Sân bay đầy những người là người
Hoàng đứng nhìn ở cổng ra vào
Không có ai quen cả. Anh rút điện thoại ra và tắt chế độ máy bay...
Gọi cũng không gọi được từ rất lâu rồi.
Anh ngước lên nhìn bầu trời xa tít.
Miss ạ, anh đã trở về....Mang nắng về bên em đây.
*
Cửa sổ đầy Nắng...
Bên ngoài tiếng gió reo, tiếng chim chóc...
Chưa khi nào cô cảm nhận cuộc sống sâu sắc đến vậy.
Chẳng biết là mình vừa đi qua thiên đường hay địa ngục, chỉ thấy rằng cuộc sống này quá đẹp, những người bên cạnh rất quan trọng...
Cô mở mail .
Thử vài kiểu mật khẩu trong cuốn sổ nhỏ.
To : Miss Muội Muội
Ngày mai Ca Ca sẽ lên máy bay , Muội nhớ ra đón nhé!
Lần này Ca muốn Muội thay đổi cách xưng hô, không phải là Hoàng Ca Ca như mọi lần, không là Ca sẽ trốn luôn đấy.
Yêu muội...!
Cô gái nhìn thời gian trên đầu mail
Ngày 19 tháng 2 năm 2013.
Cô bật di động lên
2016
Tin nhắn
- Em yêu , anh đang dưới nhà, em xuống nhanh nhé!
Cô nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc
"Không tệ lắm."
Cầm cái ví trên bàn, cô bắt đầu xuống cầu thang.
Huy đứng ngay trước cửa, trong bộ quần áo tinh tươm , sạch sẽ. Anh đang mỉm cười nhìn cô.
- Chào bác sỹ!
- Ha ha.... Chỉ có em mới gọi anh là bác sỹ mà nghe khiêu khích vậy thôi.
Cô cười toe
- Ai bảo anh chuẩn bị làm chồng em. Mà em mặc thế này có được không?
Huy vờ ngó nghiêng, cau mày
- Đẹp quá! Lần sau phải cố gắng xấu hơn biết chưa!
Huy tự nhiên kéo eo cô lại gần, hôn lên má cô thật nhanh, thật nhẹ
- Thơm quá, mời người đẹp lên xe.
Cô ngồi vào cạnh ghế tài xế, đợi Huy ngồi vào ghế lái.
Đẹp trai, tài giỏi và quan trọng là anh yêu cô. Có hạnh phúc nào lớn hơn nữa chứ!
Cô mỉm cười nhìn Huy.
- Cảm ơn anh, nhiều thật nhiều vì đã đến bên em.
Huy bật cười ha ha
- Em còn phải cảm ơn dài dài.
Huy lái xe đi, cô bắt đầu nhìn ra khung cửa. Nắng đẹp thật.
Một chiếc xe mui trần màu trắng vừa lướt qua, trên xe có một người mặc sơ mi trắng.
Cô tự nhiên thấy khó thở.
- Ngừng xe! Ngừng!
Huy lập tức đánh xe vào lề, anh lo lắng nhìn cô
- Hân, em sao thế? Em khó chịu chỗ nào à?
- Anh à, hình như em vừa gặp người quen.
-Ừ, quen thế nào?
Cô lắc đầu, cô tựa đầu vào kiếng
- Hình như rất đặc biệt...
Huy im lặng nắm tay Hân thật chặt.
Lo lắng, đau...Anh là người ...tận hưởng nhiều hơn ai hết.
- Anh đưa em về nhà nhé!
Cô lắc đầu, em muốn xuống đây. Anh cứ về bệnh viện trước đi.
- Anh không yên tâm, có gì là gọi anh ngay nhé! được không?
Cô gật đầu. Rồi mở cửa xe.
Huy đón lấy cô, ôm tạm biệt rồi mới chịu rời đi. Không giấu được nỗi buồn.
Cô lang thang vài dãy nhà, cố nhớ lại một số chuyện nhưng chỉ thấy mệt mỏi.
Cô ghé vào một tiệm hoa, mua cho mình bó hoa Thạch Thảo tím. Cô nghĩ đến việc sẽ đặt nó bên cạnh cửa sổ, cửa sổ đầy nắng.
