Được tạo bởi Blogger.

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Từ Bỏ





Tôi chưa từng muốn viết lên những dòng này.
Vì tôi không muốn đánh mất đi một thứ.
Đó là Anh.

Nhưng bây giờ có lẽ, không có cái khái niệm gọi là mất hay còn nữa, vì thật sự thì tôi chưa bao giờ tồn tại trong mắt người con trai ấy.
Có thể thật quá khó để lý giải tại sao nhưng tôi  mỗi một ngày đều suy nghĩ và giành rất nhiều thời gian trong những năm qua để lặng lẽ ...chờ đợi một người.
Tôi chỉ là một đứa trẻ, so với anh
Chỉ là một con vịt so với anh
Và chỉ là một cô gái bình thường, là cái gì đó quá bình thường đến nỗi có thể bỏ qua thật dễ dàng...
Ừ, thì tôi thường vẫn hay tự nhủ mình " Đừng quan tâm, đừng đặt quá nhiều vào những chuyện quá hoang đường, Hoàng Tử là phải đi với Công Chúa, biết không?"
Vì tôi không phải là Công Chúa...nên Hoàng Tử...không bao giờ đến, phải không?

Tôi đã thấy mình thật ngốc.
Tôi chờ đợi gì ...ở đây...chứ!

Ừ thì là một cô em gái
Tôi vẫn quan tâm, vẫn lặng lẽ nhìn anh sống qua cuộc sống của người khác, lặng lẽ nhìn anh cười, nhìn anh khóc qua cái nhìn của người khác, qua lời kể, qua trò chuyện...qua những điều không hẳn là sự thật nữa....
Tôi cứ đứng đó. Và bật khóc!

Tôi chạy đi xa khỏi anh.
Tự cho mình cơ hội khác.
Nhưng trái tim lại lạnh giá.




Tôi thường viết những câu chuyện tưởng tượng của riêng mình, về thứ tình yêu tưởng tượng của riêng mình.
Nhưng tôi chưa bao giờ dám "mượn" hình ảnh của anh để xây dựng cho mình một nhân vật.
Có thể vì sợ anh sẽ nhận ra.
Có thể...vì anh là người...thông minh và tinh tế mà.

Tôi thường để lòng mình trôi đi với những cảm xúc, viết về người đàn ông nào đó, về mối tình nào đó... Nhưng ...anh thường không quan tâm.

Dạo gần đây, tôi không viết được nữa. Dường như ý tưởng cạn kiệt. Vì ...mọi thứ trong tôi đã tan vỡ, như dây đàn kéo quá căng rồi..."bặt" . Không còn có thể im lặng nữa, chờ đợi nữa...
Tôi không bao giờ dám nghĩ anh xem tôi là người đặc biệt.
Là cái gì đó đáng để quan tâm và đáng nhớ.

Tôi đã cố gắng gây sự chú ý, bằng những bài viết về mối tình nào đó, về người con trai khác...
Anh cũng chỉ im lặng.

Tôi cứ lang thang trong mớ cảm xúc của mình.
Tôi thấy mệt mỏi và gục ngã.


Tôi chỉ là một người bình thường.
Đừng quá mơ mộng.
Đừng sống quá xa thực tại.

Tôi bối rối viết lên những dòng này.
Tôi . Mệt. Và. Chỉ. Muốn. Khóc.
Tôi không còn thấy mình mạnh mẽ nữa.


Tại sao tôi cứ tránh né?
Trước đây , tôi thường không dám nhìn nhận, cũng không dám có những ý nghĩ quá xa, hoang đường.
Tôi cứ chấp nhận, làm bạn là đủ rồi.
Anh thường bảo tôi thế, ảo thì chỉ là ảo.
Anh cứ chúc tôi thành công, chúc tôi hạnh phúc...

Tôi không thích than thở, không thích viết tự sự kiểu này, thấy mình đáng ghét lắm!
Thấy mình như bị...điên ấy!
Thèm được một lần...yêu chân thành.

Cách đây vài ngày, tôi cứ nghĩ về 1 entry cũ đã viết tặng anh. Không biết nên để lại hay xóa đi...
Sẽ không có chuyện anh tìm tôi, sẽ không có chuyện anh chấp nhận tôi.

Có lẽ ...lâu lắm nữa, tôi mới viết lại truyện được.
Tôi không tài giỏi như mọi người thường nói, truyện của tôi không đủ để giữ chân một người.
Viết nhiều, viết hay thì...có ý nghĩa gì đây.
Chỉ có một người, tôi đợi mãi chẳng thấy về.

Trang Blog này, không phải để tôi thể hiện bản thân.
Ban đầu, mục đích đã không phải vậy rồi.
Nó chỉ là cầu nối để anh biết tôi sống thế nào, để anh đọc được trong tác phẩm của mình, tôi gửi gắm gì.
Để tôi nhìn anh, cuộc sống của anh, bạn bè anh...
Có lẽ. Thứ quý giá nhất là thứ mình đang có chứ không phải là thứ đã mất đi và thứ không có được.
Anh là thứ mà tôi không có được, và cũng là thứ mà tôi đã mất đi.
Tôi nên học cách trân trọng những gì mà mình đang có thì đúng hơn.


Sẽ không viết tự sự nữa. Sẽ không chờ đợi anh nữa.


2 nhận xét:

  1. Miss! Ta cũng ko biết nói gì khi đọc entry này nữa? Thật buồn và cứ nghe ngậm ngùi thế nào! Ta chỉ còn biết mong rằng đây chỉ là những cảm xúc thoáng qua và ko đọng lại trong nàng. Ta cũng từng yêu 1 người qua mạng ảo, ta có thể hiểu dc tâm trạng này. Thôi thì ta cũng ko nói gì thêm để dành khoảng lặng lại cho nàng vậy. Có lẽ nàng đang cần 1 khoảng lặng để bình yên.

    Ta luôn mong nàng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ta dừng lại cảm xúc đó ngay khi ta viết ra entry này. Cuộc sống đối xử với ta rất công bằng, ta tin 1 ngày nào đó, mình được yêu bởi tình yêu chân thành nhất, từ người con trai ta yêu nhất

      Xóa