Được tạo bởi Blogger.

Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2019

Anh Còn Nợ Em (II)





Những ngày này dự báo thời tiết báo có bão, mưa to gió lớn cả ngày, người làm văn phòng như cô chỉ có chuyện đi lại thôi đã thấy vô cùng khó khăn rồi huống chi đội kỹ thuật bên cô phải chạy suốt ngày suốt đêm, thêm đứt cáp, ngã trụ, gãy cây, sự cố hàng loạt... Làm ngày làm đêm không hết việc, cô còn nghe nói toàn đội kỹ thuật không ai là không có vấn đề về bao tử, sức khỏe vì ăn uống không đúng giờ giấc, toàn nhịn bữa với ăn muộn do sợ không kịp tiến độ.
Trong đội cô thường phối hợp nghe nói có người vì leo trụ riết mà bị rối loạn tiền đình thường xuyên xỉu lên xỉu xuống. Rủi ro trong ngành không nhỏ chút nào, cứ vài ngày lại nghe có người chấn thương, thậm chí liệt toàn thân hay mất luôn cả sinh mạng.
Cách đây vài tháng các chi nhánh trên toàn quốc đều được triệu tập về một tỉnh miền Trung để xây dựng hệ thống năng lượng Mặt Trời, tạo ra điện tự nhiên và nghe nói là sẽ bán lại cho ngành điện lực.  Thời điểm đó tất cả các nơi kỹ thuật đều làm ngày làm đêm, mặc kệ mưa gió hay nắng cháy, ngày nào cũng phơi mình ra để hoàn thành công việc thật sớm để được trở về nhà, được ăn bữa cơm của gia đình.
Mỗi khi ngoài trời thời tiết khắc nghiệt trong cô lại có một sự lo lắng vô hình.

- Chị Linh ơi có người gặp!

- Ừ.


Người đàn ông đứng trước mặt cô vô cùng quen thuộc nhưng trong một phiên bản vô cùng lịch lãm và hoàn hảo.

- Chào Linh!

- Ôi trời! Anh Phong! Bao lâu rồi mình không gặp nhau vậy !

Phong cười thật lớn , dang vòng tay thật mạnh mẽ ôm cô chào mừng

-  Cũng lâu lắm rồi, vỏn vẹn mười hai năm Linh à, em khỏe không?

- Em khỏe!

Những ký ức về Phong thay nhau ùa về như mới hôm qua. Phong lớn hơn cô hai tuổi nhưng do học trễ nên trở thành bạn cùng lớp, cùng lớn lên bên nhau, cùng nhau trải qua những trò chơi con nít, cùng đèo nhau đi học bằng xe đạp, hoặc đôi khi nghịch ngợm bày trò đi hái trộm mấy trái ổi nhà hàng xóm ... Có thể gọi là thanh mai trúc mã. Nhà Phong có điều kiện nên sau khi tốt nghiệp cấp ba đã được gia đình cho đi du học, thuở đó mua một cái tem thư là cả một vấn đề chứ không phải như bây giờ, điện thoại lúc nào cũng có thể liên lạc.

Một buổi chiều bình thường có sự xuất hiện của Phong bỗng trở thành vô cùng đặc biệt. Cô mời Phong đi ăn những đặc sản của thành phố, ngắm biển về đêm và cùng nhắc lại những kỉ niệm thời niên thiếu.

Con người chúng ta quả thật kì lạ, cho dù qua bao nhiêu thời gian, qua bao nhiêu đổi thay thì khi gặp lại người mà mình đã từng gắn bó thân thuộc liền có cảm giác an toàn và tin tưởng, với cô Phong luôn là cậu bạn đáng yêu và thật thà, những năm tháng cùng nhau trải qua là những ngày tháng rất đỗi yên bình và giản dị, gặp lại Phong cô được trở về với đúng con người thật của mình, không lo sợ, không e ngại cũng không cần quá khách khí, ăn ở quán ngon là được không nhất thiết phải quá sang trọng, uống nước vỉa hè cũng được miễn là thoải mái và vui vẻ, cùng tranh luận về những chủ đề ưa thích, gặp lại bạn cũ chẳng khác nào cơn gió mát giữa hè, lâu lắm rồi mới được cười nhiều đến thế.