- Em còn thích Thạch Thảo tím nhỉ?
Theo quán tính cô gật đầu, nhưng ngay sau đó cô ngước lên nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Cô sững người lại.
- Tặng em. Muội Muội
- Muội Muội?
Chàng trai gật đầu, mỉm cười
- Em vẫn thế, và em trong lòng anh...vẫn thế! Anh về rồi !
Chàng trai ôm lấy cô, đầy thân thiết, gần gũi....
Cô chỉ biết đứng ngây ra, nhìn rồi nhìn. Qua vai anh cô nhìn thấy chiếc xe màu trắng...Tim cô lại bắt đầu nhói lên và đầu bỗng nhiên choáng váng.
- Chúng ta....đã từng biết nhau sao?
Chàng trai khựng lại. Anh buông cô ra và nhìn vào mắt cô
Xa lạ...
- Miss ? Em đừng giỡn mà...Em thật lòng là quên luôn cả anh à?
- Hoàng Ca Ca...?
Hoàng gật đầu...
- Hoá ra là em đùa. Làm anh hết hồn.
Hân bối rối
- Xin lỗi anh... Có một cái mail còn xót lại... Tôi cũng không chắc...
Cơn đau đầu bắt đầu dữ dội, tay chân như rút hết sinh lực, Hân bỗng ngồi thụp xuống
- Em?
Huy lao tới đỡ lấy Hân, vì không yên tâm với tình trạng hiện tại của cô nên anh cố tình đi theo sau, không ngờ rằng cô xảy ra chuyện thật.
Huy nhanh chóng đưa cô lên xe. Khi mọi thứ đâu đó ổn thoả anh mới nhớ đến người bên cạnh.
- Hoàng này, giờ tớ đưa cô ấy về trước, nói chuyện cậu sau nhé! Cậu mới xuống máy bay, chắc mệt rồi, về và ngủ một giấc thật ngon đã nhé!
Huy nhanh chóng vào xe và lao đi , Hân ngồi trên xe, đầu tựa vào vai Huy , mắt vẫn nhìn ra cửa kiếng, Hoàng vẫn đứng đó, không hiểu chuyện gì xảy ra cả.
Miss mất tích ba năm nay, ngay cả ra sân bay đón anh cũng không....
Tại sao Miss lại đi cùng với Huy? Thật ra thì mọi chuyện là sao?
*
Những ký ức cũ ùa về như thác đổ, anh nhớ về cô bé thường chia kẹo cho anh, chịu ngồi cạnh anh dù tất cả mọi người đều xa lánh, miệt thị vì anh là con hoang , vì anh xấu xí.
Anh đã thay đổi rất nhiều rồi, em biết không?
*
Hân lại ngồi trước cái mail cũ, cô cố nhớ lại những chuyện đã qua nhưng thật sự chẳng nhớ gì cả, trong ký ức của cô bây giờ ngoài gia đình ra chỉ có Huy.
Huy là bác sỹ điều trị của cô khi còn ở Mỹ, anh là người rất tình cảm, vui vẻ. Bên anh cô cảm thấy rất dễ chịu, nhưng sự xuất hiện của người con trai kia làm cô ...
Vừa gần gũi nhưng cũng vừa đau đớn.
Thật ra thì cô và anh yêu nhau từ khi nào? Có vui không? Sao cô chẳng nhớ gì cả.
Chuông cửa
- Con chào bác trai ạ.
- Hoàng hả cháu ?
- Có Hân ở nhà không bác?
- À...nó ra ngoài rồi, ông lão nhìn lên lầu, hy vọng là Hân sẽ không xuống bất ngờ,
- Bác cháu mình ra sân nói chuyện cho thoải mái nhé.
Hoàng nhìn căn màu trắng quen thuộc, mọi thứ vẫn như cũ.
- Lần này cháu về một mình hay với ông nhà?
- Dạ một mình thôi ạ.
Ba Hân gục gật
- Ừ, hơi tiếc nhỉ, tưởng có ông ấy cùng hàn huyên chuyện cũ, cùng uống trà thì hay
Hoàng nhớ về những buổi chiều ba anh cùng chơi cờ với ba Hân.
- Ba cháu mất rồi bác ạ, cũng ba năm rồi.
