Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

Hồi Sinh



Phần I : Kết Thúc

Trước mặt Nhi vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như mọi khi

- Lần này anh cũng về một mình hả?

- Không, có bạn anh nữa, về chơi mấy ngày

- Con gái?

- Ừ, con gái.

Nhi thở một cái thật dài trong yên lặng, trong lúc anh đang bận trả lời tin nhắn của bạn bè.

Vẫn quán vắng, vẫn gió từ trên cao buốt lạnh. Vẫn là người đàn ông với cái thế giới cô không bao giờ bước vào được.

Nhi ngồi nhìn anh thật lâu, dù biết rằng ngày mai cô sẽ bệnh vì gió lạnh nhưng cô không có cách nào đứng dậy và ra về. Cô mỉm cười với việc anh đưa một người con gái về ra mắt ba mẹ như chuyện đó rất bình thường.

Anh nói nó bình thường.

Là anh nói thôi.

Nhi trở về nhà và trùm kín mền, thức tới sáng và ...bệnh thật!

Không một lời thăm hỏi, không một tin nhắn .

Thời gian hay không gian đều chết lặng.

Cô bôi xóa đi một cái tên trong lòng mình.

Kha.

                 
                                 

   *


Miền Tây đón Nhi vào một ngày nắng cháy. Nhi cũng không biết tại sao mình lại trôi đến đây nhưng một buổi trưa bình yên thế này là thứ mà cô đang cần.
Cô nằm trên một chiếc ghe của người quen và thả mình tự do trôi trên sông Hậu Giang. Chắc cũng chẳng đi được đến đâu đâu vì lát nữa nó sẽ bị tàu lớn dạt vào một mé sông nào đó. Không quan trọng, cái chính là cô đang tự thưởng cho mình một ngày và không muốn bất cứ ai nhìn thấy. Có thể sẽ khóc, cũng có thể cô sẽ cười, cũng có thể sẽ mất mạng vì cô không biết bơi nhưng mặc kệ, tự do là tự do...

Cô lại nghĩ đến anh...Những giọt nước mắt tự nhiên lăn dài

"Năm tháng có ngọt ngào, năm tháng có đắng cay" Cô tự hỏi năm tháng nào của mình là ngọt ngào?

Ngay cả thời gian để gặp Nhi anh cũng không có, anh có thể cùng bạn đi du lịch hai người, hay cùng về quê anh nhưng thời gian nhắn cho cô một cái tin cũng rất khó.

Ngay cả là một người bạn, Nhi cũng không đủ tư cách.

Đã từng có lúc Nhi nghĩ mình không bao giờ buông bỏ nỗi, nhưng sự bất lực khi cố gắng tìm chỗ đứng trong lòng anh dường như đánh bẹp mọi thứ. Đã có rất nhiều đêm Nhi không thể nào chợp mắt , đã có rất nhiều lần muốn quên lại không thể quên...

Nhưng Nhi còn làm gì được hơn?

- Nhi?

Nhi nghe ai đó gọi tên mình

- Phải Nhi không em?

Nhi ngồi dậy, nhưng do bị mất thăng bằng nên cái ghe chao đảo, Nhi hoảng loạn đứng dậy

- Em không biết bơi! - Nhi hét lên

- Ở yên đó! Anh qua.

Trước khi Nhi định hình được chuyện gì đang xảy ra, mình đang ở đâu và người con trai đang gọi cô kia là ai thì cô đã rơi tõm xuống sông và đang thấy mình tự do chìm dần.

Mặt trời ngày càng xa và bóng một người con trai mặc áo trắng gọi tên cô trong hoảng hốt. Mặc kệ...Đó không phải là anh.

Thì ra cái chết đến thật dễ dàng, thật đẹp. Không cần vùng vẫy , không cần tan da nát thịt, chỉ là ở yên đó để sức mạnh của nước nhấn chìm, nhấm chìm và...mọi thứ kết thúc!

- Nhi!

- Nhi ơi...!