Những ngày tiếp theo cũng vậy, chiều nào Phong cũng đến đón cô tan làm , khuya anh chở cô về nhà, những câu chuyện thú vị anh kể, những nơi anh từng đi qua, những dự định cho sắp tới,  mọi thứ ở anh đều khiến người khác ngưỡng mộ.
Tối hôm trước đưa cô về đến nhà anh đã ôm cô tạm biệt một cái ôm rất sâu

- Anh nhớ em nhiều lắm!

Cô bất ngờ không nói thành lời, cảm giác hạnh phúc len lỏi dần dần vào tim, bỗng dưng đứng trước người bạn thân lâu năm cô thấy ngượng ngùng, đỏ mặt. Vào nhà rồi, nằm xuống giường rồi vẫn cảm giác lâng lâng, ấm áp. Nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ cô hy vọng mình sẽ có một giấc mơ đẹp.

Nhưng giấc mơ lại đưa cô đến với tầng thượng hai năm về trước

* Tụi mình...không thể nào được đâu.

Đó là câu trả lời cô dành cho Minh Anh, cậu ấy đến không đúng thời điểm chút nào. Cho dù cô không còn yêu Minh nữa, cho dù mọi chuyện đã là quá khứ,... Hay cho dù có quay lại lần nữa thì đó cũng là câu trả lời cuối cùng.
Bên cạnh Minh Anh là điều cô không thể. Điều ám ảnh cô nhất là những giọt nước mắt của Minh Anh, cô đã từng thấy đàn ông khóc nhưng đàn ông vì cô mà rơi lệ là chưa từng, ánh mắt đó làm trái tim cô chao đảo.

Tiếng chuông báo thức đưa cô quay trở về với thực tại , không hiểu sao đêm qua cô lại mơ về chuyện cũ, đã rất lâu rồi không gặp, cũng chưa từng liên lạc, có lẽ cậu ấy cũng đã tìm được người phù hợp hơn với mình.
Mà những chuyện như vậy đâu còn liên quan tới cô nữa, dù bây giờ có gặp lại thì cũng chỉ là đồng nghiệp.

Cô đang sống ở một thành phố mà ai cũng bảo là đáng sống, cô tin tưởng những gì mình chọn lựa và không có gì ngăn cản cô nuông chiều bản thân mình hơn tất cả. Cái gì đã qua thì hãy để nó ở yên đó, gặp gỡ hay ly biệt là chuyện vốn bình thường trên thế gian này mà.


*

Sợ xuất hiện của Phong như cho cô luồng sinh khí mới, cuộc đời cô như sang một trang khác biệt , vui vẻ và bận rộn, bận rộn với việc hẹn hò với Phong mỗi ngày.
Phong là người hiểu chuyện, phóng khoáng lại còn rất biết quan tâm người khác. Cả ngày cô hát ca vui vẻ, chẳng lo lắng nghĩ ngợi nhiều.

Chiều nay Phong hẹn cùng nhau đi xem phim, nên hết giờ làm cô liền chạy về nhà tắm rửa thay một bộ váy rất đẹp.
Suốt cả buổi tối Phong chỉ chăm chú ngắm nhìn cô, nắm chặt lấy tay cô không chịu rời, cảm giác thật ấm áp và dễ chịu. Lâu lắm rồi cô mới thấy mình được nâng niu và hạnh phúc đến vậy.

Khi Phong đưa cô về trước nhà thì Minh Anh đã đứng đó.  Cô tạm biệt Phong xong rồi quay lại đứng đối diện với Minh Anh

- Sao cậu lại ở đây?

- Công ty điều anh tới.

Giọng cậu ta đầy đắc ý.

- Bỏ cái kiểu xưng hô như vậy đi, tôi hơn cậu nhiều tuổi lắm.

- Không thích!

Cậu ta ương bướng kéo vali vào nhà. Cô thở dài.

-  Cậu ở đây trong bao lâu?

