Được tạo bởi Blogger.

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

Tuổi Thơ Tôi




Má tôi thường nói : Ngày xưa tao đặt tên mày sao là tính mày y chang vậy. Ly là Lỳ.
Ngày xưa đẻ mày, đau mười mấy tiếng đồng hồ,sinh ra không giống ai, khắp mình mẩy toàn mụt nhọt, mặt mũi... nhìn thấy gớm! Tao tính đem bỏ bụi chuối mà Mợ mày cản.
Mợ nghe má nói xong thì cười khì : Lớn rồi, đẹp gái chị hai he...ai biết bây giờ nó nên người thế này đâu.

 * Đó là lý do tôi thích nằm úp, vì từ nhỏ mình mẩy đầy mụt, không thể nằm ngửa, khi khó ngủ chỉ cần úp mình lại, tôi nhanh chóng nằm mơ thấy mình trong giấc ngủ.

Tôi cũng như bao đứa con gái khác, mơ thấy Hoàng Tử, đẹp trai, chung tình.
7 tuổi, tôi không còn ba. Đó là người đàn ông duy nhất trong đời mà tôi tin tưởng.
8 tuổi, xem phim Tây Du Ký, thấy yêu quái đòi ăn thịt Tam Tạng, ám ảnh cả đêm không ngủ nổi, mấy hôm sau không dám coi nữa, nói xạo với má là thích nấu cơm, nên hỏi má làm sao để nấu một nồi cơm ngon, có cơm cháy thơm phức. Trong khi nhà nhà đang hồi hộp theo dõi phim thì tôi cặm cụi nhóm bếp , nấu cơm. Rồi dần dần hỏi cách nấu món này, món nọ, tôi chỉ cần nghe một lần, không cần ghi lại là nấu được, ngon nữa cơ.

* Thế là tôi thích nấu ăn.

Tôi có cái vẻ ngoài nhìn cũng lành lắm, nhưng bên trong con người tôi lại là một đứa thích ...nổi loạn!
Học mẫu giáo tôi thấy chán, suốt ngày tôi cứ bày mưu trốn học và rủ con bạn trốn cùng. Cũng có ngày tôi trốn thành công lúc giữa giờ chơi, lúc đó thì cứ nghĩ đơn giản lớp đông, cô giáo sẽ chẳng để ý, và bọn tôi chỉ cần canh đúng giờ về là được.
Về tới nhà, mặt mũi tèm lem, đỏ ngầu. Vừa bước vô là bị Ba quất roi vô mông, vậy mà cũng không khóc.

* Từ đó tôi không bao giờ trốn học, kể cả khi học Du lịch, tôi cũng không trốn bữa nào, bệnh, tôi cũng vác xác lên trường, ngồi bàn đầu, ghi chép đầy đủ và không bao giờ đọc lại, cứ thế bước vào phòng thi. Chỉ cần nghe 1 lần, tập trung là sẽ nhớ thật dai.

Khi ba tôi mất, tôi thường được nghe người ta nói những lời xuýt xoa, thương xót, tôi đâm ra không muốn nói chuyện với ai cả, tôi thu mình lại và lạnh lùng bước qua tuổi thơ.
Má tôi thường dặn : Phải lo học nghe con, đừng có yêu, cũng không được chơi với con trai, không được đi suối đèo hay núi sông gì đó, cũng không được chạy xe máy, không được chở 2,3 tùm lum đi chơi, không được để đứa nào chở mình...đại loại vậy

* Càng sống khép kín và lại càng lạnh lùng, cái đứa trong tôi muốn nổi dậy , muốn sống với chính mình, với ước mơ làm diễn viên, đạo diễn hay cái gì đại loại vậy. Tuyệt đối ghét công an và không bao giờ muốn làm giáo viên...Càng không thích làm bác sỹ, y tá này nọ.

Tôi thích một mình vì không ai hiểu tôi cả, tôi không có nhiều bạn, chỉ vài người bạn thân, nhưng không bao giờ tôi tâm sự những chuyện riêng tư quá nhiều.
Tôi thích ngắm bầu trời và gửi những ước mơ, những khao khát của mình vào đó, tôi thường nằm dưới một tán cây và tự hỏi , trên đời này liệu có đứa nào y hệt tôi, đang sống như tôi không, một thế giới khác tồn tại song song hay cái gì đó giống vậy. "Nó" có đang nghĩ như tôi không?
Tôi thường viết chữ trên cát, vẽ hoa sen, loài hoa mà tôi từng vẽ trong suốt tuổi thơ, kể cả bây giờ là hoa sen. Vẽ rồi bôi đi, rồi lại vẽ...tôi thường hỏi : Nếu viết tên mình trên cát thì có ai đọc được không? có ai tìm thấy tôi không?
