-Ồ...Bác xin lỗi, bác không hay biết gì tin này cả. Còn anh trai con chắc cũng khoẻ nhỉ?
Những nỗi đau lại kéo xích lại thật gần, dù mạnh mẽ nhưng anh không thể không ngăn nổi một tiếng thở dài.
- Anh trai cũng vừa ra đi sáu tháng trước ạ.
Câu chuyện chìm vào im lặng, mỗi người một suy nghĩ, ông lão thì nhớ về những nỗi đau của riêng mình...
Ba năm trước khi Hoàng hứa sẽ về nhưng cuối cùng cậu ấy lại để con gái ông đợi tới tối mịt nhưng cũng không đợi được người, không một lời giải thích, một cuộc gọi hay một tin nhắn cũng không có. Con gái ông lặng lẽ trở về nhà.
Một năm sau con bé sang Mỹ tìm Hoàng .Nhưng khi trở về.... Ông còn nhớ cái ngày con bé trở về, chẳng khác nào một thây ma, cả ngày ở trong phòng...
Rồi một ngày người ta báo cho ông hay con gái ông bị tai nạn ngoài phố, do phần não bị chấn thương nặng cộng bị sốc trước đó nên rơi vào tình trạng nguy kịch. Ông đã dùng hết số tài sản tích góp bao nhiêu năm đưa con sang nước ngoài điều trị....
Sức khoẻ yếu kèm ý chí vượt qua cũng chẳng có. May mà có Huy tận tình điều trị, sau nhiều ngày hôn mê con bé cũng tỉnh dậy.... Nhưng con bé đã quên đi tất cả mọi chuyện.
Ông lão thở dài...
- Đời người vô thường cháu ạ. Vợ con cháu không về cùng sao?
Hoàng ngạc nhiên
- Vợ con? Hoàng bật cười - Cháu đã kết hôn đâu ạ.
Ông lão gục gật, chợt sâu chuỗi từng câu chuyện lại.
- Bác hỏi thật cháu nha, có khi nào cháu đứng trên lễ đường cùng một....cô gái khác không?
Hoàng hơi bất ngờ về câu hỏi của ba Hân nhưng anh vẫn nhớ rất rõ, cả đời anh chỉ có duy nhất một lần.
Ba Hân chăm chú nhìn nét mặt của Hoàng.
Cuối cùng Hoàng gật đầu
- Là đưa em họ cháu ra trao cho chú rễ ạ.
Ông lão gật đầu, dường như hiểu ra mọi chuyện.
*
Em còn nhớ không, hồi mình cùng chơi trò cô dâu chú rễ ấy, em cứ nhất định đòi anh làm chú rễ, trong khi các bạn khác xa lánh anh, nhất quyết không chịu, cuối cùng em khóc toáng lên, hihi anh phải kéo em đi chỗ khác, rồi tụi mình cùng ra sau vườn nhà em cùng ghép lá mít lại thành nón chú rễ, thành vương miệng cô dâu, nhìn em cười nắc nẻ anh chỉ biết rằng mình đã hứa sẽ chẳng bao giờ lìa xa em...
* * *
Hoàng cầm chiếc khăn len mà Hân đã từng đan tặng anh trên tay.
Ca Ca và Muội Muội...Em đã quên hết tất cả rồi sao? Tất cả những hiểu lầm, đau khổ anh làm sao có thể giải thích nữa đây?
Bây giờ bên em là Huy, liệu khi em nhớ ra tất cả thì em có về bên anh không?
Huy là bạn thân anh ở Mỹ, cậu ấy cũng vì em mà từ bỏ tất cả để về đây, để bên cạnh em.
Chúng ta thì đã hiểu lầm nhau quá lâu và quá sâu nặng, ngay cả những ký ức liên quan đến anh, em đều đã từ bỏ. Liệu anh có còn ý nghĩa gì với em nữa không Hân?
- Cậu đến lâu chưa Hoàng?
- Ờ, tớ cũng vừa tới.
- Đây là Hân, chắc cậu biết rồi.
- Chào em.
Hân gật đầu.
- Chào anh Hoàng.
Hoàng giấu một cái thở dài.
- Em ngồi đây lát nhé, anh đi rửa tay .
- Em vẫn khoẻ chứ Hân?
