỉ là trưởng thành hơn, và đôi mắt anh ....với cô vẫn là bầu trời.
- Sao anh lại để em ra đi?
- Minh à... Vì em thì có lựa chọn, vì em có thể chờ đợi một người tốt nhất đến với mình, còn cô ấy thì không. Cô ấy là những rung động đầu đời của anh, là tuổi 20 của anh. Cô ấy chỉ có mỗi mình anh, anh muốn trước khi cô ấy rời khỏi thế gian này, cô ấy được hạnh phúc, một hạnh phúc thật trọn vẹn... Cũng quá lâu rồi. Có lẽ bây giờ, ở trên cao, cô ấy đang mỉm cười.
- Bây giờ anh có hạnh phúc không Duy?
Anh nhìn cô.
- Nếu em hạnh phúc, anh cũng hạnh phúc.
Cô mỉm cười
- Anh phải về rồi... Minh à...Nhiều năm rồi, mà em vẫn như ngày xưa, vẫn đẹp. Chỉ có anh là khác rồi, anh không còn là người hùng của em nữa... Thật đáng tiếc!
Cô lại mỉm cười, nhìn anh.
- À, Khi nào em bay lại?
- Ngày mai, nếu không có gì thay đổi anh à.
- Ừ. Chào em...


Cô đang đứng đó, ngay sau lưng anh, dưới ánh chiều tà rực rỡ như cách đây nhiều năm, anh và cô nói lời tạm biệt.
Bao nhiêu lâu rồi, cái dáng đi ấy, người con trai ấy, chỉ lặng thầm mà chảo đảo trái tim cô...
Anh quay lưng đi và để lại cô với ánh hoàng hôn của riêng mình.





- Duy à!
Anh nghe tiếng cô gọi tên ngay sau lưng, nhưng chưa kịp phản ứng thì cô đã vòng tay, ôm lấy anh thật chặt từ phía sau.
- Tại sao lần này, anh cũng không giữ em lại chứ?
Tiếng cô bắt đầu nức nở
- Vì anh nghĩ rằng mình không còn tư cách nữa.
Anh thở dài. Nhắm mắt, cảm nhận người con gái đang ôm anh như sợ anh biến mất.
- Đừng mà anh, đừng nói với em những lời nghe lạnh nhạt như vậy, anh biết rõ em nghĩ gì, anh biết rõ, chúng ta hiểu nhau đến thế nào... Đừng để em phải rời xa anh một lần nữa, được không?
Anh quay lại nhìn cô, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống chân anh, chưa bao giờ cô khóc ...Trước đây, cô chưa từng khóc dù đó là ngày anh kết hôn với người khác.
- Duy à, em đã quá mệt mỏi khi chừng ấy năm đóng vai một người mạnh mẽ, em đã chọn ra đi nhưng lại không thể quên nỗi một người. Khi em còn ở đây, chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ nhớ anh đến vậy, nhưng khi không còn anh bên cạnh....em lại thấy mình như đứa trẻ, em đã khóc ngất đi khi biết rằng bản thân mình đã dành cho anh một chỗ quá lớn trong tim mình. Duy à...đừng để em phải một mình...

Anh lau những giọt nước mắt trên mặt cô, thật nhẹ nhàng...Người con gái này không phải là tuổi 20 của anh, không phải những rung động đầu đời, nhưng lại là người chôn chặt trái tim anh đến trọn đời.
Anh không là ai cả, anh không phải là người đàn ông quá vĩ đại nhưng  cô gái này lại yêu anh như chính bản thân cô, lặng lẽ tồn tại trong anh, lặng lẽ chờ đợi anh đi qua cuộc đời của một người con gái khác...
Người con gái này là ai ? Là ai mà khiến anh vừa yêu thương vừa luôn cảm thấy dằn vặt .
Khi bên đời anh đã có một người con gái, lại ,mặc nhiên để hình bóng cô gái này trong tim, trong suy nghĩ và ngay cả trong giấc mộng. Trước những lựa chọn, anh đã không có quyền đòi hỏi quá nhiều.
Anh ôm cô vào lòng, cô ốm hơn là anh nghĩ. Người con gái này vì ai mà đau, vì ai mà khóc?
Là vì anh ư? Vì một người đàn ông như anh ư?