Một bàn tay thật to lớn nắm lấy tay Nhi và một vòng ôm thật chặt.

Lên khỏi mặt nước, Nhi ho sặc sụa.

- Thiên?

- Nhớ ra anh rồi hả?

Nhi gật gật.

Thiên mỉm cười, đặt Nhi nằm lên ghe rồi lên theo. Không ai nói với ai lời nào, những ngày xưa trở về như mới ngày hôm qua...


Trên chuyến xe Huế - SG 7 năm trước

- Anh ngồi đây được không cô bé?

Nhi nhìn người con trai rực rỡ trước mặt. Bối rối gật đầu

- Em lên xe ở đâu vậy?

- Phú Lộc

- À, nhà anh ở Lăng Cô.

Nhi lại gật, không biết Lăng Cô là chỗ nào.

- Biển. Nhà anh gần biển

- À, Nhi lại gật, quay mặt ra cửa sổ để che giấu cái đỏ mặt. Vì Nhi cũng không biết biển chỗ nào

Trước mặt Nhi là một viên kẹo socola. Nhi cầm lấy nhưng không ăn vội

- Không có thuốc đâu, he he. Khi nào đó anh dắt em ra biển cho biết.

Nhi quay lại, nhìn anh, rồi choáng ngợp bởi cái vẻ quá đẹp trai của anh, Nhi lại  quay ra hướng cửa sổ

- Anh đọc được suy nghĩ của người khác hả?

- Chỉ của em thôi.

Nhi chớp mắt.

Thiên cười nham nhở.

- Anh đùa thôi.

- Tít tít. Nhi lôi điện thoại dưới đáy balo lên.

" Lo tán trai đẹp đi nha, anh ngủ chút."

- Không phải em đi một mình hả?

Nhi đỏ mặt, giấu điện thoại xuống đáy balo lại

 - Họ ngồi đâu?

Theo hướng Nhi chỉ phía dãy ghế bên kia là hai người con trai cao lớn

- Ồ, hai ông anh - Thiên bật cười.




- Sao hồi đó em cắt đứt liên lạc với anh?

- Em đổi số vì số cũ bị làm phiền.

- Anh có nằm trong số đó không?

Nhi lắc đầu

- Chỉ là khi đó em không có cách nào ...

Thiên gật đầu

- Em hạnh phúc không?

- Đã từng.

- Còn bây giờ

- Em không biết nữa...Em về Sài Gòn đây!

- Anh đưa em về

Nhi mỉm cười, lắc đầu

- Em không còn là Nhi của 7 năm về trước.

Chút ánh sáng cuối chiều, biến cái bóng xa dần của Nhi thành vệt dài. Thiên đứng đó, thấy chơi vơi một nỗi niềm.







                                                        *


Ga giường trắng toát, nhàu nát sau một đêm ân ái

Nhi thức dậy khi mặt trời đã bắt đầu gắt gỏng.  Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi nhắm mắt cảm nhận thân thể trần trụi của mình bên dưới lớp chăn.

Một thân thể cao lớn ôm chầm lấy cô, vuốt ve rồi trườn lên người cô. Hai chân cô bị tách ra và cô bắt đầu lấy tay che ngang tầm mắt, tự cắn môi mình cho đến khi Phong kết thúc và nằm thở hổn hển bên cạnh.

- Khi nào thì em lấy chồng?

- Lấy ai?

- Không phải là anh thì cũng là ai đó chứ!

- Không ai cả

- Cái anh chàng râu tóc rậm rạp của em thì sao?

- Sao ? Có khi nào có gì đâu mà sao.

- Chờ đợi rồi tự nhiên từ bỏ, từ khi nào em yếu đuối vậy?



Nhi kéo chăn ra bước vào nhà tắm và bắt đầu xả nước vào bồn. Cô bước vào và bắt đầu không phân biệt được đâu là nước từ vòi sen, đâu là nước mắt. Cho đến khi nước ngập bồn, cô chìm dần xuống và mọi giác quan bắt đầu ngưng hoạt động.