Hân gật đầu.
- Làm sao mà chúng ta biết nhau? Em thì ở đây, anh thì ở Mỹ...
- Anh với em là hàng xóm, đã từng rất thân và đã từng....yêu nhau ...rất nhiều.
Hoàng nhìn gương mặt đang đỏ lên của Hân. Cô bối rối quay đi chỗ khác.
- Thế sao chúng ta lại chia tay?
Hoàng mỉm cười
- Chúng ta chưa từng chia tay...
- Thật sao?
- Thật. Anh chưa từng có suy nghĩ sẽ để em cưới người đàn ông khác.
- Người đàn ông khác đó là bạn thân của cậu.
Huy chen ngang vào.
- Cô ấy vốn là của tớ !
- Trên người cô ấy không có chỗ nào ghi tên cậu hết Hoàng ạ.
- Cậu cố tình không cho cô ấy lấy lại trí nhớ chứ gì.
Huy cười.
- Là cô ấy không thèm nhớ ra cậu.
Hân cảm thấy cuộc đối thoại của hai người đàn ông này không đi đến cả nên im lặng ngồi ăn. Trong lòng có chút bối rối nhưng mà dù cô chọn ai trong hai người họ thì sau này đều phải đối mặt.
Cô vừa ăn vừa len lén nhìn Hoàng.
Đẹp trai, phong độ, nhìn anh có cái phong thái rất tự tin.
Cô đã từng yêu người đàn ông lịch lãm này sao?
Huy hôn tạm biệt ở trước cửa nhà.
- Huy à, nếu em nhớ lại và quên mất anh thì sao?
Huy mỉm cười, tay vẫn ôm chặt lấy eo Hân, anh nhìn thẳng vào mắt cô
- Anh vẫn yêu em.
Hân mỉm cười, choàng hai tay lên cổ Huy
- Nếu có chuyện gì xảy ra, anh vẫn xem em là bạn chứ?
Huy hít một hơi thật sâu, ôm lấy cô thật chặt thay cho câu trả lời...
*
Năm anh 12 tuổi, bà ngoại anh mất, ba anh bỗng nhiên xuất hiện rồi đưa anh sang Mỹ , anh còn nhớ hôm anh đi em đã khóc rất nhiều, anh cũng thế, anh không biết rồi mình sẽ đi đâu về đâu, Mỹ là nơi nào... Nhưng anh đã tự hứa với bản thân rằng anh sẽ bảo vệ em suốt đời, rằng anh sẽ trở về. Nhưng em lại không nhận ra anh, anh không còn là thằng bé béo tròn năm xưa nữa nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là anh đã trở về. Nếu em nhớ lại thì đã sao? Em sẽ về với anh hay em sẽ ở lại bên người ấy. Anh không đủ tự tin vào bản thân nữa vì trong anh mắt em nhìn người ấy, anh thấy có một sự da diết, mãnh liệt và đầy hạnh phúc.
Liệu khi em nhớ lại tất cả mọi chuyện ,em có bỏ rơi anh để trở về với Hoàng?
*
- A, cho anh này
Cậu bé mở tròn mắt
- Cái gì đấy?
- Bộ đồ chơi bác sỹ đấy, đây là tai nghe nè, còn cái băng này nữa...Cái mũ rất đẹp nhé, anh đội lên đi. A, đẹp quá.... hihi
Và cuối cùng ngày hôm nay anh đã trở thành bác sỹ thật sự.
Hân mỉm cười với chút ít ký ức còn xót lại, những ký ức tuổi thơ cứ tua đi tua lại trong đầu cô, cuối cùng cô cũng nhớ đó là Huy.
Thì ra anh với cô cũng từng là hàng xóm. Hèn chi lại có cảm giác thân thiết đến vậy, gần gũi đến vậy.
- Em đang nghĩ gì mà cười ngây ra thế?
Hoàng ngồi xuống đối diện.
- Dạ, một ít chuyện nhỏ.
- Có anh trong đó không?
Hân lắc đầu, mỉm cười
- Cái đầu của em nhỏ bé, không chứa nổi người cao to như anh. hihi
Hoàng bật cười
- Em vẫn vậy, vẫn vui vẻ, tinh nghịch.
Hân mỉm cười.