- Khi nào em chịu về cùng anh.

- Không bao giờ đâu, cậu bớt mơ mộng lại đi.

Cô bỏ lên tầng trên, để mặc cậu ta tự sắp xếp chỗ ở cho mình.

Những ngày sau đó mỗi người một việc , chưa có lần nào chạm mặt nhau. Cô nghĩ thầm cứ như vậy cũng được, dù gì cô sắp hết hạn công tác và trở về nhà, lỡ có chạm mặt vài lần cũng có sao.

Phong ở lại được một tháng thì về nước, nghe nói lần này về sẽ sắp xếp để ở lại Việt Nam luôn.
Những ngày này cô đi làm về sớm, ăn tối xong là lên phòng đóng cửa nhắn tin với Phong một lúc rồi mới đi ngủ. Cuộc sống như vậy là đủ đầy.

- Chị Linh ơi!

- Chuyện gì đó Việt?

- Bữa nay sinh nhật em, em có mua đồ ăn về rồi, chị xuống làm vài lon với em cho vui.

- Ủa vậy hả? Chờ chị chút chị xuống liền.

Cô ngồi dậy thay quần áo rồi bước xuống, mọi người trong nhà đã đầy đủ, ngồi thành vòng tròn dưới nền nhà. Chủ tiệc đứng lên tuyên bố

- Hôm nay nhân dịp sinh nhật em, cũng là bữa tiệc chào mừng đồng nghiệp mới chuyển xuống đây , đêm nay uống không say không về nha cả nhà!

- Ủa mà người mới sao chưa về? - Việt ngó nghiêng

- Nghe nói đang trên đường về mà gặp mưa nên đang trú lại đâu đó.

Nhàn trả lời

- Vậy thôi, tụi mình làm từ từ trước đi ha.

1.2.3 vô!

Đến khuya thì mọi người lay lắt hết, người thì về phòng, người nằm ngay dưới sàn, chỉ có cô là còn tỉnh táo nhất, đem hết đồ con dư cất vào tủ lạnh, chén đũa dơ bỏ vào bồn rửa.
Quay lưng lại thì đụng ngay Minh Anh ở cửa bếp.
Tóc tai , quần áo ướt mèm vì nước mưa, đôi mắt thâm quầng vì thức đêm di dời trạm cũ, lắp thêm trạm mới.
Không gặp mấy bữa mà râu ria xồm xoàm.

- Nhớ anh không?

- Cậu đừng vậy nữa.

Cô cố lách qua người Minh Anh để về phòng nhưng đã bị giữ chặt ở đó, chút men rượu làm cô mất hết sức lực để đẩy ra, đầu cô vẫn còn lâng lâng mơ hồ

- Anh rất nhớ em, Linh à...

Ngay khoảnh khắc cậu ta cúi xuống hôn lên môi cô, dịu dàng nhưng đầy quyết liệt chiếm hết tâm can cô...khoan đã! Cảm giác quen thuộc làm cô lạnh sống lưng, đầu cô bừng tỉnh, cô nhớ về nụ hôn ngọt ngào của Hoàng Tử trong giấc mơ khi còn ở nhà chung cũ. Nụ hôn ngày cô gặp Nhung.
Nó là thật không phải mơ! Và nó là với ...Minh Anh! Phát hiện đó như cú giáng vào đầu cô, đã mơ hồ lại càng mơ hồ.
Hôm đó cô đã uống khá nhiều và cô nhớ là cô đã gặp Minh Anh ở ngay cửa... Ôi trời!
Bụng cô bắt đầu nhộn nhạo và tim cô đập loạn xạ. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa và cô chẳng nghĩ được gì nữa.
Cho đến khi hai tay Minh Anh ôm trọn cô vào lòng...
Tiếng chuông điện thoại của Phong đã cứu lấy cô một bàn thua trông thấy.
Cô lập tức buông tay ra và ngay lập tức đẩy Minh Anh ra khỏi người mình.

-  Quên chuyện này đi nhé! Tôi say rồi

- Nhưng anh không say. Anh thật lòng mà, em như vậy không sợ làm anh tổn thương sao?