- Minh à, anh xin lỗi em...nhiều thật nhiều.
Cô im lặng ôm anh, im lặng khóc
- Đêm nay, em ở lại với anh được không?
Anh ôm cô
- Ngốc à, anh đã có một đời vợ không có nghĩa là anh dễ dãi đâu nhé. Đợi đến khi mình kết hôn em nhé !
Cô ngạc nhiên đến hơn một phút, sau đó nhìn anh thật kĩ dưới ngọn đèn, cuối cùng cô mìm cười.
Anh cầm tay cô, hôn lên đó và gật đầu.
- Nếu em đồng ý lấy anh thì hôm nay em có thể ở lại.
Cô bật cười, nụ cười tinh nghịch của ngày cũ
- Để em suy nghĩ đã
-Ha ha...anh về đây...thương anh thì theo anh về nhà...
- Ghét!
- Ghét thì thôi nha
- Không thôi đâu
- Đứng đó đi, muỗi tha đi ráng chịu
- Anh phải cõng em về chứ
- Anh già rồi, không cõng nỗi nữa
- Em cũng già rồi, không nặng đâu
- Nhưng em còn đẹp lắm
- Không liên quan gì cả
- Có chứ, sắc đẹp ngàn cân mà
- Này, mau cõng đi, đừng có trốn tránh trách nhiệm
- Anh cũng muốn được cõng

...

Anh và cô, nắm tay nhau , cùng đi về nhà...
Không phải cổ tích đâu, chỉ là hai người yêu nhau, đã tìm thấy nhau mà thôi.


Miss











8 nhận xét:

  1. Miss! Ta thấy vui khi đọc truyện ngắn này. Nhân vật Minh đã dc nàng dẫn dắt qua nhiều câu chuyện, nhưng những câu chuyện trước Minh “bị” nàng đưa đến cái kết buồn ko à. Tội nghiệp cô nàng ấy quá! Khi đọc xong câu chuyện này, ta nghĩ ko biết có phải tác giả cảm thấy “có chút tội lỗi” với Minh ko mà dành cho nàng một cái kết có hậu :) Vậy là đẹp rồi. Vì Minh xứng đáng hạnh phúc.

    Bây giờ nói về ảnh minh họa đây: Ta cũng ko biết người mẫu ảnh là ai nữa, vỉ “thấy ghét” ghê! Miss! Ta rất thích thần thái của nàng trong những tấm ảnh, và nàng blend màu cũng rất đẹp.Ta cũng muốn học cách blend màu lắm. TC và C là dân trong nghề, ta muốn thọ giáo họ nhiều lần mà ko có thời gian.

    Luôn vui và sáng tác khỏe nha nàng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta sẽ còn dành cho Minh thêm ...đất diễn nữa. Hi... Sắp tới ta sẽ cố gắng viết một câu chuyện về mình. Hẹn Nàng nhé
      Ta thì chủ yếu xài chiêu thôi chứ không có biết gí về photoshop hết Nàng ui, hi...Ta chỉ biết chụp đại, và cũng siêng đi chụp vậy thôi, hi Nàng học đi rồi chỉ cho ta với

      Xóa
  2. Những bức ảnh dễ thương, tự nhiên hợp ý ta lắm nàng ạ. Mà với cảm nhận của riêng ta thì truyện này nàng viết nó hơi "nhạt" nàng ạ. Có lẽ dạo này ta thích những cái gì đó bứt phá và mạnh mẽ hơn. Hihi... do tâm trạng của ta nó thế, những tù túng đã quá lâu rồi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta cảm ơn những chia sẻ của Nàng, có những đọc giả như Nàng, mới có những tác già cố gắng phấn đấu, đợi Ta quay trở lại 1 cách lợi hại hơn xưa nhé !

      Xóa
  3. Dù là kết thúc có hậu nhưng vẫn thấy buồn quá Miss...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ, câu chuyện này thật buồn...nhưng ta hy vọng, mỗi một nhân vật trong đó sẽ tìm thấy hạnh phúc

      Xóa
  4. Đâu rồi đâu rồi… nàng Miss bỏ nhà bỏ cửa đi đâu vậy cà??? Phải “đi tìm người thương” ko??? Gần ngay trước mắt mà ko thấy, tìm đâu xa tận chân trời!!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Gần đâu? Chỗ nào? Chỉ cho ta coi, ta đang tìm mỏi mắt mà hông thấy nè, chỉ hông được, ta quýnh cho mập mình lun nha!
      her he

      Xóa