Được tạo bởi Blogger.

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2017

Mộng Thuyền Quyên




Là con gái ai cũng mong muốn mình được yêu và được hạnh phúc trong tình yêu.
Và Di cũng vậy.
Cô nhìn mình trước gương, rất nhiều vết chân chim đã mượn thời gian để trú chân lại. Cô mỉm cười vì nghĩ rằng, thời gian cũng như con người, luôn có hai mặt. Làm người ta già đi nhưng cũng làm cho người ta trưởng thành lên, mất mát cũng được lấp đầy và yêu thương cũng được trọn vẹn.
Cô nhẹ nhàng bước lên lễ đường, Phong đứng đó trong màu áo trắng của chú rể, hoàn hảo.
Anh nhìn xuống cô, mỉm cười.


- Sau này lấy nhau , em chỉ muốn hai bên gia đình biết thôi anh ạ, sau đó tụi mình với vài đứa bạn thân cùng nhau đi du lịch hay đi từ thiện ở vùng đất xa xôi hẻo lánh nào đó, sẽ rất tuyệt, em không thích làm đám cưới rình rang đâu.

- Ừ, tụi mình chỉ mời vài người bạn thân thiết tới dự tiệc thôi, nhưng du lịch thì hai đứa chứ rủ thêm cái đám loi choi ấy chi nhỉ, tụi nó chỉ tổ phá đám!
- He he... ừ nhỉ!


Đám cưới hôm nay mời rất đông người, có thể vì những suy nghĩ thời "trẻ trâu" đã được dịp lớn lên, có thể vì Phong hôm nay đã là người đàn ông thành đạt, một đám cưới rình rang thì đâu có gì là sai, có người con gái nào không muốn mình thật xinh đẹp, thật lộng lẫy trong ngày cưới, có người con gái nào lại không muốn mời cả thế giới đến chứng kiến hạnh phúc của mình.
Làm môt cô dâu rạng rỡ như thế, sao Di lại không muốn, phải không?
Di mỉm cười, cảm thấy mình thật hạnh phúc.

- Anh thích đặt tên con có chữ Tuệ, nghe rất ý nghĩa và nó biểu thị sự thông minh.

- Ừm, em thích chữ Minh, có nghĩa là ánh sáng, hay là lấy Tuê Minh đi , có nghĩa là Quang minh trí tuệ, hay anh nhỉ?

- Ừ, thế Tuệ Anh thì sao?

- Nghe yếu đuối quá anh ạ, nếu có con gái mình đặt là Tuệ Anh, ha!

- Đặt cho con trai cũng được mà, anh thấy ý nghĩa, đâu có yếu đuối gì đâu, he he.

- Thì con trai mình lấy tên Tuệ Minh, con gái là Tuệ Anh, sinh hai đứa thôi chứ, hihi

- Sinh 10 đứa luôn đi, anh thích có cả một đội bóng!

- Hi hi, tính chi cho xa, còn ông bà Nội nữa đó , ông Nội rất thích đặt tên cho cháu. Trong khi tụi mình loay hoay dưới này , ông trên nhà cúng chè, cúng xôi ông đặt tên luôn mất tiu...

- Ha ha....ba mẹ anh sẽ hỏi ý kiến con cái mà, cái đó thì không lo nhé!


Những ký ức tua thật chậm....
Những giọt lệ trong lòng lặng lẽ rơi.
Phong ạ, anh hãy thật hạnh phúc nhé!

Di đứng dậy, ký tên lên thiệp hồng. Thiệp hồng không viết tên cô.
Cô ra về khi trong kia, Phong đang cùng cô dâu mới đi chụp ảnh với họ hàng, bè bạn.

*


Miss




- Mẹ ơi.

- Ừ, mẹ đây. Sao thế con?

- Chú Minh nói con có thể gọi chú ấy là ba.

- Ử...ừ.

Cô nhìn con gái đang trong chiếc váy chấm bi đỏ rất xinh, tóc bím thắt còn vụn về, cô mỉm cười nghĩ đến người có đôi bàn tay thật to, thật vụn ngồi thắt bím cho một cô nhóc 5 tuổi.

- Sao chú Minh lại nói với con như vậy?

Con gái ôm cổ Di, thút thít.
- Tại vì các bạn nói con không có ba ạ...

- Rồi sao nữa?

- Chiều nay chú Minh đón con, thấy con đang đứng khóc....nên....chú Minh nói với các bạn chú ấy là ...ba con.

Con gái nhìn cô thăm dò.
 Di mỉm cười.

- Ừ. nếu con cũng thích chú ấy thì con có thể gọi như vậy.

