Được tạo bởi Blogger.

Thứ Tư, 27 tháng 9, 2017

Có Một Người Như Thế






Anh là bác sĩ của cô.

Mỗi lần đến anh là người ra tiếp đón

- Đơn thuốc anh kê cho em lần trước đâu?

- Em ...mất rồi!

Anh nhìn cô, lắc đầu. Cô ngồi cười hì hì

Khi cô đã nằm đâu đó chỉnh tề trên giường, anh nhỏ nhẹ

- Bây giờ anh bắt đầu cho ít thuốc tê nhé! Hơi khó chịu tí em nhé!

Cô chớp mắt, gồng mình. Trước khi nhắm hẳn lại cô còn nghe tiếng anh ngay bên cạnh

- Đau không em? Đau thì đưa tay trái lên anh biết nhé Linh !

Anh là một chàng trai trẻ, có giọng nói rất ngọt ngào, mỗi lần đến phòng khám anh ngồi ngay trên đầu giường cô, thỏ thẻ vài câu hỏi quen thuộc. Cô thì không thể nói gì, chỉ trả lời bằng cách chớp mắt.

Có lần anh hỏi

- Hôm nay cuối tuần mà em không đi đâu chơi à?

Cô lắc đầu

- Đi chơi với bạn trai ấy?

- Em không có bạn trai.

Anh nhìn cô dò hỏi

- Thật không đó ?

Cô mỉm cười.

- Bây giờ anh cho ít thuốc tê nhé

Cô chớp mắt, trước khi nhắm mắt lại cô đưa tay lên sờ vào cái nút trên bóng đèn trước mặt

Anh nhìn cô, nhòm thật sát vào cái nút rồi đưa tay sờ sờ như cô vừa làm. Cuối cùng anh bật cười thật to

- Em làm anh tưởng nó rớt chỗ nào ra... Ha ha!

Cô cười. Mắt nhắm tịt

- Em lạ nhỉ?

Anh bảo cô có nhiều bí ẩn. Cô không biết nói sao nên đành im lặng không giải thích gì. Giữa bác sỹ và bệnh nhân thì nói gì khác ngoài thuốc than hay quá trình điều trị.

Buổi trưa anh gọi cô đến phòng khám. Thường giờ đó anh nghỉ trưa nhưng vì biết cô hay ngủ nướng nên không dám gọi vào sáng sớm, chỉ nhắn tin hỏi thăm tình hình sức khỏe.

Lâu lâu anh hỏi

- Thấy anh đẹp trai không?

Cô cười ha ha

- Nhìn trẻ con quá phải không? Hay là anh nên để râu nhỉ?

Cô gật đầu thật nhanh

- Được á! Nhìn như Vương Lịch Xuyên!

- Là ai? - Anh nhíu mày

- Biết ngay là anh không biết! Trong một bộ phim ngôn tình ấy!

Nói đoạn cô lấy điện thoại tải cái ảnh cho anh xem.

Anh cười

- Tiêu chuẩn của em cao đấy!

- Em không thích anh ta. Em chỉ thích nhân vật mà anh ta đóng!

Anh cười hì hì

- Em thích ở anh cái gì nhất?

- Đôi mắt!

- Èo! Thích anh vì anh đẹp trai chứ không phải vì  tay nghề anh tốt à

- Hihi cả hai.

Cô bật cười. Thấy buồn cười vì những câu hỏi vu vơ của anh.

Sau quá trình điều trị. Cô và anh chỉ còn là những người lạ. Đó là chuyện rất bình thường giữa xã hội này, cô vẫn là cô gái thích tự do, thích đi đây đó để làm những điều mình thích. Anh cũng quen dần với việc cô thường thức dậy ở một nơi xa nên có dạo sáng nào anh cũng nhắn tin

- Em về chưa? Ghé phòng khám đi em, anh điều trị tiếp nè.

Hay

- Em đi chưa? Khi nào em mới về ghé qua anh?

Rồi thì kẻ đến người đi. Cô cũng chỉ là một người từng có vấn đề về sức khỏe cần anh chăm sóc :)

Một buổi trưa nọ anh mời cô cà phê. Anh bảo từ khi về đây công tác thì đó là lần đầu anh đi. Cũng phải, ngồi với cô một lát mà số phòng khám réo liên tục. Anh bảo anh già rồi giờ chỉ biết đi làm và làm việc.

Cô mỉm cười, 31 tuổi mà anh bảo anh già.

Một buổi trưa khác anh bảo anh phải về quê vì gia đình anh có việc. Về nhà rồi thì anh sẽ không thể liên lạc với cô nữa.

Anh bảo anh về một tuần.

Người đàn ông này có rất nhiều bí mật. Nhưng hôm nọ cô nói họ Đinh của anh đẹp. Anh cười méo xẹo.

Cuối cùng anh cũng kể thật về bản thân mình. Về những điều mà anh chưa từng nghĩ sẽ cho cô biết. Nhìn cô thản nhiên lắng nghe câu chuyện của mình anh buông kết luận.

- Em đúng là một cô gái lạ, khiến anh rất tò mò.
Anh biết mình không ra gì nhưng nếu có duyên gặp lại mình vẫn là bạn bè Linh nhé!

Cô mỉm cười.

- Nhất định rồi. Anh rất dễ thương đấy và em trân trọng điều đó :)

Cô chào tạm biệt anh.

Hít đầy ngực luồng không khí mới mẻ ở một nơi xa. Xa anh và xa hết thảy những dịu dàng anh đã từng.

Cô không muốn gán ghép anh với hình ảnh xấu xa nào. Cũng không muốn phán xét gì cả vì đó là cuộc đời anh và anh đã yếu mềm để lựa chọn cho mình một ngã rẽ.

Cô là một người bạn

Nhân duyên không nhất định phải trọn vẹn. Chỉ là nhắc nhở ta rằng sự tồn tại hay vai trò của một người trong lòng ta là do ta quyết định. Ở lại đó bao lâu và tại sao phải rời khỏi chỉ có ta là người hiểu rõ nhất.

Không phải tha thiết

Chỉ là để nhớ rằng có một người như thế đã đi qua Thanh Xuân của mình. Dù ngắn ngủi cũng nhắc ta nhớ rằng

Nhân duyên là thứ đã tiền định khuyết tròn.




Miss.

2 nhận xét:

  1. Chỉ muốn nằm một chỗ im lặng và đọc vào một buổi sáng.

    Trả lờiXóa