- Tụi mình là không thể nào, từ đầu đã vậy rồi.
Nói rồi cô bỏ đi, nhưng Minh Anh đã nhanh tay giữ tay cô lại

- Tại sao chứ? Rõ ràng em có cảm giác với anh mà .

- Không đâu.

Nói rồi cô bỏ lên tầng trên với trái tim còn đập dồn dập, hơi thở còn gấp gáp.


Cô nằm trên giường, kéo chăn đắp kín lại, cơn say kéo cô vào giấc ngủ nhanh chóng.

Nhưng không dễ dàng vậy, Sáng sớm Minh Anh hẹn cô ra ngoài

- Em thật sự thích người con trai đó à?

- Đúng vậy.

- Còn anh thì sao? Nụ hôn hôm qua đã chứng minh tình cảm em dành cho anh.

- Cậu đừng như vậy nữa, không nhất định phải yêu nhau mới ngủ cùng được thì một nụ hôn có nghĩa lý gì hả?

Cô lạnh lùng bước thật nhanh về hướng ngược lại. Minh Anh vẫn đứng yên ở đó, gió biển thổi lên lạnh buốt.
Cô không biết Minh Anh về nhà lúc nào nhưng có lẽ là rất muộn. Rồi sẽ ổn thôi, ai trải qua tình đầu mà không như vậy, mà cũng có khi cậu ta chỉ ngộ nhận nhất thời.

*
Phong về nước, mang cho cô rất nhiều hoa và quà, Phong là tất cả những gì mà một cô gái bình thường đều mơ ước. Bên cạnh Phong cô có được cảm giác an toàn và tin cậy. Phong đến đón cô tan ca mỗi ngày, cùng đi ăn, hay xem phim, dường như chưa từng có sự xa cách. Phong là lựa chọn an toàn nhất cho cô.
 Được Phong yêu cô quả thật là may mắn

Chỉ còn vài ngày nữa cô sẽ có quyết định được trở về nhà, Phong cũng đi cùng cô và bọn cô sẽ bắt đầu xây dựng lại một cuộc sống mới, cuộc sống của gia đình và những đứa trẻ.

Sẽ bỏ hết lại những chuyện đã qua, dù vui hay buồn đều không muốn nhắc tới nữa.


- Alo?

- Anh Minh đây!

Vài giây im lặng

- Ừ.

- Em khỏe không?

- Khỏe

- Minh Anh khỏe không?

- Không biết!

- Em đừng vì anh mà lạnh nhạt với nó được không?

- Anh lấy tư cách gì mà đòi hỏi?

- Không. Anh nói thật, Minh Anh nó không đi du học là vì em đó.

Một khoảng im lặng kéo dài

- Nó yêu em trước khi nó biết chuyện của tụi mình. Nó đã mặc cảm nhiều lắm nên mới im lặng bên cạnh em lâu vậy mà không dám nói.

- ...

- Linh à, em còn đó không ?

- Còn.

- Nó yêu em thật lòng, em đừng vì anh mà giày vò nó nữa. Hai năm qua nó sống như người đã chết vậy, nó làm đủ mọi cách để được chuyển tới chỗ em đó.

- Đừng nói nữa, em không muốn nghe thêm gì về anh và cả...nó nữa.

Cô tắt máy. Mệt mỏi đến từng tế bào, kiếp trước cô làm gì sai mà kiếp này cứ mãi lẩn quẩn với anh em nhà họ như vậy. Tất cả tuổi xuân của cô đều vì họ mà trôi qua uổng phí.
Chiều muộn cô mới rời khỏi văn phòng, ánh hoàng hôn cuối ngày chỉ còn vài tia le lói làm dấy lên một tâm trạng bi thảm. Vừa nhìn thấy Phong đứng đó cô liền bật khóc.

- Kể anh nghe xem chuyện gì nào.

- Em cũng không biết nữa...
Phong ôm lấy cô vỗ về, anh đưa cô đi ăn rồi chở cô về nhà.