Cô vẫn nằm yên đó, cho đến khi hình ảnh Kha mỉm cười xuất hiện. Chỉ có những lúc như vậy Kha mới chịu nhìn cô và cười một cách dịu dàng.

- Nhi? - Phong hét thật to

Nhi bừng tỉnh. Tiếng Phong đập cửa inh ỏi bên ngoài.

Nhi lấy khăn quấn hết người lại và mở cửa

- Anh tới cho thằng đó một trận nhé!

Nhi im lặng bước ngoài, mặc quần áo và lấy túi xách

- Đừng bao giờ tìm em nữa.

Nhi mở cửa, bước ra ngoài. Mặt trời đã lên cao, cô thầm thì

" Cảm ơn vì có thêm một ngày để sống..."

Cô ngước nhìn ngôi nhà lần cuối

- Tạm biệt, Phong.

Nhi lấy điện thoại, nhắn tin cho Kha, tin nhắn cuối cùng

- Tạm biệt , Kha.


                                                        _o0o_
   


Phần II : Bắt Đầu




- Cho anh nghe với

Nhi lấy 1 bên phone đeo lên tai Thiên

Những lời ca trong Mp3 vang lên


" ...Ôm nỗi đau hoài mong

Tình đã chết chết theo mùa đông

Con Phố buồn từng đêm

Kỉ niệm khóc nhớ anh nhiều thêm..."

Thiên gỡ phone xuống

- Em đang thất tình hả?

Nhi bật cười

- Chỉ là không hiểu sao khi người ta yêu nhau lại bi thảm như vậy, nghe hoài vẫn không hiểu.

- Ha ha....Lăng xả vào yêu thì mới biết chứ "nghe" không thì làm sao mà biết?

Nhi chớp mắt

- Lăng xả?

- Ừ. Phải yêu mới hiểu được tình yêu.

Nhi mỉm cười.


Nhi trong ký ức của Thiên là một cô bé đáng yêu như vậy, rất hay đỏ mặt và ngây ngô.

22 tiếng ngồi cạnh nhau

22 tiếng chọc phá nhau

Những gì về Nhi mà anh biết chỉ là Nhi học trường du lịch, Nhi thích nghe nhạc buồn, chưa có người yêu và số điện thoại của Nhi.

- Lát em xuống chỗ nào?

- Ngay Đồng Nai anh ạ

- Ừ, anh vào thẳng SG luôn. Chắc anh sẽ....nhớ em...

Nhi đỏ mặt quay đi. Có lẽ là đang xấu hổ vì cái nắm tay đêm qua của anh.


- Tụi mình giữ liên lạc nha.

Nhi gật đầu.

Nhưng sau vài cuộc gọi ngắn ngủi do Nhi kết thúc trước thì Nhi đổi số. Anh không trách Nhi, vì khi đó anh cũng không chắc được mình có thể làm được gì cho Nhi ngoài những cuộc điện thoại trong vội vàng.

Là anh, thì chắc chắn anh cũng sẽ từ bỏ.


Bảy năm qua, anh được cài vào làm tay trong để phá một vụ án lớn nên việc giữ một người con gái bên cạnh là không thể. Đã cố gắng hết sức có thể để giữ liên lạc nhưng ngoài điều đó ra anh còn có thể cho cô được những gì?
Khi anh được trở về là chính mình thì cũng đã qua một thời gian quá dài, cô còn nhớ anh là ai không?
Anh bắt đầu tìm kiếm... Và tìm thấy cô đang trôi trên một dòng sông...
   

"- Em không còn là Nhi của 7 năm về trước." . Anh biết chứ, biết rất rõ


- Ừ.

Nhi quay lại nhìn anh

- Anh hiểu.

Cô chưa từng kể với anh về bất cứ điều gì nhưng anh vẫn có thể hiểu?

Sau khi chia tay anh ở Đồng Nai , cô về nhà và nhận được tin ba mẹ mình ly hôn . Mẹ đưa hai anh trai cùng sang Mỹ nhưng không lâu sau cô nhận được tin anh trai thứ ba mất vì tai nạn, anh hai thì thương tật vĩnh viễn, không thể đi lại.

