Được tạo bởi Blogger.

Thứ Ba, 21 tháng 3, 2017

Những Cánh Chim Trời




Tôi thường không biết bắt đầu một mối quan hệ như thế nào cho đến khi nó kết thúc.



Những kết thúc thường diễn ra trong im lặng, không có chuyện người này trách móc người kia, cũng không có chuyện ầm ĩ và những hệ lụy sau đó, chỉ là  "Khung trời của người ra đi chính là trái tim của người ở lại..."

Có vô vàn lý do để ta rời bỏ một người, nhưng không có sự ra đi nào thanh thản cả, ít ra là đối với tôi. Tôi ra đi khi mọi thứ đã không còn cứu vãn được nữa, tôi ra đi khi biết rằng mình đã trở thành thừa thãi, ra đi khi biết mình chưa từng tồn tại và ra đi khi mình cảm thấy bất lực đến mức như vừa trút hơi thở cuối cùng. Mệt mỏi và kiệt quệ.

Có thể tôi sẽ khóc mà cũng có thể là không, vì không biết nó có giải quyết được gì không, chỉ biết là người đi thì chẳng bao giờ tiếc nuối người ở lại. Khóc thì có thay đổi không, mà không khóc thì là do mình mất hết cảm xúc hay do mình quá hụt hẫng đến nỗi không còn cảm nhận được cái gì là đau cái gì là khổ. Ừ thì đành mặc kệ.
Không mặc kệ thì làm gì được nhau!

Tôi với anh cũng vậy, ra đi khi mọi thứ đã được đẩy vào cửa tận cùng.
Tận cùng của một mối quan hệ. Không phải cái kết có hậu mà là mỗi người tự chọn riêng cho mình một con đường.

Anh chọn cách ra đi trong im lặng, tôi chấp nhận sự ra đi đó cũng trong....câm lặng. Không phàn nàn, không oán thán. Về cơ bản thì chúng tôi không có cái gì để giữ nhau lại, xét về pháp lý cũng không mà xét về tình yêu thì chắc cũng không.
Anh và tôi có đôi lần hò hẹn.
Anh có lần ăn cơm hộp tôi làm, cũng có lần đi xem phim cùng tôi, cũng đã từng chụp ảnh cùng... Thi thoảng nói nhớ nhau rồi sau đó im lặng, để mọi thứ rơi vào hư không. Sau đó gặp lại, mọi thứ đã chìm vào quên lãng...
Chưa một lần cầm tay, chưa từng nghĩ mình sẽ là gì đó trong cuộc đời đối phương. Anh kể cho tôi nghe về chuyện đang tán tỉnh một cô gái, tôi tâm sự cùng anh về người đàn ông mình thầm yêu trên đất khách. Những câu chuyện không có bắt đầu, và những câu bỏ lửng không có lời tạm biệt.
Có một đêm nào đó tôi bảo
- Thèm ôm một ai đó
Anh cười ( bằng một con icon)
- Cho ôm nè, chịu không?
- Ờ. Chạy qua đi.
 Để rồi...
30 phút sau anh đứng trước cửa nhà.

Tôi tròn mắt nhìn anh
- Sao bảo qua cho ôm mà không ôm?
Anh cười thật hiền.
Chẳng kịp suy nghĩ gì cả, tôi nằm gọn trong vòng tay anh.
- Đàn ông gì mà dễ dãi vậy, 1h sáng rồi còn chạy qua.
- Yêu thì phải chịu khó chứ!
Anh cười hì hì

Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, ngày nào đó mình bất chợt lao vào đời nhau, ôm nhau thật chặt và những nụ hôn kéo dài như bất tận, xuyên đêm. Mọi thứ quá bất ngờ và ...anh không thể đón nhận nó.

Anh im lặng sau đó và trả lại những đêm đầy thổn thức, chờ đợi. Chờ anh chạy đến ngay khi mình nói nhớ và đợi anh xuất hiện bất ngờ trước cửa ngay khi tôi nói mình thèm một cái ôm.... Nhưng anh chọn im lặng.

Tôi lặng lẽ đóng các trang mạng xã hội và ngừng cập nhật mọi thứ về anh. Không có bắt đầu, cũng không có kết thúc nhưng ám ảnh như những giấc ngủ đầy mộng mị. Tôi thấy mình cùng anh đi qua một chiếc cầu, anh qua trước bên kia bờ đứng đợi, trong khi tôi loay hoay lại gần thì anh quay lưng đi mất, chiếc cầu gãy đôi và tôi thấy mình thả hồn theo anh mà chẳng màn đến việc mình đang rơi xuống vực. Cho đến khi tôi giật mình thức dậy, mọi giác quan rã rời... Chỉ có nỗi nhớ anh là giăng đầy ấp, tuyệt vọng kéo đến làm chút mạnh mẽ trong con người tôi cũng bỏ đi đâu mất. Úp mặt vào gối và cơn nức nở bắt đầu một cách sầu thảm.

Tôi thèm làm một cánh chim trời. Tự do bay đi khỏi những ràng buộc, tự do bay đi khỏi những ái ố của cuộc đời. Thèm làm một cánh chim trời bay đi mãi cho đến khi kiệt sức và bị ánh mặt trời thiêu rụi thành tro bụi.

Tôi không phải là cánh chim trời. Tôi phải đối diện với sự đau khổ của tình yêu, ngập ngụa trong mớ cảm xúc của đời người. Và học cách chấp nhận bằng mọi giá sự ra đi của một người.

Tôi chỉ là một con người nên tôi loay hoay tập quên những thứ cần phải quên
Và tập mỉm cười dù phải chọn cho mình con đường cô đơn nhất.
Tôi chỉ là một con người nên tôi chỉ biết nhìn người thương ra đi và chọn cách ra đi như chính mình là kẻ phụ bạc.

Những cánh chim trời...chỉ là mơ ước. Và những giấc mơ về hạnh phúc chỉ là mộng mị.

Tôi không phải là người bắt đầu nên cũng không biết làm thế nào để kết thúc một mối quan hệ.

Chỉ biết là khi người ra đi. Tôi cũng phải quay lưng và đi về hướng ngược lại.
Như người mạnh mẽ nhất.

Miss.

4 nhận xét:

  1. Truyện ngắn mà Nắng mong đợi hình như không phải truyện này hả Miss? :P

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hẹn Nắng tuần này sẽ có truyện mới nhé!
      Sẽ viết sao cho có hậu nhất. he he

      Xóa
  2. Đọc và rất thích truyện ngắn này Miss viết. Vì sao? Cũng không rõ, chỉ biết và cảm nhận vậy thôi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hôm nay lại được anh ghé thăm thế này thật là vinh hạnh :)
      Có lẽ là lần thứ 2 anh ghé nhỉ? Nếu Miss nhớ không nhầm ấy, hihi. Lâu lâu anh xuất hiện là có scandal rồi, gây hoang mang cho các cô gái nhà hàng xóm anh ạ, hihi
      Chúc anh vui và có nhiều điều thú vị trong cuộc sống, có lẽ khi đó anh sẽ có nhiều nguồn vốn hơn nữa để viết.

      Xóa