- Hãy làm những gì mà trái tim em cho là đúng.
 Cô nhìn anh, ánh mắt của anh đầy thấu hiểu.
Cô đợi cho đến khi chiếc xe đi thật xa mới quay lại vào nhà.

Minh Anh đã đứng đó tự khi nào.

- Anh ta đẹp trai thật!

Cô không trả lời mà bước vào nhà

Điện thoại có tin nhắn

* Sẽ có thiên thần thay anh yêu em mà.*
Tin nhắn của Minh.

Cô lắc đầu, cố không tiếp nhận cái thông tin vừa rồi.

Cốc Cốc!

- Ai vậy?

- Nói chuyện với anh chút đi

- Không đâu. Đi ngủ đi

Bên ngoài đã im lặng nhưng cô biết Minh Anh vẫn còn đứng đó, một lúc lâu sau mới rời khỏi.
Suốt cả tuần đó Minh Anh lại được điều đi công tác sang tỉnh khác, nghe nói hỗ trợ cho các anh em vùng lũ.
Cô cũng thu dọn hành lý để chuẩn bị về nhà. Cô đã đi quá lâu, quá nhiều... và quá mệt mỏi. Có lẽ đã đến lúc cô chọn cho mình một nơi để ở lại lâu dài. Cô sẽ kết hôn rồi sinh con, rồi cuộc sống cũng sẽ như bao nhiêu người khác, cứ bình dị mà sống cho đến khi lìa bỏ cuộc đời.

*

Những tin tức về vùng lũ ngày càng dày đặc và trở thành chủ đề hot của các trang báo điện tử nội bộ , hình ảnh về sự hy sinh, khó khăn và dũng cảm được truyền tải liên tục, những ngày này đi đâu cũng là tin tức về các anh em kỹ thuật tại vùng lũ cùng người dân vượt qua thiên tai...
Mỗi lần đọc được tin dữ nào cô cũng hồi hộp, lo lắng.
Theo dự kiến ban đầu thì Minh Anh đi một tuần nhưng cuối cùng hơn ba tuần cậu ấy mới trở về. Trong ba tuần đó cô đã trở về trụ sở chính và bàn giao lại tất cả công việc. Ngày cô nhận được quyết định nghỉ việc cũng là ngày có quyết định Minh Anh phải đi công tác sang Peru - Một đất nước mà công ty cô đang được độc quyền cung cấp dịch vụ.

* Âu cũng là duyên nợ, không duyên không nợ thì cũng giống như Mặt Trời và Mặt Trăng, chẳng bao giờ có thể gặp nhau. Cô và Minh Anh là hai thế giới khác nhau, có thể cảm xúc ban đầu rất đẹp, rất vui nhưng có lẽ nó nên dừng lại ở đó.

Cô đã chọn Phong và bằng lòng từ bỏ hết tất cả để về làm trợ lý cho Phong, cùng Phong điều hành công ty mà anh mới thành lập. Có rất nhiều người nói rằng cô may mắn nhưng cô nghĩ là không. Cô đã sống, đã yêu và đã cố gắng rất nhiều để có được một cuộc sống như mình mong muốn, có một người lúc nào cũng có thể bên cạnh và thấu hiểu cô, bao dung cô. Anh biết rằng cô chưa thể hoàn toàn quên hết được những chuyện đã qua nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Ngày cưới đã sắp đến và cô nhất định sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất.

Có lẽ sẽ có rất nhiều người nghĩ rằng cô quá cố chấp không thể quên được quá khứ, cô đã mù quáng đến mức bỏ lỡ một người chân thành như Minh Anh, cô biết Minh Anh không có lỗi, lỗi là vì cậu ta là em trai của Minh.

- Mẹ!

Tiếng gọi bất ngờ của con trai đưa cô về với thực tại.

- Ơi con! Hôm nay đi học vui không nè?

- Dạ vui ạ. Ba mua máy bay cho con nè mẹ.

Cô nhìn Phong

- Anh lại chìu con nữa rồi.

Phong cười trừ, nụ cười như kiểu một người cha thực thụ.