Di kéo mền lên cho con gái rồi trở về phòng mình, lại ngồi trước gương và nghĩ về đám cưới của Phong chiều nay


- Em rất sợ nếu ngày nào đó anh mất tích rồi bỗng dưng xuất hiện và nhắn tin "Anh sắp kết hôn rồi, Di à"

- Sao em không nghĩ ngược lại?

- Không có đâu, anh là người cuối cùng rồi, không là anh thì cũng không phải là ai khác.

- Anh thấy cậu nhóc hàng xóm của em được ấy, qua tán cậu ấy đi, he he.

- Lại thế, chỉ là hôm ấy cậu ta không mang theo chìa khóa, em rót cho cậu ta một ly nước chống khát trong khi chờ người nhà về thôi. Không có ý gì mà!

- Có ý thì cũng đâu có sao, cậu ta là người tốt đấy!

- Ầy, người ta nhỏ hơn em, yêu được mấy ngày?

- Tình yêu thì đâu có quan trọng tuổi tác, sao em cứ chê người ta là trẻ con, đâu quan trọng đó là ai, quan trọng là tấm lòng chứ!

- Hì hì, em có anh là đủ rồi!

Ngày đó Phong ở xa, rất xa. Một đất nước mà cô chưa từng biết đến, chỉ là những hình ảnh anh gửi về, chỉ là những tán cây anh thỉnh thoảng chụp cho cô xem.
Những người yêu xa phải có dũng khí rất nhiều, để có thể tin tưởng nhau, có thể luôn dành cho nhau vị trí đặc biệt, để không cảm thấy lạc lõng , để không cảm thấy đơn độc.
"Có những khoảng cách không thể lấy đi tình yêu".
Cô vẫn thường hỏi cô bạn đã viết ra cuốn sách đó.
- Có thật vậy không nhỉ?
- Có chứ, khi người ta xa nhau tình cảm dành cho nhau sẽ đầy lên, mỗi lần gặp nhau là mỗi lần da diết, mỗi lần xa nhau là mỗi lần mong ngày trùng phùng, khoảng cách làm cho tình yêu lớn dần, tin tưởng , trưởng thành và bền vững. Khi đó tình yêu mới thật sự là chân chính. Chờ đợi người mình yêu thật ra cũng là một loại hạnh phúc....

Cô đã rất tin vào điều đó. Yêu một người thật ra cũng phải cần rất nhiều dũng khí.

Vậy mà ...cách lòng thật! Khoảng cách làm người ta mất đi những cảm xúc, mất đi những gì từng là tốt đẹp trong nhau.
Và mất đi vị trí của nhau trong lòng mình.

Phong đã là người đàn ông của người khác
Di vẫn là cô gái lạ lùng trong thế giới của cô. Vẫn sống như cách mình muốn và thỉnh thoảng vẫn rót cho cậu hàng xóm một ly nước chống khát.



Miss.


*

- Mẹ ơi...

Nghe tiếng con gái ngoài cửa có vẻ bất thường, Di quay lại

- Sao thế con?

Con bé khóc nấc lên, vỡ òa

- Các bạn nói mẹ nhận con về nuôi, con là đứa trẻ mồ côi, phải không mẹ?

Di lặng người!

Cô đón con gái vào lòng, vuốt tóc nó

- Con ở với mẹ có vui không?

- Dạ vui ạ...

-Con có thương mẹ không?

- Dạ có ạ...

- Vậy thì tại sao con khóc, mẹ sinh ra con hay không sinh ra con thì mẹ vẫn là mẹ của con, vẫn yêu thương con như bây giờ.

- Mẹ nhận con về nuôi thật hả mẹ?

- Tuệ Minh, con là đứa trẻ rất ngoan. Không phải vì mẹ nhận nuôi con mà sau này mẹ già rồi con đem mẹ đi bỏ phải không?

Con bé khóc càng dữ dội

- Không! Mẹ ơi, mẹ là mẹ của con, con không bỏ mẹ đâu....oa oa oa...mẹ đừng sợ, nha mẹ!

Con bé lau nước mắt trên mặt Di bằng bàn tay nhỏ xíu của mình.

- Ngày mai, mẹ lại dẫn con ra cái cây lần trước nhé, ghi tên hai mẹ con mình lên đó, bà Tiên sẽ hóa phép cho mẹ con mình sẽ mãi mãi bên nhau.

- Mãi Mãi là tới khi nào hả mẹ?

- Tới khi con không còn thương mẹ nữa.

Con bé thút thít.

- Con thương mẹ..."xướt đời" mà.

Di bật cười

- Thế "xướt đời" là tới khi nào?

- Mẹ hỏi chú Minh hàng xóm đi, con nghe chú Minh nói thế! Chú Minh nói sẽ thương mẹ con mình "xướt đời"

Cô mỉm cười.