Nhi ở lại Việt Nam với ba nhưng rồi ba có người mới, Nhi trở thành Lọ Lem chỉ sau một đêm thức dậy.

Kế hoạch đi du học ở Sing với Kha tan thành mây khói, người cần đi vẫn đi và người không cần ở lại vẫn phải ở lại.

Những cuộc gọi của Thiên khi đó trở thành thừa thãi, không thể chia sẻ, không thể lắng nghe và không thể ở bên cạnh.

Nhi cắt đứt hết liên lạc với tất cả mọi người và sống một cuộc đời mà trong bất kỳ kế hoạch nào trước đó cũng chưa từng nghĩ đến. Cô ra trường và vào làm cho một công ty lữ hành. Những chuyến đi khiến cô vơi đi ít nhiều những nỗi đau mất mát và che lấp đi ít nhiều sự cô đơn, trống trải trong lòng.

Phong cũng là một trong những hướng dẫn viên của công ty , thường dẫn tour chung với Nhi và dần dần trở thành người bạn duy nhất của cô.

Cô thường kể cho Phong nghe về Kha, về mối tình thầm lặng và sự chờ đợi thầm lặng của mình. Khoảng cách kéo lại dần và điều đó biến Phong từ người bạn trở thành...người tình.

Rất nhiều lần Phong đề nghị kết hôn nhưng Kha trở về...và
 ...nỗi ám ảnh về những đổ vỡ trong gia đình mình đã khiến Nhi từ chối.

Cũng có thể vì tình cảm Nhi dành cho Phong không phải là tình yêu.

Đứng trước Thiên, chỉ hai từ "Anh hiểu, mọi nỗi đau trong Nhi liền trở mình, cứa vào lòng những vết cắt đau điếng!"

- Em về SG đây, cho em thời gian

- Cả đời.


Gặp lại Thiên làm Nhi sống dậy những ký ức không mấy vui vẻ, không phải lỗi ở anh mà là do anh xuất hiện không đúng thời điểm.

Nhìn thấy Thiên, Nhi nhìn thấy những yếu đuối nhất trong con người mình. Trong ký ức của Nhi dường như đã xóa sạch hình ảnh anh, những tưởng anh sẽ không bao giờ đứng trước mặt Nhi lần nữa. Trái đất là tròn hay méo mà mỗi khi gặp anh là đều nhìn thấy chông chênh, đổ vỡ.

Bảy năm trước gặp anh, gia đình cô mỗi người một nơi, xa cách nghìn trùng.

Tình yêu với người bạn thân cũng bị chia cắt

Bảy năm sau gặp lại, gia đình cô lại một lần nữa xảy ra biến cố lớn

Sân bay đầy người là người.


Khi đó cô chỉ dự định sang đó dự đám cưới anh trai, không hề nghĩ rằng đó là lần cuối cùng nhìn thấy mặt mẹ.
Mẹ cô đã yên nghỉ trên đất khách.

Một lần nữa cô cắt đứt hết liên lạc và biến mất.






* 6 Tháng sau


- Cuối cùng cũng tìm thấy em.

- Chi đó anh đẹp trai?

- Nhận em về nuôi.

Thiên chỉ vào cái áo pull trắng của Nhi, dòng chữ đen chạy ngang nổi bật " Cần nhận nuôi, hứa sẽ ngoan!"

Nhi bật cười

Thiên ôm Nhi vào lòng.

- Kết thúc cái này là để bắt đầu một cái khác, em ạ . Nhớ lời hứa bên bờ sông không? Thời gian của em hết rồi.

Thiên nháy mắt.

Nhi ngước nhìn ngôi nhà lần cuối, mỉm cười

- Tạm biệt, Phong.

Nhi lấy điện thoại, nhắn tin cho Kha, tin nhắn cuối cùng

- Tạm biệt , Kha.