* Tôi thích luyện chữ, và tôi bắt đầu viết cho mình những câu chuyện tưởng tượng, nghĩ ra vô số các tình tiết, nhân vật, nhưng với một đứa trẻ như tôi thì chưa đủ kiên nhẫn để viết hoàn thành, những câu chuyện dang dở, những mối tình dang dở, những con người dang dở....
Tôi thường làm thơ khi buồn, những bài thơ mà ráng "rặn" , đọc nghe gượng ép và ...hơi nhảm nhảm. Thật ra thì đó chỉ là nói về cái tâm tư phức tạp, vẩn vơ của tôi mà thôi...

Viết truyện ngắn chỉ là một sự lựa chọn an toàn, thật ra thứ mà từ khi còn bé tôi hay viết đầy trên giấy bìa, giấy nháp, là ...kịch bản.
Tôi tưởng tượng ra một bộ phim, các tuyến nhân vật, tình tiết gây cấn và bắt đầu viết thành những lời thoại, kịch bản. Nhưng vốn từ nghèo nàn khi đó, những trải nghiệm của một đứa trẻ khi đó chỉ có thể là những kịch bản dang dở.
Và bây giờ cũng vậy. Cuộc sống của tôi không đủ phong phú để viết một kịch bản hay, thu hút, chỉ dừng lại ở những mẩu truyện nho nhỏ, ngắn và thường không truyền tải hết được nội dung, vì những ý tưởng quá nhiều, và cần đầu tư nhiều, tôi thì cứ gom gọn lại và kết thúc .
Truyện ngắn của tôi chỉ là những bản thảo, nội dung sơ  bộ của một bộ phim mà tôi muốn làm.

Truyện của tôi thường khao khát loại tình yêu sống chết. Loại nếu thiếu sẽ không thể sống được.
Các nhân vật của tôi thường không đủ mạnh mẽ để chọn cho mình một tình yêu, thường hay bỏ lại và ra đi mang theo những nỗi buồn.
Thật ra thì là do tôi kém cỏi, không biết cái cảm giác khi được yêu chân thành nó như thế nào, người ta sẽ làm gì.... nên tôi thường chọn cho mình thứ mà mình hiểu rõ, đó là nỗi buồn trong tình yêu. Là chia xa, là cách biệt, là nuối tiếc...Những cảm giác này, những đau thương đó gần gũi với tôi hơn, thân thuộc với tôi như thề tôi sinh ra là để làm bạn với nó.
Yêu một người đàn ông, thì cần rất nhiều dũng khí. Nhưng hình như đó là thứ tôi không quen biết.
Hoặc có thể chưa ai trao cho tôi cái dũng khí đó. Nên tôi chỉ có thể tự nhủ mình, cứ thế, yêu lặng thầm một người và để nó từ dần mất đi. Thì ít ra, có cũng có sự chân thành, dù là một phía.
Tuổi thơ của tôi, ước mơ của tôi, chỉ dừng lại ở suy nghĩ, nó nằm đó và thinh lặng.
Tôi chỉ muốn tìm một nốt nhạc cho riêng mình.

Miss



Ps. Còn nữa... 
Ps 1 : Tôi đang ghét thằng ku Chương, vì mỗi lần nói đến chuyện đi tìm người thương là nó cứ mập mờ chuyện gần xa, nó nói với tui mấy lần cái kiểu như vậy rồi.
Nó làm tui đau tim.
Tôi quên mất cái vụ viết entry dìm hàng nó vì tính tui hay quên, may mà có nhỏ Quyên nhắc, chắc hôm nào điên điên, tui mượn tên nó cho nhân vật của tui.
Cái người gì. Ghét !
Ps 2 : Ảnh của tui, tui nhận hông ra luôn. Ai mà đẹp gớm >.<

2 nhận xét:

  1. Yêu một góc nhìn bình thản của nàng. Nhưng mệnh danh là lỳ thì cũng đừng ngồi ì ra đấy làm cỏ cây không phát triển được nhé. Hihi... Ta hi vọng có một ngày được thấy tác phẩm của nàng chuyển thể thành phim.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta cũng ước gì mình đủ tài năng hơn, đủ bản lĩnh hơn để biến nó thành sự thật. :)
      Bức ảnh này ta cũng rất thích

      Xóa