Những năm tháng thanh xuân đã bị bỏ lại, Di bây giờ đã là đã là một người mẹ. Cô cũng đã bỏ lại hết tất cả những mong ước của tuổi trẻ , những hẹn thề.
Năm đó, tháng đó đã từng rất hạnh phúc.
Nhưng cũng năm đó, tháng đó khiến trái tim cô vụn vỡ

" Anh sắp kết hôn rồi Di à !"

Ai đó đã từng nói

Thiên Di. Là một loài chim biển, người con gái mang cái tên này sẽ rất cô đơn vì cả đời không tìm được bến đậu yên bình.


- Bồ câu còn đưa thư không anh?

Phong cười

- Em bớt mơ mộng chút đi, sao cứ thích sống trên mây thế?

-Em không có gì cả, chỉ có chút tấm lòng, gửi anh trong những ngày lạnh giá

- Chỉ có một chút, không cẩn thận coi chừng gió cuốn đi mất hết đấy!

- Ừ, em đang chờ đợi một kỳ tích, yêu anh và bên anh suốt đời đó là một kỳ tích!

Ngày đó, Phong chỉ biết thở dài.

Nhưng Phong à, anh biết không?
Có một chút tấm lòng, em gửi theo cuồng phong, còn một chút ở lại, em giữ riêng cho tim mình thôi chao đảo.
Phong à, năm đó, tháng đó chúng ta đã từng là những con người rất trẻ, với tình yêu rất trẻ. Năm đó, tháng đó chúng ta đã lạc mất .


Miss.







5 nhận xét:

  1. Hay mà buồn Miss ạ! Buồn thấm vào từng câu từng chữ của nàng. Mặc dù chỉ là một câu chuyện sáng tác, ta có cảm tưởng nàng trút tất cả cảm xúc của mình vào nhân vật Di, đẩy mạch truyện đi đến tận sâu trong nỗi đau mất tình, mất cả thời non trẻ đã yêu hết lòng để rồi cuối cùng chỉ riêng mình ôm lấy nỗi cô đơn. Lẽ nào thủy chung với một người lại chỉ khiến người ta ôm mãi một “giấc mộng thuyền quyên” chẳng thể nào phai lãng?

    P/S: Hai tấm ảnh thấy hay hay đấy nhé! Xem ra nàng hợp với cổ trang à :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mọi cô gái đều mơ đến hạnh phúc nhưng không phải cô gái nào cũng hạnh phúc.
      Khi viết câu chuyện này ta lại nghĩ đến mình, đối diện với mối tình như thế ta cũng không biết phải làm thế nào, ta cũng ước gì mình mạnh mẽ và bản lĩnh như cô gái ấy, chọn cho mình 1 hạnh phúc không cần bóng dáng 1 người đàn ông và vui vẻ với lựa chọn ấy.
      Cô gái ấy về mặt nào đó vẫn là 1 hình tượng đẹp đẽ , bao dung trong tình yêu, cô ấy có trái tim thật bao la. Ta cũng chỉ hy vọng mình cũng được mạnh mẽ như vậy.
      Ta có làm vài tấm ảnh như vậy trên app. hihi.... Ảo dịu quá mức.hihi
      Ta đang ở VN và người ấy cũng vừa về nước.
      Nhưng bọn ta không gặp nhau nhiều vì ai cũng bận rộn và có mối quan tâm riêng hết, kỳ lạ thật.
      Cũng không ngờ là xa cách gặp lại cũng chỉ là "nhạt" như vậy. hihi
      Vui Nàng nhé

      Xóa
  2. Vẫn chỉ là hoài xuân thôi nàng nhỉ? Thời gian cứ trôi và những cô gái chúng ta vẫn luôn dệt mộng cho mình. Một giấc mơ về một tình yêu chung thủy đi qua rộng dài tháng năm. Thế nhưng.... chỉ là mơ thôi phải không nàng?
    Thích ảnh nàng chụp cho Melpo lắm nàng ạ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Uhm Linh Lan.
      Khi ngta đã ở cái tuổi này ngta không còn tha thiết và cũng k còn nồng nhiệt nữa trong các mối quan hệ yêu đương hay đại loại vậy. Mơ đấy, mong đấy nhưng lại hờ hững khi nó tới vì đa đoan. Vì nghi hoặc. Hihi
      Đôi khi ta nghĩ ta k hợp vs cuộc sống vk vk gia đình con cái chút nào. Nên ta nghĩ ta cứ yên ổn vậy Mà sống là được rồi. He he
      Melpo chia sẻ hết ảnh với nàng rồi hả hay nàng xem trên MXH? Hihi

      Xóa
    2. Chỉ ở trên FB thôi, Melpo giấu ảnh như mèo ấy. Ha ha... Nàng chụp đẹp lắm.

      Xóa