Thiên kéo vali của Nhi đi trước, nắm tay Nhi theo sau.

 "Kết thúc cái này là để bắt đầu một cái khác, em ạ."

Là Thiên nói vậy.

Nhi mỉm cười nhìn Thiên ngoài cửa sổ, trời tính thế nào thì cô không biết chứ việc gặp lại Thiên và bỗng dưng sống cùng một nhà với Thiên cho tới giờ, vẫn cứ như là giấc mộng.

- Em ơi, điện thoại reo nãy giờ kìa

- Anh nghe đi

Thiên nhướng mày, láu cá như bảy năm trước

- Alo?

- Anh là ai vậy?

Thiên nhìn Nhi

- Phong gọi đó em

Nhi ra hiệu không nghe

- Bạn cùng phòng của Nhi.

- Nói với tôi anh không phải là Kha đi

Đầu dây bên kia khẩn trương. Thiên mỉm cười

- Không phải.

Phong thở phào nhẹ nhõm

- Nói với Nhi là tôi chúc cô ấy hạnh phúc. Anh chăm sóc cô ấy thật tốt đấy.

- Hử? Ùm....

Đầu dây bên kia tắt máy.


- Bạn cùng phòng?

Thiên cười ranh mãnh

- Nên nói là cùng giường mới chính xác nhỉ?

- !!! Nhi trợn tròn mắt.


Thiên chỉ lên bức tường đối diện chỗ Nhi ngồi . Nhi đánh vần từng chữ

GIẤY - KẾT - HÔN

Cô há hốc mồm

- Ai lại đi đóng khung rồi treo lên như thế!

Thiên bật cười ha ha

- Treo cho người ta biết anh không có ế.


Vẫn như bảy năm trước, Thiên luôn có đủ cách để khiến Nhi quên đi mọi thứ quanh mình, luôn có cách để Nhi chỉ nhìn về phía anh và trong đầu lẩn quẩn những nụ cười của anh.


Miss.



7 nhận xét:

  1. Thích những bức hình của nàng.
    Cuối cùng thì sau những biến cố của cuộc đời, Nhi đã có được một tình yêu thực sự cho riêng mình. Ừm, tình yêu có là gì cao xa đâu. Chỉ cần ánh mắt luôn nhìn về phía người ấy, trong đầu luôn có nụ cười của người ấy, và tim biết khóc cười vì người ấy mà thôi.
    Chúc nàng cũng sẽ như thế nhé Miss.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Những bức này là Melpo bé nhỏ của Nàng chụp lại đấy, tung tăng cả buổi sáng không uổng phí Nàng nhỉ? hihi
      Nghe nói Nàng sắp vào SG hả?
      Có tính hẹn hò gì không đấy, hay đến đến không ai hay, đi không ai biết vậy hả?

      Xóa
  2. Thấy hạnh phúc trong lòng. ^^


    Trả lờiXóa
  3. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  4. “Kết thúc để bắt đầu”. Bắt đẩu mở ra chương đời mới và đóng lại quá khứ đau lòng.

    Cuối cùng thì Nhi cũng tìm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc là khi ở bên cạnh một người chỉ muốn làm cho ta cười. Phải ko nàng? Những kết thúc có hậu luôn khiến ta nhẹ lòng, nàng ạ!

    P?S: Miss! Nảy ta post nhầm cái cmt và phải xóa nó. Sorry nàng nha Miss.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Khi ta viết truyện này ta cũng nhớ về ta của 7 năm trước,là một cô bé với sự hồn nhiên. Sau nhiều biến cố, đau buồn ta trở thành ta của ngày Hnay. Tuy cô gái này không phải ta nhưng cái kết có hậu của cô là ta đang muốn viết cho mình. Hihi
      Ta mới tiếp nhận vị trí mới trong cty nên dạo này rất bận và mệt mỏi. Có mấy cái entry viết dở mà không có cách nào hoàn thành. Hy vọng mọi thứ qua nhanh.
      Ôm nàng nhé!

      Xóa