- Huy cũng nói em thế!
Hoàng nhìn bầu trời trên cao
- Xem ra là anh hết cơ hội phải không? Hình như Huy bây giờ đã hoàn toàn thế chỗ của anh.
- Không phải là thế chỗ mà vốn dĩ Huy vẫn ở đó. Chẳng phải lúc trước anh bảo chúng ta gọi nhau là Ca Ca , Muội Muội đó sao? Chúng ta vẫn mãi là Ca, là Muội thôi Hoàng ạ.
Hoàng gật đầu. Mỉm cườiAnh đứng lên ôm Hân , xem như là lời tạm biệt.
Hạnh phúc của cô chính là hạnh phúc của anh. Anh nhìn Huy đang đi tới từ đằng xa, vẫy tay chào Huy, anh thong thả bước đi, nhưng không hề nhìn lại.
Anh sợ rằng nếu nhìn lại, có thể anh sẽ chẳng có đủ can đảm để bước đi, để từ bỏ.
- Sao em ôm người đàn ông khác trước mặt anh?
Nhìn Huy đang vờ giận cô, Hân cảm thấy buồn cười.
Huy kéo cô vào lòng.
- Huy này, anh tính đám cưới mình anh có đội nón lá mít không?
Huy sững sờ, anh lập tức ngả người ra, nhìn Hân chằm chằm, không nói được lời nào.
- Em nhớ ra là từ khi nào?
- Mới mấy ngày thôi. Ông mập ạ.
Huy cười ha ha
Bỗng nhiên thấy bối rối, thấy mình như thằng nhóc mập ú năm xưa thật.
- Anh yêu em, mãi mãi.
*
+ Có những chuyến xe đã bỏ lỡ là không thể nào quay lại được.
Truyện ngắn này là phần II của truyện NGƯỜI MANG NẮNG VỀ mà Miss đã từng viết tặng anh Hoàng.
Trả lờiXóaTruyện này Miss viết là dưới sự góp ý về các tuyến nhân vật của Chấm. Ban đầu Miss muốn viết là cô gái sẽ chọn Hoàng, nhưng dần dần trong quá trình viết nhiều bản nháp của truyện này lại thấy mình yêu Huy hơn và đến khi bế tắc ý tưởng thì bắt đầu viết lại từ đầu theo nôi dung mới, tình tiết mới và kết thúc mới. Truyện này có tổng cộng 4 bản nháp theo 4 nội dung khác nhau nhưng chỉ có bản này Miss thấy ổn nhất.
Chúc các bạn của Miss vui vẻ
Còn mình thì chỉ mong người viết truyện sẽ luôn giữ nụ cười tươi và dù nàng chọn ai cho mình thì luôn có một cuộc sống thật hạnh phúc bên người ấy. :)
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
XóaHe he , tiếc là không có ai để ta chọn, nên ta chọn cách vui vẻ đối diện với cuộc sống, với sự cô đơn một cách tự do của mình.
XóaTa hy vọng nàng mau lên xe bông trước ta. Ta thì ... chỉ cần cho ta sống bình yên , bình thường là được. Hi hi
An yên nhé cô gái
Bạn cũng đang cô đơn nè. Mà Miss thì còn có vài mối tình, chứ còn bạn thì đó giờ chưa có 1 mãnh tình vác vai nữa. Mà sao bj thấy con gái cô đơn hơi bị nhiều đó Miss.
Trả lờiXóaLà vì con trai yêu nhau cả rồi ! ha ha
XóaTa thích như Nàng hơn, mối này mối nọ chi cho mệt. Người yêu ta thì ta không yêu, người ta yêu thì không yêu ta, lần quẩn.
Mà Nàng ở SG à? Hay cái góc nào , hihi
Khi nào đó có dịp thì hẹn hò.
Ta đi ngủ đây vì 2h sáng rồi Ta làm 2 công ty lận. Nên bận túi bụi.
Chúc Nàng luôn vui, đi ra đi vô nhà TD riết có khi đi theo nhóm của Đỗ Quyên luôn đó. Mà vậy cũng khoẻ, chồng con là cái nợ nần, Nàng mong chi mãnh vắt vai với vắt chân, chán ngay ấy mà. Thế nhé! Ngủ ngoan cô gái.