Phong nắm tay cô, tay còn lại bế con trai bước ra khỏi tòa nhà cao tầng. Mặt Trời cuối chiều trải dài, in bóng xuống đường. Một gia đình hạnh phúc. Nó khác với buổi chiều của nhiều tháng trước.
Buổi chiều Minh gọi để xin cô cho Minh Anh một cơ hội. Khi đó cô đã lo sợ, cô sợ phải đối diện với tình cảm của Minh Anh, cô sợ Minh Anh sẽ phát hiện ra rằng cô có một đứa con với anh trai cậu ta và cô sợ tất cả sẽ bị đảo lộn trật tự.
Sự xuất hiện của Nhung làm cuộc đời cô đi vào bế tắc, cô đã không còn bất cứ cơ hội nào để cho Minh biết rằng đã có sự tồn tại của một đứa trẻ mà Minh chính là cha của nó.
Buổi chiều hôm đó khi nhìn thấy Phong đứng trước cổng công ty cô như nhìn thấy một vị thần cứu hộ, cô đã khóc vì chịu đựng quá lâu, cô đã quá mệt mỏi và sự xuất hiện của Phong đã cho phép cô được yếu đuối. Cô đã kể cho anh nghe hết sự thật.

* Hãy làm theo trái tim em mách bảo.

Anh không bày xích hay chỉ trích việc cô không để con trai nhận cha vì anh biết rằng nó sẽ chỉ khiến cho cuộc đời thằng bé thêm bất hạnh. Anh hứa sẽ yêu thương và che chở cho hai mẹ con cô, con cô cũng sẽ thành con anh và bí mật này vĩnh viễn chỉ có cô và anh biết. Thằng bé sẽ chỉ có một người cha duy nhất trên đời này, đó là Phong.



Miss.



Ps. Tôi xin lỗi Minh Anh với tư cách là người viết câu chuyện này. Vì đáng lẽ đã có một kết thúc khác cho cậu nhưng vì cậu giống với người con trai mà tôi từng thích, nhưng cậu ấy đã không chọn tôi. Nên tôi quyết định sẽ đá cậu qua 1 bên.
Tôi cần một người đàn ông như Phong, đủ tin tưởng, đủ bao dung, đủ rộng lượng. :))






7 nhận xét:

  1. Hôm trước đọc phần 1 anh cứ nghĩ đây là chuyện ngắn của em, một chuyện sáng tác. Nay đọc phần 2 và vẫn thấy "nhãn" là Truyện sáng tác.
    Cơ mà anh đọc kỹ thì có cảm giác đó là một tự chuyện. Nếu là một tự chuyện thì anh chúc mừng em. Anh luôn nghĩ và mong em hạnh phúc, bây giờ anh có cảm giác như chuyện ấy đang đến anh vui. Một lần nữa chúc mừng em, bấy lâu nay có đôi khi trêu đùa em, hàm ý cho vui ...Tuy nhiên có lúc hơi thái quá, nếu như thế mà làm em không hài lòng thì cho anh xin lỗi nha. Anh rút kinh nghiệm ngay đây!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi.
      Nó chỉ là câu chuyện hư cấu thôi mà anh.
      Hạnh phúc thì không có rảnh ngồi sáng tác truyện đâu anh nè. :))
      Những người bận rộn nhiều là toàn những người đang iu nên không có thời gian viết lách anh nè. Rút kinh nghiệm bản thân đó nha. Hihi
      Đừng lo, em k giận anh đâu !

      Xóa
  2. "Hãy làm theo điều trái tim mách bảo!"

    DVD thường ngẫm nghĩ về câu này!

    Trả lờiXóa
  3. Kết thúc đẹp hơn cả mong đợi. Hi hi... Tốt nhất là không dính đến đứa có tên M ấy dù là đệm hay chính. Bạn P xuất hiện thật đúng lúc và là người đàn ông đích thực.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn P là mẫu đàn ông yêu thích của ta nên bạn ấy tuyệt vời là đúng rồi! Ha ha
      Ước gì có một chuyến sang thăm nàng nhỉ!

      Xóa
  4. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa